Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi
Chương 13 : Bán thân
Thực ra, khi Oa Oa đồng ý hẹn hò, Hách Viễn lại cảm thấy không vui.
Anh có cảm giác như mình đang bán thân. Chẳng lẽ với Oa Oa, chuyện hôn anh lại có sức hấp dẫn hơn là hẹn hò với anh? Nha đầu này thật hiểu cách làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông.
Ngược lại, Oa Oa bắt đầu cảm thấy nghi hoặc vì Lang Hách Viễn vẫn trầm ngâm hồi lâu, không nói gì. Chẳng nhẽ anh không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ khó khăn, đầy thách thức là ngày ngày hôn cô chăng? Thế thì cứ nói sớm đi, cô cũng không muốn làm khó anh, suy cho cùng thì tuổi tác cũng không tha cho ai, cách ba ngày hôn một lần cũng được mà, nhưng một tuần mà chỉ hôn một lần thì không được.
Vì vậy, cô tỏ vẻ rất thông cảm nói: “Thực ra, nếu tình trạng sức khỏe của Tổng giám đốc không cho phép, em cũng không ép anh hôn đâu.”
Im lìm.
Trước sự im lặng đầy khó hiểu của Lang Hách Viễn, Oa Oa chỉ dám cẩn trọng đưa mắt nhìn trộm thái độ của anh.
Những ngón tay bấu chặt vào vô lăng, hai mắt anh nhìn về phía trước, một hồi lâu sau mới chầm chậm nói: “Em yên tâm, anh không sao, không tin thì em thử đi!”
Oa Oa chớp chớp mắt, não bộ bắt đầu làm việc với tốc độ cao. Cân nhắc lợi hại hồi lâu, cô nghiêm túc nói: “Thế thì thử lại xem sao!”
Lang Hách Viễn chắc rằng xe của mình không thể đi tới điểm quyên góp rồi, chiếc xe vừa khởi động lại dừng lại bên đường, lần này, anh kéo Oa Oa về phía minh,
ôm chặt cô trong lòng. Oa Oa bị ông chủ tấn công đột ngột, chỉ có thể thuận theo, dựa vào ngực anh. Hơi ấm của anh truyền sang cơ thể nhỏ bé của cô. Mặt Oa
Oa chợt đỏ bừng.
Mùi hương bạc hà nhè nhẹ phảng phất, Oa Oa lòng dạ rối bời, muốn thoát khỏi vòng tay Hách Viễn nhưng cánh tay anh không chịu buông ra, buộc cô chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
“Oa Oa...”
“Dạ?”. Anh đột nhiên dùng giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp gọi cô như vậy, khiến cô không thể an tâm nổi. Lẽ nào Tổng giám đốc đang có ý định gì không trong sáng?
Lang Hách Viễn cảm thấy mình như phát điên lên. Nha đầu này giống như con mèo, cứ meo meo ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, lại còn có cả những cử chỉ nũng nịu, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng, êm ái... Cô không biết những âm thanh ấy khiến đàn ông hồn bay phách lạc hay sao?
Hách Viễn ho một tiếng, điều chỉnh lại tư thế ngồi, lên lớp giáo huấn: “Không có gì thì không được ngồi lên chân của đàn ong!”
Oa Oa mơ màng nhìn Hách Viễn, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, không phải là anh kéo em ngồi lên sao?”
Lang Hách Viễn kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết mình, sau đó thì sẽ bóp chết Oa
Oa, nhưng nhìn thấy ánh mắt mơ màng, vô tội của Oa Oa, anh quyết định cứ bóp chết cô ấy trước cái đã.
“Anh kéo em ngồi lên bao giờ?”. Gân xanh hai bên thái dương anh giật giật, sắc mặt sầm xuống một cách dáng sợ.
Oa Oa sợ hãi nhìn sếp, rõ ràng chỉ có Hoa Hạo sụp đổ, cổ phiếu mất giá hay bị người ta lừa gạt mới có thể có phản ứng thế này. Gần đây, sếp tổng không được dễ gần cho lắm, giờ còn nhìn cô bằng ánh mắt ác cảm như thế, khiến cô không thể không e ngại, suy nghĩ lại những việc mình đã làm.
Đúng, cô không nên lấy bức tường làm gương.
Đúng, cô không nôn vừa nấc vừa nói những lời điên rồ.
Đúng, cô không nên bẻ gãy trục bánh xe.
Đúng, cô không nên mua găng tay cho anh.
Nhưng xin đi, người đề nghị hẹn hò là anh ta mà, sao lại làm như là cô yêu cầu vậy?
Làm Dương Bạch Lao cũng phải có đạo đức nghề nghiệp của Dương Bạch Lao, như cô đấy, thời gian mắc nợ chẳng phải cứ thấp thỏm không yên đấy thôi, còn Hách Viễn chắc chắn là quen làm Hoàng Thế Nhân rồi, người đi vay lại rêu rao mình có quyền đòi nợ...
Thế này không ổn, thế này thật sự không ổn!
Động tác nhắm mắt nghĩ ngợi của Oa Oa làm Lang Hách Viễn bỗng mủi lòng, anh lưỡng lự hồi lâu, không biết nên tiếp tục hôn cô hay cố kìm nén ngọn lửa đang hừng hực trong người, cuối cùng quyết định kéo Oa Oa lại lòng mình, hai tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Oa Oa ngẩn người nhìn khuôn mặt Hách Viễn bỗng kề sát lại cô, nói không thành lời. Hơi thở của anh trở nên có tính chiếm hữu, lại nguy hiểm khác thường, cô vừa miễn cưỡng dựa vào, anh liền hôn cô.
Lần này, Oa Oa thật sự bị sét đánh, đánh đến triệt để, từ đầu tới chân, toàn thân như bị dòng điện cao áp chạy qua, cô run cầm cập, vì Hách Viễn không cố luồn qua răng cô, mơn trớn lưỡi cô mà chuyển hướng tấn công vào dái tai mẫn cảm của cô.
Cùng với hơi thở nặng nề của ông chủ bên tai, Oa Oa bắt đầu ra sức chống cự. Cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô dám khẳng định chắc chắn rằng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng cánh tay của Hách Viễn cứ ôm chặt lấy eo Oa Oa, lưỡi anh trêu đùa tai cô, không chịu rời ra. Oa Oa cảm thấy mặt mình đang nóng bừng bừng như lửa đốt, cô thở không ra hơi, chặn hai tay trước ngực Hách Viễn, nói: “Lang... Tổng giám đốc Lang... chúng ta không đi bây giờ thì đến trưa cũng không tới kịp đâu.”
Thấy Oa Oa đột ngột chuyển chủ đề, Hách Viễn lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô rồi ghé sát vào tai cô, thì thào: “Anh chỉ mong mãi mãi không kịp...”
Oa Oa nhìn Hách Viễn đầy vẻ oán trách.
Người ta nói các nhà tư bản đều không thích làm từ thiện, vi phú bất nhân, bây giờ, xem ra cô đã tận mắt chứng kiến rồi. Nếu quả đúng như thế thì mấy nữa, cô sẽ chấn chỉnh anh, để anh trở thành người có tiền nhưng vẫn có tình người, kiếm được nhiều tiền nhưng không có lòng từ thiện thì đúng là Sói xám!!! Nghĩ vậy,
Oa Oa liền nghiêm túc nói: “Em vẫn còn một điều kiện...”
Hách Viễn nghe thấy Oa Oa đột nhiên đưa ra diều kiện hẹn hò liền không vui, không phải khi nãy, cô đã nói, điều kiện hẹn hò là hôn nhau sao? Nhất định anh sẽ đáp ứng cho cô, cô còn muốn gì nữa?
“Mỗi năm, anh phải đưa cho em một ít quần áo mà anh không mặc, một ít sách mà anh không dùng để em tặng cho các bạn nhỏ”. Oa Oa chúm miệng nói.
Hách Viễn nhíu mày: “Ý của em là mang Armani và Winning tặng cho các em nhỏ ư?” [Armani: Tên một hãng thời trang nổi tiếng của Ý; Winning: Tên tác phẩm của nhà văn Jack
Welch]
Oa Oa ngẩn người một lúc lâu rồi thở dài một tiếng, cuộc sống của nhà tư bản và cuộc sống của những người bình thường thật quá khác biệt, đến đồ dùng cũng không thích hợp để mang đi quyên góp, chả trách mà thời kì đầu xây dựng đất nước, người ta đã ra sức kêu gọi quân bình sản xuất, quân bình tài sản, đám tư bản này sinh ra đã không biết cái gì là phổ thông, cái gì là công ích, quân bình là đáng đời.
Thế nhưng, Oa Oa vẫn bĩu môi trách: “Không thích quyên góp thì thôi, có ai ép anh đâu.”
Hách Viễn nhìn vẻ mặt tức giận của Oa Oa, cố kiềm chế lòng phẫn nộ. Đừng nghĩ anh không hiểu ánh mắt láo liên kia là gì, nha đầu này chắc chắn lại muốn chạy rồi.
“Nếu ai đó chủ động hôn anh một lần, anh sẽ nghĩ xem có nên thành lập một quỹ từ thiện đứng tên Oa Oa hay không, chuyên giúp đỡ các bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn đi học...”. Hách Viễn còn chưa dứt lời thì Oa Oa đã bá lấy cổ anh, những lời anh muốn nói tiếp theo đó đã bị đôi môi ngọt ngào của cô chặn lại.
Oa Oa vừa vui vẻ mơn trớn dùa nghịch đôi môi của Hách Viễn vừa vạch kế hoạch trong đầu: Sắp sửa năm mới rồi, nhân cơ hội này phải lừa Hách Viễn rút ra mười vạn, hai mươi vạn để mua thêm được quần áo cho các em mới được.
Nghĩ xong kế hoạch, cô cũng kết thúc luôn công việc bán thân cho “quỹ Oa Oa” của mình, nhưng Hách Viễn vẫn lưu luyến môi cô, không muốn dừng lại. Oa Oa đang mải tính xem việc mua quần áo cho các em cần bao nhiêu tiền thì bỗng cảm thấy anh lại áp sát vào mình. Nhận thức được ý đồ bất chính của anh, cô lập tức quay lại, hai tay bịt chặt miệng, mắt mở to, giọng khàn khàn: “Anh không được hôn tùy tiện, cái này phải đổi tiền.”
Ý nghĩ muốn bóp chết Oa Oa của Lang Hách Viễn lại một lần nữa nổi lên, không tài nào đẩy lùi đi được. Hách Viễn ngoắt ngoéo lái được xe đến điểm quyên góp cũng là lúc mặt trời đã lên cao, giữa trưa rồi.
Mặc dù bụng không ngừng réo ầm ĩ vì đói, liên tục nuốt nước bọt nhưng khi nhìn thấy các em nhỏ và thầy giáo đang đợi mình. Oa Oa liền cảm thấy rất vui sướng, lập tức tháo dây an toàn để chạy về phía các em. Hách Viễn sợ cô sẽ bị va đầu vào kính liền rướn người mở cửa cho cô. Oa Oa như con chim sổ lồng, “a... a...” nhảy tốt xuống, chạy đến ôm lấy các em. Rõ ràng các em nhỏ này rất thân thiết, gần gũi với cô, vì đã quá giờ hẹn rất lâu nhưng chúng vẫn đứng đây đợi cô, không chịu đi ăn cơm.
Thấy Oa Oa xuống xe với một người lạ, bọn trẻ đều do dự, không muốn tiến lên phía trước. Nhưng có một em vừa cắn móng tay vừa tiến lại, giật giật tay áo của
Oa Oa, hỏi thầm: “Chị Oa Oa, đây là bố của chị à?”
Câu hỏi của em bé làm cho Oa Oa thấy rất bối rối. Quay đầu lại, cô bắt gặp sắc mặt như đít nồi của ông chủ, mỉm cười nói: “Tiểu Trần, đây không phải là bố của chị Oa Oa mà là chú.”
Cô vừa nói xong thì một bé gái rất đáng yêu liền chạy đến trước mặt Lang Hách
Viễn, rất tự nhiên hét to một câu: “Chú, chú là chú của chị Oa Oa thì cũng là chú của chúng cháu, chúng cháu cũng yêu quý chú”. Nói xong, bé con còn túm lấy vạt áo của Hách Viễn để bày tỏ sự yêu mến.
Oa Oa lặng lẽ dành cho Hách Viễn ba giây tưởng niệm, trong bụng thầm nghĩ, anh chắc đang tức đến phụt máu tươi ra mất. Cũng đúng, thật khó tránh khỏi cảm giác bực tức trong hoàn cảnh này. Nhẫn nại, nhẫn nại... Hách Viễn, nhất định phải nhẫn nại, em sẽ lập tức giải thích hộ anh, em nhất định sẽ giải thích hộ anh.
Nghĩ thế, Oa Oa bèn quay lại, dịu dàng nói với cô bé: “Tiểu Mỹ ngoan, đây không phải là chú của chị, mặc dù nhìn bề ngoài, anh ấy hơi già một chút, nhưng làm sao có thể là chú của chị được? Các chú của chị năm nay đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn anh này chưa đến bốn mươi mà.”
Sau khi nghe Oa Oa giải thích, cô bé liền hoài nghi hỏi lại: “Nhưng chị Oa Oa, chẳng phải chính chị nói vị này là chú sao?”
Thầy giáo Tiểu Lý đứng bên cạnh liền nói đỡ cho Oa Oa: “Tiểu Mỹ, em nên gọi vị này là chú, anh ấy và chị Oa Oa không có quan hệ gì...”
Oa Oa thở phào, may sao vẫn còn có thầy giáo Tiểu Lý hiểu cho.
“Em và chị Oa Oa là cùng một thế hệ, vì thế, chị Oa Oa cũng sẽ gọi vị này giống như em gọi, các em gọi chú đây là chú là đúng rồi.”
Lần này thì ngay cả mặt Oa Oa cũng đen như đít nồi, trên đầu như có cả đàn quạ bay qua, cô không ngẩng đầu lên cũng biết chắc chắn bây giờ, Hách Viễn đang dồn hết máu lên mặt, không khéo còn đứt cả mạch máu não cũng nên.
Gọi 120 đi, ông chủ! Thuộc hạ chỉ có thể làm được đến thế mà thôi!
Lang Hách Viễn thu lại nét mặt cứng đờ, ngồi xuống trìu mến nhìn Tiểu Mỹ vẫn còn đang do dự không biết nên xưng hô thế nào, cười nói: “Ngoan nào, nếu vẫn chưa hiểu thì không cần gọi là chú, sau này, cứ gọi anh là anh rể, thế là được rồi.”
Tiểu Mỹ nghe xong bèn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lang Hách Viễn ba giây rồi quay sang, kinh hoàng hét lớn: “Chị Oa Oa, chú ăn hiếp chị này...”
Im lìm.
Đàn quạ vừa bay qua đầu Oa Oa lại xuất hiện lần nữa...
Oa Oa cảm thấy lúc này, mình nên nói vài lời an ủi để bù đắp lại tâm hồn ngây thơ của Tiểu Mỹ vừa bị Hách Viễn làm tổn thương. Vì thế, cô mỉm cười, thản nhiên nói với Tiểu Mỹ: “Không có gì đâu, chị Oa Oa của em cũng đã từng ăn hiếp người ta rồi!”
Hự!
Thầy giáo Tiểu Lý nghe Oa Oa trả lời xong chỉ còn biết ôm mặt đau khổ quay đầu đi.
Lang Hách Viễn ngồi trước mặt Tiểu Mỹ, nheo nheo mày, cố nén cười, rồi anh cầm tay Tiểu Mỹ đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta đi vào nào, không ai được nói là quen biết chị ấy, thật xấu hổ quá đi...”
Thái độ của Hách Viễn chọc Tiểu Mỹ cười khanh khách, cô bé ngoan ngoãn nghe lời, cùng chú đẹp trai bước vào phòng học, để lại Oa Oa đang ngẩn ngơ vì bị nụ cười của Lang Hách Viễn hút hồn đứng đó cùng thầy giáo Lý, nghĩ cách giáo dục lại Tiểu Mỹ, đưa cô bé về đúng quỹ đạo.
Oa Oa vừa không để ý đã thấy qua cánh cửa kính, Tiểu Mỹ đang thơm vào má chú
Hách Viễn. Anh cười cười, nghiêng mặt lau nước miếng dính đầy trên má.
Phòng học từ khi Lang Hách Viễn bước vào lập tức đông hẳn lên.
Các em nữ đột nhiên ầm ĩ, sôi nổi như một đàn chim vỡ tổ, không thể nào giữ trật tự được. Còn các bạn nam lại dành ánh mắt đau khổ cho Oa Oa, lộ rõ trạng thái phẫn nộ.
Oa Oa cũng cảm thấy xót xa, cô gãi gãi đầu, không biết nên làm thế nào, đành ngượng ngùng đi đến trước mặt thầy giáo Lý lúc này đang phiền muộn và xin lỗi.
Nhìn thầy có vẻ phiền muộn. Bây giờ, không chỉ mình Tiểu Mỹ gây rối mà tất cả các bạn nhỏ đều gây rối rồi, có lẽ sau khi Oa Oa và Hách Viễn rời khỏi đây, thầy giáo sẽ rất bận để ổn định lại lớp học.
Oa Oa cười, gượng gạo đặt tay lên vai thầy, tự trách mình: “Thực ra, cũng không thể trách các em ấy, đến em khi gặp ông chủ cũng thường xuyên lệch lạc như vậy đấy, cho đến tận bây giờ, em cũng vẫn chưa làm nổi việc gì bình thường được.”
Không ngờ trước chia sẻ đó của cô, thầy Lý chỉ điềm nhiên trả lời: “Đấy là vì từ trước đến giờ, em có bình thường bao giờ đâu. Em phải biết rằng các em kia từ trước tới nay chưa từng như thế này bao giờ.”
Oa Oa nhìn thầy Lý mặt mày phúc hậu chằm chằm, từng từ từng từ một bật khỏi kẽ răng: “Thầy Lý, người trong thôn này đều biết khen ngợi người khác thế sao?”
Lệ ròng...
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
83 chương
68 chương
56 chương
46 chương
12 chương