Thẩm Duy Thần vừa ra khỏi căn phòng đó thì đã có một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc bước đến: “Cậu Thẩm, mời đi hướng này.” Ông dẫn cậu đến phòng quản lý của sòng bạc, cung kính mời cậu ngồi xuống. Cậu khá khách sáo với đối phương: “Dạo này đã làm phiền các chú rồi.” Ông khẽ gật: “Tam gia vốn đã sắp xếp chúng tôi theo sát Thẩm Mộ từ khi hắn ta về nước. Đây là việc chúng tôi phải làm mà.” “Gần đây hắn ta… có làm gì bất thường không?” “Hình như lý do chính để hắn ta ở lại đây là giải quyết vài chuyện làm ăn cho cha vợ hắn – ngài Dư. Nhưng chúng tôi vừa phát hiện được, mấy ngày trước, hắn có cố ý để ra một ngày trống…” Nói đến đây thì ông dừng lại, nhìn cậu đầy ẩn ý. Người đàn ông này đã đi theo Thẩm Ngôn mấy chục năm rồi. Ba năm trước, khi thấy gã bắt đầu nâng đỡ Thẩm Duy Thần là ông đã biết, tình cảm của gã với cậu thiếu niên trông nhang nhác mình này không đơn giản chút nào – chính vì vậy, dù gã chưa nói, thì ông cũng đã coi cậu như ông chủ của mình. “…Hắn đi tìm ai?” “Tìm Lý Tố Đình và Đào Bách.” Cậu nguy hiểm nheo mắt lại: “Mục đích của hắn là gì?” “Chuyện này… tạm thời chúng tôi vẫn chưa điều tra được. Nhưng nhìn qua thì, có vẻ hắn chỉ đơn giản là đến thăm hai người đó thôi.” Cậu cười lạnh: “Đời nào Thẩm Mộ chịu làm chuyện vô nghĩa cơ chứ?” Ông tiếp tục nói: “Tôi đã tìm hiểu về mẹ con Lý Tố Đình, phát hiện được vài chuyện hay ho. Đào Bách đã sa chân vào cờ bạc, mấy năm nay vay nợ không ít nhưng kỳ lạ là… tất cả số nợ đó đều được trả trong một đêm, mà người trả, lại là Thẩm Mộ.” “Hả?” Cậu thoáng ngạc nhiên: “Hắn trả nợ hộ Lý Tố Đình á?” “Phải.” “Vì sao? Hắn không có lý do để làm vậy.” Ông lắc đầu: “Tôi không biết. Nhưng sau khi trả nợ xong, Đào Bách vẫn không biết hối lỗi mà tiếp tục lao vào đen đỏ, thậm chí là thua lỗ nhiều hơn. Theo tôi biết thì gã ta đang ở đây đây, đã chơi được một ngày một đêm rồi.” Cậu bắt đầu thấy hứng thú: “Tôi có thể thấy hắn không?” “Đương nhiên là được.” Ông bật máy tính lên, tìm camera ở chỗ Đào Bách. Sắc mặt gã đã tái nhợt, nom rất hung dữ, nhưng vẫn thấp thoáng vẻ đắc ý – hẳn là đã thắng không ít. Thẩm Duy Thần nhìn gã, ngẫm nghĩ một lúc, khóe miệng dần dần cong lên. Tuy giờ Thẩm Ngôn đã nắm trong tay chứng cứ có thể lật đổ Thẩm Mộ hoàn toàn, nhưng vì nó liên lụy đến quá nhiều người, nên gã vẫn chưa thực sự ra tay – mấy tấm ảnh đó cùng lắm thì chỉ uy hiếp hắn được thôi. Thẩm Ngôn là người rất kiên trì – nếu chưa nắm chắc được 100% thì gã rất sẵn sàng chờ tiếp, nhưng Thẩm Duy Thần thì không chờ được. Dù Đường Kiều đã tình nguyện ở bên cậu, dù trước mắt họ đã không còn gì ngăn trở nữa, nhưng cậu không thể chịu được sự tồn tại của bất kỳ nhân tố bất an nào. Nhưng không vì thế mà cậu mất tỉnh táo – nếu ngay cả Thẩm Ngôn cũng ngại đụng đến ngài Dư kia thì cậu không ngu gì mà đi đối đầu trực diện với Thẩm Mộ. Nhưng mà, nếu có thể lợi dụng kẻ đã cờ bạc đến đỏ mắt như Đào Bách thì lại khác… Dân cờ bạc mà, có khi cả mạng cũng không cần ấy chứ. “Chú có thể giúp tôi một chuyện không?” “Cậu Thẩm cứ nói.” Thẩm Duy Thần thầm thì bên tai ông một lúc, đoạn vỗ vai ông: “Chuyện này nhờ chú cả nhé.” “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nghĩ một lúc, cậu lại bảo: “Nếu Tam gia có hỏi thì chú cứ có gì nói hết đi.” Thực ra thì, cậu có không nói thì ông cũng sẽ làm vậy – dù sao thì ông chủ thực sự của ông cũng là Thẩm Ngôn chứ không phải là Thẩm Duy Thần: “Được.” — Khi cậu về phòng thì trận cá cược giữa Thẩm Ngôn và Triệu Lan Chi đã kết thúc. Gã khoan thai tựa vào ghế da mềm mại, mỉm cười tự đắc nhìn y: “Cậu Triệu à, nhận thua rồi chứ?” Y cười lạnh: “Tất nhiên rồi.” Đoạn vỗ đầu thiếu niên đang ngồi trong lòng mình, dịu dàng nói: “Ngoan nào, đêm nay nhớ ngoan ngoãn hầu hạ Tam gia nhé.” Hình như thiếu niên hơi sợ Thẩm Ngôn, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt gã, cố lủi sâu hơn vào lòng y, lẩm bẩm như chú mèo: “Không đâu, em không muốn…” “Em yên tâm, Tam gia sẽ không làm gì quá đáng.” Triệu Lan Chi vuốt ve tóc cậu, nhưng mắt lại nhìn về phía gã: “Theo tôi biết, Tam gia không có sở thích giường chiếu gì đặc biệt, ngược lại rất biết kiên nhẫn, thể lực dẻo dai, kỹ thuật càng không tồi, nhất định sẽ cho em một đêm khó quên đấy.” Thẩm Ngôn đáp lại đầy ẩn ý: “Trên giường tôi có kiên nhẫn hay không, còn tùy xem đối phương là ai nữa.” Gã nói vậy làm thiếu niên lại càng sợ, túm lấy góc áo y, đôi mắt nhìn y như cầu khẩn: “Anh Triệu ơi…” Triệu Lan Chi hít sâu một hơi: “Vậy thì, nể tình tôi, xin hãy nhẹ nhàng với em ấy một chút.” Gã nhướn mày hỏi: “Em đang cầu xin tôi đấy à?” Mặt y không chút thay đổi: “Có thể coi là vậy.” Gã im lặng một chốc rồi nói: “Triệu Lan Chi… Em thích cậu ta được bao nhiêu chứ?” Rồi đứng lên, bước thẳng đi không hề quay lại. Nhất thời thiếu niên ngẩn ra – Thẩm Ngôn không mang cậu đi, nghĩa là cậu được an toàn rồi hả? Triệu Lan Chi mệt mỏi day trán, kiên nhẫn nói với cậu: “Nào, để tôi đưa em về.” Đường Kiều không yên tâm về y lắm, liền gọi taxi cho hai người họ, báo địa chỉ xong xuôi rồi mới về nhà với Thẩm Duy Thần. Trên đường đi, cả hai đều im lặng. Mãi lúc lâu sau, cậu mới thở dài một hơi: “Em không ngờ là Tam gia và anh Lan Chi sẽ căng thẳng đến mức này đấy.” “Thế thì có gì lạ. Với cái tính kiêu ngạo của Triệu Lan Chi, để mãi đến bây giờ mới cắt đứt… mới là lạ ấy.” “Có kiêu ngạo đến thế nào đi nữa, khi đứng trước người mình yêu thì vẫn chỉ là người trần hèn mọn thôi.” “Trong tình yêu, hai bên đều phải bình đẳng.” Thẩm Duy Thần cười: “Là anh chưa nếm trải cảm giác cầu mà không được nên mới nói được thế.” “Ai bảo tôi chưa trải qua?” Chuyện đời trước đã xa anh lắm rồi, nhưng anh vẫn nhớ được cảm giác khắc khoải khi đơn phương Thẩm Mộ khi ấy, mà giờ nhớ lại… thật chỉ hận không thể tát mấy phát vào bản thân mình cho xong. “Cái gì?” Cậu hốt hoảng: “Anh tương tư ai cơ?” May là anh phản ứng kịp, bật thốt lên: “Là em chứ ai?” “Em á?” “Ừ.” Anh tỏ vẻ nghiêm túc: “Thì cái lúc ở NY ấy. Có một thời gian ngắn, em nói muốn chấm dứt quan hệ bạn giường giữa chúng ta, anh tìm đến thì em lại bảo không muốn gặp…” “À…” Hẳn là cậu nên xấu hổ mới phải, nhưng rõ ràng là cậu thấy đắc ý nhiều hơn: “Anh không biết hả? Trong tình yêu có một chiêu gọi là lạt mềm buộc chặt – quấn chặt mãi có khi cũng không tốt, phải lúc buông lúc cầm mới là thượng sách!” Anh chỉ thấy buồn cười: “Hửm? Nói như kiểu em là cao thủ tình trường ấy nhỉ?” Cậu từ từ dí sát mặt vào anh, rồi hôn anh cái chóc: “Không bằng anh!” Lòng anh khẽ cuộn sóng: “Đừng nghịch, anh đang lái xe đấy. Nhỡ tai nạn một cái là chết chùm luôn!” Cậu cười rộ lên, rồi khẽ thầm thì: “Trước đây, vào lúc khổ sở nhất, đúng là em đã nghĩ thế thật.” Anh im lặng không đáp. Vào lúc chờ đèn đỏ, anh cầm lấy tay cậu, kiên định nói: “Sau này, đừng nói mấy lời như thế nữa.” — Vừa về đến nhà, Đào Bách đã nghiêng ngả ngã lên giường. Lý Tố Đình thét lên: “Mày vừa đi đâu! Hai ngày một đêm biệt tăm biệt tích, lại đi sòng bạc nữa hả!” Gã thấy phiền không chịu được: “Bà biết rồi còn hỏi làm gì? Im đi, tôi mệt muốn chết rồi.” Bà ta lôi thẳng gã xuống giường: “Mày còn cần tay nữa không? Lần trước bị dạy dỗ thế nào mày đã quên rồi hả? Mày đã thề là không bài bạc nữa, bài tiếp thì chặt tay cơ mà!” Gã giận dữ đẩy bà ra: “Đcm bà câm miệng lại!” “Tao là mẹ mày đấy!” Bà ta gào khóc: “Thế mà mày dám đánh tao?” “Nói cho bà biết, tôi sẽ không thua nữa!” Gã móc một xấp tiền lớn từ trong túi ra: “Bà xem xem, đây là cái gì! Tiền! Tiền đấy! Bà giỏi thì kiếm được chỗ này đi!” Lý Tố Đình ngẩn người, ngồi phịch xuống đất, chỉ vào con trai mắng mỏ: “Giời ơi là giời… Sao tao lại đẻ ra cái loại như mày chứ…!” Đào Bách đứng dậy, hung tợn gằn: “Ồn đo chịu được! Một là bà câm mồm cho tôi ngủ yên một giấc, hai là cút cmn đi!” Nhìn đứa con cao hơn mình một cái đầu, nhìn vẻ hung dữ của nó, nhất thời bà ta không nói nên lời. Gã rất hài lòng với phản ứng này của mẹ, bịch bịch chạy đi ngủ. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Lý Tố Đình bất chấp chồng phản đối mà mang con trai lên thành phố S. Bà vốn chỉ định mở cho con trai một cửa hàng mặt tiền và mua một căn nhà, bình an sống qua ngày là được. Ai ngờ chỉ qua mấy năm, Đào Bách đã biến thành một con bạc chính hiệu, cả ngày chỉ cờ cờ bạc bạc, không bạc thì là ngủ. Ở quê họ đã nợ đầm nợ đìa rồi, giờ lên thành phố, ngay cả tiền thuê căn hầm rách nát này cũng phải chật vật mãi mới kiếm được. Nhìn Đào Bách đang ngáy o o mà lòng bà đã lạnh như tro tàn. Ở quê, ít nhất bà còn có ông chồng thành thật để dựa dẫm, nhưng ở đây thì chẳng có ai cả… — Đào Bách tỉnh dậy vì đói. Trong căn hầm tối tăm đến độ không phân rõ ban ngày hay ban đêm, gã gọi một tiếng: “Mẹ!” —Không ai trả lời. Gã cũng không để ý, lục lọi lấy tiền rồi nhét vào túi, lảo đảo ra cửa. Gã mua đại hai cái bánh mì, vừa ăn vừa bước vào sòng bạc. Người đến đây phần lớn đều là những kẻ có mặt mũi, còn hạng ăn mặc rách nát như gã, tám phần là sẽ bị chặn lại ở cửa. Nhưng lần này thì không… hình như bảo vệ không chú ý đến gã, cứ mặc gã nghênh ngang bước vào. Không chỉ thế, vừa thấy gã là một nhân viên đã xun xoe tiếp đón: “Cậu Đào định chơi bài Hoa tiếp ạ?” Dạo này vận gã khá đỏ, dĩ nhiên sẽ muốn thử cược lớn hơn. Gã đắc ý nói: “Có cái gì kích thích hơn không?” Nhân viên lịch sự mỉm cười: “Có chứ ạ.”