Trả Nợ

Chương 51

Lúc Hạ Lâm Chu cầm gel bôi trơn ra tính tiền, cô gái thu ngân ở tiệm thuốc tây còn đánh mắt qua cánh tay bó thạch cao của hắn mấy lần, phỏng chừng đang nể thầm đã què tay vẫn không quên làm “chính sự”, quả là một người có tinh thần trách nhiệm thật cao. Hắm nhận tiền thối xong tiện tay đút vào túi, xách túi đồ đẩy cửa bước ra. Buổi tối gió có hơi lạnh, hắn giơ tay kéo lại áo khoác, bước nhanh về tiểu khu. Vừa mở cửa vào nhà, hắn đã nghe được tiếng nước róc rách vọng ra từ phòng tắm. Hạ Lâm Chu nghe bên tai khô nóng đi. Hắn khom lưng tháo giày, đặt bừa túi đồ vừa mua lên bàn trà, giơ tay túm cả áo khoác và áo thun trong lột ra một lượt. Trong cửa kính mờ phòng tắm đung đưa một bóng người trần trụi, Hạ Lâm Chu vặn thử tay nắm, cửa phòng tắm dễ dàng bị đẩy ra, hiển nhiên là Văn Tầm Xuyên không khoá cửa. Tiếng nước chảy rõ ràng truyền đến tai hắn, trong phòng tắm không lớn lắm mờ mịt hơi nước mông lung, ẩn hiện một thân thể trần trụi trắng nõn đứng dưới vòi hoa sen, đang đưa lưng về phía hắn. Văn Tầm Xuyên nghe tiếng cửa mở cũng không quay đầu lại, gã cào tóc xả hết bọt dầu gội dưới dòng nước, nói, “Cánh tay đang bó bột không dính nước được đâu, đừng vào.” Vừa nói xong một thân thể nóng bỏng rắn chắc đã dán lên lưng gã, bàn tay vuốt từ eo lên xoa nắn ngực, Văn Tầm Xuyên đành vội vàng tắt nước, bất đắc dĩ quay đầu lại, “Đã bảo đừng có vào rồi mà.” “500 anh em hết chờ được rồi.” Giọng Hạ Lâm Chu đã khàn đi, hơi thở nóng cháy phả ra quẩn quanh hơi sương mù. Văn Tầm Xuyên hơi nghiêng mặt, cười nhẹ, “Nghe rất giống dân chơi chuyên nghiệp.” Hạ Lâm Chu nhìn hàng mi đang ướt đẫm của gã, giọng càng khào đi, “Không, từ giờ và cả sau này, chỉ có mình anh với em.” Văn Tầm Xuyên nhìn Hạ Lâm Chu, thấy những lời vừa nãy thốt ra từ miệng hắn nghe lại khá buồn cười. Hạ Lâm Chu vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, “Được không?” Hạ Lâm Chu cũng không hiểu được, tại sao hắn lại nói những kiểu câu như thế, nhưng lúc này hắn cảm giác như có cái gì đang thôi thúc hắn nói ra. Hắn nhìn Văn Tầm Xuyên, trái tim đang đập binh binh trong lồng ngực như đang mong chờ câu đáp lại của gã. Tâm hồn Văn Tầm Xuyên bỗng nhiên rung động, như một viên đá ném xuống hồ, từng tầng gợn sóng toả ra rung động hết cả mặt hồ tĩnh lặng. Gã quay đầu nhìn Hạ Lâm Chu. Đôi mắt giao nhau, xuyên qua màn hơi sương mờ ảo, gã thấy được rõ ràng tình cảm phức tạp sâu thẳm trong đôi mắt đen của hắn. Hàng mi dày đang ướt sũng của Văn Tầm Xuyên khẽ rung động, nhỏ xuống một giọt nước bé tý đáp ở bên má: “Ừm, chỉ có chúng ta.” Nghe giống như một lời hứa hẹn của lứa đôi. Văn Tầm Xuyên đã qua lâu cái thời còn tin vào thề non hẹn biển. Gã đã từng hứa hẹn và cũng từng bị thất bại. Gần tám năm sống một mình một cõi, không có bất kỳ nghĩa vụ nào với một ai, bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì, gã cũng đã quen dần với điều đó, cho nên lúc mở miệng, gã cũng thấy gian nan và khó khăn lắm chứ, dù cho chỉ là một từ “ừm”. Nhưng chẳng hiểu sao, lời thốt ra rồi, lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Bàn tay Hạ Lâm Chu vẫn còn mơn trớn trên khuôn ngực gã. Hắn cúi đầu tỉ mẩn hôn nhẹ lên bả vai sũng nước, “Chột dạ à?” “Chẳng biết nữa.” Văn Tầm Xuyên nói thật, gã quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm Chu, “Nhưng lời anh nói là nghiêm túc.” “Em cũng vậy.” Hạ Lâm Chu cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ướt át khai mở khớp hàm, quen thuộc luồn vào. Môi răng đan chéo, nhiệt liệt và triền miên. Văn Tầm Xuyên ngửa người ra sau dựa lên ngực Hạ Lâm Chu, khuôn ngực trắng nõn được nước ấm xối phủ ửng lên một màu hồng nhạt. Bàn tay Hạ Lâm Chu đang mân mê ngực gã dời xuống vật đã bán cương, lòng bàn tay thô ráp toả nhiệt tóm gọn lấy dương v*t gã thành thạo vuốt ve xoa nắn. Chỉ lát sau dương v*t Văn Tầm Xuyên đã hoàn toàn run rẩy đứng thẳng giữa hai chân, mà phía gã còn cảm nhận được dương v*t Hạ Lâm Chu cũng đang cứng rắn mà cọ xát, đẩy nhẹ lên khe mông. Phòng tắm hẹp tràn ngập hơi nước, ẩm ướt và oi bức, mà cái hôn của Hạ Lâm Chu như điên cuồng hút cạn lấy không khí cuối cùng trong phổi gã. Gương mặt Văn Tầm Xuyên càng ngày càng hồng lên, cơ thể cũng phát nóng, gã vươn tay kéo xuống một cái khăn lông, lau sơ người rồi tóm vai Hạ Lâm Chu lau luôn trên lưng hắn. Gã cố dứt ra khỏi cái hôn triền miên của Hạ Lâm Chu, hổn hển nói “Phòng tắm ngạt quá.” Hạ Lâm Chu ngay lập tức ôm lấy eo gã từ phía sau, vẫn hôn vụn lên nửa mặt, cổ và vành tai gã, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Lưng Văn Tầm Xuyên vừa chạm vào nệm giường mềm mại, Hạ Lâm Chu đã chồm lên áp gã xuống dưới thân, môi dán môi nói, “Em ở trên, được không?” Văn Tầm Xuyên không trả lời, gã vít cổ hắn xuống hôn một cái hôn chân chính. Cánh tay còn bó thạch cao của Hạ Lâm Chu bị kéo xuống bất thình lình, không trụ được, cả cơ thể hắn ngã đè lên người Văn Tầm Xuyên. Gã thấp giọng hít một hơi, Hạ Lâm Chu vội ngồi dậy: “Có sao không, bị thương ở đâu không?” Văn Tầm Xuyên nhìn hắn lo lắng, đôi mày nhíu lại dần giãn ra, gã giơ tay tự xoa xoa xương quai xanh của mình, cười, “Thiếu chút nữa quên mất em đang tàn phế.” “Mẹ nó anh mới là tàn phế đó.” Hạ Lâm Chu cúi đầu hôn lên xương quai xanh, ngẩng đầu nhìn gã, “Em ở trên.” Văn Tầm Xuyên giơ tay xoa đầu hắn, hào phóng đáp: “Cũng được.” Bàn tay đang để sau đầu Hạ Lâm Chu siết chặt, gã kéo hắn đến gần mình, dán môi thì thầm lên vành tai hắn, cố tình đè cho giọng nói thật trầm, “Quỳ xuống blowjob cho anh, anh bắn được thì cho em đè.” Hạ Lâm Chu nhay nhay vành tai gã: “Anh nói đó nha.” “Ừ.” Văn Tầm Xuyên tay theo hắn sau cổ sờ đi xuống, ngón tay thuôn dài tinh tế bóp bóp sau lưng,lặp lại, “Quỳ.” Hạ Lâm Chu giật mình, quay đầu nhìn gã kinh ngạc. “Sao” Văn Tầm Xuyên thản nhiên nhìn lại, gã tỉnh queo cười cười, “Không được à.” Hạ Lâm Chu nhìn lom lom gã, mắng một câu: “…… Quỳ thì quỳ, đồ biến thái.” “Vậy thôi mà đã biến thái?” Cánh tay Văn Tầm Xuyên đang ôm lấy lưng hắn chợt rà xuống phía dưới vuốt ve, ngón tay mảnh dài luồn vào lưng quần, đầu ngón tay lần mò xuống rãnh mông, “Anh còn nhiều thứ biến thái lắm, có hối hận ở chung với anh chưa?” Hạ Lâm Chu phản xạ có điều kiện cứng còng cơ thể. Bàn tay Văn Tầm Xuyên vô cùng nhuần nhuyễn vuốt ve cơ mông căng cứng của hắn. Hạ Lâm Chu vội vã rút tay gã ra, căng da đầu nói: “Quỳ liếm thì quỳ liếm, hối hận cục c*t!” Văn Tầm Xuyên đột nhiên tóm lấy cằm Hạ Lâm Chu, khiến hắn xoay gương mặt bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ phải nhìn thẳng vào mặt mình. “Anh…Anh định làm gì?” Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng hôn lên xương gò má hắn, nhỏ giọng hỏi: “”Hàng” đâu?” “Phòng khách, trên bàn trà……” Văn Tầm Xuyên hôn nốt lên trán hắn một cái rồi đẩy ra, chống tay ngồi dậy, để chân trần đi xuống giường. Phòng khách bị Văn Tầm Xuyên kéo màn kín lại thành một mảng tối, ánh sáng đã không còn. Gã thoải mái ngồi trên sô pha rất tự nhiên, hai chân dài thẳng tắp giang rộng, để vật giữa hai chân ngạo nghễ dựng thẳng. Gã hếch cằm đá lông nheo với Hạ Lâm Chu, ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi. Hạ Lâm Chu giơ ngón tay giữa, gườm gườm liếc gã một cái, sau đó cũng phải ngoan ngoãn chậm rãi quỳ xuống giữa hai chân Văn Tầm Xuyên, há mồm ngậm lấy dương v*t đạm phấn mượt mà. Khoang miệng ấm áp bao lấy quy đầu nóng rực, đầu lưỡi mềm mại cẩn thận liếm láp lỗ nhỏ nhạy cảm, từng đợt khoái cảm như luồng điện râm ran truyền lên vỏ não từ giữa hai chân, Sau lưng Văn Tầm Xuyên nổi lên một tầng da gà. gã ngửa cổ rên nhẹ một tiếng, tay vuốt ve mái đầu đang chôn giữa hai chân mình. Đầu lưỡi ướt át của hạ Lâm Chu liếm qua quy đầu sạch sẽ, khoang miệng mềm mại đẩy đưa, phun ra hút vào thỉnh thoảng phát ra vài tiếng phùn phụt dâm đãng. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn tường hắt ra đánh lên sườn mũi nghiêng nghiêng của hắn, nhẹ đổ bóng hàng mi dài xuống gò má. Đôi môi há rộng đang ngậm lấy khí quan của Văn Tầm Xuyên, gương mặt điển trai phủ dày một màu dục vọng. Văn Tầm Xuyên cắm ngón tay trắng nõn của mình vào mái tóc đen nhánh của Hạ Lâm Chu, nhìn chằm chằm vào sự tương phản mãnh liệt của hai màu đen trắng, và bờ vai rộng loang lổ vụn ánh sáng vàng nhạt hắt ra trên da thịt màu bánh mật. Sự gợi cảm từ cơ thể nam tính của Hạ Lâm Chu luôn là một điểm trí mạng của gã. dương v*t trong miệng Hạ Lâm Chu rõ ràng trướng căng thêm một vòng. Hắn đã bắt đầu hơi mỏi khoang miệng, đang định nhổ ra thì bàn tay nắm tóc hắn đột nhiên siết chặt ấn lấy đầu hắn vào sâu thêm giữa hai chân. “A…” dương v*t chạm đến yết hầu, Hạ Lâm Chu chợt muốn nôn khan, vành mắt ửng hồng lên. hắn hơi cau mày ngước mắt nhìn lên Văn Tầm Xuyên. Gã đang ngửa sâu đầu trên ghế sô pha, cằm và chiếc cổ dài kéo ra một đường cong gợi cảm. Khoé môi khép hờ, lồng ngực phập phồng thở dốc. Gã đang tự vuốt ve cơ thể mình, ngón tay trắng như sứ vân vê đầu nhũ ửng hồng đứng thẳng… Thật dâm đãng. Vành mắt Hạ Lâm Chu nóng lên. Hắn rút bàn tay đang đặt trên đùi Văn Tầm Xuyên về, lần mò đến thắt lưng cởi khoá quần, lôi dương v*t đã cứng từ lâu ra xoa nắn, kết hợp nhịp nhàng với khoang miệng đang ngậm nuốt khí quan của Văn Tầm Xuyên. Nhưng động tác nhỏ này rất nhanh bị Văn Tầm Xuyên phát hiện. Gã nhấc chân lên đạp nhẹ lên bàn tay đang tự “tuốt gậy” của hắn, nheo mắt nói bằng chất giọng khàn khàn vì hứng tình, “Này anh cho em tự tuốt à?” Hạ Lâm Chu nhả dương v*t trong miệng ra, gương mắt nhìn gã: “Anh chưa giao kèo không được tự tuốt nhé.” “Giờ anh nói nè.” Văn Tầm Xuyên dựa thẳng lưng lên sô pha, nâng một chân vắt lên bả vai rắn chắc của Hạ Lâm Chu, nhắm mắt lại chỉ phía sau bàn trà, “Lấy gel bôi trơn ra đi.” Hạ Lâm Chu nghiêng đầu hôn lên cẳng chân bóng loáng đang gác trên vai mình, trở tay ra phía sau bắt lấy tuýp gel bôi trơn, gian nan vặn nắp bằng một tay, sau đó….rơi vào trầm tư vì chỉ có một tay nên không thể tự bóp gel ra lòng bàn tay được. Mẹ nó, đen như đít nồi. Trong khi hắn đang dùng hết IQ trong não đắn đo xem có nên dùng sự trợ giúp của răng hàm mặt không thì Văn Tầm Xuyên đã thò tay xuống giật mất tuýp gel. Văn Tầm Xuyên bóp gel ra lòng bàn tay, xoa đều rồi tiện tay ném nó qua một bên, ngửa đầu nhắm mắt lại, một cánh tay vắt ngang trước mắt, hạ lệnh,”Tiếp tục liếm.” Hạ Lâm Chu nhìn bàn tay dính đều gel bôi trơn của Văn Tầm Xuyên chậm rãi lần mò xuống hậu huyệt gã. Hai ngón tay thon dài với móng tay phiếm hồng được cắt gọt chỉnh tề đang vân về các nếp gấp trên cửa huyệt. Hô hấp Hạ Lâm Chu càng hỗn độn dồn dập. Văn Tầm Xuyên không bỏ cánh tay che trước mắt ra, nhưng đôi môi gã nhẹ phun ra một câu, “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ tàn phế!” Cổ họng Hạ Lâm Chu như đang có hàng ngàn ngọn lửa nhỏ nhóm lên, phun ra nuốt vào dương v*t cũng cực kỳ khó khăn. Hắn gian nan nhìn ngón tay Văn Tầm Xuyên tự đâm vào hậu huyệt, cái miệng nhỏ cũng đã thong thả ngậm được một đốt ngón tay. Hạ Lâm Chu cảm thấy cơ thể hắn nóng đến mức có thể thở ra lửa. Hắn giơ tay xoa nắn bàn chân vắt trên đầu vai mình, “Dâm thế.” Văn Tầm Xuyên cười nhẹ trong cuống họng: “Không phải em thích dâm à?” “Đúng rồi, nên thích anh lắm.” Hạ Lâm Chu cúi đầu lần thứ hai ngậm lấy dương v*t gã ra sức phun vào nuốt ra. Văn Tầm Xuyên đã nhét được thêm một đốt tay vào hậu huyệt. Gã đảo vòng ngón tay, trong cổ họng chợt dâng lên một tiếng rên rỉ rất nhỏ. “Ha….Nghe…mắc ói……” Gã thở hổn hển nói. Bên tai dồn dập thở dốc làm bụng dưới Hạ Lâm Chu bị thiêu nóng đến kinh khủng, các đường gân trên dương v*t trong miệng hắn cũng trướng căng lên, mà dương v*t dưới háng hắn cũng vậy. Bàn tay Hạ Lâm Chu vuốt ve dọc theo mặt đùi trong non mịn của Văn Tầm Xuyên. Thật ra Văn Tầm Xuyên cũng không mâu thuẫn loại tình ái đổi vị trí như thế này, có điều gã chưa từng thử qua. Nhưng chỉ cần thấy bạn tình hưng phấn, gã cũng không cảm thấy thiệt thòi. Ngón tay gã sờ soạng chọc ấn trong hậu huyệt mẫn cảm để giúp cơ thể nhanh chóng thích nghi với cảm giác có dị vật xâm lấn. Bàn tay như có lửa của Hạ Lâm Chu xoa bóp hai tinh hoàn nặng trĩu của Văn Tầm Xuyên, đầu lưỡi linh hoạt vẫn liếm láp lấy đầu nấm, thỉnh thoảng còn chơi xấu đẩy đẩy vào lỗ tiểu mẫn cảm. Ngón tay Văn Tầm Xuyên đúng lúc ấy sờ đến một hạt gồ lên trên vách ruột mềm mại, hai khoái cảm mãnh liệt cộng hưởng, bức bách gã thoát ra một tiếng rên rĩ dâm mỹ. Cánh tay che trước mắt không biết rũ xuống từ khi nào, đôi môi khô khốc thỉnh thoảng được đầu lưỡi đỏ thắm liếm qua. Bỗng một ngón tay chen vào hậu huyệt Văn Tầm Xuyên. Khớp xương giữa của Hạ Lâm Chu to hơn ngón tay gã khá nhiều, nên chen đến đốt thứ hai thì kẹt lại, ngón tay Văn Tầm Xuyên cũng bi ép đè lên thành ruột mềm mại. Gã khó khăn lắm mới vất vả thích ứng được từng trận đau nhức như xé toạc hậu huyệt của dị vật xâm lấn. Hạ Lâm Chu vẫn chuyên chú hôn mút tinh hoàn và đáy chậu mẫn cảm. Văn Tầm Xuyên gian nan đong đưa vòng eo, gằn giọng nói, “Đi ra ngoài….” Hạ Lâm Chu ngước mắt nhìn gã, ngón tay không những không rút ra mà còn cố tình chọt mạnh vào, lòng ngón tay thô ráp cọ xát qua thành ruột mềm mại, mang theo một cơn khó chịu pha với khoái cảm đặc sệt đánh thẳng lên đại não Văn Tầm Xuyên. Cơ thể gã run rẩy mấy cái, hậu huyệt theo bản năng co thắt lại. Hạ Lâm Chu cúi đầu nhìn hậu huyệt thít chặt của gã, khô khốc nói,: “Hình như là anh đang không bỏ em ra được thì phải?” Ngón tay Hạ Lâm Chu không ngừng rút ra chọt vào hậu huyệt, chạm đến ngón tay Văn Tầm Xuyên, hắn lại cố tình cọ xát vào đó, cười cười, “Đúng không?” Văn Tầm Xuyên nhíu mày lẩm bẩm mắng, “Đồ điên……” Hạ Lâm Chu lại động ngón tay, hai ngón tay cùng vận động không cùng lúc trong dũng đạo càng làm tăng thêm khoái cảm. Văn Tầm Xuyên bị cảm giác lạ lẫm này cắn nuốt, gã không tự chủ được đong đưa vòng eo, ngón tay siết chặt lấy nệm ghế sô pha rên rỉ, “Ưm… Ah……” Hạ Lâm Chu nhìn gã hoàn toàn chìm trong tình dục, mặt phiếm hồng lên, ngón tay trong người Văn Tầm Xuyên lại ra vào nhanh hơn. Khoái cảm đánh ập từng đợt lên gã, đại não lại tê dại đi vì sung sướng. Trong khoái cảm cực đại, dương v*t giữa hai chân gã khẽ rung rung, cặp chân dài không biết khi nào đã hoàn toàn gác lên vai Hạ Lâm Chu, đầu gối hơi gập lại, các ngón chân co quắp vì sung sướng. Gã nhắm chặt mắt, ngửa cổ thở dốc đón nhận sự sung sướng, trong khi ngón tay trong huyệt đạo mình vẫn chưa có ý định rút ra. Văn Tầm Xuyên nhíu mày, mở to mắt khó chịu nhìn Hạ Lâm Chu xốc cao chân mình lên vai hắn. Hắn hơi nhỏm dậy, quỳ một gối lên ghế sô pha, nhìn chăm chú vào ngón tay còn để trong hậu huyệt của gã, “Lấy tay ra nào.” Văn Tầm Xuyên tự nhiên cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp, gã nheo mắt nhìn Hạ Lâm Chu, thấp giọng thở hổn hển nói: “Gọi anh hai.” “Anh hai, cho em vào.” Hạ Lâm Chu đĩnh hông, đầu nấm ướt át cọ lên tay Văn Tầm Xuyên, nhìn chằm chằm vào mắt gã, “Xin anh đó.” Thấy Hạ Lâm Chu không hề có một chút liêm sỉ gì mà đáp ngay tắp lự, Văn Tầm Xuyên đành bất đắc dĩ,: “Em thật là……” Lúc ngón tay gã rút ra, vách ruột siết chặt còn phát ra một tiếng nước luyến tiếc, ngay sau đó, quy đầu cực nóng căng rộng miệng huyệt, thay cho hai ngón tay đè ép đi vào. Huyệt đạo đón nhận khoái cảm khác lạ mà hai ngón tay không thể thay thế được, đầu dương v*t căng cứng to lớn nhồi đầy cả dũng đạo. Loại khoái cảm no đủ trướng căng lại hơi âm ỉ đau đớn càng kích thích gấp bội trận tê dại vừa nãy. Hạ Lâm Chu khắc chế bản thân, chậm rãi đưa dương v*t vào cơ thể ấm nóng của Văn Tầm Xuyên, bàn tay hắn vuốt ve làn da trơn bóng trên cẳng chân gã. Sau đó hắn nâng cao chân gã lên, vừa nhìn chăm chú vào mắt gã, vừa thè đầu lưỡi sắc tình liếm ngậm những ngón chân sạch sẽ đang cuộn tròn của gã. Ngón chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy cùng cảm giác kích thích trong huyệt đạo làm Văn Tầm Xuyên sướng đến phát điên, hậu huyệt gã thít chặt lấy dương v*t nóng hầm hập của Hạ Lâm Chu, vách ruột mềm mại co rút từng chặp. dương v*t giữa hai chân cứ thế run rẩy phóng thích ra một luồng tinh dịch nóng bỏng. Hạ Lâm Chu si mê nhìn sâu vào đôi mắt mê ly khi cao trào của Văn Tầm Xuyên, hắn vươn tay quẹt một ít tinh dịch đặc sệt trên bụng gã, rồi cố tình dùng ngón tay dính tinh dịch tóm lấy cằm gã. Hạ Lâm Chu cũng biết sáng mai thể nào gã cũng nổi điên với hắn, nhưng hắn mặc kệ, cúi xuống bắt gã nhìn thẳng vào mắt mình, nói, “Em còn chưa cắm vào hết anh đã bắn rồi à?” Dư vị cao trào còn chưa qua đi, Văn Tầm Xuyên mặt ửng hồng, đôi mắt mê mê man. Nhục bích vẫn co rút kịch liệt kẹp Hạ Lâm Chu đến đau. Hắn thô bạo đĩnh hông thúc dương v*t còn chưa hoàn toàn cắm vào đi sâu tận vào trong cơ thể gã, ngay sau đó động eo điên cuồng xỏ xuyên, bao tinh hoàn nặng trĩu đánh vào cánh mông đầy đặn của Văn Tầm Xuyên, đâm cái mông trắng tuyết kia thành một mảnh xuân sắc…… — Edit 1 chương H tốn mana bằng 3 chương bình thường!!!! <img alt="Edit 1 chương H tốn mana bằng 3 chương bình thường" src="https://andrewpastel.files.wordpress.com/2020/02/82083018_2526395310973598_3070573545563095040_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=2109117155 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> — À không biết có ai để ý không, chữ Chu nghĩa là thuyền, Xuyên là sông. Bình thường trong mấy ca dao với thơ cũ bên mình thuyền toàn cặp bồ với bến, sông là tuesday =]]]] nhưng con thuyền này thì éo có bến, chỉ thích rong ruổi trên sông cả nghĩa đen với nghĩa bóng. À mò được blogspot của một chú thích làm thơ có bài tên là “Tình thơ sông thuyền”, trích ra đọc chơi nè =]] Có Sông, Thuyền mới xuôi dòng Không Thuyền, Sông sẽ long đong một đời Không Sông, Thuyền chẳng dạo bơi Vắng Thuyền, Sông sẽ đơn côi lặng buồn Sông Thuyền đẹp mối duyên tơ Nói sao cho hết tình thơ Sông Thuyền! =]]]]]]]]]]]] Nói vậy để mốt có ai về miền tây sông nước đi thuyền đi đò thì hãy nhớ về chương H này =]]]