Tống Y
Chương 80
Diêm Diệu Thủ dập đầu như giã tỏi, ra sức van cầu. Đõ Văn Hạo lại không thèm để ý.
Hàm Đầu cũng dập đầu cầu tình với Đỗ Văn Hạo cho sư huynh: “Sư tổ! Sư huynh đắc tội với sư tổ! XIn sư tổ trách phạt thật nặng, chỉ là, nói thực, vết thương của Chu bộ khoái bị thối rữa ung nhọt chúng ta từ trước đến giờ chưa nghe qua, cũng không trách được sư huynh hắn không biết tính nghiêm trọng của bệnh này, xử lý vết thương không tốt, không thể trách sư huynh.”
“Các ngươi không biết thối rữa ung nhọt”
“Thực sự không biết! Là sư phụ người vừa rồi nói nên mới biết chứng này.”
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn Tiền Bất Thu, thấy lão cúi đầu trầm ngâm, tựa hồ như đang suy ngẫm lời nói vừa rồi của mình. Cũng phải sau khi Minh Thanh Ôn Nhiệt học phái hưng thịnh, nghiên cứu chuyên sâu mới phát hiện ra mấu chốt phát bệnh, y giả Tống triều tuy cũng từng gặp chứng bệnh này, nhưng do không hiểu mấu chốt phát bệnh của bệnh nhân, không chuẩn đoán được chứng bệnh, nên khó có thể trị khỏi. Điều này có thể không trách được Diêm Diệu Thủ, chỉ có điều, Diêm Diệu Thủ này quá cuồng vọng, nhiều lần buông lời dối trá, nhục mạ mình, không làm vậy thì tiện nghi cho hắn quá. Mắt thấy Hàm Đầu không ngừng cầu tình cho Diêm Diệu Thủ, liền nói: “Ta đã nói rồi, hắn trong mắt không có tôn trưởng, với cá tính ngang ngược của hắn, sau này sẽ lại tái phạm, lưu hắn lại làm gì?”
Hàm Đầu vội vàng nói với Diêm Diệu Thủ: “Sư huynh, ngươi mau phát thệ để chứng minh đi!”
“Được, được! Ta phát thê…”
Đỗ Văn Hạo lạnh giọng nói: “Phát thệ ư? Hừ, đối với hắn mà nói thì khác gì đánh rắm đâu! Có tác dụng gì chứ?”
Diêm Diệu Thủ dập đầu đến nỗi đầu óc quay cuồng, nghe thấy câu này, mắt thấy có thể quay về với sư môn nhờ cơ hội này, cắn chặt răng, thò tay lấy ra một con dao phẫu thuật từ hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo, tay trái đặt nằm trên đất, bốn ngón tay nắm chặt lại, chỉ duỗi đúng ngón út ra, đè dao lên: “Sư tổ, đồ tôn thực long hối cải, giờ cắt ngòn tay để chứng minh, nếu còn tái phạm, thề sẽ giống như ngón tay này!”
Xoẹt một cái máu bắn tung toé!
Ngay vào lúc đó, Đỗ Văn Hạo tung một cước, đá lên vai hắn, Diêm Diệu Thủ ngã ngửa ra sau, dao cũng tuột khỏi tay, ngón út tay trái đầm đìa máu, một dao đó đã cắt đứt nửa ngón tay, khi sắp cắt tới xương ngón tay thì bị một cước của Đỗ Văn Hạo đá bay, nếu một cước này chỉ chậm một giây, ngón đó đã bị cắt đứt rồi.
Ngón út của Diêm Diệu Thủ máu chảy như suối, đau đến nõi suýt chút nữa ngất đi, nhưng vẫn ngọ ngoay tìm dao muốn cắt tiếp. Hàm Đầu vội vàng túm lấy hắn, giúp hắn bịt ngón tay cầm máu.
“Được rồi! Ngươi hiệu xưng là Diệu Thủ, thiếu một ngón tay thì còn diệu cái rắm. Nể mặt ngươi đã thề độc trên nửa ngón tay này, ta có thể tha cho người một lần. Nên nhớ, đây là lần cuối cùng!”
Diệu Thủ mừng rỡ, không để ý đến ngón tay đầm đìa máu, liên tục dập đầu: “ Vâng vâng! Đa tạ sư tổ!”
Đỗ Văn Hạo quay lại nói với Tiền Bất Thu: “ Bất Thu, ngươi cũng tha cho hắn đi!”
Tiền Bất Thu không có con, coi hai đồ đệ Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu như con ruột của mình, cho nên, vừa rồi ra quyết định đó cũng là tình cảnh bất đắc dĩ mà thôi, nghe lời này của Đỗ Văn Hạo, thở dài một tiếng, cúi người nói: “ Vâng, đồ đệ tuân theo lệnh của sự phụ. Diệu Thủ, sư tổ người có lòng nhân hậu, cho người một cơ hội cuối cùng, hi vọng ngươi tự biết làm sao cho tốt, đừng có bất kính với sư tổ nữa…”
“Đồ tôn sẽ tự mình kết liễu!” Diêm Diệu Thủ hai tay chống đất, dập đầu binh binh, “Đa tạ sư tổ, đa tạ sư phụ! Đồ tôn khấu tạ ân điển của sư tổ, khấu tạ ân đức của sư phụ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Được rồi. mau xử lý vết thương đi, Hàm Đầu, ngươi giúp hắn đi, nhớ là phải dùng thuốc nước nhiều lần gột rửa vết thương, đặc biệt là chỗ hắn bị đả thương trên trán, đó là dùng gậy của Chu bộ khoái để đánh, ta sợ bện trên có tà độc của vết thương của Chu bộ khoái, sự nguy hiểm của thối rữa ung nhọt không thua kém gì nhiểm khuẩn máu, làm không tốt cũng có thể dẫn tới chết người đó, có điều chỉ nhiễm trung sơ sơ, tẩy rửa vết thương nhiều lần cho thật sạch không có vấn đề gì nữa đâu!”
Hàm Đầu vâng dạ liên mồm, tiến lên trước đỡ Diêm Diệu Thủ dậy, rồi đưa hắn tới phía sau tẩy rửa và khâu lại vết thương.
Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm: “ loại bệnh thối rữa ung nhọt vì tà độc, nhiều nguyên nhân là do dính đất, Chu bộ khoái là bị lang nha bổng đả thương, sao lại nhiễm loại tà độc này nhỉ?”
Long bổ đầu nói: “ Lúc trước Chu bộ khoái ở ngoài thành đánh nhau kịch liệt cùng tặc khẩu, sau khi trúng một lang nha bổng thì ngã xuống song hộ thành, song hộ thành này nhiều năm chưa tu sửa, bên trong không có nước, chỉ toàn là bùn đất, vết thương có thể bị nhiễm tà độc vào lúc đó.”
“À, thì ra là thế!”
Tiền Bất Thu nói: “Sư phụ, bệnh của Chu bộ khoái nặng như vậy, phải chữa như thế nào?”
Khí tính hoại tử là vết thương bị nhiễm trùng cấp tính do nhiều loại bệnh khuẩn gây nên, có thể dẫn tới cơ nhục bị hoại tử và hủ hoá, rồi lại dẫn tới chứng độc huyết nghiêm trọng, xâm phạm vào tim gan thận, cuối cùng tạo thành hoại tử và rất nhiều cơ quan nội tạng bị suy kiệt mà tử vong. Loại bệnh này bùng phát rất nhanh, bệnh tình hung hiểm, nếu không kịp thời xử lý quyết đoán, cắt đi căn nguyên bị nhiễm trùng, và cấp cứu đúng bệnh, xác suất tử vong là khá cao.
Đỗ Văn Hạo biết rõ sự lợi hại của nó, trầm ngâm một hồi rồi trầm giọng nói: “ Tà độc đã tạo thành hoại tử và thối rữa ở bộ phận cơ nhục xung quanh vết thương, toàn thân bị nhiễm trùng máu và mụn độc rất rõ rang, căn nguyên của độc chính là vết thương bị hủ hoại, các tầng cơ quan trên vết thương đều đã bị liên luỵ và phát triển rất nhanh, đại huyết quản cũng bị tổn thương, Diệu Thủ đã dùng thanh sang để xử lý nhiễm trùng vẫn không thể khống chế được Chu bộ khoái toàn thần xuất hiện tình trạng nhiễm khuẩn máu nghiêm trọng, lúc này nếu không áp dụng biện pháp quyết đoán, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
“Biện pháp quyết đoán nào?”
“Để giữ mạng, chỉ đành cắt cụt chân tay!”
“Cắt cụt chân tay?”
“Ừ, chính là cắt cái chân bị thương này!”
Phụ thân của Chu bộ khoái nghe thấy vậy liền bật khóc: “ nếu hài tử không còn chân, ai sẽ lo cho cái nhà này? Cả nhà già trẻ trên dưới bảy, tám miệng ăn toàn là nhờ vào hắn kiếm tiền từ nha môn nuôi đó.”
Thê tử Tô Thị của Chu bộ khoái cũng ôm hài tử khóc lóc.
Lôi bộ đầu thở dài, áy náy nói: “ Các người đừng khóc, Đỗ tiên sinh cũng là không có biện pháp, chứ nếu còn cách khác, ai lại nỡ cắt chân chứ?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Thế này đi, ta trước tiên cứu hắn tỉnh lại đã. Để xem ý kiến của hắn thế nào.”
Hắn gọi tên giúp việc của Tế Thế đường tìm nước lạnh tới, dùng khăn ẩm lau trán, sau tai và hai nách, tiến hành hạ nhiệt độ vật lý. Sau đó bước tới bên cạnh, lấy bút viết phương thuốc kèm theo, giao cho tên giúp việc lập tức sức thuốc chống cơn sốc. Sau đó, từ trong hòm thuốc lấy ra kim châm, vận châm như bay, đâm vào các huyệt đạo ở đĩa đệm, thuỷ câu, nội quan của Chu bộ khoái, giữ châm lại ở những điểm đó rồi lại châm cức các huyệ Quan Nguyên, Thiên Trung, Bách Hội, Khái Hải. Chu bộ khoái dần dần thôi nói mê, tay cũng hạ xuống.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa, có tới vài con, dừng lịa trước cửa, đẩy cửa tiến vào, chính là Bàng huyện uý của nha môn, mang theo hai gia đinh.
Chúng nhân vội vàng làm lễ, Bàng huyện uý hỏi Tiền Bất Thu: “ Nghe nói Chu huynh đệ bị trọng thương nguy kịch, hiện tại thế nào rồi?”
Tiền Bất Thu thở dài: “ Sư phụ đang cứu chữa, sơ chuẩn xác định bị thối rữa ung nhọt, hiện tại thì thấy, máu bên trọng bị nhiễm khuẩn đã tạo thành nguy chứng rồi sư phụ nói, muốn giữ mạng chỉ sợ đành phải cắt cái chân bị thương thôi!”
“Cắt một chân?”Bàng huyện uý thốt lên kinh hãi.
Bỗng nhiên, Chu bộ khoái đang nằm trên ván cửa mở mắt, nghiêng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, hai tay khua loạn trên không: “ Đừng! Đừng cắt chân ta! Ta nếu không có chân! Nhà ta sẽ phải sống trong nghèo đói! Không được! Không được! Không thể cắt chân!”
Thì ra, trị liệu chống sốc vừa rồi của Đỗ Văn Hạo đã khiến Chu bộ khoái tạm thời khôi phục tỉnh táo, vừa hay nghe thấy câu này, vì quá nôn nóng nên hét lớn, còn vũng vẫy muốn bò dậy.
Lôi bộ đầu và Long phó bộ đầu ở bên cạnh vội vàng ấn hắn xuống, Lôi bộ đầu nói: “ Huynh đệ!Đỗ đại phụ là muốn tốt cho ngươi thôi, nếu không cắt cái chân đã bị thối rữa, người sẽ chết, người nếu chết rồi, cả nhà ngươi không còn ai để dựa vào đâu! Chỉ có một chân thì sao chứ? Cũng có thể sống mà, có còn huynh đệ nha môn chúng ta chiếu cố! Sợ gì chứ!”
“Không không! Lôi bộ đầu, không được đâu! Thế sự vô thường, ta hiện tại còn chưa đầy bốn chục tuoir, còn sống vài chục năm nữa, nếu không có chân, sau này sống thế nào? Nha môn chiếu cố? Chiếu cố thế nào? Mọi người cho dù chu cấp cho ta một ngày hai ngày, một năm hai năm, nhưng có thể chu cấp một nhà lớn nhỏ chúng ta cả đời sao?”
Lôi bộ đầu ngán ngẩm không nói gì.
Chế độ bảo hiểm xã hội thời cổ đại là một mảng trống không, cũng không có hợp đồng lao động và bảo hiểm y tế thi bộ khoái đều được nha môn thuê, không có chế độ bảo hiểm, đổi lại là tri huyện mà nói, một tri huyện mới thong thường sẽ mang theo một só người thân tí đến đảm nhiệm vị trí nha dịch quan trọng, ba ban nha dịch lúc trước cũng được lựa chọn tuyển dụng. Cho nên bộ khoái muốn tồn tại lâu dài, thân thể là cái quan trọng nhất, nếu mất đi một chân, tri huyện mới tới sẽ không giữ lại. Người vì việc công mà bị thương, nha môn cũng chỉ cung cấp tiền thuốc một lần mà thôi, cho xong thì cũng xong, không có tiền bảo hiểm tàn tật. Huynh đề nha môn hiện tại cùng Chu bộ khoái là hảo huynh đệ, sống chết có nhau, nhưng ngày tháng lâu dài, nhà ai cũng có khó khăn, lại không giàu có gì, ai có thể chu cấp cho hắn cả đời đây?”
Lời của Chu bộ khoái khiến tất cả bộ khoái đang có mặt đều có chút cảm giác đồng bện tương liên, thỏ chết thì cáo buồn, đều thở dài ngồi xuống đất, một mặt thầm thấy may mắn vì lần bắt giặc này mình không bị thương, mặt khác thì động tình với khốn cảnh của một nhà Chu bộ khoái.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương