Thẩm Duy Thần cười nhạt: “Bỏ đi.” Đường Kiều thấy hơi là lạ, nhưng không nói gì nữa. Nhìn Lý Tố Đình đang phát rồ lên và Đào Bách mất kiên nhẫn ở đằng kia, anh thấy lòng mình hơi… thấp thỏm. — Tiệc sinh nhật của Thẩm Ngôn là tiệc buffet, được tổ chức ở tầng cao nhất của nhà hàng xa hoa bậc nhất thành phố S, bao quanh toàn là cửa sổ sát đất thật lớn, làm cảnh đêm xa hoa của thành phố được phô bày trọn vẹn. Trong phòng được bày trí rất tinh tế, trên trần nhà còn có đèn thủy tinh năm màu phát sáng không ngừng. Do tính chất của công ty gã nên phần lớn khách mời đều là người nổi tiếng trong giới giải trí – trai xinh gái đẹp nườm nượp như nước, quần áo lụa là, xa hoa đồi trụy. Bộ vest Đường Kiều đang mặc là do Thẩm Duy Thần chọn cho anh – nó rất vừa vặn, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, tuy vẫn kém cậu một chút, nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn người nhìn. Trong mấy trường hợp kiểu này thì đúng ra cậu sẽ phải đi xã giao nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, cậu vẫn kè kè đi bên anh, dù có ai đến bắt chuyện thì cũng chỉ hời hợt đáp lại cho xong. Hầu hết ở đây là người anh không biết, nhưng anh vẫn chăm chú tìm kiếm trong đám người. “Đường Kiều? Đường Kiều!” “Hả?” Anh quay lại: “Gì cơ?” “Anh đang nhìn gì thế?” Giọng cậu hơi oán giận. Anh thờ ơ đáp: “Thì ngắm đàn ông thôi.” Cậu đứng khựng lại, trong mắt như nổi lên cơn bão. Anh thấy thế thì thở dài: “Tôi chỉ đùa thôi mà. Sao mãi không thấy nhân vật chính hôm nay đâu nhỉ?” Cậu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tam gia luôn đến muộn. Chỉ có chuyện người khác chờ ông ấy thôi, chứ làm gì có ngược lại?” Vừa dứt lời là cánh cửa đột nhiên mở ra, cậu cười nói: “Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đã đến rồi.” Thẩm Ngôn không đến một mình – đi cùng gã là một nữ minh tinh mới nổi. Cô mặc một chiếc váy trắng muốt thật dài, tóc dài đen nhánh được vén lên thật gọn, để lộ cần cổ trắng nõn và chiếc vòng ngọc trai sáng lấp lánh trên đó. Cậu nói với anh: “Người đang khoác tay Tam gia đằng kia là một ngôi sao mới nổi, tên là Anna. Cô ấy mới mười chín tuổi, với tuổi Tam gia thì có làm cha người ta cũng được rồi đấy. Có người nói… Tam gia đã nâng đỡ cô ấy rất nhiều.” Nghĩ đến quan hệ giữa gã và Triệu Lan Chi, Đường Kiều khẽ nhăn mày lại: “Chuyện này… Triệu Lan Chi có biết không?” Thẩm Duy Thần nhún vai: “Chắc là không? Dù sao thì anh ấy cũng không phải là người của công ty này. Tam gia phân biệt rất rõ đâu là chơi đâu là thật chứ.” Sắc mặt anh càng trở nên khó coi. Cậu khẽ cười: “Ai cũng biết quan hệ giữa anh ấy và Tam gia chỉ là vui chơi qua đường, chỉ có mình anh ấy nghĩ rằng họ đang thật sự yêu nhau.” “…Sao em lại nói với tôi mấy chuyện này?” Anh lạnh giọng hỏi. Cậu chỉ đáp: “Hai người họ đều đối xử với em rất tốt.” Anh lập tức hiểu ý cậu – với vị trí hiện giờ, cậu thực sự không thể nói với Triệu Lan Chi những gì Thẩm Ngôn đang làm trong công ty gã nhưng về tư mà nói, thì cậu cũng không đành lòng để y cứ mơ mộng mãi như vậy. Nhớ đến quan hệ giữa mình và y bây giờ, anh lắc đầu cười khổ: “Chắc gì anh ấy đã nghe tôi nói chứ. Có khi… còn chẳng muốn thấy mặt tôi nữa kìa.” Cậu im lặng một chốc, rồi gặng hỏi: “Lý do vì sao ba năm trước anh đột nhiên bỏ đi… giờ em có thể biết được không?” Không đợi anh trả lời, cậu vội nói: “Em biết anh sẽ không tự dưng bỏ lại tất cả mà không có lý do nào. Nhất định là có nguyên nhân cho nó, đúng không?” “Có thật thì có sao?” Anh thản nhiên đáp: “Trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được. Vấn đề chỉ là nó có thực sự xảy ra hay không thôi.” Cậu thấy hơi căng thẳng, đang định mở miệng thì Lisa bỗng nhiên từ đâu nhảy tới, nắm chặt tay cậu, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Sao em vẫn còn ở đây!” “Không ở đây thì ở đâu?” “Đạo diễn và đoàn làm phim của em đang ở kia đấy, em không định ra chào hỏi người ta một tiếng à!” Rõ ràng là cậu không muốn lắm: “…Có bắt buộc phải đi không?” “Sao lại không bắt buộc!” Cô gầm nhẹ lên: “Em đã xin nghỉ bao nhiêu ngày rồi! Nếu không có Tam gia che chở thì em đã bị đá khỏi đoàn từ tám trăm năm trước!” Nhưng cậu lại chẳng quan tâm lắm: “Em có phải là nam chính đâu, cũng chẳng có cảnh gì nhiều…” “Em cũng biết mình là bình hoa cơ đấy!” Đường Kiều xen vào: “Thẩm Duy Thần, em đi đi. Công việc vẫn là quan trọng nhất.” Cậu nhìn anh, chần chừ nói: “Nhưng còn anh…” Anh bật cười: “Em còn sợ tôi chạy đi nữa chắc?” “Đi thì đi.” Cậu vẫn không quên dặn dò lần nữa: “Em sẽ quay lại ngay, anh đừng đi lung tung đấy nhé.” “Biết rồi.” Bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình mười lăm tuổi căn dặn như vậy, Đường Kiều thực sự rất là… Cậu đi rồi, anh quay lại nhìn Lisa, vẻ mặt cười như không cười. Cô hơi xấu hổ, nụ cười cứng ngắc treo bên khóe miệng: “Anh… Anh Đường, lâu rồi không gặp nhỉ.” Khóe môi anh cong lên: “Lâu hả? Hình như ta mới gặp nhau mấy ngày trước mà.” Cô dáo dác nhìn xung quanh rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh… Là Elvis…” Nghe thấy cái tên ấy, lòng anh khẽ run lên. “Cậu ấy nắm tiền lương của tôi, nên tôi buộc phải nghe theo cậu ấy.” Cô ngượng ngùng nhìn anh. Anh cũng không định giận chó đánh mèo sang người cô: “Không có gì. Nhưng tôi có vài thắc mắc, không biết cô có giải đáp được không?” Cô gật đầu liên tục: “Anh cứ nói.” Đường Kiều nhấp một ngụm rượu: “…Thẩm Duy Thần bắt đầu điều tra về tôi từ khi nào?” “À…” Cô nghĩ một chốc: “Từ lâu lắm rồi. Tôi đến làm việc cho Elvis đã được hơn hai năm – lúc ấy nhìn mặt cậu ấy vẫn thuần phương Đông lắm. Sau khi vào công ty, cậu ấy rất ít khi nhận việc. Tôi nhận ra – cứ mỗi tháng là thám tử tư sẽ giao cho cậu ấy một tập tài liệu.” Như hiểu ra được điều gì, người anh nhất thời run lên. “Trong đó phần lớn là ảnh chụp của anh, còn lại là thuyết minh lại cuộc sống của anh trong khoảng thời gian đó. Biết ở NY anh thường đến một quán bar, Elvis liền hối lộ cho chủ quán, bảo bao giờ anh đến đó thì báo cho cậu ấy một tiếng. Mỗi lần anh chọn ai để 419, cậu ấy cũng biết hết.” Cô dừng lại một chốc, mặt trắng bệch đi như đang nhớ lại chuyện gì kinh khủng lắm: “Cậu ấy tập hợp hết ảnh của những người từng 419 với anh lại, rồi rút ra kiểu ngoại hình mà anh thích nhất, căn cứ theo đó… mà phẫu thuật thẩm mỹ.” Tay anh vô thức rờ đến túi quần, muốn hút thuốc để áp tâm trạng đang hỗn loạn này xuống, nhưng lại nhận ra – trong túi không có gì cả. Lisa nói tiếp: “Tôi vẫn luôn ở bên cậu ấy trong thời gian phẫu thuật. Để có được khuôn mặt con lại như bây giờ thực sự chẳng dễ dàng gì, dù Tam gia có mời cho cậu ấy bác sĩ tốt nhất, tìm cho cậu ấy bệnh viện tốt nhất, thì sự đau đớn khi phẫu thuật vẫn là không thể tránh khỏi. Phẫu thuật xong, cả khuôn mặt cậu ấy bị bịt kín băng trắng, phải nằm trên giường bệnh cả ngày, thậm chí còn không ăn không uống được vì sợ ảnh hưởng đến kết quả giải phẫu nên còn không dám đứng dưới ánh mặt trời… Phải chật vật như vậy ba tháng thì mới xong. Tháo băng ra, cậu ấy trở thành một mỹ nam máu lai như bây giờ đấy, nhưng mà..” Cô cười khổ một tiếng: “Tôi phải nói là, nhìn cậu ấy trước đây vẫn đẹp mắt hơn nhiều.” Tay cầm ly rượu của anh không ngừng run lên, anh phải dùng tay còn lại nắm chặt lấy nó: “…Sao không ai ngăn thằng bé lại?” “Bọn tôi đã khuyên cậu ấy nhiều lắm rồi. Phẫu thuật thẩm mỹ vốn là chuyện nguy hiểm, chưa kể đến di chứng về sau nữa. Ai biết hai mươi năm nữa mặt cậu ấy sẽ thành thế nào? Nhưng anh có biết cậu ấy nói thế nào không?” Cô cắn răng, khàn giọng nói: “Cậu ấy nói là – hai mươi năm nữa thì anh ấy cũng già rồi.” Choang một tiếng, ly thủy tinh rơi xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe. Lisa hơi giật mình, ngẩn ra rồi nói: “…Để tôi gọi người quét dọn.” Từ đằng xa trông thấy Đường Kiều, Thẩm Ngôn liền cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh rồi đi về phía anh. Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, lấy một ly rượu mới từ chỗ người phục vụ, khẽ cụng vào ly của gã: “Đã lâu không gặp, Tam gia.” Gã mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt tràn ngập hứng thú: “Trông cháu không được vui cho lắm?” Anh gượng cười. “Chắc là tôi biết vì sao đấy.” Gã xoay xoay ly rượu: “Là vì Thẩm Duy Thần nhỉ…” Anh ngắt lời gã: “Chú biết thân phận của thằng bé rồi, phải không?” Gã chỉ cười không nói. Anh liền tự trả lời: “Chắc chắn là vậy rồi. Chú không có lý do nào khác để để mặc nó thích làm gì thì làm như thế.” “Thật ra thì, ở chuyện này, tôi vẫn phải bội phục cháu đấy. Khó mà giấu diếm lâu được như vậy.” Anh tự giễu cười: “Nhưng vẫn bị chú nhìn ra được đấy thôi? Cháu chỉ mong nó không bị cuốn vào chuyện của Thẩm gia các người.” “Cháu yên tâm đi. Bây giờ nó đang nghi ngờ, nhưng vẫn chưa khẳng định được thân thế của mình.” Thẩm Ngôn mỉm cười: “Nó còn nghĩ mình là con của tôi cơ đấy, buồn cười không chịu được. Nhưng qua hôm nay thì tôi không chắc nó có biết thêm được gì không đâu.” Đường Kiều nhăn mày lại: “Ý chú là sao?” Gã không nói nữa, chuyển chủ đề: “Cháu có muốn gặp Lan Chi không?” Anh hơi chần chừ: “Đương nhiên là muốn, nhưng mà…” “Thích thì nhích thôi.” Thẩm Ngôn lấy ra một cái thẻ, đưa cho anh: “Cầm lấy.” Cầm thẻ trong tay, anh hơi bất ngờ: “Anh ấy mà không đến dự sinh nhật chú ấy hả?” Khẽ nâng chén với Anna đang đứng đằng xa, gã thong thả đáp: “Có vài trường hợp mà em ấy không nên đến thì hơn.” Đoạn mỉm cười đi về phía người đẹp. Nhịn xuống xúc động muốn lao đến đấm cho gã một đấm, anh cúi xuống nhìn cái thẻ trong tay – là phòng của nhà hàng này. Anh em nhà họ Triệu là bạn bè tốt nhất của Đường Kiều, vẫn luôn luôn là thế. Từ đầu đến cuối, là anh có lỗi với Triệu Lan Chi, nếu như có thể, anh thực sự muốn gặp lại y một lần. Dù không mong được y tha thứ, thì anh cũng phải nói cho y biết bộ mặt thật của Thẩm Ngôn — bảo y không cần phải… lãng phí thêm thời gian lên một người không yêu mình nữa. Nhìn quanh không thấy bóng dáng Thẩm Duy Thần, anh đành phải nhờ Lisa chuyển lời hộ: “Nếu cậu ấy về thì bảo là tôi đến gặp Lan Chi nhé.” “Được.” Đường Kiều đi xuống khu phòng ở của nhà hàng. Hành lang rất yên lặng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở trên tầng. Đứng trước căn phòng được chỉ định, anh hít sâu một hơi, quẹt thẻ vào khe cảm ứng. Ngay khoảng khắc cửa mở ra, gáy anh đột nhiên bị người đập mạnh, chưa kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì đã lảo đảo ngã xuống, ngất đi. — Đường Kiều ngất đi không lâu lắm. Một cơn gió nhẹ thổi qua, anh từ từ mở mắt, chỉ thấy một trần nhà xa lạ. Anh nhìn xung quanh – là một phòng khách sạn kiểu mẫu. Anh thử cử động tay chân, mồ hôi lạnh lập tức túa ra như suối. Hai tay hai chân anh bị trói vào bốn góc giường, thoạt nhìn như sắp bị tra tấn đến nơi. Chất khóa lạnh lẽo cọ xát vào da thịt, mỗi khi anh cử động là nó lại vang lên lách cách. “Em tỉnh rồi.” Thẩm Mộ ngồi bên giường, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, nom tao nhã vô cùng. Seven: SM x3!!!