Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu.
Edit: Diễm Thiếu.
Chương 19: Phiên ngoại: Những chuyện năm tháng đó (5)
(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Người thiếu niên, thực tủy biết vị, tuy ban đầu Văn Hạo còn chưa thích ứng kịp nhưng sau khi bị Cung Trình buộc tuốt hai lần, mới chính thức khai khiếu.
Cung Trình còn có người gác cổng, miễn cưỡng kéo dài đến mười giờ, không thể không rời đi, trước khi đi còn nhớ tới hình thức cha mẹ ở chung trong ngày thường nên hôn lên môi Văn Hạo một cái, dịu dàng nói: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tớ đến thăm cậu.”
Văn Hạo đỏ mặt, gật đầu.
Cửa đóng, Văn Hạo quay người trở về phòng, đến khi đi ngang qua phòng khách thì ánh mắt mất tự nhiên dừng trên ghế sô pha, mặt lại đỏ ửng lên.
Văn Hạo muốn làm bạn với Cung Trình, cậu rất thích rất thích Cung Trình nhưng nằm mơ cũng không ngờ được rằng bọn họ sẽ thân mật thành ra như vậy, loại thân mật da thịt liền kề, có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương quá mức mãnh liệt, chỉ làm một lần đã khiến cậu yêu trúng cảm giác ấy.
Từ khi cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, dường như bản thân chưa từng cảm thụ được cảm giác ấm áp như vậy, tuy cậu hai nhận nuôi Văn Hạo nhưng sự quan tâm chỉ dừng ở việc có ăn có ở có học hành là đủ rồi. Đối với tình huống hiện giờ khiến Văn Hạo cảm thấy thỏa mãn, ít nhất cậu vẫn còn có người thân yêu mình. Có số tình cảm khi không có thì không quan trọng nhưng khi có thì khó buông rời, giống như người sống thì cần phải có cơm ăn nước uống, nếu ban đầu hình thành thói quan ăn cơm trắng uống nước bạc, nhưng đến một ngày được nếm qua mỹ vị thì sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng, cũng giống như một đứa trẻ mồ côi vô cùng khát vọng đối với tình cảm, đó là sự cần thiết đi sâu vào trong tim, là yêu cầu mong muốn.
Ba năm.
Cậu hai không hề cho Văn Hạo về an ủi trong linh hồn, thậm chí bởi vì sự xuất hiện của Lưu Mẫn mà Văn Hạo bị ném vào trong một khuất với một đống suy nghĩ khủng hoảng bị vứt bỏ. Cung Trình xuất hiện là một điều kỳ diệu, trừ lúc gặp ban đầu của cả hai trong lúc không vui thì khi ở chung bên nhau, Văn Hạo cảm nhận được sự chăm sóc của đối phương dành cho mình, đó là cảm giác được yêu thương quá mạnh mẽ, cường liệt , thậm chí cậu có thể nguyện ý vì đối phương mà làm bất cứ thứ gì.
Chỉ cần giữ lại cảm giác yêu thương đó, thì thế giới sẽ trở nên ấm áp hơn.
Hôm sau đội bơi có nửa ngày nghỉ, buổi sáng Văn Hạo trở về chỗ ở của cậu hai, cậu hai có ca trực giữa trưa, sáng vừa ra nhà, hai cậu cháu chỉ hàn huyên hai câu đơn giản, cậu hai biết Văn Hạo đã tập huấn trở về thì cuộc nói chuyện kết thúc.
Chuyện của cả hai quá khác biệt, Văn Hạo tin rằng cậu hai yêu thương mình nhưng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh như không ấy, ai lại không hề oán giận chút nào chứ? Ngay cả khi mình vừa chuyển ra khỏi nhà, cậu hai đã khuyên nhủ Lưu Mẫn trở về, Văn Hạo biết rõ điều ấy, ở trong lòng cậu hai, nuôi mình chỉ là nghĩa vụ, và tạo dựng một gia đình với Lưu Mẫn mới là điều mong ngóng nhất sâu trong lòng hắn.
Văn Hạo có thể hiểu nhưng vì quá hiểu nên mới sống ẩn nhẫn, mặc kệ Lưu Mẫn đối xử với mình ra sao, chỉ cần cậu hai vui vẻ là được.
Nhưng ngày hôm nay, sau khi Văn Hạo kết thúc cuộc nói chuyện với cậu hai, lại có phần ngồi không yên.
Cậu nhớ Cung Trình, nhớ cảm giác được người toàn tâm toàn ý quan tâm, mà không phải là cách đối xử lạnh nhạt này.
“Cậu hai, chiều nay cháu còn có huấn luyện nên về trước.”
“Ừ.”
Mông còn chưa ngồi nóng, Văn Hạo đã đứng dậy rời đi, cậu hai cũng không có lấy một câu giữ người, không hỏi cậu ở trọ trong trường đã quen chưa, cũng không hỏi Văn Hạo đi tập huấn có xảy ra chuyện gì không. Văn Hạo không biết đó là do cậu hai không nghĩ tới hay là muốn từ chối cùng mình nói chuyện, nói chung là sau khi Văn Hạo rời khỏi cửa thì chỉ nghe thấy tiếng bật lửa vang lên.
Đối với người thân duy nhất của mình, chẳng lẽ không có một ít mong đợi nào sao? Có một số người vì ý thức mình là kẻ xâm nhập, cho nên không dám ôm có bất kỳ không nên có hy vọng xa vời.
Bước chân xuống lầu rất nhanh, Văn Hạo chạy đếm phòng ở của mình tìm Cung Trình, dù chỉ có mấy phút thôi cũng được rồi, cậu muốn gặp Cung Trình.
Khi trở về phòng Cung Trình đã tới, rất không vừa ý vì mình nổi hứng đến sớm nhưng lại không thấy đối phương, bừng bừng lửa giận, đợi đến khi Văn Hạo ngoan ngoãn trở về nói lời xin lỗi thì trực tiếp kéo Văn Hạo vào phòng, hai ba lần công phu đã cởi sạch.
Thiếu niên độ tuổi này chính là tuổi dễ kích động nhất, huống chi trong tâm lý Cung Trình, Văn Hạo là trái cấm của hắn, trong thời điểm sức lực dồi dào trong đầu chỉ toàn mấy thứ này.
Dù sao thì Văn Hạo cũng gần với số tuổi đó, sau khi bị Cung Trình kích thích sớm thành thục, tuy phản ứng không mãnh liệt bằng Cung Trình nhưng cũng không cự tuyệt, Cung Trình cởi quần áo của cậu, cậu lại cởi áo Cung Trình, hai người lăn trên giường hôn môi, thân thể dính sát dựa vào nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Hai người đều đắm chìm trong khoái cảm của đối phương chia sẻ trong cuộc sống.
Tình yêu lúc cuồng nhiệt, buổi chiều Cung Trình không nỡ để Văn Hạo đi nhưng Văn Hạo phải đến đội bơi tập luyện, hắn cũng đòi đi cùng, ánh mắt nóng bỏng ở trên bờ nhìn Văn Hạo bơi lội, thân ảnh mạnh mẽ dưới sóng biếc như một chiếc móc câu, câu hắn thần hồn điên đảo, thật muốn ở trong nước ôm lấy người ấy, hung hăng hôn môi.
Buổi tối, Cung Trình vô sự tự thông, để Văn Hạo nằm nhoài trên giường, nắm lấy bờ mông vểnh cao ấy, dưới sự ma sát mà đến một lần.
Từ tối hôm đó đến bây giờ, một hơi đến tám lần, lần này vừa xuất, Cung Trình nằm nhoài trên người Văn Hạo không nhúc nhích nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định vò niết bờ mông co dẫn trong lòng bàn tay, cắn lỗ tai Văn Hạo, nói: “Tôi rất muốn đi vào, cậu nghĩ biện pháp gì đi, tôi rất muốn thử, nằm mơ cũng muốn.”
Văn Hạo chớp mắt, nghe không hiểu, liền muốn “Cậu muốn đi vào tiếp tục cũng được, tớ hoàn toàn phối hợp”, lại không biết ý Cung Trình là để cậu tự nghĩ biện pháp, điều ổn nhất chính là khi mình tới một lần thì, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào.
Hai người nằm trên giường chán ngán đến trời tối, bụng Văn Hạo sôi lên hai lần, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: “Cậu không đói bụng sao?”
“Có đói bụng!” Cung Trình nằm lỳ trên giường muốn ngủ, hắn quá mệt mỏi.
“Muốn ăn gì? Tớ làm cho cậu.” Văn Hạo vẫn khá hơn so với Cung Trình một chút, dù sao cũng nằm ở vị trí bị động, Cung Trình tuổi còn nhỏ không phải là loại hình biết chăm sóc người yêu, hai ngày nay cậu thật sự không đi ra ngoài mà ở bên cạnh Cung Trình…
Dùng đồ trong tủ lạnh làm thịt bò xào và trứng xào cà chua, còn có thêm ít dưa muối, hai đứa nhỏ to xác ăn một nồi cơm.
Khóe môi Cung Trình còn dính hột cơm, Văn Hạo vươn tay lấy, căn cứ theo nguyên tắc tiết kiệm mà đút vào trong miệng mình, Cung Trình híp mắt lại gần, hôn mạnh lên môi Văn Hạo một cái: “Lại câu dẫn anh rồi, tiểu yêu tinh, ông xã đều bị em ép khô.”
Văn Hạo đỏ mặt, không dám hé răng.
Cung Trình nói xong câu đó ánh mắt sáng lên, hôn Văn Hạo thêm một cái, dụ dỗ nói: “Gọi một tiếng ông xã nghe nào.”
“…”
”Gọi đi!”
“Ông, ông xã.” Văn Hạo thẹn thùng viền mắt đều đỏ, gọi một đứa con trai làm chồng, chính mình không phải thành vợ rồi sao?
Cung Trình bị gọi một cái lạnh run, hồn suýt nữa thì lìa khỏi xác, nhào tới bắt đầu hôn loạn, vừa vuốt ve người, vừa nói: “Mau gọi ông xã đi, tiếp tục gọi, đừng có ngừng!”
Văn Hạo bị khi dễ nước mắt rất nhanh đi ra nhưng không thể nào phản kháng Cung Trình, hơn nữa trong quá trình lại sinh ra khoái cảm khó nói len lỏi trong cơ thể, phản ứng vốn luôn chậm chạp lại vì nói câu này mà cứng.
Hai người đang liếc mắt đưa tình vui vẻ thì đúng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.
Lý trí Văn Hạo bay về, đẩy đẩy Cung Trình: “Có người.”
“Mặc kệ.”
“Nhưng…”
“Mau! Đừng nói sang chuyện khác! Gọi ông xã, nói ông xã sờ thoải mái không, còn muốn muốn.”
Văn Hạo cắn môi dưới lắc đầu, dưới thân càng cứng hơn.
Tiếng gõ cửa không thuận theo, nhận định bọn họ đang ở bên trong, hứng thú vừa lên bị tiếng gõ cửa phá hoại, Cung Trình chửi bới một trận, lộn xuống từ trên người Văn Hạo.
Văn Hạo đứng lên, sửa sang lại quần áo, cúi đầu nhìn thấy lều bạt trên quần rồi quay đầu nhìn thấy Cung Trình lười biếng dựa trên ghế sô pha, tách đùi lớn, lều bạt nổi lên, muốn nói cái gì đó nhưng nghĩ một lúc, tự mình bước nhanh vào nhà vệ sinh trước, trên tay dính nước lạnh mạnh mẽ nắm chặt lấy, đương nhiên sẽ mềm xuống.
Đến khi ra ngoài, nơi đó của Cung Trình đã mềm hơn, tư thế ngồi cũng bình thường trở lại. Nghĩ tới Cung Trình ở trước mặt mình khác với người khác, trong lòng Văn Hạo lại dâng lên ngọt ngào.
Mở cửa, Thi Dương đứng bên ngoài cùng với hai đứa con trai khác, đứng cuối cùng còn có Diệp Hân Vũ. Thi Dương ló đầu nhìn thấy Cung Trình thì gạt Văn Hạo qua một bên, vào trong nhà, rất không vui mở miệng: “Suýt nữa thì tao báo cảnh sát mày mất tích, một ngày nay, mày đi đâu?”
Đến cùng thì Cung Trình vẫn hơi chột dạ, nói chuyện cũng giảm đi mấy phần khí thế: “Mày quản nhiều làm gì, tao ở đây chơi thì đã sao?”
“Tối đội chơi bóng rổ thiếu người, tìm mày khắp nơi cũng không thấy.”
“Mấy bữa này không muốn đánh, chúng mày tự đi mà chơi.” Cung Trình xua tay, vẫn là bộ dạng lười biếng như trước. Đùa, hắn mới cảm nhận được thỏa mãn và mới lạ từ trên người Văn Hạo còn hơn cả chơi bóng rổ, lời nói không khách khí, bây giờ mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không có Văn Hạo thì sẽ không vui.
Thi Dương nhíu mày, quay đầu trợn trừng Văn Hạo, lại đề nghị: “Vậy mai qua nhà Điền Hiểu Mạo chơi game.”
“Không đi.”
“Được, vậy chúng ta ở đây chơi? Văn Hạo, thu dọn bàn.”
Không đợi Văn Hạo gật đầu, Cung Trình đã nhíu mày nói: “Cút.”
“?” Thi Dương chớp mắt, không phản ứng lại.
Cung Trình dùng chân đạp bàn, phất tay: “Mấy hôm nay tao không muốn đi đâu, chúng mày tự đi mà chơi, cút cút cút.”
Thi Dương nhìn thấy Diệp Hân Vũ nhịn cười, xanh mặt: “Cung Trình, mày thử nói lại một lần nữa xem.”
Cung Trình chậm rãi đứng dậy, mặt không đổi nhìn Thi Dương, mắt hơi híp, dáng vẻ âm trầm nhưng đang cuồn cuộn khí tức bạo ngược, sắc mặt Thi Dương hơi đổi, sinh ra khiếp ý, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mày đừng hối hận, chúng ta đi!”
Hai đứa con trai có phần do dự, nhưng thấy Cung Trình không muốn họ ở lại thì chỉ đành đi theo Thi Dương ra cửa.
Diệp Hân Vũ không nhúc nhích, nhỏ nhìn Văn Hạo, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Mình ở lại chơi cùng, được không?”
Văn Hạo chần chờ liếc qua Cung Trình, thấy Cung Trình trừng lại thì vội nói: “Không thích hợp lắm, hai đứa mình là con trai, cậu ở lại không ổn.”
Diệp Hân Vũ nghĩ một lúc, cũng đúng, liền thẳng thắn rời đi. Lúc ra ngoài còn vẫy tay chào cả hai, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không đợi tiếng bước chân biến mất, Cung Trình đã kéo Văn Hạo ngồi bên cạnh mình, nhìn thiếu niên bắt đầu đỏ mặt, hắn cười nhe răng, trêu đùa nói: “Nhanh, hôn ông xã…”
…(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Đảo mắt đã mấy ngày, khoảng cách đến ngày thi đấu tỉnh càng lúc càng gần, hôm nay sau khi Văn Hạo kết thúc tập luyện thì bị Thẩm giáo luyện gọi lại một mình.
Thẩm giáo luyện trầm mặt nói: “Gần đây em xảy ra chuyện gì sao? Mộng du à? Em có biết hôm nay kiểm tra thành tích của mình là bao nhiêu không? Cứ như vậy thì em tính đứng thứ mấy trong thi đấu tỉnh đây? Mấy ngày nay ăn uống nghỉ ngơi như thế nào?”
“Vẫn, vẫn tốt ạ.”
Văn Hạo căng thẳng luống cuống, đáy lòng mờ mịt, cậu có mong đợi rất lớn đối với cuộc thi tỉnh, chờ đến khi được giải còn trả tiền lại cho Thẩm giáo luyện, số tiền còn lại thì mua quà cho Cung Trình, còn một số chuyện khác… Suy nghĩ này luôn bám rễ lại bị lãng quên mất. Mỗi ngày thân mật, da thịt kề nhau, cảm giác được yêu thương quan tâm làm người ta quên đi hết phiền não trong đời, đặc biệt là khi thân mật, cảm giác hưng phấn muốn rít gào, cảm nhận run rẩy quả thật làm cho người ta nghiện.
“Không lâu nữa là tới ngày thi đâu, gần đây em phải chú ý tình trạng của mình chút đi.” Thẩm giáo luyện lạnh giọng nói xong, thở dài một hơi, khi mở miệng tiếp thì nhẹ giọng hơn: “Tình huống nhà em, thầy biết, thầy muốn em hiểu rõ, con đường bơi lội chính là đường thoát duy nhất của mình, em chỉ cần bơi có thành tích tốt thì khi được tuyển vào đội tỉnh, mọi chuyện sẽ khác. Em không cần lo lắng bất cứ phí dụng nào, thậm chí còn được trợ cấp thêm, đại học thể dục là một lối ra rất tốt, nếu em muốn vượt qua khỏi hoàn cảnh khó khăn này, ai cũng không giúp được em ngoại trừ chính em.”
Văn Hạo gật đầu, trong mắt phủ sương, đây không phải lần đầu thầy dạy cậu, cậu chỉ sợ, ý thức được quãng thời gian này mình điên cuông như thế nào, đã ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của mình ra sao, còn gì quan trọng hơn so với việc vượt qua khó khăn chứ.
Thẩm giáo luyện thấy biểu tình của Văn Hạo, biết cậu đã nghe vào lòng. Văn Hạo là đứa nhỏ ngoan ngoãn đến mức khiến ông đau lòng nhất, bơi lội bỗng được xem như nhánh cỏ cứu mạng làm cho một người đàn ông hơn ba tuổi như ông nhìn cũng động dung.
Ông nói lời này cũng là gieo hi vọng vào lòng đứa nhỏ.
Nhưng… Rốt cuộc thì thứ gì đã ảnh hưởng đến đứa bé này?
“Được rồi.” Thẩm giáo luyện sờ sờ đầu Văn Hạo: “Hôm nay sư mẫu hầm thịt bò cho trò, đến chỗ thầy ăn cơm đi.”
Văn Hạo nhớ tới Cung Trình nhưng không từ chối , cậu biết Thẩm giáo luyện đối xử rất tốt với mình.
Ăn tối tại nhà Thẩm giáo luyện, lại cùng Thẩm Hoa Phi chơi điện tử một lúc, đến khi trở về đã hơn tám rưỡi. Trời đã ngả tốt, đèn đường đã thắp sáng, Thẩm giáo luyện không yên lòng Văn Hạo, vẫn luôn đưa cậu lên xe.
Đến khi về đến nhà máy điện thì trời đã tối om, Văn Hạo quen cửa quen nẻo đi vòng thêm vài bước, đến cửa nhỏ.
Cửa nhỏ nhà máy điện có một chiếc đèn, cổng lớn đã khóa từ lâu, chỉ mở một cái cửa nhỏ để người ta đi vào. Bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác nhau, bên trong thì ánh đèn rực rỡ, đường cái bằng phẳng thẳng tắp đến phần cuối nhà máy điện. Bên ngoài thì lá rụng đầy sân, trên mặt đất còn đọng lại mấy vũng nước, lá cây bên trong vũng nước đã mục rữa, chỉ có ánh đèn xa xa cùng với ánh mặt trời mới có thể chiếu sáng con đường dưới chân.
Vòng qua hai vũng nước bùn, còn chưa đi tới cửa thì nhìn thấy một bóng người đi ra từ trong bóng cây, định thần nhìn lại, là Cung Trình.
Trên mặt Văn Hạo lập tức sinh ra ý cười.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Cả ngày hôm nay cậu đi đâu?” Vẻ mặt bình tĩnh của Cung Trình rất không vui, chờ Văn Hạo mãi không thấy về, hắn xuống ký túc xá bên dưới một chuyến, không tìm được người, bắt xe tới đội bơi thì huấn luyện đã sớm tan, đã vậy thời tiết mấy hôm nay giảm độ nên trong bể bơi không một bóng người. Sợ bỏ qua Văn Hạo, Cung Trình vội vàng chạy về, vẫn luôn chờ tới bây giờ.
Cung Trình hắn sống đến tận bây giờ, còn chưa chờ ai đến mức sốt ruột như thế.
“Tớ đến nhà huấn luyện viên ăn cơm.” Văn Hạo biết Cung Trình tức giận, liền lộ ra nụ cười, tới gần hắn: “Tớ không biết cách để liên lạc với cậu, xin lỗi.”
Cung Trình còn đang không vui nhưng không phát tiết nổi, thấy đôi mắt cong cong vì cười của Văn Hạo, cũng chỉ đành nhịn một hơi: “Trở về nấu cơm đi, tớ còn chưa ăn cơm.”
Văn Hạo có chút thụ sủng nhược kinh, không ngờ Cung Trình sẽ đói bụng chờ mình, ngực ấm áp.
Trở về nhà, Văn Hạo vội vàng làm cơm, Cung Trình đứng xem Văn Hạo ở phía sau, ánh mắt quấy nhiễu ở bờ mông, hai chân và ngực Văn Hạo, cuối cùng không dời khỏi đôi môi ấy.
Trong lòng Cung Trình hừ lạnh, vì trừng phạt Văn Hạo về muộn, hôm nay hắn sẽ không hôn cậu lại càng không chạm vào cậu! Để Văn Hạo nhớ kỹ giáo huấn!
Cho nên, mãi đến khi tới giờ nghiêm, hai người đều tách rời một khoảng cách.
Tiễn Cung Trình, Văn Hạo thở phào một cái, may mà Cung Trình không quấn tới, nếu không mình không biết từ chối ra sao.
Hôm sau là cuối tuần, nhưng tiếc là do phải tham gia dự thi nên phải huấn luyện như trước, xuống nước tập luyện một hồi thì đã trông thấy bóng dáng Cung Trình đứng chờ ở nơi đó.
Văn Hạo vui vẻ đi lên, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, khí sắc cậu rất tốt, đôi mắt chớp chớp sáng lên.
Cung Trình bị vẻ mặt này lấy lòng, nghĩ tới hôm qua bị mình lạnh nhạt, chắc tên này biết sợ rồi!
Cho nên đến tối, Cung Trình nhịn không được mà nhào tới Văn Hạo đè xuống ghế sô pha. Văn Hạo cuống quít ngăn cản: “Cung Trình, Cung Trình, mấy hôm nay tớ không thể làm.”
Cung Trình khá sửng sốt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, liếc nhìn xuống phía dưới rồi nhíu mày: “Có ý gì?”
“Qua mấy hôm nữa tớ có thi đâu, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Cũng không phải không cho cậu ngủ, hơn nữa thứ đó đã là gì, sáng nay tôi còn đi đá bóng đây.”
“Không giống nhau, thành tích của tớ thụt lùi.”
“Thụt lùi thì trách tôi sao?! Là do cậu bơi không tốt!”
Văn Hạo kéo quần lắc đầu: “Thật sự không được, tớ phải thi đấu.”
Cung Trình sắc mặt khó coi: “Đấu đấu cái rắm! Cậu từ chối tôi! Cậu chắc chứ! Đừng hối hận!”
Văn Hạo cắn răng, quá mức sợ hãi.
Đáy lòng Cung Trình bốc lên lửa giận, vươn mình đứng lên, muốn rời đi. Chưa đi được hai bước lại xông về, hung hăng đạp ghế sô pha một cước, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Văn Hạo nhìn dấu chân trên mặt ghế, hô hấp đều dừng lại.
Tiếp đó hai ngày, Cung Trình đều không tới, cuộc sống Văn Hạo vẫn phải tiếp tục, hơn vì vì hy vọng nên lực chú ý đều đặt lên bơi lội.
Khuya về nhà, một mình làm cơm nước, đứng bên cửa sổ nhìn về phía ánh đèn sân bóng, bị lâu trước chặn lại nên không thể nhìn rõ thứ gì, nhưng đứng lâu có thể nghe thoáng thấy tiếng bóng rổ truyền lại, nhất thời hoảng hốt nghĩ tới tư thế suất khí khi chơi bóng rổ của Cung Trình.
Cho nên tối hôm đó ăn cơm không còn ngon miệng, nhịn không được, Văn Hạo xuống lầu.
Quả nhiên Cung Trình đang chơi bóng rổ, vẫn được một đám người vây quanh, hắn đứng ở giữa, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều được người bao quanh, được người quý mến. Mắt thấy Diệp Hân Vũ đưa khăn mặt cho Cung Trình, mắt Văn Hạo đỏ ửng.
Trong giây lát này, Văn Hạo mới ý thức tới mình đang giao du với Cung Trình sao? Hai đứa con trai có thể ở bên nhau sao? Thân mật cũng đã làm, ngoài trự giao du thì còn là gì nữa?
Không thích Diệp Hân Vũ, ý đồ đối với Cung Trình rõ ràng như vậy, có thể quang minh chính đại theo đuổi. Không thích đám người vây quanh Cung Trình, điều đó khiến Văn Hạo cảm thấy khoảng cách bọn họ quá xa xôi. Ý nghĩ độc chiếm đối phương vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn có xúc động muốn bắt lấy Cung Trình, kéo hắn trở về ngôi nhà của họ, chỉ có hai người, thân mật như vậy, ấm áp như chiếm được toàn thế giới.
“Cung, Cung Trình…” Văn Hạo dồn hết dũng khí đi tới chỗ đám người, cách đoàn người nhìn về phía Cung Trình.
Đang tranh đấu kịch liệt đám người đều không nghe thấy tiếng gọi như muỗi kêu của Văn Hạo, nhưng Cung Trình lại đột nhiêu quay đầu nhìn về phía đó, bốn mắt nhìn nhau, Văn Hạo đập thình thịch.
Sắc mặt Cung Trình vẫn như trước, nhìn qua có vẻ lạnh hơn mấy phần, thô bạo đẩy đám người đi về phía Văn Hạo, sau đó dừng lại.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người nhìn sang, ánh mắt nghi hoặc, xem thường, không có cái nào là mang ý tốt.
Có đứa còn huých vào tay đứa bên cạnh, chờ đứa đó nhìn sang thì ra hiệu nó nhìn Văn Hạo, sau đó hai đứa đều lén nở nụ cười ác ý.
Diệp Hân Vũ bĩu môi, không vui trừng Văn Hạo nhưng vẫn không nói gì.
Chỉ có Thi Dương cười lạnh một tiếng nói: “Ai u, đây không phải là Văn Hạo sao? Sao còn dám ra cửa? Không sợ cậu hai tóm sao?”
Cung Trình trừng Thi Dương một cái, làm cho hắn câm miệng, trong đáy mắt vẫn còn có phần để ý: “Có chuyện gì sao?”
Văn Hạo tránh né ánh mắt Thi Dương, nhìn quanh bốn phía, vì góc độ nên không trông thấy Lưu Mẫn đang đi tới từ sau bóng cây.
Văn Hạo nắm chặt tay, khẩn trương nói: “Ngày mai tớ thi đấu, hôm nay làm rất nhiều đồ ăn, cậu, cậu ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi…” Cung Trình dừng lại chốc lát, nhìn biểu tình thất vọng của Văn Hạo thì bất giác bổ sung thêm: “Nhưng không nhiều.”
Văn Hạo thả lỏng: “Vậy, đi, đi ăn chứ?”
“Được…” Cung Trình muốn gật đầu, lại bị Thi Dương hung hăng thục cùi chỏ, thấp giọng nhắc nhở bên tai: “Đừng quên, mày đã đáp ứng, quên đánh cược?”
Không chờ được đáp án, Văn Hạo nuốt nước miếng: “Có cá chép rán và cá rán cậu thích ăn, tớ, tớ cũng chưa ăn…”
“Dù tôi ăn chưa sao nhưng sao phải qua chỗ cậu ăn chứ?” Cung Trình hừ một tiếng: “Cậu nói cậu thích tôi, thì tôi đi ăn.”
“Phốc!”
Cũng không biết là ai, đột nhiên cười.
Trên mặt Văn Hạo nóng lên rồi trắng bệch. Mấy ánh mắt ác ý đó trước đây cậu không hiểu, bây giờ đã rõ. Họ đang chê cười mình thích Cung Trình sao?
Không, không thể được sao?
Tuy nói hai người con trai ở bên nhau không bình thường, nhưng cậu cảm thấy không quá mức phản cảm, không phải sao? Sự ấm áp đó hiếm hoi lắm Văn Hạo mới cảm nhận được một lần, cậu thích Cung Trình, muốn ở bên Cung Trình, không được sao?
Hơn nữa, Cung Trình có nói gì đâu? Chắc sẽ không chán ghét mình chứ? Hắn đối tốt với mình như vậy, nhất định sẽ không ghét, không đúng sao?
“Chúng, chúng ta đi ăn cơm.” Văn Hạo đi lên trước một bước, đưa tay ra.
“Cậu nói thích tôi trước đi.” Cung Trình không nhìn cánh tay duỗi ra, khoanh tay nhắc lại.
“Nói trước đi.”
”Nói trước đi!”
“Nói…”
“Thôi, qua chơi bóng!” Cung Trình ôm bóng, quay người rời đi trước.
“Thích, thích, thích…” Vành mắt Văn Hạo đỏ hoe, mở miệng.
“Oa! Tao thắng!”
“Đệt! Thích thật cơ đấy!”
“Tỏ tình! Tao thắng rồi!”
“Tên này thích Cung Trình thật cơ đấy!”
“Gay! Gay! Gay!”
Nghênh tiếp không phải Cung Trình quay đầu lại, mà là một đám người đột nhiên sôi trào lên. Văn Hạo mờ mịt đứng giữa đám người, nhìn bọn chúng tùy ý gào thét, bên tai không ngừng lặp lại từ “gay”.
Trước hôm đó, Văn Hạo không hiểu gay là gì.
Nhưng hôm sau, cậu đã hiểu.
Đồng thời ghi khắc một đời.
Cung Trình được đền bù mong muốn, giương lên nụ cười đắc ý, đi về phía Văn Hạo.
Một bóng người còn bay nhanh tới hơn, một cái tát giáng lên mặt Văn Hạo.
“Bốp!”
Thế giới đều yên lặng.
Trong tai đều là tiếng ong ong, vọt vào trong mắt là gương mặt vặn vẹo của Lưu Mẫn.
“Thằng ranh con! Thằng bệnh hoạn! Mày thích đàn ông! Dị tính! Tao đánh chết mày! Mày xem tao đánh chết mày hay không!”
Chuyện tối hôm đó, Văn Hạo hao tốn rất lâu mới tiêu hóa hết.
Hoặc là nên nói, trước khi cậu gặp Cung Trình đều chưa từng nghĩ tới bọn chúng sẽ có cuộc đánh cược này.
Nhưng vật đổi sao dời, những chuyện này cũng đã không trọng yếu, sâu trong đầu Văn Hạo chính là bản thân không biết chừng mực mà đi tỏ tình với một tên con trai, truyền khắp nhà máy điện đều biết, cậu hai nóng nảy đem cậu đưa thẳng đến chỗ trọ trong trường.
Mà Cung Trình, từ đó đến nay cậu chưa từng gặp lại.
Dù ngu đến mấy cũng biết được Cung Trình cố ý ép mình thổ lộ trước mặt mọi người, dùng nó để thể hiện sức hấp dẫn của mình. Hơn nữa Văn Hạo không chỉ thông suốt mà còn rất thông minh, thông qua phản ứng của đám người mà biết rằng Cung Trình đã sớm nói cho đám người kia, thế nên đám người kia mới nhìn mình đầy trêu chọc cùng xem thường đến vậy.
Là như vậy.
Cung Trình dùng ngữ khí gì để nói về tình cảm của họ, có chế nhạo mình với bạn bè hay không?
Không thể nói là tức giận nhưng cảm thấy oan ức và e sợ.
Cũng cho đến giờ khắc này, Văn Hạo mới ý thức tới người mình thích là nhân vật gì. Xuất thân khác biệt với mình, vĩnh viễn đứng tại vị trí cao sáng, được người vây đỡ nịnh hót, tình cờ ngoái đầu nhìn lại bị mình hiểu lầm thành chăm sóc. Càng buồn cười hơn chính là mình như thiêu thân đâm đầu vào lửa, trong mắt người ngoài không khác gì thằng hề đang nhảy múa.
Có lẽ… Trước nay Cung Trình đều đang chơi đùa mình sao?
Ý niệm này một khi sinh ra, quá đáng sợ không dám nghĩ sâu thêm, cảm giác sinh tồn trên thế giới như bọt biển bao trùm lên cậu. Nếu thiện ý và hi vọng trên thế giới này biến mất, cậu nên làm gì đây?
Đến ngày hôm sau, cậu cần tiền tiết kiệm của cậu hai đi tới đọi bơi, nhìn cậu hai làm thủ tục nhập cư.
Văn Hạo ở lại đội bơi, còn chưa đi ra khỏi mê man thì đã phải tham gia thi đấu tỉnh. Hôm đầu tiên, thành tích không tốt lắm, không vào được chung kết 100m bơi tự do. Một khắc đó, Văn Hạo ngồi trên khán đài nhìn tuyển thủ gắng sức thi đấu, bất giác đi ra từ trong mê man. Buổi chiều chung kết thi đấu bơi tự do 200m, Văn Hạo đạt giải nhất.
Thẩm giáo luyện ôm cậu cười ha ha, nhịn không được mà hôn lên trán Văn Hạo, các động viên vây quanh cậu, bên người không dứt tiếng chúc mừng kéo Văn Hạo trở về thực tế.
Đúng vậy! Mặc kệ thái đội Cung Trình đối với mình là gì. Thứ tình cảm ấy từ khi bắt đầu đã là sai lầm, họ cùng giới tính, thân phận quá chênh lệch nhau, dù ở bên nhau thì đã làm sao? Chỉ cần thành tích bơi lội thật tốt, tiến vào đội bơi tỉnh, đi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn thì cậu mới có tương lai.
Tương lai, đại biểu vô hạn ‘có thể’.
Dù… Dù cho… nhưng nghĩ lại lúc đó Cung Trình có thích mình thật hay không, có thích mình như mình thích hắn hay không?
Sau khi nắm huy chương vàng trong giải 200m bơi nam thiếu niên, cậu lại nắm được giải quán quân 400m bơi tư do, ngay sau đó tại 4x100m nam bơi tự do tiếp sức đạt thời gian 59.06 tốt nhất, phá vỡ ghi chép vận hội tỉnh, kinh diễm toàn trường.
Hai ngày thi đấu kết thúc, đến ngày thứ ba chuẩn bị trở về, tối hôm đó Thẩm giáo luyện đưa Văn Hạo tới gặp một người, là một huấn luyện viên đến từ đội tỉnh.
“Nghĩ kỹ chưa?” Tuổi huấn luyện viên không còn trẻ, chòm râu và tóc có chút hoa râm, nếp nhăn trên mặt nhìn ra được người này khoảng năm mươi tuổi, mặt rất mập, cằm ngấn và bụng bia khiến người ta liên tưởng đến huấn luyện viên An Tây của rất nhiều cao thủ. Chính ông cũng tự giới thiệu, ông họ Hồng, Hồng An Tây.
Văn Hạo có ấn tượng rất tốt đối với huấn luyện viên trông rất hiền hoa này, đặc biệt thân phận đối phương là huấn luyện viên đội tỉnh, không cần nói nhiều, cậu đều kính trọng.
Thẩm giáo viên vui vẻ sờ đầu Văn Hạo, khom lưng đối với Hồng huấn luyện viên: “Vậy thì làm phiền ngài.”
“Trông cậu khách khí kia, đây chính là mầm mống tốt, cậu nguyện ý giao vào tay tôi, tôi còn phải cám ơn cậu ấy chứ. Được rồi, không nói nữa, mai tôi còn phải về công tác, chúng ta nhanh chóng giải quyết việc này.”
“Được.” Thẩm giáo luyện xoa xoa Văn Hạo đầu, cảm khái một câu: “Quá tốt rồi.”
Nói tới, đội tỉnh và đội bơi huyện Văn Hạo không hề tính quá xa, ít nhất là cùng trong một thành phố. Đội bơi huyện gần trung tâm thành phố, trẻ em không tiện trọ ở trường đều qua lại được. Đội bơi tỉnh thì ở trong thể dục đại học, các đội viên nhất định phải ở trọ trong trường, không được ở ngoài, quản lý càng thêm nghiêm ngặt, nhiệm vụ huấn luyện rất nhiều, nhưng ngược lại lại có tiền trợ cấp, thi đấu có thành tích tốt thì có thêm tiền thưởng, đồng thời sau khi tốt nghiệp trung học thì được tuyển thẳng vào đại học thể dục thể thao,sau khi tốt nghiệp cũng thành sinh viên đại học.
Mặc kệ vận động viên tự thân nỗ lực ra sao thì nơi xuất phát là một thị trường tương lai tốt, tiến vào đội bơi cũng khiến người ta hưng phấn đến chết.
Vừa vui vừa buồn.
Con người có bản năng xu cát tị hung, đương nhiên Văn Hạo càng muốn tiến vào đội bơi tỉnh. Nhưng đến trời tối yên tĩnh lại nhớ tới chuyện ngày đó phát sinh, trong lòng chìm xuống rồi nhanh chóng gạt qua một bên.
Chưa đến một tuần, đội tỉnh truyền tin tới, Văn Hạo thu thập chăn đệm, một thân một mình lên tỉnh.
Sau khi xảy ra chuyện đó, cậu hai cảm thấy xấu mặt, có lẽ còn có Lưu Mẫn gió thổi bên gối, nên khi Văn Hạo báo cho cậu hai là mình phải đi đội tỉnh, hôm đó cậu hai cũng không hề tới.
Trong lòng khổ sở nhất định là có, người thân duy nhất xa lánh mình, đó là hiện thực tàn khốc.
Nhưng còn có thể làm gì?
Thẩm giáo luyện hỗ trợ tìm một vali đi xa nhưng thấy hành lý của Văn Hạo chỉ đựng trong một chiếc bao nhỏ, ông mơ hồ nghe thấy tin tức từ bên nhà máy nhưng rất yêu thương học trò của mình, chỉ đành thở dài, tiễn cậu đến cửa đội tỉnh, sau khi sắp xếp trong tất cả mới rời đi.
Trên đường Văn Hạo đều có dáng vẻ vui vẻ nhưng khi Thẩm giáo luyện chuẩn bị rời đi thì cậu đột nhiên nhịn không được mà ôm chầm lấy eo Thẩm giáo luyện, vùi đầu vào trong lòng, khóc lớn lên.
Thẩm giáo luyện vỗ vỗ đầu Văn Hạo nói: “Cách gần mà, khi nào rảnh thì nhớ qua chơi với Thẩm Hoa Phi, sư nương con làm đồ ngon cho con ăn.”
“Vâng.”
“Bơi cho tốt, thầy biết năng lực của con, tuyệt đối không chỉ ở đội tỉnh mà còn đứng ở vị trí cao hơn.”
“Vâng.”
”Có chuyện gì không giải quyết được thì nhớ tìm thầy, đừng tự mình chịu đựng, nhiều người giúp đỡ sẽ tốt hơn.”
“Vâng.”
“Thôi, đừng khóc nữa, ngồi xe chưa đến nửa giờ gì, thút tha thút thít không giống đàn ông con trai gì cả.”
Văn Hạo không muốn buông Thẩm giáo luyện, giọng mũi khụt khịt nói: “Con biết, huấn luyện viên, con nhất định sẽ tập luyện thật tốt, khi rảnh sẽ đến thăm thầy.”
“Thế chứ.”
Tiễn Thẩm giáo luyện, đứng trên vùng đất xa lạ, Văn Hạo ngước mắt nhìn chung quanh, hít một hơi thật sâu, dù thế nào chăng đi nữa, bản thân cũng phải sống tiếp, không chỉ sống tiếp mà còn phải sống thật tốt!
(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Hết chương 19.
Diễm Thiếu: Mình nghĩ, nếu lúc đó Cung Trình đang đi về phía Văn Hạo mà Lưu Mẫn không xông lên chặn thì mọi chuyện có khác không?
Chắc là không đâu. Ha ha.
Thật ra tác giả không nói sâu thêm về việc tại sao Cung Trình không xuất hiện trong đoạn thời gian đó, về sau chỉ nhắc thoáng qua là hắn bám theo Văn Hạo mà đi tham gia thi đấu kiếm hoa để vào đội quốc gia mà thôi. Nhưng mình nghĩ, thời gian đó chắc bị bố mẹ tẩn cho một trận, cho đến khi đi tìm người thì đã chẳng còn. Haiz. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
340 chương
19 chương
28 chương
15 chương
48 chương