Trả Nợ
Chương 53
Văn Tầm Xuyên lái xe chở Hạ Lâm Chu về. Hắn nằm liệt trên ghế phó lái, xoa cái bụng căng cứng nói, “Ôi no muốn chết.”
Văn Tầm Xuyên buồn cười nhìn hắn qua kính chiếu hậu, “Ngày nào cũng bắt ăn cơm hộp, đày đọa Hạ đại thiếu gia quá rồi.”
“Có cái gì mà đày đọa?” Hạ Lâm Chu vươn vai duỗi cái eo lười, “Được ở chung với anh là sướng nhất quả đất rồi.”
“Ai hỏi em cái đó.” Văn Tầm Xuyên hơi ngại ngùng nhìn qua chỗ khác, khoé môi lại tự nhiên cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Hạ Lâm Chu vui vẻ cười hề hề. Đang cười, hắn như chợt ngộ ra gì đó, quay phắt đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, “Hôm nay anh cố tình ăn trưa ở đó là vì muốn đãi em đi ăn chỗ ngon phải không?”
Văn Tầm Xuyên không phủ nhận nhưng cũng chẳng gật đầu. Hạ Lâm Chu nhàm chán chống tay lên cửa sổ xe, lèm bèm. “Còn tưởng anh đi vì Ôn Tri Hứa chứ. Hai người cười nói tíu ta tíu tít. không biết còn tưởng anh với anh ta là một đôi.”
Văn Tầm Xuyên giả vờ không biết Hạ Lâm Chu ghen tuông, “Nếu đi theo ý Ôn Tri Hứa thì sẽ xuống lầu ăn bún qua cầu (*).
“Hứ.” Hạ Lâm Chu liếc mắt nhìn gã, “Tưởng anh chỉ biết đi ăn xiên nướng chợ đêm.”
“Ghim dai thế!” Văn Tầm Xuyên thở dài, vẫn nhịn không được biện hộ một câu, “Tiệm xiên nướng đó nổi tiếng lắm đó, hiếm lắm mới còn bàn trống..”
Hạ Lâm Chu nghiêng đầu nhìn gã, cũng chẳng nói gì.
“Em nhìn ai đó?”
“Trên xe có hai người, không nhìn anh thì nhìn ai?”
Văn Tầm Xuyên nhấc một tay lên vuốt vuốt tóc, tạo dáng mặt hơi nghiêng nghêng, “Đây, ngắm đi, được ngắm free 1 phút, sau đó phải trả tiền.”
Hạ Lâm Chu phì cười, “Làm trò gì vậy?”
“Hửm, nói muốn ngắm mà? Góc này không đẹp à, vậy đổi góc khác.” Nói xong gã xoay đầu lại, thẳng lưng đăm đăm nhìn về phía trước. Hạ Lâm Chu cười nghiêng ngả, “Anh mới là đồ bị điên!”
Văn Tầm Xuyên cũng cười, “Cũng có thể coi là vậy. Nồi nào úp vung nấy.”
Ngừng một lúc, Văn Tầm Xuyên hỏi, “Hôm nay lại đi giải cứu một em gái à?”
“Hả?” Hạ Lâm Chu xoa xoa cái bụng khi nãy cười nhiều quá hơi đau, “Cái gì mà em gái?”
“Thì lúc nãy ra ngoài hút thuốc ấy.” Văn Tầm Xuyên khẽ quét mắt về phía hắn một cái, “Thấy em kề vai bá cổ anh trai nào, còn tưởng lại đi phá đám một buổi xem mắt.”
“Anh thấy được à?” Hạ Lâm Chu quay đầu nhìn gã.
“Ờ.” Văn Tầm Xuyên mắt vẫn nhìn thẳng, giọng vẫn đều đều, “Sao, có cái gì mà không thấy được?”
Hạ Lâm Chu nhướn mày nhìn gã, chậm rãi tua đi tua lại câu nói này mới phát hiện chỗ khác lạ, hắn chun mũi khịt khịt trên xe, “Anh có nghe thấy mùi gì chua chua trên xe không?”
“Không.”
Hạ Lâm Chu nheo mắt, “Ghen đó à?”
Văn Tầm Xuyên tỉnh queo mắt nhìn thẳng lái xe, “Có con nít mới ghen bóng ghen gió.”
“Đúng rồi đó em bé Văn Văn đáng yêu.” Hạ Lâm Chu mặt cũng không đổi sắc trả lời, sau đó hắn quay mặt đi, tì trán lên cửa sổ xe thấp giọng cười khùng khục, bả vai run lên bần bật. Văn Tầm Xuyên thò tay ấn ngay nút hạ cửa sổ. Cánh cửa thụt xuống, Hạ Lâm Chu bị bất ngờ bị hụt theo, la oai oái, cổ suýt thì trặc luôn. Hắn vội vàng ngồi dậy giơ tay xoa cổ trong tiếng cười khoái chí của Văn Tầm Xuyên. Mặt trời đứng bóng buổi trưa tranh thủ bắn những tia sáng nóng rực vào khe cửa vừa hạ xuống. Hạ Lâm Chu bị nắng chiếu đến hoa mắt, quay sang Văn Tầm Xuyên la hét, “Đẩy cửa sổ mau lên mau lên, chói mù mắt rồi.”
Văn Tầm Xuyên ấn nâng cửa sổ lên, Hạ Lâm Chu quay mặt nhìn thoáng qua bên ngoài, “Anh còn nhỏ mọn hơn em nữa.”
Văn Tầm Xuyên cười chảy nước mắt, “Đúng rồi, tưởng em nhận ra từ lâu.”
Hạ Lâm Chu định tiếp tục oai oán, mắt bỗng liếc thấy gì đó hai bên đường, vội la lên, “Ý ý ý, dừng xe dừng xe!”
Văn Tầm Xuyên thắng xe đậu ở ven đường, nhìn Hạ Lâm Chu vội vàng tháo dây an toàn, “Em làm gì đó?”
“Chờ xíu, quay lại ngay.” Hạ Lâm Chu đẩy cửa xuống xe, che tay trước trán ngăn ánh mặt trời chói lọi nhảy lên vừa hè. Văn Tầm Xuyên chẳng hiểu sao cũng đi luôn xuống xe.
Hạ Lâm Chu nghe gã mở cửa xe thì quay lại hô lớn, “Anh đừng xuống, nóng lắm, ngồi trên xe chờ đi.”
Văn Tầm Xuyên đứng tại chỗ khó hiểu nhìn hắn chạy đến trước mặt một bà lão đang ngồi xổm ven đường, chuyện trò vài ba câu. Sau đó bà lão cúi đầu lấy trong sọt tre ra túi gì đó, Hạ Lâm Chu cầm lấy, đứng dậy móc tiền ra trả.
Hôm nay nắng thật, Văn Tầm Xuyên đứng ra ngoài có một chút mà da gã như bị thiêu cháy hết. Gã xoa xoa tay, mở cửa xe vào lại bên trong. Hạ Lâm Chu tưởng quay về ngay nhưng một lát lâu sau hắn mới quay lại. Hắn đứng ở đuôi xe gõ gõ mấy cái.
Văn Tầm Xuyên nhấn nút mở cốp xe, quay đầu thấy Hạ Lâm Chu chất một cái sọt tre vào cốp, ngẩn người, “Cái gì đó?”
“Cherry.” Hạ Lâm Chu hạ cốp xe đóng lại, tung tăng vài bước về lại dầu xe ngồi vào ghế phó lái. Hắn giơ tay kéo điều hoà thổi thẳng về mình, vừa kéo kéo cổ áo vừa oai oán, “Trời ơi nắng vỡ đầu, còn chưa đến tháng sáu mà!”
“Năm nào cũng vậy mà.” Văn Tầm Xuyên rút tờ khăn giấy đưa cho hắn, tiện tay xoay điều hoà lại, “Đừng thổi điều hoà trực tiếp như vậy, bệnh bây giờ.”
“Tại nóng quá.” Mặt Hạ Lâm Chu đỏ lên vì nắng, hắn cầm khăn giấy lau mồ hôi trán, “Haizz mùa hè thật mệt.”
Văn Tầm Xuyên nhìn một túi nhỏ cherry nửa xanh nửa hồng trên đùi hắn, khởi động xe, hỏi, “Em mua nhiều cherry vậy làm gì?”
Hạ Lâm Chu chỉ chỉ túi cherry trên đùi, “Định là mua nhiêu đây thôi, mà lúc đưa tiền, bà lão bán hàng không có tiền thối, mà em thấy người già ngồi bán trời nắng vậy cực quá, nên em bảo bà khỏi thối, em mua hết chỗ cherry đó luôn.
“…. Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“….. Hơn 500 tệ.” (1 triệu 800k…..)
Văn Tầm Xuyên quay sang nhìn Hạ Lâm Chu nổi hứng sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky bằng ánh mắt thương hại, nhưng gã cũng không nói gì, chỉ nhẹ cười một cái.
“Anh cười cái gì?” Hạ Lâm Chu bất mãn nhìn gã.
“Không có gì, ngạc nhiên thôi.” Văn Tầm Xuyên nói.
“Ngạc nhiên vì người yêu anh là người vừa đẹp trai vừa có tấm lòng lương thiện phải không?” Hạ Lâm Chu giơ tay xoa mũi, ra vẻ như không có gì nói, “Không cần ngạc nhiên thế, người ngồi bên cạnh anh hồi tiểu học từng ba lần đoạt giải học sinh gương mẫu đạo đức cấp thành phố đó.”
“Thật à?” Văn Tầm Xuyên lần này là ngạc nhiên thật, “Nhưng anh bắt quả tang em ném tàn thuốc lung tung cũng ba lần rồi đó, học sinh gương mẫu đạo đức cấp thành phố ạ.”
“….. là đã-từng.”
Văn Tầm Xuyên lại cười thêm một tràng nữa, đánh xe vào bãi đỗ tiểu khu, nhàn nhạt nói, “Ừm, hôm nay trông rất đẹp trai.”
“Có phải hôm nay hình tượng của em trong mắt anh lại ngầu lì hơn không?” Hạ Lâm Chu chọn trong túi ra một trái cherry chín đỏ lau lau trong vạt áo rồi duỗi tay đút lên miệng Văn Tầm Xuyên.
Văn Tầm Xuyên theo bản năng há mồm ngậm lấy, nhưng trái cherry vừa chạm đến môi gã bỗng khựng lại, chau mày, “Hmmmmm”
“Em lau trên áo rồi!” Hạ Lâm Chu bất đắc dĩ lại phải thò tay qua.
Gã nhè lại trái cherry vào tay hắn, “Em nghĩ áo em sạch lắm hả?”
—
Bún qua cầu: Món ăn nổi tiếng bắt nguồn từ Vân Nam. Nó có tên này qua một giai thoại ngày xưa có người vợ có anh chồng đi học xa, mỗi ngày chị phải gánh đồ ăn qua chỗ chồng, nhưng do đường xa, đến nơi thì đã nguội sml rồi bún nở tè le, anh chồng chắc cũng chê bải chê bai nhưng vì hồi đó phụ nữ phải công dung ngôn hạnh, không ụp tô bún vào mặt chồng như bây giờ mà nghĩ cách làm sao cho nóng chồng ăn cho ngon. thế là chị nấu nước lèo ra riêng, thịt rau để ra riêng, gánh lên đến trường thì mới hâm nước lại cho đồ ăn vào. Do từ nhà đến trường băng qua cây cầu nên goi tên là bún qua cầu.
Nhìn cũng khá giống món lẩu nhúng, ăn cũng nhúng bún từ từ như bún chả bên mình.
<img alt="Nhìn cũng khá giống món lẩu nhúng ăn cũng nhúng bún từ từ như bún chả bên mình" src="https://andrewpastel.files.wordpress.com/2020/02/1-1512967552567.jpeg" data-pagespeed-url-hash=3736173010 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
180 chương
114 chương
17 chương
45 chương
13 chương