Thẩm Mộ Diễn quay đầu, bồn tắm đặt ở đằng kia, trên sàn vẫn còn loang lổ những vết máu khô cứng lại, anh cất bước, đi về phía bồn tắm còn hằn những vệt máu, đôi chân run run như sắp ngã quỵ. Trong tay vẫn cầm chặt chiếc hoa tai, anh đứng bên bồn tắm, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh người phụ nữ ấy nằm bất động. Tim đau như bị hàng ngàn vết dao găm, từ trước tới giờ chưa hề trải qua nỗi đau như vậy. Chiếc hoa tai trong tay anh càng lúc càng nắm chặt hơn, dường như chỉ cần nắm chặt chiếc hoa tai là có thể giữ chặt lấy người phụ nữ ấy, dường như càng nắm chặt chiếc hoa tai, người phụ nữ ấy sẽ không biến mất khỏi anh lần nữa. Từ chỗ Thẩm Mộ Diễn đang đứng, có thể nhìn thấy bãi biển cách đó không xa. Trong lòng anh bất động, chợt hiểu ra tại sao cô ấy lại chọn nơi này để kết thúc tất cả. Nơi đây, là nơi họ đã bắt đầu, vì vậy cô muốn ở đây kết thúc tất cả. Đường Tiểu Nhiễm, cô đã nghĩ như vậy đúng không? Người đàn ông trầm lặng đứng cạnh bồn tắm, rất lâu, rất lâu sau, anh đưa tay lên quệt ngang khóe mắt, quệt đến mức tay cũng ướt đi. Anh đưa tay ngang trước mắt, trên ngón tay đọng lại những giọt lấp lánh. "Đây là cái gì?" Người đàn ông ánh mắt sững sờ nhìn những giọt óng ánh đọng trên tay, một lúc sau, đột nhiên tự lẩm bẩm. Đây là cái gì mà khiến anh lại phải quệt khóe mắt? Thẫn thờ, anh quay người rời đi. Nhưng ngày thứ hai, cả tòa nhà bỗng nhiên trở nên trống rỗng, không còn sót lại một người nào. Những chủ hộ này, thậm chí đến cả đồ đạc trong nhà đều không kịp chuyển đi đã vội vã rời khỏi đây. Có điện thoại của Hứa Thiệu gọi tới: "Việc cậu giao tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cửa căn hộ của cô ấy cũng đã có người đến sửa lại. Từ công ty điều đến 8 bảo vệ, sau này nhiệm vụ của bọn họ là canh chừng bảo vệ tòa nhà ấy. Như thế cậu đã hài lòng chưa?" "Tôi muốn đi tìm Dung Đồ Phong."  Trong điện thoại, Hứa Thiệu nghe thấy giọng nói tiều tụy của người đàn ông bỗng giật mình: "Thẩm Mộ Diễn, cô ấy chết rồi!" "Dung Đồ Phong là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy." "Đường Tiểu Nhiễm chết rồi, chết rồi chính là chết rồi, cho dù Thẩm Mộ Diễn cậu có thủ đoạn thấu trời, cậu liệu có thể cứu sống một người đã chết sao?" Hứa Thiệu tiếp tục chất vấn. Không thể tiếp tục để mặc Thẩm Mộ Diễn nữa, anh ta cảm nhận rõ ràng được cái chết lần này của Đường Tiểu Nhiễm sẽ khiến Thẩm Mộ Diễn phát điên. So với Hạ An năm đó thì Hứa Thiệu tin rằng, Thẩm Mộ Diễn sẽ phát điên vì Đường Tiểu Nhiễm. "Tôi cần phải hỏi Dung Đồ Phong, Tiểu Nhiễm cô ấy được chôn ở đâu?" Nghe Thẩm Mộ Diễn nói như vậy, Hứa Thiệu bỗng trầm ngâm một lát. "Về trước đã, Dung Đồ Phong vừa từ New York quay về." [...] Tại một quán cà phê. Trên bàn, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, mạnh ai nấy lắc ly cà phê trước mặt, nhưng không ai uống một ngụm nào. "Tôi đã đến căn hộ đó rồi." Nét mặt Dung Đồ Phong có chút nghiêm lại, rồi lập tức trở nên bình thản: "Căn hộ nào?" "Nơi mà cô ấy cắt tay tự sát." Dung Đồ Phong vẫn giữ nụ cười trên mặt, ừ một tiếng. Thẩm Mộ Diễn nhếch môi: "Cô ấy đang ở đâu?" "Không phải anh đã biết rồi sao?" Phía đối diện, Dung Đồ Phong xua xua tay: "Chết rồi." Đến tận bây giờ, hai chữ chết rồi vẫn đủ khiến trái tim Thẩm Mộ Diễn đau thắt lại, anh lạnh lùng: "Chôn ở đâu?" Toàn bộ các mối quan hệ của Thẩm gia đều được huy động nhưng vẫn không tìm được ngôi mộ. Chỗ mà Dung Đồ Phong chọn, hoặc là bản thân đã có gì đó xem thường, hoặc là Dung Đồ Phong không định để cho ai biết được. "Chôn ở đâu thì có liên quan gì đến Thẩm tổng?" Dung Đồ Phong nhếch mép, lạnh lùng không kém: "Thẩm Mộ Diễn là cái gì của cô ấy chứ?" Câu nói như ẩn ý rằng: Anh không còn là gì của Đường Tiểu Nhiễm nữa, anh và cô ấy không òn chút quan hệ nào hết, cô ấy chôn ở đây không liên qua đến anh. "Tốt nhất anh nên nói cho tôi biết." Người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, chằm chằm nhìn Dung Đồ Phong. Dung Đồ Phong cười một tiếng: "Không nói với anh, có phải anh tính đến chuyện hủy hoại Dung gia? Giống như lần trước làm với Đường Thị?"  Vừa nói nét mặt vừa trầm xuống: "Thẩm Mộ Diễn, người khác sợ anh nhưng tôi thì không. Lúc anh ra tay với Đường Thị, tôi vẫn còn ở New York, nếu không, anh đừng hòng đạp đổ Đường Thị dễ dàng như vậy, đạp đổ tâm huyết lúc còn sống của cô ấy. Thế nhưng bây giờ tôi đã quay về rồi, tôi nhất định sẽ dùng hết mọi cách đòi lại từ tay anh. Tâm huyết của cô ấy, tôi sẽ thay cô ấy bảo vệ." ... Thẩm Mộ Diễn một tay cầm lấy ly cà phê, dùng hết sức bóp mạnh đến nỗi trên chiếc ly xuất hiện cả vết nứt. Bầu không khí như trùng xuống, người đàn ông từ từ ngẩng đầu, lạnh như băng nhếch môi bật ra ba từ: "Anh thử xem."