Sau một phen giảng giải, Đoạn Sở rốt cục biết rõ ràng về bầu bạn đồng tính ở Đế Ma Tư tinh cầu, là làm như thế nào có được đứa nhỏ. Khó trách Úc Thịnh Trạch hỏi hắn “Tính toán kết hôn trước thời hạn”, muốn có đứa nhỏ nhất định phải có khế ước hôn nhân đồng tính, hoặc là chứng minh không có khả năng sinh dục, đương nhiên không phải tự mình sinh, mà là cơ quan dựng dục chuyên môn của Đế Ma Tư phụ trách. Cụ thể hơn Úc Thịnh Trạch cũng không rõ, bất quá Đoạn Sở đã vì hiểu lầm này, mà quẫn bách tới mức đầu cũng không nâng lên được. Đợi phi hành khí đi tới học viện người khế ước, Đoạn Sở mới phục hồi tinh thần lại. Đương nhiên, đối mặt với người khế ước bỗng nhiên thay đổi to lớn, một đám người tinh thần lực bình thường đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn qua. Thậm chí khi Đoạn Sở đi qua hành lang, còn nhìn thấy Hà Hướng Minh luôn đối với hắn tràn ngập địch ý, cũng trở nên vô cùng cung kính. Trong lúc nhất thời, Đoạn Sở thiếu chút nữa nghĩ rằng mắt mình có vấn đề. Nghĩ đến hắn bại lộ thiên phú tinh thần lực, Đoạn Sở cũng khó tránh khỏi cảm khái. Người Cáp Ngói tinh hệ thật sự là đối với thiên phú quá mức coi trọng. Đẩy cửa tiến vào ký túc xá, trong phòng khách cũng thay đổi hình dạng, bộ ghế dựa nguyên bản trụi lủi cũng trở thành bộ ghế dựa được bọc màu xanh da trời, cái bàn ít khi dùng qua cũng được trải khăn bàn màu đồng dạng, vách tường màu trắng cũng được tỉ mỉ tu chỉnh lại, mặt trên còn có phù điêu tinh mỹ, thoạt nhìn thập phần đẹp mắt. Nhung Thành Ấm cười hì hì ghé sát vào, mắt to chớp chớp, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Hắc hắc, Đoạn Sở, ngươi có thích hay không?” Đoạn Sở bật cười hỏi: “Ta lại không thường ở lại nơi này, ngươi thích như thế nào cũng được.” Tính tính thời gian, hắn đã nửa năm không ở học viện người khế ước, Nhung Thành Ấm bố trí như thế nào cũng không sao. Nhung Thành Ấm thất vọng trừng lớn mắt: “Ta chính là vì ngươi trở về, mới bố trí như vậy. Ngươi nếu thích phù điêu này đó, phòng của ngươi cũng có thể điêu khắc.” Đoạn Sở lắc lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Nhung Thành Ấm. Nhung Thành Ấm tiếc nuối thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kích động tiêu sái trở về phòng, một lát sau chạy chậm lại đây, cầm một cái khay nho nhỏ đưa cho Đoạn Sở nói: “Đoạn Sở, cái này cho ngươi.” Đoạn Sở kinh ngạc hỏi: “Ngươi tặng cho ta? Vô duyên vô cớ tặng cái này làm gì?” Nhung Thành Ấm xua tay: “Sao lại là vô duyên vô cớ, ta rõ ràng là lấy lòng ngươi! Đây là số cây được sưu tầm từ liên minh tinh tế, bên trong các có số lượng lớn dược liệu có đặc tính khác nhau, là ta từ trong nhà ở Y Duy Tát lấy tới. Ngươi nếu cảm tạ ta, đừng khách khí, chỉ cần có bánh kẹo mới hoặc là nghiên cứu chế tạo mới gì đó, đều nhớ đến ta là được. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối mua đầu tiên. Tổ mẫu cùng phụ thân biết ta cùng ngươi chung một ký túc xá, đã nói cho phép ta sử dụng tư khố của bọn họ.” Đoạn Sở rốt cục nhịn không được nở nụ cười, hắn từ lần đầu nhìn thấy Nhung Thành Ấm liền biết, thiếu niên quá mức thẳng thắn, không nghĩ tới loại này cũng có thể nói ra được. “Cám ơn, ta sẽ nhớ rõ.” Đoạn Sở cảm kích hứa hẹn, thu lại đồ vật. Loại này rõ ràng là gia tộc cất chứa, lại là loại cây của liên minh tinh tế, đích xác đối với hắn có tác dụng lớn. Nhung Thành Ấm cười mị mắt, hắn lại không ngốc, đương nhiên tự biết, nói như vậy tương đương đem nhân tình trực tiếp chuyển hóa thành giao dịch đặt trước. Bất quá Nhung gia lại không có nhiều dã tâm, bằng không hắn cũng sẽ không trưởng thành thành bộ dáng hiện tại. Hơn nữa Đoạn Sở cũng rất thông minh, dùng nhân tình còn không bằng thẳng thắn nói rõ mọi chuyện. Nghĩ đến Đoạn Sở hiện tại có thể cung cấp bánh kẹo cho chiến sĩ dưới cấp 5, Nhung Thành Ấm cảm thấy chính mình vận khí thật sự là không tồi, thế nhưng trong lúc vô ý kết bạn, lại là người khế ước lợi hại như vậy. “A, đúng rồi Đoạn Sở, vài ngày nữa Gia Hoa thương hội có tổ chức phòng đấu giá rất lớn, nơi đó đều là đặc sản tinh tế cùng trân bảo hiếm có, có rất nhiều kì trân dị quả có hiệu quả kích khởi đối với người khế ước, đến lúc đó ngươi đi không?” Nhung Thành Ấm nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu lại hỏi. Đoạn Sở nhãn tình sáng lên, hắn ở Y Duy Tát đã nghe Nguyên Vĩnh Nghị nhắc tới phòng đấu giá, nhưng một lần cũng chưa tới, thương hội liên minh tinh tế, hẳn là cũng có ý tứ. “Ta đến lúc đó coi thử, tham dự đấu giá có điều kiện gì không?” Nhung Thành Ấm cảm thấy mỹ mãn đi trở về phòng ngủ chính mình, Đoạn Sở cũng trở về phòng của mình. Hắn đã nửa năm không ở, trong phòng ngủ dị thường vắng lặng, Đoạn Sở tìm đọc tài liệu đã được dạy qua, cũng may trong khoảng thời gian này ở trên quân hạm, cũng không chậm trễ chương trình học của học viện người khế ước, nếu không hắn thật đúng là rất khó đuổi kịp tiết tấu. Ba Đốn trưởng lão của nghiệp đoàn người khế ước đã từng đề cập qua cho hắn tới phòng viện trưởng, Đoạn Sở nghĩ nghĩ, thừa dịp thời gian rãnh lúc đi học, trước hết coi lại một lần, sau đó mới đi một chuyến đến phòng viện trưởng của học viện người khế ước. “Kiến quá viện trưởng các hạ!” Đoạn Sở đứng ở trước mặt Tề Vĩnh Vọng hành lễ. Tề Vĩnh Vọng thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Sở cũng là bình tĩnh không gợn sóng: “Không cần đa lễ. Ba Đốn trưởng lão đều đã nói qua với ta, điều ta cần nhắc nhở ngươi cũng chỉ có một chút, từng người khế ước đều có thiên phú tính chất đặc biệt bất đồng, nhưng đối với người khế ước thực thể hóa mà nói, người khế ước có thiên phú tính chất đặc biệt, sẽ bởi vì tinh thần lực thực thể hóa mà khuếch đại vô hạn. Đoạn Sở trầm ngâm, thành khẩn thỉnh giáo: “Lá trà trên trái đất chứa đựng rất ít hiệu quả của thuốc ngưng thần, nhưng sau khi dung nhập tinh thần lực của ta, mới có công hiệu khai thông tinh thần lực. Này cũng là bởi vì, bản chất khai thông của ta, dung nhập vào lá trà sao?” Trong mắt Tề Vĩnh Vọng hiện lên một tia tán thưởng, gật gật đầu: “Đúng vậy. Cho nên cho dù là Hà Thải San tông sư, cũng không thể dùng lá trà chế tạo ra bánh kẹo có hiệu quả ngưng thần khai thông.” Đoạn Sở thần sắc không thay đổi, trong lòng tính toán thông suốt. Chuyện này đối với hắn là chuyện tốt, chỉ chuyện này thôi, cũng đủ làm cho cả Cáp Ngói tinh hệ đối với hắn coi trọng. Nhưng mà phần độc nhất vô nhị này, đối với Cáp Ngói tinh hệ cùng trái đất về sau, cũng không hẳn là chuyện tốt, trừ phi cây trà do hắn nuôi dưỡng, có thể đem tính chất khai thông này di truyền. Dù sao bản năng khai thông của người khế ước, đã được phần đông người khế ước chứng thật, không phải thực thể hóa thì không thể dung nhập lá trà. Về phần thuốc thức tỉnh cùng gối trà chữa khỏi tinh thần lực, Đoạn Sở ngược lại cảm thấy không cần lo lắng. Thuốc tiến hóa bán đầu, khẳng định cũng là bởi vì tinh thần lực tính chất đặc biệt của Nguyên Cẩm Đường người khế ước mà thành công nghiên cứu chế tạo, đến hậu kỳ, người Cáp Ngói tinh hệ thành công hoàn thành cải tiến, khiến cho nhà bào chế thuốc bình thường cũng có thể độc lập chế tác được, bất quá cần một quá trình chậm rãi nghiên cứu. “Đa tạ viện trưởng các hạ.” Đoạn Sở cảm kích nói lời cảm tạ. Nếu không có Tề Vĩnh Vọng nhắc nhở, hắn sợ là còn không biết mấu chốt của bánh kẹo ở nơi nào. Tề Vĩnh Vọng lộ ra nụ cười, hắn đối với đồn đãi về Đoạn Sở nghe được không ít, một nhân vật thiên tài may mắn tới cực điểm, bằng vào yêu mến của cửu hoàng tử, từng bước tìm lại vinh quang thuộc về chính hắn. Tề Vĩnh Vọng đã từng cảm thấy được, có thể làm cho cửu hoàng tử lúc đầu chưa bao giờ dao động yêu mến, Đoạn Sở không thể nào chỉ dựa vào vận khí để đi tới ngày hôm nay. Nghĩ tới tinh thần lực tính chất đặc biệt của Đoạn Sở, Tề Vĩnh Vọng nhịn không được trào phúng Đoạn Kì Diệu đã cùng hắn đấu hơn nửa đời người, hiện tại đã sắp tiêu vong, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảnh giác. Tranh đấu gay gắt trong gia tộc có thể có, nhưng một ít điểm mấu chốt, thủy chung vẫn nên kiên trì. Đoạn Sở không biết tâm tư Tề Vĩnh Vọng, sau khi ước hẹn về chương trình học tập cường hóa vận dụng tinh thần lực tính chất đặc biệt, liền cung kính rời khỏi văn phòng viện trưởng. Một ngày bận rộn rất nhanh liền trôi qua, chạng vạng vẫn là Úc Thịnh Trạch tự mình lại đây đón hắn, chỉ đợi ở Mạc Ngươi Lai chốc lát, kiểm tra phòng gieo trồng, lại ôm hai Tử Tinh thú thân thiết một chút, rồi lại đi tới hoàng cung. Đáng tiếc, Úc Hồng Trì vẫn không truyền đến tin tức, cuối cùng Đoạn Sở cùng Lộ Dịch Toa dùng qua bữa tối, dưới cái nhìn nhìn chăm chú lạnh lùng của Úc Khải Phong, bị Úc Thịnh Trạch lôi kéo đi trở về thánh điện. Đoạn Sở nhân cơ hội đem những gì Tề Vĩnh Vọng nói kể lại một lần. Úc Thịnh trạch lúc trước đã đoán được, hiểu rõ gật đầu: “Ngươi có thể thử chế tác thuốc ngưng thần, nhìn xem bên trong có thể ẩn chứa công hiệu khai thông hay không. Nếu không có, chỉ sợ vẫn là có quan hệ với tính chất đặc biệt của cây trà. Chỉ có lá trà cùng tinh thần lực của ngươi dung hợp, mới có công hiệu ngưng thần khai thông.” Đoạn Sở đến bây giờ, chỉ chuyên chú vào bánh kẹo, cũng đã mang đến cho hắn một khoản thù lao trên trời. Thế nên đầy đầu hắn đều là nghiên cứu, đã sớm bị hiệu quả kì diệu của lá trà hấp dẫn, lúc trước học tập thuốc tiến hóa, cũng thuần túy là ở trên quân hạm quá mức nhàm chán, chân chính hiểu về chế thuốc cũng không nhiều. “Ta thử xem.” Đoạn Sở động tâm, tức khắc chui vào phòng thí nghiệm mà Úc Khải Phong vì Lộ Dịch Toa chuẩn bị. Lộ Dịch Toa biết được Đoạn Sở muốn chế tác thuốc ngưng thần, lập tức hưng trí bừng bừng tiến lên xem thử. Đương nhiên, nàng bị Úc Khải Phong lệnh cưỡng chế không được tự mình thao tác, chỉ có thể nói chuyện giải sầu. Không quá hai ngày, Đoạn Sở liền phát hiện, Úc Khải Phong vẫn luôn cao cao tại thượng, đối với hắn cùng Úc Thịnh Trạch đều thập phần ghét bỏ, tựa hồ chuyển biến thái độ đối với hắn, trở nên hòa ái hơn rất nhiều, hơn nữa hắn dựa theo hình thức, sau đó chế tạo ra thuốc ngưng thần loại A hiệu quả cực kỳ giống. “Làm không tồi, tranh thủ đạt tới trình độ đại sư.” Úc Khải Phong khen ngợi một câu, thân mật hôn hôn Lộ Dịch Toa, trầm giọng nhắc nhở: “Không thể quá mệt mỏi, qua nửa giờ nữa, ta lại đây đón ngươi.” Đoạn Sở tuy rằng cảm thấy cảm tình của Lộ Dịch Toa cùng Úc Khải Phong tiến triển cực nhanh, nhưng Úc Khải Phong nói như vậy, rõ ràng là muốn để cho hắn tiếp tục nghiên cứu chế tạo thuốc ngưng thần loại A, trong lòng không khỏi kỳ quái. Lộ Dịch Toa thấy Đoạn Sở hồ nghi nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Úc Khải Phong, mân môi, trong mắt toát ra ý cười hiểu rõ. Lộ Dịch Toa từng nghĩ rằng, nàng cùng Úc Khải Phong là bởi vì độ phù hợp cao, cho nên mới bình an vô sự gần ba mươi năm sau khi ký khế ước. Phải biết rằng, Úc Khải Phong giai đoạn trước từng có ba vị vương hậu người khế ước, từ mẫu thân Úc Hồng Trì, cũng chính là người đầu tiên đảm nhận vị trí vương hậu người khế ước mất lúc Úc Khải Phong thăng cấp 8, liên tiếp đến vị vương hậu người khế ước thứ hai cũng qua đời, gần mười năm sau, Úc Khải Phong đều không tiếp tức xứng đôi với người khế ước thích hợp, thẳng đến khi nàng trưởng thành, những người tính ký khế ước với nàng, đều bị Úc Khải Phong dùng tinh thần lực cắn nuốt mà chết. Tỉ lệ tử vong cao như vậy, trừ bỏ chứng minh người khế ước khai thông tinh thần lực của chiến sĩ cấp cao càng ngày càng đuối dần, cũng phần nào nói rõ về tác dụng của độ xứng đôi. Đây vẫn luôn là điều Lộ Dịch Toa kiên trì nhận định, thẳng đến gần nhất nàng phát hiện, Úc Khải Phong ở đại đa số thời gian, đều là gở xuống tinh thần lực chung đoan, chỉ dựa vào thuốc ngưng thần loại A để ổn định tinh thần lực. “Tiểu Sở, Thịnh Trạch ở phương diện nào đó, cũng rất giống bệ hạ.” Lộ Dịch Toa mang theo kiêu ngạo nói. Đoạn Sở sâu sắc chấp nhận gật đầu, hai người đều thực rõ ràng là không biết biểu hiện cảm xúc, nghĩ đến vài ngày này, Úc Thịnh Trạch mỗi ngày đều lôi kéo hắn ngủ trong thánh điện, mục đích chính là để cho hắn nhanh chóng quen với việc hai người thân mật, Đoạn Sở liền khóe miệng run rẩy. Lộ Dịch Toa thấy thế, nét mặt biểu lộ ý cười. Nghĩ đến lời nói lúc trước của Úc Khải Phong, nàng có điểm do dự, vẫn là đối với Đoạn Sở đề nghị: “Tiểu Sở, bệ hạ hiện tại, đã là chiến sĩ cấp 9. Hắn tuy rằng lực kiềm chế rất mạnh, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cần tinh thần lực khai thông. Mà thân thể ta hiện tại cũng không thích hợp, hắn lại không cho ta chế tác thuốc ngưng thần loại A. Ta lúc trước tồn trữ cũng không nhiều. . . . .” “Vậy vừa lúc, ta cũng muốn thuần thục về thuốc ngưng thần loại A, nếu có thể làm ra thuốc ngưng thần loại A như trình độ của A Toa ngươi, ở phương diện nào đó, ta cũng coi như đại sư chế thuốc.” Đoạn Sở cười nhẹ nói. Lộ Dịch Toa cảm thấy cảm động, dư quang khóe mắt nhìn đến Úc Thịnh Trạch càng ngày càng gần, không khỏi cười đỡ lấy cánh tay Đoạn Sở nhắc nhở: “Thịnh Trạch đến đây, vừa lúc, ta cũng muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, vui vẻ ra mặt. Dừng ở trong mắt Úc Thịnh Trạch, tựa như cả trái tim đều được lấp đầy. Hai người sau khi tiễn Lộ Dịch Toa về Đế Tinh điện, Úc Thịnh Trạch vẫn luôn trầm mặc không nói. Đoạn Sở không khỏi dâng lên một cỗ bất an. Đợi tới thánh điện, Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên nhìn về phía Đoạn Sở, trầm giọng nói: “Đại ca của ta, ở biên giới Tạp Na tinh hệ cùng Cáp Ngói tinh hệ, phát đến tín hiệu cầu viện. Ta lập tức sẽ rời đi.” Tháng Ba 20, 2016 109