Tống Y

Chương 472

Trụ tử ở bên cạnh nghe thấy vậy tức thì bật cười vui vẻ. Nhược Vũ liền nói: "Trụ tử, lão gia nhà ta kê cho ngươi một đơn thuốc, nói cho ngươi uống một thời gian ngắn. Hơn nữa ngươi vẫn chưa uống thuốc sao đã cười vui vẻ vậy?" "Ha ha. Nhược Vũ cô nương không biết chứ trước kia Vương thần y đó không kê thuốc cho tiểu nhân uống. Ông ấy còn nói trước kia mẹ của tiểu nhân khi mang thai tiểu nhân bị sợ hãi gì đó. Loại bệnh này mắc từ trong bụng mẹ nên không thể chữa khỏi. Không ngờ hôm nay Đỗ lão gia vừa xem qua đã nói sẽ kê đơn cho tiểu nhân uống thuốc. Nếu như vậy thì bệnh này của tiểu nhân có thể chữa khỏi rồi". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Trụ tử, ngươi nói như vậy thì ta không dám kê đơn cho ngươi uống nữa" Nghe vậy Trụ tử nóng nảy đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo. Hắn vừa xua tay, vừa dậm chân nói: "Đừng, đừng. Ngài ngàn vạn lần không nên làm như vậy. Ngài cứ yên tâm kê đơn cho tiểu nhân, ngài kê đơn gì tiểu nhân uống thuốc đó. Nếu không khỏi thì cũng không phải là lỗi của ngài. Mẹ tiểu nhân có nói khi mang thai tiểu nhân, trong thôn có một con chó đen rất to suýt chút nữa cắn mẹ tiểu nhân. Khi ấy mẹ tiểu nhân sợ quá nên ngã xuống ruộng nước. Muốn trách thì phải trách con chó đen to đó. Việc này không liên quan gì tới Đỗ lão gia". Nghe Trụ tử nói xong mọi người đều không nhịn được bật cười. Lâm Thanh Đại nói: "Trụ tử, ngươi hãy yên tâm. Lão gia nhà chúng ta sẽ tận tâm chữa bệnh cho ngươi. Thế nhưng ngươi cũng phải phối hợp chữa bệnh với lão gia chúng ta. Ngươi không nên tức giận cùng với kích động quá mức. Văn Hạo, vậy có đúng không? "Thanh Đại nói rất đúng". Liên nhi cầm giấy và bút mực tới cho Đỗ Văn Hạo kê đơn. Đỗ Văn Hạo kê đơn xong giao cho Đỗ tam và căn dặn: "Căn bệnh này chủ yếu là thức ăn và tinh thần không được quá kích động. Nếu như uống thuốc một thời gian mà bệnh không tái diễn thì Diệu Thủ sẽ châm cứu, khi đó hiệu quả sẽ càng tốt hơn". Đỗ tam và Trụ tử cuống quýt nói cám ơn. Đỗ tam giao đơn thuốc cho Trụ tử để hắn đi mua thuốc sau đó ông ta mời Đỗ Văn Hạo vào phòng mình nói chuyện. "Đỗ lão gia, theo lời lão gia căn dặn, ta đã tới nhà của Dương Thiên hộ. Vừa hay là một em trai của ta có một đứa con gác cổng nhà Dương Thiên hộ. Ta tới hỏi nó thì được biết Dương bất hoạt đó có hai tật xấu. Đó là nữ nhân và bài bạc". Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng đoán được những người như vậy tất sẽ có tật xấu đó". Đỗ tam nói: "Ta nghe người cháu đó nói hàng ngày Dương Bất Hoạt đều rời nhà vào buổi trưa, tới một kỹ viện ở đông thành là Phạm Xuân lâu, tìm một kỹ nữ có tên là Liễu nhi, cũng có đôi khi cũng đi đánh bạc. Ngày nào cứ vào buổi tối canh ba mới quay về nhà". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cuộc sống của Dương Bất Hoạt này rất có quy tắc. Bên ngoài có một nhân tình như vậy mà cũng không bao giờ ngủ bên ngoài. Thói quen này rất hay".Đỗ tam cười nói: "Đỗ lão gia, ngài không biết chứ Dương Bất Hoạt đó có một người vợ nổi tiếng chua ngoa, thân thể to béo, cực kỳ hung dữ. Dương Bất Hoạt không sợ trời, không sợ đất, cũng không sợ Dương Thiên hộ nhưng hắn lại rất sợ người vợ sư tử cái Hà Đông đó". Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Hay, hay, hay. Thật sự rất hay. Dù sao vẫn còn có người cai quản. Đây chính là chuyện tốt. Được rồi, ngày nào Dương Bất Hoạt cũng ra khỏi nhà mà vợ hắn không hỏi hắn đi đâu sao? Chẳng lẽ vợ hắn cũng không biết chỗ ở của kỹ nữ Liễu nhi kia sao?" Đỗ tam nói: "Nghe nói gần đây cha mẹ vợ của Dương Bất Hoạt bị ốm, vợ hắn phải về nhà mẹ đẻ. Dương Bất Hoạt biết vợ mình không thể quay về ngày. Hắn còn không ra ngoài chơi bời phóng đãng sao?" Đỗ Văn Hạo nói: "Nói rất đúng. Đỗ chưởng quỹ quả thực rất nhanh nhẹn. Chỉ một lát đã hỏi thăm rất rõ ràng". Đỗ tam khiêm nhường nói: "Đỗ lão gia khách khí rồi. Hôm nay cũng thật sự trùng là người cháu của ta phải đi gặp Vương thần y". Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vương thần y? Chẳng lẽ đó là vị Vương thần y không xem bệnh cho người bệnh đã được lang trung khác xem qua sao?" Đỗ tam kinh ngạc hỏi: "Tại sao Đỗ lão gia mới tới chô chúng ta mấy ngày đã biết Vương thần y có thói quen này?" Đỗ Văn Hạo liền kể lại những gì Triệu tứ đã nói cho Đỗ tam nghe. Sau khi Đỗ tam nghe xong, ông ta vội vàng thanh minh: "Ai da, Triệu tứ này luôn luôn như vậy. Nói thật nếu không phải phụ thân hắn có giao tình với ta, ta đã sớm đuổi nó đi rồi. Ngài không biết chứ nó đã làm rất nhiều khách hàng của ta tức giận bỏ đi rồi đó. Ngày hãy bỏ qua cho nó". "Không nên nói thế, người nói vô tâm mà thôi. Thôi được rồi, thật ta ta cũng có phần tò mò với vị Vương thần y này". Đỗ tam cười nói: "Nhưng ông ta chỉ là một ông già gàn dở, thực ra thì tâm địa ông ta cũng không xấu. Hôm nay ở chỗ Vương thần y ta mới biết được tại sao ở quận Tú Sơn có rất ít y quán và dược phổ". Đỗ tam đang nói thì bên ngoài có người gọi: Đỗ chưởng quỹ. Đỗ tam nhìn ra ngoài cửa thì thấy bên ngoài có một đứa bé khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng vẻ sợ sệt vẫy tay với mình. Đỗ tam mỉm cười, ra hiệu cho đứa bé đi vào trong phòng sau đó ông giải thích với Đỗ Văn Hạo: "Đây chính là con của Vương chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa đối diện". Sau đó Đỗ tam hỏi đứa bé: "Quý nhi, cháu tìm Đỗ bá bá có chuyện gì sao?" Đứa bé tên Quý nhi cười. Khi đó mọi người mới nhìn thấy nó bị mất hai cái răng cửa, trong rất đáng yêu. "Phụ thân nói Dương quản gia của Dương Thiên hộ tới. Phụ thân mời ngài sang đó nói chuyện". Nghe xong lập tức Đỗ tam sầm mặt xuống, không nói gì. Đỗ Văn Hạo cầm một cái bánh ở đĩa bánh trên bàn đưa cho Quý nhi. Quý nhi vui mừng cầm bánh ăn. Đỗ Văn Hạo nhỏ nhẹ hỏi nói: "Nói cho ca ca biết. Bây giờ Dương quản gia đó đang ở nhà của tiểu đệ đệ sao?" "Đúng, còn mang theo rất nhiều thức ăn ngon, có cả con vịt nữa". Quý nhi chưa nói xong, Đỗ tam đã tức giận nói: "Cháu hãy về nói với phụ thân, Đỗ bá bá đang có khách, không đi được". Mỗi tay Quý nhi cầm một chiếc bánh, nó không cả chào Đỗ Văn Hạo và Đỗ tam, chỉ gật đầu rồi vụng về chạy về nhà. Đỗ Văn Hạo thấy Đỗ tam đứng dậy, gọi Triệu tứ tới căn dặn mấy câu. Đại khái nói nếu như còn sang tìm thì nói đã đi ra ngoài rồi sau đó ông ta đóng cửa lại. Khi n hìn thấy Đỗ Văn Hạo đang nhìn mình. Đỗ tam mất tự nhiên, ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống nói: "Ta… thật sự không thích có quan hệ với loại người đó. Thật sự là một tên vô lại". Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ hẳn cái người tên Dương quản gia kia tìm Đỗ tam là có chuyện. Lúc trước ở chợ, gã Dương quản gia đó có nói qua. Nhất định là Đỗ tam không đồng ý chuyện đó nên ông ta mới có phản ứng quyết liệt như vậy.Đỗ Văn Hạo không hỏi Đỗ tam, hắn chỉ nói: "Đỗ chưởng quỹ đã bảo là không có nhà. Nếu tên vô lại đó tìm sang đây, thấy ngài vẫn ở nhà vậy chẳng phải không hay lắm sao? Đỗ tam thấy Đỗ Văn Hạo nói có lý bèn hỏi: "Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ. Việc này nên làm thế nào cho phải? Đỗ Văn Hạo đứng dậy, hắn vỗ vỗ bụi dính trên quần áo, dang tay mời nói: "Vậy không bằng ta xin mời Đỗ chưởng quỹ ra ngoài uống hai chung". Đỗ tam hỏi: "Điều này có nên không?" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Có gì mà không nên. Đi thôi, cũng đúng lúc cơn nghiện rượu của ta lại nổi lên, vẫn chưa tìm được người đi uống cùng. Đi thôi, ngài không nên suy nghĩ gì cả". Đỗ tam thấy Đỗ Văn Hạo đi ra cửa, đành thở dài nói: "Được! Đỗ lão gia, chúng ta đi". Hai người đi ra cửa thì gặp Mị nhi, toàn thân mặc trang phục màu hồng, dáng điệu uốn éo như rắn từ trên lầu đi xuống. Đi theo sau nang là nha hoàn thiếp thân Linh nhi. "Ca, ca cùng Đỗ chưởng quỹ muốn đi đâu vậy?" Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta muốn ra ngoài một chút". Vừa nghe vậy, Mị nhi lập tức bước ba bước thành hai, gần như ngay tức khắc vọt tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Ca, muội suốt ngày trong phòng buồn bực quá. Hãy cho muội đi theo, được không?" Đỗ Văn Hạo thoáng cau mày, thầm nghĩ: mang theo muội thì còn được việc gì nữa? Nhưng vẫn chưa biết phải từ chối như thế nào thì đúng lúc đó Lâm Thanh Đại từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy vậy, vội tiến tới hỏi: "Văn Hạo, có thể đi chưa?" Đỗ Văn Hạo biết Mị nhi trong mấy thê thiếp của mình, Mị nhi không thích nhất chính là Lâm Thanh Đại. Dung mạo đã không bằng, lại còn không đánh lại. Hơn nữa Lâm Thanh Đại cũng không giống với mấy thê thiếp khác, cả ngày nàng lầm lì, rất ít cười, khiến người khác rất e sợ. Quả nhiên vẻ mặt tươi cười của Mị nhi biến mất, nàng lắp bắp nói: "Sao, ngũ nãi nãi cũng muốn theo ca ca ra ngoài hả?" Hai hàng lông mày đen của Lâm Thanh Đại nhướng lên nhưng nàng không nhìn Mị nhi: "Đúng vậy, muội cũng muốn đi sao? Mị nhi vội vàng khoát tay nói: "Không, không. Muội còn có hẹn với một người bán thuyền hoa. Buổi tối người đó còn mời muội đi ăn cơm ở tửu lâu sang trọng nhất" Tuy nói như vậy nhưng gương mặt xinh đẹp của Mị nhi không giấu nổi sự thất vọng. Lâm Thanh Đại hừ nhẹ một tiếng nói: "Nếu buổi tối muội được người ta mời cơm sao không đi trang điểm một chút mà còn đứng đây làm gì?" Ánh mắt chờ mong của Mị nhi liếc nhìn Đỗ Văn Hạo nhưng khi nàng thấy Đỗ Văn Hạo thờ ơ không tỏ vẻ gì thì giận rỗi, dậm chân, tay vung vẩy cái khăn thêu bước lên lầu. Đỗ Văn Hạo thấy Mị nhi bỏ đi mới thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Lâm Thanh Đại cười nói: "Thôi được rồi, hai người đi đi" Nói xong nàng đi lên lầu. "Thanh Đại, nàng lên lầu làm gì?" Đỗ Văn Hạo gọi Lâm Thanh Đại. Hắn thầm nghĩ: dẫn Thanh Đại đi là tốt nhất. Thứ nhất nàng không hấp tấp vội vàng như Kha Nghiêu. Tuy dáng vẻ nàng rất kiều mỵ nhưng không phải là một vẻ đẹp rực rỡ như của Vương Nhuận Tuyết, hơn nữa thân thủ nàng rất tốt. Nếu hắn có va chạm với Dương Bất Hoạt, bản thân hắn đối phó với một hai người thì không thành vấn đề nhưng nếu nhiều người hơn thì chỉ e là không thể, nên tốt nhất hắn muốn dẫn nàng đi theo. Lâm Thanh Đại quay đầu nói: "Chàng đừng nghĩ tới chuyện bảo thiếp đi theo. Tối nay mọi người đã ước hẹn cùng với Cầm muội đi ăn chay ở quán bên cạnh. Hai người đi uống rượu, thiếp đi theo làm gì?" Đỗ tam cười nói: "Đỗ lão gia, hay chúng ta cũng tới quán ngũ nãi nãi nói. Thức ăn ở đó cũng rất ngon". Đỗ Văn Hạo cười sầu hổ. Lâm Thanh Đại nói: "Đỗ chưởng quỹ, ông không biết rồi. Lão gia nhà chúng ta là người không có thịt thì không vui. Không có thịt sao lão gia chúng ta có thể uống rượu đây?" Đỗ Văn Hạo im lặng không nói. Đỗ tam nói: "Thật ra không phải tất cả đều là thức ăn chay. Ở cửa có bán thịt bò tương ( thịt bò tương là một món ăn nổi tiếng. Có tác dụng tẩm bổ ích khí, tỳ vị, kháng kiện gân cốt, tiêu đờm, có công hiệu chặn chảy nước dãi, bồi bổ thân thể hư nhược, xương cốt bủn rủn, bệnh thiếu máu lâu ngày, chóng mặt hoa mắt ) cùng với chân giò. Chúng ta cứ mua một ít rồi mời mấy vị phu nhân đi ăn cùng là được". Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Lâm Thanh Đại cũng nghĩ như vậy cũng hay nên nàng vội lên lầu gọi mấy người Bàng Vũ Cầm. Nhân dịp Lâm Thanh Đại đi lên lầu gọi mấy người Bàng Vũ Cầm, Đỗ Văn Hạo và Đỗ tam ngồi ở đại sảnh lầu dưới chờ. Vì không muốn cho người nhà Vương chưởng quỹ bên kia nhìn thấy nên hai người đi tới ngồi ở một cái bàn gần hậu viện. "Đỗ chưởng quỹ đang nói về Vương thần y thì bị đứa nhỏ đó quấy nhiễu, ngài không ngại ngồi xuống nói tiếp chứ? Đỗ Văn Hạo nói. "Thực ra trước kia khi chưa hỏi Vương thần y, ta cũng có nghe nói là quận Tú Sơn này tuy nhỏ nhưng lại có nhiều nhà quyền thế. Thì ra người đó và Dương Thiện hộ kia có quan hệ họ hàng". "Ồ" Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên. Thảo nào mà Dương Bất Hoạt đó là ngang ngược bá đạo như vậy. "Đỗ lão gia, ngài không biết chứ, nghe nói tiểu khuê nữ của Dương Thiên hộ được gả cho một đại quan ở kinh thành, hơn nữa còn làm chính thất. Dược phổ lớn nhất ở quận Tú Sơn này chính là do con của tiểu khuê nữ đó mở". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Điều này không hẳn chỉ là mối quan hệ họ hàng. Căn bản còn là chuyện làm ăn của người một nhà". Đỗ tam nói: "Mấy ngày trước Dương đông gia đó thấy ưng ý khách sạn của ta, muốn mua để mở y quán. Ngài nghĩ xem Đỗ tam ta chỉ dựa vào khách sạn này sống qua ngày. Nếu bán cho ông ta, nửa đời sau của ta sống bằng gì đây?" Đỗ Văn Hạo đã hiểu rõ nguyên nhân là như vậy. Thảo nào Đỗ tam không muốn gặp mặt Dương Bất Hoạt. Thế nhưng hắn thấy điều này không giống với tác phong của Dương Bất Hoạt. Dương gia của hắn là gia đình quyền thế nhất Tú Sơn này. Hắn không thể cư xử khách sáo với Đỗ tam như vậy. Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ thì Đỗ tam nói: "Nếu như không phải Dương đông gia đó là người biết phải trái thì tên Dương Bất Hoạt đó đã tới đập phá khách sạn rồi". Đỗ Văn Hạo nói: "Không phải ông nói trong nhà Dương Thiên hộ không có quản gia sao? Tại sao bây giờ lại còn xuất hiện một thiếu đông gia vậy?" Đỗ tam nói: "Cụ thể thế nào ta cũng không hiểu lắm nhưng hình như Dương đông gia đó không ở cùng nhà với Dương Thiên hộ, thậm chí rất ít khi tới thăm nhau. Dương Thiên hộ vốn là ông ngoại của Dương đông gia đó nhưng hình như quan hệ của hai người khá lạnh nhạt". Nghe Đỗ tam nói Đỗ Văn Hạo như rơi vào đám sương mù, hắn nói: "Kỳ quái thật. Thiếu chủ nhân này đáng lẽ phải ở kinh thành với mẹ của mình. Sao người này lại tới quận Tú Sơn buôn bán? Ở lại kinh thành không tốt hơn sao?" Đỗ tam nói: "Không ai biết điều này. Thế nhưng Dương đông gia đó quay về đây từ lúc còn rất trẻ. Lời đồn có rất nhiều, ta cũng không thể hiểu được hết nhưng tóm lại là Dương Bất Hoạt có quan hệ rất gần gũi với Dương đông gia đó. Bình thường vẫn trợ giúp cho nhau. Nhưng ta nghĩ Dương Thiên hộ không biết mối quan hệ này". Đỗ Văn Hạo gật đầu hỏi: "Không biết Đỗ chưởng quỹ có thăm dò gì được về bệnh của Dương Thiên hộ không?" Đỗ tam nói: "Đã hỏi thăm rồi. Vương thần y đã từng xem bệnh. Ta nghe Vương thần y nói bệnh của Dương Thiên hộ là một quái bệnh, có thể ăn, có thể ngủ nhưng không thể cử động. Mạch tượng thì vẫn như của người bình thường. Nghe xong Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất kỳ quặc. Lúc trước khi nghe nói về bệnh của Trụ tử, hắn biết Vương thần y đó không phải là một lang trung giang hồ, nhất định cũng biết nhiều y thuật. Nếu Vương thần y đã nói vậy, chẳng lẽ Dương Thiên hộ thực sự mắc quái bệnh sao? Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ thì bất chợtn tiềng cười đùa vang lên phía sau hắn. Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mấy người Bàng Vũ Cầm dẫn theo Mộ Dung Ngọc Lan cô nương và cả Anh Tử. Một đám mỹ nữ duyên dáng, thướt tha xuất hiện trước mặt hắn. Tuy không còn lạ gì với hắn nhưng giây phút này vẫn làm hắn ngây người. Trời đẹp quá!"Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải chúng ta đi ăn cơm sao? Muội đói muốn chết" Kha Nghiêu đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo, hét toáng lên. Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười, hắn nói nhỏ: "Mỹ nữ, dịu dàng chút đi. Chẳng phải là đi ăn cơm sao? Tại sao lại nói to vậy?" Kha Nghiêu đỏ mặt lên khi thấy Đỗ Văn Hạo trêu chọc mình. Nàng càng chột dạ khi nhớ tới những chuyện trước kia của hai người. Nàng hừ một tiếng, trề môi nói điều gì đó mà chính nàng cũng không hiểu rồi đi ra ngoài cửa trước. Lúc này bên ngoài đã hoàng hôn.Ra khỏi khách sạn, rẽ vào một lối ngoặt thì thấy một tửu lâu trông có vẻ rất trang nhã. Bên trên có treo một tấm biển hiệu "Dung Viên". Vương Nhuận Tuyết nói: "Rất hay. Cái tiên này quả thực nghe rất tao nhã". Trước cửa quán có một đôi câu đối. Vế trên là: Nhân gian tiên cảnh, vui bình cảnh núi sông, cùng nhau chơi đùa. Vế dưới là: thế ngoại đào nguyên, đắc đạo cuộc nhân sinh, nhìn nhau nói cười Kha Nghiêu nói: "Chưởng quỹ ở đây hình như không phải là người buôn bán mà giống với người đọc sách hơn". Mọi người đi vào trong thì thấy cảnh bài trí trong đại sảnh càng hiện lên vẻ văn nhã. Ngay cả cây trúc xanh bên cửa sổ nhìn cũng tao nhã hơn những nơi khác. "Các vị khách quan. Mời lên lầu". Mấy người Đỗ Văn Hạo đang hào hứng quan sát xung quanh, nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một tiểu nhị quần áo sạch sẽ, trên vai quàng một chiếc khăn màu trắng, đang nhìn mọi người mỉm cười. Kha Nghiêu hỏi: "Chẳng lẽ trong quán của các người chỉ có thức ăn chay thôi sao?" "Vị tiểu thư này muốn ăn thêm món ăn mặn thì có thể mua thịt bò tương và chân giò ở quán ăn bên cạnh. Dù trong quán chúng ta không làm món ăn mặn nhưng không từ chối khách quan mang thức ăn mặn theo". Kha Nghiêu biết không có thịt thì rất kém vui nên nàng với rủ Tuyết Phi Nhi cùng ra ngoài mua thịt còn những người khác đi theo tiểu nhị lên lầu hai. Đỗ Văn Hạo nói: "Dường như không có nhiều khách lắm?" :Khách hàng bình thường tới nơi này đều có đặt phòng trước. Nếu không đặt phòng trước thì chỉ được ăn ở dưới đại sảnh. Mùa hè thì còn có thể ngồi được chứ mùa này ngồi dưới đó khá lạnh". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bọn ta không đặt chỗ trước. Tại sao có thể lên phòng trên lầu ngồi ăn?" Tên tiểu nhị lễ phép nói: "Chưởng quỹ của tiểu nhân nói. Khách quan phần lớn là nữ nhân, trong đó có một vị phu nhân thân thể không tiện nên mới bảo tiểu nhân mời các vị lên trên lầu ngồi ăn". Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Chưởng quỹ của các ngươi đúng là biết làm ăn buôn bán. Hãy cám ơn chưởng quỹ thay ta". Tên tiểu nhị gật đầu, hắn dẫn mấy người Đỗ Văn Hạo vào một gian phòng trang nhã ở phía đông. Bên trong có chậu than nên cảm giác rất ấm áp. "Các vị cứ ngồi đợi. Tiểu nhân đi gọi tiểu nhị gọi món ăn tới" Sau khi rót trà xong, tiểu nhị nói với mấy người Đỗ Văn Hạo. Liên nhi nói: "Nơi này của các ngươi cũng hay thật. Chẳng lẽ tiểu nhị dẫn đường khác với tiểu nhị gọi món ăn sao?" Tiểu nhị gật đầu nói: "Đúng vậy. Xin hãy ngồi chờ" Nói xong hắn đi lùi lại ba bước sau đó quay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Bàng Vũ Cầm nói: "Quận Tú Sơn này là một nơi rất kỳ quái". Anh Tử cũng gật đầu nói: "Đúng vậy. Nô tỳ cũng cảm thấy thế". Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ vang lên, sau đó một nam tử mi thanh mục tú, dáng người cao lớn, cười khanh khách đi vào trong phòng. Đỗ tam vừa nhìn thấy người này đã lập tức đứng dậy, ông ta khom người rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt người đó nói nhỏ: "Thiếu đông gia!".