Khu vực trung tâm của Đế Ma Tư tinh cầu, hoàng cung, hội nguyên lão cùng tòa nhà quân bộ vây xung quanh, ở giữa là vô số tòa nhà cùng biệt thự cao cấp. Phía đông nam là một tòa nhà tao nhã lại không mất trang trọng, ngày hôm nay trở nên đặc biệt sáng rọi tiên diễm. Trong tòa thành đã chật ních tân khách, người hầu mặc đồng phục thống nhất, khuôn mặt mang vẻ tươi cười rụt rè, thỉnh thoảng lại bận rộn xuyên qua dòng người. Thân là chủ nhân Tề gia đời thứ tư, Tề Thành Hữu tự nhiên cũng không tránh được việc phải chiêu đãi khách mời. Hắn cùng muội muội Tề Nhạn Dong cùng các đường huynh đệ tỷ muội khác, vẫn tận tâm tiếp đón những vị khách cùng tuổi thuộc gia đình huân quý hoặc những thiên tài vĩ đại. “Ca, ngươi đừng luôn thất thần nhìn ra ngoài cửa như vậy chứ, ngươi rốt cuộc đang đợi ai?” Tề Nhạn Dong vào lúc Tề Thành Hữu lại một lần nữa nhìn ra cổng chính của tòa thành, rốt cục nhịn không được đẩy hắn một cái. Lục Tân Quân đồng dạng là khách nhân, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Tề Thành Hữu một cái, lôi kéo Tề Nhạn Dong hạ giọng nói: “Ca ngươi, chỉ sợ là đang đợi Đoạn Sở người khế ước!” Tề Nhạn Dong trợn to mắt, vẻ mặt nghiêm túc giữ chặt Tề Thành Hữu: “Ca, tin tức ở học viện người khế ước là thật sao?” Nhóm người trẻ tuổi ở gần đó nghe được, đều nhìn lại đây, Hà Dược Bân cùng Hà Hướng Minh, liếc mắt lẫn nhau, đều lộ ra thần sắc chú ý. Tề Thành Hữu giãy hai cái, không giãy ra, tức giận hỏi lại: “Tin tức gì mới được chứ?” Tề Nhạn Dong trừng mắt nhìn ca ca mình một cái: “Đương nhiên là tin tức Đoạn Sở người khế ước một mình tới đây tham gia tiệc cưới, đến lúc đó có phải là ngươi đi theo cùng hắn không?” Tề Thành Hữu gật gật đầu: “Đúng vậy, ta nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, ngay cả đại hoàng tử cũng đều tới rồi, không biết Tiểu Sở sao còn chưa tới.” Tề Nhạn Dong ngạc nhiên nghi ngờ, tin tức của nàng linh thông, cửu hoàng tử tối hôm qua đã tới học viện đón Đoạn Sở, chẳng lẽ thật sự như  những lời đồn đãi bên ngoài, hai người không phải bầu bạn mà chỉ là quan hệ ký khế ước? “Nga, vậy thật đúng là phải chúc mừng, Thành Hữu, không nghĩ tới ngươi có thể chiếm được sự xem trọng của Đoạn Sở người khế ước.” Đỗ Tuấn Hạo vừa vặn đi tới cười tủm tỉm nói, trong mắt là hâm mộ cùng đố kỵ không thèm che dấu. Nói về quan hệ với Đoạn Sở, mẫu thân hắn là Đoạn An Đồng chính là đường bác của Đoạn Sở, hắn cùng Đoạn Sở là anh em bà con danh chính ngôn thuận. Kết quả bởi vì Đoạn gia chi thứ hai thiển cận, làm cho Đoạn Sở thoát ly Đoạn gia. Ngược lại Tề Thành Hữu xuất thân từ Tề gia là kẻ thù truyền kiếp, cư nhiên dựa vào Dung Thu nhà bào chế thuốc bình thường kia, lại thành công chắp nối quan hệ với Đoạn Sở, còn  giành được hảo cảm của hắn, điều này làm cho Đỗ Tuấn Hạo ngay cả lời nói cũng toàn vị chua (tức là lộ ra sự ghen ghét). Tề Thành Hữu bất mãn nhìn Đỗ Tuấn Hạo, nghĩ tới Đoạn Sở từng bị Đoạn gia khi dễ, nhịn không được lấy lời nói kích thích. “Kia đương nhiên, hiện tại có thể chiết xuất được hiệu quả thần kì của lá trà, chỉ có một mình Tiểu Sở, ai mà không hy vọng có thể có quan hệ tốt với hắn. Lại nói, người khác đại khái là hâm mộ Dung Thu nhất, Nguyên Cẩm Đường hàng ngày bán ra kẹo trà sữa, đều là do Dung Thu được Tiểu Sở bày cho cách làm. Muốn được Tiểu Sở tự mình làm bánh kẹo, cho dù phải bằng kì trân dị bảo cũng tìm cách để đổi được.” Tề Thành Hữu không có hảo ý nhìn Đỗ Tuấn Hạo, một bộ dáng tiếc nuối nói: “Đúng rồi, ta nhớ rõ Đoạn gia cũng có nhà bào chế thuốc, thật sự là đáng tiếc!” Ai cũng biết nói đáng tiếc cái gì, những người khác vốn đang đem sự chú ý đặt trên người Tề Thành Hữu, đều lộ ra thần sắc cười nhạo.  Làm thê tộc (dòng họ bên vợ) của đại hoàng tử, Đỗ gia được không ít lời nịnh nọt, tuy nói nhân duyên cũng khá tốt, nhưng với đại đa số người trong gia đình huân quý cùng thiên tài đầy kiêu ngạo mà nói, Đỗ gia không khỏi rất chướng mắt. Hiện tại mẫu tộc (dòng họ bên mẹ) của Đỗ Tuấn Hạo tự chặt một tay, quả thực là làm lòng người hả hê. Khuôn mặt Đỗ Tuấn Hạo nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc. Lấy quan hệ ác liệt của Đoạn gia cùng Tề gia, ngay cả mặt mũi cũng không cần, tự nhiên không có ai đến tham gia hôn lễ của Tề gia. Cuối cùng chống đỡ người khác cười nhạo, cũng chỉ có một mình Đỗ Tuấn Hạo có quan hệ huyết thống với Đoạn gia, tức giận đến mức hắn thiếu chút nữa nôn ra máu. Tề Nhạn Dong lại bất chấp những thứ này, kéo Tề Thành Hữu ra vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ca, ngươi đối với Đoạn Sở, thật sự động tâm sao?” Tề Thành Hữu đập muội muội một cái, theo bản năng liền phản bác: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Đoạn Sở là cháu ngoại trai của Đoạn Hoa thúc thúc, một mình lại đây đương nhiên không thành vấn đề.” Tề Thành Hữu nói như vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ mất mác. Lúc trước hắn chỉ nói ra một câu cửu hoàng tử không tốt, liền lập tức bị Đoạn Sở lạnh mặt không nói chuyện, nghĩ cũng biết địa vị của cửu hoàng tử trong lòng Đoạn Sở là khác biệt. Tề Nhạn Dong lắp bắp kinh hãi, nàng vẫn rất không thích Sở Hoa là người thường, cho dù Sở Hoa là người phụ trách Gia Hoa thương hội, cũng bất quá là dựa vào Tề gia mới có được. Thậm chí bởi vì Sở Hoa, tiểu thúc thúc Tề Hạo Ngôn chỉ có thể nhập quân bộ đi lính, nếu không hắn ở trong đám người khế ước sẽ có địa vị cùng thành tựu rất cao. Nhưng nếu Sở Hoa thật là cậu Đoạn Sở, Tề gia chẳng khác nào bỗng dưng có được trợ lực cực lớn của người khế ước. Ngẫm lại còn có cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch đứng sau lưng Đoạn Sở, Tề Nhạn Dong cảm thấy đầu vang lên một tiếng, cả khuôn mặt đều trở nên hưng phấn, lôi kéo Tề Thành Hữu lớn tiếng hỏi: “Thật vậy chăng? Hoa thúc thúc là cậu của Đoạn Sở, ta sao lại không biết?” Người xung quanh nhất thời ồ lên, tầm mắt mọi người đều dời qua bên này. Chuyện Đoạn Sở cùng Đoạn gia, đã sớm được lưu truyền. Như vậy hiện tại, làm thân nhân duy nhất mà Đoạn Sở không phản bội, phân lượng của Sở Hoa tuyệt đối là khác biệt. Đỗ Tuấn Hạo vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía huynh muội Tề Thành Hữu, nếu nói như vậy, Tề gia chẳng phải là càng có quan hệ gần gũi với Đoạn Sở sao. Duy chỉ có Hà Dược Bân sắc mặt tối sầm lại, ở trong một đám người đặc biệt rõ ràng. “Di, Đoạn Sở thúc thúc còn có cậu sao?” Úc Thanh Hàn chạy trước cha mẹ đi vào tòa nhà, một đường chạy lại đây. Cô gái một thân lễ phục đỏ tươi, da thịt trắng nõn cùng với hai má hồng nhuận, con ngươi đen lanh lợi, thoạt nhìn thập phần xinh xắn. Đáng tiếc Tề Thành Hữu sắc mặt nhìn không tốt, thái độ của Đoạn Sở với Đoạn Hoa hắn đều nhìn rõ, cho dù thừa nhận có người cậu này, cũng căn bản không tính toán tiếp cận, nhưng đối với quan hệ cậu cháu được giữ bí mật, Sở Hoa cho dù trộm thu mua lá trà cho Đoạn Sở, cũng sẽ dùng phương thức trao đổi qua hắn. Nhưng hiện tại, đều bị hắn làm hỏng. Nghĩ tới Đoạn Sở trước kia đối với hắn lạnh lùng, Tề Thành Hữu càng thêm bối rối nhìn chung quanh. Quả nhiên, tin tức đã hoàn toàn được lưu truyền. Mà ở cửa lớn, vợ chồng đại hoàng tử Úc Hồng Trì đang cùng cô dâu chú rể đi đến gần. Úc Thanh Hàn thấy Tề Thành Hữu không để ý tới nàng, bất mãn quyệt miệng chạy tới chỗ phụ thân của mình. “Ba ba, Đoạn Sở thúc thúc, thật sự có cậu sao?” Úc Thanh Hàn nháy mắt mấy cái, lôi kéo Úc Hồng Trì hỏi. Úc Hồng Trì nhếch môi nhìn về phía Sở Hoa bên cạnh Tề Thành Hữu. Hắn đương nhiên biết điều này, từ sau khi Tề Thành Hữu quấn lấy Đoạn Sở, hắn đã hung hăng điều tra. Sở Hoa khuôn mặt trắng bệch, tầm mắt chung quanh cùng với Tề Thành Hữu thần tình ảo não áy náy, lập tức cho hắn biết quan hệ này đã bị đưa ra ánh sáng. Nghĩ tới Đoạn Sở lạnh lùng, vui sướng khi kết hôn của Sở Hoa đều giảm đi hơn phân nửa. Tề Hạo Ngôn bất chấp người khác, ôm bả vai Sở Hoa nhẹ giọng trấn an. “Phi hành khí của cửu điện hạ tới!” Tằng Lãng bỗng nhiên lên tiếng, thủ vệ bên ngoài đã nhắc nhở. Tề Thành Hữu cả kinh, bất chấp hướng tới đại hoàng tử Úc Hồng Trì hành lễ, là người đầu tiên lao ra ngoài. Tề Nhạn Dong tuy rằng cũng chú ý tới Tề Hạo Ngôn cùng Sở Hoa thất thường, bất quá ánh mắt hâm mộ của người chung quanh, cùng với bộ dáng ảm đạm của Đỗ Tuấn Hạo, đã làm cho nàng tràn ngập cao hứng thõa mãn. Nàng cõi lòng khát khao đi theo những người khác ra ngoài, lại đều dừng lại cước bộ phía sau Tề Thành Hữu đang ngốc lăng. Đập vào mắt, phi hành khí hoàng gia thuộc về hoàng tử Úc Thịnh Trạch đứng ở giữa không trung, cửa cabin đã mở ra, Úc Thịnh Trạch một thân quân trang nhẹ nhàng đứng thẳng, tuấn mĩ phi phàm, thân thể nghiêng về phía trước, bàn tay hướng về phía bên trong cabin kéo theo một bàn tay khác thon dài, thanh niên khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng chính là Đoạn Sở mà bọn họ vừa nhắc tới. Các tân khách đi ra theo đều nghị luận: “Cửu điện hạ thế nhưng cũng đến đây!” “Thật là kỳ quái, ta nhớ rõ cửu điện hạ rất ít tham dự hôn lễ, vẫn luôn là trợ lý Áo Lợi Ngươi của hắn thay mặt.” “Đúng vậy, cửu điện hạ không thích tiệc xã giao mọi người đều biết, ngay cả yến tiệc ở hoàng cung, đại đa số cũng chỉ là lộ diện rồi rời đi.” “Hơn nữa cửu điện hạ không phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quân bộ sao?” “Sẽ không phải là cố ý tới chứ? Tề gia có mặt mũi lớn như vậy!” “Sao có thể, Tề gia làm sao có được mặt mũi lớn như vậy, đương nhiên là bởi vì Đoạn Sở người khế ước.” “Không tồi, hắn chính là chiến sĩ ký khế ước của Đoạn Sở, Đoạn Sở lại tới đây tham gia hôn lễ của cậu, làm chiến sĩ hắn đương nhiên cũng sẽ tham gia.” “Không phải nói Đoạn Sở người khế ước đến nay cũng chưa đi hoàng cung, hai người không có ý định ký kết hôn ước sao?” “Vậy là ngươi không biết, Đoạn Sở không biết được vương hậu coi trọng bao nhiêu, ba ngày ra ngoài thực tiễn, đều là vương hậu phái thất điện hạ đi cùng toàn bộ hành trình!” “Di, thật sự là như vậy, chờ Đoạn Sở người khế ước tốt nghiệp, hai người cũng nên cử hành hôn lễ đi?’ “. . . . . Ha ha ha, vậy không phải có rất nhiều người thất vọng sao!” Các tân khách tuổi trẻ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tề Thành Hữu cùng huynh đệ Hà gia, vừa rồi lời nói của Tề Nhạn Dong, bọn họ đều nghe được, bất quá Sở Hoa là cậu Đoạn Sở, cũng là nguyên nhân bọn họ hâm mộ ghen tị Tề gia. Hà Dược Bân cả người đều lung lay, hắn vốn đang nghĩ tới, cho dù Đoạn Sở vì Đoạn Hoa mới tới đây, nhưng quan hệ nếu là bí mật, chỉ cần cửu hoàng tử không đi cùng, đã nói lên hai người đích xác không có tính toán kết hôn. Nhưng hiện tại thì sao, cửu hoàng tử trở về trùng hợp như vậy, căn bản là cố ý đi? Hà Dược Bân nhịn không được nhìn về phía Tề Thành Hữu, khuôn mặt tuấn tú tuổi trẻ tràn đầy kinh ngạc, quả nhiên cũng là hoàn toàn không biết tình hình. “Cửu thúc, Đoạn Sở thúc thúc, mau xuống dưới a!” Úc Thanh Hàn hướng về phía Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở kêu lên, nhìn thấy tầm mắt hai người hướng về đây, nhất thời lộ ra tươi cười vui vẻ. Như là không nhìn thấy bậc thang, Úc Thịnh Trạch ôm Đoạn Sở xuống mặt đất, kéo hắn tới gần, tới trước mặt Úc Hồng Trì cùng Sở Hoa mới dừng bước. “Đại ca, hoàng tẩu, các ngươi tới trước.” Úc Thịnh Trạch tiếp đón xong, nhìn về phía Tề Hạo Ngôn cùng Sở Hoa: “Chúc mừng các ngươi.” Đoạn Sở liếc mắt một cái liền nhìn ra Sở Hoa không thích hợp, ánh mắt nhìn đến Tề Nhạn Dong vẻ mặt kích động cùng Tề Thành Hữu vẻ mặt quái dị, hướng về phía Sở Hoa mỉm cười, từ nhận không gian trực tiếp lấy ra một cái lọ đưa qua: “Cậu, Tề tiên sinh, chúc mừng các ngươi. Đây là lễ vật của ta cùng Thịnh Trạch.” Sở Hoa kinh ngạc trợn to mắt: “Tiểu Sở, ngươi?” Đoạn Sở ý cười trên mặt không thay đổi, lời nói ra mang theo vài phần áy náy: “Cậu, Thịnh Trạch mới trở về, chúng ta hôm nay còn có việc, lễ cưới kết thúc, sẽ không tham gia yến hội. Ngài sẽ không để ý đi?” Tề Hạo Ngôn sắc mặt đổi đổi, đoạt lời Sở Hoa gật đầu: “Đương nhiên không ngại, các ngươi có thể tới tham gia hôn lễ, ta cùng Sở Hoa đã thật sự cao hứng.” Sở Hoa cảm kích nhìn Tề Hạo Ngôn, ánh mắt tối tăm nhất thời hoàn toàn tiêu tán. “Cửu điện hạ, Tiểu Sở, mời!” Tháng Một 23, 2016 77