Trà chiều mùa hạ của lão nhân
Chương 3
CHƯƠNG 3
Huệ Mĩ cùng Hải Uyên đều nghe thấy tiếng khóc khoa trương ở phòng cách vách bên kia, nguyên bản đứa nhỏ vì được thay tã mà ngừng khóc, giờ cũng anh anh nức nở khóc theo.
“Trạch Phương cũng thật sự đáng thương.” Huệ Mĩ thở dài. “Người trong nhà đều đã ra đi, chỉ còn lại mình hắn, quả rất khó khăn.”
“Ân!” Hải Uyên thổi thổi sữa, thử độ ấm một chút, liền đưa cho mẫu thân.
“Ngươi qua an ủi hắn đi, dù sao A Trà thúc một năm nay đã chiếu cố mẫu tử ta rất nhiều. Nếu không có A Trà thúc giới thiệu bằng hữu hắn đếm tiệm chúng ta, thì tiệm bánh mì ở một hẻm nhỏ như vậy sao có thể chống đỡ nổi.” Huệ mĩ nói nói, hốc mắt cũng đỏ lên. “A Trà thúc là người tốt khó gặp a, sao cứ vậy liền ra đi. . . . . .”
Hải Uyên vẫn đứng bất động, hắn cảm thấy mình không nên qua bên kia, cũng không nghĩ muốn đi.
Hắn không cảm thấy mình đã từng nhận cái gì giúp đỡ của “A Trà thúc” như mẫu thân đã nói, thậm chí, cũng không nguyện phá vỡ vòng giới hạn bản thân đặt ra, để đi an ủi người kia.
“Tiểu Uyên, qua đó một chút đi!” Huệ Mĩ đẩy đứa con một phen.
“Chỉ còn một mình trong nhà, loại cảm giác này thực rất cô đơn. Trạch Phương lại mảnh khảnh như vậy, nếu để hắn một mình, không biết hắn có hay không nghĩ quẩn nữa. Chúng ta coi như trả A Trà thúc một cái nhân tình, trong khoảng thời gian này hảo hảo chiếu cố Trạch Phương, đi thôi, đừng cứ đứng bất động a!”
Hải Uyên vẫn không muốn đi, nhưng cách vách lại truyền đến tiếng khóc lớn, thê thảm như vậy, thảm đến hắn cảm thấy người kia khóc khàn cả giọng, có khi cũng chẳng còn khí lực sống sót.
Hắn do dự nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đánh không lại tình cảm cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi từng bước một, hướng nhà cách vách đi đến.
Đại môn Hạ gia cũng không khóa, có lẽ vẫn còn vài công nhân vẫn chưa về phòng.
Đương Hải Uyên chậm rãi đẩy ra cánh cửa treo rèm mỏng, hướng trên lầu đi đến, càng tới gần cái người đang khóc kia, tâm tình của hắn lại càng chấn động. Hắn cũng không hiểu bản thân đang xảy ra chuyện gì, chỉ cần người kia ở bên cạnh, hắn lại có chỗ không thích hợp.
Hắn muốn mãi nhìn biểu tình người kia khi nói chuyện, muốn cẩn thận nghe âm điệu người kia, thậm chí muốn đoán nội dung kế tiếp người kia định nói.
Khi người kia nhìn hắn, thời gian như ngừng trôi. Hắn hy vọng tầm mắt người kia vĩnh viễn không rời đi: thủy chung dừng trên người mình.
Hải Uyên mở cửa phòng A Trà, nhìn thấy A Trà đang lục lọi mấy tấm ảnh cũ ở góc phòng.
A Trà một bên khóc một bên nhặt, cẩn thận cất giữ ảnh chụp vào hộp sắt phía trước, nhất định phải xem đi xem lại mới thôi khi hắn nhìn kĩ ảnh chụp trong tay, nước mắt cũng vì vậy mà không ngừng rơi, hắn liều mạng lấy quần áo lau chùi bức ảnh, đem nước mắt biến mất, nhưng cũng bởi vậy tiếng khóc lại càng lớn hơn. “Trạch Phương, ngươi vì cái gì bỏ lại ông nội. . . . . .” Hắn đem nhũ nha (răng sữa) của tôn tử bảo bối cẩn thận để vào trong hộp.
“Vọng Lai, ba cũng rất nhớ ngươi. . . . . .” Hắn đem ảnh chụp đứa con cẩn thận thu vào trong hợp.
“Con dâu a, ngươi thả Trạch Phương trở về đi. . . . . . Muốn thu hãy thu ta là được rồi. . . . . .” A Trà tình cảm vô pháp che đậy, cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Rốt cục nhặt được ảnh chụp lão bà, hắn lại tiếp tục oa oa khóc thảm thiết.
“Ngọc Thiền. . . . . . Ngọc Thiền. . . . . . Ngươi có biết hay không ta rất nhớ ngươi a. . . .”
Hải Uyên hẳn là phải cảm thấy phền phức, bởi vì hắn trước giờ không thích gương mặt tươi cười nịnh nọt của Trạch Phương, càng không thích Trạch Phương hở tí là rơi nước mắt, nhưng khi hắn nhìn thấy một cái màu đen như xác trùng bên chân, hắn lại nhịn không được dao động.
Hải Uyên đem đồ vật này nọ nhặt lên, đi đến trước mặt người kia, đưa cho hắn.
A Trà đang quỳ trên mặt đất lục lọi ảnh chụp đột nhiên ngẩng đầu, mắt ngập lệ, ánh vào thân ảnh Hải Uyên.
Tiếng khóc lập tức đình chỉ, hắn hai mắt mở to nhìn Hải Uyên.
“Ngươi như thế nào lại ở đây ?” Cư nhiên để cho tiểu hài tử cách vách nghe hắn khóc, A Trà thẹn thùng xoa xoa nước mắt, sau đó đem xác ve cất lại trong hộp.
“Ngươi có biết hay không ngươi khóc lớn tiếng lắm?” Hải Uyên một bộ vẻ mặt “Ngươi còn dám hỏi”.
“Là nga. . . . . .” A Trà hít nước mũi, cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng theo hốc mắt rơi ra. “Ngượng ngùng rồi. . . . . .” Hắn kéo quần áo sát nước mắt cùng nước mũi, nhưng là quần áo vừa buông, mặt liền nhíu lại, nước mắt lại rơi xuống.
Chân chính bi thương sao có thể dễ dàng dừng lại. Này Hải Uyên có thể hiểu.
“Trong hộp đó là cái gì?” Hải Uyên hỏi.
“Này a…” A Trà giơ lên khóe môi, cười cười, nhưng duy trì không được nửa giây, tiếu dung lại suy sụp thành mặt khóc.
“Bảo bối của ta… ” A Trà nói: “Lão bà, đứa con, con dâu, tôn tử, tất cả đều hảo hảo ở bên trong. Ta chỉ muốn lâu lâu lại lấy ra nhìn. . . . . .” Hắn muốn nói lại thôi, nghẹn ngào đến không nên lời. “. . . . . . Lấy ra nhìn một chút, suy nghĩ một chút, nhớ lại một chút bọn họ lúc còn sống là cái bộ dáng gì.”
“Con ngươi bộ dáng xem ra rất kiêu ngạo.”
Hải Uyên ngắm ảnh chụp trong hộp.
“Nga —— này mở a ——” A Trà cầm lấy ảnh con trai cùng con dâu lúc kết hôn cho Hải Uyên, xem vừa khóc vừa cười nói: “Vọng Lai có mũi to, tất cả mọi người nói hắn không giống ta, còn có người nói hắn là do lão bà của ta ngoại tình, kỳ thật là bọn hắn ghen tị ta cưới được lão bà xinh đẹp mới nói lung tung, muốn phá hư cảm tình của ta với lão bà.”
A Trà như dâng vật quý xuất ra ảnh chụp ái thê, cấp Hải Uyên nhìn thoáng qua. “Lão bà của ta, xinh đẹp đi!”
Hải uyên miễn cưỡng gật đầu, loại ảnh chụp thời đại kia cho dù xem ở trong mắt người hiện tại mà nói, tổng cảm thấy không phù hợp thẩm mĩ.
Nữ nhân trong ảnh không có mỉm cười, mái tóc gợn sóng, đôi mày lá liễu loan thành độ cong phiêu lượng, ánh mắt dài nhỏ nhưng sắc bén hữu thần, phía dưới khóe mắt mơ hồ thấy được một tiểu khỏa chí (nốt ruồi).
Hải Uyên trong đầu nghĩ nghĩ một chút, sờ sờ tiểu khỏa chí của mình. Đột nhiên, một trận ác hàn theo lòng bàn chân dâng lên, không ngừng hướng lên trên, đến khi đầu hắn mất cảm giác.
“Nhà của chúng ta nữ nhân đều rất được, mặc kệ là lão bà ta, hay con dâu ta cũng vậy.” A Trà nói nói, nước mắt chưa từng ngừng lại. “Ta vốn cũng muốn giúp Trạch Phương nhanh chóng thú lão bà, lão bà của hắn nhất định phải xinh đẹp, nào biết lại xảy ra loại chuyện này.”
Hải Uyên gặp A Trà nước mắt đã muốn thấm ướt y phục trước ngực, hắn nhìn chung quanh bốn góc phòng phát hiện không có hộp giấy, vì thế vào trong WC cầm một bó to giấy vệ sinh đi ra, đưa cho a Trà.
“Cám ơn!” A Trà tiếp nhận giấy vệ sinh, nhưng giống như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Hải Uyên.
“Làm sao?” Hải Uyên bị nhìn có điểm không được tự nhiên.
“Trạch Phương nhảy lầu tự sát, đều bởi vì ngươi, ngươi có biết hay không ăn ở không thể thất đức như vậy.” A Trà không có ý tứ trách cứ Hải Uyên, hắn chính là muốn nhắc nhở Hải Uyên, hành vi xử sự của một người không chỉ ảnh hưởng đến chính mình, đáng sợ nhất còn có thể gián tiếp xúc phạm tới người khác.
“Cho dù vậy, cũng không phải ta bảo hắn nhảy.” Hải Uyên nói.
“Nhưng Trạch Phương nhà ta bởi vì rất thích ngươi, muốn ngươi thích hắn, nên đòi làm nữ nhân, còn nói phải cắt nơi này lấy nơi đó, sau đó làm lão bà của ngươi, còn muốn sinh tiểu hài tử cho ngươi!” A Trà dùng thân thể của mình khoa tây múa chân, muốn Hải Uyên hiểu hắn làm cái gì. “Nếu ngươi có thể đối Trạch Phương nhà ta hảo một chút, không cần cùng hắn cãi nhau, cũng không cần phải nói với hắn người yêu ngươi mang thai. . . . . .”
A Trà nghĩ nghĩ, nói như vậy giống như có điểm không đúng, vì thế lập tức sửa miệng: “Cho dù bạn gái ngươi mang thai, cũng nên hảo hảo nói, thực ôn nhu nói, tốt nhất là một bên cho hắn ‘ tú tú ’, một bên tái nói với hắn. Như vậy hắn sẽ không khóc nháo, giống như thế giới đến ngày diệt vong, sau đó chạy tới nhảy lầu tự sát, ngay cả ông nội cũng không chịu nghe.” tú: nở hoa, theo nghĩa là vui vẻ ấy. ^^
“Ta chưa từng nói với hắn ta có người yêu.” Hải Uyên có chút biện giải. Việc này hẳn là cùng hắn không quan hệ, hắn không muốn để ý tới nhiều.
“Kia hắn nói với ta bạn gái ngươi có thai a!” A Trà trừng lớn mắt nhìn Hải Uyên, bởi vì tôn tử tuyệt đối sẽ không lừa hắn, chẳng lẽ là thiếu niên trước mắt này đang nói dối.
“Phiền muốn chết, ta cũng không có nghĩa vụ báo cáo tất cả với ngươi!” Hải Uyên rống lớn, cảm thấy phiền chán, nghĩ muốn xoay người bỏ đi.
“Bán tạo (chớ đi)!” A Trà hô thanh. “Ngươi lưu lại giải thích rõ ràng cho ta! Có phải hay không ngươi thích hắn, sau đó lại đi yêu người khác vứt bỏ hắn, cho nên hắn mới thương tâm như vậy? Kẻ chết là một người, không phải một con miêu, cũng không phải một con cẩu! Cho dù thật là một con miêu hoặc một con cẩu, ngươi cũng phải cùng ông nội hắn công đạo (ăn nói) rõ ràng mới được a, người trẻ tuổi sao có thể thiếu trách nhiệm như vậy!”
Hải Uyên cảm thấy người này như thế nào ” Lô ” như vậy. Kỳ thật bản thân có thể không để ý tới hắn, nhưng Hải Uyên do dự từ chối trong chốc lát, cước bộ vừa nâng lên vẫn là hạ xuống, hắn hôm nay không biết làm sao, lúc đối mặt người này, lại đột nhiên nhiều thêm tính nhẫn nại cùng kiên nhẫn. lô: mình cũng không biết là gì nữa =”=
Hải Uyên hít vào một hơi, áp chế tính tình, nói:
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói ta thích hắn!”
“Kia hắn sao lại thích ngươi!” A Trà hỏi lại.
“Ta làm sao biết hắn vì cái gì thích ta?” câu hỏi của người kia thật khiến Hải Uyên có chút nổi giận, Hải Uyên phát hiện người kia căn bản không chịu nghe hắn giải thích, vẫn cứ nhìn hắn bằng ấn tượng xấu. “Cho dù ta không thích hắn, hắn cũng có thể thích ta, ta căn bản ngăn cản không được!” Hải Uyên nói.
“Di? Là sao?” A Trà nghĩ nghĩ, Hải Uyên nói cũng có đạo lý. “Kia cho nên là Trạch Phương nhà ta ngốc nghếch đi yêu ngươi, này. . . . . .” A Trà vốn muốn nói “Người không máu không nước mắt”, sau lại cảm thấy không nên đối tiểu hài tử nói nặng như vậy, vì thế sửa miệng: “Yêu người không nên yêu như ngươi, cho nên, hắn mới thực thương tâm chạy tới nói với ta hắn phải cắt hết biến thành nữ sinh? Vì vậy mới không cẩn thận rớt xuống lầu. . . . . .”
A Trà nghĩ nếu vậy thập phần đều là tôn tử mình không đúng a.
Hải Uyên lạnh lùng gật đầu.
“Tôn tử ngốc nghếch, chỉ cần cắt hết thảy, lập tức gả hắn cho ngươi làm lão bà thì được rồi, nhảy cái gì lầu, lại còn đòi tự sát. . . . . . Sớm biết vậy ta cũng không cùng hắn ầm ĩ một trận, hắn nói cái gì ta đều đáp ứng hắn, sau đó nhanh tới nói với mẹ ngươi chuyện kết hôn thì tốt rồi. . . . . . Hiện tại nói không chừng ta còn có cháu gái, còn có một cháu rể . . . . . .” A Trà lại tiếp tục bi thương, nhưng rồi như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Hải Uyên một cái.
“Không đúng, hắn nói ngươi không thích hắn, ngươi vì cái gì không thích hắn?” A Trà hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ghét bỏ Trạch Phương nhà chúng ta không tốt? Hắn đều vì ngươi thống khổ hy sinh, ngươi sao không vừa lòng ác——”
Nói đến tôn tử bảo bối, A Trà cái gì lý trí cũng không còn . Cho dù rõ ràng cảm thấy mình nói những lời này thật sự không đạo lý, nhưng chính là oán hận người trước mắt này một chút tình yêu cũng không có, ngay cả nói dối Trạch Phương, cấp Trạch Phương một chút hy vọng nho nhỏ cũng không chịu. Thật là tàn nhẫn!
“Ta vì sao phải giải thích với ngươi!” Hải Uyên càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, A Trà càng ngày càng cố tình gây sự, hắn cũng không cần trả lời bản thân vì cái gì không thích tôn tử của hắn!
“Các ngươi sao lại cãi nhau, có chuyện gì hảo hảo nói không được ư?” A Trà hốc mắt chợt hồng. “Như vậy sẽ không mất một mệnh da, ngươi sao không thể nói cho ta biết đã xảy ra sự tình gì?”
Hai người bọn họ (A Trà + Hải Uyên) trong lúc đó đối thoại như nã pháo, lúc A Trà vẫn là lão A Trà trước kia (tức chưa trọng sinh), tim rất dễ mệt, căn bản không dám cùng người khác ầm ĩ như vậy, hơn nữa bên người hắn cũng đều là mấy lão nhân gia, tất cả mọi người sợ rất kích động sẽ đột nhiên vỡ mạch máu hoặc trúng gió bán thân bất toại và vân vân, dù có cãi nhau vẫn sẽ có người giảng hòa hạ nhiệt, cho nên rất ít phát sinh trường hợp nóng nảy.
Nhưng hiện tại hắn là A Trà trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, trái tim hữu lực cộng thêm mười phần khí thế, cùng người khác cãi nhau, hắn sẽ không dễ dàng nhận thua!
“Hắn ngày đó nấu canh cá cho mẹ ta” Hải Uyên cảm thấy được đêm nay, có thể là buổi tối hắn nói nhiều nhất từ trước đến nay. “Mẹ ta hành động không có thuận tiện, khi ăn canh không cẩn thận đổ, kết quả tôn tử ngươi không vui cho rằng tâm huyết của mình bị đạp hư, sau đó cứ cằn nhằn mãi.”
Hải Uyên liếc nhìn A Trà, tiếp tục nói: “Ta xem không quen loại người giả vờ ân cần có mục đích, đối hắn nói nếu mất hứng, trở về nhà mình đi, sau hắn bắt đầu đại khóc đại nháo, còn quăng chén quăng bát trên bàn, giống mấy nữ nhân cố tình gây sự. Mẹ ta bởi vì giẫm lên canh cá hắn quăng trên mặt đất mà trượt chân, hắn ngay cả đỡ cũng không chịu đỡ, cho nên ta đánh hắn một quyền, đem hắn đuổi khỏi nhà ta, không muốn nhìn hắn tiếp tục điên.”
A Trà trừng lớn mắt. Tình hình này cũng không thể nói Trạch Phương đúng, Hải Uyên sai, ngay cả A Trà cũng cảm thấy Trạch Phương tính tình có chút thái quá.
A Trà đem Trạch Phương dưỡng lớn như vậy, cũng biết Trạch Phương rất bướng bỉnh, khi gặp người khác không thuận theo hắn, cãi nhau so với ai khác đều lợi hại hơn.
Xem ra, Hải Uyên không dễ dàng tha thứ Trạch Phương nhà hắn!
“Hắn hỏi ta nguyên nhân, cho nên ta nói với hắn ta đời này vĩnh viễn cũng vô pháp thích hắn, hắn lại hỏi ta có phải vì nữ nhân mang thai kia không, ta bị hắn làm phiền không muốn nói chuyện, tùy tiện gật đầu.” Hải Uyên gằn từng tiếng chậm rãi nói, hàm răng nghiến lại. “Nào nghĩ đến tên kia cư nhiên chạy tới nhảy lầu, còn kéo ngươi cùng chết.”
Nói tới đây, Hải Uyên cũng chắc chắc người ở trong thân thể trước mặt, không phải linh hồn Trạch Phương. Từ cách nói năng của người này, đến thần thái, hoàn toàn là lão nhân gia ngày đó hắn gặp trong bệnh viện. Một tiếng đại lôi đánh xuống, như đánh vào tâm khảm hắn lý khiến hắn cả người đều nổi da gà.
Hải Uyên thập phần chắc chắc, bởi vì hắn tin tưởng thế gian thực sự có chuyện như vậy.
Hắn tin tưởng người đã chết nếu vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc còn chuyện ăn năn nơi nhân thế, sẽ hoàn hồn trở về. Chính là A Trà này đầu bị xe cán thành hai nửa, cho nên hồn phách mới tự do, thoát khỏi quan tài của mình rồi chạy vào thân thể tôn tử hắn.
Hắn là tin tưởng như vậy.
Theo bản năng, Hải Uyên lại duỗi tay sờ sờ tiểu khỏa chí của mình.
“Ta còn không hiểu, vì cái gì ngươi không chờ đến lúc hắn biến thành nữ sinh, lại thử xem có muốn cùng hắn kết hôn không?” A Trà đang nghe qua Hải Uyên giải thích, đầu vẫn đang choáng váng nói:
“Chúng ta trước kia trong thôn cũng đều như vậy a, lần đầu tiên gặp mặt có thể xem không vừa mắt, nhưng là sau khi kết hôn cái gì cũng tốt cả, giống như A Tước cùng lão công của nàng, hay lão Quang đầu cùng lão bà hắn. . . . . . Còn có cái kia. . . . . .” A Trà bấm tay tính số vợ chồng hạnh phúc mà mình nhận thức.
“Ngươi căn bản tuyệt không hiểu được!” Hải Uyên cảm thấy mình càng không ngừng giải thích, A Trà vẫn không thể câu thông. Lão gia hỏa này trong óc quả thực đầy xi măng, ngay cả cái cân cũng bị bẻ cong!
“Không rõ cái gì!” A Trà nói: “Ngươi chỉ cần cho hắn cơ hội, hai người có quyết tâm, sắt cũng mài thành kim a!” Hắn nói về thành ngữ trên TV, dùng để giáo huấn thiếu niên không biết quý trọng này.
“Ta lại không thích nữ, cho dù hắn cắt toàn bộ, ngay cả đầu cũng cắt, ta vẫn không thích hắn!” Hải Uyên rốt cục chịu không nổi, thấp giọng rống giận.
“Cáp?” A Trà ngẩn ngơ. “Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi không thích nữ. . . . . .” A trà nghĩ nghĩ. ” Trạch Phương nhà ta sẽ không cần cắt a. . . . . . Nếu ngươi nói sớm, Trạch Phương nhà chúng ta cũng sẽ không nhảy lầu. . . . . .” A Trà đầu óc quay vòng vòng không hiểu nổi.
“Vấn đề là Trạch Phương nhà các ngươi muốn làm nữ, hắn tuy bề ngoài là nam, nhưng trong lòng cũng không hơn không kém nữ nhân, thanh âm nói chuyện, cái mông diêu diêu lúc đi đường, ngươi hiểu hay không!” ( Tiểu Lang : anh k thích ng` ta thì nhìn mông ng` ta làm giề ??? )
“Ngươi nói ngươi. . . . . . Không thích nữ. . . . . .” A Trà lại ngẩn ngơ, thực cố gắng lý giải nội dung Hải Uyên vừa nói.
Phát giác chính mình nói không nên lời, Hải Uyên sắc mặt dần thay đổi, cắn chặt môi.
A Trà tự cố tự địa tiếp tục nói: “Ngươi không thích nữ, chính là thích nam, tiếp đó Trạch Phương nhà chúng ta là nữ, cho nên ngươi sẽ không giới ý (thích) Trạch Phương? Không đúng a, Trạch Phương rõ ràng có kia cái, ta mới trước đây giúp hắn tắm rửa mỗi ngày đều có tẩy qua a, hắn như thế nào là nữ? Lý liệt công tôm mật (ngươi đang nói cái gì), ta không hiểu nổi!”
A Trà cảm thấy được chính mình đầu nhanh muốn nổ tung.
Vô ý nói ra chuyện tình của mình, Hải Uyên ý thức được chuyện bản thân đối đồng tính có cảm giác bị A Trà phát hiện, sắc mặt như bị phá hư, vô luận A Trà tái niệm niệm cái gì, hắn cũng không chịu đáp lại.
“Nhưng là ngươi thích nam ác —— ngươi có nói với mẹ ngươi?” A Trà lầm bầm lầu bầu nửa ngày, tiếp theo lại chuyển đến hỏi Hải Uyên. “Ta biết chuyện này là có điểm không nên nói, bất quá ngươi vẫn là nói sớm thì hơn, nếu cứ nghẹn trong lòng có khi sẽ nghẹn chết mất, ta cũng không hi vọng ngươi giống Trạch Phương nhà ta, cũng bởi vì loại vấn đề nam nữ này mà nghĩ quẩn.”
“Tóm lại, hết thảy đều là mệnh a!” A Trà thật sâu thở dài. “Ngươi sinh ra là nữ thì tốt rồi? Như vậy ngươi có thể thích nam nhân. Trạch phương sinh ra làm nữ cũng tốt, như vậy hắn cũng có thể vui vẻ tìm cái nam nhân sinh đứa nhỏ, làm lão bà người ta. Sau đó hắn cũng sẽ không thích ngươi, sự tình gì cũng không sẽ phát sinh. Tóm lại, hết thảy đều là mệnh a!”
A Trà lại thở dài. “Tốt lắm tốt lắm, chúng ta cũng đừng nói tiếp việc này, dù sao người chết không thể sống lại, Trạch Phương cùng mẹ nó đi cũng tốt, ít nhất mẹ nó sẽ hảo hảo chiếu cố nó, a chúng ta liền quên đi, như vậy ai cũng không thiếu nợ ai.”
Kết quả buổi trường đàm (nói) tối nay, liền chấm dứt trong tiếng A Trà thở ngắn thở dài.
Hải Uyên bắt đầu cảm thấy đau đầu, vì sự tình mạc danh kì diệu (khó hiểu) bắt đầu, lại mạc danh kỳ diệu chấm dứt?
A Trà này rốt cuộc có cái dạng đầu kiểu gì thế?
Như thế nào sóng điện chỉ cần truyền đến nơi hắn, sẽ đột nhiên đoạn tấn (cắt đứt). Ngay sau đó lại bị phiên dịch thành một loại hoàn toàn bất đồng khác, chỉ A Trà mới tự mình lý giải nổi.
“Ai.” A Trà tiếp tục thở dài.”Lão thiên gia, ngươi không cần đùa giỡn người ta như vậy! Ta có bệnh đau tim a, sẽ chết người đó!”
Hải Uyên lần đầu tiên đối một người, cảm thấy đưọc bản thân quá bất lực.
Sống đến từng tuổi này, đều ăn đến năm mươi chín tuổi, đối với nhân sinh hợp tan vô thường A Trà cũng thấy thông suốt.
Sau khi xác định Trạch Phương thật sự đi không trở về, A Trà tránh ở trong nhà thương tâm khoảng vài ngày, cuối tuần lại phấn chấn tinh thần lên, quyết định không lãng phí thân thể tôn tử lưu cho hắn. Hắn tự nói chính mình từ nay về sau phải hảo hảo thay thế tôn tử, bù lại những tiếc nuối của tôn tử sớm li khai nhân thế.
Rạng sáng bốn giờ, hắn đem các loại bàn thờ, lẵng hoa có thể đốt thì đốt, có thể thu thì thu, cái gì hộp tổ yến, hộp cá muối, hộp mật đào, mấy món xa xỉ đều cho vào tủ lạnh, rồi bắt tay quét dọn, đem cái bàn, ghế dựa, sàn nhà, trần nhà toàn bộ tẩy quá một lần.
Tiếp theo lại vọt đi tắm rửa, tượng trưng phá cũ, xây mới, hết thảy đều phải bắt đầu lại.
Tiểu oa nhi (trẻ con) cách vách không biết khi nào thì bắt đầu khóc, lúc A Trà tắm rửa xong đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa nghe động tĩnh nhà hàng xóm.
Tiếp theo hìn xem đồng hồ báo thức, cũng chín giờ hơn, bụng có chút đói, A Trà vì thế đi đến chợ phụ cận mua mấy phần hàm chúc (cháo mặn) trở về, đến nhà Huệ Mĩ, nhấn chuông.
Ra mở cửa chính là Hải Uyên, hắn mặc quần bò sậm màu, cả quần lót cũng hở ra, nửa người trên cái gì cũng không có mặc, để lộ hai khối cơ ngực.
A Trà nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy người trẻ tuổi hiện tại thật sự là không được, quần lót lộ lớn một khúc như vậy, có mặc so với không mặc cũng như nhau.
Hải Uyên vẻ mặt mỏi mệt tinh thần không tốt chẳng sức lực rời giường, hai vành mắt đen đen nơi hốc mắt, ngữ khí cực kém hỏi: “Sáng sớm ồn cái gì mà ồn, không cần ngủ sao?”
“Không còn sớm, nhìn xem hiện tại đã giờ nào!” A Trà dùng thị lực tôn tử lưu cho hắn, rành mạch nhìn đến chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay đã điểm mười giờ. “Ta mang bữa sáng tới cho các ngươi ăn, các ngươi còn không có ăn đi!”
Hải Uyên trừng mắt A Trà, sau một lúc lâu không nói lời nào.
“Hàm chúc” A Trà đưa tay nâng lên bữa sáng, cho Hải Uyên ngửi mùi.”Ăn ngon ác!”
Hai người ở cửa nghiêm mặt vài phút, Hải Uyên không tính cho A Trà tiến vào, A Trà cũng không chịu rời đi, cuối cùng Hải Uyên thật sự rất mệt mỏi, nói: “Tùy tiện ngươi!” sau liền xoay người trực tiếp lên lầu ngủ.
A Trà cười hì hì đi theo sau Hải Uyên vào nhà, hô to : “Huệ Mĩ ta đưa cơm đến đây cho ngươi.”
“Nàng đang ở trong phòng uy tiểu hài tử.” Hải Uyên nói.
“Không quan hệ, ta trực tiếp lên lầu hai cấp nàng. Ngươi muốn trước lấy một chén không?” A Trà đứng trước hỏi Hải Uyên.
Hải Uyên không muốn để ý đến hắn, bước lên lầu hai vào phòng của mình tiếp tục ôm chăn bông ngủ.
Chiếu cố trẻ con mới sinh thật đủ mệt mỏi, vì làm cho mẫu thân sinh sản xong có thể hảo hảo nghỉ ngơi, hắn mỗi tối cách mấy giờ sẽ vì đệ đệ khóc nháo mà đi thay tã pha sữa, sau đó tái đong đưa lay động đem ru hắn ngủ.
Nhưng hôm nay rạng sáng, lão nhân gia cách vách cư nhiên ba bốn giờ liền đông xao xao tây đánh đánh cũng không biết đang làm cái gì, cả nhà bọn họ đều bị làm tỉnh, mà đệ đệ cũng khóc đặc biệt lớn tiếng, mặc kệ như thế nào đong đưa cũng không chịu tiếp tục ngủ.
Hải Uyên bị A Trà khiến cho cơn tức rất lớn, nửa điểm hoà nhã cũng không muốn cho hắn.
A Trà nhún vai, Hải Uyên không ăn cơm cũng không quan hệ, thanh niên trai tráng ăn ít chút cũng không sao, nhưng Huệ Mĩ bất đồng, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là đem Huệ Mĩ cùng tiểu oa nhi mới sinh dưỡng mập mạp, đây là mục tiêu vĩ đại đầu tiên nhân sinh mới này của hắn.
Huệ Mĩ mang theo mệt mỏi cầm bình sữa nằm trên giường, đứa nhỏ trong lòng ngực tạm thời ngừng khóc, dùng sức mút núm vú cao su.
“Ai u, ngươi sao lại dùng sữa bột cấp tiểu hài tử uống, người ta không phải nói uống sữa mẹ thì tiểu hài tử mới có sức đề kháng và phát triển tốt sao?” A Trà đem điểm tâm sang đặt ở bàn trang điểm của Huệ Mĩ.
Đứa nhỏ trong lòng Huệ Mĩ vừa nghe thanh âm A Trà, động tác mút mút dừng lại, mặt vừa nhíu, lại muốn khóc.
“Nga nga nga ——” Huệ Mĩ vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa con. “Không khóc nga, tiểu Dương không khóc nga ——”
Trẻ mới sinh vẫn là anh anh khóc nức nở .
“Ta thân thể không hảo, không có sữa cấp đứa nhỏ uống, Tiểu Uyên trước đây cũng là uống sữa bột lớn lên.” Huệ Mĩ mệt mỏi nói xong.
“Ai u uy a, thân thể không tốt còn chạy tới lộng tang lễ của ta, ngươi thật sự là không muốn sống nữa, không thay chính mình ngẫm lại, cũng nên thay tiểu hài tử suy nghĩ a!” A Trà trước cẩn thận đem đứa nhỏ ôm lại.
Huệ Mĩ bộ dáng không quá yên tâm cho hắn ôm.
“Yên tâm, ta một đứa con một tôn tử đều là chính mình nuôi lớn, kinh nghiệm dưỡng tiểu hài tử so với ngươi không sai biệt lắm!” A Trà vừa ôm tiểu oa nhi, đem hàm chúc đưa cho Huệ Mĩ ăn, liền chơi đùa cùng tiểu hài tử.
A Trà tự hỏi có phải hay không Hải Uyên cũng bởi vì trước đây không được uống sữa mẹ, nên lớn lên mới âm dương quái khí như vậy lại còn thích phát giận. Hắn vừa làm mặt ngoáo ộp (le lưỡi nhát ma ấy ^^) cấp đứa nhỏ xem, vừa đoán.
Huệ mĩ cười cười. “Trạch Phương, ta gọi là Hải Uyên cùng ngươi đi khám bác sĩ được không?” Nàng có chút lo lắng trước tình hình đứa nhỏ Trạch Phương này hồ ngôn loạn ngữ.
Huệ Mĩ đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ trả lời là, Trạch Phương bởi vì áy náy bản thân hại chết ông nội, cho nên đem chính mình tưởng tượng thành ông nội, để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Bệnh như vậy cần trường kỳ xem trị liệu tâm lí, Huệ Mĩ nghĩ, A Trà khi còn sống chiếu cố nàng như vậy, hiện giờ hắn đi, nàng cũng nên hảo hảo mà chăm sóc tôn tử của A Trà.
Đứa nhỏ trong lòng A Trà, bị hắn không ngừng phẫn lộng (trêu đùa), trạc lỗ mũi, làm mặt quỷ, tễ mi lộng nhãn đùa đến cười vui vẻ. A Trà gặp tiểu hài tử cười, liền càng hăng say giỡn với hắn, một lớn một nhỏ đùa vui vẻ trong lúc Huệ Mĩ ăn cơm.
“A, ta đi giúp ngươi tìm cái vú em thì tốt hơn.” A Trà đột nhiên ngẩng đầu lên đối với Huệ Mĩ nói: “Một phòng đều là đại nam nhân, chiếu cố ngươi không tốt, chờ một chút ta phải đi gọi điện thoại, ngươi không ai chăm sóc thật sự không được.”
“Không cần, Trạch Phương.” Huệ Mĩ hoảng sợ. Đứa nhỏ này ngữ khí nói chuyện, thật sự cùng ông nội hắn giống nhau như đúc, luôn thích thay người khác phiền não quan tâm.
“Cần a cần a!” A Trà lại cúi đầu chọc tiểu hài tử. “Bằng không coi như là ta cho tiểu gia hỏa này lễ vật, ngươi xem hắn cười vui vẻ như vậy, cũng không khóc tí nào, xem ra ta với hắn rất có duyên,.”
Đứa nhỏ lại khanh khách cười.
Dưới lầu chuông điện đột nhiên vang lên.
“Có người đến đây a!” A Trà quay đầu lại nhìn một chút, “Ta đi mở cửa, ngươi chậm rãi đem chúc (cháo) ăn xong, từ từ là được rồi.”
“Phiền toái ngươi !” Huệ Mĩ suy yếu nói.
Đương A Trà ôm tiểu hài tử xuống thang lầu, Hải Uyên cách phòng Huệ Mĩ cũng bò xuống giường, “Phanh ——” một tiếng âm thanh dùng sức mở cửa ra như động đất. Sắc mặt kia không phải A Trà muốn nói, quả thực chính là vẻ mặt đại tiện, rất giống có người thiếu hắn mấy trăm vạn.
Hải Uyên gặp A Trà ôm đệ đệ mình, vươn tay, đem đứa nhỏ ôm trở về.
Hải Uyên đi đến trước cửa, A trà đi theo phía sau.
Hải Uyên còn chưa tỉnh ngủ, trên người như trước là một cái quần bò hở ra quần lót, nửa người trên trần trụi, từng khối cơ thịt lộ ra.
A Trà thân thủ đâm đâm, đổi lấy Hải Uyên quay đầu trừng hắn một cái.
“Rất cứng rắn ” A Trà sau khi thử qua nói: “Hán cây cỏ mỗi bán u (thể trạng không tồi u)!” Bất quá A Trà đắc ý chính là, Trạch Phương tuy rằng không có khối cơ lớn như vậy, nhưng cũng chẳng phải loại tay chân yếu ớt đến nỗi đi đường run run. Thân thể tôn tử hắn cũng là chăm sóc không tồi. u: thán từ, tỏ ý kinh ngạc
Hải Uyên không để ý tới a Trà, đi qua nơi trưng bày bánh mì trong tiệm, đem cửa sắt mở ra.
Ngoài cửa một người thanh niên khoảng chừng hai mươi ba mươi tuổi, để tóc húi cua mang mắt kính, dáng người cường tráng khôi ngô, mặc bộ động phục màu trắng ngắn tay, làn da phơi nắng thành màu đồng cổ.
“Như thế nào lại là ngươi!” Hải Uyên sắc mặt đã tối càng thêm tối, đối với thanh niên ngoài cửa nói: “Ta không phải đã xin phép cho ta tạm nghỉ học sao? Ngươi còn?”
“Nhưng là này học kỳ đã qua một phần ba, vì cái gì không học xong học kì này? Như vậy thật sự rất đáng tiếc.” Thanh niên ngoài cửa sắc mặt ngưng trọng nói: “Lão sư cũng là vì tốt cho ngươi, mới tới đây tìm ngươi. Lão sư biết tình huống nhà ngươi, nhưng học ở trường là rất trọng yếu, vẫn là hy vọng ngươi không nên dễ dàng tạm nghỉ học.”
“Ngươi là lão sư hắn ác!” Đứng ở phía sau A Trà đem Hải Uyên đẩy ra, cung kính mời lão sư Hải uyên vào nhà. “Mời ngồi, mời ngồi, đừng đứng ở bên ngoài nói chuyện.”
“Hạ Trạch Phương, thân thể ngươi hảo chút nào chưa?” Thanh niên thấy A Trà, kinh hỉ nói: “Ta biết ngươi vẫn còn rất buồn, chuyện ông nội ngươi là ngoài ý muốn, ngàn vạn lần đừng quá tự trách biết không?”
“Cáp?” A Trà chỉ vào thanh niên trước mắt, nhìn nhìn Hải Uyên, ý tứ là hắn không hiểu được người ta nói cái gì.
“Hắn cũng là thầy hướng dẫn của ngươi, Hạ Trạch Phương.” Hải Uyên lúc niệm cái tên Trạch Phương đặc biệt dùng sức.
“Ác ác ác ——” A Trà gật đầu, vội vàng tiếp đón đối phương nhập tòa. “Lão sư mời ngồi. Ta không có chuyện gì, hiện tại tốt lắm tốt lắm, cũng không có chá nản thất vọng gì cả.”
“Nếu ngươi thân thể thật sự đã không có gì trở ngại, cũng nên cùng nhau đến trường đi!” Thanh niên vỗ vỗ bả vai A Trà. “Ngươi học tốt như vậy, bài vở mấy tuần qua nhất định cũng sẽ nhanh theo kịp, nếu có vấn đề cứ tìm lão sư là được.”
“Không phải a lão sư, ta không phải tôn tử Trạch Phương, ta không thể đi đến trường!” A Trà hoảng sợ, vội vàng thụt lui hai bước. Nguyên bản Huệ Mĩ ở trên lầu nghỉ ngơi nghe thấy thanh âm tranh cãi ầm ĩ, đứng dậy xuống lầu nhìn đứa con cùng bạn học và giáo viên chủ nhiệm, có chút ngoài ý muốn vội vàng đi về phía trước.
“Thái lão sư nhĩ hảo!” Huệ Mĩ hướng đối phương gật đầu.
“Diệp thái thái (bà chủ) nhĩ hảo.” Thái Đồng cũng rất lễ phép đáp lại.
“Mẹ, ngươi xuống dưới làm gì?” Hải Uyên nói.
Ôm đệ đệ ở trong ngực đang ngậm ngón tay của mình, nước miếng lưu đầy mặt, Hải Uyên nhìn thấy, đi rút khăn mặt giúp đệ đệ lau lau, sau lại trở về.
“Thật xin lỗi Thái lão sư, đứa nhỏ này chính là lo lắng ta một mình ở nhà, cho nên mới không chịu đến trường. Kỳ thật ta hiện tại thân thể đã hảo rất nhiều, ta sẽ bảo hắn ngày mai đi học, ngươi trước hết mời quay về đi!” Huệ Mĩ hết sức ý tứ hướng Thái Đồng cúi mình vái chào.
Này lão sư thực tẫn trách, thường thường vì chuyện Hải Uyên xin phép đi làm công không đi học mà tìm đến nói chuyện cùng cha mẹ, nhưng Hải Uyên tính tình kiên cường, khi quyết định chuyện gì, ngay cả nàng cũng khuyên không được.
Bọn họ ba người ở một bên nói chuyện đi học, A Trà cầm điện thoại Diệp gia cạnh quầy, đánh tới số di động bằng hữu hắn.
“Uy?” Điện thoại bát thông. (ko biết này là cái j nữa =.=!)
‘ hạt lang (ai a)? ’
“Lão Vương, ta A Trà.”
‘ răng rắc ——’ điện thoại lập tức bị đối phương cắt đứt.
“Ngắt điện thoại ta? Có lầm hay không!” A Trà lập tức gọi lại, điện thoại vừa kết nối, a Trà lập tức giảng: “Ngươi hiện tại trước hết nghe ta nói, nói cái gì cũng nên nghe kĩ, ta là sống, không phải chết, ngươi nghe rõ ràng cho ta. . . . . .” A Trà như nã pháo liên tục cách cách đem chuyện mình chết như thế nào xuống âm phủ ra sao, tiếp theo gặp được người vợ lại dẫn tới hoàn hồn, từ đầu tới đuôi hoàn hoàn toàn toàn nói một lần.
‘ Nực cười —— nào có có thể ——’ đầu kia truyền đến tiếng hô cuồng loạn của lão Vương.
“Ngươi ngày đó cũng nhìn thấy ta sống lại a!” A Trà nói.
‘ cái kia là Trạch Phương. ’
“Ngươi như thế nào nói đều không nghe, thân thể là Trạch Phương, nhưng bên trong chính là hồn của ta.” A Trà nói.
“Bằng không ta chứng minh cho ngươi xem. Có một lần ngươi cùng đầu bóng lưỡng đi tìm trà, kết quả tìm trà đụng đến lão a ma, cái a ma kia tuổi so với ngươi còn lớn hơn. Sau đó có một lần ngươi chạy tới Thailand tắm, kết quả đã quên mang tiền, vẫn là ta chạy tới cứu ngươi. Việc này đều chỉ có ta mới biết được, ngươi còn bảo ta không được nói cho người khác, có phải hay không muốn ta với nói với lão bà ngươi, ngươi mới tin ta là A Trà!”
‘ A Trà —— thật là ngươi ——’ đầu kia điện thoại lại truyền đến tiếng khóc hô thiên thưởng địa (kêu trời kêu đất). ‘ ngươi hoàn hồn —— ngươi hoàn hồn —— A Trà lão bằng hữu của ta a —— ta nghĩ ngươi cứ như vậy một đi không trở lại —— không nghĩ tới lại trở về ——’
“Nhỏ chút!” A Trà đem ống nghe để xa ra.
A Trà quát trong điện thoại: “Ta là trước muốn hỏi ngươi chuyện ở cữ, Huệ Mĩ chuẩn bị tang lễ của ta rất vất vả, hiện tại cả người gió thổi cũng ngã, xem có biện pháp nào giúp đỡ không!”
‘ có! ’ lão Vương lập tức nói: ‘ ta đã giúp ngươi hỏi, có một trung tâm ở cữ, bao gói một tháng, còn có hộ sĩ mỗi ngày trông nom, khẩu phần ABC cho ngươi tuyển, toàn bộ đều là thuốc bổ, bảo đảm nữ nhân sinh xong đứa nhỏ so với trước khi sinh còn muốn tôt hơn. ’
“Để ta nói với nàng.” A Trà cũng thực a tát lực (rõ ràng) nói: “Ngươi ngày mai tới đón Huệ Mĩ đi trung tâm đó, nhất định phải đem thân thể của nàng tốt lên.”
“Uy!” Hải Uyên nghe được nội dung a trà bọn họ nói chuyện, bất an hô A Trà một tiếng.
A Trà hướng hắn hất tay, nói: “Như vậy ngươi có thể hảo hảo đi học, yên tâm a! Lão Vương làm việc rất đáng tin cậy!”
Huệ Mĩ sắc mặt âm trầm, nàng thật sự không hiểu nỗi cái gì. Ở trong mắt nàng, người đang nói điện thoại kia là Trạch Phương, Trạch Phương muốn nàng đi trung tâm ở cữ, này thật sự rất kỳ quái .
Huệ Mĩ không khỏi nhìn về phía đứa con, nàng cảm thấy được Trạch Phương hiện tại tính cách cùng thần thái ngữ khí nói chuyện căn bản tuyệt không giống Trạch Phương lúc trước, hiện tại ngay cả tư thế đi đường đều quá giống A Trà. Nàng không khỏi hoài nghi lời nói của bác sĩ. Nếu Trạch Phương chỉ nghĩ mình là A Trà, kia thần thái động tác, còn có kia khẩu âm quốc ngữ không tiêu chuẩn, có thể học được giống như vậy sao?
“Có phải hay không ta có người chiếu cố, các ngươi có thể an tâm?” Huệ Mĩ do dự hồi lâu, cuối cùng hỏi.
“Đương nhiên là!” A Trà nói. Hắn tiếp tục cùng lão bằng hữu thảo luận tiền trả đối phương là dùng chi phiếu hay tiền mặt.
Hải Uyên gật đầu.
“Vậy được rồi, ta dọn dẹp một chút, ngày mai liền mang cục cưng đi trung tâm ở cữ.” Huệ Mĩ nói.
Thái lão sư vẫn một mực ở bên cạnh mặt co mày cáu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, lộ nét tươi cười.
“Chính là. . . . . . Hai người các ngươi. . . . . .” Huệ Mĩ còn có phần điều kiện. “Ngoan ngoãn đi đến trường cho ta, ai cũng hứa không được tái xin phép nghỉ khóa!”
Hải Uyên nhún vai, hắn thấy cũng không sai biệt lắm.
“Cáp? Đến trường?” A Trà ngẩn ngơ. “Ta đã là lão bụi a lang (lão nhân gia) năm mươi chín tuổi, đi cái gì học?”
“Đây là điều kiện trao đổi.” Huệ Mĩ trả lời. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
12 chương
131 chương
54 chương
178 chương
360 chương