Touch Of Enchantment
Chương 16
Lâu Đài Raven tưng bừng bắt tay vào lao động. Mặt trời lên, cư dân ở đây hối hả vào ra lâu đài như một đàn kiến siêng năng. Bởi vì bóng ma đã bị trục xuất và tiểu thư tí hon của họ đã được giải thoát khỏi ngục tù trên tháp, mọi người đều hăm hở khôi phục nhà và dựng lại cuộc sống của họ.
Khi Tabitha trôi vào giấc ngủ bất an trong đêm trước, Colin còn nằm rúc bên cái nôi, đếm mỗi nhịp thở của em gái. Tabitha thức dậy vào lúc bình minh và thấy anh nằm sấp dưới sàn mà ngủ ngon lành. Sau khi đắp chăn cho anh, cô rón rén đi đến thế chỗ anh, đứng canh chừng cô bé khỏi bóng tối đang dần lụi tàn.
Mặc cho nhiều lời đề nghị hăng hái, anh vẫn từ chối giao đứa bé được anh đặt tên là Blythe Bé cho bất cứ người phụ nữ nào trong làng. Anh vừa khăng khăng hướng dẫn hầu hết các cố gắng sửa sang nhà cửa vừa bồng đứa bé trong khuỷu tay như một trái banh biết ngọ nguậy. Anh đeo cặp kính gọng kim loại của Tabitha trượt thấp trên mũi. Nhưng chính sự khập khiễng đó càng khiến anh trở nên không thể cưỡng lại.
Cánh phụ nữ đành phải cam chịu đi chăm chút cho Nana. Tính đa nghi của bà đã thay đổi hoàn toàn sau khi bà đã chắc chắn tiểu thư quý báu của bà cuối cùng cũng đã an toàn. Sự quẫn trí gần đến mức điên loạn mà bà đã trải qua trong giáo dường như đang thối lui với sự nhanh chóng đáng mừng. Bà chấp nhận lời mời của Granny Cora và đến chia sẻ một tẩu thuốc dưới bóng mát của rặng liễu.
Tabitha cũng sẽ thấy vui cùng với họ nếu tâm trạng của cô không mãi mấp mé giữa sự hồ hởi và nỗi tuyệt vọng. Mỗi khi ánh mắt cô tình cờ chạm mắt Colin, cô sợ họ sẽ thay đổi lịch sử vì phát minh ra điện năm trăm năm trước Benjamin Franklin. Sự hứa hẹn không lời trong đôi mắt anh làm hơi nóng sôi sục trong cô, làm tan chảy bức tường băng giá bao quanh trái tim cô và để cho dòng chảy đó đọng lại ở những nơi khêu gợi hơn nữa.
Nhưng khi anh quay đi để hét một mệnh lệnh khác cho Ewan hay cho Chauncey, nỗi tuyệt vọng lại xâm chiếm cô. Cô biết cô nợ anh sự thật, dù điều đó có nghĩa là đánh liều kết nối mỏng manh đang lớn dần giữa họ. Cô phải nói với anh rằng cô không thuộc về vòng tay anh, cuộc đời anh, thậm chí là thời đại của anh. Nhưng cô còn chẳng biết cô có thể tìm thấy dũng khí để rời bỏ anh không nữa.
Và còn cha mẹ cô thì sao? Nếu máy bay của họ đã rớt xuống Tam Giác Bermuda, cô có quay về thế kỷ 21 cũng chẳng thể đem họ trở lại. Nhưng nếu họ còn sống, sự biến mất không một lời giải thích của cô sẽ làm tan nát trái tim họ. Có thể suốt cả cuộc đời còn lại họ sẽ tin rằng cô đã trở thành nạn nhân của một kẻ bắt cóc hay một kẻ giết người hàng loạt. Cô nắm chặt bùa hộ mệnh, suýt chút nữa đã ước Colin cứ quẳng cái thứ đáng ghét đó xuống một cái giếng không đáy cho rồi.
“Tiểu Thư Tabby!” Một cậu bé tóc vàng, gương mặt bụ bẫm với một nhúm tóc phồng lên giữa trán chõ đầu qua một lỗ châu mai trên tường cao. “Đến đây đi, Tiểu Thư Tabby! Giờ đến lượt Lucy bé cần phải được giải cứu này.”
“Cô sẽ đến ngay, Thomas.” Tabitha vội lên lầu và giải cứu Lucy khỏi một con chuột trông khá độc ác đã dồn con mèo lên gờ cửa sổ, càng làm nổi bật thêm tên tuổi vị nữ anh hùng táo bạo của cô.
Khi cô bước ra từ lâu đài, vừa đi vừa thủ thỉ với con mèo trong tay, Arjon thả rơi chồng thảm dệt anh ta đang ôm để bịt mũi. “Đáng lẽ phải để con quái vật con này cho chuột gặm mới đúng.”
“Anh thật đáng hổ thẹn, Ngài Arjon,” cô đáp lại, hôn lên cái đầu xù của Lucy. “Xúc phạm một tiểu thư là không có bản lĩnh đâu.”
“Ta đã thấy cậu ta ngủ với những phụ nữ có lông còn dài hơn nữa kìa,” Colin gọi to từ đỉnh một chồng gỗ đã được gom lại.
Vị Arjon sành đời đỏ mặt và những phụ nữ đang giũ bồ hóng trên những tấm trải giường cười khúc khích. Colin nháy mắt với Tabitha qua vành kính, khiến thế giới của cô một lần nữa chao đảo trên trục xoay của nó.
Cô thẫn thờ đặt Lucy vào một cái chảo nấu ăn trống không, không hề hay biết hàng lông mày nhướng cao tinh quái của Arjon.
“Jenny, cẩn thận trên đó đấy,” Magwyn hét to, ngừng việc cạo rỉ trên một cái chân đèn bằng bạc khi chị thấy con gái chạy vụt qua những lũy đài trên tháp uyển chuyển như một con khỉ con.
Jenny chỉ cười khúc khích và vẫy tay rồi lảo đảo theo sau những đứa trẻ khác. Magwyn lắc đầu và quay lại làm việc. “Đáng lẽ tôi nên đét đít đứa trẻ đó cho ra hồn, nhưng tôi không thể cưỡng lại tiếng cười của nó sau quá nhiều thời gian. Tiếng cười đó như âm nhạc đối với tai tôi.”
Tabitha mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên cô được nghe Colin bật cười thành tiếng.
Nhưng lúc đó Magwyn nhìn lên lũy đài, và khuôn mặt chị trắng bệch đi. Tabitha ngước lên theo, che mắt khỏi ánh nắng buổi sáng. Nỗi sợ hãi đâm xuyên trái tim cô.
Jenny không còn cười đùa nữa. Cô bé đang bám những ngón tay mảnh dẻ vào một mỏm đá chìa ra, có nguy cơ nhận lấy một cú rơi thẳng đứng từ khoảng cách bảy mươi feet (*hơn 21m*) xuống những hòn sỏi cuội bên dưới.
Tiếng thét của Magwyn là tiếng thét của mọi bà mẹ trong cơn ác mộng. Tiếng thét lạnh lẽo dường như vang mãi vang mãi, làm tất cả mọi người trong khoảng sân tê liệt vì hãi hùng.
Tất cả trừ Colin.
Đưa đứa bé cho Nana, anh chạy như bay về phía ngọn tháp. Tabitha biết anh sẽ không thể nào đến kịp lúc. Anh là một anh hùng, không phải siêu anh hùng. Và khi anh thất bại, anh sẽ đổ lỗi cho bản thân, cũng như anh đã đổ lỗi cho mình vì hành động tự vẫn của Regan.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng Jenny thở hồng hộc vì gắng sức, có thể cảm thấy viên đá sắc cắt vào da tay mỏng manh của cô bé, có thể cảm nhận sự hổ thẹn ghê gớm của cô bé khi tè dầm lần đầu tiên sau nhiều năm.
Khi bàn tay trái của Jenny rời khỏi mỏm đá và tuyệt vọng quờ quạng trong không khí, nắm tay Magwyn nắm lại rồi buông xuôi như thể chị không biết nên giấu mặt vào hai bàn tay hay vung nắm đấm lên mà xỉ vả ông trời hẹp hòi.
Colin chỉ vừa mở được cánh cửa ngoài dẫn lên ngọn tháp khi Jenny ngã xuống. Kỳ lạ thay, chính Magwyn lại là người im lặng như tờ khi tiếng thét lanh lảnh của Jenny xé rách tai họ. Colin xoay người nhìn, khuôn mặt anh trắng bệch đi vì bất lực và kinh hãi. Cô bé lao đầu xuống mặt đất, tay và chân đẩy đạp điên cuồng.
Tabitha không nhớ là cô đã chụp lấy bùa hộ mệnh. Không thể xác định được chính xác giây phút nào cô đã gạt bỏ những lo lắng, vượt qua sự ức chế bản thân, và ước, tha thiết hơn bất cứ điều gì cô từng ước trong đời.
Tiếng thét của Jenny chuyển thành tiếng “Aa-a-a-a-a…!” thích thú khi cô bé ngã chậm lại và giờ đang lơ lửng trong không trung. Cô bé bay là là về phía mặt đất, váy phồng ra như cái dù điệu đà, và đáp với sự duyên dáng nhẹ như lông hồng vào hai cánh tay rộng mở của Tabitha. Tabitha vùi mặt vào cổ họng đẫm mồ hôi của cô bé, trân quý cảm giác của cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay cô.
Cô bé vùng ra khỏi vòng ôm mãnh liệt của Tabitha, ngửa đầu ra sau để nhìn cô chăm chú. Giọng cô bé, đã khản đi vì la thét, như vọng lại quanh khoảng sân. “Đó là một cú bắt thật cừ, Tiểu Thư Tabby. Cô có phải là phù thủy không?”
Tabitha nhìn lướt qua những gương mặt sững sờ quanh đó. Colin chầm chậm tháo cặp kính ra, cũng như những người ngạc nhiên kia, anh nhìn cô chăm chăm. Cô nhắm mắt trong một khắc ngắn ngủi để xóa đi gương mặt anh, cầu nguyện rằng anh sẽ hiểu.
Cô không thể nói dối đứa trẻ tràn trề hy vọng trong vòng tay cô, cô cũng không thể tiếp tục lừa dối Colin thêm nữa. Quá khứ đã trở thành hiện tại của cô và anh đã trở thành tương lai duy nhất trong hình dung của cô. Còn thời điểm nào tốt hơn lúc này để đón nhận di sản mà cô đã luôn chối bỏ? Ở đây trong vương quốc cổ tích này, nơi những kị sĩ trong bộ giáp sáng ngời chiến đấu để diệt những con rồng ma quỷ và thần chú hùng mạnh nhất trên thế gian là tình yêu chân chính. Tabitha suýt chút nữa đã ước mẹ cô có mặt ở đó để chứng kiến lời tuyên bố đầy tự hào của cô.
Cô mỉm cười dịu dàng với Jenny, nhưng ánh mắt cô lướt qua đầu cô bé, đến dừng chân đầy thương yêu trên gương mặt sững sờ của Colin. “Ừ, bé cưng. Cô là một phù thủy.”
Im lặng đón chào lời tuyên bố của cô. Một sự im lặng trọn vẹn đến mức Tabitha có thể nghe thấy tiếng sột soạt khô giòn của những con nhạn vỗ cánh trong nhà nguyện trên cao, tiếng lạo xạo của một viên sỏi văng ra khi ai đó vô tình lùi một bước.
Cặp kính cô rơi khỏi những ngón tay buông thõng của Colin. Gương mặt anh hoàn toàn không có biểu hiện. Sắc nâu rám nắng trôi khỏi làn da màu đồng của anh, tẩy nó thành màu trắng. Cứ như lời thú nhận đột ngột của cô đã biến anh thành một cột muối.
Manh mối thứ hai cho Tabitha biết có gì đó không ổn là khi Magwyn giật Jenny khỏi cánh tay cô. “Nhưng Mama à,” cô gái nhỏ rền rĩ. “Ngã xuống vui lắm! Con có thể làm lại không?”
“Im nào, con nít không hiểu chuyện,” Magwyn nói cộc cằn. Chị lùi lại tránh xa Tabitha, khoác lên một vẻ mặt cứng rắn vì sợ hãi và bị phản bội.
Cô không mất nhiều thời gian mới nhận ra phản ứng của Magwyn cũng giống như phản ứng của đám đông đang vây quanh họ. Một vài người bước lùi lại; những người khác đang lầm rầm gì đó và làm dấu thánh giá trên ngực. Cô quan sát họ trong sự bất lực ngơ ngác khi, từng người một, những khuôn mặt đã từng cười rạng rỡ với cô chỉ vài phút trước trở nên khép kín, như gương mặt của những người xa lạ. Chỉ có đôi mắt Arjon là ánh lên một tia sáng thương cảm, không hiểu sao càng tồi tệ hơn sự kết tội công khai của những người khác.
“Chết chưa,” cô thì thầm.
Cô đã từng nói hớ trước đây, nhưng lần này có lẽ còn tồi tệ hơn cái lần cô dẫm lên chuỗi hạt của Đệ Nhất Phu Nhân trong bữa ăn tối do tổng thống tổ chức để vinh danh cha cô. Hay cái lần cô gọi vợ của một khách hàng tỉ phú tiềm năng bằng tên của bồ nhí ông ta.
“Thiêu cô ta đi!” một ông lão hét to, vẫy nắm đấm run run trong không trung.
“Đúng vậy, cô ta đã thú nhận mình là phù thủy. Chúng ta phải thiêu cô ta,” Granny Cora buồn bã lặp lại.
“Tôi đã nghĩ mọi người chỉ thiêu những kẻ dị giáo thôi chứ,” Tabitha nói yếu ớt.
Cậu Chauncey lúc nào cũng tháo vát nói chêm vào. “Chúng tôi thắt cổ phù thủy. Rồi chúng tôi mới thiêu bọn chúng.”
Những lời kết tội lầm rầm to dần thành những tiếng hô hoán. Tabitha chạm một bàn tay vào cổ, lùi lại về phía Colin mà không hay. Jenny bắt đầu nức nở, những tiếng gào khóc chân thành của cô bé chỉ càng làm bầu không khí thêm hỗn loạn.
“Đủ rồi!”
Tiếng thét của Colin khiến tất cả bọn họ đều im lặng, kể cả cô bé Jenny cũng giật mình nín thinh. Khi anh đặt hai bàn tay lên vai Tabitha, cô nhẹ nhõm sụm người vào anh. Cô nên biết trước anh sẽ không bao giờ cho phép dân anh làm hại cô chứ. Anh là người hùng của cô, vị cứu tinh của cô, số phận của cô—người đàn ông cô đã lặn lội vượt qua hơn bảy thế kỷ để yêu.
Anh vuốt ve chỗ hõm trên vai cô với sự âu yếm khiến cô muốn tan chảy xuống chân anh.
“Ta là người đã đem phù thủy này về đây.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tuyệt vọng của anh lạo xạo như thép trên vải nhung trong sự tĩnh lặng căng thẳng. “Ta có bổn phận phải thiêu cô ta.”
PHẦN BA
Mê đắm
Chẳng còn gì dễ hơn tự lừa dối. Những gì mỗi người ước muốn, họ đều tin đó là sự thật.
– Demosthenes
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
39 chương
26 chương
7 chương
20 chương