Trả Nợ

Chương 13

“… Là nhà này à?” Hạ Lâm Chu đỡ Văn Tầm Xuyên ra thang máy, nhìn gã móc từ trong túi ra chùm chìa khoá, chọn nửa ngày ra một cái chìa nhìn chẳng liên quan gì với cái ổ, bặm môi thọc vào, miệng lẩm bẩm, “Sao không tra chìa được ta, ai thay ổ khóa nhà tôi hả?”  Hạ Lâm Chu bất đắc dĩ giật chùm chìa khoá ra khỏi tay con ma men, tìm cái chìa có vẻ là một bộ với ổ khoá rồi tra vào, lòng thở phào một hơi, may là còn về đúng nhà.  Trong nhà tối đen. Hạ Lâm Chu đỡ Văn Tầm Xuyên vào cửa, hỏi, “Công tắc đèn đâu?”  Chắc không cần chờ trả lời đâu nhỉ, Hạ Lâm Chu tặc lưỡi, tự duỗi tay lên vách tường sờ soạng. Ngón tay hắn vừa chạm được vào công tắc, cổ áo đột nhiên bị tím chặt, ngay sau đó bị đẩy “ầm” một tiếng lên cửa.  Văn Tầm Xuyên áp lên người hắn, giọng nhẹ mà trầm thấp, “Tôi không có dẫn người về nhà.” Hô hấp còn nồng hơi men theo câu nói của gã bay nhẹ lên mặt Hạ Lâm Chu, làm hắn như muốn say theo.  “Là tôi mang anh về.”  Hắn hơi cúi đầu là đã cảm giác môi hắn có gì đó mềm mềm cọ qua, mát lạnh. Khi tầm nhìn bị hạn chế, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.  Hạ Lâm Chu nghe được nhịp thở đều đặn của Văn Tầm Xuyên, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp toả ra trên người gã, ngửi được mùi hương hoà quyện từ rượu, thuốc lá và nước hoa, và cặp môi mỏng mềm của Văn Tầm Xuyên đang gần trong gang tấc.  Hắn nâng tay ôm lấy eo gã, vén vạt áo lên, lòng bàn tay cọ vào da thịt trơn láng mà vuốt ve, giọng khàn đi, “Tôi không phải là chính nhân quân tử gì đâu, anh đừng có mà…” “Sao?” Văn Tầm Xuyên hừm một tiếng nhẹ ngắt lời Hạ Lâm Chu, ngay sau đó gã vươn tay tóm chặt lên gáy, dán cánh môi mỏng của mình lên mặt hắn, rù rì nói, “Nghe không rõ.”   Cái câu “nghe không rõ” lọt vào lỗ tai Hạ Lâm Chu như đang cố tình khiêu khích. Hắn biết hắn không bản lĩnh như Liễu Hạ Huệ (*), người ngồi trong lòng vẫn không động tâm, nhưng cũng không hề muốn giả làm quân tử chính trực hay gì. Hắn cúi đầu, mạnh bạo hôn lên môi Văn Tầm Xuyên.  Đầu lưỡi hắn vội vàng len vào giữa hai cánh môi Văn Tầm Xuyên, cuốn lấy lưỡi gã, bàn tay cũng không an phận luồn vào vạt áo ve vuốt tấm lưng rộng trơn bóng.  Văn Tầm Xuyên ra sức đè chặt Hạ Lâm Chu trên cửa, cũng thô bạo đáp lại nụ hôn, dần dần Hạ Lâm Chu cảm thấy lúc đầu hắn là người chủ động, nhưng một chốc sau đã chuyển sang hơi bị động.  Sự bất đồng của Văn Tầm Xuyên so với những bạn giường trước đây làm Hạ Lâm Chu dấy lên một sự hưng phấn kì lạ.  Văn Tầm Xuyên rời cánh môi hắn, theo khoé môi hôn lan xuống dưới, từ cằm rồi tới cổ.  Hô hấp Hạ Lâm Chu càng ngày càng dồn dập, hắn đập ót lên phiến cửa, khẽ ngửa đầu, giơ tay vuốt tóc Văn Tầm Xuyên đang chôn đầu trên hõm vai hắn, thở hổn hển hỏi, “Phòng ngủ ở đâu?”  Văn Tầm Xuyên cọ cọ lên cổ hắn hai cái, hơi thở ái muội nhẹ quét quanh da thịt như một cái chổi nhỏ, cánh môi mềm dán trên vành tai, nhưng lâu thật lâu vẫn không thấy nói chuyện.  Hạ Lâm Chu bị gã kích thích đến hết chịu nổi, hắn ôm siết vòng eo của gã, “Thế sô pha được không?”  Văn Tầm Xuyên vẫn không nói gì, Hạ Lâm Chu cười khẽ, ghé vào tai gã nói nhỏ, “Không nói coi như đồng ý nhé.”  Tiếng hít thở bên tai vẫn đều đặn phả lên cổ hắn. Hạ Lâm Xuyên do dự, vỗ vỗ lưng gã vài cái, gọi, “Này, Văn Tầm Xuyên.” “….” “Văn Tầm Xuyên?” “…” Hắn giơ tay mò mẫm trên vách tường mở công tắc đèn. Văn Tầm Xuyên đang dựa trên vai hắn như thấy sáng đèn chói mắt, lại cọ cọ lên cổ hắn như mèo, tìm một chỗ thoải mái hơn thì lại tiếp tục vùi mặt vào đó, bất động. …. Hình như là ngủ rồi. Hạ Lâm Chu ngả mũ chào thua, “Anh là heo hả? Đứng cũng ngủ được?”  Hắn hung hăng trợn mắt trừng cái gã đang đặt đầu trên vai hắn, nhưng trừng một hồi cũng cảm thấy không đã ghiền, bèn duỗi tay ra vuốt nhẹ lên mặt gã.  …Sướng tay quá. Thế là hắn tiếp tục nhéo nhéo bóp bóp.  Văn Tầm Xuyên đang ngủ mơ tình lình xoay đầu, lộ ra hơn nửa gương mặt đang nhăn tít lại biểu cảm “ê tao bực rồi nha.”  Hạ Lâm Chu đành luyến tiếc buông tay ra, dựa vào ván cửa cố gắng chỉnh lại nhịp thở của mình. Văn Tầm Xuyên bị tiếng di động vang lên đánh thức. Gã duỗi tay tóm lấy di động, híp mắt nhìn màn hình một cái rồi bấm nhận cuộc gọi, “Alo?”  Đập vào tai gã là mấy âm thanh chó sủa, Ôn Tri Hứa chắc là lại dẫn Xuân Mai đi tham gia mấy cái giao lưu hội chó cảnh cuối tuần.  Ôn Tri Hứa nghe giọng gã còn nhừa nhựa, hỏi, “…Giờ này mới ngủ dậy?”  Văn Tầm Xuyên nhắm mắt lại, ghé sát lên giường uể oải nói, “Giờ này?” “Bây giờ là 10 rưỡi rồi ông hai.” Ôn Tri Hứa thở dài, “Hôm qua lại uống rượu à? Cứ vậy hoài là chết sớm á nha.” “Đâu có “cứ như vậy” đâu, hai ngày nay là để nghỉ ngơi nè.”  “Thôi được rồi, ngủ tiếp đi, tỉnh thì tôi gọi ông lại.”  “Tỉnh rồi.” Gã ngáp một cái, “Có gì không?”  “À… Bệnh viện cho tôi đi tập huấn, tháng sau mới về.”  “Ờ,” Văn Tầm Xuyên đợi nửa ngày cũng không nghe thấy vế sau, nhạt nhẽo trả lời, “Đi thì đi, ông còn gọi điện thoại báo cáo cho tôi nữa.” “Không phải.” Ôn Tri Hứa cứ ấp a ấp úng, “Có cái này tôi muốn nhờ ông.” “Là cái gì?” “….Nhà ông còn chỗ không?” “….Hả?”  Sáng nay Ôn Tri Hứa nhận được thông báo đi tập huấn của viện, anh chẳng yên tâm gửi con gái nhỏ ở cửa hàng thú nuôi lâu như thế, mà bạn bè ở câu lạc bộ chó cưng cũng không quá thân thiết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gửi Xuân Mai cho ông “bố nuôi” của nó.  “Bố nuôi bồi dưỡng tình cảm với con gái là chuyện hằng ngày ở huyện. Chiều tôi qua, tiện trả xe luôn.”  “Okie, chiều tôi mời cơm ông.” Cúp điện thoại xong, Văn Tầm Xuyên vẫn tiếp tục nằm dài trên giường, giơ tay day day thái dương cho đỡ nặng đầu.  Không xoa thì thôi, xoa một hồi chẳng những không bớt nhức đầu, mà những ký ức tối hôm qua lại đứt đoạn hiện về… Gã đột ngột bật dậy, mặt cứng lại. À đúng rồi, gã có một tuyệt kỹ, là không quên bất cứ sự kiện gì xảy ra trong khi say rượu.  Cái gương mặt điển trai kề thật gần của tên nhóc kia cứ quẩn quanh trong đầu gã, không xoá đi được. Văn Tầm Xuyên chẳng ngờ rằng cái kỹ thuật hôn môi gã luôn rất hãnh diện kia cũng có một ngày làm gã khó chịu đến như vậy.  Gã ngửa đầu nằm phịch lại trên giường, nâng cánh tay che mắt, thở dài một hơi đằng đẵng. Làm bậy mất rồi. — (*) Liễu Hạ Huệ ngồi mà không loạn: Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn).