Không gian trong xe lâm vào yên tĩnh, Nghiêm Đông Kỳ cũng không sốt ruột, yên tĩnh một đường lái xe trở lại bãi đậu xe nhỏ dưới lòng đất. Hắn từ trong xe đi xuống, quay đầu phát hiện Hàn Dĩ Nặc vẫn không xuống xe, liền đi qua mở cửa xe bên ghế phụ. Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt âm trầm như muốn đem Nghiêm Đông Kỳ tiến vào một nơi sâu xa, Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy: “Em nhìn cái gì đấy, xuống xe về nhà.” Hàn Dĩ Nặc chậm rãi từ trong xe bước xuống, bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn. Nghiêm Đông Kỳ bị sức mạnh của hắn đụng vào lùi ra sau hai, ba bước mới ngừng lại, từ từ giơ lên cánh tay, ở trên lưng Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Em thật là…” Hàn Dĩ Nặc dùng sức ôm ở trên eo Nghiêm Đông Kỳ, đầu chôn vào hõm vai, mái tóc xát qua xát lại bên tai, hô hấp phả vào cổ của hắn, mang theo nhiệt độ nóng rực. Cổ Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có chút ngứa, eo lại bị ghì chặt đến đau nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống không hé răng. Qua một hồi lâu, Hàn Dĩ Nặc thấp giọng mở miệng: “Anh hai, em yêu anh.” Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn giơ tay sau gáy Hàn Dĩ Nặc gãi gãi: “Yêu yêu yêu, em yêu đi. hơn nửa đêm tự nhiên cùng anh trai ở chỗ này bày tỏ, nếu để cho mấy nữ sinh ở trường em thấy lại khóc hàng loạt ấy chứ. Em xem có thể về nhà rồi yêu được không?” Hàn Dĩ Nặc lúc này mới buông tay ra nhìn Nghiêm Đông Kỳ, gãi đầu có chút xấu hổ mà nở nụ cười. Rồi một hai tháng sau đó, Hàn Dĩ Nặc đã trở nên rộng rãi thoải mái hơn, khôi phục lại tình thần trẻ tuổi của thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đầy sức sống. Điều duy nhất khiến Nghiêm Đông Kỳ thấy bất an chính là đã qua nửa học kỳ rồi mà Hàn Dĩ Nặc vẫn không một lần bị gọi phụ huynh, mỗi ngày đều yên phận đạp xe đến trường học. Mỗi cái đều không kế thừa hắn năm đó ba ngày viết một bản kiểm điểm, năm ngày gọi phụ huynh cứ thế lặp lại bừng bừng, ngoan đến mức Nghiêm Đông Kỳ có cảm giác tự ti. Chuyện làm ăn của quán bar vẫn tốt, nếu lúc hắn bằng tuổi Hàn Dĩ Nặc vẫn thường trốn tránh rồi chơi nhởi trong quán bar, móc câu tán tỉnh mấy đứa em gái, thời tốt nghiệp cao trung hắn còn lừa người nhà lén lút vay tiền cùng với mấy anh em mở quán bar. Đến bây giờ ngoại trừ chiếc quán bar nhỏ này thì Nghiêm Đông Kỳ còn có bốn quán bar và một quán trà sữa ở trước cửa đại học. Những người khác đều lười biếng, lại chẳng ai để ý đến chuyện đặt tên, bốn quán bar liền đặt tên là Đông Tây Nam Bắc, Chu Hải cũng bởi vì chuyện này mà có chút lỗ vốn: “Chờ cậu mở thêm hai cái, tập hợp đông tây nam bắc lại phát tài, còn không làm được thì gọi là mạt chược chi thần.” Nghiêm Đông Kỳ mỉm cười: ”Cậu ngu ngốc, cái gì gọi là mạt chược chi thần, người ta gọi là tước thánh.” (Tước thánh: chim cao quý, thiêng liêng) Gần tới lễ giáng sinh, người trong quán rượu đặc biệt nhiều, lúc đông khách luôn là trước ngày lễ, xưng tội, ngày cô đơn của những người đàn ông và phụ nữ. Thời tiết hôm nay rất lạnh, ban ngày đã có tuyết rơi, nhưng nó sẽ ngăn cặn những cơn gió bắc thổi mạnh vào mùa đông. Nghiêm Đông Kỳ vừa vào cửa liền bị một cỗ nhiệt khí phả vào mặt, còn chưa có kịp thích ứng thì người phục vụ trong quầy bar đã thông báo Chu Hải đến. Hắn nhìn hướng nhân viên chỉ vào trong, đúng như dự đoán, Chu Hải lẫm lẫm liệt liệt trước bàn hình bán nguyệt, xung quanh nam nữ trẻ tuổi đang ríu rít nói chuyện, hắn đang cùng một cô gái trẻ tuổi tán gẫu đến không biết trời đất. (Lẫm lẫm liệt liệt: cẩu thả, tùy tiện) Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày chẳng muốn tới định xoay người thì Chu Hải liếc mắt liền hướng bên này mà vẫy tay, mọi ánh mắt chung quanh đều nhìn tới, Nghiêm Đông Kỳ không thể làm gì khác hơn là trong lòng đem tổ tông mười tám đời của tên béo chết tiệt kia hỏi thăm một lượt rồi chậm rì rì bước tới. Chu Hải nói cô gái bên cạnh nhường vị trí, Nghiêm Đông Kỳ nhấc chân sang ngồi, tùy tiện đảo mắt qua thì thầm giật mình, không trí trong quán này rất tốt nhưng mấy cô gái này ăn mặc quá mức hở hang, hắn có lẽ nên lấy mấy cây bản lam căn miễn phí mới được. (Bản lam căn (rễ bản lam): thanh nhiệt, lương huyết, giải độc, lợi yết hầu) “Đây là quán bar của ông chủ họ Nghiêm, rượu hôm nay hắn mời.” Chu Hải một chút cũng không khách khí, hướng về mấy em gái nâng rượu. Nghiêm Đông Kỳ thừa dịp người khác không chú ý vặn cái tấm mỡ bên eo hắn, đè thấp giọng: “Chu đại gia, ngày thường sao không thấy anh hào phóng như vậy?” Chu Hải ở bên canh “rít” một tiếng, nửa ngày không nói ra lời. lúc này đột nhiên có một cô em hướng sang bên này ngồi, môi gần kề, thanh âm êm dịu: “Ông chủ Nghiêm thực sự tuổi trẻ tài cao, người cũng đẹp trai như vậy, không biết có bạn gái hay chưa?” Nghiêm Đông Kỳ nghe được cả người nổi cả da gà da vịt, hắn nghiêng nghiêng thân thể, nhìn cô em cười nhạt một tiếng: “Không có.” Sau đó bưng chén rượu trước mặt nhấp một hơi. Hầu kết trượt trượt dưới ánh sáng dịu nhạt của quán bar tản ra một hương vị hormone đàn ông, cô gái kia lại kề sát lại, đôi môi tô vẽ tươi đẹp hầu như muốn kề sát tới tận gốc rễ nơi cổ của hắn: ”Em tên Vưu Giai, anh chàng đẹp trai nếu đem nay chưa có sắp xếp gì thì không bằng chúng ta tìm một chỗ tâm sự?” Lời còn chưa dứt cả người đã dính trên người hắn, Nghiêm Đông Kỳ không dấu được ý tứ né tránh, bờ môi tươi đẹp miễn cưỡng sát qua cổ áo sơ mi. Lúc này Nghiêm Đông Kỳ mới nghiêng đầu nhìn kỹ cô gái trước mặt này. Mắt của hắn có chút thâm thúy, con ngươi đen láy bị ánh đèn chiếu vào lại gây ra ảo ảnh có hồn, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mái tóc xoăn của cô rồi nâng cằm nhẹ nhàng nói: “Không được, anh còn có chút việc.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong đứng lên, mang theo nụ cười ôn hòa lễ phép, còn có chút lưu luyến mùi vị mê người của em gái, giơ tay nhấc chén rượu lên: “Mọi người đều là bạn của Chu Hải, rượu hôm nay tôi mời.” Sau đó xoay người liếc Chu Hải một chút rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Chu Hải nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Đông Kỳ thì biết hỏng rồi, không thể làm gì hơn là hỏi thăm qua loa mấy cô em gái rồi chạy theo phương hướng của Nghiêm Đông Kỳ. “Tôi nói cậu không phải ngu xuẩn chứ, mỡ vào óc rồi hả? Cậu không phải có bạn gái sao, trêu ghẹo một cô gái đầy mùi nước hoa thì trở về chờ cọ bồn cầu đi.” Nghiêm Đông Kỳ quơ quơ ly rượu trong tay, động tác tao nhã, vẻ mặt ôn hòa chỉ có ngữ khí ác liệt sắc bén, bồi bàn đứng đó thấy rượu trong ly ông chủ hết sẽ thêm vào, sau đó như bị thuốc súng ở đây đá văng ra. Chu Hải đến bên cạnh hắn ngồi xuống: “Hiện tại nếu nhấn nút tắt âm thì thật nhìn không ra cậu đang mắng người. nhìn chẳng khác gì mặt người dạ thú.” “dù sao cũng hơn cậu bên ngoài dạng cẩu.” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày phản kích. “FML cậu cái miệng này.” Chu Hải nửa ngày cũng không nghĩ ra từ ngữ để phản bác, đoạt lấy chén rượu trong tay Nghiêm Đông Kỳ uống. Nghiêm Đông Kỳ đem cái chén đoạt trở lại, cau mày nhìn Chu Hải: “Tửu lượng của cậu kém như thế còn uống, không quá hai ly thì đổ rồi. lại nói, lúc ra ngoài quên thuốc thuốc hay sao mà mới ra cửa liền quyến rũ con gái nhà người ta thế.” “Anh em, tôi giờ đang độc thân, quyến rũ con gái thì có vấn đề gì.” Chu Hải cười một cách tự nhiên nhưng Nghiêm Đông Kỳ không cười nổi. hắn nhíu nhíu mày, nắm lấy bả vai Chu Hải: “Cậu nói cái gì? Vậy đối tượng của cậu đâu?” Chu Hải đem tay hắn bỏ xuống, gọi bartender cầm một chai bia đến: “Hai ngày trước chia tay rồi, cha mẹ của cô ấy nói cô ấy cả ngày đừng ra ngoài ăn chơi đàn đúm, tìm cho cô một người có gốc có rễ để kết hôn sinh con.” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong nửa ngày: “Chỉ vì cái này?” “Nếu không thì sao? tôi ôm bắp đùi em ấy nói đừng đi em đừng đi? tôi cũng không phải là kẻ kéo giữ gì cho cam, chuyện này nếu suy nghĩ một lát thì sẽ thoải mái thôi, nhưng tôi không thể làm được. “ Chu Hải nở nụ cười, đem chai bia lên uống ừng ực. “Gái không có em này có thể tìm em khác nhưng nếu không uống được thì cũng đừng uống.” Nghiêm Đông Kỳ cầm chai bia đoạt lại, gọi người đưa cho hắn ly trà xanh: “Tôi đây cũng thể xem là đối tượng sao, anh em hoạn nạn có nhau, thật tốt.” “Tốt cái rắm à, hai chúng ta cũng không như vậy được…” Chu Hải hướng về bên này ma sát, hướng sang Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt đưa tình “Cậu em, định chơi đùa sao?” “Chơi đùa em gái cậu, tên béo chết tiệt ăn no rửng mỡ.” Nghiêm Đông Kỳ bị ánh mắt đưa tình của hắn cảm giác cơm muốn phọt ra, một cước đạp hắn đu quay nửa vòng. “Cho nên mới nói, cậu vừa không muốn chấp nhận tôi, thì gần như tôi phải đi tìm mấy cô em gái đến, ngược lại hai chúng ta cũng không đơn côi, một cảnh xuân tốt đẹp như thế, tự bông hoa sẽ nở hoa thôi…” Chu Hải lấy chén trà bên cạnh rồi uống một ngụm: “Sách” một tiếng. Nghiêm Đông Kỳ không hé răng, nhấp một ngụm rượu. “Đừng nói anh em không nhắc nhở cậu, gần đến lễ giáng sinh rồi, gần hết một năm, cũng là một năm không có đối tượng nào, tôi còn thay cậu hoảng lên ấy chứ.” Lời nói Chu Hải ý vị sâu xa. “Tôi cảm ơn Chu đại gia đã lo lắng cho tôi, nhưng đầu đại gia có phải là từ eo trở xuống không?” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ. Chu Hải không vui: “Tôi thay cậu bận tâm, cậu xem cậu cả ngày nói chuyện mấy bạn gái mấy tháng đã chia tay là ý đồ gì, mua cổ phiếu đều phải vào tay, vào ba, năm tháng đã phải nhìn giá thị trường đấy…” Hắn đột nhiên thay đổi ngữ khí: “Cũng đừng nói trái tim của cậu đang đặt trên người Hàn Giai? Cậu chờ chút, cậu vậy thì ‘trái tim ta hướng về minh nguyệt, làm sao minh nguyệt hướng về mồ’ à?” “Cậu có thể tích chút công đức hay không? Nói chuyện Hàn Giai làm gì, chuyện qua mười tám đời rồi giờ nhắc lại thật phiền, để người ta yên nghỉ?” Nghiêm Đông Kỳ thấy Chu Hải đột nhiên nhắc tới Hàn Giai có chút không vui. “Còn có Hàn Giai…: Chu Hải căn bản không thèm để ý đến giọng điệu của hắn, uống hết ly trà rồi gọi tiếp một ly: “Em của cô ấy, Hàn Dĩ Nặc ở chỗ cậu thế nào?” “một đứa bé rất tốt, tôi rất yêu thích.” Nghiêm Đông Kỳ tùy tiện đáp lại hai câu. “Hừm, tôi thấy cũng đúng, cái đứa bé này vừa nhìn liền yêu thích. Nhưng tôi nói thật, đừng nói anh em nhiều lời lải nhải, Hàn Giai này cũng thật có nghề, cô ấy vừa đi, ỷ vào chút tình ý cũ của cậu mà đem đứa em trai ném lại, hiện tại nuôi một đứa bé cũng tốn không ít tiền, thật không biết cậu có mưu đồ gì.” Nghiêm Đông Kỳ nhấp một ngụm rượu: “Vậy thì có mưu đồ gì được, chính là cảm thấy đứa bé này thật đáng thương.” “Kẻ đáng thương còn nhiều, tôi còn rất đáng thương đây…” Chu Hải nói tới đây, phát hiện Nghiêm Đông Kỳ sắc mặt lạnh xuống, liền xoay chuyển đề tài: “Được rồi tôi không nói, ngược lại đây là đứa em nuôi của cậu, tôi không xen vào. Tôi không nghĩ hôm nay có thể tình cờ gặp cậu, bình thường hai tuần cậu đều ở quán Tây, cũng định dự định gọi điện thoại cho cậu lại đây, hai ngày nữa là lễ giáng sinh, tôi gọi mấy người bạn đến đây chơi…” Nghiêm Đông Kỳ liếc chu Hải một chút. “Không cho cậu mời khách, cho cậu kiếm tiền, cậu xem sắc mặt làm ăn này là gì đây.” Chu Hải nở nụ cười, trên mặt nhăn thành từng nhớ thịt. Nghiêm Đông Kỳ lườm một cái: “Tôi nói anh cậu sao nuôi được cậu thành như thế, có thể nhờ anh chăm sóc mấy đứa em gái gầy gò ốm yếu được không để tôi còn đóng gói gửi qua.” “Biết rồi, ngược lại chúng ta lại đó chơi đi, có mấy người cô em rất tốt, cũng không mất mấy thời gian của cậu đâu.” Chu Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn. Nghiêm Đông Kỳ bị chu Hải lải nhải bên tai tự nhiên thấy trong lòng có chút ngứa, nghĩ một lúc rồi gật gù: “Được thôi.” Cùng chu Hải với mấy người bạn đến hơn một giờ, chờ vác xác về nhà cũng hơn nửa đêm, Nghiêm Đông Kỳ mệt mỏi đến mắt có chút mở không ra, thời điểm lên lầu suýt chút nữa đã đập đầu vào thang máy. Về đến nhà trong phòng một màu đen kịt, chắc giờ này Hàn Dĩ Nặc đã sớm ngủ, Nghiêm Đông Kỳ chỉ mở chiếc đèn nhỏ bên ngoài, rón ra rón rén định về phòng ngủ “Anh đã về?” Hàn Dĩ Nặc mở cửa phòng ngủ ra, thiếu niên đứng ở cửa phòng, tóc có chút ngổn ngang nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày: “Em tại sao còn chưa ngủ? Ngày mai còn phải đến trường đấy, đã sắp hai giờ rồi.” “Ngủ, nhưng chợp mắt một chút, sợ anh trở về mà uống quá nhiều rượu” Hàn Dĩ Nặc đem đèn phòng khách bật lên, đón lấy áo khoác trên tay Nghiêm Đông Kỳ. “Sao có thể chứ? anh bình thường cũng không uống rượu, ngày hôm nay Chu Hải đến đấy, hai người tán gẫu rồi mới uống một chút.” Nghiêm Đông Kỳ đi nhà bếp rót chén nước nóng: “Em không cần để ý, nhanh ngủ đi.” “Hai người các anh tán gẫu thật sao?.” Hàn Dĩ Nặc đem hắn áo khoác treo lên móc áo, cười híp mắt xoay người nhìn hắn, kết quả nụ cười đột nhiên cứng đờ trên mặt. chiếc áo màu lam nhạt của Nghiêm Đông Kỳ có một dấu son tươi đẹp màu hồng còn mới trên cổ áo. Hàn Dĩ Nặc cảm thấy có lẽ là màu sắc quá tươi đẹp, bằng không làm sao sẽ chiếu vào con mắt hắn đều đau. Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay chỉ có mỗi anh cùng chu Hải?” “Đúng vậy, không phải thì thế nào?” Nghiêm Đông Kỳ có chút kỳ quái, đưa tay lại xoa xoa tóc Hàn Dĩ Nặc, phảng phất mang theo mùi thơm của phụ nữ.