Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 55 : Về nhà

“Anh không phải, không phải là không muốn mang em về nhà, anh chỉ là…” Nhận ra chính mình chần chờ quá lâu, nhận ra sắc mặt Trang Húc Nhiên không được tốt, Diệp Lăng không dám do dự nữa, vội vàng nói: “Quan hệ bây giờ của chúng ta, không thể để cho người trong nhà biết rõ.” Đúng, phải như vậy, giải thích này rất hợp lý. Trang Húc Nhiên nói: “Em lúc nào thì nói phải come out, em nói đi đến nhà anh chơi chỉ đơn thuần dùng thân phận bạn bè thôi mà.” Nhưng nếu như Diệp Lăng hiểu lầm, thì sắc mặt cậu tốt hơn chút xíu, người này trước sau vẫn là sợ phải come out như vậy. “Thân phận bạn bè?” Quả thật là Diệp Lăng đã hiểu lầm, nhưng mà thân phận bạn bè cũng không được. Hắn thầm nghĩ, chiếu theo cái tính dính người của Trang Húc Nhiên, không bao lâu liền bị nhận ra rồi. “Đúng, anh đừng nói với em như vậy cũng không được.” Trang Húc Nhiên khoanh tay, hạ quyết tâm nhất định phải đi. “Vậy còn công việc của em? Còn có… nhà anh bên kia cũng không có cái gì tốt mà chơi, anh trở về chủ yếu là đi xem phân xưởng như thế nào rồi, không yên lòng bọn nó.” Diệp Lăng nói, ý đồ khuyên nhủ Trang Húc Nhiên, để cho cậu đừng đi nữa. “Công việc không quan trọng, bọn em được nghỉ mấy ngày.” Về phần vấn đề có được chơi gì đó hay không, Trang Húc Nhiên nói: “Anh là thật bị khờ hay là giả ngốc, em về nhà anh chẳng lẽ chỉ để chơi?” Còn không phải muốn hiểu rõ về Diệp Lăng thêm một chút, muốn gần hắn thêm một chút, cố gắng hòa nhập vào thế giới của hắn. Diệp Lăng len lén thở dài, hắn đương nhiên biết Trang Húc Nhiên dính mình không phải chỉ để cho vui… Nhưng mà sao mà làm vậy được, lỡ như bị nhìn ra rồi thì làm sao bây giờ? Ở quê không thể so sánh với thành phố lớn, người ở quê không thể tiếp nhận cái này a. Nếu như bị phát hiện thì chỉ có thể chấp nhận bị la mắng, bị người ta xỉa xói. “Cân nhắc lâu như vậy, thật sự không muốn em đi?” Không đợi được Diệp Lăng đồng ý, Trang Húc Nhiên cảm thấy buồn phiền, cậu ở cùng Diệp Lăng lâu như vậy, tình cảm hẳn là có đi, nhưng mà hóa ra mình ở trong lòng đối phương kỳ thật không có quan trọng như vậy. Anh ấy không thích mày, Trang Húc Nhiên. Cứ tự nhủ với lòng như vậy, ngược đến bản thân muốn hộc máu. “Em để cho anh suy nghĩ rõ ràng, đây không phải là việc nhỏ…” Diệp Lăng nhìn cậu một cái, giọng nói vừa mang theo cẩn cẩn dựt dựt (cẩn thận từng chút một) vừa năn nỉ: “Em cũng biết mấy người ở quê, bọn họ không chấp nhận được cái này, chúng ta cùng một chỗ trở về, sẽ bị nhìn ra.” Trang Húc Nhiên lạnh lùng nói: “Ai rảnh rỗi cả ngày đều quan sát anh, chúng ta chú ý một chút là không có chuyện gì đâu.” Diệp Lăng mở miệng nói: “Chỉ sợ em không chú ý.” Không nên trách hắn không tin Trang Húc Nhiên, mấu chốt là cái người này rất tùy hứng, ai cũng không để vào mắt, lại là một con rồng phun lửa. “Làm sao lại không chú ý, em về nhà anh tự nhiên là sẽ chú ý thôi.” Trang Húc Nhiên cam đoan. Diệp Lăng lại không nói, hắn vẫn là không muốn dẫn Trang Húc Nhiên trở về. Dựa vào loại thái độ này của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên có cảm thấy không an tâm cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn nôn nóng mà nghĩ: Trong lòng Diệp Lăng căn bản không có mình, một chút cũng không có! Vì vậy Trang Húc Nhiên không hỏi hắn nữa, cùng lắm thì ai cũng không được đi. Đều trầm mặc suy nghĩ, bởi vậy trong xe im lặng đến đáng sợ. Diệp Lăng còn tưởng rằng Trang Húc Nhiên sẽ một mực giày vò mình, thẳng đến khi nhận được câu trả lời hài lòng mới thôi, thật không ngờ đối phương lại không nói gì nữa. Tình huống cùng với trong dự đoán hoàn toàn không giống nhau, ngược lại còn làm cho Diệp Lăng càng thêm lo sợ bất an, cảm thấy hiện tại mới là khúc dạo đầu của một cơn bão sắp sửa ập tới. Cái này không thể được, nếu làm cho Trang Húc Nhiên nổi giận, hậu quả là không thể nào gánh được. Điều duy nhất có thể làm là dỗ người. Dỗ Trang Húc Nhiên rất đơn giản, đồng ý với cậu là được… “…” Diệp Lăng buồn chết rồi, nhưng căn bản không thể đồng ý a! Lái xe về cư xá, đỗ xe, Trang Húc Nhiên nhanh chóng cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, tiếp theo là rầm một tiếng đóng xe lại. Trái tim Diệp Lăng co rút, thầm nghĩ hỏng rồi, nổi giận. Cũng vội vàng xuống xe. “Trang Húc Nhiên!” Người nọ không quay đầu lại, thậm chí tiến vào thang máy còn trực tiếp nhấn nút đóng. May mắn Diệp Lăng chạy nhanh, lách người tiến vào. Nhưng mà người bên cạnh sắc mặt thối đến dọa người, Diệp Lăng ở bên trong cũng không dám nói lung tung, chỉ sợ đụng đến điểm chết. Thật tình là Diệp Lăng càng trầm mặc, Trang Húc Nhiên càng khó chịu. Suy nghĩ lâu như vậy mà cũng chưa có câu trả lời, nhìn thấy mình nổi giận, cũng không trả lời. Trang Húc Nhiên thầm cười khổ, không thể không nhận ra được sự thật,  Diệp Lăng chính là không coi trọng mình. Hai người yêu nhau không hề ngang bằng. Nếu như đổi lại tình huống, Trang Húc Nhiên khẳng định không nói hai lời, nhất định sẽ dẫn hắn về nhà. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Diệp Lăng theo sau Trang Húc Nhiên đi ra. Nhiêu lần muốn tiến lên nắm lấy tay cậu, nhưng mà không làm được. Tầng này còn có hộ gia đình khác, để khỏi bị nhìn thấy tốt nhất vẫn là vào trong nhà rồi hẵn nói, Diệp Lăng nghĩ như vậy. Kết quả rầm một tiếng, Trang Húc Nhiên đóng cửa, thiếu chút nữa là đụng phải mặt Diệp Lăng. Nếu như chẳng qua chỉ là nổi giận mà sinh hờn dỗi thì còn được, chỉ sợ cậu phát điên lên lại đứng lên động tay. Đã từng được trải nghiệm một lần nên Diệp Lăng rất sợ điều đó. Sau khi Trang Húc Nhiên vào nhà, đến phòng tắm dội nước. Cả phòng đầy hơi nước, cậu che dấu đi khuôn mặt mệt mỏi, nước chảy ào ào, cọ rửa cả người mệt mỏi. Cậu hiện tại, giống như là miệng cọp gan thỏ, vô lực bất đắt dĩ. Cậu biết tức giận với Diệp Lăng cũng vô dụng, những thứ này không thể dùng tác động bên ngoài để cưỡng cầu. Nhưng thật sự không biết, rốt cuộc là muốn làm thế nào, muốn hắn yêu như thế nào mới có thể mãn nguyện. Cửa được đẩy ra, Diệp Lăng đi tới, đứng bên cạnh nhìn người đang nhắm mắt đứng dưới vòi sen. Nhìn thấy cậu bao phủ trong im lặng, khuôn mặt cô đơn, trong lòng khó chịu. Cảm giác đau lòng sinh ra trong ***g ngực, bỗng nhiên nổ tung. “Anh…” Diệp Lăng đi qua, đưa tay ôm lấy cậu: “Anh dẫn em về nhà, em muốn về thì sẽ cùng nhau về.” Sau khi nói ra khỏi miệng, Diệp Lăng đột nhiên phát hiện cũng không có gì lớn, đồng ý em ấy thì đồng ý em ấy, chẳng phải chỉ cần em ấy vui vẻ là được rồi sao. Rõ ràng là làm cho tức giận cũng không nỡ, không thể nhìn được bộ dạng thất lạc của em ấy, cũng không muốn nhẫn tâm phụ lòng người… Tạm thời, bên trong giới hạn, cứ chiều ý em ấy đi. Trái tim Diệp Lăng nặng trĩu, càng buộc chặt hai tay, ôm cái người gầy gò này vào lòng. Làn da trần trụi, dán chặt lấy quần áo ướt đẫm của Diệp Lăng, có chút ấp ám. Trang Húc Nhiên tùy ý mình được ôm thật chặt, nhất thời bỏ mặc chính mình để sa vào cái ôm ôn nhu của Diệp Lăng. Mặc dù cậu có chút khổ sở, nhưng lại vô cùng thỏa mãn, bỗng nhiên cắn mạnh xuống bả vai Diệp Lăng một cái! Đầu lưỡi nếm được mùi máu tươi, bên tai nghe được tiếng than đau, cậu mới nhả ra. “Diệp Lăng, em cho anh biết, anh đời này cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi em…” Trang Húc Nhiên ôm chặt Diệp Lăng, nhắm chặt mắt lại nói, khuôn mặt vừa hung ác vừa yếu ớt chôn sâu vào trong hõm vai Diệp Lăng, hấp thụ hơi thở ấm áp sạch sẽ của hắn. Diệp Lăng không nói gì, hắn ở chỗ Trang Húc Nhiên nhìn không tới mà lộ ra ánh mắt đau thương, tràn ngập xót xa. Có chút hối hận rồi, nếu như lúc trước cắn răng không đồng ý, nếu như lúc trước không tham lam mấy năm này thì có lẽ, sẽ tốt hơn phải không? Không có thời gian đúc kết, tình cảm của Trang Húc Nhiên sẽ phai mờ, ký ức sẽ biến mất, thời gian như nước lũ sẽ bao phủ và cuốn đi đoạn thời gian nửa năm ngắn ngủi khi bọn họ cùng một chỗ. Diệp Lăng cúi đầu, nâng lên khuôn mặt Trang Húc Nhiên, chăm chú nhìn cậu, ngón cái cẩn thận vuốt ve miêu tả hình dáng. Theo động tác ôn nhu, Trang Húc Nhiên ngoan ngoãn nâng cằm lên, để cho hắn có thể nhìn mình cho rõ. Đem khuôn mặt này, tình yêu này, toàn bộ con người, cho hắn nhớ kỹ. Thời điểm hạ nụ hôn xuống đôi môi đối phương, Diệp Lăng vừa thống khổ lại vừa xoắn xuýt, anh đối với em, đến tột cùng là sai hay là đúng? Mà Trang Húc Nhiên không quản nhiều như vậy, cậu chỉ cần Diệp Lăng. Hai tay vòng lên phía trên, dùng sức mà hôn, mỗi tế bào trên người đều kêu gào, yêu em, yêu em, chỉ cần anh yêu em. Nhắm mắt, dây dưa, lui ra, lại tiếp xúc thân mật, dùng sức mà đòi hỏi thân thể, linh hồn, tình yêu của đối phương. Thẳng đến khi không thở nổi, cũng không nâng nổi ngón tay, thẳng đến khi dùng hết tất cả sức lực, cũng đã tiêu hết toàn bộ thời gian đêm nay. Rạng sáng, giường lớn lộn xộn, mệt mỏi đến không chịu được, hai người vừa mệt vừa đói… “Đói quá.” Dưới chăn, tay chân đang quấn quýt lấy nhau cuối cùng cũng có cử động, Trang Húc Nhiên vuốt ve ***g ngực Diệp Lăng nói: “Anh đi làm đồ ăn khuya cho em đi?” Diệp Lăng thò tay lên tủ đầu giường, lấy tới đồng hồ báo thức, vừa nhìn đã là rạng sáng. “Ừ.” Hắn vén chăn đứng lên, mặc quần ngủ, lúc này mới cúi người hôn nhẹ lên miệng Trang Húc Nhiên. Trang Húc Nhiên nâng nửa người trên, dùng sức gặm cắn rồi mới thả ra. Mở ra ngọn đèn ở phòng bếp, nhìn thấy màn đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn đường nhu hòa giống như ánh trăng, chiếu vào bãi cỏ không người dọc lối đi. Diệp Lăng mặc tạp dề, cầm trứng gà nhào bột, bắt đầu nấu mì. Những chuyện này hắn đã rất thành thạo nên làm rất nhanh, không lâu sau nước bắt đầu sôi lên, chờ cho mì nấu một lát rồi mới đập trứng bỏ vào. Thêm một chút rau mầm, trong tủ lạnh còn có một bát thịt đã được ướp đầy đủ, thêm một chút. Sau khi bỏ vào xong thì đập nắp nấu thêm một lát. Diệp Lăng ngẩng đầu lên liền tình cờ phát hiện, Trang Húc Nhiên dựa vào cửa bếp nhìn mình, khắp mặt bao trùm ánh sáng nhu hòa. “Nấu xong chưa?” Cậu nói. “Gần rồi, em chờ một lát.” Diệp Lăng đi lấy bát đũa, chuẩn bị tắt lửa. Bưng hai bát mì đi ra ngoài, đặt trước mặt người nào đó đang đói gần chết. Sau khi ngồi xuống thì vùi đầu vào ăn hết một nửa phần của mình, lấp được cái bao tử trống mới rảnh rỗi để nói chuyện. “Diệp Lăng, mấy lời mà anh nói trong phòng tắm, em nghĩ là nghiêm túc.” Trang Húc Nhiên vẫn cúi đầu ăn, trong miệng vẫn nhai, giống như là đang nói bâng quơ. “Ừ.” Diệp Lăng dừng lại một chút, sau đó không chần chờ gật đầu: “Anh cũng không phải là người hay nói giỡn, anh đã cân nhắc xong.” Trang Húc Nhiên cười cười, nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, như là để xác định cái gì, sau đó mới an tâm cúi đầu tiếp tục ăn. “Em ăn đủ chưa?” Diệp Lăng cho cậu rất nhiều thịt, hy vọng cậu ăn nhiều một chút. “Đã đủ rồi, anh giống như là đang cho heo ăn ấy anh biết không?” Nhìn xem phần mì cùng thịt so với Diệp Lăng thì nhiều hơn, Trang Húc Nhiên phàn nàn. Diệp Lăng cười cười, bảo cậu ăn nhanh lên. Cũng may ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng không cần phải đi làm. Hai người lười biếng nằm trên giường lớn, thỉnh thoảng trở mình, bàn tay tìm kiếm lẫn nhau… Diệp Lăng mơ thấy mình bị một tảng đá đè nặng, thở không nổi, kết quả vừa tỉnh lại liền nhìn thấy, đè mình là một cái đầu lông xù. Hắn cố gắng thở ra hít vào vài hơi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm, chỉ còn nhìn thấy vài tia mờ mờ. Kiếm đồng hồ báo thức nhỏ nhìn qua, hơn mười giờ sáng. Diệp Lăng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn đẩy đẩy cái đầu kia nói: “Trang Húc Nhiên, hôm nay là hai mươi sáu.” “Hả?” Trang Húc Nhiên đang ngủ mơ mơ màng màng, hai mươi sáu là sao? “Trần Nhất Nặc.” “…” Đã đến lúc này, chỉ có thể lỡ hẹn rồi. Sau khi Trang Húc Nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Diệp Lăng, an ủi nói: “Không có việc gì, để em gọi điện thoại cho cậu ấy.” Diệp Lăng tự trách nói: “Là do anh sơ ý.” Vốn sáng sớm đã nghĩ muốn đi, bởi vì trùng hợp là chủ nhật, cơ hội rất thích hợp. Kết quả ngày hôm qua chỉ lo Trang Húc Nhiên buồn bực, những chuyện khác toàn bộ quên sạch. “Cũng không phải lỗi của anh.” Trang Húc Nhiên nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm Diệp Lăng một cái, tiếp tục híp mắt ngủ. Diệp Lăng sờ sờ lỗ tai cậu nói: “Em vẫn ngủ à?” Đã đến giờ này rồi…. “Ừ.” Hôm qua đã ăn rồi, bây giờ không đói bụng, cậu ôm Diệp Lăng nói: “Anh ngủ cùng em.” Diệp Lăng không có cách nào, thay đổi tư thế ôm cậu ngủ. Một giấc ngủ đến hai giờ chiều, Diệp Lăng dựng Trang Húc Nhiên dậy, hối cậu ra ngoài, về với người nhà. Trang Húc Nhiên ngồi trước cửa thay giầy xong, vẫn không chịu đứng lên, hướng Diệp Lăng thì thầm mình còn buồn ngủ. “Vẫn còn buồn ngủ, em đã ngủ mười mấy tiếng rồi.” Diệp Lăng còn phải dậy nấu đồ ăn cho cậu, hiện tại đã không còn sớm: “Mau đứng lên, về nhà đi, buổi tối không nên qua đây.” Nhìn thấy Trang Húc Nhiên muốn phản bác, Diệp Lăng nói: “Mùng một tháng năm em không ở nhà, tự mình nghĩ ra lý do đi.” Trang Húc Nhiên im lặng, tùy ý để Diệp Lăng trừng mắt tống cậu ra cửa. “Đi đường cẩn thận,” Thừa dịp chung quanh không có ai, Diệp Lăng nhân cơ hội hôn một cái lên môi cậu. “Ừm.” Cuối cùng Trang Húc Nhiên trừng hắn một cái, sau đó lái xe rời đi. Buổi tối không qua đây, Diệp Lăng tự nấu cơm. Buổi chiều đổi ga giường, quét tước nhà cửa. Đống sách để trên giá sách ở thư phòng (phòng đọc sách.), mua về cơ bản chưa hề đọc qua. Trên thực tế Diệp Lăng cảm thấy thời gian của mình không đủ dùng, trừ lúc bị Trang Húc Nhiên chiếm dụng, một ngày thừa ra chẳng còn bao nhiêu. Thỉnh thoảng có rãnh thì cầm mấy quyền sách đến xem, tất nhiên bên cạnh có một người, thỉnh thoảng sẽ quay qua quấy rối một chút. Thời điểm Diệp Lăng dọn dẹp lại phòng, sắp xếp lại những thứ thuộc về Trang Húc Nhiên, tâm tình luôn luôn là bất đắc dĩ cùng cưng chiều.. Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại thì mới phát hiện, người này giống như là không khí, không có chỗ nào là không có. Trang Húc Nhiên ít khi về nhà qua đêm, đêm nay ở lại, khiến cho bọn họ khôi phục lại kiểu liên lạc qua điện thoại đã lâu rồi không có. Cùng một chỗ đã lâu sau đó tách ra, cũng có chút tư vị đặc biệt. Nhưng nếu như có thể nói, Trang Húc Nhiên khẳng định không muốn loại tư vị này. Nhưng mà Diệp Lăng lên tiếng, mồng một tháng năm em đã rời Kinh Thành, phải ở trong nhà ít nhất hai ngày, nếu không sẽ không dẫn em về cùng. Đây là lời uy hiếp trần trụi, khiến Trang Húc Nhiên tức giận không chịu được, nhưng mà cậu lại không dám làm trái, sợ Diệp Lăng nổi giận. Phải biết rằng, Diệp Lăng lên cơn cũng rất đáng sợ a, Trang Húc Nhiên giải quyết hắn một lần, không có tự tin có thể làm được lần thứ hai… Quan trọng nhất là, Trang Húc Nhiên hy vọng Diệp Lăng là cam tâm tình nguyện dẫn mình về nhà, mà không phải là mang theo tâm tình miễn cưỡng. “Húc Nhiên, mùng một tháng năm đi đâu chơi? Có tiết mục gì không?” Tối thứ ba Tào Chính gọi điện cho cậu. Khoảng cách từ đây đến mùng một tháng năm chỉ còn có hai ngày. “Không có chỗ nào, các cậu đi chơi đi.” Trang Húc Nhiên dựa vào ghế salon trong nhà, lười biếng nói. Bên cạnh là người nhà, lão thái thái lão gia tử, anh Trang, đều có mặt. “Cái gì?” Tào Chính nói: “Hai người làm cái quái gì, thời gian tốt đẹp không ra ngoài chơi? Cứ ở trong nhà mọc rêu chán chết như thế à?” Trang Húc Nhiên hàm hàm hồ hồ, nói: “Không đi là không đi, các cậu tự đi đi, tớ có chuyện.” Tào Chính suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ, cười đê tiện: “Hai người các cậu nghĩ muốn trải qua thế giới chỉ có hai người, không muốn cho chúng tớ quấy rầy có phải không?” Cậu còn nói Trang Húc Nhiên thật không phúc hậu, có người yêu liền không cần bạn thân, không được như vậy. Trang Húc Nhiên nói: “Nếu như cậu đã biết rõ thì tốt rồi, còn lảm nhảm mấy lời vô ích gì vậy.” Cậu vẫn còn mấy lời muốn nói, nhưng mà vừa mở miệng, vẫn là nhịn xuống không nói ra. Trang Húc Đông vểnh tai, càng nghe càng nhíu mày, nghe thật giống như là, em trai không ở nhà qua ngày mùng một tháng năm, cũng không có cùng bạn ra ngoài, vậy nó… không phải là ra ngoài cùng Diệp Lăng đi? “Tiểu Nhiên.” Dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn qua, bảo cậu thu liễm một chút, người nhà đang ở bên cạnh. Trang Húc Nhiên dứt khoát đứng lên, đi lên lầu nói. Tiến vào trong phòng mình, không có gì phải kiêng dè, cậu nói với Tào Chính: “Mùng một tháng năm không phải là Diệp Lăng về nhà sao, tớ cùng anh ấy về.” “Con mẹ nó!! Thật hay giả? Hai người các cậu về cùng nhau làm gì, come out!” “Không có, quan hệ bạn bè.” Trang Húc Nhiên thở dài, phàn nàn với đứa bạn thân: “Anh ấy không chịu come out, nói phải đợi đến tốt  nghiệp.” Tào Chính nói: “Hiện tại các cậu cũng rất tốt rồi, Diệp Lăng anh ấy có thể làm được như vậy đã là điều không dễ dàng.” Dù sao quan niệm của mỗi người không giống nhau, bên kia của Diệp Lăng là nông thôn, còn nói: “Nếu như anh ấy nói sau khi tốt nghiệp, cậu cứ an tâm mà chờ a, khoảng cách đến tốt nghiệp không còn bao lâu, cậu không đợi được?” Trang Húc Nhiên nói: “Không có chờ không được, không phải tớ đang đợi đây sao?” Tào Chính nói: “Vậy cậu phàn nàn cái rắm, chim cút đem cậu hầu hạ đến thư thư phục phục (thoải mái), cuộc sống trôi qua thoải mái đến độ toàn bong bóng.” Hâm mộ ghen ghét hận: “CÒn có a, hai cậu đi bao lâu? Anh trai cậu có biết không?” Trang Húc Nhiên nói: “Không nói với anh ấy, đến lúc đó nói cho anh ấy một tiếng…” Ngẫm lại thấy cũng cần thiết. “Vậy được, các cậu cứ khoái hoạt đi, chúng tớ không quấy rầy, tránh khỏi chê người ta phiền.” Tào Chính nói. “Cậu nằm mơ à, lúc nào thì chê phiền.” Trang Húc Nhiên thỉnh thoảng cũng phải dỗ cậu ta một chút. Hai người cùng nói với nhau thêm vài lời. Nếu không phải tiểu tử Tào Chính này không đứng đắn, Trang Húc Nhiên còn định rủ cậu ta đi cùng. Đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, đó là chuyện không thể nào. Trang Húc Nhiên liên tục ở nhà chờ đợi đúng ba ngày bốn đêm, buổi chiều ngày thứ tư khi tan giờ, cậu âm trầm gọi điện cho Diệp Lăng: “Diệp đại gia trưởng (chủ nhà), em có thể về nhà chưa?” Diệp Lăng mua xong đồ về nấu ăn, kỳ thật có làm phần của Trang Húc Nhiên, nhưng mà hắn nói: “Về nhà, vậy em về đi, hỏi anh làm gì.” Trang Húc Nhiên hận không thể bay qua vặn lỗ tai hắn: “Em nói là về nhà chúng ta!” Nói xong bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, mới biết được Diệp Lăng cố ý, rõ ràng là dùng lời nói của mình, đi đùa giỡn mình. “Ngứa da, dám giỡn em à?” Trang Húc Nhiên nắm tay lái, trong lòng vui sướng, phong cảnh dọc bên đường cũng đẹp hẳn ra. Nóng lòng muốn về nhà cứ như vậy được xoa dịu, chẳng còn buồn bực nữa. “Anh làm cơm, chờ em về ăn.” Diệp Lăng nói. “Ừm.” Trang Húc Nhiên cười đáp lại, vốn cũng không nổi giận, chẳng qua là cảm thấy như bây giờ là tốt rồi, không còn cầu mong gì khác. Về đến nhà vẫn chưa đến sáu giờ, Diệp Lăng bưng trà dâng nước chờ cậu, vừa vào cửa liền được xách đồ giùm, quan tâm hỏi: “Hôm nay bận rộn lắm sao?” “Không bận, không giống lúc trước.” Trang Húc Nhiên nói, cậu ôm lấy Diệp Lăng hôn vài cái trước, rồi mới ngồi xuống tháo giày. “Muốn ăn trái cây gì, ăn lê không?” Diệp Lăng đi đến trước tủ lạnh, cầm lê ra cắt cho cậu ăn. “Anh cho em cái gì em liền ăn cái đó.” Trang Húc Nhiên cởi giày xong, đi vào rửa tay. Quả nhiên là nhìn thấy Diệp Lăng đang cắt lê, liền nói: “Anh cũng ăn một miếng đi, em ăn một miếng, không cần chia ra.” (Ở Trung Quốc người ta kiêng cắt lê ra làm đôi, đặc biệt là với bạn bè, các thành viên gia đình hoặc người yêu vì “分 梨 fen li” (chia sẻ một quả lê) nghe giống như “分离 fen li” (chia tay).) Diệp Lăng nhìn cậu, tay tiếp tục gọt vỏ: “Người ở thành phố các em cũng để ý đến cái này sao?” Hắn cho rằng chỉ có người ở nông thôn mới mê tín. “Chọn những điềm báo tốt, còn có, người trong Kinh Thành cũng rất để ý a, bằng không tại sao lại có thể có nhiều thầy phong thủy như vậy?” Trang Húc Nhiên cười cười, kỳ thật người càng có tiền, càng có chức vị cao, đối với mấy cái này càng mẫn cảm. Ở Kinh Thành cũng đã từng có một vụ, có một vị quan chức cấp cao bị thầy phong thủy lừa cho táng gia bại sản. “Như vậy, em có tin không?” Diệp Lăng đem lê đã gọt xong đưa cho cậu, sau đó lại gọt cho mình một quả. “Không, nhưng mà có quan hệ đến anh, có quan hệ đến hai chúng ta, em tình nguyện để ý đến.” Trang Húc Nhiên vừa ăn lê vừa nói, khoát tay lên vai Diệp Lăng, cảm thấy lê rất ngọt: “Cái này là giống gì a, ăn không tệ.” “Không biết.” Diệp Lăng lắc đầu nói: “Cái này hình như là của Tào Chính tặng đấy.” Lần trước đưa đến một thùng, ăn đến bây giờ vẫn chưa hết. “Tiểu tử kia…” Vậy mà lại tặng lê? “Đúng rồi, bọn họ cũng nghỉ, không hẹn em ra ngoài chơi sao?” Diệp Lăng nghĩ đến ấn tượng lúc trước, vẫn ôm chút hy vọng, nếu Tào Chính bọn họ có thể hẹn Trang Húc Nhiên ra ngoài cũng rất tốt, liền một mình một người về nhà. “Hẹn, em nói không đi.” Trang Húc Nhiên quay đầu về phía Diệp Lăng nói tiếp: “Muốn về nhà với anh.” “…” Diệp Lăng bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng không phải là rất không tình nguyện, chẳng quà là hắn cảm thấy lo lắng mà thôi. Loại tính cách này của Trang Húc Nhiên, loại thân phận này, còn có mặt mũi… người ở quê tương đối bát quái lắm mồm, sợ cậu bị người ta nói xấu. Bởi vì Diệp Lăng biểu hiện quá rõ ràng, Trang Húc Nhiên che dấu nụ cười nói: “Anh đừng như vậy, trong lòng em cũng sẽ không dễ chịu.” Hiện tại cậu hiểu rất rõ, không thể quá cứng rắn với Diệp Lăng, thời điểm thích hợp cứ mềm mỏng là tốt hơn. “Không có gì, chỉ là anh lo lắng cho em.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói, cắn một miếng lê, quả thật ăn rất ngon, rất ngọt ngào. “Lo lắng cái gì? Không cần lo lắng.” Trang Húc Nhiên suy nghĩ một chút, có lẽ là do mặt của mình, sợ mình bị người ta nhìn thấy, bị người ta nói ra những lời khó nghe, cậu nói: “Em không quan tâm người khác cảm thấy em xấu hay đẹp, không có gì hay mà quan tâm a.” “Anh không cảm thấy em không dễ nhìn.” Diệp Lăng nói, mặc dù mình thường hay nói Trang Húc Nhiên xấu, nhưng không thèm để ý, không phải quá xấu. “Như vậy chẳng phải xong rồi sao.” Nhưng Trang Húc Nhiên cũng có chút xoắn xuýt, bởi vì sẽ gặp cha mẹ Diệp Lăng, cậu nói không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng mà là người nhà của Diệp Lăng thì sẽ quan tâm, cậu lo lắng nói: “Diệp Lăng, có khi nào cha mẹ anh chê em xấu không?” Diệp Lăng lắc đầu, sau đó thật bất đắc dĩ mà trừng cậu: “Đừng nói mình xấu, không xấu.” “Ngừng.” Trang Húc Nhiên cười nói: “Không biết ai thường xuyên nói em xấu.” Hơn nữa không chỉ một lần. “Anh sai rồi.” Diệp Lăng dứt khoát nhận sai, miệng vẫn nhồm nhoàm ăn lê. Trang Húc Nhiên véo lấy lỗ tai hắn nói: “Thái độ nhận sai này của anh, em kiên quyết không tin anh.” “Aizz, đau…” Diệp Lăng nhanh chóng dỗ dành cậu. Qua hai ngày, trường học nghỉ. Diệp Lăng đã sớm quay về thu dọn đồ đạc, sửa soạn cho mình, còn cho cả Trang Húc Nhiên, xếp vào đầy cứng cả hai vali. Trong đó phần lớn vẫn là đồ dùng của Trang Húc Nhiên, bớt cũng không bớt được, đều là đồ vật thiết yếu. Trang Húc Nhiên nói với hắn: “Khó có được tự lái xe về nhà một lần, nếu không mua thêm ít đồ?” Cậu muốn cùng Diệp Lăng đi dạo trung tâm mua sắm a. Diệp Lăng một bên sắp xếp một bên nói: “Không mua, lần trước gửi về nhiều như vậy, dùng không hết.” Hơn nữa, mua nhiều cha mẹ sẽ lo lắng, bọn họ sẽ nghĩ ngợi lung tung, tiêu quá nhiều tiền, đau lòng. “Cũng được, vậy anh đưa tiền cho bọn họ tự mua, cho nhiều một chút.” Trang Húc Nhiên nói. cậu yêu một người, liền hy vọng người đó được sống tốt một chút, người nhà của người đó cũng tốt một chút. “Ừ.” Bảy giờ rưỡi mùng một tháng năm, Diệp Lăng lái xe chở Trang Húc Nhiên, từ Kinh Thành xuất phát. Trang Húc Nhiên ít khi dậy sớm như vậy, thời điểm bị Diệp Lăng đóng gói nhét vào xe vẫn còn chưa tỉnh, vùi vào ghế tiếp tục ngủ. Đến hơn mười giờ mới tỉnh, ngáp dài quay đầu hỏi Diệp Lăng: “Anh có mệt không, nếu không để em thay cho?” Diệp Lăng nói không mệt, nhìn thấy cậu còn buồn ngủ liền nói: “Em uống nước đi, đói bụng thì ăn chút gì đó, nhanh sẽ đến nơi thôi.” Toàn bộ cuộc hành trình về quê hương đều đi với tốc độ cao, trở về có lẽ còn có thể kịp bữa trưa. “Nhanh như vậy?” Trang Húc Nhiên rất kinh ngạc, cậu mới ngủ một giấc liền sắp đến, như vậy quê của Diệp Lăng cũng không xa, về sau có thể thường xuyên về. “Ừ, phía trước là cửa ra.” Ra khỏi đường cao tốc, còn phải đi khoảng bốn mươi phút nữa mới có thể về đến nhà. Bọn họ vừa rời khỏi đường cao tốc, cha Diệp Diệp Quốc Cường liền gọi điện đến, hỏi Diệp Lăng đến đâu rôi? Có về đến nơi sớm hay không? Lúc trước Diệp Lăng cũng đã nói qua với bọn họ, lần này còn dẫn theo bạn về nhà chơi, dùng xe riêng của bạn lái về. “Nhanh thôi cha, chúng con đã ra khỏi thành phố.” “Ôi, tốt lắm, mẹ con mới bắt đầu nấu cơm, như vậy liền chờ các con về ăn cơm luôn a.” Còn nói: “Bạn con thích ăn cái gì, thích ăn chua hay thích ăn cay?” “Có thể ăn chua, không ăn quá cay, cha để cho mẹ xem một chút, cậu ấy không kén ăn, dễ nuôi.” “Ừ, tốt!” Cúp điện thoại, bên cạnh ha một tiếng, Diệp Lăng nghe thấy liền nhìn qua, nghi hoặc cậu đang cười cái gì. “Thì ra anh cảm thấy em rất dễ nuôi?” Diệp Lăng hẳn là không hiểu, Trang Húc Nhiên ở nhà vốn nổi danh kén ăn, không dễ nuôi, cho nên cậu mới gầy.