Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 40
Editor: Ốc
Bạc Vị Nam đứng trước cửa nhà Văn Thanh một hồi mới chậm rãi nhẹ bước xuống lầu.
Văn Thanh dán tai trên ván cửa, nghe tiếng chân bước đi ngày càng xa của Bạc Vị Nam, cho tới tận khi không còn nghe được gì nữa mới nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, trốn sau rèm cửa nhìn chằm chằm cửa ra, một lát sau mới thấy Bạc Vị Nam đi ra.
Anh đi không vội vàng, còn ngồi xuống bồn hoa bên dưới khu nhà, bộ dạng khá uể oải, tay vẫn xoa trán, hình như hơi nhức đầu.
Bạc Vị Nam không đi, Văn Thanh vẫn đứng sau rèm cửa mà nhìn, rõ ràng lúc anh đến gõ cửa thì không chịu mở, bây giờ lại rón rén nhìn lén.
Văn Thanh thấy Bạc Vị Nam lấy đồ trong túi ra, sau đó ánh lửa lóe lên. Anh đốt một điếu thuốc hốt, tàn thuốc chấm đỏ, vô cùng nổi bật trong đêm đen. Anh cứ như vậy mà yên lặng hút, khiến người ta cảm thấy vô cùng chán chường.
Đây là lần đầu tiên Văn Thanh nhìn thấy bộ dạng Bạc Vị Nam khi hút thuốc. Trước đây khi chưa yêu nhau, cậu từng nghe nói anh biết hút thuốc, nhưng gần đây hai người ở bên nhau mỗi ngày, trên người Bạc Vị Nam chưa từng có mùi thuốc lá, khiến Văn Thanh nhất thời không tưởng tượng ra được rằng anh sẽ hút thuốc.
Bạc Vị Nam vốn đang ngồi yên như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng về hướng nhà Văn Thanh. Cậu hoảng sợ, mau chóng túm chặt rèm cửa để núp vào, trong ngực đập loạn, không biết Bạc Vị Nam có nhìn thấy mình hay không.
Khi cậu đang trốn tránh không dám ra mặt, điện thoại di động để trong túi lại vang lên, là tiếng chuông báo có tin nhắn.
Văn Thanh lấy ra nhìn, là tin nhắn của Bạc Vị Nam.
“Bảo bối, đừng đứng trước cửa sổ, mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Văn Thanh biết mình bị anh nhìn thấy, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.
Lúc cậu đang chần chờ, tin nhắn tiếp theo đã tới.
“Bảo bối ngoan, đi ngủ đi. Tôi cũng về đây, ngày mai sẽ quay lại tìm em.”
Tối nay, Văn Thanh tự đi vào bế tắc, nhất quyết không chịu buông bỏ khúc mắc trong lòng. Cậu trả lời tin nhắn của anh: “Ngày mai đừng tới đây, một mình anh đợi hai ngày đi. Còn nữa, phải chăm sóc Tiểu Tra cho tốt, đừng quên cho nó thêm thức ăn cho mèo và nước uống.”
Bạc Vị Nam nhìn tin nhắn mới trong điện thoại, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Trong tin nhắn của Văn Thanh, nội dung về anh mới có mười ba chữ, nhưng những điều liên quan tới Tiểu Tra đã chiếm hẳn hai mươi chữ.
Anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đôi khi làm mèo thật sướng, chọc Văn Thanh giận chỉ cần chạy tới cọ cọ dụi dụi cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn kêu meo meo hai tiếng, dù Văn Thanh giận tới mấy cũng sẽ không bỏ mặc anh, càng đừng nói tới chuyện đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài, ngay cả bước chân qua cửa cũng không làm được.
Bạc Vị Nam thở dài, bắt chước Tiểu Tra kêu meo meo hai tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hướng trên lầu rồi mới đi.
Lúc Bạc Vị Nam trở về nhà mình đã là nửa đêm, hôm nay anh bị rót nhiều rượu như vậy, lại ngồi trong gió lạnh lâu, trên người bắt đầu có chút khó chịu. Vừa mở cửa phòng ra, chợt nghe tiếng mèo kêu meo meo một tiếng, một chú mèo nhỏ nhảy từ trên ghế sa lông tới, chạy ra cửa nghênh tiếp chủ nhân.
Nó lắc đầu vẫy duôi, dạo quanh chân Bạc Vị Nam một vòng, rồi phát hiện ra không thấy bóng dáng Văn Thanh đâu, nghi ngờ kêu meo một tiếng.
Bạc Vị Nam bế mèo nhỏ lên, có chút bất đắc dĩ nói: “Con trai, ba chọc mẹ con giận rồi, đêm nay cậu ấy không về.”
Trên người Bạc Vị Nam có mùi rượu nặng, mèo nhỏ ghét bỏ đập móng lên mặt anh, biểu đạt sự khinh thường.
Bạc Vị Nam ôm mèo nhỏ nằm lên ghế sa lông, đêm nay anh thật sự mệt muốn chết luôn, chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Nằm một hồi, bỗng đột nhiên anh nghĩ tới gì đó. Bạc Vị Nam rút điện thoại di động ra, mở chức năng chụp ảnh, chụp bộ dáng khổ sở của mình và Tiểu Tra vào, rồi gửi tin cho Văn Thanh.
Khi thấy Bạc Vị Nam rời đi, Văn Thanh mới vào phòng tắm tắm rửa, sau đó nằm lên giường. Cậu đã quen với việc bên cạnh có nhiệt độ cơ thể của một người, nhất thời không ngủ được, thật sự cảm thấy rét lạnh.
Cậu co ro nằm trên giường, dường như tư thế như vậy có thể khiến cậu ấm áp hơn một chút.
Chuyện xảy ra tối nay tái hiện lại trong đầu cậu, khoảng thời gian được ở bên Bạc Vị Nam thật quá đỗi hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này lại mau chóng rạn nứt như vậy.
Cậu cứ suy nghĩ miên man, chợt điện thoại di động ở đầu giường vang lên. Trái tim Văn Thanh nhảy dựng, cậu biết giờ này mà còn gửi tin nhắn nhất định là Bạc Vị Nam.
Cậu mau chóng nắm lấy điện thoại, vừa mở ra nhìn đã thấy tin nhắn ảnh.
Trong ảnh, Bạc Vị Nam nằm trên ghế sa lông, Tiểu Tra nằm úp sấp trên ngực anh, cùng với ảnh còn có một đoạn tin nhắn.
“Hai chú mèo trong hình bị thất lạc chủ, nếu như chủ nhân nhìn thấy tin nhắn này, xin đừng tức giận nữa, bởi vì hai chú mèo rất nhớ chủ nhân, rất nhớ, rất nhớ.”
Văn Thanh xem xong đoạn này, đầu tiên là nhịn không được cười rộ lên, sau đó lại từ từ kiềm chế.
Cậu phóng to ảnh chụp, gần như là nhìn không chớp mắt khuôn mặt của Bạc Vị Nam. Chỉ nhìn qua ảnh cũng có thể thấy rõ ràng nét uể oải trên gương mặt ấy. Nhất định cậu đã khiến anh rất đau đầu, chẳng nói chẳng rằng lại chạy về nhà, còn đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài. Anh không hề tức giận, trong khi cậu lại rất ngang bướng.
Văn Thanh thở dài, ôm điện thoại trước ngực, dường như nếu như vậy, khoảng cách giữa hai người có thể gần thêm chút nữa.
Sáng sớm hôm sau, Văn Thanh dậy thật sớm. Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, viền mắt dưới đã có vành đen.
Tới lúc làm xong đồ ăn sáng đặt lên bàn, Văn Thanh mới phát hiện mình theo thói quen làm phần cho hai người, nhìn lại cái bát cho Tiểu Tra cũng trống trơn, nhất thời tâm tình cậu suy sụp hẳn.
Ăn sáng mà chẳng thấy mùi vị gì, cậu từ từ trở về ngồi trong phòng ngủ, cứ ngồi ngây người như vậy. Cậu hầu như không tìm thấy hứng thú để làm bất cứ việc gì, trong lòng đều chỉ nghĩ tới người kia, và Tiểu Tra của bọn họ.
Ngồi ngây người một hồi, điện thoại di động ở đầu giường bỗng nhiên vang lên, Văn Thanh tưởng rằng Bạc Vị Nam gọi tới, não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã chạy tới nhấc máy.
Tới lúc nhìn thấy hiển thị trên màn hình mới biết, hóa ra không phải là Bạc Vị Nam gọi tới mà là chị họ của cậu.
Văn Thanh giật mình, tuy rằng quan hệ giữa cậu và chị họ không tệ lắm, nhưng bình thường nếu không có việc gì, chị họ sẽ không gọi điện cho cậu. Hôm nay sáng sớm đã gọi điện tới, phải chăng trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Văn Thanh nghĩ vậy, mau chóng nghe máy: “Chị ạ?”
Đầu dây bên kia quả nhiên vang lên giọng nói nóng nảy của chị họ: “Tiểu Thanh, gần đây em có rảnh không, về nhà một chuyến đi.”
Văn Thanh khẩn trương, vội vàng hỏi: “Sao vậy chị, ba mẹ em xảy ra chuyện gì à?”
Chị họ cậu thở dài, nói: “Đêm qua chú lên lớp dạy xong, trên đường về nhà không cẩn thận bị ngã gẫy chân, bác sĩ nói chú phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng chú không chịu, không ai khuyên được. Chú còn bắt chị và cô không được nói việc này với em. Chị phải lén gọi cho em đấy.”
Văn Thanh nghe xong, trong đầu choáng váng, sắc mặt cũng thay đổi: “Được. Em sẽ sắp xếp về ngay lập tức. Chị cố gắng khuyên nhủ ba em, bảo mẹ em yên tâm, đừng lo lắng quá mà hại thân.”
Chị họ đồng ý, nói thêm hai ba câu rồi mới cúp máy. Văn Thanh mau chóng lôi va li ra, thu thập quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Nhà của Văn Thanh ở thành phố khác, mất hơn năm tiếng ngồi tàu, nhưng không thể đặt mua được vé ngay trong ngày. Cậu tìm kiếm một hồi, phát hiện ra xế chiều hôm nay có chuyến bay thẳng, lập tức đặt vé luôn.
Cậu mua vé máy bay xong, thu dọn hành lý thỏa đáng, lại sợ mình để nhỡ chuyến bay nên không dám dừng lại một giây, gấp rút kéo hành lí xuống lầu.
Trên đường tới sân bay, cậu dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Bạc Vị Nam, nói với anh về chuyện ở nhà.
Cậu nhớ sáng sớm hôm qua vừa gọi điện với ba mẹ, còn nói qua năm mới sẽ dẫn Bạc Vị Nam về nhà cho họ gặp mặt. Nào ngờ, mới chỉ qua hai ngày ngắn ngủi lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bạc Vị Nam bị móng vuốt của mèo nhỏ đập vào mặt mà tỉnh giấc. Anh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Tra đang mở to đôi mắt điềm đạm, đáng yêu nhìn mình.
Bạc Vị Nam xoa gáy, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sa lông.
Đêm qua sau khi gửi tin nhắn cho Văn Thanh, anh cứ ngủ luôn như vậy. Bạc Vị Nam dí mũi ngửi quần áo trên người mình, lập tức nhíu mày ghét bỏ. Tối qua anh thậm chí còn không tắm mà ngủ luôn trên ghế. Nghĩ tới đây, Bạc Vị Nam mau chóng đứng dậy đi tắm ngay.
Con mèo nhỏ vừa thấy anh muốn đi, móng vuốt bấu chặt lấy ống quần anh không tha, miệng cứ liên tục kêu “meo meo”.
Bạc Vị Nam nhặt điện thoại di động lên nhìn, không ngờ phát hiện điện thoại đã hết pin tắt máy từ lâu. Anh nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng bây giờ đã tới trưa rồi. Từ tối qua cho tới bây giờ, anh chưa lấy thức ăn cho Tiểu Tra, bảo sao nó rối rít như vậy, hóa ra là đói bụng lắm rồi.
Bạc Vị Nam vội vàng bế mèo nhỏ lên, đặt nó tới chỗ có thức ăn: “Xin lỗi con trai, ba ngủ quên, hôm nay ba nhất định sẽ bồi thường con, cho con ăn nhiều hơn.”
Mèo nhỏ đói quá, vừa nhìn vừa ăn, gần như muốn vùi luôn đầu nhỏ vào trong bát thức ăn ngấu ngấu nghiến nghiến.
Bạc Vị Nam cắm sạc cho điện thoại, cầm quần áo vào phòng tắm. Hôm qua còn dự định hôm nay sẽ dậy sớm để tới nhà Văn Thanh, hóa ra anh đã xem thường loại rượu này rồi, ngủ một giấc tới bây giờ luôn. Không biết bây giờ Văn Thanh đang làm gì?
Câu hỏi này mau chóng có đáp án.
Bạc Vị Nam tắm xong đi ra, vừa mở máy điện thoại lên đã có một tin nhắn mới. Thấy Văn Thanh gửi tới, anh lập tức mở ra xem.
Về với ba mẹ sao…
Bạc Vị Nam cầm điện thoại di động trầm tư hồi lâu, lập tức đưa ra một quyết định. Anh để điện thoại xuống, đi tới chỗ Tiểu Tra đã lưu luyến bát thức ăn, không thèm để ý tới sự giãy dụa của nó mà bế nó lên trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Con trai, con có đồng ý đi theo ba, bất kể là chân trời hay góc biển cũng phải tìm được mẹ trở về hay không?”
Mèo nhỏ: ⊙﹏⊙b *mồ hôi*
Bạc Vị Nam: “Bất kể con đường phía trước có gian nan thế nào, bất kể trên đường gặp phải bao nhiêu chướng ngại vật, con vẫn đồng ý theo ba, không rời không bỏ, sống chết có nhau, cho tới khi tìm được mẹ chứ?”
Mèo nhỏ: ( ⊙ o ⊙)!
Bạc Vị Nam xúc động muốn khóc: “Con trai! Chúng ta lên đường thôi!”
Mèo nhỏ: …
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
61 chương
92 chương
46 chương