Tống Y
Chương 493
“Sao mọi người lại đứng đây!”
Đỗ Văn Hạo thấy trưởng cự vẫn đứng đó bèn lên tiếng nói.Trưởng cự cười hì hì lại gần Đỗ Văn Hạo nói: “Đại lão gia đi rồi, đương nhiên là chúng tôi đang đứng đợi lão gia rồi”
“Đợi ta làm gì?”
Trưởng cự nói: “Tiểu nhân thật có mắt không trông thấy núi Thái Sơn, đắc tội với lão gia, mong lão gia thông cảm, về sau ăn gì dùng gì xin cứ nói đích thân tiểu nhân sẽ mang lên đến tận phòng cho lão gia”
Đỗ Văn Hạo ghét nhất loại người này, hắn đành văn vẻ đáp: “Vậy bây giờ ta muốn ăn gà vịt thịt cá, ngươi có thể lập tức mang lên phòng ta không?”
Trưởng cự vội nói: “Sớm đã phải mang lên cho lão gia rồi, tiểu nhân biết là lão gia đói rồi, người đâu, mau chuẩn bị rượu thịt mang lên phòng của Đỗ lão gia ngay”
“Ta vẫn chưa nói là ta ăn gà gì thịt gì cơ mà!”
Trưởng cự cười ha ha: “Vậy lão gia nói đi tôi sẽ lập tức chuẩn bị!”
Đỗ Văn Hạo chán trêu hắn rồi nên nói: “Thôi, dù gì ta cũng đói rồi, người làm gì ta ăn đó”
“Đều do tiểu nhân không chu đáo, về sau sẽ hỏi lão gia trước khi làm”
Đỗ Văn Hạo rất vừa ý với thái độ của trưởng cự nên nói: “Vậy là tốt, xong thì mang lên nhé”
Trưởng cự nói với tiểu nhị đang đứng phía sau: “Còn trơ ra đấy làm gì, không nghe thấy là Đỗ lão gia đói rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo đi được hai bước thì quay đầu lại nói: “Không phải ngươi đích thân mang lên sao?”
Trưởng cự gõ gõ vào đầu mình: “Đáng chết, đúng đúng, tiểu nhân đích thân mang lên, lão gia lên uống trà trước đi, tiểu nhân sẽ mang lên ngay”
Đỗ Văn Hạo cười thầm, sao mấy người này lại thế chứ, nhìn dáng vẻ như chó cụp đuôi của hắn bây giờ, Đỗ Văn Hạo lại bắt chước điệu bộ hàng ngày của hắn vênh mặt lên lầu.Hà Phủ.Cửa phòng chứa củi sau nhà lạch cạch mở ra, nhị phu nhân nép gần đống củi sợ hãi nhìn lên.Hà Trâm chầm chậm đi vào, nhị phu nhân thấy phía sau không có ai nữa thì khẽ thở phào.Nhị phu nhân vội quỳ thẳng người, nhìn Hà Trâm không dám nói.Hà Trâm lấy một tờ giấy ra đưa cho nhị phu nhân nói: “Xem đi”
Nhị phu nhân nhận lấy, quay sang chỗ sáng hơn xem, rồi bỗng ngồi sụp xuống, nước mắt trào ra.“Xem kĩ chưa?”
Hà Trâm nửa đùa nửa thật hỏi.“Lão gia, ông…ông không phải đã nói nể tình tôi đã sinh cho Hà gia hai đứa con trai mà tha cho tôi sao?”
Một người đi vào mang ghế cho Hà Trâm ngồi, sau đó lui ra.
Hà Trâm ngồi xuống, hai tay xoa xoa vào nhau, có lẽ do trời quá lạnh.“Nhưng ngươi biết là ta không thể nhịn hết lần này tới lần khác, ta sẽ nói rõ với nhà mẹ ngươi, sau đó cho ngươi ít tiền, coi như là bồi thường cho việc ngươi đã sinh cho Hà gia hai người con”
Nhị phu nhân thấy Hà Trâm kiên quyết như vậy bèn cố van nài: “Lão gia, tôi thật sự biết sai rồi, tôi về sau không dám nữa”
“Còn có chuyện gì mà ngươi không dám nữa? Đường đường là nhị phu nhân của nhà tri huyện là dẫn một đám người đến quan trọ làm ầm lên, ngươi làm mất mặt Hà Trâm này quá đấy.
Thế này thì Hà Trâm ta còn mặt mũi nào mà sống ở Viễn Sơn này nữa!”
“Lão gia, đều do tam phu nhân và tứ phu nhân xúi giục tôi”
Hà Trâm nổi giận: “Ngươi còn dám nói là người khác xúi giục, đến lúc nào rồi mà còn không biết sai, mà vẫn còn vấy tội lên người khác, ngươi còn nói là thay đổi.
Ta thấy ngươi không thể thay đổi được đâu, người thu dọn đồ rồi đi ngay cho ta, ta sẽ gọi người nhà mẹ ngươi đến đón ngươi về”
Nhị phu nhân ôm lấy chân của Hà Trâm van nài: “Lão gia đừng gọi họ đến, như vậy thà để tôi chết ở đây cho xong, tôi sống là người Hà gia, chết cũng là ma Hà gia”
Hà Trâm dứt ra lạnh nhạt nói: “Hà gia ta không cần người suốt ngày gây thị phi như ngươi, những người làm người khác ghét bỏ thì cũng không thể làm người khác sống yên được”
Lúc này Khả Nhân đi vào, nhị phu nhân thấy vậy vội nói: “Muội muội, ta biết sao thật rồi mà, muội đại nhân đại lượng, cầu xin muội thay ta nói vài lời trước mặt lão gia, cầu xin muội, về sau ta không dám thế này nữa”
Khả Nhân cũng chẳng thích gì cảnh tượng này, hơn nữa nàng đến đây cũng là để nói vài lời cho nhị phu nhân, nàng đến cạnh Hà Trâm nói: “Lão gia, ông xem…”
Hà Trâm ngắt lời: “Nếu nàng muốn nói thay cho người đàn bà đê tiện này thì chí càng khiến mụ ta đè đầu cưỡi cổ nàng mà thôi”
Nhị phu nhân lắc đầu xua tay nói: “Không đâu, thật là không mà”
“Lão gia, nhị phu nhân đã biết sai rồi mà, hơn nữa mấy đứa trẻ không thể không có mẹ, coi như mấy đứa trẻ còn thơ dại mà tha cho nhị phu nhân đi”
“Lần nào có chuyện Khả Nhân cũng nói đỡ cho ngươi, ngươi đã từng nghĩ sẽ cảm ơn thế nào chưa?”
Nhị phu nhân hổ thẹn, quay về phía Khả Nhân dập đầu, Khả Nhân vội tiến lên ngăn lại: “Không được, tuyệt đối không được, tỉ là thê, muội là thiếp, tuyệt đối không được!”
“Bà ta sắp không phải nữa rồi, ta không cần người đàn bà chuyên gây chuyện thế này”
Khả Nhân nghe vậy cũng quỳ xuống, điều này khiến nhị phu nhân có phần bất ngờ.“Lão gia, người ta nói gia hòa vạn sự hưng, nhị phu nhân không thể đi, tỉ ấy do lão gia dùng tám kiệu lớn đón về, lão gia đuổi tỉ ấy đi thì sau này hai đứa trẻ làm sao có thể ngẩng đầu lên được trong Hà gia nữa? Trẻ con không có tội, Khả Nhân xin lão gia hãy nghĩ lại”
Nhị phu nhân không ngờ Khả Nhân lại nói đỡ cho mình, bà ta không kìm được nước mắt.Hà Trâm thấy cơ hội bèn ho khan hai tiếng rồi đỡ Khả Nhân đứng dậy: “Nàng đừng có qùy như thế, bà ta suýt nữa thì cho nàng vào rọ lợn nhốt vào từ đường rồi, nàng vừa mới khỏe lại, hãy đứng lên về nghỉ ngơi đi”
“Nhưng lão gia…”
Hà Trâm thở dài: “Nói thật, ta không thấy bà ta co chút thành ý nào cả, hôm nay khóc ròng chắc ngày mai lại vênh váo quát mắng nàng thôi, đến lúc đó nàng làm thế nào đây”
Nhị phu nhân: “Không có đâu lão gia, muốn thấy thành ý của thiếp cũng không khó, từ nay về sao thiếp sẽ chăm sóc cho Khả Nhân, nhất định thiếp sẽ làm tốt mà”
Hà Trâm cười: “Như vậy còn được, Khả Nhân yên tâm sao ta lạ không yên tâm cơ chứ? Khả Nhân, nàng quay về phòng đi, ta có chuyện muốn nói với Nhị phu nhân”
Khả Nhân đành lui ra.“Khả Nhân đã xin cho ngươi thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ta muốn ngươi đi làm một chuyện, ngươi có làm không?”
Nhị phu nhân nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Hà Trâm nói thầm vào tai nhị phu nhân sau đó còn dặn dò thêm: “Nếu ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không làm tốt thì ai cầu xin ta cũng không giữ ngươi lại nữa, hiểu chưa?”
“Lão gia yên tâm, thiếp về phòng chuẩn bị rồi sẽ sang đó, lão gia hãy đợi tin tốt từ thiếp”
“Đi đi, đừng để tên béo đó nhìn ra, hắn thông minh lắm đấy”
Nhị phu nhân tự tin nói: “Lão gia yên tâm, chẳng qua là thiếp qua nói chuyện phiếm với chị gái, hắn có gì để nói cơ chứ”
Sau bữa tối.Tiểu thiếp của Giang Hoài Viễn cũng chính là chị gái của nhị phu nhân, tên Hà Thanh, là người rất biết tính toán, nhưng từ ngày qua cửa Giang gia vẫn chưa sinh được con trai, luôn không can tâm, sau khi tiễn em gái về bà ta ngồi một mình ở hậu hoa viên nghĩ xem là thế nào thưa được chuyện này với Giang mẫu.
Tin tức em gái đưa tới cho đúng là rất vui mừng, nhưng Giang gia có quy tắc riêng, vì Giang Hoài Viễn cho rằng đây là chuyện rất mất mặt.
Nhưng nếu không có bài thuốc của người mà em gái giới thiệu thì biết bao giờ mới sinh được con trai cho Giang gia đây?! Nghĩ trước tính sau bà ta quyết tâm đi về phía phòng của Giang mẫu.Giang Hoài Viễn chỉ cần ở nhà là đến hầu hạ mẹ, Hà Thanh biết thế, hơn nữa cũng không muốn gặp lão gia giờ này, nhưng nếu không gặp bây giờ thì ăn xong hai mẹ con họ lại đi dạo rồi về nghỉ, sáng sớm hôm sau khi mọi người chưa dậy thì Giang mẫu lại đi leo núi rồi.
Nghe me gái nói vị thần y đó 3 ngày nữa đi rồi, vì vậy bà ta không thể đợi thêm được nữa.Chưa đi đến phòng ăn đã nghe thấy tiếng cười giòn giã, Hà Thanh đang do dự thì thấy một tiểu a hoàn mang thức ăn đến, thế là bà ta gọi nó lại.“Tứ phu nhân”
“Trong đó chỉ có lão phu nhân và lão gia phải không?”
“Vâng ạ”
“Còn bao lâu nữa mới ăn xong?”
“Đã mang canh lên rồi, chắc sắp xong rồi ạ”
Khi đó Giang mẫu nghe thấy ngoài cửa có tiếng người bèn nói: “Ai ngoài cửa đó?”
Hà Thanh đang liều đi vào, trước là thỉnh an Giang mẫu, sau đó là Giang Hoài Viễn.Trong mắt Giang Hoài Viễn, đàn bà lấy về chỉ để sinh con đẻ cái, hắn cho rằng chỉ có ngân lượng là đáng tin cậy nhất, thế nên dù có tam thê tứ thiếp nhưng không sủng ái bất kì ai.
Thấy Hà Thanh đi vào hắn sam sầm mặt xuống: “Cô mới đến Giang gia sao? Sao lại không có quy tắc thế hả? Lúc mẹ dùng cơm sao lại nói chuyện ngoài cửa, còn không mau cút đi!”
Giang mẫu đang kể một số chuyện sáng đi leo núi với Lâm Thanh Đại, thấy Hà Thanh đi vào không hề tức giận mà còn ôn tồn nói: “Thanh Nhi, con ăn cơm chưa?”
Hà Thanh cung kính đáp: “Bẩm lão phu nhân, con ăn rồi ạ! Chỉ là mấy sáng đến thỉnh an người nhưng người đều ra ngoài đi leo núi rồi, muộn cũng có đến nhưng người đã đi nghỉ rồi”
Giang mẫu mỉm cười nói: “Thì ra là vậy, Hoài Viễn đừng có khắt khe với Hà Thanh như vậy, Thanh Nhi chỉ đến thỉnh an, sao con chưa hỏi đã trách móc vậy, con như thế là sai rồi đó”
Giang Hoài Viễn nói: “Mẫu thân dạy phải, con biết sai rồi”
Giang mẫu uống ngụm canh cuối cùng rồi đứng dậy, Hà Thanh vội lại gần đỡ tay: “Lão phu nhân, hôm nay trời đẹp lắm, hay để Thanh Nhi đưa người đi dạo?”
“Cũng được, Hoài Viễn, không phải con nói phải ra ngoài sao? Vậy con đi đi, Thanh Nhi đưa đi cũng thế mà”
“Vậy hài nhi xin phép, Thanh Nhi đừng về muộn quá, đêm khuya nhiều sương đấy”
“Vâng lão gia, Thanh Nhi biết rồi, Thanh Nhi xin tiễn lão gia”
Giang Hoài Viễn đi rồi Hà Thanh dìu Giang mẫu ra hậu hoa viên dạo.“Được rồi, Thanh Nhi, có chuyện gì con nói đi”
Hà Thanh thấy căng thẳng, xem ra cái gì cũng không giấu được lão phu nhân, đã hỏi thì Hà Thanh đành cắn răng trả lời, bà ta cho a hoàn lui xuống rồi quỳ xuống trước mặt Giang mẫu.“Đứng dậy đi, ta biết hôm nay con không chỉ đến là để đưa bà già này đi dạo đâu, đi dạo cho tiêu cơm, trời lạnh thế này quỳ lâu sẽ nhiễm lạnh đấy”
Hà Thanh không dám đứng dậy nói: “Lão phu nhân, Thanh Nhi muốn xin lão phu nhân một ân huệ”
Lão phu nhân không hiểu: “Là ý gì vậy?”
“Con muốn sinh con trai cho Giang gia, xin lão phu nhân chấp huận”
Giang mẫu phá lên cười: “Xem con kìa, nói cái gì vậy, ta trách con sao được, Hoài Viễn rất ít khi đến chỗ các con, cái này không trách mấy đứa được”
Nhưng Thanh Nhi rất mong có con, được sự chỉ dẫn của một thần y nhất định sẽ sinh được con trai”
Giang mẫu không hề ngạc nhiên nói: “Thôi, đứng dậy đi, ta đứng đây nghe con nói xong chắc bị đông cứng mất, nào, chúng ta vừa đi vừa nói”
Hà Thanh đành đứng dậy dìu Giang mẫu đi tiếp.“Ta cũng nghe qua về một số lang trung có một số mẹo vặt có thể giúp người ta sinh con trai, vị thần y con nói tới có quen biết gì với Giang Hoài Viễn không?”
“Vị thần y này thần quỷ không nghe nói, không qua lại với ai, và cũng không gặp mặt ai”
Giang mẫu vô cùng hiếu kì nói: “Hay đấy, hắn không bắt mạch cho con làm sao mà kê đơn được, có phải là lừa tiền không?”
Hà Thanh vội đáp: “Không phải, người đó có bắt mạch, nhưng có mạng che mặt, nếu người chữa bệnh mà có duyên với người đó thì người đó còn không lấy tiền”
“Ta hiểu ý con rồi, ý con là muốn đi xem ông ta bắt mạch cho rồi xin ông ta phương thuốc sinh con trai phải không?”
“Cầu xin lão phu nhân đồng ý!”
“Nhưng Giang gia có quy định…”
Hà Thanh vội quỳ xuống: “Thanh Nhi chính vì biết quy định của Giang gia nên mới đến cầu xin lão phu nhân”
“Vậy để ta nghĩ đã”
Hà Thanh sợ Giang mẫu nghĩ lâu thì bỏ lỡ cơ hội, nhưng không dám giục, hai người lại đi tiếp một đoạn nữa.Giang mẫu hỏi: “Những cái này là ai nói với con vậy?”
Hà Thanh do được em gái dặn dò trước nên đáp: “Dạ sáng nay đi thắp hương có một hương khách nói là con dâu bà ấy uống chỉ hai thang thôi mà đã có thai sinh đôi”
__ “Hả, sinh một lúc hai đứa!”
Giang mẫu bắt đầu động lòng.Hà Thanh thấy vậy bồi thêm: “Đúng vậy, hương khách đó đi đền mẫu để hóa duyên, nhưng Thanh Nhi biết nếu không phải thần y thì ngày ngày đi đền mẫu cũng không có tác dụng”
“Không được vô lễ!”
Đi thêm một đoạn nữa Giang mẫu lại nói: “Thế ày đi, chuyện này không được để Hoài Viễn biết, ngày mãi con bí mật đi tìm vị thần ý đó uống thuốc xem, nếu thực sự sinh được con trai thì chúng ta cũng giả vờ như không liên quan gì”
“Nhưng nếu không nói…nửa năm nay lão gia không vào phòng Thanh Nhi rồi, nếu bảo lão phu nhân thì lão gia lại bảo con kể khổ với lão phu nhân.
Lão gia ghét nhất chuyện đó, hơn nữa các chị em khác sẽ lời ra tiếng vào mất”
Giang mẫu không nghĩ lại phiền phức đến vậy bèn nói: “Vậy con nói xe nên làm thế nào?”
“Chuyện này nhất định phải nói cho lão gia hiểu, nếu con nói không được thì để các chị em khác thử cũng được, nếu như không được, dù gì thuốc cũng có ba phần độc, chỉ cần Thanh Nhi quyết tâm thôi”
“Con ngoan, con thật có lòng, thế này đi, tối nay ta đợi Hoài Viễn về để nói chuyện với nó, con yên tâm, con biết nghĩ cho Giang gia, nó không có lí gì mà không cho con đi cả”
Hà Thanh thở phào, liên miệng cảm ơn, trong lòng tràn ngập hi vọng.Ngày hôm sau.Giang mẫu đúng hẹn đến chân núi luyện tập, Lâm Thanh Đại đã chờ sẵn ở đó, hai người cho người hầu và quản gia lui.“Lão phu nhân hôm nay khí sắc không được tốt lắm”
Lâm Thanh Đại biết tỏng rồi mà còn hỏi.
Tại sao ư? Vì những gì Giang mẫu với Giang Hoài Viễn nói đêm đó Lâm Thanh Đại núp trên mái nhà đều nghe thấy hết, thế nên nàng biết tỏng tong tong.Giang mẫu cười đáp: “Tối qua ta ngủ muộn nên vậy, haizz ta già thật rồi”
Lâm Thanh Đại: “Lão phu nhân còn khỏe mạnh, con cháu hiếu thuận, gia nghiệp hưng thịnh, đây là cái phúc mà người nào có tuổi đều mong muốn có được”
Hai người vừa đi lên núi vừa nói chuyện.“Ngươi chỉ nói đúng một nửa”
Giang mẫu khẽ thở dài.Lâm Thanh Đại giả bộ: “Tại sao lại nói vậy?”
“Thôi, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.
Đúng rồi, nghe đâu các ngươi đến nay vẫn chưa mua được dược liệu, chuẩn bị tay không ra về”
Lâm Thanh Đại muốn nói bà biết rồi còn hỏi làm gì nhưng lại đáp: “Không vội, về mau của Dương gia vậy, mọi người đều làm thế thì chúng tôi cũng có thể”
Giang mẫu khảng khái: “Ta cứ cho rằng ngươi đi leo núi với ta là để ta về nói với con trai bán thuốc cho các ngươi, không ngờ còn hai ngày nữa đã đóng cửa chợ rồi nhưng ngươi không hề nhắc đến, điều này khiến bà già này có cảm giác mình thật tiểu nhân”
“Lão phu nhân nói gì vậy, tôi đi leo núi với lão phu nhân có liên quan gì tới chuyện dược liệu, chỉ là cảm thấy phu nhân thật cô đơn, nhưng hai ngày nữa tôi cũng phải đi rồi, không mua được thuốc thì về sau không có cớ gì để đến đây nữa, về sau phu nhân đi leo núi một mình thật không an toàn, khiến người nhà phải lo lắng”
Giang mẫu vô cùng cảm động, chỉ là bèo nước gặp nhau mà đứa trẻ này lại biết quan tâm dặn dò mình như vậy: “Thế này đi, chuyện làm ăn của con trai ta chúng ta đã nói trước ta không dính vào, nhưng ta cũng có phần trong tiệm thuốc, ngươi cho ta một danh sách, ta lấy danh nghĩa của ta ra chợ mua cho, như vậy chúng ta ai cũng có gì đó mang về”
Lâm Thanh Đại thật sự cảm kích nói: “Lão phu nhân không cần phải làm vậy, như vậy sẽ làm sứt mẻ tình mẹ con của phu nhân với Giang trưởng cự, chúng tôi không làm được vụ làm ăn này không sao, nhưng không thể đứng giữa làm khó hai người được”
Lòng thương người của Giang mẫu trỗi dậy: “Nó và Dương gia có quan hệ buôn bán, đó là chuyện của nó, hơn nữa cũng chẳng đáng gì, về sau khi nào đến Viễn Sơn thì trực tiếp đến gặp ta là được”
“Không được, như vậy không được”
“Ngươi càng nghĩ cho nhà chúng ta, ta càng cảm thấy ngươi là một cô gái lương thiện, không cần nghĩ nhiều làm gì, còn hai ngày nữa là hết chợ rồi, mau viết ra cho ta để ta sai người đi làm”
Lâm Thanh Đại không ngờ Giang mẫu lại nghĩ ra cách này, bản thân lại không dám tự ý quyết định bèn đáp: “Lão phu nhân, hay thế này, để tôi về thương lượng với lão gia nhà tôi, bây giờ thực sự tôi không dám tự quyết”
“Cũng được, vậy bà già này đợi tin của các ngươi”
Lâm Thanh Đại đưa lão phu nhân xuống núi, còn đích thân tiễn về đến tận cửa nhà rồi mới về quán trọ, giờ này chắc Đỗ Văn Hạo không có ở đó, tối qua sau khi Lâm Thanh Đại làm rõ chuyện, Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc đi tìm Hà Trâm và Khả Nhân, lúc này chắc bọn họ đang ở ngoại thành diễn kịch rồi.Trong một miếu hoang ngoài thành.Trong một gian phòng tối, Hà Thanh đi vào trong đưa tay ra, nhị phu nhân đợi bên ngoài, một người đàn ông che mặt dùng một cây gậy dẫn Hà Thanh vào trong.“Đợi chút, sư phụ chúng tôi hỏi gì đáp đó, không được nói thừa một câu, nếu làm phật lòng sư phụ ta thì đừng trách ta không nhắc trước”
Hà Thanh dạ vâng rồi dò dẫm lấy một cái ghế ngồi xuống.Trong phòng có thắp một ngọn nến, trước mặt Hà Thanh bây giờ là một người đàn ông mặc áo đen đội mũ rộng vành có khăn xô đen phủ xuống mặt, còn có một người đặt nến xuống rồi lui ran gay.“Đưa tay ra”
Hà Thanh vội đưa tay ra đặt lên tấm nệm bắt mạch, lo lắng đến nỗi tim đập thình thịch.Đỗ Văn Hạo cố hạ thấp giọng sao cho khác với tuổi thật của mình: “Trước kia đã có chưa ở đâu chưa, uống những thuốc gì rồi?”
“Dạ rồi, nhưng nói nô gia không có bệnh, chỉ là số không có con mà thôi”
“Tầm bậy! Đồ vô dụng, thế các chị em trong nhà ngươi có ai từng sinh con trai chưa?”
“Không…không có, đều là con gái”
“Ra vậy, thư đồng, giấy bút”
Hà Thanh bất ngờ: “Tiên sinh khám xong rồi?”
Thư đồng đứng cạnh ho hắng Hà Thanh mới nhớ ra là mình đã hỏi điều không được hỏi, bà ta dè chừng nhìn người đàn ông ngồi đối diện không dám lên tiếng.Thấy người đó nói gì đó với thư đồng, sau đó thư đồng mang một bọc rất to ra đưa cho Hà Thanh.“Hãy nhớ là trong một tháng tới không được có chuyện phòng the, người không, lão gia nhà ngươi cũng không, một thang cho ngươi, một thang cho lão gia ngươi, ít hóng sương, ăn nhiều rau, ít uống rượu ngủ nhiều hơn, ít giận dữ điềm tĩnh hơn, ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu…hiểu rồi ạ”
Đỗ Văn Hạo ho khan, thằng ngốc nói: “Được rồi, ngươi ra đi”
“Phải uống theo cách uống của mỗi thang, thuốc của ngươi uống cho đến lần kinh tiếp theo, nếu đang có thì uống liên tục đến sau khi hết 5 ngày là được, còn thuốc của lão gia ngươi uống trong vòng nửa năm, rõ chưa?”
Hà Thanh dạ vâng rồi đi ra khỏi cửa mới hỏi nhỏ: “Người an hem này, ta có chuyện không hiểu, tại sao ta sinh con mà lão gia nhà ta cũng phải uống thuốc?”
Thằng ngốc cằn nhằn: “Ngươi muốn sinh con trai, nếu không tin tiên sinh nhà ta thì ngươi tốn công đến đây làm gì, về đi!”
Nói rồi nó đóng rầm cửa lại.Hà Thanh cầm cái túi nặng trịch ra về mà đầu óc vẫn mơ hồ.Nhị phu nhân lại gần nói: “Đây là gì? Sao nhiều thế?”
Hà Thanh lắc đầu: “Tỉ cũng không rõ, trước này chưa gặp người thế này bao giờ, không kê đơn mà cho thuốc luôn”
“Nếu không thì sao gọi là thần y? Thôi, về đi, nơi đây hoang phế nhiều năm, nhìn đã thấy sợ, nếu không phải thần y bảo không cho mang theo ngươi thì ta cũng không muốn đến đây một mình”
Hai người chật vật để đồ lên xe, sau đó đánh xe rời miếu, cùng lúc đó Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc đã thay đồ và cưỡi ngựa đi về phía ngược lại.Đợi xe của bọn Hà Thanh đi rồi có 4 người ở trong bụi cây đứng dậy: “Lão gia, bây giờ chúng ta vào chứ?”
“Đúng vậy, để xem ai lại dám giả thần giả quỷ ở Viễn Sơn này”
Ba người nhanh chóng đạp cửa xông vào, nhưng bên trong chỉ còn là mạng nhện và bụi bặm, ngoài dấu chân ra chẳng còn gì, hơn nữa nhìn là biết đó là dấu chân phụ nữ.Lúc này thì đến Giang Hoài Viễn cũng giật mình, người ư? Nhưng trong chớp mắt thế người làm sao mà bốc hơi được, đến dấu chân cũng không có, thật kì lạ.“Lão gia, chuyện gì vậy, rõ ràng lúc nãy tiểu nhân nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện mà”
Giang Hoài Viễn không can tâm: “Tìm kĩ cho ta, ta không tin”
Ba người còn lại tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm ra gì cả, một người sợ quá nói: “Lão gia, nghe nói ở đây từng có một cô gái treo cổ tự vẫn, tối nào ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của người con gái đó, chúng ta nên đi thôi”
Giang Hoài Viễn ra cửa sau chỉ thấy cỏ mọc um tùm, không nhìn ra gì đáng nghi, đành phải dẫn người quay về.Đỗ Văn Hạo quay về quán trọ, Lâm Thanh Đại kể lại ý định của Giang mẫu.Thằng ngốc vô cùng vui mừng: “Tốt quá, lão gia, chúng ta có dược liệu rồi”
Đỗ Văn Hạo nói: “Tám chứ của Dương lão gia vẫn chưa biết là có ý gì, vậy Thanh Đại, nàng xem bức thư thứ hai đi”
Lâm Thanh Đại đưa bức thư thứ hai cho Đỗ Văn Hạo xé ra đọc, trên đó chỉ viết đọc hai chứ “lão tử”
Lâm Thanh Đại xem rồi nói: “Ông già này ra câu đố câm gì vậy, bức trước còn chưa hiểu, ông già này có ý gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo cắm mặt vào tờ giấy hồi lâu rồi đột nhiên phá lên cười.Thằng ngốc: “Lão gia cười gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại lấy bức thư thứ nhất ra, bày mười chữ ra mặt bàn, đặt chữ lão tử dưới hai chữ giang thủy, sau đó nói: “Ta hiểu rồi”
Lâm Thanh Đại vẫn chưa thật sự hiểu: “Hiểu cái gì cơ?”
Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: “Ý ông ấy là nếu không đi được con đường của Giang Hoài Viễn thì hãy đi con đường của mẹ hắn, ra tay thế nào thì tùy cơ…”
Lâm Thanh Đại chưa đợi Đỗ Văn Hạo nói hết đã chêm vào: “Thiếp cũng hiểu rồi, lão gia xem, Dươg lão gia đã tính hết cả rồi”
Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại đốt hai bức thư đi, sau đó nói: “Như vậy là ông ấy thật sự muốn giúp chúng ta, nhưng cũng nghĩ theo một hướng, cũng coi như là thiên ý”
“Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Hảo ý của lão phu nhân chúng ta sẽ nhận, nhưng trước đó ta phải đến chỗ Giang trưởng cự thổi gió đã”
Lâm Thanh Đại: “Gió gì cơ?”
Đỗ Văn Hạo thần bí đáp: “Dĩ nhiên là quan phong rồi”
“Tuy nói là tốt, nhưng thang thuốc đó của lão gia đến sang năm mới có kết quả, thời gian đó nhập thuốc kiểu gì?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Vì vậy mới cần đến chỗ Hà Trâm một chuyến, những túi thuốc ta đưa cho Giang Hoài Viễn đều đánh số, túi cuối cùng có tên của ta, đến lúc đó hắn sẽ biết thần y đó là ai”
“Vẫn là lão gia nghĩ chu toàn, vậy chúng ta bây giờ đi tìm đại lão gia chứ?”
“Dĩ nhiên là đi bây giờ rồi”
Vào ngày mở chợ cuối cùng Giang mẫu đã mua tất cả nhưng vị thuốc mà Lâm Thanh Đại đã viết ra, sai quản gia mua đủ rồi dùng xe chở đến, Giang Hoài Viễn mãi không chịu xuất hiện, theo cách nói của Đỗ Văn Hạo thì chỉ cần không có trở ngại thì coi như đồng ý rồi, hơn nữa Giang mẫu còn cho Lâm Thanh Đại cái biển nhỏ của Giang gia, chỉ cần không phải mau thuốc tại tiệm thuốc của Giang gia, chỉ cần chìa tấm biển đó ra là có thể mua thuốc với cái giá giống như của Giang gia, đây có thể coi là thỏa hiệp của Giang Hoài Viễn rồi.Thu dọn xong, tranh thủ lúc Giang Hoài Viễn không có nhà Lâm Thanh Đại đến cáo biệt Giang mẫu.Điều này đối với Giang mẫu có phần không nỡ, đặc biệt là bà ta rất thích Lâm Thanh Đại, cảm thấy nàng rất giống mình hồi trẻ, lại biết võ công.
Chỉ tiếc là không có thời gian, hai người nói chuyện trong vườn, Lâm Thanh Đại tặng Giang mẫu miếng ngọc làm kỉ niệm.“Lão phu nhân, cặp ngọc này phu nhân hãy đeo cho hai đứa cháu nội, một nam một nữ mà phu nhân thích nhất nhé”
“Trước đó có tìm thần y rồi, nghe con trai ta nói là vị thần y đó đi không biết quỷ không hay, kê cho nó và vợ nó thuốc rồi, hi vọng lần tới ngươi đến sẽ có tin tốt, nếu không miếng ngọc này sẽ không có ai đeo mất”
Lâm Thanh Đại buồn cười mà không dám lộ ra: “Vậy là tốt nhất”
trong lòng hi vọng bà lão tốt bụng này sớm có thể cùng con cháu hưởng trọn niềm vui thiên luân.Ba người ở lại Viễn Sơn gần một tháng mới đi, đợi cho Khả Nhân hoàn toàn khôi phục rồi mới chuẩn bị về nhà.
Hà Trâm và Khả Nhân tiễn hai người đến tận mười dặ ngoài thành mới lưu luyến quay lại.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương