Bartender trẻ tuổi đứng trong quầy bar, một bên làm vài ly rượu cho khách hàng, thi thoảng giương mắt nhìn ông chủ đang ngồi ở quầy bar. Hắn đến quán “Nam” làm bartender đã được hai năm, nhưng chưa từng gặp ông chủ sầu khổ như thế này bao giờ. Hắn vẫn cảm thấy ông chủ là một người “Trong lúc nói cười, tường lỗ biến thành tro bụi” rất trâu bò, thật nghĩ không ra chuyện gì có thể làm cho ông chủ xoắn xuýt như thế. Nghiêm Đông Kỳ ngồi ở quầy bar đờ người ra, nói là đờ người ra còn không bằng nói vì hắn đang tiêu hao quá nhiều tế bào não, vào lúc rảnh rỗi như thế này mấy tế bào não một chút cũng không thấy sử dụng được. Hắn vẫn cảm giác bartender thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhưng hắn vẫn không buồn để ý. Gần đây Nghiêm Đông Kỳ vô cùng lo lắng, nếu không phải ngày thường bản thân ăn nhiều thân thể có chút béo người vẫn khỏe mạnh thì không chừng mấy ngày này tóc trên đầu một sợi một sợi mà rớt xuống. Chuyện này nói ra cũng thấy rất mất mặt, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, sinh nhật Hàn Dĩ Nặc sắp đến rồi. Một thời gian trước đây rắc rối mà người cha đẻ Hàn Dĩ Nặc mang tới khiến cho thời gian này tâm tình hắn vẫn không tốt, mặt mũi ỉu xìu không thể nhấc lên. Nghiêm Đông Kỳ cũng biết Hàn Dĩ Nặc từ nhỏ đến giờ vẫn không có một sinh nhật cho đàng hoàng. Giờ có anh trai nhất định không thể giống như trước. Trước đây hắn còn mở mồm khoác lác nói: “Em có một mình anh là đủ rồi.” giờ Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân mình thật vô nghĩa, hiện tại đến cả sinh nhật của Hàn Dĩ Nặc cũng không biết làm như thế nào. Nếu Hàn Dĩ Nặc là đứa trẻ năm, sáu tuổi thì dễ dàng lo liệu, đem nó đi đến sân chơi, mình ở đàng sau tay xách tay ôm, lúc cần trả tiền thì trả tiền, bỏ chút sức lực là được. Nếu to lớn hơn khoảng năm sáu tuổi cũng được, hồi ấy người ta đều có bạn gái, chính mình đâu cần bỏ ra thời gian để lo lắng cái này nữa. Nếu đổi thành Nghiêm Chỉ một cô gái nhỏ nhắn lại càng dễ dàng, nhìn theo tính tình Nghiêm Chỉ, hàng năm đều mua cho em ấy vài chiếc váy, vài cái lóng la lóng lánh, theo như Nghiêm Chỉ nói là đồ hand made, rồi vòng tay trang sức dây xích gì đấy là được, như thế bạn nhỏ Nghiêm Chỉ sẽ thỏa mãn vô cùng, liên tục ba tháng liền đều cười thấy răng không thấy mắt. Có thể mua cho Hàn Dĩ Nặc hai chiếc kẹp tóc không nhỉ? Nghiêm Đông Kỳ vừa nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đơ ngốc kia mang hai cái kẹp nơ bướm liền cảm thấy hình ảnh quá mức tuyệt mỹ, căn bản không dám tưởng tượng. Than ôi, thời thơ mộng hai tám năm qua nay còn đâu, gần như chỉ còn chua xót. “Ông chủ, anh không sao chứ?” bartender không nhịn được, tiến đến hỏi Nghiêm Đông Kỳ. Nghiêm Đông Kỳ uống một hớp trà chanh: “Không có chuyện gì, anh đây thì có chuyện gì được chứ?” “Không phải, ông chủ à…” thằng bé liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường đàng sau: “Anh ở chỗ này ngồi không đến mười phút mà đã thở dài đến bảy tám lần, cảm giác như anh chẳng khác gì người mắc bệnh tim.” Nghiêm Đông Kỳ quả thực bị sinh khí mà cười: “Anh nói em có thể phán đoán cái gì tốt hơn không? Anh không muốn có sơ suất gì xảy ra, mấy đứa để ý chuyện làm ăn đi, đừng vớ vẩn chú ý đến anh.” “Không phải, anh cứ thở dài kiểu này em không nhấc tinh thần lên được.” Bartender trẻ tuổi gãi gãi sau đầu, ông chủ Nghiêm là người rất thoải mái, dễ nói chuyện, mấy người nhân viên cũng không sợ hắn, thi thoảng còn hứng thú nói chuyện hai ba câu. Nghiêm Đông Kỳ do dự một lúc, quyết định đi hỏi ý kiến quần chúng: “Tiểu Đỗ, có chuyện này anh muốn hỏi ý kiến em, người trẻ tuổi chắc biết mấy người trẻ suy nghĩ thế nào…” Cậu bé gọi Tiểu Đỗ một mặt bất đắc dĩ: “Anh Nghiêm, anh năm nay cũng mới hai bốn hai mươi lăm tuổi, đừng dùng giọng điệu như thể bản thân bảy tám mươi tuổi mà nói chuyện được không!! Em sợ đó.” “ối zời cái đứa nhỏ này…” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Đừng ngắt lời anh, mấy ngày nữa là đến sinh nhật em trai anh, anh đang suy nghĩ xem nên làm cái gì cho hắn hài lòng hạnh phúc, muốn hỏi ý kiến em một chút.” Ánh mắt Tiểu Đỗ tràn ngập ước ao: “Ông chủ, anh đối với em trai thật tốt… em nhận anh làm anh trai thì có đãi ngộ này không?” “Đừng ăn nói vớ vẩn, em trai anh đẹp trai hơn em nhiều, hiện tại mới lên cao trung đã mét tám, học giỏi, trong trường cũng có vô số nữ sinh yêu thích.” Nghiêm Đông Kỳ nói đến Hàn Dĩ Nặc, liền nhịn không được muốn khoe khoang vài câu. “thiết.” bartender bĩu môi: “Cao trung, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi mà sinh nhật thì có gì khó khăn, mua cho hắn vài món quà được rồi, điện thoại, máy tính, trò chơi, mấy đứa con trai đều thích điện tử, không thì mua bánh gato rồi cùng nhau ăn là xong.” Nghiêm Đông Kỳ cau mày vung tay: “Cái này thì có gì đặc biệt, bình thường anh đều mua cho hắn, bánh gato muốn ăn lúc nào chẳng được, hơn nữa bây giờ bánh gato không ngon, nhỡ may bên trong thêm chất phụ gia như thế đối với sức khỏe không tốt. nếu cần thì anh tự làm cho hắn một chiếc ở nhà mình cho yên tâm.” Nếu không phải cách một quầy bar thì bé trai này phỏng chừng có thể trực tiếp ôm lấy bắp đùi Nghiêm Đông Kỳ, hắn giơ tay kéo lấy tay Nghiêm Đông Kỳ “Ông chủ, anh nhận em làm em trai đi, đi mà, em cái gì cũng làm được, ăn lại không nhiều.” Nghiêm Đông Kỳ cả mặt vô lực, đợi hắn lắc chán lắc chê rồi mới gỡ cái tay vướng bận xuống: “Anh còn bận chăm sóc đứa em ở nhà, nếu em muốn được người chăm lo thì thuê bảo mẫu đi đại ca, anh phát hiện càng nói chuyện với em thì càng mất sức, em không biết thì anh đi tìm người khác đây.” “Em nói, em nói này.” Tiểu Đổ bĩu môi, lôi kéo áo vùng eo hắn, Nghiêm Đông Kỳ bình thường cũng không thích thú nói chuyện cùng hắn lắm, cảm thấy chỉ nhìn cái bộ dáng giống mấy bà cô đã khiến hắn giận sôi máu, nhưng giờ cũng không phải lúc chọn lựa, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống. Người thiếu niên liếc mắt nhìn tờ giấy người phục vụ mang lại. từ phía sau lấy vài chai rượu xuống vừa rót rượu vừa mở miệng: “Ông chủ, em nói nghe nè, thời tiết mấy ngày nay tốt như vậy, mấy ngày nữa nắng nóng khó thể ra ngoài, thừa dịp khí trời mát mẻ rảnh rỗi thì mang em trai anh ra ngoài chơi một chút, thật tốt đúng không.” Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên nhớ tới lần trước Hàn Dĩ Nặc đã nói: “Làm sao, muốn ra ngoài chơi?” ánh mắt lóng lánh tràn đầy chờ mong, đáy lòng có chút lung lay. “Anh Nghiêm, anh Dương có mở một nông trại vùng ngoại ô, phong cảnh cực kỳ tốt, còn có một vườn dâu tây, sông hồ, bờ đê, gần đây mọi người đều thích tới đó dã ngoại.” Tiểu Đỗ đem rượu đã lắc đặt trên quày bar: “Hôm trước ngày nghỉ em tới đó phụ giúp, em thấy chỗ ấy thực sự không tệ.” Nghiêm Đông Kỳ càng nghe càng động lòng, cảm thấy ý tưởng này rất tốt: “Nghe đã thấy tuyệt vời, vậy đi, em hỏi anh Dương của em rồi đưa phương thức liên lạc cho anh, anh sẽ bàn bạc rồi mang tiểu tử kia đi dạo chơi một lần.” Tiểu Đỗ viết số điện thoại rồi đưa tờ giấy cho Nghiêm Đông Kỳ, Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu nhìn một chút, thấy dưới ngón tay là “2” “3” Cũng không biết hình dáng kiểu chữ thế nào đột nhiên thấy cả kinh. Chờ khi điện thoại thông, Nghiêm Đông Kỳ vui vẻ vỗ bả vai Tiểu Đỗ: “Không tồi, không tồi, tháng này thêm tiền thưởng cho em.” “Ông chủ, anh phát thêm tiền thưởng cho em không bằng đem nhận làm anh em đi.” bartender trẻ tuổi căn cắn môi dưới. Suýt quên người mặt dày này, Nghiêm Đông Kỳ có chút đau đầu thu tay về, nhún nhún vai. “Anh vẫn đưa cho em tiền thưởng thì tốt hơn.” Sau đó cũng không nhìn mặt bé trai mà xoay người đi. Trước sinh nhật Hàn Dĩ Nặc một ngày, Nghiêm Đông Kỳ đi ra ngoài mua quà sinh nhật, còn mua một loạt nguyên liệu để ngày hôm sau còn làm bánh gato. Đi ngang qua cửa hàng điểm tâm, Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, hắn còn nhớ có hôm Hàn Dĩ Nặc đi về còn nói có bạn học mang theo hộp bánh murti cho mọi người ăn rất ngon. Hắn đi vòng trong quán đồ ngọt, từ trong tủ kính lấy mỗi loại một chiếc, hắn cũng không biết Hàn Dĩ Nặc thích loại nào nên mua nhiều một chút. Hai cô gái đứng trước quầy hàng đang nhìn chằm chằm hắn, thi thoảng còn che miệng nói chuyện với nhau. Nghiêm Đông Kỳ thấy có chút khó hiểu, cái mặt này có gì kỳ lạ đâu, không lẽ trên đầu mình còn dán bài luận văn trên đó, nhưng nói thế nào đi nữa thì hai cô này thảo luận cũng quá lâu đi. có điều hắn không cần để ý, tâm tư của hắn còn đang bận nghiên cứu mùi vị của mấy viên bánh. Cuối cùng mấy cô bé cũng cảm thấy mệt mỏi mà kết thúc cuộc trò chuyện, mỉm cười đi tới hỏi một câu: “Chào anh, anh muốn nếm thử bánh murti sao?” Bản thân cũng không biết mình đang làm gì, cũng chỉ có thể trả lời qua loa: “Tôi xem một chút thôi, cô chờ một lát.” “Anh là mua cho bạn gái sao? cô ấy thích ăn ngọt hơn hay thích ăn nhạt hơn?” Nhân viên bán hàng kiên nhẫn hỏi lại một câu. Nghiêm Đông Kỳ bị hỏi có chút buồn bực, bạn gái cái mông a, hắn hiện tại ngay cả cái mặt bạn gái còn chưa thấy đây. Người đàn ông thẳng thắn nhíu nhíu mày, vung tay lên: “Đem mỗi loại một cái rồi gói lại cho tôi.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: “Mỗi loại một cái, làm cho tôi hai túi.” Ở trong quán đồ ngọt xoay hai vòng, Nghiêm Đông Kỳ cầm hai túi bánh mì cũng mấy hộp cookie và sữa chua đi ra, buổi tối Hàn Dĩ Nặc học bài sẽ thường cảm thấy đói bụng, cho hắn ăn một chút đồ ăn đêm. Ra khỏi cửa hàng, Nghiêm Đông Kỳ đi vòng về nhà ba mẹ, đem một phần điểm tâm cho Nghiêm Chỉ, sau đó mới về nhà chuẩn bị làm bánh gato. Bánh gatô hắn làm tương đối ngon, Nghiêm Đông Kỳ hài lòng tự mình khoe khoang một lúc mới dùng hộp bọc lại rồi để trong tủ lạnh. Lúc trở về nhà Hàn Dĩ Nặc đã đói bụng đến cồn cào, Nghiêm Đông Kỳ lo lắng làm bánh gato nào có thời gian để ý đến cơm tối, liền gọi điện thoại đưa tới phần pizza. Hai người đàn ông ngồi trên salong ăn pizza, Nghiêm Đông Kỳ còn mở ra một lon bia, Hàn Dĩ Nặc muốn uống nhưng bị từ chối. “Dĩ Nặc, em ngày mai có nhiều tiết không?” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc, cầm điều khiển mở tivi rồi mới vờ như vô ý mà hỏi một câu. Hàn Dĩ Nặc đối với sinh nhật cũng không có khái niệm gì lớn, trước đây chị sinh bệnh chỉ làm cho hắn hai quả trứng gà, từ khi ở bệnh viện mỗi ngày đều hít cái mùi thuốc khử trùng sắp trương phổi, ai còn nhớ đến sinh nhật nữa chứ. “Ngày mai? Thứ sáu, môn cũng không nhiều, sáng sớm là tiết văn hóa, mệt chết. chiều có một tiết thể, một tiết hóa, nhạc rồi tổng dọn vệ sinh, em bình thường đều tan học sớm, anh quên hở?” Hàn Dĩ Nặc đến học kỳ này nhà trường thiên vị, văn học khiến hắn chỉ có thể kéo từng điểm thi càng làm hắn chán ghét môn văn học này. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy chuyện này quá hoàn mỹ: “Quá tốt rồi, ngày mai sinh nhật em, chúng ta ra ngoài chơi thế nào?” “Sinh nhật em?” Hàn Dĩ Nặc đơ người một lúc mới phản ứng được: “Không cần đâu, sinh nhật có cái gì quan trọng, hơn nữa ngày mai em còn phải đi học.” “Nói nhảm nhiều như thế làm gì, tóm lại ngày mai em có muốn ra ngoài chơi hay không?” Nghiêm Đông Kỳ không muốn vòng vo. Hàn Dĩ Nặc suy nghĩ một chút, hai mắt phát sáng gật gật đầu. Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn hèn hạ rồi nhướng lông mày cười hề hề: “Dĩ Nặc, nhanh nhanh nhanh, giảm nhỏ âm lượng TV xuống một chút.” Hàn Dĩ Nặc không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Sau đó nhìn Nghiêm Đông Kỳ cầm điện thoại di dộng, trượt trượt nửa ngày, sau đó trịnh trọng hắng giọng, gọi một cú điện thoại. “Thầy giáo Trịnh sao?” số điện thoại này hắn vẫn lưu khi Nghiêm Đông Kỳ tới trường họp mặt thay Nghiêm Chỉ. Hàn Dĩ Nặc xưa nay chưa từng nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ nghiêm túc như thế “Chào thầy, tôi là anh của Nghiêm Đông Kỳ, là như vậy, lúc trở về thân thể Hàn Dĩ Nặc không thoải mái, lúc này đã bắt đầu phát sốt, vì thế tôi muốn để hắn nghỉ ngơi ở nhà một ngày, thầy xem có thể cho hắn nghỉ một ngày được không?” “Được, được, cảm ơn thầy.” Nghiêm Đông Kỳ cúp điện thoại một mặt đắc ý: “Đã xong.” Hàn Dĩ Nặc có chút không tin: “Cái này cũng có thể sao? em đêm nay bị sốt theo lý mà nói thì sáng mai nên sớm hạ sốt chứ? Anh hai, anh đến cùng là có biết nói dối không vậy?” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong cũng sửng sốt một chút: “Anh cảm thấy em nói có vẻ hợp lý…” “Vậy làm sao bây giờ?” Hàn Dĩ Nặc có chút thấp thỏm, hắn chưa từng xin nghỉ mà bỏ học kiểu này. “Ôi zời, có nói dối thì thầy cũng tin thôi, anh là anh trai em, trong lòng thầy giáo sẽ tin chắc anh không lừa người, em suy nghĩ xem, có ai giống anh giúp mấy đứa trẻ xin nghỉ bệnh sau đó mang đi chơi không, mấy phụ huynh thần kinh như thế có mấy người chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu đó cảm thấy có nơi nào không đúng lắm. Hàn Dĩ Nặc đàng hoàng trịnh trọng trả lời: “Không mấy ai.” “Con bà nó, cái thằng nhóc này.” Nghiêm Đông Kỳ cười mắng một câu, đoạt lấy điều khiển trong tay hắn rồi chuyển kênh. Hắn đổi kênh hai lần thấy Hàn Dĩ Nặc đưa tay lấy miếng pizza thứ năm mới đột nhiên phản ứng lại: “Này, em đừng ăn, anh quên nói với em, anh hôm nay ra ngoài mua điểm tâm cho em, đặt trên bàn sách.” Hàn Dĩ Nặc đứng lên muốn đi lấy: “Mua cái gì?” “Anh nhớ em lần trước có nói murti ăn rất ngon, tình cờ đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt nên mua cho em.” Nghiêm Đông Kỳ cầm lấy miếng pizza còn một nửa đưa tới bên mép. Hàn Dĩ Nặc hoan hô một tiếng từ phòng khách đi ra, Nghiêm Đông Kỳ ở trên salong vừa ăn vừa hàm hồ hô to nói: “Không cho phép ăn nhiều, vỏ ngoài làm từ nếp, ăn nhiều khó tiêu hóa.”