Đường Kiều mệt mỏi bước vào thang máy. Đêm đã khuya, trong thang máy chỉ có mình anh. Anh vô lực dựa vào tường, đầu đau như búa bổ. Gặp Thẩm Mộ xong, anh lập tức bay về nước – có cảm tưởng như chỉ cần hít thở chung một bầu không khí với người đàn ông đó thêm một giây nữa thôi là anh sẽ điên lên mất. Mở cửa ra, anh thấy trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Nhưng anh đã chẳng còn sức mà ngạc nhiên nữa, cởi áo khoác vắt lên ghế rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Nghe có tiếng động, Thẩm Duy Thần lập tức chạy ra: “Chú!” Anh ừm một tiếng, uể oải nhắm mắt lại, không nhìn đến cậu nữa. “Hai hôm nay chú đi đâu? Điện thoại gọi không nghe, cháu hỏi anh Lan Chi, anh ấy cũng bảo là không biết!” Anh mở mắt, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của cậu, càng nhìn càng thấy chói mắt. Mà đôi mắt đen nhánh kia, dường như cách đây không lâu vừa mới cười như không cười mà nhìn anh: “Xuất ngoại gặp một người bạn thôi.” “Bạn nào?” Anh tập trung vào điếu thuốc: “Liên quan gì đến cháu?” Cậu ngẩn người. Anh rít một hơi, thở ra hai luồng khói xám: “Sao cháu lại đến đây? Mẹ cháu đâu rồi?” “Cháu lo cho chú quá nên tới đây chờ, còn mẹ cháu thì có hộ sĩ chăm sóc rồi.” Cậu hơi mất tự nhiên, cẩn thận hỏi: “Chú có đói không? Để cháu đi nấu bát mì nhé?” “Không cần đâu. Cháu đi đi.” “Chú…” “Tôi bảo cậu cút!” Anh đột nhiên gào lên. Dưới ánh đèn chập choạng trong phòng, nhìn gương mặt giống Thẩm Mộ đến tám chín phần kia, cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà bùng phát. Dù anh hiểu rõ chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả, nhưng anh không chịu được! Anh không muốn thấy bất cứ cái gì liên quan đến Thẩm Mộ hết! Cậu giật mình, luống cuống, nhưng vẫn đứng im tại chỗ. Anh dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn. Vài giây im lặng đến xấu hổ trôi qua, anh đứng dậy: “Cậu đi đi.” Thẩm Duy Thần mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt hệt như chú cún bị chủ nhân vứt bỏ, e dè nói: “Chú, chú làm sao vậy? Rốt cục là có chuyện gì vậy ạ?” Anh vụt nắm lấy cổ áo cậu, đẩy mạnh cậu vào tường: “Tai cậu điếc đúng không! Giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, cút ngay đi!” Cậu cố sức giãy giụa: “Chú đừng như thế, có gì từ từ nói đã…” “Ha.” Anh không nhịn được bật cười – vẻ mặt đáng thương của cậu càng làm anh chán ghét hơn nữa: “Nhìn thấy mặt cậu là tôi phát chán rồi, hiểu chưa? Thậm chí là phát tởm lên được! Chỉ có thế thôi!” Cậu mím môi, không nói gì. Ngực anh đau nhói – anh biết, lần này anh làm cậu tổn thương thật rồi. Nhưng mà anh không muốn mềm lòng nữa – anh mềm lòng với cậu, vậy ai sẽ mềm lòng với anh? Anh đẩy thẳng cậu ra cửa. Hình như cậu còn muốn nói thêm nữa, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị anh sầm một tiếng nhốt ở ngoài. Đường Kiều đứng đó, chờ hơi thở dồn dập bình tĩnh trở lại rồi bắt đầu hút thuốc, từng điếu từng điếu một. Đến hừng đông, trong phòng đã tràn ngập khói như thể sắp có hỏa hoạn, mà cổ họng anh đã khô khốc đau đớn, đầu ngón tay cũng chuyển vàng. Rõ ràng đã mấy ngày không ngủ, nhưng đầu óc anh lại thanh tỉnh dị thường. Suy nghĩ một đêm, anh quyết định. — Đường Kiều đến công ty. Nhân viên thấy anh đến thì mừng như vớ được phao cứu mạng – Triệu Lan Chi đã không xuất hiện thì thôi, mấy hôm nay đến anh cũng biến mất nữa, làm cả công ty đều loạn hết cả lên. Bọn họ lập tức mang những tài liệu khẩn cấp đến đưa anh, nhưng anh không buồn liếc qua một cái mà để thẳng sang bên cạnh. Nhân viên đưa mắt nhìn nhau – thế là thế nào? Thư ký của anh đánh bạo hỏi: “Đường tổng, ý anh là…” “Tôi còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý. Các cậu cứ ra ngoài trước đi.” Anh bắt đầu xử lý tất cả mọi việc còn tồn đọng. Là một trong những người sáng lập nên công ty này, mười mấy năm qua, anh đã cùng Triệu Lan Chi và rất nhiều đồng nghiệp khác dần dần mở rộng lãnh thổ, cuối cùng là bước lên vị trí như ngày hôm nay. Anh cứ nghĩ mình còn rất nhiều thời gian, thậm chí anh còn nghĩ – giá trị của anh hẳn sẽ không thua kém gì Thẩm Mộ. Nhưng tất cả chỉ là nghĩ và hẳn là. Ba mươi tuổi vốn là độ tuổi có sự nghiệp rực rỡ nhất, nhưng anh lại không thể không nói từ biệt với tất cả những nỗ lực của mình. Anh không kể chuyện này với bất kỳ ai, im lặng mà sắp xếp tốt tất cả mọi chuyện cần thiết. Anh không biết phải đưa đơn từ chức cho Triệu Lan Chi thế nào – Thẩm Ngôn còn đang đứng giữa ranh giới sinh tử, anh thực sự không muốn đả kích y thêm nữa.. — Một tuần sau, Đường Kiều nhận được điện thoại của Triệu Lan Chi. Y vô cùng hưng phấn báo cho anh biết — Thẩm Ngôn tỉnh lại rồi! Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức phi đến bệnh viện. Có không ít người trong phòng bệnh của Thẩm Ngôn, trừ Triệu Lan Chi ra thì còn có bác sĩ và y tá – Đường Hoài Chương cũng có trong đó. Ông hỏi gã vài chuyện, gã đều có thể rành mạch trả lời, xem ra đã tỉnh táo hẳn. Kiểm tra thêm mấy bước nữa, ông tuyên bố – Thẩm Ngôn đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiển, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được. Đã bất tỉnh rất lâu, nhưng ánh mắt gã nhìn Triệu Lan Chi vẫn trấn tĩnh như trước. Y nghe lời Đường Hoài Chương nói mà hốc mắt đỏ hồng, oán trách: “Nếu ông còn không tỉnh thì tôi đây đếch thèm chờ nữa!” Khóe miệng gã khẽ cong lên, an ủi vỗ vỗ tay y, giọng nói khàn khàn: “Yên tâm đi. Tai họa lưu ngàn năm mà, tôi sẽ không chết đâu.” Y cắn cắn môi, vẻ mặt không biết là đang khóc hay đang cười: “… Đệch.” Đường Hoài Chương và Đường Kiều liếc nhìn nhau. Ông không nói gì, chỉ đi ngang qua anh, nhưng anh đã hiểu ông lựa chọn điều gì – sự tồn tại của Thẩm Ngôn đến bây giờ chính là minh chứng rõ ràng nhất. Anh không muốn đứng đây làm bóng đèn nữa nên ra ngoài, liền gặp Thẩm Duy Thần đang đứng ngoài cửa. Cậu đứng lại, nhìn chằm chằm vào anh. Đường Kiều biết, chuyện mình vô cớ nổi giận lần trước đã để lại bóng ma cho thằng nhóc này rồi, cũng biết chuyện giận chó đánh mèo sang cậu chỉ vì cậu rất giống Thẩm Mộ là vô lý, nhưng anh không nhịn được – giống như bây giờ, anh vẫn không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đó. “Cháu đến đây làm gì?” Cậu lập tức đáp: “Nghe nói Thẩm Tam gia tỉnh rồi nên cháu đến thăm.” “Đừng vào, Triệu Lan Chi đang ở trong đấy.” Cậu cười cười: “Dạ.” Anh gật đầu, đang định tránh đi thì cậu nói: “Chú không đến xem mẹ cháu sao?” “…” “Lâu rồi chú không đến, mẹ cháu nhớ chú lắm đó.” Đúng là đã hơn mười ngày anh không sang đấy rồi. Nghĩ một lúc, anh quyết định: “Đi thôi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn mỉm cười. Nhưng ngay cả thế, anh cũng không muốn nhìn thẳng vào cậu. — Mới không gặp có mấy hôm mà bệnh tình của Đào Phi đã xấu đi rất nhiều. Mái tóc vốn đen nhánh của cô đã rụng sạch, làn da trắng bệch đến gần như trong suốt. Cô đội một cái mũ, dường như sinh khí đã bị bệnh tật hút đi hết. Thấy Đường Kiều đến, cô vui vẻ: “Em đến rồi à.” Anh thuận miệng đáp: “Thấy em đến cô vui lắm hả?” Cô yếu ớt mỉm cười: “Đương nhiên rồi. Dù sao thì cũng chẳng còn mấy cơ hội nữa.” Thẩm Duy Thần trách móc: “Mẹ đừng nói thế chứ!” “Ừ ừ ừ, không nói chuyện gở nữa.” Cô chuyển chủ đề: “Đường Kiều, nghe Duy Thần nói mấy hôm nay em bận việc hả? Giờ đã đỡ hơn chưa?” “Vâng, đã xong gần hết rồi.” “Thế thì tốt quá! Mẹ và anh trai cô nói sắp lên đây rồi, nhờ em đến hôm đó đi đón họ hộ cô được không? Đây là lần đầu mẹ cô lên thành phố mà. Duy Thần, con đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chưa?” Anh liếc qua cậu, thản nhiên đáp: “Bọn họ tới à?” “Vâng.” Cậu nhẹ giọng: “Vì mẹ cháu cứ nằng nặc mãi. Họ nói ngày kia sẽ lên.” Nói thật, Đường Kiều không thấy việc cho Đào Phi gặp mấy người kia lúc cô đang bệnh là một quyết định sáng suốt tí nào, nhưng nếu cô muốn thì anh vẫn đáp ứng hết sức có thể: “Mấy hôm tới em vẫn bận, có lẽ sẽ không có thời gian tự mình tiếp đãi bọn họ đâu, nhưng em sẽ cử người đến đón. Cũng muộn rồi, em phải về công ty đây. Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Thẩm Duy Thần vội vã đứng lên: “Để cháu tiễn chú!” — Cậu bám theo anh đến bãi đỗ xe. Lên xe rồi, anh nói với cậu: “Cháu về đi.” Cậu níu lấy cánh cửa đang kéo lên: “Chú, chú vẫn giận cháu ạ?” Anh nhất thời ngẩn ra: “Hả?” “Dù cháu đã làm sai chuyện gì thì cháu cũng không cố ý.” Ánh mắt cậu hệt như động vật nhỏ bị tổn thương: “Nên… chú đừng giận cháu nữa, nhé?” Anh nặng nề thở dài: “Là chú dạo này bề bộn công việc quá thôi, không phải do cháu.” Cậu vẫn không thả lỏng: “Thật ạ?” “Thật.” “Vậy sao chú không nhìn vào cháu?” Cậu rầu rĩ: “Từ hôm đó đến giờ, chú vẫn chưa nhìn thẳng vào cháu lần nào.” “Đâu có.” Cậu khẳng định: “Chú có!” Một cảm giác phiền chán quen thuộc nảy lên trong lòng anh: “Cháu có thôi đi không?” “Chú nói cho cháu biết, rốt cục là cháu…” “Chú đã bảo rồi. Chú ghét cái mặt của cháu.” “Sao tự nhiên lại ghét? Trước giờ có sao đâu…” Anh không muốn nghe cậu nhiều lời nữa, kéo mạnh cửa xe lên rồi rồ ga phóng đi. Thẩm Duy Thần bị bỏ lại nơi đó, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo. Từ khi mẹ sinh bệnh đến giờ, cậu vẫn luôn đóng vai một hậu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt anh, mà ánh mắt lạnh lùng đầy tính xâm lược đó, cũng rất lâu không xuất hiện rồi. Cố gắng hết sức đè nén tình cảm đang rục rịch trong ngực xuống, cậu tự nhủ – giờ không phải là lúc, cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm, mà bây giờ trở mặt với anh lần nữa là chuyện trăm hại không một lợi. Nhưng giờ anh không chịu nhìn cậu nữa rồi, cậu phải làm sao bây giờ? Cậu cảm thấy, mình sắp không nhịn nổi nữa. Seven: …. Có ai ghét Đường Kiều không?