CHƯƠNG 31 Bởi vì đại hội thể thao, toàn thân đều đổ mồ hôi, A Trà cùng Hải Uyên trở về liền lập tức đi tắm rửa, tắm rửa xong sau cũng thuận tiện giặt sạch quần áo, tiếp theo trở lại phòng hong khô, đem quần áo ướt sũng giống như quốc kỳ treo đầy cả gian phòng. A Trà mệt đến tê liệt ngã xuống giường dưới, lập tức ngủ như chết. Nguyên bản huy chương vàng treo trên cổ từng khối từng khối đặt trên đầu bàn, đèn huỳnh quang vừa chiếu, kim quang lóe sáng khắp nơi, điều này khiến hắn nhắm mắt lại cũng đang cười, thỏa mãn vô cùng. Hải Uyên ngồi trước bàn học, cầm hộp nhỏ hôm nay người ta giao cho hắn nhìn nhìn. Vật bên trong dường như đang ngủ, nên không phát ra nửa điểm tiếng vang. A Trà cũng đang ngủ, không phát hiện vật này, cũng không nghe thanh âm của nó, đương nhiên cũng không biết hắn mất nhiều công phu, mới tìm được thứ này. Hải Uyên ngủ không được, vì thế lại chạy đến phòng cách vách lục lọi, cầm về một cái bể nước trong suốt, bể này trước đây để nuôi rùa, bất quá rùa bởi vì không chiếu cố tốt cuối cùng chết đi, tên cách vách vô dụng, hắn lúc này mới mượn dùng đỡ. tuy là bể nước nhưng lâu không dùng nên không có nước a, xin đừng thắc mắc. Hắn ra ngoài ký túc xá đào chút bùn đất trở về, sau đó ở trong bể cắm một nhánh cây, tiếp theo tước một mảnh quả táo bỏ vào, chậm rãi đem vật trong hộp nhỏ bắt ra, phóng tới trên nhánh cây. Bởi vì đèn huỳnh quang quá mạnh mẽ, đồ vật kia tiếp xúc với ánh sáng, đại khái nghĩ rằng trời đã sáng, cánh giật giật, bắt đầu kêu to. Ban đầu là thanh âm “Dát —— dát ——”, vài phút sau biến điệu, “Dát a —— dát a ——” kêu, tiếng kêu của nó có điểm giống giọng khàn khàn của con vịt, còn có thể biến tấu không ngừng, khoang bụng tựa như cái nhạc khí thiên nhiên, phát ra nhạc thanh kỳ lạ. Hải Uyên nhìn nhìn, không tự giác xem đến mê mẩn. Hắn tay cầm phần táo còn thừa, mắt lại nhìn chằm chằm, cả người đều xuất thần. Nguyên bản đang ngủ ngon giấc A Trà giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, lổ tai vẫn bị tạp âm bên ngoài kích thích, hắn cuối cùng mở hai mắt, từ trên giường đứng lên hỏi: “Thanh âm gì ồn quá a?” “Không có a!” Hải Uyên tiếp tục gặm quả táo. A Trà bò xuống giường đi đến trước bàn học, nhìn nhìn bể nước trong suốt Hải Uyên đặt lên bàn. Hắn mở to mắt, khi phát hiện gì đó không ngừng kêu trong bể, hai mắt buồn ngủ liền lóe sáng. “Ngươi làm sao bắt được nó!” A Trà phát ra tiếng kêu to: “Đại hắc thiền, là đại hắc thiền a!” A Trà kinh ngạc vạn phần, cảm thấy thật bất khả tư nghị, đứng trên đất nhảy múa một hồi. (hoa viên hạnh phúc) “Ngươi tìm được nó. Ngươi tìm được nó !” Hắn khiếp sợ mà vui mừng nói. “Hội nghiên cứu côn trùng trong trường cho ta.” Hải Uyên nói. Ngày đó giẫm nát xác ve bảo bối của A Trà, Hải Uyên hối hận không thôi. Hôm sau hắn liền đi tìm hội nghiên cứu côn trùng muốn bọn họ nghĩ biện pháp kiếm cho hắn một con, nhưng hội nghiên cứu dưới miêu tả của hắn, lại nói loại ve sầu này sắp tuyệt chủng, tên khoa học kêu “Đài Loan gia thiền”, trong khu vực Đài Loan đã rất thưa thớt , muốn xem cũng không dễ dàng, huống chi là bắt một con về. Hắn đương trường tức giận, bắt không được làm sao bây giờ, như vậy khẳng định không có biện pháp cấp A Trà, sau đó hắn thực phẫn nộ kêu đám nghiên cứu viên đi nghĩ biện pháp. Hắn lúc ấy là tức giận bản thân, bởi vì chính mình khiến A Trà khóc, nhưng hội trưởng hội nghiên cứu lại run lẩy bẩy, nói dù chết cũng tìm một con cho hắn, muốn hắn trở về chờ tin tức. Hắn cảm thấy thật mạc danh kỳ diệu, nếu tìm được thì nói tìm được, vì cái gì sau khi nói với hắn không có biện pháp, mới chịu giúp hắn? Sau đó chỉ cần hắn rảnh liền chạy đến hội nghiên cứu, thậm chí làm công cũng không đi. Hắn giúp hội nghiên cứu lên mạng tìm tư liệu, làm công khóa (bài tập), để bọn họ đặt tất cả tâm lực lên chuyện này. Cuối cùng cố gắng cũng có kết quả. Hội nghiên cứu đem thứ này từ trong ngọn núi về cho hắn. Hải Uyên nhìn A Trà, hắn phát hiện hai mắt A Trà đều sáng lên, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm đại hắc thiền trong bể nước. A Trà vươn tay sờ sờ ngoài bể, miệng mở thật to, tầm mắt chưa từng dời đi. Đây là ve sầu lớn nhất Đài Loan, vỏ ngoài màu đen giống bảo thạch lấp lánh tỏa sáng, viền quanh là một màu xanh thẳm của đại dương, đôi cánh mở ra lại mang màu đen của ô kim (vàng đen), lóe ra ánh sáng mỹ lệ. Chính là con ve sầu này, trước đây hắn xem qua chính là con ve sầu này. Này bảo vật trân quý mơ ước từ lâu, hiện tại cư nhiên rõ ràng ở trước mắt hắn, còn đang xướng ca. Hải Uyên đem bể nước đưa lên A Trà trước mặt, nói: “Cho ngươi.” “Cho ta?” A Trà bị dọa nhảy dựng. “Lần trước đem xác thiền của ngươi phá hủy, này đền cho ngươi.” Hải Uyên muốn biểu đạt xin lỗi, nhưng vẫn nói không nên lời ba chữ “Thực xin lỗi” này. “Nhưng của ta chỉ là cái xác mà thôi, này lại là vật sống da! Ngươi nhất định tìm thật lâu hơn nữa tốn rất nhiều tiền, ta không thể nhận!” A Trà vội vàng huy tay, lễ vật này rất trân quý . “Bảo ngươi nhận ngươi liền nhận, ngươi không nhận chờ lát nữa ta vứt bỏ.” Hải Uyên cắn quả táo nói. “Thật sự cấp cho ta?” A Trà thanh âm nho nhỏ, hỏi lại một lần. “Đúng!” Hải Uyên trả lời. “Ta thật lâu thật lâu trước kia, có nói qua cho ngươi về loại ve sầu này, nhưng là ngươi mỗi lần cũng chưa đợi được.” A Trà nho nhỏ nhớ kỹ, “Bởi vì vẫn chê ta bắt không được, cho nên ngươi đã nghĩ tự mình tới bắt có điều mau hơn đúng không!” “Đúng, đúng!” Hải Uyên tùy tiện nói. “Hắc hắc –” A Trà vui vẻ cười toe toét, đầu chuyển qua nhìn đại hắc thiền không ngừng kêu to, sau đó dùng sức ôm bể nước vào trong lòng, cao hứng ở trong phòng chuyển qua chuyển lại. “Đại hắc thiền — đại hắc thiền –” hắn rốt cục tìm được đại hắc thiền. Kỳ thật ai bắt cho ai cũng không quan trọng, tối trọng yếu là, hai người bọn họ đều gặp được loại ve sầu này, nghe được tiếng ve sầu kêu, cũng hoàn thành giấc mộng lâu nay. A Trà vui vẻ ôm ve sầu, ở bên người Hải Uyên không ngừng xoay quanh. “Đầu ta đều choáng!” Hải Uyên nhìn bộ dáng A Trà cao hứng, chính mình cũng vui vẻ. Tối nay A Trà hưng phấn cả đêm, thật vất vả rốt cục mệt mỏi, muốn đi ngủ, A Trà còn kéo hai cái ghế dựa lại, một cái để mèo nhỏ ngủ, một cái đặt đại hắc thiền trong bể nước. Bởi vì muốn nghe tiếng thiền, nên đèn huỳnh quang trong phòng ngủ cả đêm đều không tắt, mèo nhỏ tò mò không ngừng nhìn chằm chằm đại hắc thiền, A Trà cũng nhìn đại hắc thiền, thẳng đến rạng sáng thật sự quá mệt mỏi, mới chậm rãi khép hai mắt. Trước khi ngủ, A Trà đột nhiên nhớ tới cái gì, cau mày, khuỷu tay đẩy đẩy Hải Uyên bên cạnh: “Ngươi làm gì chạy xuống chen với ta a? Giường của ngươi ở trên da!” “Bởi vì một mình ngủ ở trên rất nhàm chán.” Hải Uyên nói. “Tức chết mà, mỗi lần đều phải đến chen với ta.” A Trà oán giận hai tiếng. “Cùng ngươi ngủ không tốt sao?” “Chính là rất chật.” “Quên đi, dù sao ta lại không phải cái loại gầy gầy nhỏ nhỏ, lại lớn như vậy, ngươi không muốn cùng ta ngủ cũng không quan hệ a, dù sao ta cũng không phải cái gì của ngươi. . . . . .” Hải uyên vỗ vỗ gối đầu, đứng lên bước khỏi giường. “Ai u, ai u!” A Trà nghĩ đến Hải Uyên sinh khí, vội vàng bắt lấy tay hắn, kéo hắn trở về. “Không có, ta không có nghĩ như vậy. Ngươi muốn ngủ liền ngủ, ta sẽ không tái niệm!” Hải Uyên nhìn A Trà một chút, lúc này mới buông gối đầu xuống, nói: “Vậy ngủ đi!” Hắn thực tự nhiên vươn tay vòng qua thắt lưng A Trà, đem cả người A Trà kéo vào trong lòng. A Trà kỳ thật không quen ngủ như vậy. Trước kia Ngọc Thiền cũng không ôm hắn như vậy, bọn họ đều hai người tách ra hai bên trái phải, nhưng Hải Uyên rất thích ôm gắt gao như vậy, hắn tuy rằng cảm thấy quái quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Cuối cùng A Trà thật sự rất muốn ngủ, hôm nay chạy cả ngày ở sân thể dục làm cho hắn cả người rả rời, hắn xê dịch mông, di chuyển đến vị trí thoải mái hơn, nhắm mắt lại không hề nghĩ ngợi liền ngủ. Tiếng thiền bên giường có điểm ồn, nhưng A Trà không quan tâm. Có thể tái nghe thanh âm giống vịt kêu của đại hắc thiền, biết người mình chờ đã trở về, này đó so với những chuyện khác càng làm A Trà khoái hoạt. Buổi tối, hắn ngủ ngủ, mộng chính mình trở lại tứ hợp viện nơi quê nhà. tứ hợp viện: hình như là khu nhà gồm bốn sân hợp lại. Mùa hè trong rừng cây ngoài tứ hợp viện tràn đầy tiếng đại hắc thiền, hảo vang dội hảo vang dội. Mẹ hắn đem quần áo sàng đan tẩy tốt lắm, lấy ra phơi trong sân, hắn thì đang nấu nước sôi, chuẩn bị pha trà cho mọi người uống. Vọng Lai cùng con dâu hai người tay trong tay tản bộ trong rừng cây, hắn hô lớn: “Chớ đi quá xa a!” Con dâu quay đầu hướng hắn cười cười. Ba hắn mặc áo cộc trắng tẩy đến sắp rách, đang ngồi cắt khỏa đại tây qua (dưa hấu lớn). Trạch Phương liền ngồi xổm bên người ba hắn, niệm niệm: “Ông nội mau một chút, miệng thực khát!” Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới cửa, lái xe mặc tây trang chạy xuống, thay người trên xe mở cửa. Mới từ nhà mẹ đẻ trở về Ngọc Thiền mặc âu phục điểm chấm tròn đỏ đi xuống xe, cái mũ thật to trên đầu thay nàng che khuất thái dương cực nóng của mùa hè. Nàng chậm rãi đi vào tứ hợp viện, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng không chút biểu tình lộ ra tươi cười, ánh mắt tinh tế loan lên, khỏa chí dưới khóe mắt khiến hắn cảm thấy nàng thật đẹp, thật gợi cảm. Chậm rãi, thân ảnh Ngọc Thiền biến thành bộ dáng Hải Uyên. Hắn mặc áo sơmi trắng cùng quần đen dài của đồng phục mùa hè, áo sơmi không thắt cà- vạt cởi ra đến hai khuy áo, nhìn về phía hắn, hướng hắn ngoắc ngoắc. A Trà buông ấm trà, từ chòi nghỉ mát chạy ra, thẳng đến trước mặt lão bà của hắn. “Ngươi đã về rồi!” A Trà đối người ta nói. Tuy rằng lão bà rời đi không bao lâu, nhưng A Trà lại cảm thấy chính mình đã đợi thật lâu thật lâu, lâu như nửa thế kỷ vậy. “Ta đã trở về.” Người này cười, ôn nhu nói. “Lão bà. . . . . .” Ngủ say sưa A Trà trở mình một cái, gắt gao ôm Hải Uyên. Đang nhìn đại hắc thiền đến ngẩn người, Hải Uyên đem ánh mắt dời lên khuôn mặt say ngủ của A Trà. A Trà hơi hơi cong khóe miệng, giống như mơ thấy mộng đẹp, vui vẻ cười. Hải Uyên dừng một chút, tay đặt trên mũi A Trà, bóp chặt không tha. A Trà cảm thấy khó thở, ngọ ngoạy một chút, mở miệng to hô hấp. Hải Uyên trêu cợt A Trà, chính mình vì nghĩ chuyện của hắn mà ngủ không được, hắn lại ngủ tốt như vậy, thật đúng là làm người ta ghen tị. Tên đơn thuần. Hải Uyên nhìn A Trà, sờ sờ mặt hắn, sau đó thừa dịp hắn ngủ không phát hiện, ở trên mặt hắn hôn một cái. Nghĩ những lời trước kia tiểu Đào, nguyên lai chính mình kiếp trước thật là cái nữ nhân, nhưng lại là lão bà của người này. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy A Trà lại có cổ xúc động mạc danh kỳ diệu muốn tới gần hắn, nguyên lai chính là như vậy. A Trà cũng không có tỉnh, vẫn đang một bên ngủ một bên cười. Hải Uyên vuốt vuốt, cúi đầu lại hôn A Trà lần nữa, nhưng lần này không phải dừng trên mặt A Trà, mà là hôn trên môi A Trà. Tiếp theo hắn ôm chặt A Trà, sờ sờ tóc A Trà, vuốt ve hai má A Trà, tay không thể khắc chế nhất định phải dừng lại trên người A Trà, chạm đến người kia, hắn mới an tâm. Ban đêm, tiếng ve sầu thực vang, móng vuốt mèo nhỏ không ngừng cào bên ngoài bể nước, tò mò cái thứ đen đen còn kêu không ngừng bên trong đến tột cùng là cái quái gì. A Trà ngủ thật ấm, thật sâu, hơn nữa thập phần an ổn. Hải Uyên lẳng lặng nghe ve sầu kêu, nghe nghe, cũng chậm chậm khép hai mắt. Này buổi tối, bọn họ đều mơ mộng đẹp. Trong mộng có lẫn nhau, có thái dương ấm áp sau giờ ngọ mùa hè, có thiền minh, có người nhà cửu biệt (xa cách từ lâu) không thấy, tiếng cười vui vẻ mà sung sướng động lòng người. ► Chính văn hoàn ◄ Đăng bởi: admin