Ngày hôm sau. Hứa Thiệu nhận được cuộc gọi của Thẩm Mộ Diễn: "Tôi muốn đưa Tiểu Nhiễm đi du lịch. Cả hai vẫn chưa từng đi hưởng tuần trăng mật. Công ty giao lại cho cậu đấy." Hứa Thiệu: "..." Anh còn nói được như vậy sao? Người bạn thuở nhỏ này, thực sự đã điên rồi. Hứa Thiệu đột nhiên cảm giác một người cao ngạo như Thẩm Mộ Diễn, quả thực lại rất đáng thương. Lúc cô ấy còn sống, không nhận ra được tình cảm của bản thân, chỉ biết nói những lời tổn thương nhau. Đợi đến khi cô ấy mất rồi, mới dám đối diện với chính mình. Thẩm Mộ Diễn lần này đi ít nhiều cũng hơn nửa năm, thế giới có rất nhiều cảnh quan nổi tiếng, đều có một người đàn ông tuấn tú trên lưng mang một chiếc balo màu đen, cứ thế mà đi. Paris, New York, Sydney,... Trong những góc yên tĩnh trên đường phố, mọi người sẽ bắt gặp một người đàn ông phương Đông ôm khư khư một cái hộp trước ngực, anh ấy nhẹ nhàng nói chuyện với cái hộp, dịu dàng giảng giải về những biến cố lịch sử ở nơi anh đi qua, giống như thân mật trò chuyện với người vợ mà anh yêu thương nhất vậy. Ngồi trên máy bay tư nhân, Thẩm Mộ Diễn vỗ vỗ vào chiếc hộp: "Hôm nay chúng ta được về nhà rồi. Không cần quá lo lắng, nhà của chúng ta đã rất sạch sẽ rồi, là chính tay vú nuôi của Thẩm gia đã quét dọn căn nhà, anh còn đặc biệt phân công trang trí trên cửa sổ, bàn trà thật nhiều những bông hoa bách hợp, nhất định em sẽ thích lắm." Mấy vệ sĩ đi theo Thẩm Mộ Diễn, đã tận mắt thấy sự thay đổi của Thẩm Mộ Diễn trong nửa năm, bọn họ cho rằng cậu chủ của mình đã mắc bệnh rồi. Quả thực, Thẩm Mộ Diễn bệnh rồi, bệnh không hề nhẹ. Anh xem chiếc hộp đựng tro cốt ấy là một người sống. Hứa Thiệu đến đón, vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Diễn, anh ta đã nhận ra được sự bất thường của anh. "Cứ để tôi." Hứa Thiệu giơ tay về phí chiếc hộp Thẩm Mộ Diễn ôm trong lòng, nhưng người đàn ông lập tức biến sắc, xoay người tránh khỏi tay Hứa Thiệu. "Không được đùa cợt vợ của bạn." Hứa Thiệu trợn tròn mắt, không thể nào tin nổi. Nếu như Thẩm Mộ Diễn nói: "Tiểu Nhiễm của tôi bất kì ai cũng không được đụng đến." Hoặc là "..." Như thế đó, Hứa Thiệu sẽ không kinh ngạc đến mức này. Nhưng anh lại nói vợ của bạn không được phép đùa cợt? Một cái hộp tro của người đã chết ư? Hứa Thiệu ra vẻ mặt thăm dò chỉ tay vào cái hộp: "Mộ Diễn, cậu nói cho tôi biết đây là gì đi?" Thẩm Mộ Diễn chớp chớp mắt: "Cậu không biết cô ấy à? Là Đường Tiểu Nhiễm, vợ của tôi, chị dâu của cậu. Đùng!!!! Cảm giác như sét đánh ngang tai. Hứa Thiệu kinh ngạc tột đỉnh. Anh ta cắn chặt hàm răng mới kiềm chế được sự kích động trong lòng, hít một hơi thật sâu, một lúc sau hừ một tiếng, trong lòng Hứa Thiệu mới có chút dễ chịu: "Về nhà trước đã." Hứa Thiệu cố ý lùi lại nửa bước, thăm dò mấy vệ sĩ ở bên Thẩm Mộ Diễn trong nửa năm đi du lịch: "Thẩm tổng, cậu ấy từ lúc nào đã biến thành như thế rồi?" Hai vệ sĩ thoáng chút lo lắng: "Nửa năm trước, Thẩm tổng lúc mới bắt đầu vẫn chưa nặng lắm, chỉ là càng lúc càng thích trò chuyện cùng cái hộp ấy, về sau thì dần dần nặng hơn, Thẩm tổng đến lúc đi ngủ cũng ôm khư khư cái hộp." "Chuyện quan trọng như thế, mấy người các cậu sao không kịp thời thông báo cho tôi biết?" Hứa Thiệu chau mày lại, chất vấn. Mấy người vệ sĩ lấm lét nhìn nhau, vẻ mặt khó xử: "Hứa tổng, không phải chúng tôi không muốn báo cáo với anh, là Thẩm tổng không cho chúng tôi nói." Ánh mắt Hứa Thiệu như chết trân! Thẩm Mộ Diễn không cho? Vậy nghĩa là sâu thẳm trong lòng anh vẫn phân biệt được hiện thực với hoang tưởng. Trong lòng hiểu rõ Đường Tiểu Nhiễm đã chết rồi, nhưng dáng vẻ này của Thẩm Mộ Diễn không phải là điên, anh chỉ không thể đau thêm được nữa, mới trở nên như vậy. Một người rốt cuộc tâm can phải đau đến thế nào mới hận bản thân mình đến mức phát điên lên? Hứa Thiệu hít một hơi, kiếp này, Thẩm Mộ Diễn hủy hoại cuộc đời Đường Tiểu Nhiễm, bản thân anh không nhìn ra thì đã tốt, Đường Tiểu Nhiễm cũng dùng cái chết của mình, hủy hoại phần đời còn lại của Thẩm Mộ Diễn. Bọn họ đang trả đũa nhau phải không? Nhưng sự trả đũa như vậy, lại khiến người ta thật sự không dễ chịu gì. Một chút cũng không hề.