Hai người ngồi trong một phòng ghế lô*, Hạ Hi gọi cho bà một phần điểm tâm ngọt, người đàn bà dè dặt cầm lấy cái muỗng, tựa như vì vẻ ngoài của chiếc bánh bánh kem quá đẹp mà chậm chạp không ra tay, trong mắt bà lóe lên một sự vui sướng, đó là cảm giác chưa bao giờ Hạ Hi thấy được trên người bà. Đột nhiên cậu nghĩ, có khi nào người đàn bà này cũng sống lại giống cậu không. Chú thích: ghế lô nằm trong một phòng kín, kiểu như phòng vip, tránh sự chú ý của người ngoài. “Dì Lý.” Hạ Hi hỏi: “Có phải ông ta bảo dì đến không?” Lý Vinh Hà cúi đầu không nói lời nào. “Ở bên ông ta, dì thấy hạnh phúc sao?” “Hạnh phúc… ” ánh mắt Lý Vinh Hà dại ra: “Đó là thói quen rồi, thực ra ông ấy đối xử với dì cũng tốt.” Hạ Hi nhấp một ngụm cà phê, thực chất lúc này cậu không quá bình tĩnh, chỉ có thứ này mới giúp cậu duy trì tỉnh táo, cậu nghiêm túc nói: “Hạnh phúc là một thứ không định nghĩa, không ai biết nó hình dáng thế nào, có người nghĩ được ăn no là hạnh phúc, có người nghĩ phải núi vàng núi bạc mới phải, dì Lý, dì nghĩ như thế nào? Tôi đã từng khuyên dì, nhưng dì lại dứt khoát từ chối, lẽ nào đối người dì mà nói, chỉ cần Hạ Vi Lệ không đánh mình, được coi là hạnh phúc à?” “Dì…dì không biết.” Hạ Hi hít một hơi thật sâu: “Ông ta bảo dì đến tìm tôi làm gì?” Lý Vinh Hà cúi đầu, tựa hồ cực kỳ xấu hổ với những lời mình sắp nói: “Ông ấy muốn tiền, còn nói đừng lộ ra là ông ấy muốn dì đến, còn nói nếu không đưa được tiền về nhất định sẽ làm dì mất mặt!” “Ông ta muốn bao nhiêu tiền?” “300 000 nghìn*.” Chú thích: 300000 nghìn tệ tương đương với 1 tỷ vnd nhé. “Tiền của tôi không phải nhặt được mà có, dì Lý, tôi nghĩ gì cũng biết tôi đãncực khổ thế nào, dì nghĩ Hạ Vi Lệ làm vậy có đúng không? Tiền ông ta dùng cho tôi tôi đã sớm trả lại toàn bộ rồi, ông ta dựa vào cái gì để đến đòi tiền tôi nữa!” Lý Vinh Hà cúi đầu không nói lời nào. “Sao ông ta lại muốn nhiều tiền như vậy?” “Bên ngoài ông ấy có một người đàn bà, cô ta sinh cho ông ấy một đứa con, công ty lại đột nhiên phá sản cộng thêm đánh bài thua tiền, bây giờ cô kia muốn dẫn con đi. Ông ấy không muốn bọn họ rời đi, rồi còn có nhiều khoản nợ, mỗi ngày đều có người đến đòi tiền, trả không nổi nên những người đó phá nát nhà rồi. Mỗi lần bị đánh ông ấy đều cực kì giận giữ, sau đó về sẽ nổi nóng với dì.” Hạ Hi không biết làm sao người đàn bà này có thể kể lại được, nếu như là cậu thì thà rằng giết hắn đi chứ không chịu nhịn nữa. Một hồi lâu cậu vẫn không nói gì, những chuyện giấu trong lòng biến bầu không khí trở nên u ám, cho dù cậu đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn không cách nào triệt để quên đi, cậu nhỡ mãi khi mình còn bé, mỗi khi sợ hãi đều phải trốn trong tủ quần áo, ngay cả khi ăn một miếng kẹo cũng bị đánh. Một lát, Hạ Hi thấp giọng nói: “Dì Lý, tôi sẽ không cho ông ta tiền đâu, tôi đã nói với ông ta rằng sẽ dùng pháp luật để giải trừ quan hệ nhận nuôi, còn dì, dì thật sự không nên tiếp tục ở lại bên cạnh Hạ Vi Lệ nữa.” Lý Vinh Hà trốn tránh ánh mắt cậu, bà đang lo lắng, không dám bước ra khỏi cánh cửa kia. Hạ Hi thở dài một hơi, cậu quyết định phải kéo người đàn bà lớn tuổi này dậy: “Ông ta làm như vậy là phạm pháp, dì cũng có nhân quyền của mình không nên bị ôgn ta khống chế như vậy, thậm chí nếu muốn dì có thể khởi kiện ông ta ở tòa án. Tôi hứa, hành vì của Hạ Vi Lệ nhất định sẽ bị trừng phạt, ông ta sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc từ pháp luật.” Pháp luật, đây là hai từ cực kỳ xa lạ với Lý Vinh Hà, bà ngẩng đầu nhìn Hạ Hi, vẻ mặt hiện lên rõ hãi chữ mờ mịt. “Dì có muốn ra tòa làm chứng không?” “Ông ấy sẽ đánh chết dì!” “Ông ta không dám đánh chết dì đâu, pháp luật và xã hội sẽ bảo vệ dì, tôi đã sai rồi, đáng lẽ tôi nên để pháp luật trừng trị ông ta sớm hơn, không để ông ta tiếp tục dùng bạo lực với dì nữa.” “Ông ấy sẽ đánh chết dì,  ông ấy nói dì chạy đâu cũng không thoát, nếu dì không nghe lời ông ấy sẽ tìm đến dì, dì thực sự rất sợ.” Sự sợ hãi của Lý Vinh Hà không giả tạo chút nào, bà thực sự rất sợ, hơn nữa sợ hãi  Hạ Vi Lệ tạo ra như khắc sâu trong lòng bà, thế nên bà càng tin rằng gã có thể giết chết mình. Hạ Hi không khuyến khích bà nữa, cậu quyết định tìm cách khác, cậu cười nói: “Chúng ta không nói chuyện Hạ Vi Lệ nữa, dì ăn thử miếng điểm tâm ngọt này, Tần Thần vẫn rất thích ăn.” “Tần Thần?” “Con tôi, là do Hạ Vi Lệ ban tặng, bây giờ tôi rất tốt, ít nhất khác hẳn với dự tính ban đầu của ông ta, chắc ông ta nghĩ tôi không thể tốt được.” “Ừm.” “Ăn xong chúng ta ra ngoài một chút, tôi cho dì xem thế giới bên ngoài như thế nào, có lẽ dì sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình.” Hai người đi ra khỏi ghế lô, Hạ Hi ngụy trang sơ qua, sau đó mang Lý Vinh Hà đi ngắm thế giới bên ngoài. Cậu không ngại quần ao Lý Vinh Hà mặc, cùng bà đi dạo khu thương mại, sau đó cho bà tự do lựa chọn loại quần áo mình thích. Lý Vinh Hà vừa lo lắng lại vừa dè dặt, sau đó Hạ Hi chủ động chọn quần áo cho bà, lại để bà đi thay thử quần áo mình chọn. Vóc người bà không tệ, mặc quần áo mới vào như thay đổi thành một người khác vậy. Bà đứng trước gương ngạc nhiên một hồi lâu, cảm giác đầu óc mình bị đổi sang thân xác người khác vậy. Sau đó Hạ Hi dẫn bà đến tiệm cắt tóc, cậu bảo người làm tóc thiết kế cho bà một kiểu tóc hợp mốt, tất nhiên cũng hết rất nhiều thời gian để làm. Làm xong đến thợ làm tóc cũng không thể tin nổi, làm sao người đàn bà quê mùa này có thể đẹp như vậy, Hạ Hi cũng hết sức hài lòng. Nhưng Lý Vinh Hà vẫn cứ lo sợ, đi ra khỏi tiệm cắt tóc bà liền nói với Hạ Hi: “Dì thế này sẽ bị ông ta đánh chết mất.” “Nếu dì đồng ý, ông ta mãi mãi không dám đánh gì nữa.” Hạ Hi nói: “Bây giờ dì hãy thử quên ông ta đi, như vậy sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.” Lý Vinh Hà do dự gật đầu. Mua quần áo, đổi kiểu tóc, mua giày, sau đó trang điểm đơn giản một chút, bây giờ Hạ Hi thấy Lý Vinh Hà hiện tại chẳng có chút liên quan tí gì đến Lý Vinh Hà trước kia, rốt cuộc bà đã hòa nhập được với thành phố này, tuy rằng nét mặt vẫn còn sự bất an nhưng cả người rực rõ như  sống cuộc sống mới. Lúc hai người mua sắm, Lý Vinh Hà thậm chí đến gần một người đàn ông, đây là chuyện bà chưa bao giờ nghĩ dến. Tự ti luôn hiện hữu trong xương tủy bà, nét đẹp của bà được tô điểm bởi những tiêu chớp, làm cho người ta nghĩ bà rất chân thành, sẽ không nói dối, lúc đến dần Lý Vinh Hà có vẻ cực kỳ ngại ngùng, nhưng Hạ Hi nhìn ra bà rất vui vẻ, giống như con chim bị nhốt trong lồng một thời gian dài, đến khi được thả mới hiểu bản thân chẳng thua kém gì những người khác. Hạ Vi Lệ luôn nói rằng lấy được gã phúc của bà, phải cố gắng quý trọng, nếu không phải gã thì không ai thèm lấy bà đâu. Gã cài vào trong đầu Lý Vinh Hà suy nghĩ này, làm đối phương thực sự nghĩ bà bên cạnh Hạ Vi Lệ là chiếm tiện nghi của gã. Nhưng từ nay về sau, bà phát hiện Hạ Vi Lệ không còn là vị thần không ai sánh nổi trong mắt mình, thực ra bà cũng có thể tỏa ra ánh hào quanh lấp lánh như bây giờ. Thời khắc này vô cùng vui vẻ, màn đêm buông xuống, Hạ Hi nhận được cuộc gọi từ Tần Duệ Lâm, hỏi cậu đang ở đâu,  đôi khi chỉ một câu nói đơn giản là vậy cũng có thể khiến lòng cậu ấm áp không gì sánh bằng. Cậu thấy quá nhiều buồn đau khi bên cạnh Lý Vinh Hà, nhưng khi nhớ đến Tần Duệ Lâm và các con cậu lại lập tức cảm thấy hạnh phúc, cậu đã không phải là Hạ Hi trước đây, cậu đã có nhà, có trách nhiệm với bản thân và với người mình yêu. Lý Vinh Hà từ chối lời mời của Hạ Hi, gặp Hạ Hi đã khiến bà cảm thấy xấu hổ vô cùng, bây giờ không có cách gặp con cậu được. Hạ Hicũng không ép bà, cậu đưa Lý Vinh Hà đến một khách sạn, sau đó nói cho bà biết chỗ này cực kỳ an toàn Hạ Vi Lệ sẽ không tìm được bà đâu. “Đêm nay dì hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi, Hạ Vi Lệ đã làm nhiều chuyện sai lầm, ông ta nhất định phải chịu trách nhiệm thật nhiều về hành vi của mình.” Tuy rằng Lý Vinh Hà còn chút do dự nhưng nhìn nét mặt cũng không còn bất an yếu đuối như cậu nghĩ, ít nhất bây giờ bà còn có chút ít sức mạnh. “Ngày mai tôi sẽ đến thăm dì.” “Được.” …………… Khi Hạ Hi về đến nhà đã là tám giờ tối, cậu đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Duệ Lâm và hai con trai đang ngồi trên ghế sô pha, Tv chiếu phim hoạt hình, Hạc Hiên nằm trong bụng Tần Duệ Lâm, mà Tần Thần lại ở bên cạnh hắn. Bọn họ nghe tiếng động thì đồng loạt quay đầu lại nhìn, đột nhiên Hạ Hi có chút xúc động, cậu kìm không nổi nở nụ cười thật tươi. Đây là nhà của cậu, ở đây không có bất kỳ đau đớn thương tổn nào, cậu sẽ cho con mình tuổi thơ hạnh phúc nhất, để chúng tánh xa những chuyện xấu xa tồi tề, những chuyện đã từng xảy ra trên người cậu, tương lai không bao gờ tái hiện lại, cậu sẽ cố gắng làm một người cha tốt. Tần Duệ Lâm thả Hạc Hiên lên ghế sô pha sau đó đứng dậy đi về phía Hạ Hi, vốn hắn muốn hỏi sao Hạ Hi lại về nhà muộn như vậy nhưng không ngờ rằng cậu lại đột nhiên ôm hắn. Hắn ngẩn người một lúc, lúc sau mới cảm nhận được tâm trạng Hạ Hi không giống bình thường, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, thấp giọng hỏi: “A Hi, em sao vậy?” “Không sao, đột nhiên nghĩ như vây giờ thật là tốt.” “Anh cũng vậy.” “Ừm, em thích ngôi nhà này, yêu bọn nhỏ cũng yêu anh, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vây giờ à?” “Nhất định sẽ như vậy.” Hạ Hi chân thành nói: “Em cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc.” Tần Duệ Lâm  cười nói: “Anh cũng thấy hạnh phúc, em và anh có thể bình yên chung sống với nhau là tâm nguyện duy nhất của anh.” Mặc dù chẳng hiểu tại sao nhưng hai người đều hiểu rõ mình đang nói gì, bọn họ đã từng trải qua nhiều cửa ải khó khăn đến mức nghĩ không thể nào vượt qua, nhưng may mắn chính là bây giờ lại ở cùng nhau, lại viên mãi ở cùng nhau. Hai người cứ thế ôm nhau một hồi lâu, cho đến khi Hạc Hiên xoa mắt đứng trên ghế sô pha, còn chưa tỉnh ngủ nói: “Daddy, cha…” Hạ Hi buông tay ra, cậu nhìn về phía Hạc Hiên, lại thấy Tần Thần đang bịt miệng bé, hiển nhiên không muốn cho Hạc Hiên phá rối bầu không khí bây giờ, nhưng có lẽ nhóc đã muộn, ánh mắt có vẻ hơi chán nản. Tần Duệ Lâm thấy Hạ Hi không ổn lắm, liền tự mình đi đến ghế sô pha, Hạc Hiên nắm ngón tay hắn hỏi: “Cha, daddy đang làm gì thế?” “Làm nũng đó, daddy con thực ra rất thích làm nũng.” Hạc Hiên hiển nhiên không cách nào hiểu nổi: “Sao daddy lại muốn làm nũng?” Tần Duệ Lâm không thèm chợp mắt nói sạo: “Bởi vì dadddy con sợ bóng tối, sợ đến tối sẽ bị tiểu quỷ bắt đi cho nên mới làm nũng với cha, nói cha phải cùng ba ba nhủ, nếu không thì sẽ không ngủ được…” Tần Duệ Lâm còn chưa dứt lời đã bị một con gấu bông đập đến, hắn quay đầu lại không bất ngờ khi thất dáng vẻ hùng hổ của Hạ Hi, cậu quát: “____Tần Duệ Lâm! Anh muốn chết đúng không!” Tần Duệ Lâm lẽ hùng hồn phản bác: “Chính em làm nũng mà!” “Anh mới làm nũng ấy!” “Vậy ai chui vào lòng anh? Đứa nào ấy nhỉ.” Hạ Hi không phản bác được gì, ngầm bực bội tại sao mình lại làm mấy hành động đó chứ, đễn giờ bị Tần Duệ Lâm nắm được nhược điểm rồi. Chỉ có điều Tần Duệ Lâm lại thấy Hạ Hi tức giận thật đáng yêu, trong lòng cũng yên tâm, hắn không muốn thấy vẻ mặt thở dài khổ sở của Hạ Hi. Khí thế như bây giờ mới thật là đáng yêu.