Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 26 : Nụ hôn nóng bỏng
<img alt=15781802_1463092443731693_8386851274776623351_n src="https://static./chapter-image/tra-cong-bien-mieu-ky/15781802_1463092443731693_8386851274776623351_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=3032822052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Hai người về đến nhà Văn Thanh. Cả hai vừa bước qua cửa thì thấy Tiểu Tra đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nghịch ngợm cắn gối dựa. Bé mèo thấy ba mẹ về liền meo meo hai tiếng.
Bạc Vị Nam xách mấy túi đồ mới mua vào trong bếp, anh vừa đặt túi xuống thì đã bị Văn Thanh đẩy ra ngoài: “Được rồi, phần việc còn lại cứ để em. Anh ra ngoài chơi cùng Tiểu Tra một lúc đi.”
Bạc Vị Nam rất rõ năng lực của bản thân thế nào, biết mình ở bếp chỉ phá hoại chứ chẳng giúp được gì, anh đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Tiểu Tra đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa thấy Bạc Vị Nam đi ra, bé liền trở nên chột dạ. Bé ném cái gối đang cắn nãy giờ đi, rồi co thành một cục trốn dưới gầm bàn.
Bạc Vị Nam nghi ngờ liếc bé. Anh nghĩ có khi nào là do mình không đủ thân thiện chăng?
Bạc Vị Nam ngồi xuống sô pha, đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo mèo con nhảy lên đây.
Nhưng tay anh vừa chạm vào vỏ sô pha thì cả người đã cứng đờ.
Ai có thể cho anh biết, vũng ướt sũng ở vỏ sô pha là cái gì được không.......
Tiểu Tra nằm dưới gầm bàn, nhìn lên thấy vẻ mặt của Bạc Vị Nam thế kia, tiếng meo meo của bé lập tức trở nên đáng yêu và đáng thương vô cùng.
Sau khi Bạc Vị Nam trở lại thành người, Tiểu Tra đương nhiên không biết dùng bồn cầu trong nhà vệ sinh nữa. Anh và Văn Thanh vội vàng đi ra ngoài, không ai nghĩ đến việc phải chuẩn bị cát mèo cho bé. Nên bé đã giải quyết vấn đề ngay trên sô pha luôn.
Bạc Vị Nam bế Tiểu Tra ra khỏi gầm bàn, anh vừa định trách mắng bé mấy câu thì bất chợt nảy ra một ý.
Anh vuốt ve mèo con, khẽ khen ngợi: “Tiểu Tra, làm tốt lắm! Sau này con còn muốn đi vệ sinh thì cứ đi ở đây, nhớ chưa?”
Tiểu Tra vốn đang sợ sệt che đầu, giờ lại thấy Bạc Vị Nam không giận, bé lập tức hoạt bát trở lại.
Bạc Vị Nam đặt gối dựa lại về miệng cho Tiểu Tra: “Con ngoan, con chơi tiếp đi......”
Nghĩ đến việc các món hôm nay nấu là để cho người mình thích thưởng thức, tâm trạng của Văn Thanh vui hẳn lên. Đương nhiên là phải có món tủ của cậu, còn cả các món rau nóng sốt nữa. Từng đĩa được nấu ra đều có sắc, hương, vị vẹn toàn.
Bạc Vị Nam nhìn bàn đồ ăn xong thì hoàn toàn khuất phục trước tài nấu nướng của Văn Thanh. Bảo sao người ta có câu ‘con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày’. Nếu từ nay về sau, nếu ngày nào về nhà cũng được ăn những món thế này, Bạc Vị Nam thấy mình sẽ hạnh phúc chết mất.
Văn Thanh xới cơm cho cả hai xong, cậu vừa định động đũa thì nghe Bạc Vị Nam hô: “Em đừng ăn vội! Để tôi chụp kiểu ảnh cái đã!”
Văn Thanh dở khóc dở cười buông đũa xuống, đợi Bạc Vị Nam chụp ảnh xong.
Bạc Vị Nam cầm di động, vui vẻ nói: “Đây là bữa tối đầu tiên em nấu cho tôi, tôi phải chụp một bức thật đẹp để lưu làm kỷ niệm chứ.”
Văn Thanh mìm cười, bảo: “Thật ra hôm sinh nhật anh em cứ nghĩ anh sẽ đến, nên cũng nấu một bữa thịnh soạn.”
Bạc Vị Nam nghe thế thì lập tức hổ thẹn: “Bảo bối à, tôi xin lỗi......”
Văn Thanh thấy anh như vậy thì vội giải thích: “Em không có ý trách anh đâu, chỉ thuận miệng nói ra thôi. Tuy anh không đến nhưng lại gửi Tiểu Tra cho em, em vẫn luôn muốn cám ơn anh vì điều ấy!”
Bạc Vị Nam nói một câu hai nghĩa: “Tiểu Tra cũng rất biết ơn vì có thể ở bên em.”
Văn Thanh liền nở nụ cười, đôi mắt cậu sáng bừng lên.
Bạc Vị Nam đăng bức ảnh vừa chụp đồ ăn lên Weibo.
CV Bạc Tình: Tôi đến khoe khoang cho mọi người ghen ăn tức ở chơi nè. Mời mọi người thưởng thức tay nghề của vợ tôi @Hàn Sơ Thanh Ảnh nhé.
Bạc Vị Nam cực kỳ thích đồ do Văn Thanh nấu. Anh chỉ hận không thể có thêm một cái dạ dày nữa, rồi nhét tất cả các món trên bàn vào bụng.
Văn Thanh vừa dọn bát đũa xong thì Bạc Vị Nam lập tức cướp vị trí trước bồn rửa. Anh muốn chứng minh là mình cũng biết làm việc nhà.
Văn Thanh thấy anh thật sự muốn thể hiện thì đành tùy anh. Cậu đi về phía phòng khách, xem xem Tiểu Tra có thích thức ăn cho mèo mới mua không.
Văn Thanh vừa bước vào phòng khách thì thấy Tiểu Tra đang giơ chân tự liếm lông. Cậu càng ngày càng thấy tính cách bé mèo nhà mình thay đổi rõ rệt. Tuy những con mèo khác đều thích tự liếm lông để vệ sinh, nhưng mà Tiểu Tra nhà cậu thì chưa bao giờ làm thế.
Văn Thanh ngồi xuống bên cạnh cái bát ăn chuyên dụng của Tiểu Tra, trong bát sạch trơn.
Tiểu Tra nhìn thấy chủ nhân đến bên cạnh thì vươn lưỡi liếm liếm mu bàn tay cậu, cực kỳ thân thiết.
Văn Thanh thấy thế liền vui trở lại. Tuy Tiểu Tra thay đổi rất nhiều, nhưng bé vẫn thân thiết với cậu như trước.
Văn Thanh bế bé mèo lên, đi về phía sô pha rồi ngồi xuống. Cậu đặt mèo con lên đùi mình, bắt đầu gãi lông cho bé.
“Mèo con hôi hám, bé lăn lộn trên đất khiến cả người dính đầy bụi bẩn rồi, lại còn chạy ra ngoài lượn một vòng nữa. Tối qua tắm cho bé thì bé không chịu. Ngày nào bé còn chưa chịu tắm thì ngày đó anh không cho bé lên giường ngủ đâu!”
Mèo con khẽ kêu meo meo hai tiếng. Bé căn bản chẳng thèm để ý tới lời ‘uy hiếp’ của Văn Thanh.
Văn Thanh ngồi chơi với bé mèo một lúc, đến khi nghĩ Bạc Vị Nam chắc cũng rửa xong chồng bát đũa rồi, cậu bèn đặt Tiểu Tra sang bên cạnh. Ai ngờ tay cậu vừa động vào vỏ sô pha liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Văn Thanh dịch bé mèo sang chỗ khác, rồi đưa tay sờ sờ, sau đó cậu liền Sparta*.
*Sparta
<img alt=tumblr_inline_n7jopwrpen1s7csah1 src="https://static./chapter-image/tra-cong-bien-mieu-ky/tumblr_inline_n7jopwrpen1s7csah1.jpg" data-pagespeed-url-hash=959551730 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Vỏ ghế ẩm ướt, cả ngày hôm nay Tiểu Tra chơi trên này. Vừa nghĩ liền biết là đã xảy ra chuyện gì.
Văn Thanh nhớ trước kia Tiểu Tra còn tự đi vệ sinh bằng bồn cầu được, giờ lại tè thẳng lên sô pha. Cậu không sao bình tĩnh nổi.
“Tiểu Tra hư quá, bé muốn anh tức chết đúng không!”
Bạc Vị Nam ở trong bếp nghe thấy Văn Thanh nói thế, liền biết là cậu đã phát hiện bí mật ở sô pha rồi. Anh cười trộm, rửa tay rồi mới thong dong bước ra ngoài: “Sao thế em?”
Văn Thanh thấy anh đi đến thì lập tức mách: “Hôm nay Tiểu Tra tè lên sô pha, khiến vỏ sô pha ướt hết rồi.”
Bạc Vị Nam giả vờ cực kỳ kinh ngạc, anh đi qua vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Tra: “Nhóc hư đốn, con muốn ăn roi à! Thôi lát nữa làm cho nó một khay cát mèo đi.”
Văn Thanh cũng không thật sự giận Tiểu Tra. Cậu chỉ hơi lo, dù sao hai ngày nay bé đã thay đổi quá nhiều, khiến cậu cứ có cảm giác mình ôm nhầm mèo về nhà.
Bạc Vị Nam vừa dày vò cái mặt nhỏ của Tiểu Tra, vừa nói với Văn Thanh: “Có khi con chúng mình bước vào thời kỳ phản nghịch rồi.”
Văn Thanh trừng Bạc Vị Nam một cái, nhưng miệng vẫn hơi mỉm cười: “Con chúng mình cái gì.....”
Bạc Vị Nam tỏ vẻ cực kỳ đau lòng, anh ôm Tiểu Tra giả vờ khóc: “Con trai à, mẹ con không chịu thừa nhận địa vị của ba trong cái nhà này, phải làm sao bây giờ......”
Mặt Văn Thanh tức thì đỏ bừng, cậu cướp Tiểu Tra về trong lòng mình: “Anh chỉ nói linh tinh là giỏi!”
Bạc Vị Nam liếc trộm Văn Thanh một cái, anh biết cậu chỉ ngượng chứ không giận.
Bạc Vị Nam ngồi xuống phần sô pha sạch, giả vờ chau mày khó xử: “Thằng nhóc hư đốn Tiểu Tra này làm dơ chỗ ngủ tối nay của tôi rồi. Chẳng lẽ nó định ép ba nó phải ngủ đất ư?”
Văn Thanh giật mình, cắn môi không nói gì.
Bạc Vị Nam tiếp tục diễn kịch, xoa đầu Tiểu Tra, nói: “Khổ thân bộ xương già của tôi...... Thôi, nể tình con là con ba, lần này ba không tính với con. Nhưng mà còn lần sau thì không tha cho con nữa đâu đấy.”
Tim Văn Thanh bắt đầu đập nhanh hơn, lòng bàn tay cậu toát mồ hôi.
“Em thấy anh ngủ ở sô pha cũng khó chịu, đừng ngủ ở sô pha nữa. Cũng, cũng đừng ngủ dưới đất..... Hôm, hôm nay anh ngủ cùng em đi......”
Khi nói câu này tim Văn Thanh đập thình thịch, sau khi nói xong cậu lập tức nhìn chằm chằm vào mặt đất, chẳng dám nhìn anh thêm một chút nào.
Bạc Vị Nam thấy những cảm xúc tên là mừng rỡ, vui vẻ và sung sướng của anh chỉ bằng một câu nói kia mà lập tức xuất hiện. Giờ phút này, hình ảnh Văn Thanh cúi đầu đứng đó khiến máu toàn thân anh sôi trào.
Sao anh có thể nhẫn nhịn thêm nữa. Bạc Vị Nam lập tức ôm Văn Thanh vào lòng, để những nụ hôn nồng nhiệt của mình hạ xuống khuôn mặt cậu.
Bạc Vị Nam hôn vài cái, thấy Văn Thanh không có ý đẩy mình ra, bấy giờ anh mới từ từ chuyển nụ hôn đến môi cậu.
Môi của người trong lòng quả nhiên mềm mại và ngọt ngào y như anh vẫn tưởng.
Đầu tiên là một nụ hôn nhẹ, ngậm lấy cánh môi cậu rồi dịu dàng mút lấy. Sau đó vươn lưỡi thử liếm nhẹ lên bờ môi. Dịu dàng đến thế, khiến Văn Thanh chẳng thể nào chống cự được. Cậu như bị anh mê hoặc, mở miệng ra, để lưỡi của anh tiến vào, triền miên, nồng nàn vô hạn.
Hôn xong, Văn Thanh như bị rút cạn sức lực, dựa cả người lên vai Bạc Vị Nam. Trái tim vừa có cảm giác ngọt ngào, vừa có cảm giác như thể một hạt giống mới phá bung lớp vỏ để nảy mầm, giờ đang ngày càng phát triển.
Bạc Vị Nam ôm chặt cậu vào lòng. Nụ hôn vừa rồi khiến anh cảm thấy một niềm vui sướng hiện lên tận sâu nơi đáy lòng. Cảm giác ấy xém chút nữa làm tan chảy cả trái tim anh.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
54 chương
8 chương
20 chương
98 chương