Tống Y
Chương 77
Trang tri huyện và Hầu sư gia nhìn nhau mỉm cười, ý kiến của Đỗ Văn Hạo sớm đã nằm trong dự đoán của Hầu sư gia, vừa rồi nửa đường bãi đường cứu người, trước khi thăng đường trở lại, Hầu sư gia đã an bài và chỉ bảo cho Trang tri huyện, Trang tri huyện đã biết nên xử lý như thế nào.
Trang tri huyện ho khẽ một tiếng, nói: “Lời của Đỗ tiên sinh không sai, đích xác nên vu cáo phản tọa. Chỉ là Hứa đại phu kiện ngươi tội lang băm ngộ sát chứ không phải tội lang băm cố ý giết người, chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại cách nhau ngàn dặm đó”.
Tội lang băm ngộ sát, án theo quy định của “Tống hình thống”, hình phạt cao nhất chỉ là “lưu đày hai năm rưỡi”, so với tử hình vì tội lang băm cố ý giết người thì cách nhau cả vạn dặm.
Đỗ Văn Hạo nhíu mày: “Không đúng, ta rõ ràng nghe thấy hắn nói là tội lang băm cố ý giết người mà.”
Trang tri huyện lắc đầu: “Đỗ tiên sinh, ngươi quả thực là nghe nhầm rồi, nếu không tin, ngươi có thể kiểm tra thăng đường bút lục. Thư lại! Đem bút lục cho Đỗ tiên sinh xem.”
Thư lại vâng lời, vội vàng đem bút lục tới, hai tay đưa cho Đỗ Văn Hào.
Đỗ Văn Hào cầm lấy xem, trong cột tóm tắt nội dung cáo trạng, đich xác viết là “tội lang băm ngộ sát”. Chỉ có điều nét mực hình như còn chưa khô, hiển nhiên là chép lại. Trong lòng lập tức hiểu ra, Hầu sư gia ở đằng sau làm trò quỷ rồi, bảo thư lại đổi tờ giấy đầu tiên. Lại xem nội dung ghi chép ở đằng sau, phát hiện những tình tiết liên quan tới việc Hứa Tứ Văn tố cáo Đỗ Văn Hào tội cố ý giết người đều được ghi chép rất qua loa, trong lòng lấy làm lạ, hơn nữa nét mực đã khô, hiển nhiên là lúc đó ghi chép chân thật. Hắn suy nghĩ trong đầu, lậo tức hiểu ra, đây khẳng định là Hầu sư gia trước đó đã dặn dò, bảo thư lại khi ghi chép thì xử lý, sau này Đỗ Văn Hào thua kiện thì đem chuyện lớn hóa nhỏ, bảo vệ Đỗ Văn Hào hắn.
Đỗ Văn Hào sau khi xem rõ, thầm nghĩ, người ta đã phí công khổ tâm giúp đỡ mình, hiện tại giảng hòa vô nguyên tắc cũng là chuyện bất đắc dĩ, dẫu sao tỷ phu của tên Hứa Tứ Hải này cũng là chủ bộ nha môn, cái này gọi là cùng làm quan thì bảo vệ nhau, đi đến đâu cũng đều như vậy, chỉ có thể nể mặt hổ, không truy cứu đến cùng nữa. Lại nói, cho dù định tội họ Hứa là lang băm cố ý giết người, cũng không chặt được đầu hắn hay thậm chí là phạt nặng, dẫu sao trong quá trình hắn vu cáo đã bị vạch trần, không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì.
Thấy Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chép, trên mặt âm tình bất định, Trang tri huyện cũng có chút rụt rè, thầm nghĩ, đại phu trẻ tuổi này sở trường thần kỹ mổ bụng liệu thương của thần y Hoa Đà, cả Tiền Bất Thu đối với hắn cũng có chút tôn sùng, y thuật khẳng định không tồi, bệnh tay yếu chân yếu vì tuổi già này của mình, Tiền thần y có lúc khám bệnh cũng không linh, tương lai chỉ sợ không thể không mời đại phu trẻ tuổi này tới khám, không thể đắc tội được, nhưng sợ hắn truy cứu thêm thì rất khó xử, chuyện này nếu có thể lập lờ cho qua là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Trang tri huyện ho khẽ một tiếng, vừa nói với Hứa Tứ Hải: “Hứa đại phu, ngươi lúc trước tố cáo Đỗ tiên sinh tội lang băm ngộ sát phải không?”
Nghe Trang tri huyện nói vậy, Hứa Tứ Hải vừa kinh ngạc vừa vui mừng, có một loại cảm giác đại nạn không chết, đầu có hắn phản ứng cũng nhanh, vội vàng gật đầu liên tục: “Đúng, đúng! Học sinh quả thật là tố cáo tội lang băm ngộ sát, kỳ thật chỉ là hiểu nhầm thôi, học sinh biết sai rồi!”
“Được! Tội của Hứa Tứ Hải vốn là hiểu lầm, hơn nữa ngay trên công đường đã kịp thời nhận sai, chưa tạo thành hiệu quả xấu, bản huyện từ đó phán định, phạt đánh ba mươi trượng, bồi thường tổn thất cho khổ chủ, còn bồi thường bao nhiêu tiền, nguyên cáo cứ xem mà làm!”
Hứa Tứ Hải không biết nên khóc hay nên cười, tuy được miễn tội lao ngục, nhưng không tránh khỏi bị đòn, nhưng đây đã là người ta ngầm giúp đỡ mình rồi, đành phải hành lễ thật sâu với Trang tri huyện: “Đa tạ đại nhân ân điển!”
Trang tri huyện nói: “Hứa đại phu, trước tiên giao tiền bồi thường đi đã!”
Hứa Tứ Hải đút tay vào ngực, đem tiền chạy tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, cúi người nói: “Đỗ Tiên sinh, vụ kiện cáo này đều là hiểu nhầm thôi, thực sự không phải, đều là cái sai của tại hạ, khiến ngài chịu ủy khuất. Đây là chút tâm ý của tại hạ, xin hãy nhận lấy!”
Đỗ Văn Hạo vốn muốn giật lấy túi tiền ném đi, nhưng nghĩ lại, sao phải ném? Đây là tiền bồi thường tổn thất cơ mà, nhận thì có gì sai!
Đỗ Văn Hạo túm lấy túi tiền, thầm đếm, bên trong đều là bạc, tính ra cũng có mấy chục lượng, cao giọng nói: “Còn một chuyện nữa, ta muốn hỏi rõ, bất kể ngươi tố cáo ta tội danh gì cũng đều nói là lang băm, hiện tại ta muốn hỏi Hứa đại phu, Đỗ mỗ rốt cuộc là lương y hay lang băm?”
“Lương y! Đỗ tiê sinh có thể thi triển tuyệt kỹ mổ bụng liệu thương của thần y Hoa Đà, cả người kiêu ngạo như Tiền thần y cũng cam lòng xin làm học trò, Đỗ tiên sinh có thể gọi là thần y trong thần y!”
Đỗ Văn Hạo nghe trong lời hắn có ý gây xích mích với Tiền Bất Thu, muốn lưu lại phục bút, ly gián tình hữu nghị vừa được xây dựng giữa mình và Tiền Bất Thu. Nhịn không được liếc nhìn Tiền Bất Thu.
Tiền Bất Thu đương nhiên cũng nghe ra, nghiêm mặt nói: “Không sai, Đỗ tiên sinh thiện trường thần kỹ của Hoa Đà, chỉ bằng là điểm này, đủ để làm sư phụ của lão hủ rồi, lão hủ bái sư một lần nữa, chân tâm xin vào làm môn hạ của sư phụ!”
Tiền Bất Thu quỳ xuống đât, cộp cộp cộp dập đầu ba cái với Đỗ Văn Hạo, Diêm Diệu và Hàm Đầu ở ngoài công đường thấy vậy, cũng vội quỳ xuống khấu đầu với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vội vàng tiến lên đỡ Tiền Bất Thu dậy.
Bên ngoài công đường lại rối loạn, rất nhiều người chỉ nghe nói Tiền Bất Thu đánh cược thua, bái một lang trung vân du bốn phương làm sư phụ đều không dám tin, lúc này thấy Tiền Bất Thu không ngờ lại ở ngay trên công đường, trước mặt mọi người khấu đầu bái sư một lần nữa, đều kinh ngạc không thôi.
Trang tri huyện gõ kinh đường mộc, hét lên: “Người đâu mang Hứa Tứ Hải ra đánh ba mươi trượng!”
Mấy sai dịch bước tới kéo Hứa Tứ Hải lên nguyệt đài, đè lên một chiếc ghế dài, vung trượng đánh một trận, những sai dịch này và bộ khoái đều là huynh đệ cùng nha môn. Mắt thấy Hứa Tứ Hải không ngờ lại vu cáo ân nhân đã cứu mạng Lưu bộ khoái, càng thêm hận hắn, có chút ý định muốn lấy việc công báo thù riêng, ba mươi trượng đánh xuống, so với năm mươi trượng còn nặng hơn, đánh tới mức thịt ở mông Hứa Tứ Hải nát bấy, chắc ba tháng cũng chưa xuống giường nổi.
Đánh ba mươi trượng xong, Hứa Tứ Hải đã hôn mê, người nhà vội vàng lên bôi kim sáng dược lên da, dùng ván cửa khiêng đi.
“Bãi đương!” Trang tri huyện gõ kinh đường mộc, phất tay áo, chắp tay sau đít khoan thai bước ra sau công đường.
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Đỗ Văn Hào, Tiền Bất Thu và các bộ khoái khiêng Lưu bộ khoái ra khỏi công đường.
Khi đi xuyên qua đám người, Đỗ Văn Hạo cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào hắn, quay mặt lại, phát hiện ánh mắt nóng bỏng đó phát ra từ vài nữ tử trẻ tuổi, mấy nữ tử này xuyên hồng *** thủy, mắt xanh mỏ đỏ, hình như không phải con gái nhà lành. Trong đó có một nữ tử mặc váy lựu trông rất đặc biệt, vừa nóng bỏng lại đầy nhu mì, đáng tiếc không đợi hắn nhìn rõ tướng mạo của nàng đã bị đẩy ra khỏi công đường.
Quay về Ngũ Vị đường, an bài cho Lưu bộ khoái trong phòng phẫu thuật đơn giản ở hậu viện, Lưu lão hán và Ngô thị phụ trách chăm sóc. Đỗ Văn Hạo thấy tinh thần của Lưu bộ khoái rất khá, tay chân đều có thể hoạt động, trước tiên căn dặn Lưu lão hán và Ngô thị, muộn một chút có thể đỡ hắn xuống giường đứng dậy, từ từ đi lại để tránh ruột dính vào nhau.
Lưu lão hán quỳ xuống đất khấu đầu, xin Đỗ Văn Hạo giúp lão khám bệnh. Đỗ Văn Hạo liền bắt mạch lại cho Lưu lão hán, chẩn đoán chính xác rằng nguyên nhân vừa rồi suýt chết là “chân tâm thống (quá đau lòng)”, cũng chính là chứng nhồi máu cơ tim cấp tính trong Tây y. Viết phương thuốc bảo lão đi lấy thuốc, và dặn dò lão những việc cần chú ý.
Sau khi an bài xong cho Lưu bộ khoái, mọi người mới tới đại sảnh nói chuyện.
Đỗ Văn Hạo làm lễ với Tiền Bất Thu: “Đa tạ thần y trượng nghĩa tương cứu, nếu không phải thần y ra mặt làm chứng, chuyện này chỉ sợ sẽ không giải quyết dễ dàng như thế này đâu.”
Tiền Bất Thu vội vàng cúi người hoàn lễ: “Sư phụ, đây là việc đồ đệ phải làm, sau này cứ gọi tên húy của lão hủ là được rồi. Hai chữ “thần y” không dám nhận nữa đâu, sau này sư phụ còn xưng hô với lão hủ như thế, lão hủ thực xấu hổ vô cùng!”
Đỗ Văn Hạo nói mấy câu khiêm tốn, Tiền Bất Thu khăng khăng không đồng ý, Đỗ Văn Hạo đành gọi lão là Bất Thu.
Đỗ Văn Hạo lại cảm ơn đám người Lôi bộ đầu đã giúp đỡ, đặc biệt phải cảm tạ Bàng Vũ Cầm, trên đường hắn đã nghe nói chính là Bàng Vũ Cầm đã đi cầu Tiền Bất Thu tới công đường làm chứng, phu thân Bàng huyện úy của nàng lại ở đằng sau thu xếp, nên mới xử lý được chuyện này, chỉ là khi hắn tạ lễ với Bàng Vũ Cầm, Bàng Vũ Cầm lại trốn sau Tuyết Phi Nhi không chịu nhận lễ.
Đỗ Văn Hạo lấy túi bạc mà Hứa Tứ Hải đã bồi thường đưa cho Lâm Thanh Đại: “Lần trước góp vốn, ta một văn cũng không xuất, lại còn chiếm hai phần, trong lòng vẫn luôn xấu hổ, trong đây cũng không biết có bao nhiêu tiền, đều tính là phần ta góp vốn đi.”
Lâm Thanh Đại lắc đầu không nhận: “Thế thì không được, đều đã nói rõ rồi, ngươi dùng y thuật để góp vốn, nếu còn góp bạc nữa thì thật là không ra sao cả.”
Đỗ Văn Hạo kiên trì muốn đưa, Lâm Thanh Đại khăng khăng không nhận, còn nói Đỗ Văn Hạo làm vậy chứng tỏ không muốn dùng y thuật để góp vốn, không muốn hành y tọa đường ở Ngũ Vị đường. Đỗ Văn Hạo chẳng biết làm sao, chỉ đành thôi không nhắc tới chuyện đó.
Tuyết Phi Nhi nhìn Bàng Vũ Cầm, nói: “Đỗ lang trung, ngươi trước kia không phải nói là không có tiền mua đất sao? Hiện tại có tiền rồi, sao không mua nhà đi, cưới tân nương xinh đẹp của chúng ta về? Hi hi”
“Đồ chết tiệt! Muốn ăn đòn à?” Bàng Vũ Cầm đỏ mặt đuổi theo Tuyết Phi Nhi muốn nhéo nàng ta.
Tuyết Phi Nhi cười khúc khích chạy quanh Đỗ Văn Hạo, vừa chạy vừa nói: “Còn xấu hổ cái gì nữa? Đây là chuyện sớm muộn thôi mà!”
“Ngươi còn nói nữa à!”
Lâm Thanh Đại nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta trước tiên giúp Đỗ tiên sinh tính xem có đủ mua nhà không.” Bàng Vũ Cầm lập tức đứng yên, cũng không để ý đến Tuyết Phi Nhi đang làm mặt quỷ nữa.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương