Tabitha chưa từng thấy một người đàn ông nào trông quá khốn khổ mà cô lại thích thú đến thế. Colin ngồi ở đầu bàn trên bệ đài, bị kẹt giữa vị chủ nhà vui tính và cô-dâu-sắp-cưới rạng rỡ của anh. Hàm râu mới mọc phủ bóng nghịch ngợm trên quai hàm anh, khiến những nếp hằn quanh miệng càng thêm sắc nét. Đôi mắt anh vẫn còn ánh lấp lánh nguy hiểm của một con chiến mã đang mấp mé nhảy chồm lên. Thậm chí với mái tóc anh đã được cột gọn gàng sau gáy, Tabitha cũng chưa từng thấy anh trông giống một kẻ man rợ hơn thế. Sự khốn khổ của anh không đủ để bù lại cho những gì cô phải chịu đựng. Thật đau lòng khi thấy hai mái đầu đen thẫm nổi bật đó sát vào nhau. Thậm chí cô cũng phải thừa nhận họ là một cặp đôi hoàn hảo. Lyssandra có chiều cao phù hợp để ngước lên nhìn anh. Những khớp ngón tay quanh chân cốc vàng anh uống cùng hôn thê trắng bệch vì căng thẳng khi anh bị buột phải hứng chịu hết lời chúc tụng này đến lời chúc tụng khác về lễ cưới sắp đến. Một ông già teo quắt nâng cốc của mình lên. “Ta chúc chàng trai này sự hăng hái hừng hực trong giường tân hôn.” “Và bên ngoài giường nữa chứ,” một người cận vệ không rõ tên tuổi đang ngồi dựa vào bức tường phía sau rền rĩ, nghe cực giống Chauncey. Câu đùa đó làm rộ lên những tiếng cười hô hố khoái chí và khiến má Lyssandra đỏ hồng. Colin quẳng cho Tabitha một cái nhìn đau đớn, nhưng cô ngó lơ anh, thực hiện một tác phẩm long trọng bằng cách gỡ những quả hạnh ra khỏi bánh pudding của cô. Một nhà quý tộc tai vểnh loạng choạng đứng lên, làm rượu văng tung tóe qua vành cốc. “Cầu Chúa ban phước cho hai vị một bầy trẻ nít để hôn lên má và kéo tai hai vị.” “Mấy đứa trẻ nít của cậu ta rõ ràng là không biết khi nào thì nên buông ra,” Arjon thì thầm, múc thêm một muỗng đầy bánh pudding. Tabitha quẳng cho người cùng dự tiệc của cô một cái nhìn thương cảm. Sau khi những khách mời danh dự đã ngồi vào vị trí, cô và Arjon được dẫn lên bệ đài đến một cái bàn kề bên, đủ gần để tắm trong vầng hào quang của Colin và Lyssandra mà không phủ bóng lên họ. Kẻ mà Arjon đã xác minh là sứ giả của Brisbane đang ngồi bên tay kia của MacDuff, quan sát toàn cảnh buổi tiệc với một nụ cười cáu kỉnh. Một vị kị sĩ luống tuổi đứng lên, râu ông rũ xuống phất phơ càng thêm phần long trọng. “Uống vì Ngài Colin, một kị sĩ đã tận tâm phục vụ Chúa và đứa vua. Tư cách đạo đức của ngài cả trên chiến trận và đời thường là mẫu mực của lòng quả cảm, sự cao thượng, công lý, và—“ “Tình thủy chung!” Trước khi Tabitha còn chưa biết mình sắp đứng lên, cô đã bật dậy. Nhận thấy sự im lặng đột ngột và cái nhướng mày hài hước của Arjon, cô nâng cốc mình lên và mỉm cười ngọt ngào với Colin. Anh trông như sắp chết nghẹn vì một ngụm rượu. “Uống vì Ngài Colin, một hình mẫu của đức hạnh Cơ đốc giáo.” Câu nói tôn kính chế giễu của cô khơi lên một tràng những tiếng “Hoan hô!” vang đến tận nóc nhà. Cô ngồi lại vào chỗ. Nếu là ở đại tiệc của Tập Đoàn Lennox, cô thường quá bẽn lẽn để dám nâng cốc chúc tụng, nhưng giờ chẳng còn gì để mất khiến cô trở nên liều lĩnh. MacDuff gật đầu. “Nói hay lắm, tiểu thư. Tài hùng biện của cô đem lại vinh dự cho cả cô và anh họ cô nữa.” Đôi mắt Colin nheo lại, nhưng chính bóng dáng của cái quắc mắt đó cho Tabitha một tia hy vọng. Trước khi cô có thể thưởng thức sự đắc thắng của mình, một tiểu đoàn những cậu bé phục vụ mang những con gà mái xông khói trang trí bên ngoài bằng những cọng lông vũ thật tràn vào đại sảnh. Lyssandra xắn vào lớp da còn bốc khỏi của con gà trên đĩa cô bằng một con dao cán sứ, nhưng cha cô thì sử dụng những ngón tay múp míp để xé miếng thịt gà còn mọng nước. Colin dường như đã bám riết lấy một chế độ ăn kiêng bằng nước. Mỗi lần anh uống một ngụm rượu, một cậu bé lại hăm hở chạy vội đến để rót thêm vào cốc anh. Khi những người khách làm theo tín hiệu của vị chủ nhà và thích thú xục xạo bữa ăn của họ, MacDuff giơ tay ra hiệu, khiến những mẩu thịt gà bắn tứ tung. “Nếu anh để cho ta triệu hồi người linh mục để bố cáo, chàng trai, chúng ta có thể tiến hành buổi lễ ngay ngày mai.” Tabitha chưa bao giờ mừng rỡ như thế khi thấy quai hàm Colin bạnh ra ngoan cố. “Tôi đã nói với ngài rồi,” anh nói. “Tôi sẽ không cưới Lyssa cho đến khi cô ấy được mười tám.” “Thôi mà, Papa. Đừng mắng anh Colin tội nghiệp.” Tiếng thở dài mệt mỏi của cô gái cho thấy cuộc cãi vã này đã tồn tại từ lâu. “Dù gì cũng còn chưa tới hai tháng nữa con sẽ được mười tám mà.” Làm ngơ những lời cầu khẩn của con gái, MacDuff chỉ con dao về phía Colin. “Mẹ anh chỉ mới mười ba khi bà ta sinh anh.” “Đúng vậy. Và sau đó được mười lăm khi bà chết với hai đứa trẻ còn đang ra đời.” Đôi mắt Colin bắt đầu âm ỉ lửa. Tabitha vuốt một bàn tay lên bụng mình, lần đầu tiên nhớ lại mối quan hệ không phòng tránh của họ có thể dẫn đến điều gì. Trong thế kỷ 21, bất cứ anh chàng kị sĩ lão luyện nào cũng sẽ mang theo một gói bao cao su nhỏ. Nỗi lo âu của cô dịu đi bởi hình ảnh một cậu bé tóc đen, mắt nâu vàng giang rộng cánh tay về phía cô. Cô có lẽ vẫn cứ chìm đắm trong giấc mơ của mình trong suốt cả bữa ăn nếu Arjon không bỏ tọt một cánh hoa hồng ngào đường vào cái miệng đang há hốc của cô. MacDuff vẫn đang tiếp tục khích bác Colin. “Cha anh cho ta biết hai người đã tranh cãi kịch liệt vào cái đêm anh cưỡi ngựa dấn thân vào cuộc tìm kiếm ngớ ngẩn”—ông ta hắng giọng, nhớ đến những người đang ngồi lắng nghe những gì ông ta nói—“cao quý. Ông ta đã khẩn nài anh cưới Lyssandra trước khi anh ra đi. Nếu anh chịu làm theo ước nguyện của ông ta, có lẽ ông ta đã không phải chết mà xa cách đứa con trai duy nhất của mình.” Colin đập mạnh cái cốc của anh xuống mặt bàn. “Lyssandra mới chỉ mười một tuổi vào lúc đó.” “Sẽ sớm được mười hai. Đủ lớn để anh cho con bé một đứa con và gắn kết liên minh của ta với cha anh trước khi anh cam kết phụng sự cho Chúa.” Colin đứng lên. Đặt cả hai lòng bàn tay lên bàn, anh nghiêng người tới nhìn vào mặt MacDuff. Tabitha phải rướn người để nghe lọt sự nhẹ nhàng chết người trong giọng anh. “Và nếu tôi đã cưới Lyssandra, liệu cha tôi có còn sống đến ngày nay không? Liệu ngài có cho người đến hỗ trợ ông khi Brisbane tấn công hay chỉ làm ngơ lời cầu viện tuyệt vọng của ông?” MacDuff liếm từng ngón tay, hai hàng lông mày trắng như tuyết của ông ta cẩn thận nhướng lên làm ra vẻ nhạt nhẽo. “Lyssandra chưa nói với anh à? Ta đã kéo toàn bộ gia quyến đến Lâu Đài Arran trong mùa xuân. Chúng ta chẳng biết gì về vụ vây hãm cho đến khi chúng ta trở lại. Và lúc đó, cũng như anh đã biết, thì đã quá muộn.” Sự căng thẳng trong thế đứng của Colin vẫn không có dấu hiệu suy giảm. Lyssandra kéo tay áo anh, gương mặt xinh xắn thể hiện sự lo lắng. “Papa đang nói sự thật đấy, anh Colin. Mẹ kế của anh giống như một người bạn thân thiết của em vậy. Em đã khóc rất nhiều khi bọn em biết tin bà mất.” Colin thẳng người lại, nhẹ nhàng gạt tay cô gái đi. “Có phải đó là lí do cha em đang tiếp đãi tay sai của kẻ sát hại bà tại bàn ăn ông ta không?” Viên kị sĩ vàng vọt của Brisbane từ nãy giờ đang quan sát cả cuộc trò chuyện, đến lúc này nhỏ cả dãi vì háo hức. Hai má đỏ hồng của MacDuff phồng ra bất bình. “Tranh chấp giữa anh và Ngài Brisbane đã tồn tại từ lâu, ta không tuyên bố đứng về phe nào.” Giọng ông ta chua chát tỏ ý rằng ông ta biết chính xác nguyên nhân khơi lên cuộc tranh chấp đó. “Một khi anh cưới con gái ta, con trai, anh sẽ có mọi quyền hành để bảo ta nên thếch đãi ai. Và ta nên gây chiến với ai. Nhưng cho đến lúc đó, ta sẽ cứ ăn uống với ai, và giết bất cứ ai mà ta thích.” Ông ta đứng lên và vỗ hai bàn tay phục phịch vào nhau, lạnh nhạt gạt Colin sang bên. “Trỗi nhạc lên, đoàn hát rong. Ở đây tẻ ngắt cứ như nấm mồ.” Khi những người thổi kèn túi lại tiếp tục điệu nhạc của họ, Colin ngồi lại vào ghế. Ánh lấp lánh tính toán trong mắt anh cảnh báo đây là sự hòa hoãn hơn là thối lui. Một số người dự tiệc đã đứng lên tham gia vào điệu vũ, kể cả MacDuff và người của Brisbane, để lại họ trong sự im lặng ngượng nghịu. Cực kỳ ngây thơ, Arjon chớp mắt vào Tabitha và hỏi bằng một giọng đinh tai đến mức có thể nghe thấy ở tận biệt thự trên cao ở Đại Lộ Số Năm của cô, “Chẳng phải cô có tài lẻ như một người hát rong sao, Tiểu Thư Tabitha?” “Không!” Colin nói nghiêm khắc trong khi sự háo hức khiến gương mặt Lyssandra rạng rỡ. “Ồ, hãy hát cho mọi người nghe đi, chị Tabby! Em quá mệt mỏi với đoàn hát rong của Papa rồi. Có lẽ chị có thể dạy cho em một giai điệu mới.” “Lạy trời,” Arjon nói khô khan. “Con nhỏ ngỗ ngược này không thể làm gì hơn là thét la như một con mèo đang vật vã.” Nụ cười của Lyssandra bĩu ra thành cái trề môi. “Và anh đã quên rồi sao, Ngài Arjon, rằng tôi cũng có thể cào cấu như một con mèo?” Anh ta nắn cằm mình. “Làm sao tôi có thể quên khi mặt tôi còn mang vết sẹo từ những móng vuốt của cô?” “Lẽ ra tôi nên móc mắt anh. Anh xứng đáng bị như thế vì dám đốt đuôi bím tóc tôi.” “Đúng là trẻ con!” Colin quát. “Hai người không thể tuyên bố làm hòa được sao? Mọi người đang bắt đầu nhìn ngó rồi kìa.” “Anh ta đã gây chuyện trước mà,” Lyssandra làu bàu, nóng nảy trừng mắt với cái bánh pudding của cô. “Thứ lỗi cho em, Tiểu Thư Tabitha. Em không nên lạm dụng sự hào phóng của chị như thế. Chị là một vị khách ở Lâu Đài MacDuff này, không phải một những người lùn được huấn luyện của Papa.” Tabitha khiến chính cô cũng phải ngạc nhiên khi cô duyên dáng đứng dậy. “Có gì đâu, chị sẽ rất vinh hạnh được hát cho em nghe.” Colin nghiêng người tới trước. “Anh mong em đừng bắt thanh quản mong manh của em làm việc quá sức, em họ.” Cô vuốt ngón tay lên viên ngọc. “Có lẽ anh muốn em biểu diễn cho Lyssandra thấy một vài thủ thuật thần bí của em hơn. Như anh biết đó, em vẫn chưa thật sự thành thạo trong việc làm những đồ vật biến mất.” Lyssandra vỗ hai bàn tay tao nhã. “Ôi, em thích ảo thuật thần bí còn hơn là âm nhạc nữa.” “Hát đi,” Colin nói dứt khoát. “Xin mời hát cho chúng ta nghe đi.” Anh thận trọng quan sát vị hôn thê của anh dẫn cô đến một cái ghế đẩu bên cạnh bệ đài. Nếu anh đang trông chờ một vài đoạn thơ da diết của bản “Nếu Em Có Bao Giờ Xa Anh,” anh sẽ gặp thất vọng. Thích thú vì cái viễn cảnh có một sự tiêu khiển mới, những nghệ sĩ nhào lộn nằm rạp xuống lộn một vòng và những vũ công quay trở lại băng ghế của họ. Hy vọng tiêu chuẩn giải trí của họ không cao hơn của Colin, Tabitha hắng giọng, rồi hơi ngửa đầu ra sau và bắt đầu một màn trình diễn đầy xúc động của bản “Trái Tim Gian Dối Của Anh.” Cô biết cô đã thành công khi đoàn hát rong trao đổi những cái nhìn ngơ ngác, nhún vai, rồi bắt đầu cất tiếng sáo dạo thành một bản nhạc đồng quê âm mũi không chê vào đâu được. Cô theo sau một tràng vỗ tay hăng hái và những tiếng reo hò cổ vũ bằng một bản “Bâng Khuâng Giữa Hai Người Tình” đầy chế giễu, rồi thêm thắt vào một đoạn điệp khúc làm-rung-lắc-xà-nhà của bài “Giờ Thì Ai Là Kẻ Hối Tiếc?”. Khi cô dám liếc nhìn Colin, cô thấy hai bàn tay anh đang nắm chặt quanh cái cốc như thể anh rất muốn bịt chặt chúng lên tai anh hay lên miệng cô. Từ vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh, cô cho là anh muốn bịt miệng cô hơn. Cô có lẽ đã ngừng hát nếu Lyssandra đã không chọn ngay khoảnh khắc đó để phớt lên cái cằm căng thẳng của anh một nụ hôn âu yếm. Tabitha cảm thấy một sự đau nhói còn hơn là ghen tuông. Thế là cô dựa người vào ghế đẩu như thể nó là khung cây đàn piano trong một quán bar mờ khói thuốc và bắt đầu cất giọng êm dịu hát điệu blues classic thật xúc động của Nina Simone: “Người Phụ Nữ Kia.” Những nhạc công hạ những cây sáo của họ xuống, miễn cưỡng không muốn xáo động sự thắm thiết gợi cảm của bài hát. Khao khát đã tước đi tất cả những gì là giễu cợt khỏi giọng Tabitha. Cô chỉ có thể đắm đuối nhìn Colin như thể anh là người đàn ông duy nhất trong đại sảnh. Trái tim cô bộc lộ qua lời hát giản dị. Uống thêm một hớp rượu, anh nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt sắc sảo của MacDuff không bỏ sót điều gì, nhưng cô gái Lyssandra đa sầu đa cảm thì đang bận rộn chậm những giọt nước mắt trong như pha lê trên má. Khịt mũi vì kinh tởm, Arjon quẳng một cái khăn tay cho cô. Cô hỉ mũi vào đó và đưa trả nó lại, ngó lơ điệu bộ nhăn nhó của anh ta. Khi nốt nhạc cuối cùng ngân nga trong thanh quản Tabitha, Colin đứng lên. Ngay lúc đó cô hy vọng anh sẽ đi đến với cô. Hy vọng anh sẽ đi qua cái bệ đài đó, kéo cô vào vòng tay anh, và tự hào tuyên bố cô là người phụ nữ duy nhất anh yêu tha thiết. Nhấc một bình rượu đầy lên, anh đẩy cái ghế của anh ra sau và chen lấn đi qua đám đông, bước qua cánh cửa đằng xa mà không một lần nhìn lại. Tabitha nằm trăn trở trên tấm nệm độn lông. Cô cảm giác như mình đang chết chìm trong sự mềm mại ngột ngạt của nó vì cô không thể tìm thấy một tư thế nằm thoải mái nào. Cuối cùng cô đành ngồi bó gối. Ánh trăng rọi qua kính cửa sổ nhiều màu, tô lên sàn nhà lát đá một sắc hồng siêu thực. Quá bồn chồn đề ngồi đó và suy ngẫm, Tabitha trèo xuống khỏi cái giường bốn trụ cao và đi thơ thẩn qua căn phòng, bộ váy lót mỏng không tay của cô dài phết đất. Lyssadra đã rất sửng sốt khi cô yêu cầu được đi ngủ cùng bộ váy đó. Cô gái đã nghiêm túc thông tin cho cô biết rằng phong tục ở đây là khỏa thân đi ngủ. Căn phòng mà hôn thê của Colin đã sắp xếp cho cô là giấc mơ của mọi cô gái. Khi cô tháo móc cửa sổ và nhìn ra màn đêm hoang vắng, cô cũng sẽ không quá ngạc nhiên nếu thấy nàng Barbie Rapunzel và Hoàng Tử Ken Quyến Rũ cưỡi trên chiếc ô tô mui hồng chạy lên cây cầu kéo. Giấc mơ của mọi cô gái đã trở thành cơn ác mộng của cô. Cô mong muốn được thoát khỏi những tấm thảm đầy màu sắc phủ trên tường và những tranh bích họa được vẽ trên trần nhà. Chúng chế giễu cô với những hình ảnh về những tiểu thư xinh đẹp, những kị sĩ dũng mãnh, và những con kì lân sừng vàng bẽn lẽn gác đầu vào lòng những nàng công chúa trong trắng. Cơn gió đêm mát lạnh lùa vào những sợi tóc mái của cô. Cô chẳng còn trong trắng và cô chưa bao giờ là một nàng công chúa. Cô chỉ đơn giản là tự lừa dối mình. Cô là Tabitha Lennox—thần đồng, tiến sĩ M.I.T, và trưởng phòng đơn vị Phân Tách Thực Tế Ảo của Tập Đoàn Lennox. Cô thuộc về căn biệt thự trên cao của cô chứ không thuộc về vương quốc cổ tích này. Lẽ ra giờ cô đang ở đó mới phải, vừa hớp cà phê espresso, vừa lắng nghe nhạc Jazz, và ngắm những giọt mưa trượt trên mặt kính cửa sổ mờ sương. Cô đưa bùa hộ mệnh vào vùng sáng trăng, lấy làm lạ vì vẻ đẹp thoát tục của nó. Cô chẳng còn gì để làm ngoài việc biến mất một cách duyên dáng và để Colin cùng Lyssandra lại với kết thúc có hậu của họ. Cô chỉ có thể hy vọng cha mẹ cô sẽ tha thứ cho cô khi cô trở về thời đại của mình. Cô đã để số phận của họ mấp mé bên bờ vực trong khi cô đuổi theo một giấc mơ. Một giấc mơ hóa ra vừa ngớ ngẩn vừa khó nắm bắt. Cô băn khoăn không biết Colin sẽ cảm thấy hối tiếc hay nhẹ nhõm khi anh khám phá ra cô đã biến mất. Chí ít anh cũng sẽ được miễn cho cái việc không dễ chịu khi phải mài cây bút lông ngỗng và viết cho cô một lá thư kiểu Dear Jane. Có lẽ một ngày nào đó anh thậm chí còn có thể nhìn lại cái đêm họ đã chia sẻ như một khoảng thời gian màu nhiệm, không hề bị vẩn đục bởi sự cay đắng hay hối tiếc. Cô nắm chặt viên ngọc và nhắm mắt. Môi cô cử động, nhưng điều ước không hình thành. Lúc này cô cũng câm lặng như những năm tháng cô đã đè nén tất cả những giấc mơ và khát vọng trước kia. Run rẩy vì bực bội, cô mở mắt. Có lẽ điều ước của cô chưa đủ chân thành. Hay có lẽ não trái cô phát triển hơn nên đã kêu gọi một được một khả năng phong kín tách biệt với mọi thứ xung quanh cô. Có lẽ điều ước thật sự sẽ cứ lẩn tránh cô cho đến khi cô có thể điềm nhiên bắt tay Colin và cám ơn anh vì đã chăm sóc cho cô trong cuộc viếng thăm ngắn ngủi của cô tới thế kỷ này. Ngày mai vậy, cô quyết định dứt khoát. Ngày mai cô sẽ từ tốn chào tạm biệt Ngài Colin xứ Ravenshaw và bắt đầu cẩn thận tìm kiếm điều ước sẽ mang cô về lại nhà. Nhà. Tabitha trèo lên cái giường rộng, trống trải, lòng băn khoăn tại sao từ đó có vị thật khô khốc trong miệng cô. Cô đang có giấc mơ kỳ diệu nhất. Thậm chí cảm giác buồn man mác cũng không thể phá hỏng sự mê hoặc tăm tối của giấc mơ. Colin đang nằm trên cô lần nữa. Hơi thở anh phả lên cổ cô, khiến cô ngây ngất bằng mùi hương ngọt ngào của những bông hoa bu-lông. Đôi môi ấm, ướt át của anh ngấu nghiến bờ má cong của cô trước khi tìm thấy lối đi dẫn đến miệng cô, nơi anh uống lấy uống để nụ hôn của cô. Cô rền rĩ, lâng lâng trong khí chất đàn ông vững vàng của anh. Anh thô ráp trong khi cô mượt mà, cứng rắn trong khi cô mềm mại, có vị mặn trong khi cô ngọt ngào. Cô ve vuốt hai cánh tay lực lưỡng của anh, mê đắm bởi sự hấp tấp của anh. Thậm chí trong lúc anh vừa âu yếm cưỡng đoạt miệng cô với lưỡi anh, anh vừa đẩy váy ngủ của cô lên, lấp đầy hai bàn tay chai sần của anh bằng ngực cô và nắn bóp thật dịu dàng. Như thể cảm giác của làn da cô là điều gì đó anh khao khát đến phát điên để thỏa mãn sự đói khát không biết hổ thẹn của anh. Cô chỉ vừa có đủ thời gian để nếm trải sự phấn khích mới mẻ trước khi anh đưa tay vào giữa hai chân cô và khum lấy cô ở đó. Những ngón tay lùng sục của anh tạo ra một sự cọ xát tinh tế kéo ra một đợt sóng mật ngọt nóng bỏng từ bản thể phập phồng run rẩy của cô. Thật là một giấc mơ ngọt ngào… Chỉ cần… Tabitha xoay mặt vào cái gối nhồi lông êm, cố kiềm nén một tiếng rên rỉ không thành lời. Chỉ cần đây không phải một giấc mơ. Chỉ cần Colin thật sự đang ở trong vòng tay cô. Chỉ cần cô có thêm một đêm nữa thôi để chứng tỏ cho anh thấy chẳng có người phụ nữ nào, trong thế kỷ này hay những thế kỷ khác, có thể yêu anh như cô. Chỉ cần cô không thức tỉnh trước khi giấc mơ tuyệt vời này được trọn vẹn. Được giải thoát khỏi sự ức chế của trí óc, hai đầu gối cô mở ra không hề ngượng ngùng hay hổ thẹn. Nếu Colin thật sự đang ở trong giường với cô, cô sẽ kéo anh xuống và cắn nhẹ cái môi dưới hay hờn dỗi của anh khi cô dịu dàng dẫn anh vào nơi tập trung mọi cảm giác của cô. Nhưng hai cánh tay cô vẫn hoàn toàn trống không, cơn nhức nhối tận sâu trong cô không được thỏa nguyện. “Chết tiệt nó đi!” Câu báng bổ nghèn nghẹt được thốt lên trong âm brrr kiểu Scot đó phá vỡ bùa chú. Đôi mắt Tabitha mở bừng ra để thấy Colin đang cong người ngồi ở cuối giường trong một vũng sáng trăng, đang loay hoay với những sợi dây của quần bó dài. Anh chậm chạp ngẩng đầu lên để gặp ánh mắt sững sờ của cô, rồi chớp vào cô một nụ cười xếch toét miệng và chạm một ngón tay lên môi. “Suỵt. Không nên đánh thức tiểu thư ngọt ngào của anh dậy trước khi anh đột kích cô ấy.” Chỉ cần… Tất cả những quyết tâm âu yếm của cô bỏ quên mất, Tabitha đặt chân vào giữa ngực anh và đẩy thật mạnh, đạp anh văng khỏi giường.