Tốt, Em Nói Đó
Chương 61
Đến nửa kỳ sau lớp mười hai, chỉ có một em trai một em gái thi cử đã muốn ép điên Nghiêm Đông Kỳ. Hắn thật sâu hoài nghi có phải mấy bậc cha mẹ có hai thí sinh đi thi thì đến cùng có thể sống đến kỳ thi hay không, đây chẳng phải là hình tượng cho việc thuốc trừ sâu DDVP sắp bán tháo hay sao.
Nghiêm Chỉ ở trong phòng vẽ tranh của Mục Tử Lễ liều mạng học hành, hắn sẽ thường xuyên qua lại đưa đón bạn học nhỏ Nghiêm Chỉ nên quan hệ với Mục Tử Lễ cũng như thuyền gặp nước mà lên. Ngoại trừ mỗi lần đều không hiểu sao bị người ta săn sóc khiến hắn có chút đứng tim, thì bao quát chung mà nói việc kết bạn với người đàn ông nghệ thuật này cũng thực sự là một lựa chọn không chút sai lầm, là một người bạn tuyệt vời.
Có điều tình huống của Nghiêm Chỉ có vẻ rất khốc liệt, cô bé ấy một mặt cực kỳ nghiêm túc làm tổ trong phòng vẽ tranh, mặ khác mấy môn văn hóa cũng không thể đình chỉ. Tuy rằng thành tích nha đầu này cũng được coi là khá, thế nhưng sức lực lại có hạn, nhìn cô em gái ở trong phòng vẽ tranh chạy đi chạy lại thật sự khiến hắn phiền muộn.
Nghiêm Đông Kỳ mỗi lần đưa cô em gái đến phòng vẽ tranh, đến nhìn cô mệt mỏi cuộn tròn trên ghế ngủ bù, đến cả xe thắng gấp cũng không tỉnh lại. nhìn nhìn đến tâm hắn đau xót.
Tình hình Hàn Dĩ Nặc có vẻ khá hơn một chút, ít nhất hắn chỉ cần an an ổn ổn ngồi ở trong phòng làm đề là được. Vấn đề là cuối tuần lúc nào cũng tổ chức học bù cho học sinh nên giữa trưa hắn chỉ có thể về ăn bữa cơm muộn, tắm rửa thay quần áo rồi vội vội vàng vàng đi đến trường tự học vào buổi tối.
Đề lý hóa sinh chồng chất không có tí khe hở nào, giáo viên sợ hãi đề thi đại học có điểm mù nên việc bố trí bài tập không chút nương tay, đề thi được phát xuống có thể quấn ba vòng địa cầu.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn hai đứa này khổ cực chuyện thi cử tự nhiên thương tâm hẳn, hắn thật sự hận không thể cởi giày ngồi xếp bằng trước trường cao trung Ba Chín kháng nghị ba ngày.
Trước kỳ thi đại học hai ngày khí trời tốt đến mức khiến người ta giận sôi gan, ánh mặt trời bỏng sát chiếu xuống mặt đất, mọi người ra ngoài chỉ vừa đứng hai phút có thể bị thiêu cháy rồi biến thành một cỗ khói xanh bốc hơi lên không trung.
Nghiêm Chỉ cùng Hàn Dĩ Nặc không thi cùng trường, cha đưa đón Nghiêm Chỉ, Nghiêm Đông Kỳ phụ trách ở trường Sáu Bảy cắm chốt chờ Hàn Dĩ Nặc.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng, rõ ràng đã sắp năm giờ chiều thế nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn không có ý tứ hạ xuống. Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thấp giọng thở dài, dùng ngón tay chạm trên mũi kính râm hạ xuống một chút, hướng mắt ra bên ngoài nhìn quanh, nhìn mấy tia nắng sáng chói đang rọi xuống như muốn chói mù con mắt khiến hắn trực tiếp đẩy kính râm trở lại vị trí ban đầu.
Bởi vì hắn nghĩ thi đại học đường xá đông đúc sợ tắc nghẽn, chiều hôm nay đi ra ngoài rất sớm, đến trường chọn được vị trí hợp lý dễ thấy, vấn đề là ở ngoài chờ một thời gian dài như vậy nhìn qua có chút ngu ngốc.
Hắn chờ mãi, sau đó tùy tiện lấy một chiếc CD bỏ vào chiếc đài trên xe bắt đầu nghe nhạc.
Là bài hát của Tây Ban Nha, mang theo tiết tấu Bruce. hắn một bên dùng ngón tay đặt trên bánh lái đánh theo nhịp, một bên mặt không chớp một cái nhìn về chiếc cổng như cổng chào của chính phủ của trường Sáu Bảy.
Nghe xong khoảng ba vài thì hắn thấy bên trong hành lang bắt đầu có bóng học sinh bắt đầu lay động người ra người vào. Nghiêm Đông Kỳ cúi đầy xuống nhìn đồng hồ, rốt cục cũng đến thời gian ra về.
Không biết tại sao, ngay cả hắn cũng cảm giác muốn thở phào một hơi thả lỏng.
Đoạn thời gian dày vò này cũng coi như xong, thần kinh hai tháng bị kéo căng mài mòn giờ cũng ổn đinh. Trong khoảng thời gian đó, trường cao trung Ba Chín còn mở một cuộc đại hội để động viên học sinh, một lần nói đến tận hai giờ, lặp đi lặp lại cũng chỉ một nội dung, quanh co một hồi không biết thế nào mà chủ nhiệm lớp tự mình gọi cho phụ huynh thông báo để mở một cuộc họp điều chỉnh tâm lý trước kỳ thi.
Lúc ấy Nghiêm Đông Kỳ nhìn vào màn hình điện thoại di động hiện ba chữ “Lưu viên ngoại”, hắn phản xạ có điều kiện là đôi chân đang thẳng tắp đột nhiên mềm nhũn.
Những tháng ngày khổ cực chịu đựng cuối cùng cũng coi như chấm dứt.
Không riêng hai đứa em có thể được giải thoát buông lỏng mà bản thân hắn còn thấy tâm hồn được thoải mái như sống thêm hai năm.
Nghiêm Đông Kỳ giơ cánh tay lên chậm rãi xoay người, như được thả được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cửa lớn trường thi vẫn còn đang khóa, các thí sinh chậm rãi đi tới cổng trường học, mấy nhóm cứ tụm năm tụm ba trò chuyện, trên mặt buồn vui phân hóa rõ ràng.
Một phần tươi cười như cây cỏ tháng ba nở hoa phát ra hương thơm trên nhân gian, một bộ phận khác đại khái là mang theo khuôn mặt ảm đạm tăm tối như được giải thoát lại càng giống như cười khổ, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy có chút cảm khái.
Năm ấy hắn không tham gia thi đại học, sau kỳ thi tốt nghiệp cao trung thì hắn đến nhận bằng tốt nghiệp rồi cứ thế trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian. Lúc ấy hắn tự mình mở ra quán ba đầu tiên, còn mượn mấy anh em quen biết trong xã hội vay mượn hết mấy vạn, hơn nữa còn phải cố gắng để cho cha mẹ không phát hiện ra đầu mối gì, mỗi ngày mệt mỏi lẩn trốn còn không bằng con chó.
Chờ đến ngày thi đại học lần ấy, hắn tranh thủ đi đến trường một chuyến, trong trường học cũng vì đang tổ chức cho học sinh thi đại học nên giám sát giới nghiêm chặt chẽ, cấm tiệt những người không liên quan tiến vào trường. Hắn ở bên ngoài vòng qua vòng lại rồi mơ hồ nghe thấy tiếng chuông, lúc ấy tựa như mèo bị giẫm phải đuôi liền bật người rồi chạy đi thật xa.
Lúc ấy thì sao, trong người hắn có một cảm giác không vững vàng cuồn cuộn dâng trào, thúc đẩy hắn chạy vội vã hơn cả bình thường đi vào quán rượu còn chưa được trang hoàng mở cửa, bên trong đầy vụn gỗ tro bụi bám quanh nhà. Bởi vì mới tân trang lại bên ngoài, bên trong quán này lại mang mùi vị ẩm ướt mốc meo, lại vừa chật chội lạnh lẽo. Hắn đóng lại cánh cửa sắt cố gắng đi tới trong đống chất xếp dẻo bên trong, giống như muốn xua tan cái gì đó rồi đặt lưng xuống cứ thế yên lặng ngủ một giấc.
Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy đời người nhất định phải trải qua một lần thi đại học mới coi như qua thời tuổi trẻ. Hắn không thể nói được là bản thân có hối hận hay không, thế nhưng hắn vẫn rất rõ ràng ý thức được mình cùng với những người ngồi trên bàn giấy chăm chỉ đọc sách không giống nhau lắm, nhưng thực sự hắn không thể hình dung được nó khác nhau đến mức nào, cũng không thể hình dung được cảm giác của mình ra sao.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn từng đoàn thanh niên cấp ba từng tốp đi ra khỏi cánh cổng trường mà thất thần, cũng không biết cánh cổng đó mở ra khi nào. Đợi đến khi hắn phản ứng thì chiếc ghế phụ bên cạnh như có một luồng nhiệt nóng cháy phả vào làm khuôn mặt hắn giật giật.
“Anh hai!!” Hàn Dĩ Nặc vọt vào trong xe lớn tiếng kêu hắn cậu câu, sau đó nghiêng cả người theo âm thanh vọng lại kéo hắn ôm vào trong ***g ngực.
Nghiêm Đông Kỳ bị cái ôm ấp cùng tiếng kêu của hắn hoàn hồn đồng thời thiếu chút nữa còn trực tiếp được chưng nóng mà thăng hoa. Thanh niên mặc một chiếc áo T- shirt ngắn tay màu trắng, vì chảy nhiều mồ hôi nên cả người ẩm ướt, cộng thêm một thân thể đi từ ngoài vào đón nhận một cỗ nhiệt ba trăm sáu mươi độ che nguyên đầu hắn đến suýt choáng váng.
“Em đã thi xong.” Hàn Dĩ Nặc vẫn đem hắn nhấn vào trong ngực.
Nghiêm Đông Kỳ liều mạng đem đầu ra bên ngoài hút khí: “Ừ ừ, anh biết rồi.”
“Thật tốt. Cuối cùng cũng coi như tốt nghiệp.” Hàn Dĩ Nặc đem mặt chôn ở trong mái tóc của Nghiêm Đông Kỳ hít sâu vài hơi, hơi thở cực nóng qua cổ áo hắn mà tiến vào.
Nghiêm Đông Kỳ bị nóng đến sắp tan vỡ: “Đại ca, em tha cho anh đi, em ôm anh đến mức tóc gáy anh đều bị khí nóng của em thui rụi rồi. quần áo em mới thay lúc trưa giờ gì mà toàn mồ hôi như thế.”
Hàn Dĩ Nặc lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng hai tay, cười nói: “rất nóng sao? trong phòng thi của em càng nóng, chẳng khác gì ở trong lò hấp, ngay cả quạt còn không cho mở ấy chứ.”
Nghiêm Đông Kỳ đưa tay phẩy phẩy tấm áo trước ngực, xoay người ngồi thẳng, liếc xéo hắn: “Hàn thiếu à, cái tật xấu cứ thấy anh là ôm như thế có thể sửa lại hay không? Nháy mắt em giờ đã là đàn ông trưởng thành, không có chuyện gì cứ động tí mà ôm ôm ấp ấp như thế có ngày cũng cho em vào đồn công an.”
“Em dù thế nào thì cũng thấy anh mới ôm thôi? Anh hỏi Tiết Giai mà xem, hắn có được em ôm không?” Hàn Dĩ Nặc cười cười xoay người lại, cài đai an toàn lên: “Có phải về nhà dì ăn cơm không?”
Nghiêm Đông Kỳ khiêu mi: “Không phải là sao chứ, mẹ anh còn chờ ngày hôm nay xong xuôi sẽ chúc mừng đấy. Anh trưa nay đưa em đến trường thi thì có qua đấy hỗ trợ một chút, một bữa cơm tuyệt vời luôn, biết em với Nghiêm Chỉ thi đại học nên phóng khoáng hẳn nha, nếu ai không biết còn tưởng rằng ngày hôm nay là ngày giải phóng của nhân dân Trung Hoa ấy chứ, hẳn một bàn tiệc lớn ngon lành.”
“Có xương chiên không?” Hàn Dĩ Nặc một mặt chờ mong.
Nghiêm Đông Kỳ môt bên khởi động xe một bên bấm còi, nhìn xe học sinh phía trước tản đi một chút mới trả lời: “Nhất định phải có rồi. mấy ông lớn hôm nay đều về nhà ăn cơm mẹ anh có thể không làm sao? mỗi lần nghe anh nói em đến nhà sẽ đi siêu thị mua hẳn hai kg xương trở về ướp đấy, thực sự đãi ngộ quá tuyệt vời.”
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười.
Xe từ cổng trường học đi ra cũng không dễ dàng gì, đến khi đi tới khúc cua rảnh rang một chút, ngón tay của Nghiêm Đông Kỳ gõ gõ trên bánh lái nhẹ nhàng nói: “Ừm, này, Dĩ Nặc, chính là… chuyện yêu thích người đàn ông kia của em, sau khi tốt nghiệp em định làm thế nào?”
Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc chuyện này chừng mấy ngày nghĩ nghĩ có nên hỏi hay không, sau đó hắn thấy chuyện yêu thích nam hay nữ về bản chất vẫn giống nhau, đây là đời sống tình cảm cả đời của em trai bảo bối của hắn, hắn làm anh trai về tình về lý thì vẫn nên quan tâm mà hỏi một chút.
Hàn Dĩ Nặc rõ ràng không ngờ tới Nghiêm Đông Kỳ sẽ hỏi chuyện này, ngây ngốc một lát: “Cái gì làm sao bây giờ?”
“ý của anh là, em giờ không phải là thi xong đại học sao? nhỡ may em cùng cậu ấy không cùng đậu vào một trường đại học thì…” Nghiêm Đông Kỳ nói tới đây cũng không biết nói như thế nào.
Hắn đã từng có một giấc mơ bản thân có đứa em trai, hai người ở cùng nhau đồng thời thảo luận kích thước vòng ngực to nhỏ của mấy em gái, cùng nhau đánh giá vẻ ngoài của mấy cô em, lúc cần thiết có thể giới thiệu cho nhau vài người, như vậy muốn bao nhiêu thoải mái có mấy nhiêu thoải mái.
Thật sự người tính không bằng trời tính. Mẹ nó chứ!!
Cái câu “Em muốn cùng người trong lòng nắm tay nhau cùng phiêu bạt đến chân trời góc bể à?” kiểu thế này có đánh chết Nghiêm Đông Kỳ hắn cũng không nói ra được.
Hắn hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ ngồi nghiêm túc lái xe, lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, cả người căng thẳng vô cùng, trên mặt còn vẻ lúng túng không nổi bật cho lắm.
Hắn vừa cẩn thận nhìn qua, vừa thấy biểu tình của Nghiêm Đông Kỳ như vậy cũng thật sự rất đáng yêu.
“Không tính thế nào, người ta còn không biết em yêu thích hắn ấy chứ. Em chỉ có thể thanh thản ổn định học hành phần em, có thể làm sao.” Hàn Dĩ Nặc đem điều hòa nhiệt độ bên trong hạ một độ lại hạ thêm một độ, duỗi cánh tay chống trên cửa xe, tựa người vào như cười mà không phải cười nhìn gò má căng thẳng của Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày nhưng vẫn không quay đầu, hắn sợ chính mình vừa quay mặt đã nhìn thấy khuôn mặt Hàn Dĩ Nặc rồi cứ thế đau “Bi” không sao tìm được đề tài tán gẫu: “Em xem em tự mình đa tình mỗi ngày vì chuyện này mà dằn vặt lung tung, xoắn xuýt suốt một thời gian dài, nhìn qua còn đáng tin à? Thích con gái thì tốt rồi còn chạy đi tìm nam sinh mà yêu, anh nghe em phiền muộn than thở đến cả tinh thần cũng uất ức theo.”
Hôm nay Hàn Dĩ Nặc thi xong nên tâm tình rất tốt, giờ không cảm thấy câu nói của Nghiêm Đông Kỳ có cái gì đâm chọc. Hắn khẽ nhướng lông mày, nháy mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ, tự nhiên thấy dù nhìn thế nào cũng không đủ.
“Làm sao uất ức được chứ? Em dù có yêu thích con gái cũng sẽ gặp tình huống như thế, cao trung không thể có tình yêu, thi đại học rồi đến nơi đất khách, một đám người lạ như thế cùng với việc yêu thích đàn ông cũng chẳng có gì khác nhau.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe lời nói của Hàn Dĩ Nặc xong cũng không biết làm sao nói tiếp, trầm mặc một hồi mới cảm giác được ánh mắt của Hàn Dĩ Nặc, quay đầu nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng xoay chuyển trở lại: “Ông này nhìn anh làm gì?”
“Thấy anh xinh đẹp thì nhìn chứ sao.” Hàn Dĩ Nặc một bộ đương nhiên nói một câu.
“Ha…” Nghiêm Đông Kỳ nghe thế hớn hở hẳn “Em làm sao có thể nói chuyện kiểu đó chứ hả.”
Cửa trong nhà không khóa, hai người vừa mới lên tầng đã nghe thấy âm thanh gà bay chó sủa ầm ĩ từ trong nhà vọng ra, vừa bước tới cửa đã bị một chồng sách vở làm cho choáng váng.
“Nghiêm Chỉ em làm cái gì thế này?” phòng khách mở điều hòa, Nghiêm Đông Kỳ vừa vào đã xoay người đóng cửa.
Nghiêm Chỉ chỉ mặc một chiếc áo lót, quần sooc lôi kéo chồng sách ra ngoài, một bên kéo một bên lớn tiếng nói: “Ông anh, Tiểu Nặc đã về tới nhà rồi.”
“Này, gần đến giờ ăn cơm em còn làm gì thế hả?” Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng cô em gái vỗ một cái.
Cha ngồi trên ghế salong như ở chỗ không người thất phong bất động lật tờ báo chí: “Con bé nói muốn thu thập sớm, chờ ngày mai sẽ đem đống giấy tờ bán đi, muốn dứt khoát nói lời tạm biệt thời kỳ cao trung đấy.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe xong “Sách” một tiếng: “Ai u cô em gái của tôi rất nóng ruột à.”
Nghiêm Chỉ đang muốn thẳng eo mở miệng nói chuyện thì mẹ từ phòng bếp trong đầu dò ra, giọng nói mười phần nhìn bọn họ trừng lớn hai mắt gọi: “Tôi ở trong phòng bếp chảy mồ hôi sôi nước mắt làm cơm các anh các ả còn đứng bên ngoài tán gẫu sao? Nghiêm Đông Kỳ, Nghiêm Chỉ, Hàn Dĩ Nặc, đều vào đây hỗ trợ coi, bới cơm thì bới cơm, đi dọn bát đũa thì dọn nhanh, Nghiêm Quốc Đồng ông còn muốn ngồi đó xem báo thì trưa hôm nay đừng hòng vào bàn ăn, cứ ở phòng khách mà ăn báo cho no đi.”
Bà nói xong câu đó liền quay đầu về nhà bếp, mấy người còn lại lập tức nhanh chân rửa tay chân vào bếp hỗ trợ.
Lúc ăn cơm nghe mẹ hỏi tình hình thi cử của hai đứa như thế nào Nghiêm Đông Kỳ mới nhớ tới lúc nãy hắn một đường đi về đây đã cảm thấy có điều gì quên hỏi Hàn Dĩ Nặc, náo loạn nửa ngày nói lung ta lung tung cả đống chuyện còn chuyện tối trọng yếu lại quên hỏi.
Lời mẹ vừa nói ra Nghiêm Chỉ lập tức kháng nghị: “Mẹ thực sự chẳng thú vị gì cả, bọn con vừa thi xong còn chưa kịp thả lỏng, mẹ lại còn nói thêm lần nữa.”
Mẹ trừng trừng mắt: “Mẹ đây không phải là quan tâm đến mấy đứa sao?”
Nghiêm Chỉ chép chép miệng cúi đầu ăn cơm không lên tiếng. Nghiêm Đông Kỳ thực sự rất bất giờ, nhìn theo tính tình thường ngày của Nghiêm Chỉ thì cũng lấy lí lẽ biện luận cho đến khi mẹ từ bỏ ý định mới thôi chứ không phải dở chứng ngoan ngoãn như điên thế này làm Nghiêm Đông Kỳ phát hoảng.
“Con thi vẫn tốt, cũng làm thường thường ạ.” Hàn Dĩ Nặc cầm xương trong tay bỏ xuống vào đống xương trên bàn.
“Thế thì thi chắc chắn tốt!!” mẹ vui mừng hạnh phúc mở to hai mắt: “Ai u, Tiểu Nặc thực sự rất giỏi, không cần chúng ta bận tâm chút nào. Trước giờ con không phải nói thi vào ngành kiến trúc J đại đúng không? Có nắm chắc không?”
J Đại cách nhà chúng ta không xa, đi tàu hỏa cũng không tới ba tiếng, nếu lái xe cũng chỉ mất nửa ngày. Ngành kiến trúc ở đó rất có tiếng, Hàn Dĩ Nặc đối với ngành này thực sự cảm thấy hứng thú.
Hắn gật gật đầu: “Sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại con đang chờ kết quả.”
Mẹ gật gù, nói liên tiếp hai chữ “Thật tốt”, ngay cả cha bình thường không hay nói chuyện cũng vẫn gật đầu mỉm cười.
“Con cũng rất tốt, thi vào K đại khẳng định không có vấn đề.” Nghiêm Chỉ nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung vào Hàn Dĩ Nặc, có chút không phục.
K đại vốn là một trường đại học bách khoa, khoa nghệ thuật thực sự không tồi. cô em gái lên đại học lại ở cùng thành phố lại càng thuận lợi, vấn đề này không khiến gia đình bận tâm lắm.
Nghiêm Đông Kỳ buồn cười liếc em ấy một chút: “Không phải em nói vấn đề này không nên mang ra bàn luận sao, thi xong còn chưa thả lòng mà.”
Nghiêm Chỉ “Hừ” một tiếng cúi đầu tiếp tục và cơm.
Chờ bữa cơm gần xong, Nghiêm Chỉ đột nhiên cầm bát cơm trong tay đặt mạnh trên bàn một cái, thanh cổ họng.
Mẹ lập tức nhíu mày: “Nghiêm Chỉ, con ăn cơm gì phải làm hành động lớn như vậy, mẹ không dạy con phải ăn như thế nào hả? một cô gái ra bên ngoài làm thế chẳng phải nhìn không có giáo dục.”
“Con đây không phải muốn làm bầu không khí nghiêm túc hơn sao.” Nghiêm Chỉ nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó hắng giọng thêm một lần, mở miệng nói: “Ngày hôm nay con muốn tuyên bố một việc lớn.” thất phong bất động: có tám cái thuận lợi thành công là lợi, thất bại là suy, sau lưng phỉ báng là hủy, sau lưng tán thưởng là dự, ngay mặt ca ngợi là xưng, ngay mặt chửi bới công kích là ki, thống khổ là khổ, vui sướng là cười. Phật gia có dạy có gặp phải tình huống gì cũng không lay chuyển được. mình dùng xưng hô tôi – cậu lúc nói chuyện với mấy người bạn cùng phòng trong ký túc xá của Hàn Dĩ Nặc, còn xưng hô nào của tác giả mình vẫn giữ nguyên nhé, đỡ lúc đọc các bạn thấy khó hiểu. không biết chắc tuổi tác mấy người thế nào để xưng hô.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
29 chương
24 chương
106 chương
104 chương
45 chương
10 chương