Edit: Diễm Thiếu
Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu
Chương 88: Thái độ từng người
(post tại thatloanbatnhao.wordpress.com)
Đến mười rưỡi, anh trai ship hàng giao pizza tới, Cung Trình tay trái nâng pizza, đứng ở cửa hỏi: “Có ai muốn ăn khuya không?”
Thiệu Phi còn đang đeo tai nghe lại không ngăn nổi triệu hoán từ thức ăn, lập tức bỏ tai nghe xông ra ngoài.
Văn Hạo cũng hơi đói bụng, nhưng vẫn quyết định tắt đèn ngủ.
Thiệu Phi chạy nhanh trở về, miệng to ăn pizza, trong tay còn cầm một khối, đưa tới trước mặt Văn Hạo.
Văn Hạo lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Thiệu Phi lại đưa pizza lên phía trước, nháy mắt cười: “Đừng bắt tội đồ ăn, nó vô tội.”
Văn Hạo cười: “Anh nhìn xem, ngày hôm nay cậu ta làm cái gì, anh cảm thấy em còn có thể bình tĩnh ở một chỗ với cậu ta sao?”
Thiệu Phi suy nghĩ một lúc, nhún vai: “Ai mà biết được, người ta nói tình yêu như chiến trường, em từ bỏ thì kẻ thắng là người khác, đàn ông chính là dám yêu dám hận.”
“Anh đang nói đỡ cho cậu ta sao?” – Văn Hạo nhướng mày.
“Anh nói em sẽ không giận chứ?” – Vẻ mặt Thiệu Phi xoắn xuýt, hắn không muốn nhúng tay vào tình cảm của người khác nhưng chuyện phát sinh ngay dưới mí mắt hắn, cảm giác xem xong toàn bộ quá trình này, rất muốn nói cái gì đó khiến hắn rất bứt rứt.
“…” – Văn Hạo muốn Thiệu Phi đừng nói gì, đại khái cậu đoán được Thiệu Phi đang đứng bên nào.
Thiệu Phi giảm thấp giọng: “Anh cảm thấy không thành vấn đề mà, cả hai uống đều cùng số lượng, Kyle lại sớm biết đó là rượu gì, say rượu nhiều dáng vẻ, Cung Trình xin lỗi làm anh động dung, anh không thể không nghĩ, Kyle thích em là vì cái gì? Là vẻ bề ngoài? Hay là thành tựu bơi lội của em? Vậy Cung Trình thì sao? Sao nhiều năm như vậy vẫn không thể nào từ bỏ? Dù đến Mỹ khổ cực như vậy vẫn muốn theo em chạy tới? Ai yêu em hơn nào?”
Văn Hạo hé miệng, không biết nói gì.
Thiệu Phi nhún vai: “Nhưng nói vậy thì có ích gì chứ? Họ yêu em, quyền lựa chọn lại ở trong tay em, bọn anh chỉ là kẻ đứng nhìn sốt ruột thì có ích gì? Em chỉ cần theo điều mình thích, dù là đống cũng là lựa chọn của chính bản thân em.”
“…” – Văn Hạo xác định lời vừa rồi là Thiệu Phi đang mắng Kyle.
Thiệu Phi đưa pizza cho Văn Hạo.
Văn Hạo vẫn từ chối.
Thiệu Phi gật gù đắc ý nói: “Xem đi. Em vốn chối bỏ tất cả những gì liên quan tới Cung Trình, sự tồn tại của cậu ta, đồ cậu ta mua, tất cả của cậu ta, em đều đang chối bỏ.”
“Em chỉ cần buông lỏng một chút thôi, cậu ta sẽ không bỏ qua, thái độ của em đã đủ chứng minh mọi thứ, cậu ta là nhìn như không hiểu, mắng không đi, đánh không đi, em lại không thể giết cậu ta.” – Văn Hạo dừng chốc lát, lau mặt, thở dài: “Mấy hôm trước, em còn tưởng mình còn có thể chung sống hòa bình với cậu ta, nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo giác.”
“Cọp chính là cọp, không cắn người em nghĩ nó là mèo chắc? Gan quả lớn.”
“…” (post tại thatloanbatnhao.wordpress.com)
Đến khi Thiệu Phi bắt đầu ăn miếng pizza thứ hai, Cung Trình cũng cầm một khối pizza vào phòng, Văn Hạo nhìn kẻ vào như chốn không người, chỉ thấy tâm thắt thật đau. Cũng may Cung Trình xem hiểu sắc mặt cậu, cũng không thâm nhập vào gian phòng này mà đứng bên cạnh cửa.
Cung Trình nói: “Còn có hai ngày nữa là đến tết dương, em chuẩn bị gì chưa? Đến tết đại học cũng vào học, đây là mấy ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ. Luôn ở trong phòng rất cô quạnh, cùng đi ra ngoài chơi nhé. Không chỉ có hai chúng ta, có cả Thiệu Phi, đương nhiên cũng có thêm vài người, mọi người cùng đi… Ngoại trừ Kyle.”
“…” – Văn Hạo cảm thấy câu cuối bổ sung của Cung Trình khiến tâm trạng cậu lâm vào hỏng bét, trước đó cậu còn suy tư xem làm thế nào để vượt qua tết năm nay,
Cung Trình quan sát vẻ mặt Văn Hạo, biến hóa vi diệu bị hắn thu vào đáy mắt, con ngươi cũng tối xuống, mạnh mẽ đánh tinh thần kiến nghị: “Hawaii cũng không tệ, so với Trung Quốc bay gần hơn nhiều, mùa đông khắc nghiệt bơi cạnh biển, mặc quần bơi dạo bờ cát, phơi nắng ăn hải sản, không nơi nào tuyệt hơn chỗ này cả.”
Thiệu Phi mong đợi ngóng trông Văn Hạo, hắn tới Mỹ hai năm nay rồi lại chưa từng chơi qua chỗ nào, sớm muốn đi Hawaii lắm rồi đã được chưa.
Văn Hạo lắc đầu: “Tiền là một chuyện, sau khai giảng cũng bắt đầu thi đấu mùa đông, liên quan tới học bổng của tôi.”
“Đi chỉ mất hai ngày thôi, sẽ không làm lỡ thời gian. Hơn nữa ở biển em cũng có thể bơi, chúng ta tìm một bể bơi khách sạn, em bơi cũng được mà chơi cũng được.”
Văn Hạo nhìn Cung Trình, không tiếp tục nói thêm.
Cung Trình biết Văn Hạo sẽ không thay đổi chủ ý, đành thất vọng thở dài.
Hình ảnh uống rượu say còn nhớ mang máng, ký ức ôm chặt Văn Hạo trong ***g ngực rất rõ ràng, không phải ôm ấp trong mơ mà chân chính ôm đối phương lúc tỉnh táo, thậm chí Cung Trình còn nhớ rõ bản thân gối lên đùi Văn Hạo ngủ… Thời khắc mỹ diệu, chỉ nguyện trường say bất tỉnh.
Rạng sáng hôm sau, Văn Hạo gọi điện cho Kyle muốn hẹn hắn nói chuyện, Kyle dùng đau đầu cự tuyệt.
Trong lòng Văn Hạo phát chìm, cậu không quá chắc chắn Kyle có để ý mấy câu nói kia của Cung Trình hay không, Văn Hạo không thể lấy lí do Kyle là người Âu Mĩ khá cởi mở mà cho rằng đối phương không bị tổn thương, cho nên trước bữa tối, Văn Hạo mua hai hộp pizza và hai két bia đến khu trọ Kyle.
Cửa mở ra, nhưng là bạn học Kyle, đối phương nói cho cậu biết, sáng sớm hôm nay Kyle đã về nhà.
… (post tại thatloanbatnhao.wordpress.com)
Kết thúc ngày nghỉ lễ giáng sinh, Văn Hạo bắt đầu khôi phục huấn luyện, quả nhiên trong bể bơi trông thấy Kyle. Kyle nhìn thấy Văn Hạo, trong mắt xanh lam rất sáng ngời, không u ám như trong tưởng tượng, lộ ra nụ cười sáng lạn, xa xa phất tay với cậu.
Tâm tình nặng nề mấy ngày nay của Văn Hạo cũng khá hơn, cậu đi tới trước mặt Kyle, cẩn thận đánh giá, hỏi: “Em khỏe không?”
“Ok.” – Kyle nhún vai, xem ra không có gì bất thường.
“Chuyện hôm đó, anh vẫn muốn cùng em nói chuyện, ừm, em muốn nói chuyện chứ?”
Kyle hỏi ngược lại cậu: “Anh chán ghét anh ta sao?”
“…” – Văn Hạo nghiêm túc gật đầu: “Anh không đuổi được cậu ta, xin lỗi vì để cậu ta quấy rầy tới em, nếu em để ý thì anh sẽ dọn ra, đổi phòng trọ khác.”
“Anh ta quấn anh rất lâu, ở Trung Quốc cũng thế sao?”
Văn Hạo luôn cảm thấy ý tứ Kyle bất thường, nhưng nghĩ kỹ lại không thấy chỗ nào bất thường, chỉ gật đầu: “Bọn anh chia tay đã hơn bốn năm, hai năm gần đây mới phát sinh tình huống này, anh phải thừa nhận, anh xuất ngoại cũng có ý né tránh cậu ta, gia đình cậu ta ở Trung Quốc có quyền rất lớn, anh chỉ là một kẻ bình thường, anh không muốn ở bên cậu ta cho nên mới trốn ra.”
“Nhưng anh ta vẫn chạy theo tới, cho nên anh rất phiền anh ta?”
Văn Hạo đỡ trán, không hiểu Kyle nhiều lần xác nhận mấy thứ này làm gì, cậu đành lộ ra vẻ áy náy, chân thành mở miệng: “Anh rất xin lỗi, anh muốn nói là, anh không phải là người tùy tiện, dễ dàng như vậy với em, cũng có một phần nguyên nhân là do cậu ra, khi đó anh quá bất cẩn, không có lo lắng cho em, chúng ta vừa bắt đầu cũng có vấn đề, nếu… anh muốn nói, nếu em cảm thấy tức giận, không thể tiếp thu, em có thể nói với anh, anh… sẽ đáp ứng em.”
Sắc mặt Kyle thay đổi, nhìn Văn Hạo chăm chăm, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Anh thay đồ đi, thời gian tập luyện sắp đến rồi.”
Văn Hạo gật đầu, cậu biết mình nói thẳng sẽ tổn thương đến Kyle nhưng lúc này còn cố che giấu thành hòa bình giả tạo, thì đó càng khiến Kyle tổn thương hơn. Cậu thích Kyle, nhưng không đến mức là yêu, có lẽ không có sự xuất hiện của Cung Trình, cho cậu đủ thời gian, cậu sẽ có một tương lai tốt đẹp với Kyle. Nhưng đó là một giả thuyết không có ý nghĩa, Cung Trình truy tới đây, lại một lần nữa đảo lộn cuộc sống của cậu, Văn Hạo không cho rằng Cung Trình sẽ cấp thời gian cho cậu và Kyle tiếp tục bồi đắp tình cảm. Nếu không, ngày đầu tiên Cung Trình biết đến sự tồn tại của Kyle, ngày hôm sau đã dùng thủ đoạn, trong quá trình này Kyle đều bị tổn thương, tương lai cũng sẽ chịu nhiều tổn thương hơn.
Văn Hạo biết mình đã đem Cung Trình ác ma hóa, nhưng tên kia trong lòng cậu quả đúng là một ác ma điên rồ. Cho nên Văn Hạo rất xác định rằng, Kyle đấu không lại Cung Trình.
Được rồi, vậy thì mình nên làm gì đây?
Buổi chiều huấn luyện Văn Hạo không tham gia, cậu tới đấu kiếm quán.
Trốn tránh không phải biện pháp, phẫn nộ càng không giải quyết được, Văn Hạo chỉ có thể tìm Cung Trình câu thông, tuy Văn Hạo thấy cách này không hữu dụng nhưng trước khi làm đến bước cuối cùng, vẫn phải nên thử một chút.
Nếu có thể, cậu cũng không muốn cá chết lưới rách.
Trường đại học này nổi danh nhất là đội bóng bầu dục, tiếp theo là bóng rổ, tennis, bơi lội, còn đấu kiếm lại đứng phía chót. Đấu kiếm nhiều năm như vậy đều không có huấn luyện viên tốt này dạy dỗ ra tuyển thủ có tài, vì vậy trường học không trả chi phí cải biến thiết bị, thậm chí còn đem đội đấu kiếm đặt ở bên lề sân quần vợt, trước khi Cung Trình tới đây, đấu kiếm chỉ có hai con mèo nhỏ, nửa chết nửa sống treo.
Điều kiện tập luyện không tốt, Cung Trình cũng không ngại, đấu kiếm không giống như bơi lội cần sân bãi, coi như là mặt xi măng, hắn vẫn có thể tập luyện được. Hơn nữa Cung Trình còn mời huấn luyện viên tư và hai người phụ tá kỹ thuật không tệ, có thể thay phiên hai người luyện tập, đây cũng là lý do tại sao đội quốc gia lại có thể thả hắn đi, chỉ cần có huấn luyện viên và bồi luyện tốt, kiên trì bền bỉ dạy bảo luyện tiếp, thành tích sẽ không có chập trùng quá lớn.
Đương nhiên, còn có một điểm khác, hằng năm đội quốc gia đều có huấn luyện tiêu chuẩn bên ngoài, huấn luyện viên tư nhân của Cung Trình chính là huấn luyện viên có quan hệ hợp tác với đội quốc gia Trung Quốc, đưa Cung Trình tới đây cũng coi như một loại đào tạo sâu. Mời được vị huấn luyện viên này, đội quốc gia còn cầm một nửa tiền, Cung Trình đưa phần còn lại để mời trợ lý. Cứ như vậy, dù ở nước ngoài nhưng thành tích của hắn vẫn thong thả tiến bộ.
Vốn là tuyển thủ đứng ở đỉnh thế giới, vẫn còn đang tiến bộ, huấn luyện viên tư nhân của hắn âm thầm cảm khái rằng, sao Cung Trình lại là người Trung Quốc cơ chứ?
Thế nhưng trong mắt Văn Hạo nhìn thấy không phải vậy, khi cậu tới đấu kiếm quán, mới phát hiện đây vốn là sân huấn luyện viên tổng hợp, có hai sân quần vợt, một sân bóng rổ, vốn đã nhét đầy, ở trong góc an trí vài thiết bị tàn an trí cho đội đấu kiếm.
Chen chúc, nhỏ hẹp, chật chội cơ hồ khiến người ta không thở nổi.
Cung Trình luyện tập đâm bia ở trong một góc, sau đó dời bước đâm cùng bước lên trước chuyển đâm một cái, động tác trôi chảy, tốc độ nhanh nhẹn, thân thể thẳng tắp cùng cằm hơi nâng rất có mô phạm thân sĩ, khi hắn bắt đầu đâm vị trí thứ bốn, sáu, mồ hôi từ mái tóc đen nhánh tung ra, rơi giữa không trung, óng ánh long lanh.
Tuy Văn Hạo không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, tại sân vận động Cung Trình quả thật rất tuấn tú. Đương nhiên, thời điểm vận động viên rơi mồ hôi đều rất tuấn tú, loại chăm chú và kiên trì ấy, mồ hơi tùy ý, rất dễ khích lệ lòng người, từ đó gây nên cộng hưởng.
Văn Hạo tới dẫn đến mấy người chú ý, Cung Trình cũng nhanh chóng biết tới. Người Châu Á mắt đen tóc đen rất ít khi xuất hiện ở trong tràng quán, người bình thường đều liên tưởng đến Cung Trình trước tiên, Cung Trình đương nhiên sẽ bị mấy tầm mắt đó làm phiền, sau đó trông thấy Văn Hạo.
Cung Trình lên tiếng với huấn luyện viên, đặt kiếm lên giá, đi tới phía Văn Hạo. Văn Hạo đứng ở hàng ghế dựa thứ nhất, khoảng cách giữa cậu và Cung Trình chỉ cách một tấm biển quảng cáo cao 1 mét.
Hết chương 88. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
501 chương
107 chương
80 chương
59 chương
126 chương