Đồ ăn trên bàn cực kỳ phong phú, mặc dù đều là những món đơn giản, nhưng mùi thơm nồng nàn khiến dạ dày của người ta kêu liên tục. Nhưng Lương Bội Văn đáng thương lại đang đứng ngồi không yên ở bên cạnh Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt u ám, Tiếu Tiếu ngồi ở bên cạnh Hướng Viễn Thần, khuôn mặt mập ú ú cũng trầm xuống. Dù trước mặt có món ngon đến như thế nào thì cũng mất hết cảm giác thèm ăn. Lương Bội Văn kéo nhẹ áo của Hướng Viễn Thần, ý muốn nhắc hắn tới hiểm cảnh của mình. Nhưng một cái kéo này lại khiến Vu Vũ Hàm càng bất mãn hơn. Hướng Viễn Thần cũng không hiểu sao lại biến thành như thế này, vốn chỉ muốn đuổi Vu Vũ Hàm đi mà thôi, kết quả là đối phương lại nâng cánh tay phải đang bị thương lên, khiến lời nói của Hướng Viễn Thần bị nghẹn ở trong cổ họng. "Ăn nhiều một chút." Hướng Viễn Thần nhìn những món ăn trong bát, lại nhìn Vu Vũ Hàm ở phía đối diện, môi hơi mím lại chứ không nói gì. "Ba ba....... Ghét món đó." Một câu này của Tiếu Tiếu khiến Vu Vũ Hàm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó âm thầm hối hận. "Em ăn là được." Lương Bội Văn trước giờ đều như vậy, gu ăn uống của cô và Hướng Viễn Thần luôn là hai thái cực khác nhau, cho nên nhường nhau những món mình ghét luôn được coi là chuyện bình thường, nhưng ở trong mắt của Vu Vũ Hàm lại không phải như vậy. "Ba ba, con.... cũng muốn." Tiếu Tiếu đáng yêu bưng cái bát lên, Hướng Viễn Thần muốn cười nhưng cố nhịn xuống. Tiếu Tiếu đã biết tự chăm sóc bản thân từ khi rất nhỏ, mặc dù không biết vì sao lần này lại muốn hắn gắp đồ ăn cho, nhưng nếu nhóc con đã yêu cầu thì hắn nhất định sẽ thoả mãn nó. Vu Vũ Hàm nhìn ba người trước mặt, giống như một nhà ba người hài hoà, mình giống y như là người dư vậy. Thật ra mỗi lần cử động tay phải cậu đều thấy rất đau, nhưng cậu lại giống như đang tự ngược, không ngừng gắp đồ ăn cho Hướng Viễn Thần. Hướng Viễn Thần không khó để nhìn ra Vu Vũ Hàm đang đau đớn, nhưng hắn biết một số chuyện nên đoạn tuyệt thì nhất định phải đoạn tuyệt. Vu Vũ Hàm chỉ vì một món đồ chưa tới tay biến mất nên mới chưa kịp thích ứng mà thôi, đó cũng không phải là yêu. Hắn cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, lại một lần nữa đắm chìm vào cạm bẫy do tình yêu thêu dệt. Tình yêu chính là như vậy, nếu khóc lóc cầu xin thì cũng chỉ để lại trong ký ức của người ta mặt khó coi nhất của mình, cứ thoải mái buông tay thì có lẽ vào một lúc nào đó trong tương lai họ sẽ nhớ tới những điều tốt đẹp của mình. Rốt cuộc cũng xong một bữa Hồng Môn Yến, Lương Bội Văn ngã xuống sô pha như được giải thoát, Tiếu Tiếu cũng bởi vì ăn no căng nên vừa ngã xuống sô pha liền ngủ. Hướng Viễn Thần nhẹ tay nhẹ chân bế Tiếu Tiếu vào phòng ngủ, sau đó đắp chăn lên. Rồi lại đi cầm một cái chăn khác đắp cho Lương Bội Văn. Vu Vũ Hàm đứng ở một bên nhìn những hành động đó của Hướng Viễn Thần, trong lòng có hơi xúc động. Hình như sau khi Hướng Viễn Thần rời khỏi cậu thì càng biết cách chăm sóc người khác hơn, nhưng sự chăm sóc đó lại không phải cho mình. "Tôi tiễn cậu một đoạn." Khi nghe thấy những lời này, Vu Vũ Hàm giật mình ngẩng đầu nhìn Hướng Viễn Thần, trong lòng có chút vui sướng. "Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu." Trong mắt của Hướng Viễn Thần có sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có, Vu Vũ Hàm biết cậu đã đoán sai rồi. Buổi tối, đèn ở khu dân cư sáng trưng, đúng là thời điểm gia đình quây quần bên nhau, ở trong sân chỉ nghe được tiếng dế kêu, bốn phía đều yên tĩnh. "Cậu đừng đến tìm tôi nữa." Vu Vũ Hàm dừng lại bước chân, có hơi kinh ngạc nhìn Hướng Viễn Thần. Hướng Viễn Thần cúi đầu, không thấy rõ được vẻ mặt của hắn. "Cậu cứ như vậy khiến tôi thấy rất phiền." "Là bởi vì người phụ nữ kia sao? Em làm tất cả những điều này là muốn cho anh biết tình yêu của em không hề thua kém những người khác." Tay Vu Vũ Hàm nắm lấy tay của Hướng Viễn Thần, có chút kích động, buổi tối hôm nay cậu vẫn luôn giữ thái độ lịch thiệp, nhưng Hướng Viễn Thần lại hết lần này tới lần khác làm cậu thất thố. Hướng Viễn Thần hơi nghiêng đầu để nhìn vết thương trên tay của Vu Vũ Hàm, hắn biết đó là vì mình, nhưng mà....... "Nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là phụ nữ, không phải sao? Chúng ta có thể kết hôn hợp pháp sao? Có thể sinh thật nhiều cục cưng đáng yêu như Tiếu Tiếu à? Những cái này cậu có thể làm được không?" Hướng Viễn Thần lại nói ra lời khiến người ta tổn thương một lần nữa, Vu Vũ Hàm bị thương đầy mình. Nhưng Vu Vũ Hàm cũng không chú ý tới, sau khi Hướng Viễn Thần nói những lời này không dám ngẩng đầu nhìn Vu Vũ Hàm. Thật ra Hướng Viễn Thần không hề để ý tới ánh mắt của người đời, Nhâm Hạo chính là một ví dụ tốt nhất, nhưng hắn biết cuộc sống hạnh phúc giản dị như thế này, Vu Vũ Hàm không thể cho được. "Hôm nay là sinh nhật của em." Khi Hướng Viễn Thần nghe được câu này, trong mặt chợt loé lên thứ gì đó, thật ra mấy năm nay hắn vẫn nhớ rõ ngày này, nhưng chính vào cái ngày này mà hai người bắt đầu bất hoà. Mấy năm nay cứ tới ngày này là hắn lại mất ngủ một cách khó hiểu, hắn đành phải dùng rượu chuốc say bản thân để mình có thể ngủ. "Vậy vừa......" "Bữa ăn anh nấu cho em hôm nay rất ngon." "Không phải tôi......" "Em hy vọng ngày mai cũng có thể được ăn những món ngon như vậy." Vu Vũ Hàm tự lừa bản thân nói hết lời, để Hướng Viễn Thần cảm giác như mình đã hoan nghênh cậu đến một lần nữa. "Em sẽ cho anh biết, mặc dù em không thể làm gì được trong việc sinh con, nhưng những thứ khác thì em sẽ cố gắng làm được tốt hơn." Ánh mắt của Vu Vũ Hàm sáng long lánh dưới ánh sao, trong lúc nhất thời khiến Hướng Viễn Thần có hơi ngây ngẩn. Đột nhiên trên môi có xúc cảm mềm mại khiến hắn lấy lại tinh thần, trước mắt là khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Vu Vũ Hàm. "Đây là quà sinh nhật." ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Hướng Viễn Thần trằn trọc ở trên giường, thi thoảng lại để ý xem Tiếu Tiếu có thể bị ngã xuống giường hay không, sau đó lại lâm vào trầm tư. Hôm nay Vu Vu Hàm thế mà lại để lộ ra một mặt ôn nhu, khiến Hướng Viễn Thần có hơi ngây ngẩn. Hơn nữa....... Cái hôn ngày hôm nay, tim của Hướng Viễn Thần đã lâu rồi chưa đập nhanh như vậy. Không khỏi cười khổ, Vu Vũ Hàm giống như con rắn ở vườn địa đàng, không ngừng dụ dỗ hắn đi thưởng thức trái cấm, không cảnh giác sẽ bị lay động. Nhưng cho dù đối phương có làm như nào thì hắn cũng sẽ không quay đầu lại, con người sẽ không bao giờ mắc cùng một sai lầm tới hai lần. +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ "Mau, nếu còn không đưa con đi, ba ba sẽ đến muộn." Hướng Viễn Thần kéo tay nhỏ của Tiếu Tiếu, đẩy cửa đi ra. Đáng ghét, tất cả lỗi là do Vu Vũ Hàm vào tối hôm qua, làm kiểu gì cũng không chịu ra khỏi đầu của hắn, kết quả là 3-4 giờ hắn mới ngủ được, không ngờ là bị ngủ quên. Ủa? Phòng đối diện có nhà mới chuyển tới à? Hướng Viễn Thần biết hai người trước bà Dương ở phòng đối diện đã chuyển đi, nhưng nhanh như vậy đã có người mua rồi à? Nhìn căn phòng đang được trang hoàng, Hướng Viễn Thần không rảnh để nghĩ nhiều, dùng một tay ôm lấy Tiếu Tiếu, sau đó liền chạy như điên ra ngoài. Công việc hôm nay không nhiều lắm, làm việc ở công ty nhỏ luôn rất thoải mái. Hướng Viễn Thần làm xong liền uống một mồm đầy đồ uống, đứng dậy xoay xoay thắt lưng. "Người ngày hôm qua thực sự khiến em sợ muốn chết, nhưng cuối cùng em cảm thấy anh ta thực sự muốn theo đuổi anh một lần nữa đấy." Lương Bội Văn đã đi tới, cô vừa mới làm xong công việc trong tay, cũng rất nhàn. "Em không biết chuyện gì đã xảy ra đâu." Trong mắt Hướng Viễn Thần tràn đầy bi thương, Lương Bội Văn biết đây là điểm yếu của Hướng Viễn Thần, không nên đụng chạm tới, nên tìm đề tài khác để chuyển chủ đề câu chuyện. "Tiếc là một quý cô xinh đẹp như em lại trở thành vị hôn thê của anh, hiện giờ càng không có ai tới theo đuổi em." Hướng Viễn Thần nghĩ tới điều này, trên mặt đầy sự áy náy: "Rất xin lỗi, anh vẫn chưa suy nghĩ chu đáo, hay là chúng ta......." "Thôi, thôi, dù sao cũng chẳng có ai theo đuổi em. Anh á, đúng là một người quá tốt, cho nên mới bị khi dễ như vậy." Lương Bội Văn không biết trước kia Hướng Viễn Thần gặp chuyện gì, chỉ biết là, Hướng Viễn Thần hiện tại mỗi khi làm xong công việc trong tay liền đi giúp đỡ người khác. Bây giờ bất kể là ai có chuyện gì là lại tới tìm Hướng Viễn Thần. Hiện giờ chức trách của Lương Bội Văn chính là bảo vệ Hướng Viễn Thần không bị khi dễ! "Haizz, hai người biết sao gần đây lại ít việc như vậy không?" Một đồng nghiệp hóng hớt dịch ghế dựa lại gần đây. "Xin người, đừng có hóng hớt linh tinh nữa được không?" Lương Bội Văn vừa nói móc, lại vừa ghé sát cái tay tới. Hướng Viễn Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói về chuyện hóng hớt thì ai bì lại với Lương đại tiểu thư chứ. Vị đồng nghiệp kia nói từng chữ từng chữ một cách thần thần bí bí: "Nghe nói.... Công ty chúng ta sắp phải đóng cửa rồi." Hết chương 33.