Trạch Nam Hoàng Kim
Chương 3
Mùa xuân vừa qua, một phút trước nắng vẫn còn xuyên qua khe lá, khí lạnh thổi tới, ngay sau đó bầu trời liền mây đen dầy đặc, bắt đầu mưa to.
Sau khi ăn xong, Diệp Tố Kỳ lẳng lặng đứng ở ban công, chị Tiểu Đồng và chị Hải Đường muốn đi lấy xe, bảo cô ở chỗ này chờ, sẽ đưa cô về chỗ ở.
Bầu trời âm u, nhưng tâm tình Diệp Tố Kỳ lại như được nước tẩy rửa, sạch sẽ trong suốt, cô mỉm cười nhìn màn mưa, cực kì vui vẻ, cô nhịn không được vươn tay, hứng nước mưa...
"Em đừng nghịch nước mưa."
Một giọng nam hung dữ từ phía sau truyền đến, miệng mang theo mệnh lệnh, Diệp Tố Kỳ ngẩn ngơ, cô thu tay, quay đầu nhìn lại người đã quát cô.
Khuôn mặt kia vừa quen thuộc lại xa lạ, anh cũng không phải một người đàn ông có vẻ bên ngoài xuất sắc - được rồi, đây là quan điểm cá nhân, cô thích ngũ quan sạch sẽ, trắng nõn, khi cười ánh mắt sẽ nheo lên, mà nói chuyện khôi hài hài hước, hiểu phải làm gì khiến con gái vui, người đàn ông ở trước mắt làn da là màu đồng cổ, ngũ quan cương nghị, nhếch môi xem ra vô cùng nghiêm túc, khó có thể tiếp cận, mà anh còn nói chuyện lãnh cứng, ngôn từ không thân thiện, đó là kiểu người kiếp trước cô không chịu nổi nhất.
Diệp Tố Kỳ rất nhanh liền nhớ ra người đàn ông này là ai, cũng là một trong nhóm game, mới vừa rồi mọi người phân ra hai bàn dùng cơm, hai bên mọi người cãi nhau, chỉ có anh ta vẫn an tĩnh không nói lời nào, khiến cho đến bây giờ Diệp Tố Kỳ mới biết được thì ra anh ta cũng đến đây.
"Thành Uyên." Thấy người đàn ông này, trí nhớ Diệp Tố Kỳ quên đi đã lâu đều trở lại.
Thành Uyên, hắn ở trong trò chơi rất ít nhắn tin, rất ít lên tiếng, nhưng bất luận là đánh PK hay hạ phụ bản, đều có thể chế định đầy đủ kế hoạch tiến công chiếm đóng, mọi người mỗi lần gặp phụ bản làm bằng máy, không biết kỹ năng tính chất chức nghiệp, người đầu tiên nghĩ tới chính là Thành Uyên, anh ta giống như là Bách Khoa Toàn Thư không gì có thể làm khó được.
"Không phải anh cố ý quát em." Thành Uyên nhíu mày, trên mặt có ảo não, giọng gượng gạo giải thích: "Nghe nói em bị bệnh, còn chưa khỏe, em không nên gặp mưa, sẽ làm bệnh tình nặng hơn."
Người đàn ông ở trước mắt cách cô ước chừng hai bước lớn, nhưng khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mà Thành Uyên thân cao 1m85 kia mang đến, anh ta chỉ cần đứng ở nơi đó, sẽ làm cho người ta cảm thấy áp lực từ anh ta.
"Em không tức giận." Diệp Tố Kỳ trả lời, lại cố ý nói thêm: "Nói chuyện với em không cần phải cẩn thận như vậy đâu."
Kỳ thật bọn họ cũng từng thử kết giao, vốn là ở trong trò chơi có hiểu ngầm, đã gặp mặt vài lần sau đã thân mật hơn, Diệp Tố Kỳ có trận luôn luôn hợp tác với Thành Uyên, cô còn nhớ rõ Thành Uyên luôn luôn trầm mặc khiêm tốn, bốn tháng trước đột nhiên thông báo với cô, hỏi cô có nguyện ý kết giao với anh ta hay không, bạn gái anh ta trong hiện thực.
Lúc ấy rất muốn yêu đương, Diệp Tố Kỳ đáp ứng, nhưng không thể sống quá hai tuần, cô chịu không nổi tính cách Thành Uyên trầm tĩnh, hơn nữa sẽ không dỗ cô vui vẻ, liền đề xuất chia tay với anh ta, coi như Thành Uyên không có giữ lại.
Hai tuần ngắn ngủn kia đối với Diệp Tố Kỳ mà nói không gọi là tình yêu, cũng rất nhanh cô đã quên từng có một khoảng thời gian bên người này, bởi vì không bao lâu sau cô gặp Thượng Trình...
Bây giờ nghĩ lại, tuy Thành Uyên vụng về, nhưng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, sau khi chia tay cũng không nói gì khiến cô không vui, vẫn trao đổi với nhau như trước kia, chuyện cô và Thành Uyên kết giao không phải bí mật ở trong trò chơi, về sau cô và Thượng Trình ở cùng một chỗ, có không ít người ở sau lưng cười Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ tự giác thấy rằng là chính mình phụ anh.
Bởi vì quan hệ với Thượng Trình, cô trở mặt với bạn bè trong trò chơi, Nói Nhiều còn từng kích động mắng cô, nói cô vf một tên cặn bã mà làm chuyện ngu xuẩn, thật sự đã nhìn lầm cô vân vân, còn Thành Uyên, cô chưa thấy anh login, anh giống như bốc hơi, biến mất khỏi nhân gian vậy.
"... Hả." Thành Uyên thấy cô để ý tới mình, còn dùng ngữ điệu ôn hòa như vậy, không có không kiên nhẫn trợn mắt nhìn anh, trên mặt rõ ràng viết cực kỳ thụ sủng nhược kinh: "Thực sự không tức giận?"
Diệp Tố Kỳ không khỏi thở dài, rốt cuộc trước kia cô đã hung dữ thế nào, rõ ràng Thành Uyên mới là lão đại khiến mọi người sợ hãi, ngay cả Nói Nhiều nói như máy hát, chỉ cần thấy Thành Uyên sẽ đánh ra hai chữ "Ngậm miệng", sẽ ngoan ngoãn thích đáng một chữ cũng không dám nói, người đàn ông có uy nghiêm như thế, lại lộ ra biểu tình như vậy với cô.
Vốn ĩ tính cách cô cũng là thẳng thắn, cô như vậy cũng không chỉ một lần bị Thượng Trình đánh tới nhập bệnh viện, mà sau lại vẫn bị coi thường ngoan ngoãn trở về tìm anh ta... Không, không cần suy nghĩ tiếp cơn ác mộng kia, cô cũng không phải Diệp Tố Kỳ kia, đến ngay cả chính mình cũng khinh thường.
Lắc đầu, Diệp Tố Kỳ đánh tan suy nghĩ trong đầu, cô nhìn Thành Uyên, dùng ngữ điệu chân thành nói: "Đối với bạn bè thật lòng quan tâm em, bất luận bọn họ làm cái gì, em cũng sẽ không tức giận."
"Uhm... Tốt." Tai tròng mắt Thành Uyên thâm thúy giống có thiên ngôn vạn ngữ, ngóng nhìn Diệp Tố Kỳ.
Diệp Tố Kỳ bị ánh mắt bao hàm tâm sự kia nhìn đến run lên. Sao lại thế này? Vì sao anh lại dừng ánh mắt đó nhìn cô? Anh có lời gì muốn giải thích với cô sao? Thành Uyên đúng là lấy lời nói ác độc mà nổi tiếng.
Thành Uyên mấp máy môi, đang muốn mở miệng -
"Tố Tố, Tố Tố!" Một chiếc xe Ford màu xanh tím dừng ở ven đường, trên chỗ ghế phụ xuất hiện khuôn mặt minh diễm của Ôn Hân Đồng, ngoắc ngoắc tay với Diệp Tố Kỳ: "Nhanh lên xe!"
Tiếng gọi này đánh vỡ bầy không khí khẩn trương, kỳ thật Diệp Tố Kỳ có phần sợ hãi nghe nói chuyện Thành Uyên, bởi vì hiểu biết đối với Thành Uyên, người đàn ông này nói chuyện thật sự rất không khách khí, mà còn nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen), trái tim nhỏ bé của cô thừa nhận chịu không nổi.
"Đến đây." Diệp Tố Kỳ lên tiếng, quay đầu nhìn Thành Uyên nói: "Em đi trước." Nói xong, cô để tay lên đỉnh đầu, có chút ít còn hơn không che mưa rơi, muốn xông ra ngoài.
"Tố Tố, nếu là bạn, anh có thể tìm em, cùng hạ phụ bản không?" Thành Uyên kiệm lời còn nói, mà còn là một câu thật dài.
Diệp Tố Kỳ hơi giật mình quay đầu, thì ra anh ta có thể nói dài như vậy, thấy anh đã do dự rất lâu, lại là nhắc tới chuyện này?
"A... Uhm, đương nhiên có thể."
"Vậy là tốt rồi, anh đưa em - -" Thành Uyên không có biểu tình gì gật gật đầu, vừa nói vừa cởi áo khoác che trên đỉnh đầu cô, dùng khí thế RL(đội trưởng) nói: "Đi thôi!"
Diệp Tố Kỳ cũng không biết sao, lại cực kỳ nghe lời phủ áo khoác của anh chạy như điên, cứ như vậy bị đưa lên xe Lâm Hải Đường.
Một đoạn đường ngắn, trên người cô một giọt nước mưa cũng không có, ngược lại Thành Uyên lại ướt sũng, chật vật không thôi.
"Trở về uống chút trà nóng, đừng để bị cảm lạnh, chờ em khỏi bệnh, chúng ta online gặp." Sau khi Thành Uyên đưa cô lên xe, thấy mưa rơi vẫn rất lớn, cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp đóng cửa xe, ở đầu xe vẫy hai lần, quay đầu đi thẳng đến trạm xe điện ngầm.
Diệp Tố Kỳ còn có chút mơ hồ, nhìn Thành Uyên lao vào trong mưa, trong lòng đè nặng áy náy và cảm động, ngoại trừ anh trai, người đàn ông săn sóc đối với cô như vậy, Thành Uyên là người đầu tiên, nhưng cô lại thương tổn tâm của anh...
"Thành Uyên thật sự rất tốt, bộ dáng đẹp trai, tính cách lại tốt. Tố Tố, chị cảm thấy trước đây em và anh ta chia tay cực kỳ đáng tiếc nha, chị rất xem trọng Thành Uyên." Ánh mắt Ôn Hân Đồng tỏa sáng, ánh mắt lóe sáng kích thích bầu không khí bát quái, quay đầu nhìn Diệp Tố Kỳ ngồi ở phía sau, nói ra lời trong lòng: "Bây giờ em độc thân, có thể xem xét Thành Uyên xem sao! Em không biết đâu, Thành Uyên cực kỳ được nữ sinh hoan nghênh, anh ta lại chỉ thân cận với một nữ sinh là em."
"Chị cũng thấy anh ta rất tốt." Ngay Lâm Hải Đường ánh mắt cực kỳ khắt khe cũng ca ngợi Thành Uyên: "Trước khi gặp mặt chỉ cảm thấy thủ pháp của anh ta tốt, vốn ở trong trò chơi, cao thủ thủ pháp tốt sẽ hấp dẫn nữ sinh, Thành Uyên lại giữ mình trong sach, không tiếp xúc thân mật với nữ sinh, tính cách cũng cực kỳ ổn trọng, không giống nam sinh khác, nghe thấy giọng chúng ta là điên lên, Thành Uyên vẫn giống trước đây, nên mắng sẽ mắng, nên nói sẽ nói, sau khi gặp mặt chị lại càng giật mình, đẹp trai như thế lại còn tự trọng như vậy, quá khó gặp!"
Thì ra Thành Uyên trong cảm nhận của chị Hải Đường, chị Tiểu Đồng lại được đánh giá cao như vậy nha, lần đầu tiên Diệp Tố Kỳ biết việc này, vậy cô phải lấy câu "Thành Uyên bên ngoài không xuất sắc" này mắng chửi thậm tệ trong lòng mới được - không có biện pháp, ngoại hình Thành Uyên vẫn không phải khẩu vị của cô.
"Thành Uyên là nam sinh tốt, em và Thượng Trình ở cùng một chỗ, bao nhiêu người vì Thành Uyên mà thấy không đáng giá, nói xấu về em, Thành Uyên một chữ cũng không nói em không tốt, nghe thấy trong ban phụ trách có người nói xấu về em, anh ta mở miệng khiển trách, mà anh ta nhìn thấy bọn chị đều khách khách khí khí, dáng vẻ không giống như ngày hôm qua, trên chiến trường chị thấy Thượng Trình vào, tên kia lại coi như không thấy chị, rất không lễ phép, rút lui cũng không nói tiếng cám ơn, ngay cả hỏi một câu về em cũng không có, chị thật sự muốn đấm anh ta..." Ôn Hân Đồng không nén được giận, mắng một tràng dài.
Thì ra Thượng Trình không có cô, thì đi đánh điện tử, a, quả nhiên là tác phong của anh ta, đời trước cũng như thế này, cô làm việc mệt đến gần chết, đóng tiền thuê nhà tiền điện tiền nước, trách nhiệm sinh hoạt phí của hai người, Thượng Trình lại ở trong nhà đánh điện tử cả ngày, bởi vì cô mua sai đồ mà còn có thể ra tay đánh cô... Hiểu biết càng nhiều, càng cảm thấy sống lại bản thân lựa chọn không có sai, cô cũng không muốn để ý tới người không đáng kia nữa.
"Chị, em biết hai người lo lắng cho em, em vừa mới chia tay nha... Hơn nữa, gần đây em hơi xoa nhãng việc học, bị rót lại phía sau, sang năm phải tốt nghiệp, tiến độ của em mới được một nửa, mà mắt thấy sắp được nghỉ hè, để em dùng học tập lấp đi khoảng trống mới chia tay, tốt xấu cũng cho em tĩnh dưỡng mấy tháng, để tiếp nhận tình cảm một lần nữa!"
Nói thì nói như thế, nhưng kỳ thật Diệp Tố Kỳ thực sợ tình yêu, cô không muốn yêu đương nữa, không muốn phải đi ứng phó, lấy lòng cảm xúc của bất luận một người đàn ông nào nữa.
Iểu quan trong bây giờ là luận văn của cô, đời trước cô cũng là vì kết giao Thượng Trình làm chậm trễn tiến độ làm đồ án dẫn tới làm kéo dài thời gian tốt nghiệp, đối với một người luôn luôn kiêu ngạo như cô mà nói là sỉ nhục, cả đời này cô tuyệt đối không tái phạm, nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi tốt nghiệp, bài vở và bài tập, tình bạn và tình thân, mới là chuyện cô chú ý nhất bây giờ.
Tình yêu? Một chút cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Sau khi tạnh mữa, thời tiết dần dần nóng lên, Thất Nguyệt chính thức nghênh đón mùa hè, Diệp Tố Kỳ cũng nghênh đón kỳ nghỉ hè cuối cùng của sinh viên.
"Điềm Điềm, bật điều hòa được không? Tớ nóng quá!"
Tám giờ tối, Diệp Tố Kỳ trở lại phòng trọ thuê cùng bạn.
Đây là phòng chuyên cho hai sinh viên thuê, mọi thứ đều là hai, hai cái giường đơn, hai cái bàn viết, hai cái tủ quần áo, hai cái giá sách. Phòng khoảng hơn hơn hai mươi mét vuông, tuy nhiên không gian hoạt động lại nhỏ, trong phòng nhét đầy đồ, là sinh viên mà, phần lớn thời gian đều ở trường học, không thì cũng đi làm thêm, phòng trọ có chỗ ngủ là được, không cần quá mức thoải mái hoa lệ.
Cũng chính bởi vì hai người cùng ở, chia đều tiền thuê nhà, phí điện nước, cho nên khi bật điều hòa, đều phải được sự đồng ý của đối phương trước, sử dụng điều hòa khi cả hai đều ở nhà, như vậy mới không tạo thành tranh chấp.
"Mở đi! Tớ cũng thấy nóng!" Điềm Điềm cũng chịu không nổi: "Cuối cùng cũng thu phục được thầy Trần, chuyên đề của chúng ta lại qua rồi. Tố Tố, cậu thật sự quá mạnh luôn, lại có thể tìm được chuyên đề Bug, may mà đúng lúc tu chỉnh, không thì cứ làm như vậy, đến khi thi chúng ta cũng sẽ không phát hiện, ngày đó khẳng định thầy sẽ giết chúng ta." Cô thè lưỡi, nghĩ đến thầy hướng dẫn liền nhịn không được lộ ra biểu tình sợ hãi.
Diệp Tố Kỳ bỏ số liệu chuyên đề xuống, ngồi trước máy tính của mình thở dốc, trấn định nói: "Không phải tớ mạnh, chỉ là vừa hay nhìn thấy, thời gian trước tớ thường không tới Meeting, làm chậm trễ đến tiến độ của mọi người, nghĩ muốn làm chút chuyện bồi thường, trùng hợp khi chỉnh sửa tài liệu thì phát hiện."
Kỳ thật là kinh nghiệm đời trước, để cho Diệp Tố Kỳ biết chuyên đề có một Bug, mà chính theo lời Điềm Điềm, đến trước khi thi cũng không có ai phát hiện, lúc ấy cả tổ đã bởi vì Diệp Tố Kỳ phụ trách bộ phận làm chậm tiến độ mà có tranh cãi và chia rẽ, trước khi thi lại bị nhóm khác chỉ ra Bug, dẫn đến toàn bộ tâm huyết của cả tổ ngâm nước nóng, tất phải làm chuyên đề một lần nữa, Diệp Tố Kỳ và tất cả thành viên xác định kéo dài tất.
Vốn tất cả mọi người đều là người nổi bật luôn đứng đầu danh sách, vì thế sinh lòng bất mãn, trở mặt, Diệp Tố Kỳ và Điềm Điềm cũng rạn nứt từ đó, Điềm Điềm trách cô quá coi trọng tình yêu, coi trọng đến mức không có ý thức được đối với bọn họ quan trọng nhất trước mắt là bài tập và tương lai sau tốt nghiệp.
Lúc ấy Diệp Tố Kỳ cũng không để ý đến lời thật lòng thì khó nghe của Điềm Điềm, lại vẫn cảm thấy là do Điềm Điềm ghen tị với tình yêu của cô. Lần đầu tiên cô bị Thượng Trình đánh bị thương nhập viện, Điềm Điềm chảy nước mắt muốn Diệp Tố Kỳ tỉnh lại, rời xa Thượng Trình, nhưng sau khi xuất viện, Thượng Trình nói một câu xin lỗi, cô liền lập tức trở lại bên người Thượng Trình, từ sau đó, Điềm Điềm liền đóng cửa trái tim đối với cô, không hề để ý tới cô nữa.
Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, cô kiêu ngạo tự tin như thế, không nghe người khác khuyên lại khăng khăng một mực, muốn bị đâm cho đầu rơi máu chảy mới có thể tỉnh ngộ, trước đây cô đã làm tổn thương nhiều người thật lòng vì tốt cho cô, chỉ tốt với Thượng Trình, nhưng Thượng Trình lại cô phụ, thương tổn tình cảm của cô.
"Loại chuyện nhỏ này chỉ cần đủ thời gian, ai trong tổ chúng ta cũng sẽ phát hiện thôi, cho dù lần này tớ không tìm thấy Bug, lần sau đổi lại là cậu chỉnh sửa, cậu cũng nhất định sẽ phát hiện." Diệp Tố Kỳ không muốn nhận đó là công lao của mình, cô cũng chỉ hơn người khác chút "Kinh nghiệm" mà thôi.
"Oa." Nghe vậy, Điềm Điềm giống thấy Tân Đại Lục, kinh ngạc nhìn Diệp Tố Kỳ: "Tố Tố, chị Tiểu Đồng và Chị Hải Đường nói không sai nha, cậu thật sự trở lên ôn nhu đáng yêu, nói như vậy, cậu trước kia tuyệt đối sẽ không nói." Bởi vì thường xem Diệp Tố Kỳ đánh điện tử, Diệp Tố Kỳ lại thường nhắc tới, Điềm Điềm cũng không xa lạ gì Lâm Hải Đường và Ôn Hân Đồng, thậm chí khi họ nói chuyện phiếm qua mic cô cũng nói chuyện rất nhiều.
"Được, ý của cậu là tớ trước kia không ôn nhu không đáng yêu hả?" Diệp Tố Kỳ làm bộ cuốn tay áo.
"Là không đáng yêu, còn có chút chán ghét, aaa! Dừng tay! Ha ha ha ha hô hô - "
Diệp Tố Kỳ lao tới, bắt đầu gãi ngứa cô ấy, Điềm Điềm cũng không khách khí, lập tức xoay tay lại phản kích, hai cô gái ở trong phòng cậu đuổi tớ chạy, hi hi ha ha làm láo loạn cả lên, mãi đến khi Điềm Điềm cười thở hắt ra, cầm đồ giặt quần áo trốn vào trong phòng tắm mới chấm dứt.
Diệp Tố Kỳ không cướp được phòng tắm, cô trở lại trước bàn học của mình mở máy tính ra, lên mạng liên lạc, đăng vào RC giọng nói, theo thường lệ đi tới phòng hội viên chuyên nói chuyện phiếm của Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường.
"Chị Hải Đường, chị Tiểu Đồng, em thảo luận xong chuyên đề về nhà rồi." Diệp Tố Kỳ trực tiếp khai Mic lên tiếng.
"Ừ, đã về rồi? Phỏng vấn như thế nào?" Lâm Hải Đường đang đánh phụ bản phân tâm hỏi kết quả phỏng vấn của cô.
Ngày hôm qua Diệp Tố Kỳ liền nói cho hai người chị, hành trình cả ngày hôm nay của cô, phỏng vấn mười giờ buổi sáng, buổi chiều có khóa, buổi tối còn thảo luận chuyên đề, cho nên về đến nhà cũng đã khuya.
Về mặt học nghiệp, hai người chị này không lo lắng về cô, nhưng cực kỳ lo lắng cô không tìm thấy công việc làm thêm phù hợp để trả tiền sinh hoạt phí.
Rắc đáp rắc đáp rắc đáp – Từ chỗ Lâm Hải Đường truyền đến tiếng ấn bàn phím, Diệp Tố Kỳ nghe xong không khỏi mỉm cười.
"Em đã nói chuyện với quản lý, tiền lương 160, bao ăn cơm, ngày mai bắt đầu đi làm." Diệp Tố Kỳ nói kết quả phỏng vấn hôm nay.
Cô ứng tuyển làm phục vụ cho một nhà hàng, một ngày làm khoảng bảy giờ, sắp xếp ca làm, lương cũng rất tốt, tiền boa còn có thể giữ lấy, tiền kiếm được kỳ nghỉ hè này phỏng chừng đủ cho Diệp Tố Kỳ trả tiền sinh hoạt phí kỳ sau, sống đến nghỉ đông không thành vấn đề, cộng với làm gia sư, làm thêm trong kỳ học, liền dư dả học phí rồi.
"Tiền lương nghe qua rất tốt, nhưng em không có kinh nghiệm làm việc, OK sao? Làm phục vụ nhà hàng cực kỳ vất vả." Sau khi Lâm Hải Đường nghe xong quan tâm hỏi.
Diệp Tố Kỳ là sinh viên, trong kỳ học chỉ làm công việc vừa học vừa làm, không thì cũng là gia sư, công việc trong siêu thị cũng không cần phải ứng phó quá nhiều người, nhưng kiếp trước bởi vì hoàn thành chuyện đề trễ, cần tiền trả phí học phần học lại, sinh hoạt phí cùng với tiền thuê nhà, công với sau khi kết giao với Thượng Trình rất nhanh bị khủng hoảng kinh tế, bức thiết cần đến tiền, cô không có một chút kinh nghiệm nào, sinh viên cũng chỉ có thể đi làm công việc cô ghét nhất - phục vụ bàn.
Cô bỏ xuống tự tôn, kéo xuống dáng vẻ, mỉm cười đối mặt khách hàng xa lạ, thỉnh thoảng bị ông chủ mắng, bị khách hàng làm khó dễ, bào mòn từng chút từng chút sự sắc sảo và ngạo khí của cô.
Nhưng bây giờ, Diệp Tố Kỳ sẽ không tự đặt giới hạn cho mình, tích lũy thêm kinh nghiệm, sau khi tốt nghiệp sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tìm việc làm, mà còn có kinh nghiệm một đời, cô sẽ loại được rất nhiều đường vòng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
22 chương
10 chương
495 chương
116 chương
76 chương