Chuyện của Hạ Hi và Tần Duệ Lâm đêm trước bị gác lại phía sau, chuyện chuyển trường nhanh chóng được đặt lên hàng đầu. Vốn Hạ Hi định trực tiếp đưa Tần Thần đi nhưng cậu lại không chịu được sự quấy nhiễu của Tần Duệ Lâm, hắn trình bày hơn chục lý do,  phân tích vai trò và lợi ích của mỗi lí do, nỗ lực để thuyết phục Hạ Hi. Cuối cùng Hạ Hi cũng phải thỏa hiệp, không phải bởi vì lí do của Tần Duệ Lâm thực sự tốt mà là cậu thấy phiền không chịu được, người nào bị người khác bên tai lải nhải cả ngày chắc chắn đều không có cách nào chịu được. Huống chi Tần thần sống cùng Tần Duệ Lâm lâu như vậy, chuyện chuyển trường   Tần Duệ Lâm đương nhiên cũng phải có trách nhiệm. Phương châm chọn trường đầu tiên của hai người không phải là danh tiếng mà là chú trọng đến chất lượng dạy học cùng quản lí an toàn, nhất định phải để Tần Thần khiêm tốn nhập học, không cần thiết phải tiết lộ thân thế, điều này có thể giúp một đứa trẻ tránh sinh tật kiêu ngạo cùng lười biếng. Cuối cùng cũng chọn được trường tiểu học Vinh Thăng, trường này rất được khen ngợi, tỉ lệ lên lớp đứng đầu thủ đô. Sau khi qua khảo sát thì chất lượng dạy học hơn hẳn các trường khác, quan trọng hơn, trường còn chú trọng phát triển học sinh toàn diện, ngoài trừ những môn học khô khan nhàm chán thì trường còn tổ chức rất nhiều hoạt động, chương trình dạy học chẳng hề đơn điệu. Hiệu trưởng thấy có tên Tần Thần trong danh sách thì hết sức hoan nghênh, điều này có nghĩa trường sẽ được nhận thêm một khoản tài trợ lớn, ngoài ra, nhân dịp này có thể thu hẹp khoảng cách với Tần gia không tồi, nhằm để lại ấn tượng tốt với Tần Duệ Lâm. Thậm chí hiệu trưởng còn cho mở cuộc họp hội đồng trường, nếu không nhắc đi nhắc lại, nahf trường thậm chí còn định cho người ra cổng nghênh đón. Mặc dù là vậy, nhưng hành trình nhập học không thể âm thầm tiến hành, cán bộ nhà trường không ra mặt nghênh đón Tần Duệ Lâm, lại không ít học sinh nhận ra Hạ Hi, từ tiếng thét chói tai đến khi Hạ Hi bị vây quanh chỉ mất có mười lăm giây. Tần Thần đương nhiên sợ hãi, cả quãng đường đều ôm chặt lấy đùi của Hạ Hi, còn cậu thì liên tục thuyết phục đám học sinh rời đi, sử dụng áo khoác che đầu Tần Thần, để tránh học sinh nhận ra nhóc. Đó cũng là một phương pháp bảo vệ con, phòng ngừa bị truyền thông quấy rầy. Tần Duệ Lâm không thể nào thong thả như Hạ Hi, hắn nghe một đám nhóc con ríu rít bên cạnh mà muốn cáu. Hạ Hi càng thuyết phục càng không có hiệu quả, sau đó dùng thái độ vô cùng tốt ký tên cho mấy bạn nhỏ, nhóc nào được kí xong đều vui vẻ chạy đi, sau đó lại có một đám khác chen vào. Tần Duệ Lâm muốn giúp Hạ Hi thoát ra ngoài, cậu lại đưa Tần Thần cho hắn, nói: “Anh ra ngoài trước đi, tôi chút nữa sẽ ra.” Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ mấy nhóc con này cũng không có năng lực sát thương nào, cho nên ôm Tần Thần chen lấn đi ra khỏi đám đông, đồng thời gọi điện đến phòng hiệu trưởng. Rất nhanh nhân viên nhà trường liền vội vàng thông báo, gọi toàn bộ học sinh trở về lớp. Cuối cùng Hạ Hi cũng có thể thoát thân, vừa thầm than bản thân quá chủ quan, vừa nhân cơ hội đi về khu hiệu bộ. Tần Duệ Lâm ôm Tần Thần đứng chờ ở cầu thang, nhìn thấy Hạ Hi liền căng thẳng hỏi: “Không sao chứ?” Hạ Hi liếc xéo hắn: “Đơn giản là tụi nhỏ thích tôi thôi, có thể có chuyện gì chứ.” “Nhưng cuồng quá đi, nếu ngày nào tôi cũng bị người ta vây quanh chắc sẽ phát điên mất.” “Ai dám chặn anh.” “…Bình thường em cũng thường xuyên gặp chuyện này sao?” “Cũng không phải, bình thường khi tham gia hoạt động sẽ có nhân viên hỗ trợ không đến mức bị vây quanh chẳng nhúc nhích nổi.” Tần Thần nhìn Hạ Hi ngưỡng mộ, vỗ tay nói: “Daddy thật có nhiều người thích như vậy, thật là lợi hại!” Hạ Hi sờ sờ đầu của nhóc, “Con thích không?” Tần thần ra sức gật đầu, “Con thích daddy nhất.” Hiệu trưởng đang làm việc mà trong lòng đầy sốt ruột, hôm nay ông mặc một bộ âu phục, tuy rằng hói đầu ảnh hưởng đến mỹ quan nhưng tổng thể cả người vẫn có khí chất hiệu trưởng. Ông chờ ở cửa một hồi lâu, chân liền bước đến ghế sô pha ngồi xuống, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng nói vọng từ hành lang. Ông bước nhanh ra ngoài đón tiếp: “Tần tiên sinh, xin chào, mời anh ngồi.” Tần Duệ Lâm gật đầu một cái, hiệu trưởng liền nhìn thấy Hạ Hi, cười nói: “Hạ Hi, chào cậu, học sinh chúng tôi rất hâm mộ cậu, mong cậu chớ để bụng.” “Không sao, tụi nhỏ đều rất đáng yêu.” Tần Thần kéo tay Hạ Hi, ngửa đầu nói: “Con cũng rất đáng yêu.” “Đúng vậy, con là đáng yêu nhất.” Chuyện còn lại đều do Tần Duệ Lâm xử lí, cho dù Hạ Hi đã mất hết hy vọng về phương diện tình cảm với hắn những vẫn phải thừa nhận hắn là người đàn ông rất có sức hút. Hắn khiến người khác cảm thấy rất an toàn, đồng thời xử lí mọi chuyện rất chu đáo, phương diện này hắn rất có thiên phú, nếu không làm sao có thể nhanh chóng làm người quyết định mọi chuyện của Tần gia được, tuy rằng chủ tịch trên danh nghĩa vẫn là cha Tần, nhưng thực tế đã gần như mất hết quyền lực. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, hiệu trưởng cũng hỏi han Tần Thần vài câu tượng trưng, sau đó mặc sức khen ngợi nhóc, khiến Tần Thần phấn chấn đỏ bừng cả mặt, Hạ Hi suy nghĩ một chút cũng không nỡ đả kích nó. Vốn dĩ hiệu trưởng muốn để giáo viên đưa Tần Thần vào lớp học, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, ông lên tiếng mời vào, mấy người họ đều nhìn thấy một cậu nhóc cao gầy xuất hiện, cậu nhóc trắng đến mức bất thưởng, quán áo giản dị, trước sau đều hơi cúi đầu, biểu hiện ngại ngùng, tay nắm rất chặt, hai môi cũng khẽ mím. Hiệu trưởng nhíu mày: “Sao lại đến đây nữa rồi?” Cậu nhóc lo lắng đứng cạnh cửa, rụt rè nhìn thoáng qua mấy người trong phòng, nhanh chóng cúi đầu xuống. “Hiệu trưởng, con…” Giọng nói của cậu bé thấp đến mức ai cũng không nghe thấy. Hiệu trưởng ngoắc tay, ngắt lời: “Con tới vừa đúng lúc, đây là bạn cùng lớp mới của con, dẫn bạn ấy đến phòng học đi.” Tần Thần mở to hai mắt nhìn bé trai trước mặt, giống như không thích dáng vẻ ngại ngùng rụt rè, nhóc làm nũng: “Daddy không đưa con tới lớp sao?” Hạ Hi trả lời: “Đã tới trường học con phải tự lực cánh sinh, không phải chuyện gì daddy cũng đi cùng được, biết không?” Tần Thần hụt hẫng: “Vâng ạ.” “Được rồi, giờ con cùng bạn đến lớp, hai đứa phải đối xử với nhau hòa thuận đấy.” “Dạ!” Tần Thần miễn cưỡng đi ra ngoài, thấy cậu bé kia vẫn đứng ở cửa, liền không vui nói: “Đi mau đi!” Cậu nhỏ nhìn lại hiệu trưởng một chút, giống như đang trải qua một quá trình đấu tranh tâm lí, nhưng cuối cùng vẫn theo chân Tần Thần rời đi, nó đi vô cùng chậm, rất nhanh đã bị Tần Thần bỏ lại một quãng xa, Tần Thần không biết đường, liền vòng trở lại tìm nó. “Cậu có thể đi nhanh hơn một chút được không?” “Cậu cứ như vậy chúng ta lúc nào mới có thể đến phòng học đây, này, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói vậy?” “Thật đáng ghét, cậu như vậy rất không lễ phép!” “Không phải cậu bị câm đấy chứ?” Một hồi lâu bé trai mới thấp giọng đáp: “Không… Không phải!” Tần Thần cố sức hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm nói chuyện với nó, đơn giản nhóc nghĩ rằng cậu bé kia coi thường mình, nên hành động này còn khinh thường cậu ta hơn. ********** Khi Hạ Hi cùng Tần Duệ Lâm rời khỏi trường học, vốn dĩ Tần Duệ Lâm muốn đi theo cậu nhưng lại bị cậu quyết liệt từ chối, hắn cũng đành từ bỏ ý định, nếu như hắn còn cố ý xông tới phỏng chừng Hạ Hi sẽ trở mặt, hắn không nên vì việc nhỏ mà thiệt hại lớn. Thực ra Tần Duệ Lâm cũng bề bộn nhiều việc, hắn hẳn nên bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lại dứt khoát bỏ việc về nước, may mắn công ty ở Mỹ vẫn có cha hắn quản lí, chắc cũng không có vấn đề gì lớn, trước khi về Tần Duệ Lâm đã nhận ra, lần này hắn về nước chắc chắn sẽ khá lâu, nếu như Hạ Hi không thay đổi thái độ, thì có lẽ hắn sẽ không về Mỹ được mất. Hắn đã quyết định cho đến khi nào Hạ Hi đồng ý, nếu không đạt được mục đích  thì liền không bỏ qua, hắn đã mất đi cậu một lần, lần này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể buông tay, chỉ cần có thể dây dưa với Hạ Hi hắn nguyện dây dưa cả đời. Ngày hôm sau thư kí đưa một bưu phẩm chuyển phát nhanh cho Tần Duệ Lâm, hắn mở ra thì phát hiện bên trong có một tờ báo, tùy tiện lật vài trang, sau đó đường nhìn thẳng vào hình ảnh xuất hiện trên mặt báo, trên đó là ảnh hắn cùng Hạ Hi, hơn nữa tư thế của hai người còn rất thân mật. Tần Duệ Lâm nhìn xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại. “Này____” “Tờ báo này là cậu gửi cho tôi?” “Đúng vậy.” “Cậu có bị bệnh không!” “… Tần ca, tôi có bệnh hay không anh rõ lắm mà.” “Vậy tại sao cậu con mẹ nó tung chuyện của tôi với Hạ Hi lên báo, ngại chờ chết hả?” “Chẳng phải tôi nhìn anh theo đuổi Hạ Hi quá cực khổ sao, người như anh Tần muốn người nào mà không được, sao cứ đâm đầu vào Hạ Hi này chứ…” Tần Duệ Lâm lạnh lùng nói: “Cậu quả nhiên sợ chết quá chậm!” Đối phương ngơ ngác một chút, hiển nhiên cũng khiếp sợ trước uy quyền của Tần Duệ Lâm, cười khổ nói: “Được rồi, tôi lừa gạt anh đó, biết Hạ Hi là bảo bối của anh rồi, có người muốn xuất bản bài báo này kết quả bị tôi ngăn lại kịp thời, anh dự định cảm ơn tôi thế nào đây? ” hắn nói xong còn thấp giọng phỉ nhổ: “Sớm biết hiện tại coi như bảo bối, lúc trước còn ly hôn để làm chi, không phải là ăn no rửng mỡ hết chuyện để làm sao!” Giọng nói Tần Duệ Lâm thấp đi vài phần: “Cậu nói cái gì?” Đối phương liền nói: “Không có, tôi có nói gì đâu!” Tần Duệ Lâm lại tiếp: “Tạ An, mau bưng bít hết thông tin này lại, dù là tin đồn cũng không được phép lộ ra.” nếu để cho Hạ Hi thấy, sau này nhất định không chịu ra ngoài cùng hắn, đây là một lí do tuyệt vời để Hạ Hi có thể giữ khoảng cách với hắn. Tạ An ừ một tiếng, “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng mà muốn khiến Hạ Hi không thấy chút tin tức nào thì rất khó, lỡ may có người truyền tới weibo, sau đó cậu ấy biết…” “Được rồi, cậu cứ phong tỏa tin tức trước đi đã, cái khác tôi sẽ xử lý.” Tần Duệ Lâm cúp máy, liền rơi vào trầm tư, hắn không sợ tính hướng của mình bị phơi bày ra, dù sao sẽ không có người nào vì vậy mà cự tuyệt hợp tác cùng Tần gia. Nhưng hắn lo lắng cho Hạ Hi, thân phận của cậu rất bị chú ý, dường như nhất cử nhất động đều khiến truyền thông xôn xao, nếu như chuyện của hắn cùng Hạ Hi bị đem ra ánh sáng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, đây là chuyện Tần Duệ Lâm không muốn xảy ra nhất.