Tra công biến thành thụ, thuộc tính là gì đây

Chương 24 : Người lạ quen thuộc nhất

Thật ra do tâm trạng của Hướng Viễn Thần không tốt nên mới đứng cạnh cầu thang cho khuây khoả, hắn còn lâu mới nghĩ tiêu cực chỉ vì ánh mắt của người khác. Nhưng không biết vì sao hắn càng đến gần cầu thang thì càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như lúc vừa mới chuyển đổi cơ thể vậy. Như có một sức hút khó hiểu nào đó cứ kéo hắn tới gần cầu thang. Đột nhiên trong đầu lại trống rỗng, cơ thể mất hết sức lực, dần nghiêng về phía trước...... Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh hắn chưa từng thấy, nhưng phần lớn đều là khuôn mặt quyết tuyệt của mình. Cuối cùng cũng phải trở lại như cũ, nhưng hắn còn chưa kịp nói lời từ biệt nào, với Nhâm baba và Nhâm mama của người yêu hắn, người cũng gần như là bạn - Lục Viễn, còn có người đã rời đi kia....... Khi thấy được vẻ mặt hoảng hốt của Vu Vũ Hàm, nhưng sao có thể như vậy được. Rõ ràng tay đã ôm người khác rồi, sao có thể ôm mình được nữa. Nhưng.... Vào lúc này nhìn thấy cũng rất tốt...... Hướng Viễn Thần hoàn toàn mất đi tri giác. Bạch Tiểu Vũ thấy vẻ mặt lo lắng của Vu Vũ Hàm, căm giận xiết chặt nắm đấm. Rõ ràng đã nói ra những lời cay độc như vậy, sao giờ vẫn muốn quản Hướng Viễn Thần? ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Trong bệnh viện, Vu Vũ Hàm đứng ngây ở cạnh phòng cấp cứu nhìn vết máu trên áo sơmi. Chết tiệt! Sao vẫn không thể từ bỏ được tên kia. Vu Vũ Hàm thầm mắng bản thân không có nghị lực. Vừa rồi thấy Hướng Viễn Thần nằm trong lòng ngực đã gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ hắn không ăn đủ bữa sao? Rốt cuộc thì đèn phòng cấp cứu cũng tắt, một vị bác sĩ đi ra. "Thế nào rồi bác sĩ?" Vu Vũ Hàm nóng lòng muốn biết kết quả. "Đầu khâu mấy mũi với chân trái nứt xương thôi, không có gì nghiêm trọng." Bác sĩ nói xong liền bước đi, chỉ để lại Vu Vũ Hàm đứng yên ở chỗ đó. Trời mới biết vừa rồi cậu đã hồi hộp tới mức nào, lo lắng Hướng Viễn Thần sẽ gặp chuyện. Đợi khi cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, cả người lại cảm thấy nhũn ra. Tiến tới phòng bệnh, Vu Vũ Hàm vẫn ngồi ở bên cạnh hắn, tựa như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Vu Vũ Hàm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với hai người đều là một loại tra tấn. Cậu quyết định đợi khi Hướng Viễn Thần tỉnh táo lại thì sẽ nghe lời giải thích của Hướng Viễn Thần. Có lẽ là đã trải qua quá nhiều nỗi khiếp sợ, Vu Vũ Hàm thấy rất mệt mỏi, nhìn khuôn mặt say ngủ của Hướng Viễn Thần, hai mắt cũng từ từ nhắm chặt lại...... Cậu lại mở mắt ra một lần nữa là bởi vì cảm nhận được có người lay nhẹ mình. Ngẩng đầu lên, Vu Vũ Hàm kích động nắm lấy tay của đối phương, không để ý tới sự giãy dụa của đối phương mà hung hăng kéo hắn ôm chặt vào trong lòng ngực. "Cuối cùng em cũng đợi được anh." Vu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, thậm chí còn hơi nghẹn ngào. Một lúc sau, người trong lòng ngực mới phát ra âm thanh, có lẽ vì mới tỉnh dậy nên giọng có hơi khàn khàn: "Sao cậu lại ở đây, Tiểu Hàm?" Khuôn mặt tươi cười của Vu Vũ Hàm sụp đổ trong nháy mắt, buông hai tay ra, kinh ngạc nhìn người trước mặt. "Tôi bị sao vậy, cảm giác như đã ngủ rất lâu." Ánh mặt trời chiếu từ phía sau người nọ, vẫn là khuôn mặt tươi cười ôn nhu đó, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ. "Thần Thần?" Vu Vũ Hàm hỏi thử. "Cậu mà gọi như vậy nữa thì đứng có mơ mà tới nhà tôi cọ cơm lần nữa." Giọng điệu ôn nhu này là của Nhâm Hạo, không phải của Hướng Viễn Thần. Vu Vũ Hàm bỗng dưng cứng họng, không nói được lời nào. "Sao cậu vẫn cứ như trẻ con vậy, tới khi nào mới chịu trưởng thành hơn đây." Tay của người kia lại đặt lên đỉnh đầu của cậu giống như mọi lần. Mỗi một lần Nhâm Hạo sờ đầu Vu Vũ Hàm, cậu luôn không vui, làm vậy như đang đối xử với một đứa trẻ ấy. Nhưng vì muốn tiếp xúc với Nhâm Hạo nên lần nào cậu cũng để anh tuỳ ý vuốt ve. Lúc này đây cậu lại né tránh, cậu nghĩ tới khuôn mặt ghét bỏ khi nhìn mình, nhớ tới người đàn ông luôn gọi mình là đầu tổ quạ. "Em có việc, đi trước đây." Vu Vũ Hàm cảm thấy bầu không khí rất xấu hổ, rời đi như chạy trốn.Người phía sau nhìn theo bóng lưng rời đi của Vu Vũ Hàm với ánh mắt bi thương. Vu Vũ Hàm cũng không đi khỏi bệnh viện mà đi tới một phòng bệnh khác. Thấy khuôn mặt ngủ say vẫn giống như mấy tháng trước, Vu Vũ Hàm nghe bác sĩ báo cáo. "Người nhà bệnh nhân này hôm qua nói ngón tay có hơi nhúc nhích nhẹ, nhưng sau khi kiểm tra, chẳng qua chỉ là phản xạ thần kinh bình thường mà thôi. Theo những kết quả quan sát hiện tại thì tỷ lệ tỉnh dậy vẫn rất thấp." "Tỷ lệ tỉnh dậy rất thấp, vậy có nghĩ là sẽ không thể tỉnh lại đúng không?" Vu Vũ Hàm nắm nhẹ tay của Hướng Viễn Thần. Rõ ràng là ai cũng đã về chỗ nấy rồi, cậu đáng lẽ phải vui mừng mới đúng chứ. Nhưng hiện giờ người đang mê man chính là người cậu yêu nhất. Hiện giờ cậu có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi. Trong phòng bệnh của Nhâm Hạo, một người đang yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Thật ra hắn vẫn là Hướng Viễn Thần, cũng có thể nói hắn đã không phải là Hướng Viễn Thần trước kia. Vào lúc té xỉu, hắn đã thấy được rất nhiều hình ảnh trước giờ chưa từng thấy. Lúc Nhâm Hạo đối mặt với hắn đã khổ sở như thế, nhưng ở trước mặt Vu Vũ Hàm lại như thay đổi thành người khác, luôn cười đùa ầm ĩ. Có lẽ.... Nhâm Hạo và Vu Vũ Hàm ở bên nhau sẽ càng vui vẻ hơn. Cho nên Hướng Viễn Thần quyết định sẽ rời khỏi nơi này, hai người còn lại sẽ được hạnh phúc. Bắt đầu từ ngày đó, không còn người nào bước vào phòng bệnh của Nhâm Hạo nữa, dường như đã bị người ta quên mất. Hơn nửa tháng sau, chân bị thương của Hướng Viễn Thần đã khỏi hẳn, cũng phải tự mình xuất viện. Ngày đó mặt trời rất chói, Hướng Viễn Thần vừa mới bước ra khỏi bệnh viện đã phải lấy tay che mắt lại. Đột nhiên trước mắt đen ngòm, lại mở mắt ra, Hướng Viễn Thần bị người ta kéo đi tới tiểu khu bỏ hoang phía sau bệnh viện. Chỗ này có bức tường ngăn rất dày, bên trong căn bản là chẳng có một ai. Vốn đang định chất vấn tại sao lại kéo hắn ra đây, Bạch Tiểu Vũ bước ra từ phía sau đám người mặc đồ đen, hắn liền hiểu ra mọi chuyện. "Mày có biết là tên của mày giống với thằng mà tao ghét nhất không?" Hướng Viễn Thần ngây cả người, hắn vẫn nghĩ mặc dù cuối cùng Bạch Tiểu Vũ cũng đá hắn, nhưng những ngày kia vẫn là hạnh phúc của cả hai người. Không ngờ là cậu ta lại ghét hắn tới như vậy. "Bây giờ cuối cùng tao mới được ở bên người tao thích, mày còn tới làm loạn cái gì hả?" Hướng Viễn Thần đột nhiên nhớ tới Bạch Tiểu Vũ từng nói hắn không bằng ngón chân của người ta, bất giác nở nụ cười. Nếu đó là Vu Vũ Hàm thì có phải là thổi phồng hơi quá rồi không? Thấy Hướng Viễn Thần vẫn còn cười được khi rơi vào hoàn cảnh này, Bạch Tiểu Vũ thấy hơi tức: "Mấy người ngây ra đấy làm gì, còn không mau ra tay đi." Mấy người mặc đồ đen ngây cả người, bọn họ nghĩ chỉ đến uy hiếp một chút là được rồi, chưa từng nghĩ là sẽ phải ra tay: "Hướng Viễn Thần dù sao cũng từng là người của thiếu gia, làm vậy không ổn đâu." "Mấy người cùng biết là từng mà, hiện giờ tôi mưới chính là người của thiếu gia mấy người, cứ làm cho tôi, có gì tôi chịu." Nghe thấy vậy, nhóm người mặc đồ đen rốt cuộc cũng ra tay, đánh từng cú lên người Hướng Viễn Thần. Tuy Hướng Viễn Thần bị thương, nhưng hắn cũng không phải là người hiền lành gì, đông chắn tây trốn, luôn tìm ra sơ hở để đánh trả. Tuy so về phần nhân số thì yếu thế, nhưng hắn vẫn tận dụng tối đa ưu thế là dáng người nhỏ con. Bạch Tiểu Vũ nhìn mà sốt ruột, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy một xấp ảnh trong túi ra. Bị người phía sau ghìm cổ lại, Hướng Viễn Thần đang muốn giẫm lên chân của đối phương, sự chú ý đã bị bức ảnh Bạch Tiểu Vũ đang lắc lư trên tay thu hút. Đó là hình ảnh hai người sau khi hoan ái, Vu Vũ Hàm nhắm mắt lại, Bạch Tiểu Vũ rúc vào trong lòng cậu, còn tạo cử chỉ đáng yêu về phía camera. "Có rất nhiều ảnh như thế này, tao tin là mày cũng biết phương diện đó của Vu Vũ Hàm rất lợi hại đi. Ngày hôm qua tao đã cầu xin mà anh ấy vẫn không tha cho tao, hiện giờ chân vẫn không khép chặt lại được này." Bạch Tiểu Vũ thẹn thùng nói xong những lời phóng đãng. Trong đầu Hướng Viễn Thần nháy mắt bị hình ảnh Vu Vũ Hàm mây mưa với Bạch Tiểu Vũ nhồi đầy. Bạch Tiểu Vũ thấy có thể thu hút được sự chú ý của đối phương, nhanh chóng bảo những người kia ra tay. Đám người mặc đồ đen đều đã được huấn luyện, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ yếu nhất của Hướng Viễn Thần, nhưng Hướng Viễn Thần lại giống như đã mất đi năng lực phản kháng, hai mắt trống rỗng cứ thế chịu trận. Bạch Tiểu Vũ thấy hữu dụng liền tiếp tục nói: "Tao biết mày chắc chắn biết Vu Vũ Hàm đã có người mình thích đi. Vu Vũ Hàm ở bên mày cũng chỉ là để trả thù cho tất cả những gì mày đã làm với người anh ấy thích mà thôi." "Mày nghĩ là anh ấy thích mày à? Thật ra anh ấy chỉ đang đùa giỡn mày mà thôi." Không biết vì sao Hướng Viễn Thần lại nhớ tới chuyện có người đã sửa việc hắn bị ngã cầu thang thành tự sát. Sau đó hắn cũng thử điều tra nhưng cuối cùng lại không có kết quả gì, như là đã bị người khác cản trở. Thì ra là thế, thì ra là thế....... Hướng Viễn Thần không hề cảm thấy chút đau đớn nào trên người, cười rất quỷ dị. "Phụt." Không biết ai đã đá vào bụng Hướng Viễn Thần khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi. "Hay là mau chạy đi thôi, nếu không sẽ chết người thật đấy." "Sợ cái gì, dù sao thì bệnh viện cũng ở ngay đây, cùng lắm thì ném nó tới đấy thôi." Bạch Tiểu Vũ nói ngoài miệng là như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chạy mất. Hướng Viễn Thần cảm giác trước mắt bị màu đỏ bao trùm, chắc là vết thường trên đầu nứt toác ra đi. Hướng Viễn Thần cười cười, lại bị cơn đau ở miệng kìm lại. Bước đi từng bước một, muốn đi tới chỗ người khác có thể nhìn thấy. Hắn không thể chết được, cơ thể này không phải là của hắn. Máu chảy suốt dọc đường đi, nhưng Hướng Viễn Thần vẫn cố chống đỡ với chút sức lực cuối cùng. Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy xe lui tới, thấy có một chiếc xe gần nhất đang dừng lại, Hướng Viễn Thần vui mừng giơ cánh tay lên. Người trên xe bước xuống, thế mà lại là nhân vật mà hắn và Bạch Tiểu Vũ giành giật --------- Vu Vũ Hàm. Vu Vũ Hàm hình như nhìn lướt qua bên này một chút, giờ phút này Hướng Viễn Thần muốn hối hận cũng không kịp, chỉ muốn chặt đứt cái tay đang giơ lên đi. Không ngờ là Vu Vũ Hàm không hề qua đây, chỉ thì thầm gì đó với lái xe, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn rồi bước nhanh vào bệnh viện. "Cậu không sao chứ." Một người nhìn thấy cả người Hướng Viễn Thần đều là máu tươi, chạy tới với vẻ mặt lo lắng. Nhưng hiện giờ trước mắt của Hướng Viễn Thần chỉ là ánh mắt khinh bỉ của Vu Vũ Hàm, trong lỗ tai ù ù, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Sao lại mệt mỏi như vậy? Sao trời lại tối như vậy? Hết chương 24.