Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 10 : Ngươi quá yếu rồi!
12 giờ khuya, vốn ngủ không yên Dương Sóc bị tiếng chó sủa ngoài phòng làm tỉnh.
Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó phản ứng đầu tiên là nhìn tình huống của Cố Diễm bên cạnh.
Cố Diễm còn đang ngủ, vùng giữa hai chân mày tốt hơn so với lúc trước, không còn nhíu chặt lại nữa.
Nhìn thấy cảnh này Dương Sóc khẽ nhẹ nhàng thờ phào, không đau đớn là tốt rồi, chờ Cố Diễm tỉnh lại… y sẽ sở hữu dị năng sao? Không giống bản thân… chỉ là một người bình thường không có gì hết…
Thở dài, Dương Sóc vén chăn đứng dậy, lúc này tiếng chó sủa ngoài cửa sổ đã yên lặng, màn đêm lộ ra vẻ không bình thường. Tận thế… quả nhiên vẫn đến rồi…
Đã từng ôm lấy một tia chờ mong không có khả năng, hy vọng chỉ có mình sống lại mà không có tận thế đáng sợ kia, hiện tại xem ra là hoàn toàn không thể nào…
Mở cửa phòng ra, cũng không nghe được động tĩnh từ Liễu Phi Dương cùng Trương Quân bên kia, đời trước Trương Quân là người sở hữu dị năng, đời này… cũng sẽ có đi? Chẳng qua là Liễu Phi Dương kia…
Dương Sóc hơi nhíu nhíu mi, chỉ hy vọng người kia không phải ngay từ lúc đầu liền biến thành thây ma, nếu thật sự như vậy, có thể đoán được Trương Quân sẽ rất đau lòng…
Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc không quay trở về phòng mà nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi ra bên ngoài.
Hắn đi đến sân trước nhà Liễu Phi Dương, thừa lúc hiện tại tận thế chỉ mới bắt đầu, hắn muốn nhìn một chút xem bên ngoài xảy ra chuyện gì…
Sân trước có chút yên tĩnh, nhưng phía ngoài ngăn cách của cánh cửa kia lại không bình thường, Dương Sóc do dự một chút nhưng vẫn mở cửa trước ra, cửa vừa mở, tiếng chó sủa bên ngoài càng vang, nếu như cẩn thận lắng nghe còn có thể phát hiện được tiếng kêu có chút thê lương.
Đúng lúc này, một giọng đàn ông kêu lên thảm thiết từ nhà lầu cách vách truyền ra, rất nhanh, đèn phòng phía trên nhà lầu nọ sáng lên, lại sau đó, là tiếng thét chói tai của phụ nữ… một đám hỗn loạn.
Nơi này dù sao cũng là trấn nhỏ du lịch, dù thời gian đã quá 12h, trên đường cũng không phải không có bất cứ ai. Lúc này Dương Sóc đã nhìn thấy khoảng chừng hơn 200m phía trước có một người đi tới, mà tư thế đi của người kia… tuyệt đối không giống người bình thường!
Giai đoạn đầu tận thế, những người lúc đầu liền biến thành thây ma chỉ có thời gian chừng hai tiếng, 10h bắt đầu đến hiện tại là thời điểm phát bệnh sơ kỳ…
Người kia… đã biến thành thây ma!
Dương Sóc khẽ mím môi, nheo mắt lại… Trên đường, người giống tên đàn ông kia cũng không nhiều, nhưng hắn biết qua ngày mai tình huống như vậy sẽ càng nhiều…
Nhíu nhíu mày, thời điểm Dương Sóc đang nghĩ bản thân có phải muốn làm chút gì hay không, bỗng dưng cánh cửa bên trái đột nhiên có một người tháo chạy đến, hơn nữa còn là bộ dáng giương nanh múa vuốt!
Dương Sóc tại chỗ bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh cả người, vội vàng lách mình tránh sang bên cạnh, động tác của hắn dĩ nhiên không chậm, nhưng vẫn kém một chút, kẻ kia giương nanh múa vuốt nhào đầu về phía trước, một tay níu lấy chân trần của Dương Sóc.
Dương Sóc liều mạng đạp đá mới khiến bàn tay đang quấn lấy chân của mình buông ra…
Lúc này điều hắn cảm thấy may mắn nhất là bản thân mặc quần dài đi ra ngoài, vừa rồi bị nắm một chút… vấn đề cũng không lớn. Ít nhất chân hắn không hề có cảm giác đau đớn.
Người kia bị đạp ra vẫn còn chưa chết tâm bò đến bên người Dương Sóc, trong miệng khò khè giống như đang kêu “Cứu mạng” linh tinh gì đó.
Dương Sóc nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy sắc mặt người kia xanh đen, hai bả vai cùng toàn bộ tay áo đều bị xé rách, cánh tay máu chảy đầm đìa, bộ dáng rất khủng bố.
Người này… sợ rằng đã biến thành thây ma rồi!
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, màu mắt lạnh xuống, đời trước hắn được Cố Diễm bảo vệ quá tốt, hầu như chưa từng giết người, đời này… cho kẻ này trở thảnh người đầu tiên đi!
Tiện tay nhặt lên tấm gạch trên mặt đất, Dương Sóc hung hăng đánh tới đầu người kia…
Một lần, hai lần, đập đến lần thứ năm, Dương Sóc mới dừng lại. Người nằm dưới đất kia… chết đến không thể chết lại rồi.
Tận thế đã bắt đầu, Dương Sóc liền không muốn hao tổn tâm trí đi chôn xác.
Đang muốn quay người rời đi, doong~ một tiếng giòn tan vang lên, đó là…
Dương Sóc ngưng mắt nhìn… đó là một khối ngọc bội trước ngực đối phương… vỡ.
Một mảnh ngọc bội mà thôi, Dương Sóc cũng không để trong lòng, nhưng điều khiến Dương Sóc nghi hoặc là… vì sao khi khối ngọc kia vỡ nát lại mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ?
Vừa mới bắt đầu chỉ là một chút ánh sáng đỏ, dáng dấp như ẩn như hiện, nhưng nửa phút trôi qua, ánh sáng đỏ kia lại càng ngày càng mãnh liệt… Dương Sóc giật mình, bởi hắn ẩn ẩn nhận thấy ánh sáng đỏ kia thế nhưng lại khiến hắn cảm giác được đau đớn.
Theo bản năng, Dương Sóc dự cảm được nguy cơ, vì vậy liền muốn lui vào bên trong nhà. Lúc này hắn đã có chút hối hận sự lỗ mãng của mình rồi…
Cho rằng tận thế vừa mới bắt đầu nên bên ngoài sẽ không có nguy hiểm gì, không nghĩ tới lại đẩy bản thân rơi vào hoàn cảnh hiện tại! Cố Diễm còn ở bên trong, nếu như bản thân ở đây xảy ra chuyện gì, lấy tình cảm Cố Diễm đối với mình… hắn hoài nghi đối phương có thể sống một mình hay không!
“Ư…” Đau đớn thiêu đốt càng phát ra mãnh liệt, ánh sáng đỏ trước mặt cũng càng thêm chói mắt, Dương Sóc không nhịn được kêu ra tiếng, mà đúng lúc này hắn cảm thấy ngực bỗng dưng phát đau, thì ra luồng ánh sáng đỏ kia bắn thẳng vào ngực chính mình!
“A!” Dương Sóc theo bản năng muốn tránh khỏi luồng ánh sáng đỏ kia, nhưng lại tốn công vô ích, bởi sau khi ánh sáng màu đỏ bắn thẳng đến thân người hắn liền giống như dòng nước xiết ngay tại trong cơ thể tán loạn khắp nơi!
“A…” Dương Sóc thống khổ ngã xuống đất, mà khi hắn cho rằng loại đau đớn khôn cùng này sẽ không dừng lại thì đau đớn kia lại chậm rãi giảm xuống!
Lúc này Dương Sóc đã sớm thở hồng hộc, sức lực cả người đều phảng phất như bị tát cạn…
Hắn khẽ run rẩy thân thể từ dưới đất bò dậy, hai chân cũng không đứng vững, sau đó hắn tỉ mỉ kiểm tra tình huống bản thân một chút, cái loại đau đớn kia biến mất một cách khó hiểu, mà luồng ánh sáng đỏ không biết là thứ gì, lúc này cũng không thấy nữa…
Có thể giữ được tánh mạng đã rất tốt, hiện tại Dương Sóc không có thời gian cẩn thận suy nghĩ đến cùng là xảy ra chuyện gì, hắn lo lắng tình huống của Cố Diễm. Vì vậy, vội vàng đóng cửa lại nhanh chóng đi vào trong…
Lên trên lầu, Cố Diễm còn đang ngủ, điều này khiến hắn yên tâm chút ít.
Lúc này nước đã không thể dùng để tắm rửa, vì vậy Dương Sóc cũng chỉ có thể tìm khăn mặt dùng một ít nước dự bị đơn giản lau thân mình.
Sau khi làm xong hắn mới thoải mái một chút, gần như xụi lơ trên giường, ôm thân thể Cố Diễm.
Buồn ngủ đánh úp lại, Dương Sóc chậm rãi nhắm nghiền hai mắt…
Mà lúc này, trong giấc mơ của hắn. Có lẽ… đó cũng không xem là mơ!
Ít nhất, Dương Sóc cảm thấy ý thức bản thân có chút thanh tỉnh…
Cái này, dường như là một không gian, không gian cũng không lớn, miễn cưỡng cũng chỉ có diện tích khoảng 20 mét vuông.
Bên trong không gian một mảng tối tăm mờ mịt, đất đai rất cằn cỗi, trên mặt đất phía bên kia cũng không thiếu vết rạn.
Chẳng qua là, bầu không khí màu xám kia phảng phất như có ý thức đang lưu động, vờn quanh vật duy nhất bên trong không gian….
Mà thứ đó… là một gốc cây màu xanh lá, đến tột cùng là loại thực vật gì Dương Sóc cũng không biết.
Màu sắc xanh biếc, cũng không biết có quan hệ với loại dây leo hay không… Ở trên mặt đất phía bên kia chiếm diện tích ít đến đáng thương… Nhưng không biết vì sao, Dương Sóc cảm giác sức sống của gốc cây kia rất tràn trề!
“Thật không nghĩ đến, chờ lâu như vậy lại chờ được một kẻ yếu đến thế!” Giọng nói rõ ràng mang chút không vui thuộc về trẻ con bỗng dưng vang lên trong không gian.
Dương Sóc lắp bắp kinh hãi, quát hỏi: “Kẻ nào!”
Giọng bé trai hừ lạnh một tiếng, “Ta chính là người thủ hộ* không gian Kỳ Lân này, nhân loại, ngươi quá yếu rồi!”
——— ——————-
* 守卫者: [shǒuwèi zhě] : thủ hộ giả, người trông coi, người canh phòng, người bảo vệ… phân vân không biết dùng cái nào, thôi thì nhắm mắt chọn đại vậy.
Snail: dạo này đang thịnh hành vụ NVC “có ngọc bội = có không gian” nhỉ :v
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
81 chương