Cuộc gọi video cũng không diễn ra quá lâu dù sao Tần Thần còn phải đi ngủ sớm, tất nhiên nhóc cực kỳ không muốn, dùng trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian, hết lần này đến lần khác làm bộ thương tâm. Hạ Hi cũng cảm thấy đau lòng một mình Tần Thần ở nước Z, trong lòng cậu vốn đã mang hổ thẹn đến khi nhóc hô to daddy thì chỉ có buông vũ khí đầu hàng. Tần duệ lâm tắt video rồi đem laptop bỏ sang một bên, bé con vẫn còn ngủ say sưa trong lòng, Hạ Hi cẩn thận đem bé đặt sang một bên, tâm tình có vẻ đi xuống. Tần Duệ Lâm thấp giọng hỏi: “Em muốn xuống giường đi dạo à?” Hạ Hi không lên tiếng, một lát hỏi: “Lúc nào xuất viện?” “Đợi thêm vài ngày nữa, em phải ở đây quan sát một chút.” “Tôi cảm thấy không có vấn đề.” “Nói dối.” Tần Duệ Lâm nói: “Tối qua em vừa than vết thương còn đau.” “Đúng là có chút đau nhức, nhưng sáng mia hãy xuất viện đi, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây, chỗ này khiến tôi cảm thấy áp lực nặng nè.” Ngữ khí cậu kiên quyết, Tần Duệ Lâm vẫn chần chừ nói: “Em thực sự không có vấn đề gì nữa à?” Hạ Hi nằm nghiêng, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn bé con, đầu ngón tay chạm đến bàn tay bé: “Tôi có thể tĩnh dưỡng ở nhà.” Tần Duệ Lâm ngơ ngác một chút, sau đó kích động đến nói năng lộn xộn: “Em…em nói nhà?” Hạ Hi ngờ vực: “Làm sao vậy?” “Không có.” Ngực Tần Duệ Lâm như bị rưới mật ngọt, hắn vui vẻ ngồi trên giường, sau đó đưa một tệp tài liệu cho Hạ Hi: “Đây là tên anh đã chọn, em xem một chút, có thích không?” Hạ Hi liếc mắt một cái, sau đó chăm chú nhìn vào tài liệu vừa mới được đưa. Gần đây cậu muốn đặt tên cho con nhưng vẫn chưa quyết định được tên nào, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, không thể tự ý quyết định. Tần Duệ Lâm đã chuẩn bị rất đầy đủ, phía dưới mỗi cái tên còn viết thêm ý nghĩa của nó, Hạ Hi thấy hài lòng với tên nào sẽ dùng lại một chút, cuối cùng chọn ra ba cái tên vừa ý nhất. Hạo Nhiên, ý chỉ biển rộng mênh mông, mong bé con có tấm lòng rộng rãi và ý chí phấn đấu. Hạc Hiên, hạc chính là con hạc phía nam nhàn nhã, hiên chính là khí độ bất phàm, hi vọng bé có thể khỏe mạnh hết đời, không bị ưu sầu buồn phiền quấy nhiễu. Trí Viễn, là một cái từ trong « giới tử thư » của Gia Cát Lượng, ý chỉ phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi sự yên lặng vô đến nỗi xa*. Chú thích: đây là câu nói của Gia Cát Lượng để lại cho con cháu có nghĩa là “Không đạm bạc thì không thể sáng cái chí, không yên lặng thì không thể nghĩ được xa.” Hạ Hi do dự trong ba cái tên đó, cậu cố gắng ghi nhớ ký từng cái tên, sau đó chau mày tự ngẫm, Tần Duệ Lâm cũng cùng nhìn, hai người nằm rất gần nhau, gần như vươn tay có thể chạm vào. Hạ Hi ngẩng đầu nói chuyện với hắn còn suýt chút nữa đụng vào mặt Tần Duệ Lâm, cậu xấu hổ dời ra một khoảng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh nghĩ tên nào hay nhất?” Tần Duệ Lâm chưa từng nghiêm túc nghiên cứu cái tên nào như vậy, hắn hưởng thụ bầu không khí này, mặc dù đây là chỉ là lớp màng hạnh phú giả dối nhưng hắn vẫn chìm sâu vào đó, không thể kiềm chế nổi. Hắn nhìn Hạ Hi nói: “Anh thấy Hạo Nhiên không tệ, suy nghĩ đầu tiên chính là Hạo Nhiên Chính Khí.” “Trí Viễn thì sao?” “À, nếu như em thích nó…” Hạ Hi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói: “Vậy Hạc Hiên được rồi, tên này tương đối đặc biệt, hơn nữa ai nhắc đến cũng thấy thoải mái..” Tần Duệ Lâm chắc chắn Hạ Hi đã sớm có sự lựa chọn, không còn cách nào nói: “Nếu đã chọn xong rồi, em còn hỏi anh làm gì?” “Bởi vì tôi không ôm hy vọng với trình độ đánh giá của anh, tệp tài liệu này chỉ có ba cái tên duy nhất có thể đặt được, cho nên anh nghĩ đến Hạo Nhiên, Trí Viễn thì tôi nhất định chọn cái còn lại.” Tần Duệ Lâm không phản bác nổi. Sau một tuần nằm viện, Tần Duệ Lâm đón Hạ Hi và Hạc Nhiên về biệt thự, tuy rằng Hạ Hi có thể đi lại bình tường nhưng không được vận động quá nhiều. Tần Duệ Lâm lo lắng bé con sẽ đè lên vết thương của cậu cho nên cả quãng đường đều tự mình ôm lấy, hắn rất cần cần với bé con trong lòng, giống như ôm một món đồ dễ vớ não đó. Bé con mới được sinh nên cả người vẫn còn mềm nhũn, một bàn tay hắn cũng có thể nâng bé lên, sinh mệnh thực sự quá yếu ớt, mềm mại. Có điều cảnh tượng này thật kích thích anh trai vệ sĩ, hắn là người bảo vệ biệt thự này nhiều năm, Tần gia sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ hiền lành dễ thân cận như bây giờ. Tầm nhìn của hắn chuyển sang Hạ Hi, anh trai này không khỏi cảm thán, phu nhân thật sự có thuật ngự phu*, chưa đến mấy tháng đã dạy dỗ lão gia dễ nghe vậy. Chú thích: ngự phu (điều khiến chồng) Hai người đi chưa đến phòng khách, Tiểu Hiên đã nhập nhèm tỉnh lại, bé mở con mắt to tròn liếc nhìn Tần Duệ Lâm, sau đó khóc òa lên. Ban đầu Tần Duệ Lâm gặp tình huống này thì vô cùng hoảng loạn, nhưng bây giờ đã có kinh nghiệm rồi, hắn hiểu bé con đang đói bụng muốn ăn, ăn rồi muốn ngủ, ngủ rồi muốn ăn, trẻ con mới sinh thì phần lớn thời gian đều dành cho ngủ. Vú em tên là Lý Phù, 32 tuổi, ba tháng trước chị vừa sinh em bé, cho nên lượng sữa dồi dào, tất nhiên được làm vú em cũng không phải dễ dàng, trình độ giáo dục, kinh nghiệm của chị phải cao hơn những vú em khác vài lần. Lúc Tần Duệ Lâm quay về, chị đã chờ ở trước cửa, bây giờ vừa thấy Tiểu Hiên khóc đã đến bế bé. Tần Duệ Lâm giao bé con lại cho chị, sau đó cho phép vai người bên ngoài ở lại. Hạ Hi kỳ quái nói: “Sao đột nhiên lại muốn đông người vậy?” “Các cô ấy sẽ chăm sóc em, còn Tiểu Hiên nữa.” Tần Duệ Lâm nói xong còn quay lại nghiêm túc nói với bọn họ: “Sau này các người phải nghe lời anh Hạ, tuyệt đối không được có hành vi bất kính nào.” Mấy người liền nói: “Vâng,  chúng tôi sẽ chăm sóc tốt anh Hạ và tiểu thiếu gia.” Hạ Hi nhịn không được hỏi: “Anh tìm người ở đâu vậy? Tôi không yếu ớt đến vậy đâu.” “Anh cho thuộc hạ đi tìm, các cô sẽ chăm sóc con tốt, một mình Tiểu Lý trông nom được. Em có vấn đề gì cứ hỏi những cô ấy, anh nói với họ đây là con nuôi của anh với em. Em nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, đùng luôn luôn chú trọng đến con, bây giờ bồi dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất.” Hạ Hi ừ một tiếng, không nói gì thêm, cậu phải thừa nhận Tần Duệ Lâm sắp xếp cực kì thỏa đáng, thậm chí phòng của bé con cũng trang trí rất đẹp, có nhiều loại đồ chơi, gường nhỏ ấm áp, nhưng hắn lại quên mất một chuyện quan trọng nhất, Hạ Hi không có ý định ở lại mỹ, sự nghiệp của cậu tập trung ở nước Z, nơi đó có thứ mà cậu muốn theo đuổi, cậu không thể vì Tần Duệ Lâm mà buông tha sự nghiệp cực kỳ quan trọng được. Hắn biến tư tưởng thành hiện thực hoàn mỹ thì ra cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước* mà thôi. Chú thích: hoa trong gương, trăng trong nước ý chỉ những thứ đẹp đẽ không bao giờ nắm được. Thực ra, có một quãng thời gian dài Hạ Hi đều nhốt mình trong huyễn hoặc bình yên, cậu không thể không làm như vậy được, thân thể cậu không cho phép kích động giận dữ, cậu phải kiềm chế tâm trạng của mình, làm cho bản thân tạm thời quên đi những chuyện không hài lòng. Nhưng chúng chỉ là tạm thời, lúc cậu không muốn huyễn tưởng thì tất cả những chuyện tồi tệ sẽ lại diễn ra trong đầu. Cậu không quên được chuyện Tần Duệ Lâm đã từng làm, phản ứng cực đoan đó khiến cậu không cách nào giải thích, nếu không phải do hắn thì cậu đã về nước Z, hắn dấu đi hộ chiếu của cậu, thậm chí còn đuổi Tần Thần một mình về nước. Nếu những chuyện trước đây còn nằm trong phạm vi chịu đựng được thì những ng sự kiện gần đây khiến cậu thực sự tức giận, từ một góc độ mà nói, tần thân là toàn bộ điểm mấu chốt của cậu, cậu không thể tha thứ cho kẻ nào được sự đồng ý của mình mà dám tự đem nhóc đi. Có lần này, thì có lẫn khác nữa không? Cậu không thế đoán được, mỗi ngày sau sinh cậu đều hãm sâu vào suy nghĩ nào. Cậu nhìn Tần Duệ Lâm đối xử ngày càng tốt với mình, nhìn đối phương vi mình mà điên cuồng liều kĩnh, không phải không xúc động nhưng phía sau cảm xúc còn có một tấm lá mỏng chưa được phá, nó chắn trước mặt cậu khiến cậu không cách nào thăng thắn nói cho Tần Duệ Lâm: Em nghĩ xong rồi, chúng ta quay lại nhé! Cậu không làm được, cậu đã vượt qua nhiều khoảng cách lại lại bị đụng tay đụng chân cản lại, vách ngăn kia vẫn còn tồn tại, trốn tránh không có bất kỳ tác dụng nào, có điều cậu vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt hơn. Ngoài oán hận, cậu còn mang lòng cảm ơn với Tần Duệ Lâm, Hạ Hi nhớ rõ hắn đã đối xử với mình thật tốt, thậm chí mỗi việc làm của hắn cậu cũng nhớ thật rõ, nhưng chúng và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, cậu sẽ không vì cảm kích mà lựa chọn thỏa hiệp. Cậu biết Tần Duệ Lâm muốn cái gì nhưng lại không thể cho hắn được, điều duy nhất bản thân làm được chính là hưởng thụ những thú Tần Duệ Lâm mang lại, chắc cũng khiến Tần Duệ Lâm cảm thấy hạnh phúc.(lần đầu tiên nói, con thụ này bị dở à) ……………… Hạc Hiên được hai tháng thì quy luật sinh hoạt của bé đã được hình thành nhất định, thời gian ngủ giảm đi tương đối, nhưng mặc dù thế nào, bé vẫn hay khóc lóc không ngừng vào ban đêm, Hạ Hi bị dày vò mấy buổi tối liền nghe theo lời khuyên của Tần Duệ Lâm, bảo vú em mang theo bé đi ngủ. Quãng thời gian này thân thể Hạ Hi hồi phục gần giống như trước, đại đa số thời gian cậu đều ở trong biệt thự, chơi với con chắc cũng là một loại vận động thích hợp. Tuy rằng thời gian mang thai cậu không lên cân nhiều nhưng thân hình vẫn không so được với lúc chưa mang thai, bây giờ vận động mạnh không thể làm, cho nên phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái có sức nhưng không được dùng. Ngoài làm lành vết thương, cậu còn sử dụng thuốc làm mờ sẹo, dù sao cậu vẫn đang trong giới giải trí, có sẹo trên người thật không phù hợp, đương nhiên xóa hoàn toàn dấu vết là điều không thể, nhưng cũng có nhiều cải thiện tích cực, sau này dùng trang điểm là có thể đảm bảo không lộ ra cái gì. Tần Duệ Lâm luôn giận dỗi Hạ Hi quá quan tâm Tiểu Hiên đến mức chính mình cũng không nghỉ ngơi tốt, nhưng hắn với Hạ Hi kẻ tám lạng người nửa cân. Hắn đặc biệt có hứng thú chụp ảnh Tiểu Hiên, luôn luôn nghĩ cách để tạo hình khác nhau cho bé, mỗi lần đều chụp được động tác cười tươi của bé. Mỗi lần có ảnh hắn sẽ vui vẻ chia sẻ với Hạ Hi, cậu đối với loại lịch sử đen tối từng xuất hiện chỉ trưng ra vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ. Gài bẫy con trai chắc chính là để nói về cái này chăng. Mối ngày Tần Duệ Lâm đều tràn ngập hứng thú, hắn có cảm giác không gì hạnh phúc hơn được nữa. Mỗi ngày hắn đều bên cạnh Hạ Hi, cùng chung sống với con trai, có thể thấy Hạ Hi, có thể chạm vào đối phương, hắn cảm thấy đây là giấc mơ đẹp đẽ nhất, trong mơ hắn thực hiện được tâm nguyện thiết tha nhất. Hắn khẩn cầu chính mình đừng bảo giờ tỉnh lại