Touch Of Enchantment
Chương 10
Lúc Tabitha thức giấc vào buổi sáng hôm sau, ngọn lửa đã lụi tàn thành tro và người kị sĩ đã đi mất. Cô lóng ngóng đứng lên trong cơn hãi hùng, quẳng tấm áo choàng sang một bên. Một màn sương mù nhẹ như sa phủ kín khoảng rừng thưa, tạo cho nó vẻ quyến rũ như của một bãi tha ma vào nửa đêm Halloween. Ánh sáng đục như ngọc trai len qua những tán cây đan xen vào nhau khiến cô không thể xác định lúc này là bình minh hay đang giữa trưa.
Một cái đầu bóng mượt lù lù hiện ra từ màn sương.
Tabitha đập một tay lên miệng để bịt lại một tiếng thét kinh hoàng trước khi quỳ thụp xuống vì nhẹ nhõm. Ngài Colin có thể rời bỏ cô, nhưng từ cái cách anh đối xử dịu dàng với con ngựa, cô biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi ngựa của anh.
Con chiến mã quan sát cô với đôi mắt nâu trong trẻo trước khi cúi đầu gặm cỏ. Trong khi Tabitha đang dùng tay vuốt dọc theo những nếp áo choàng, thắc mắc không biết làm thế nào nó lại choàng quanh người cô với sự chăm chút đến thế thì Lucy chập chững đi đến dụi đầu vào đùi cô.
Cô gãi cằm con mèo, nhại âm r của Colin. “Có phải Hoàng Tử Cáu Kỉnh đã bỏ rơi con rồi không? Hay chàng ta đi truy lùng một chén kem và một hộp thức ăn Tender Vittles cho cô gái nhỏ của anh ta rồi?”
Sự tĩnh lặng của buổi sáng đến cùng với một nhận thức bất chợt. Lần đầu tiên kể từ khi đến với cái thế kỷ khốn khổ này, cô đang thật sự ở một mình. Trái tim cô tăng nhịp. Nếu cô phí phạm cơ hội này, không biết khi nào hay liệu anh chàng người Scot cảnh giác đó có cho cô thêm một khoảnh khắc riêng tư cùng bùa hộ mệnh lần nữa.
Cô kéo viên ngọc từ trong áo ra. Chỉ nhìn vào nó thôi cô đã thấy căng thẳng, cô đã quen làm hỏng mọi điều ước của mình rồi. Cô nhìn xung quanh lần cuối, tự hỏi Colin sẽ nghĩ gì khi anh quay trở lại và thấy cô đã đi mất.
“Giải thoát, dám lắm,” Cô thì thầm, làm ngơ một sự tiếc nuối đau nhói. Có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời, cha mẹ cô cần đến cô. Một người như Colin sẽ không bao giờ cần cô.
Trước khi cô mất can đảm, cô ôm Lucy dựa vào ngực, nắm chắc bùa hộ mệnh, và nhắm mắt lại. “Mình ước…” Cô hít sâu vào trước khi thốt ra, “Mình ước được về nhà.”
Một cơn gió thì thầm cù lên má cô. Cô hé một mắt. Màn sương, khoảng rừng thưa, con chiến mã nhởn nhơ gặm cỏ vẫn còn đó. Cô liếc trộm nhanh ra sau lưng để đảm bảo Colin chưa quay trở lại và nhìn thấy cô cư xử thật ngu ngốc. Nhưng khán giả duy nhất của cô, ngoài con ngựa và con mèo con, là những cái cây khẳng khiu trông thật giống những cái cây quăng táo vào Dorothy trong phim Phù Thủy xứ Oz.
May mắn sao mẹ cô không thể thấy cô vào lúc này. Tabitha đứng lên, gõ hai gót của đôi dép sóc chuột vào nhau ba lần liên tiếp, và lẩm nhẩm, “Không nơi đâu bằng nhà mình. Không nơi đâu bằng nhà mình.”
“Ta sẽ không tranh cãi điều đó đâu, cô gái. Đó đúng là một cảm xúc cao quý.”
Đôi mắt Tabitha mở bừng ra. Colin đang dựa người vào một cái cây gần đó, đôi mắt đốm vàng của anh sáng lấp lánh vì thích thú. Những giọt nước lấm tấm trên lông ngực đen của anh phản chiếu như những viên kim cương. Với mái tóc ướt hất ngược ra sau và hàm râu lấm tấm có xu hướng sậm dần thành râu quai nón thật sự, anh trông giống một tên cướp biển đi cướp bóc hơn là một hiệp sĩ cao quý.
Tabitha đỏ mặt và lắp bắp, “Tôi đang t-t-thực tập một điệu nhảy.” Để củng cố thêm câu chuyện bịa, cô lóng ngóng trình diễn một điệu nhảy dậm gót vụng về, làm ngơ sự vùng vằng của Lucy. “Nếu tôi sắp xin vào một đoàn kịch câm khác thì tôi cần phải luyện thêm một màn trình diễn mới.”
Colin thẳng người lên và thu ngắn khoảng cách giữa họ. “Ta sẽ không lựa chọn tiết mục kể chuyện nếu ta là cô, bởi vì cô là một kẻ nói dối cũng tệ gần như là diễn viên kịch câm.”
Ôi Chúa ơi, anh biết rồi, Tabitha nghĩ. Anh biết cô chỉ là một phù thủy thảm hại chẳng có tài cán gì đến từ thế kỷ 21. Lucy vùng vằng ra khỏi tay cô và phóng tới tự do, nhưng Tabitha vẫn giữ vững tinh thần khi Colin dịu dàng mở bàn tay cô để lộ viên ngọc lục bảo.
“Cô đã đánh cắp nó, phải không?”
“Gì chứ?”
Anh gật đầu về phía viên ngọc. “Sợi dây chuyền. Cô đã đánh cắp nó. Nên đoàn kịch câm đã đuổi cô đi. Bọn họ sống cậy nhờ vào lòng tốt của giới quý tộc nên không thể dung túng cho trò trộm cắp vặt trong hàng ngũ của mình. Có phải họ đã xén tóc cô tàn bạo như thế để trừng phạt cô không?”
Cau mày, Tabitha chạm một tay lên tóc. Kiểu tóc ngắn đầy cảm hứng này cô đã phải mất hơn hai trăm đô la tại sa-lông Henri Bendel’s trên Đại Lộ số 5 ấy chứ.
Anh khiến cô ngạc nhiên khi cài ngón tay vào những lọn tóc lấm tấm cát, ánh mắt anh trắc ẩn, gần như âu yếm. “May mắn cho cô vì họ chỉ cắt tóc chứ không cắt tay cô, cô gái. Tóc cô rồi sẽ dài lại.”
Thật may vì anh đã giúp cô tạo ra một quá khứ kịch tính, nếu không muốn nói là tội lỗi. Tabitha cụp lông mi xuống, cố gắng để trông như ăn năn. “Tôi không hề có ý lấy sợi dây này, anh ạ. Chẳng qua tôi chưa từng thấy thứ gì đẹp như thế cả.” Cô thấy kinh quá, ngữ âm Anh mà cô vừa bắt chước là một ý tưởng dở tệ. Cô nghe như một đứa trẻ ngoài giá thú của Eliza Doolittle và Bác sĩ Doolittle. (*Bác sĩ Doolittle là một nhân vật trong bộ sách dành cho trẻ con của Hugh Loffting, có thể nói chuyện với các con vật bằng ngôn ngữ của chúng. Nhân vật này sau được dựng thành phim Bác sĩ Doolittle năm 1998 do Eddie Murphy thủ vai chính*)
Colin cầm lấy viên ngọc, giật nhẹ. “Khu rừng này đầy rẫy những kẻ sống ngoài vòng pháp luật và cướp bóc. Có lẽ tốt nhất cô nên đưa nó cho ta cất.”
“Không!” Cô gần như hét lên, bước lùi lại cho đến khi sợi dây chuyền bị kéo căng ra. “Nó là của tôi. Tôi đã phải trả giá vì lấy cắp nó nên tôi phải được giữ nó.”
Anh cố ý ngó lơ lời lập luận vô lý của cô. “Không phải ta tước đoạt của cô. Ta sẽ trả của báu này lại cho cô khi ta thấy thích hợp.”
Nỗi kinh hãi đè nặng Tabitha. Dù có viên ngọc thì cô cũng chưa chắc có khả năng trở về nhà, nhưng cô chắc chắn sẽ không bao giờ quay về được mà không có nó. Nhưng cô không muốn những lời phản đối của cô khiến anh nghi ngờ thêm. “Ồ, thế à? Nếu mà anh quyết định tặng nó cho một cô hầu đẫy đà nào đó thì sao? Hay đem nó đi cầm để mua một thanh gươm mới.” Trái với ý muốn, ánh mắt cô rơi xuống khuôn ngực trần của anh, cổ họng cô trở nên khô khốc. “Hay một cái áo mới.”
Anh nheo mắt, cảnh báo cô rằng cuối cùng cô cũng đã thành công trong việc chọc giận anh. Cuộn sợi dây mảnh quanh nắm tay, anh kéo cô lại gần cho đến khi khuôn mặt cô chỉ cách mặt anh một hơi thở run rẩy. Những cơ bắp nổi lên trên cánh tay rám nắng đónhắc cô nhớ anh là một người rất lực lưỡng. Anh có thể lấy viên ngọc này nếu anh muốn. Anh có thể lấy bất cứ thứ gì anh muốn từ cô mà không cần sự đồng ý của cô và cô chẳng thể làm gì để ngăn anh. Nhận thức đó khiến cô khó thở.
“Ta sẽ trả vật trang sức vô giá trị này lại cho cô, cô gái. Ta nói ta sẽ trả thì ta sẽ làm.”
“Thề đi,” cô thì thào, hy vọng không phải cô đang được voi đòi tiên.
“Được thôi,” anh càu nhàu. “Ta thề.”
Tabitha lưỡng lự, tìm kiếm đôi mắt anh. Xem xét nỗi ám ảnh về danh dự của anh, cô có thể tin anh sẽ tôn trọng lời thề này.
Vẫn cầm giữ ánh mắt cô, anh buông sợi dây và đưa bàn tay ra.
Kéo sợi dây qua đầu, cô thả nó vào tay anh. Cô cảm giác một nỗi tuyệt vọng day dứt khi những ngón tay anh khép lại quanh viên ngọc. Cô vừa mới trao anh quyền lực đối với cô mà cô chưa từng trao cho bất cứ người đàn ông nào trước đó.
Anh trỏ một ngón tay quở trách vào cô, tấn công lòng tự trọng của cô thêm nữa. “Ta sẽ không để cô lấy cắp từ người dân của ta. Họ đã chịu đủ đau đớn từ tay Brisbane. Nếu cô đồng ý nhận lòng mến khách của ta, cô sẽ phải tuân theo luật lệ của ta, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước ta.” Ánh mắt nghiêm khắc của anh cảnh báo cô rằng còn nhiều thứ có nguy cơ gánh chịu hậu quả hơn là chỉ một vài inch tóc không đáng kể.
“Vâng, thưa hiệp sĩ,” cô nghiến răng. Tabitha Lennox không quen với việc nhận lệnh từ bất cứ ai, nhất là từ một kẻ mạo danh Lancelot gặp-vận-rủi.
Hài lòng với lời hứa, anh nhét viên ngọc vào đai quần và thong thả đi tới chỗ con ngựa.
Tabitha trừng mắt sau lưng anh. “Anh không cần phải ra vẻ đạo đức như thế. Anh cũng lấy trộm con dao của tên Sát-Thủ-Diệt-Scot đó.”
Anh chớp vào cô một nụ cười toe tinh quái trong khi đặt yên lên lưng ngựa. “Đúng vậy, cô gái, nhưng trước đó ta cũng đã đảm bảo hắn sẽ không cần dùng đến nó nữa.”
Đến trưa hôm đó, Tabitha đang thỏa chí ấp ủ giấc mơ được chôn con dao của Ngài Orrick vào giữa những xương đòn của tên Scot này. Nhất là sau khi anh cứ nhất quyết họ đi bộ suốt quãng đường dài đằng đẵng để giữ cho con ngựa tội nghiệp không bị mệt.
“Con ngựa tội nghiệp không mệt mỏi hơn tôi được đâu,” Tabitha làu bàu, lê bước qua một lòng suối. Những lỗ thông hơi dưới đế đôi dép cô hút bùn vào trong, biến nụ cười cao su tươi tắn của nó thành bản mặt tối sầm cau có.
Cô cho là mình không thể đổ tình cảnh khổ sở này lên đầu ai khác ngoài bản thân cô. Sáng hôm đó họ đã trở nên xa cách khi Colin cố gắng xuống ngựa, để lại cô cưỡi trên lưng nó. Tabitha đã xuống ngựa nhanh đến mức cô gần như cưỡi lên đôi vai rộng của anh.
“Ôi, không, anh không được làm thế,” cô phản đối khi anh hạ cô xuống mặt đất. “Tôi sẽ không cưỡi con ngựa thần này một mình đâu. Anh có thể cưỡi nó còn tôi sẽ đi bộ.”
“Ta không thể cưỡi ngựa trong khi một phụ nữ đi bộ. Như thế sẽ không hào hiệp.”
Chẳng có ai nhường ai, thế là có vẻ họ phải đi bộ suốt quãng đường đến lâu đài của Colin cùng với con chiến mã tíu tít nhảy cỡn lên theo sau, chỉ có Lucy lười nhác là hành khách duy nhất của nó. Mỗi lần họ leo lên một ngọn đồi, Tabitha lại nghễnh cổ ngóng, cực kỳ hy vọng sẽ nhìn thấy một bản sao thu nhỏ của lâu đài nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng in bóng ở đường chân trời.
Cô ngừng lại đến lần thứ mười hai để chõ đầu qua một khoảng hở giữa đám lá cây khi Colin quấn dây thun quần pajama của cô quanh nắm tay anh và lôi mạnh cô lại. “Cô này, cái gì đang làm phiền cô? Nếu cô cứ tiếp tục la cà thế này, chúng ta sẽ không thể đến được đất Ravenshaw trước nửa đêm.”
“Nửa đêm?” Tabitha lặp lại yếu ớt.
“Đúng vậy. Thêm nửa ngày đi đường nữa chúng ta sẽ đến Lâu Đài Raven.”
Nuốt nghẹn một tiếng thở dài thê lương, Tabitha nặng nhọc bước theo sau anh, ân hận vì cô đã không tận dụng máy tập thể dục được cất ở góc tủ trong căn hộ của cô. Ánh mặt trời rọi gay gắt xuống mặt cô, nướng làn da nhạy cảm của cô và làm cô lóa mắt vì ánh sáng chói lọi. Cô đã trải qua quá nhiều thời gian nhìn vào một con trỏ nhấp nháy trong một văn phòng có ánh sáng dịu đến mức cô cảm giác như một con chuột chũi vừa chui khỏi hang.
Lẽ ra cô không nên để Colin tin cô là một tội phạm mới phải. Anh cứ liếc trộm đầy cảnh giác qua vai, như thể anh trông chờ cô phục kích anh và giật lấy viên ngọc từ quần chẽn của anh vậy. Cô hy vọng sự thận trọng của anh sẽ giảm bớt một khi họ tới được lâu đài. Không có viên ngọc để kiểm soát phép thuật của cô, cô sợ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cô lầm bầm một điều ước đãng trí và kết liễu cả hai người họ luôn.
Đến lúc Colin nửa quay người lại, hai hàng lông mày tối sầm đó gần như chạm vào nhau trên đôi mắt anh, những dây thần kinh đang căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng đứt phựt. “Trời ơi, anh có thôi quắc mắt với tôi đi không! Tôi là một kẻ trộm vặt, không phải tên giết người hàng loạt. Tôi không hề có ý định—“
Anh chạm một ngón tay lên môi. “Im nào, cô gái,” anh thì thầm gấp gáp.
Đó là lúc cô nhận ra chẳng phải anh đang nhìn vào cô, mà vào thứ gì đó ở sau vai trái cô. Gáy cô bắt đầu cảm giác như bị kim châm. Cô đã quá chú tâm vào nỗi khốn khổ của mình nên gần như quên mất họ đang bị một tên giết người điên loạn với vô số những kẻ sát nhân dưới trướng hắn rượt đuổi. Có lẽ một trong những thuộc hạ của Brisbane còn xảo quyệt hơn Colin. Hắn đã đoán trước và thậm chí ngay lúc này đây đang nấp trong những bụi rậm với một mũi tên chĩa vào lưng cô. Cô rít lên một tiếng yếu ớt.
Colin ngoắc một ngón tay với cô và đưa bàn tay kia ra. Cô nhích về phía anh, ngỡ ngàng nhận ra cô đã thật nhanh chóng tin cậy vào hình dáng lực lưỡng của anh sẽ che chắn cô thoát khỏi tai họa. Ngay lúc những ngón tay cô chạm phớt qua tay anh, tiếng sột soạt mà cô khiếp đảm nổi lên từ sau lưng cô.
Cô đứng bất động, chờ mũi tên kia xé toạc xương sống mình.
“Buông tay cô thiếu nữ xinh đẹp này ra, tên dâm tặc, nếu không ta sẽ chặt đầu ngươi rồi quẳng cho chó tha!”
Tabitha quay ngoắt lại. Lúc đầu cô nghĩ họ đang được Người Thiếc trong phim Phù Thủy Xứ OZ bắt chuyện. Rồi cô nhận ra người đàn ông vừa chui ra từ bụi rậm mặc một áo giáp xích sáng lấp lánh từ đầu đến chân. Một cái mũ sắt dẹt ở trên đầu che khuất mặt hắn ta và khiến giọng hắn nghe như vọng lại từ đáy cái lon thiếc đựng cá hộp.
Mặc xác nam nữ bình đẳng đi, cô bước ra sau Colin theo bản năng. Anh không khiến cô thất vọng. Hô lên một tiếng lạnh-thấu-xương, anh quăng mình qua khoảng trống tấn công kẻ vừa mới xen vào. Hai người đàn ông ngã đánh rầm xuống nền đất mạnh đến mức tai cô ong ong. Tay và chân móc vào nhau, họ lăn ra xa, rồi lăn về phía cô cho đến khi họ bị cuốn vào một trận đấu sinh tử gần như ngay bên chân cô. Trái tim cô nghẹn trong cổ khi cô nhận ra kẻ lạ mặt đang siết tấm lưng trần của Colin giữa đôi găng tay sắt của hắn.
Kinh hãi gã côn đồ kia sẽ bẻ gãy cột sống Colin, cô giật cái mũ lạ của hắn xuống và bắt tay vào giật mạnh những lọn tóc hoe đỏ.
Kẻ lạ mặt rống lên, giọng hắn ta không còn bị bít bởi cái mũ nữa. “Chúa ơi, Colin, gở cô nàng của cậu khỏi lưng tôi trước khi cô ta giật tôi hói đầu!”
Khi hiểu thấu những lời hắn nói, Tabitha nhận ra những tiếng càu nhàu cô đã tưởng lầm là tiếng nguyền rủa thật ra là tiếng cười, những cú đánh chẳng qua chỉ là những cú vật đùa giỡn theo sau là những cái vỗ thùm thụp chào đón vào lưng.
Cô lùi lại, phủi tóc ra khỏi tay cô trong khi hai người đàn ông cười rộ lên như những cậu bé say xỉn trong một buổi tiệc bia hơi.
“Tôi chẳng thấy có gì hài hước trong chuyện này hết,” cô nói khắt khe, cố gắng để không nhận thấy Colin trông quyến rũ đến mức nào với khóe mắt nheo lại vì vui vẻ thay vì tối sầm u ám. “Cho hai người biết, tôi đã được huấn luyện để tự bảo vệ mình. Tôi đã có thể móc mắt bạn anh ra hay thúc gối vào háng anh ta đấy.”
“Việc đó hẳn sẽ là một bi kịch,” Colin nói, “Arjon quý háng của cậu ta còn hơn cả tóc nữa.”
“Đó là bởi vì háng tôi chẳng tỏ vẻ gì là giảm năng suất hết,” người kia đáp lại, lơ đãng chà ngón tay lên vầng trán cao của anh ta khi đứng lên. “Ngài Arjon Flenoy, thưa tiểu thư.” Anh ta lấy lại mũ sắt và cúi người chào cô bay bướm đến mức sự lòe loẹt của Brisbane gần như có chút giản dị. “Hân hạnh được phục vụ cô suốt đời.”
“Có giá cả đấy,” Colin lầm bầm, đứng lên để phủi người.
Arjon chỉ ngón cái vào bạn anh ta. “Đừng để tâm gì đến gã Scot này, tiểu thư. Cậu ta chỉ trích tôi vì tôi đã chọn bán thanh gươm của mình trong khi cậu ta chỉ dùng gươm để đổi lấy sự cứu rỗi. Những ông chủ thuê tôi luôn trả tiền công trong khi những người thuê cậu ta…?” Anh ta nhún vai theo phong cách Gallic khiến Tabitha nhớ mẹ cô chết đi được.
“Rất vui được làm quen, thưa ngài,” Tabitha không chắc nên nhún gối hay đưa tay ra, nên cô làm cả hai.
Arjon nâng tay cô lên môi. “Một kẻ thô kệch như Colin tìm ở đâu được vẻ đẹp Amazon này?”
Trước khi Tabitha có thể trả lời, Colin đã nói, “Tôi tìm thấy cô ấy trong ngục của Roger. Bị bỏ tù mà chẳng vì cớ gì, cũng như tôi.”
Tabitha liếc nhanh anh, thắc mắc tại sao anh lại không cảnh báo bạn rằng anh tin cô là một kẻ phạm tội thấp hèn. Đôi mắt hổ phách của anh không để lộ điều gì.
“Đã có ai nói với cô cô có hàm răng trông rất đẹp mắt chưa?” Arjon hỏi, phủ những nụ hôn ướt át khắp từ đốt ngón tay đến cổ tay cô.
“Càng thuận tiện để cắn anh đấy,” cô đáp, giật tay lại và chùi lên quần pajama của mình.
Anh ta nhướng một bên lông mày trông thật tinh quái. “Một khả năng hấp dẫn đây. Có lẽ để lát nữa?”
Ánh lấp lánh quyến rũ trong đôi mắt màu nâu mận của anh chàng người Norman có lẽ đã có sức thuyết phục hơn nếu giọng anh ta không nghe như Pepé Le Pew. Tabitha bật cười, mặc cho trò tán tỉnh không thể sửa chữa được của anh ta, cô vẫn rất thích thú. (*Pepé Le Pew: con chồn hôi nước Pháp, một nhân vật hoạt hình của hãng Warner Bros, ra mắt lần đầu vào năm 1945. Nó luôn dạo quanh Paris khi mùa xuân đến, vào lúc mọi người đều chỉ nghĩ đến việc ‘yêu’, và Pepé lúc nào cũng tìm kiếm tình yêu của mình. Nhưng nó lại có một chướng ngại đối với tất cả những người bạn đời tương lai: nó bị nặng mùi. Thế mà nó lại hay tưởng bở, luôn hạnh phúc nghĩ con chồn cái kia đang ve vãn nó, thậm chí khi nó bị cô nàng hành hung - theo wikipedia.org*)
Cái quắc mắt của Colin đã trở lại cau có như lúc trước. “Cậu có chịu thôi nhỏ dãi lên quý cô đây chưa, Arjon. Tôi hy vọng sẽ về đến Lâu Đài Raven khi đêm xuống.”
Tia sáng hài hước rời khỏi mắt bạn anh. “Tôi đang trên đường đến đó để đón nhận lòng mến khách của cậu thì Cuthbert gửi tin báo cậu đã bị bắt. Tôi lật đật đi giải cứu, nhưng rồi tự suy ra cậu đã trốn thoát lúc tôi phát hiện khu rừng dày đặc quân của Brisbane.” Hàng lông mày anh ta nhăn lại thành cái cau mày khó hiểu. “Tôi đã sợ mình tiêu đời là cái chắc, vậy mà đến lúc bình minh, một kẻ đưa tin thổi một hồi còi và lũ chuột cống đó vội vàng lủi thủi chạy về với chủ của chúng, cả lũ bọn chúng.”
Colin nhìn về hướng mà Tabitha cho là nước Anh, nheo mắt vì cơn gió. “Có thể Brisbane chỉ mò về lâu đài để liếm vết thương của hắn. Hắn luôn có khuynh hướng hờn dỗi mỗi khi hắn bị đánh bại. Sau một hoặc hai tuần lễ hắn sẽ hồi phục lại thôi.” Mặc cho những lời nói chắc chắn của mình, Colin trông có vẻ thắc mắc vì sự rút lui khó hiểu của Brisbane. Anh tống khứ sự e ngại đó và vỗ lên vai Arjon. “Vậy là cậu đang vội tới cứu tôi? Cậu nên bảo vệ danh tiếng của mình cẩn thận hơn đi. Túi tiền của cậu sẽ gặp vận rủi nếu có tin đồn cậu mạo hiểm mạng sống mà không lấy tiền công.”
Arjon đáp lời với một nụ cười ảm đạm. “Vì cậu, bạn của tôi, tôi sẽ mạo hiểm tất cả.” Nụ cười của anh ta sáng lên khi anh ta quay sang Tabitha. “Tôi nợ cậu ta mạng sống này. Cậu ta đã tuốt gươm nhảy bổ vào chém một lũ buôn nô lệ vô đạo để giải thoát tôi khỏi nanh vuốt của chúng. Cô nên thấy cậu ta—rống lên như một con mãnh sư, thanh gươm lấp loáng trong ánh nắng như lưỡi gươm của chiến binh người-thú Berserker nổi cơn cuồng nộ. Đó là một cảnh tượng khiến những kẻ ngoại giáo cũng phải khuỵu gối.”
Colin đảo mắt lên trời. “Đừng để tâm đến cậu ta, tiểu thư. Arjon thường thổi phồng những cuộc chinh phục của ta gần nhiều như cậu ta phóng đại những cuộc chinh phục tình yêu của mình.”
Tabitha vừa bị ấn tượng bởi sự quả cảm của Colin vừa sửng sốt vì anh lại quá thờ ơ với mạng sống của mình. “Cõ lẽ Ngài Colin chỉ đơn giản là bị một chứng mặc cảm tự ti hành hạ,” cô nói thản nhiên.
Arjon cau mày. “Một chứng gì hành hạ?”
“Chứng mặc cảm tự ti. Một vài người bị ám ảnh bởi những mặc cảm tội lỗi hay cảm giác tự thấy mình không xứng đáng đến mức họ phải đẩy bản thân vào những tình huống nguy hiểm đến tính mạng mới được. Họ tin họ chỉ có thể chứng minh giá trị của mình và chuộc lỗi bằng cách hy sinh thứ tối thượng nhất—mạng sống của họ.”
Vẻ mặt cau có dữ dội của Colin cánh báo cô rằng cô đã đánh trúng chỗ đau của anh.
Arjon cười toe. “Nhan sắc và trí tuệ trong cùng một người phụ nữ à. Đó là một sự kết hợp nguy hiểm đấy, bạn của tôi.”
“Đúng vậy,” Colin nói nhẹ nhàng, ánh mắt anh trong một chốc dừng lại lưu luyến trên môi cô. “Nguy hiểm hơn cậu tưởng nhiều.”
Chuyến hành trình còn lại của họ không ngờ lại trôi qua êm ả, cùng với những lời trò chuyện du dương không ngớt của Arjon. Colin luôn sẵn lòng trao đổi những câu đùa cợt với bạn anh, nhưng Tabitha thì chỉ nhận được một vài tiếng ậm ừ cộc lốc. Cô cho rằng anh hối hận vì đã tâm sự với cô và giờ đang cố gắng đặt ra khoảng cách giữa họ.
Việc đó rất dễ bởi vì Arjon cứ nằng nặc đòi cô cưỡi ngựa chung với anh ta. Con ngựa thiến lông đốm của anh ta không có tính khí khó đoán như ngựa của Colin. Khi Tabitha lo lắng lên tiếng sợ sức nặng của cả hai người họ có thể sẽ làm con ngựa mệt, Flenoy giễu rằng với trọng lượng duyên dáng của cô thì chỉ có con chuồn chuồn mới chở nổi. Lời bình phẩm của anh ta giúp họ nhận được một cái nhìn khinh miệt từ Colin.
Tấm lòng hào hiệp của Arjon lại không dành cho Lucy. Anh ta hắt hơi sặc sụa mỗi khi nhìn vào con mèo con. Tabitha đoán đây chẳng phải do dị ứng. Chú Sven của cô cũng có chứng sợ mèo như thế. Buồn thay cho Colin, Lucy có vẻ hoàn toàn hài lòng ngồi trong lòng anh.
Khi trời chiều đã tàn, ánh mặt trời trở nên mờ ảo và sương mù bắt đầu tỏa ra từ những bụi dương xỉ rậm rạp, đến cả sự hăng hái vui vẻ của Arjon cũng nhạt đi. Colin dừng ngựa dưới những tán cây đu để cởi áo choàng và đưa cho Arjon.
“Cậu thật là hào hiệp,” Arjon khen. “Tôi đang sợ mình sẽ bị cảm lạnh đây này.”
Colin sừng sộ với anh ta. “Không phải cho cậu, mà là cho cô ta.”
Vờ trễ môi hờn dỗi, Arjon đưa cái áo choàng cho Tabitha. Trước khi cô có thể nói lời cảm ơn Colin, anh đã thúc ngựa chạy lên một vách đá cheo leo, dường như không màng đến những xúc tu của màn sương mờ đang đeo bám vào tấm lưng trần của anh.
Tabitha kéo tấm áo choàng che lên tóc. Mùi hương nam tính của thuộc da và khói đốt còn lưu lại trong lớp vải len, sưởi ấm cô còn hơn những mũi len đan chặt khít. Nhưng ánh sáng chạng vạng ma mị đang tối dần đi, và dù có quấn tấm áo choàng thật chặt quanh mình cô cũng không thể xua đi lớp sương mù ẩm ướt đó.
Lúc họ đến được đỉnh đồi, răng cô đang va lập cập vào nhau. Colin đã xuống ngựa và đứng nhìn ra xa về phía thung lũng sâu bên kia sườn đồi. Arjon dẫn ngựa của anh ta đến đứng cùng anh, sự hồ hởi còn sót lại trong anh ta trôi tuột ra cùng với tiếng huýt sáo trầm bổng.
Có nhu cầu phải duỗi đôi chân mỏi nhừ, Tabitha trượt khỏi lưng ngựa và nheo mắt nhìn qua màn sương. Cô nhác thấy bóng dáng mờ ảo của một tàn tích đổ nát ở vách đá trên biển phía đối diện. Có lẽ Colin đã từ bỏ mọi hy vọng sẽ đến được lâu đài của anh khi đêm xuống và đã quyết định họ nên tìm chỗ trú, dù là một chỗ trú không đáng tin cậy, nơi hầm mộ đã bị đốt thành than đó.
Khi chẳng có ai tỏ vẻ sẽ phá vỡ sự yên lặng, cô chạm vào vai Colin. “Chúng ta đang ở đâu?”
“Nhà,” anh khản giọng thì thầm.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
39 chương
26 chương
7 chương
20 chương