“Tôi thấy cậu có vẻ hợp với gu thẩm mỹ của tôi hơn, có vi phạm quy tắc bất thành văn của cậu không.” Người đàn ông khi nói ra điều này hơi cúi đầu, mái tóc đen nhẹ nhàng lay động trước mắt, nhìn qua rất mềm mại. đôi mắt đen láy rõ ràng mang theo ý cười, cánh tay duỗi đặt lên bả vai của Nghiêm Đông Kỳ. “Ha?” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này lại sửng sốt một chút, sau đó rất biết cách phối hợp mà vòng tay ôm ngực, một mặt sợ hãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên hông: “Cậu là đồ *** tặc, tôi sẽ không khuất phục.” “Ngu ngốc.” Mục Tử Lễ nhìn thấy phản ứng của hắn lại dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên khẽ cười thành tiếng, ở trên vai hắn hơi ấn xuống một cái, xoay người hướng vào phòng. Vừa xoay người lại mở miệng nói ra một câu nhẹ nhàng, rồi để lại cho Nghiêm Đông Kỳ một bóng lưng cao lớn kiên cường: “*** tặc như tôi hiện giờ phải dọn dẹp phòng cho cậu đây, cậu giờ muốn *** tặc giúp đỡ hay không?” Nghiêm Đông Kỳ đứng lên, xoay người cau mày nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở phòng khách, có chút khổ não lại không rõ ràng mà cào cào tóc, cái cảm giác vi diệu bị áp chế này là sao? Tối nay lúc ở cùng Hàn Dĩ Nặc cũng có cảm giác này. Là thân hình cao lớn? đây là buộc mình phải mua giày có đệm lót à? Đàn ông xung quanh hắn đều nam tính hùng dũng như thế hắn tự nhiên cảm thấy đau “Bi” vô cùng. Hơn nữa câu “Ngu ngốc” khiến cả người hắn dựng tóc gáy lên là sao? lúc nghe Mục Tử Lễ nói hai chữ này Nghiêm Đông Kỳ đã thực sự nổi hết da gà, trước tiên không nói đến việc hắn đến cùng có ngu ngốc hay không ngu ngốc, nhưng giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng khi nói ra lời này khiến người ta đứng tim nha. Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cảm thấy lúc Chu đại gia dùng giọng điệu hào hùng mắng hắn “Ngu ngốc” võ ràng anh tuấn vô cùng, thân thiết vô cùng. Hắn vừa đi vào phòng thì thấy Mục Tử Lễ từ ngăn kéo lấy ra một bộ chăn ga trải giường màu xanh, thấy Nghiêm Đông Kỳ đi vào thì chỉ chỉ trên giường nói: “Cậu trải giường trước đi, tôi đi lấy áo ngủ cho cậu.” Chờ Mục Tử Lễ đi vào lần nữa thì bộ áo chữ V quần jean đã đổi thành bộ mặc ở nhà màu xanh xám, trong tay còn cầm một bộ giống như đúc: “Cái này cho cậu mặc, lúc trước tôi mua rồi cất đi còn chưa dùng, có thể bộ này cậu mặc sẽ vừa.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù tiếp nhận: “Cảm ơn.” “Cậu đem quần áo trên người cởi ra đi, tôi vứt trong máy giặt một chút sáng mai là có thể mặc lại rồi. không thì ngày mai cậu còn phải để tạo hình này đi khắp nơi đấy.” Mục Tử Lễ chỉ chỉ quần áo trên người hắn. “A?” Nghiêm Đông Kỳ ngẩn người, sau đó rất xấu hổ cự tuyệt nói: “Không có chuyện gì, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở về, về đến nhà đổi lại cũng được, cũng không phải ra ngoài làm gì. Không cần giặt, như thế quá phiền cậu rồi. Nghiêm Đông Kỳ còn không biết người họa sĩ này còn là một người đàn ông ôn nhu săn sóc như thế, thế nhưng muốn chăm sóc thì cũng về nhà chăm sóc chứ, cứ lo lắng cho em gái đi, giờ đặt trên một người đàn ông là sao chứ. Không phải Mục Tử Lễ là người yêu thích đàn ông chứ? Ý nghĩ này vừa lóe ra đã bị hắn áp chế trở lại, từ khi biết em trai bảo bối của hắn yêu thích đàn ông thì hắn nhìn người nào cũng nghĩ họ yêu đàn ông. Có điều trên thế giới này hắn cũng không phải dễ dàng gặp phải những người như thế, nếu như đi một bước đụng phải một người, ở bên cạnh hắn gay đứng thành hàng lại chẳng khiến hắn khóc chết. Nghiêm Đông Kỳ đưa cái suy nghĩ nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt không nhịn được lại không dấu vết trên dưới đánh giá Mục Tử Lễ một lần, nhìn thế nào cũng thấy bình thường nha, nhât định là mình ngu ngốc suy nghĩ nhiều rồi. “Có gì phiền phức, là máy giặt chứ có phải tôi tự giặt đâu.” Mục Tử Lễ lùi phía sau hai bước, hai tay khoanh trước đứng dựa trên tủ quần áo, nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ, một bộ cậu không chấp nhận thì không được. Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy áo hắn đưa rồi bắt đầu thay quần áo, thế nhưng thời điểm cởi ra thì tâm tình có chút quỷ dị, nhưng hắn lại không rõ ở trước mặt một người cùng giới mặc quần áo thì có cái gì quỷ dị. Đừng ở góc độ của Mục Tử Lễ có thể thấy được toàn bộ sống lưng của Nghiêm Đông Kỳ. Theo động tác của người đàn ông trẻ tuổi, từng mảng da thịt vàng nhạt theo áo lông mà mở ra. Trắng nõn bóng loáng, theo phản xạ của ánh đèn màu trắng trên trần nhà càng mang theo một mỵ lực đầu độc lòng người. Nghiêm Đông Kỳ đưa cánh tay lên trên, động tác cởi áo rất lưu loát. Rõ ràng thấy được hai cánh hồ điệp cùng sống lưng di chuyển theo động tác của hắn, tràn ngập nam tính với vẻ đẹp dẻo dai kiên cường đồng thời còn mang theo sự mỏng manh tinh xảo. Mục Tử Lễ híp mắt lại, mặt không đổi sắc đưa mắt từ xoẹt xuống thắt lưng. Hắn trước giờ chưa từng thấy một tác phẩm mê người xinh đẹp như vậy, quả thực khiến lòng người rung động. Nghiêm Đông Kỳ thay xong đưa chiếc áo lông của mình cho Mục Tử Lễ, người đàn ông đang tựa người trên tủ vừa biếng nhác vừa gợi cảm, trong mắt mang theo ý cười mỏng manh: “Vóc người rất tốt.” “Cậu cút đi, đây chẳng phải đang chế nhạo tôi sao? cậu hôm nay ở quán rượu mặc một bộ quần áo bó sát, cơ ngực cơ bắp cơ bụng đều hiện rõ ràng có được không? Cậu xem mấy cô gái ở trong có người còn trợn tròn mắt mà nhìn cậu, tôi cũng không phải như thế.” Nghiêm Đông Kỳ lúc nói lời này thực sự là bất đắc dĩ, bản thân hắn ăn thế nào cũng không mập, một chút sẹo lồi lên trên cũng khó thấy chứ nói gì đến cơ bắp, đây quả thực là khuyết thiếu nguyên liệu. Thật sự là một cái nhìn đau đớn sâu sắc. Huống chi hiện tại hai người còn mặc quần áo giông nhau, vóc người chênh lệch lại càng hiện ra rõ ràng. “Tôi thực sự cảm thấy không tồi chút nào.” Mục Tử Lễ tiếp nhận quần áo rồi đi ra cửa: “Phòng tắm đi ra ngoài quẹo phải, trong phòng tôi có một cái rồi, yên tâm tùy tiện dùng, ngủ ngon.” Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng: “Hôm nay thực sự là cảm ơn cậu, ngủ ngon.” Mục Tử Lễ đi về phía trước không dừng chân cũng không quay đầu lại, nhấc cánh tay vung hai lần, xem như nhận lấy câu cảm ơn của hắn. Chờ đến ngày hôm sau Nghiêm Đông Kỳ lái xe trở về tiểu khi thì cũng muộn rồi, hắn cùng Mục Tử Lễ cùng ăn điểm tâm, tùy tiện hàn huyên một hồi rồi Mục Tử Lễ mới lái xe đưa hắn đến quán rượu hôm qua, sau đó hắn mới chậm rì rì về nhà. Nghiêm Đông Kỳ ngồi trong xe nhìn màn hình điện thoại, chín giờ hai ba phút. Mặc dù là ngày thứ bảy nhưng hôm nay lớp mười một của Hàn Dĩ Nặc đã phải học bù, giờ này chắc không ở nhà. Qua một buổi tối, nóng giận của Nghiêm Đông Kỳ đã tiêu tan không ít nhưng dù thế nào thì hắn vẫn không muốn nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc. Tuy hai người gặp mặt chắc chắn không còn ầm ĩ nhưng không khí lúng túng thì không thể tránh khỏi. Hắn không biết khi đối mặt với Hàn Dĩ Nặc thì nên mở miệng nói gì. Nếu Hàn Dĩ Nặc lại muốn giữ hắn lại nói: “Anh hai, chúng ta tâm sự.” phỏng chừng còn khiến hắn chạy mất dép. Trong nhà rất lặng lẽ, biết rõ Hàn Dĩ Nặc đi học nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn theo bản năng hướng về trong phòng khách ngó nghiêng xem xét, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Kết quả mới đi vào phòng khách hai bước, đặt mông trên ghế salong thì một thanh niên cào to từ phòng ngủ chậm rãi đi ra, mặt không biểu tình nhìn hắn: “Anh đã trở về.” Rõ ràng hắn cho rằng trong nhà không có ai đột nhiên truyền tới âm thanh, trong nháy mắt Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy cả trái tim cả ***g ngực đều muốn phun ra xa đến bàn trà, hắn giật mình một cái cả người từ trên ghế salong nhảy lên. Chờ khi hắn thấy người thanh niên đứng trong phòng khách trợn to mắt choáng váng bởi hành động của mình hắn mới ý thức được động tác của mình có chút khuếch đại. ngay lập tức hắn tự dặn lòng không có gì, giật giật lòng bàn tay, lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đang đứng bên cạnh. “Em sao không đi học?” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày. “Em đã gọi điện cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ.” Hàn Dĩ Nặc chậm rì rì đi tới trước mặt Nghiêm Đông Kỳ. Nghiêm Đông Kỳ lại lần nữa ngồi xuống, đầu ngón tay tựa trên thành sô pha nắm nắm vải bông bên ngoài: “Cho nên giờ em muốn nói với anh tại sao lại xin thầy để nghỉ ở nhà?” Hàn Dĩ Nặc sắc mặt không được tốt, Nghiêm Đông Kỳ cũng không rõ lắm đến cùng là bởi vì hắn bị bệnh hay là vì tối hôm qua ngủ không ngon, hắn đã cố gắng lắm mới ngăn cản ý nghĩ xông lên ấn vào trán của Hàn Dĩ Nặc. “Em đang chờ anh trở về.” Hàn Dĩ Nặc cách một khoảng ghế ngồi xuống. Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu xoa xoa mi tâm, không nhìn vẻ mặt của hắn: “Em chờ anh làm gì, anh cũng sẽ không chết ở bên ngoài.” Hắn nói xong câu đó thì có chút hối hận, vốn hắn muốn nhào nặn một hình tượng anh trai uy vũ nghiêm túc thế nhưng tự hắn thấy giọng điệu này thấy cao quý lạnh nhạt quá mức. Người bên cạnh cũng chưa định nói tiếp, trong lòng Nghiêm Đông Kỳ có chút bồn chồn, hắn muốn nhìn tiểu tử bên cạnh có phải giờ đang hiện ra một khuôn mặt bi thương hay không nhưng cắn răng nhịn xuống, nếu thực sự nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Dĩ Nặc thì hắn nhất định sẽ mềm lòng chịu thua. Làm sao hai người cứ ầm ĩ đều khiến hắn mệt mỏi khó chịu như thế, thực sự là kỳ quái. “Bởi vì em muốn cùng anh có nói chuyện…” Hàn Dĩ Nặc trầm mặc một hồi rốt cục cũng mở miệng, cùng lúc thân thể dịch về một bên chuyên chú nhìn người đàn ông đang cúi đầu nhìn qua có vẻ khổ não. Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong lòng Nghiêm Đông Kỳ đều sắp muốn bái lạy Hàn Dĩ Nặc, cái này có gì mà nói chuyện chứ, không phải là em lại theo anh nói xin lỗi rồi sau đó sẽ không tiếp tục như thế nữa, chuyện này cứ như thế là xong ư? Không phải chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đem nó thành quá khứ không phải tốt hơn sao? hai người đàn ông cần gì nhiều chuyện như thế, cần gì phải tâm sự, thật là. Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng thở dài, thẳng thắn không tiếp lời, lấy cùi chỏ chống đỡ má ngẩng đầu nhìn hướng về Hàn Dĩ Nặc. “Kỳ thực em cũng không biết nên nói cái gì…” hắn nhìn người đàn ông cao to anh tuấn ngồi bên cạnh mình, có chút bất an đặt hai tay lên đùi sượt lên sượt xuống hai lần: “Chúng ta có thể đừng như vậy được không?” Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng thở dài, đừng như vậy? Đừng loại nào? Tối hôm qua chung quy là hai người cãi nhau, nhưng thực ra thì từ đầu tới cuối hắn cũng không có nhiều lời nặng nhẹ, chính xác là tên tiểu tử này từng câu từng chữ mà nói đều khiến hắn đau lòng, giờ muốn hắn đừng như vậy, là đừng gì chứ? Hàn Dĩ Nặc giống như biết trong lòng hắn nghĩ gì, dừng một lát mới tiếp tục nói: “Ngày hôm qua là em không đúng, em không phải cố ý làm cho anh đau lòng.” “Anh không đau lòng.” Nghiêm Đông Kỳ mím mím miệng, cứng rắn phát ra một câu. “Nhưng là em đau lòng…” thanh âm Hàn Dĩ Nặc so với trước nhỏ hơn, nghe vào như đang lầm bầm lầu bầu: “dáng vẻ của anh hôm qua nói chuyện với em đặc biệt lạnh lùng, em chưa từng thấy anh như vậy, em rất sợ hãi, lại có chút đau lòng, sợ anh sau này sẽ đối với em thờ ơ như vậy.” Thanh âm của Hàn Dĩ Nặc khi nói những lời này rất bình tĩnh, không chút nào mang theo tâm tư của một đứa trẻ mười tám tuổi nhưng Nghiêm Đông Kỳ nghe vào lại không kiềm chế được bắt đầu mềm lòng. Đứa nhỏ thiếu tình yêu này luôn làm cho hắn cảm thấy khổ sở. Hắn lúc này mới ý thức được, nếu có một người mà bạn mềm lòng, cũng không khó để làm mình tổn thương, nhưng rất khó để quyết tâm không để ý với hắn. “Sau này anh sẽ đối với em như vậy sao?” giọng điệu của Nghiêm Đông Kỳ mềm xuống, quay đầu nhìn người thanh niên đang ngồi bên cạnh. Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi nhanh chóng cúi xuống, từ góc độ của Nghiêm Đông Kỳ nhìn sang có thể thấy hắn đang mím chặt môi. Thanh niên tựa hồ như đang suy nghĩ dọn dẹp ngôn từ, thấp giọng nói: “Ngày hôm đó em nghe hai người nói chuyện, thực sự là…” Hắn nói đến đây lại tự giễu nở nụ cười, sau đó mới tiếp tục: “Giống như anh đang nằm trên sân cỏ phơi nắng, đọt nhiên có một cơn mưa rơi xuống lạnh thấu tim, đại khái là cảm giác này đi.” “Vậy tại sao lúc ấy em không trực tiếp đi ra hỏi anh?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy chuyện này phát triển đến tình cảnh hiện tại đã đạt đến cảnh giới cẩu huyết, thật mẹ nó một câu nói gợi ra huyết án. Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ, con mắt đen kịt sâu không thấy đáy: “Em không dám. Đổi lại là anh, anh dám sao?” Nghiêm Đông Kỳ nghẹn lời. “Đại não lúc ấy của em đều không tiêu hóa được, đầy đầu đều là ý nghĩ anh muốn đuổi em ra. Có phải rất mất mặt không, em đã là một người đàn ông trưởng thành còn từ sáng tới tối lo lắng bị anh đuổi đi, có phải rất buồn nôn?” Hàn Dĩ Nặc cười cười, thế nhưng một khuôn mặt với khóe miệng khều lên kiểu này nhìn thế nào cũng không đẹp đẽ. Nghiêm Đông Kỳ muốn trả lời “Không có”, thế nhưng Hàn Dĩ Nặc không có cho hắn cơ hội nói chuyện. “Sau đó em luôn luôn suy nghĩ vấn đề này, thật sự từ sáng sớm đến đêm khuya, cảm giác đầu cũng theo em kháng nghị. Anh hai, anh hôm qua nói em không tin anh nhưng sự thật không phải như thế. em không tin chính là bản thân em, mấy ngày đó em vẫn nghĩ, đến cùng thì em có thể có lý do gì để sau khi lời hứa của anh được hoàn thành với chị thì anh sẽ giữ em lại. sau đó suy nghĩ mãi nhưng hình như thật sự không có một lý do.” “Lúc em ý thức được chuyện này, cả người rất tuyệt vọng.” Nụ cười Hàn Dĩ Nặc vẫn còn lưu lại trên mặt nhưng mang theo bất lực cùng khổ sở. Nghiêm Đông Kỳ lẳng lặng mà nhìn hắn, sau đó ở gần khoảng cách hắn định mở miệng mà nói: “Dĩ Nặc, không cần cười đâu.” Toàn bộ phòng khách đột nhiên vì câu đó mà yên tĩnh lại.