Tống Y
Chương 470
Quận Tú Sơn theo lời đồn đại vốn là một nơi thế ngoại đào tiên sau đó có hoàng thượng vân du bốn phương đi ngang qua đây thấy khung cảnh đẹp thì lưu lại. Dần dần ở đây có người ở, trở thành một thánh địa phật giáo. Nơi này có sơn thuỷ. Phía trước có hồ Tú Thuỷ, phía sau dựa vào núi Tú Sơn, thành trấn nằm ở giữa. Xung quanh thành là sóng nước, núi non xanh biếc làm thành một bức tranh sơn thuỷ hữu tình.
Đương nhiên thực tế có được như vậy hay không thì vẫn chưa biết. Dù sao trên đường đi tới đó mọi người luôn để tâm về điều đó, bị cảnh đẹp đó làm rung động, hấp dẫn.
Trên đường đi, mọi người làm theo lời Đỗ Văn Hạo. Dù sao mọi người đi thành một đoàn, trong chốc lát cũng không thể sắp đặt xong công việc của dược đường cũng như kinh doanh thanh lâu và thuyền hoa. Trước tiên phải tìm một khách sạn ở tạm. Mọi người có thể vừa nghỉ nghơi, vừa đi lo công việc làm ăn của chính mình.
Trước tiên nói về khách sạn đó. Không ngờ khách sạn đó có liên quan tới Đỗ Văn Hạo. Nói vậy là vì, khách sạn đó có tên là "Vân Phàm". Vân Phàm không phải là tên chữ của Đỗ Văn Hạo sao? Hơn nữa chưởng quỹ của khách sạn này cũng ngẫu nhiên mang họ Đỗ. Đó là một nam nhân trung niên, khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, dáng vẻ hiền lành, cả ngày vui cười làm người khác có cảm giác rất hiền hậu.
Chưởng quỹ này tên là Đỗ tam, chỉ cần nghe tên cũng biết trong nhà có rất nhiều huynh, muội nếu không thế thì sao cha mẹ không cả buồn đặt tên cho con cái của mình mà phải dùng số để thay tên. Sau khi Đỗ Văn Hạo nói chuyện với Đỗ chưởng quỹ này thì quả thực đúng như vậy.
Bởi vì bây giờ đã đầu đông nên việc làm ăn của khách sạn không tốt lắm. Đỗ tam, không uống rượu, không bài bạc, chỉ thích đánh cờ, gặp lúc Đỗ Văn Hạo cũng nhàn rỗi. Hàng ngày Đỗ Văn Hạo mang trà ngon tới, hai người ngồi lỳ ở trong đại sảnh lầu dưới đánh cờ, giống như một đôi thần tiên.
Thế nhưng vì tới quận Tú Sơn đã hơn mười ngày, sức khoẻ của Bàng mẫu đã hồi phục khá tốt. Bàng Vũ Cầm lại vô cùng sốt ruột, nàng không muốn sinh con trong khách sạn. Khi người phụ nữ mang thai, tính tình thường cáu bẳn, trong lòng có nhiều tâm tình, hiển nhiên gương mặt lúc nào cũng gắn một chữ hoả. Một đại phu nhân thường ngày vô cùng liền lành mà ngay tới Kha Nghiêu cũng không dám chọc.
Ngày ở đây vào đầu buổi tối thường có mưa. Mọi người nghe Đỗ chưởng quỹ nói khí hậu ở đây thay đổi bốn mùa. Đông ấm, hè mát nhưng chỉ có mưa là nhiều hơn.
Bởi vì dù sao ở đây cũng không giống như khi ở kinh thành. Nha hoàn đi theo mọi người vốn chỉ là nha hoàn thiếp thân. Vương Nhuận Tuyết thấy Bàng Vũ Cầm mấy ngày nay ủ rũ thì chuyển Nhược Vũ sang phòng Bàng Vũ Cầm và xuống nhà bếp của khách sạn làm những món ăn ngon để tâm trạng Bàng Vũ Cầm vui vẻ hơn. Tuy Nhược Vũ và Nhược Vân là tỷ muội song sinh nhưng tính tình lại không giống nhau. Nhược Vân tỉ mỉ như có vẻ cẩn trọng hơn Nhược Vũ, hơn nữa làm việc cũng nhanh nhẹn, biểu hiện bề ngoài ôn nhu hơn nhưng trên thực tế lại là một người hấp tấp.
Vì ở lại khách sạn lâu ngày nên mọi người đương nhiên quen biết chưởng quỹ, tiểu nhị của khách sạn. Đôi khi mấy vị phu nhân, nãi nãi không muốn ăn những món ăn do đầu bếp của khách sạn nấu, Anh Tử và mấy nha hoàn có thể đi chợ mua chút gì đó mà về nhà bếp làm. Đỗ tam không phàn nàn gì bởi vì bản thân ông ta đôi khi còn được ăn một bữa ngon, được thơm lây, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Nhược Vân, Nhược Vũ đi chợ mua một ít rau cải mới lạ cùng hoa quả khô, khi hai người đi vào khách sạn thấy Đỗ Văn Hạo và Đỗ chưởng quỹ bắt đầu xếp bàn cờ để đánh cờ, hai tỷ muội cười đi tới thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo đặt quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp hai nha đầu với đôi mắt trong veo đang đứng cười hì hì trước mặt mình. Trên tay của mỗi người là một cái giỏ, trong giỏ có rau cải xánh biếc, trên rau lờ mờ những giọt nước trong suốt
"Đỗ chưởng quỹ, ngày nào ông cũng đánh cờ với lão gia của bọn nô tỳ, ỹ thuật đánh cờ của ông có tiến bộ không vậy?" Nhược Vũ mỉm cười, bên má trái nàng hiện lên một núm đồng tiền nho nhỏ.
Đỗ tam vuốt rầu cằm, cười nói: "Có có, lão gia nhà các cô quả thật rất lợi hại".
Đỗ Văn Hạo cũng cười, hắn cầm một quân cờ màu trắng trong tay, chỉ vào thức ăn trong giỏ nói: "Trưa nay chúng ta lại có món ăn ngon hả?"
Nhược Vân nói: "Lão gia, đây là do đại phu nhân bảo Nhược Vân mua làm riêng cho mình. Lão gia muốn ăn gì thì để lát nữa nô tỳ cùng tỷ tỷ làm xong món ăn cho đại phu nhân sẽ đi mua làm cho lão gia".
Đỗ Văn Hạo vười nói: "Các ngươi vất vả quá. Ngày trước đây không phải là việc của hai ngươi. Hôm nay Anh Tử lại giao cho các ngươi làm. À, đúng rồi, tại sao Anh Tử lại không làm? Còn nữa, phu nhân của Khờ Đầu cũng là người chịu khó cơ mà?"
Nhược Vân nói: "Sáng sớm nay Anh Tử đã ra ngoài với ngũ nãi nãi. Hôm qua nghe Bàng đại thúc nói tìm được trong thành một cửa hàng mặt tiền rất phù hợp, lại còn tìm được nguồn cung cấp dược liệu. Ngũ nãi nãi nóng lòng nói hôm hay muốn đi xem qua một chút. Hơn nữa vì thân thể của đại phu nhân ngày một nặng nề nên Khờ Đầu ca cùng phu nhân đi theo Kha Nghiêu tiểu thư và Ngũ nãi nãi đi tìm nhà ở".
Đỗ chưởng quỹ nói: "Đỗ lão đệ thực sự là người có phúc. Ngày trước ta thấy lão đệ dẫn theo nhiều người vào trọ trong khách sạn thì cảm thấy lo lắng. Ta thấy người của lão đệ có cả già trẻ, ta chỉ sợ xảy ra sơ sót gì. Hôm nay xem ra ta lo lắng là thừa".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng vô cùng xúc động. bản thân hắn cả ngày không làm gì cả, giao tất cả việc mở cửa hàng cho mấy người phụ nữ làm. Nghĩ tới đây trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm xấu hổ, càng nghĩ hắn càng cảm thấy bản thân mình có lỗi. Hắn bỏ quân cờ xuống, đứng dậy, cười nói với Đỗ tam: "Thôi, chơi cờ liên tục mười ngày, lão ca cũng nên để ta đứng dậy một chút".
Hiển nhiên Đỗ tam hiểu suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo. Ông ta gọi tiểu nhị tới thu dọn bàn cờ và nói với Đỗ Văn Hạo: "Hay để ta dẫn lão đệ ra ngoài đi dạo".
Đỗ Văn Hạo nghĩ lại thấy mình đã tới đây mười mấy ngày nhưng chưa bước chân ra ngoài cửa, đột nhiên hắn nghĩ tới Vương Nhuận Tuyết liền hỏi Nhược Vân, Nhược Vũ: "Phu nhân của các ngươi đâu?"
"Bẩm lão gia, nhị phu nhân đang nói chuyện với Đại phu nhân ở trong phòng, còn có cả Mộ Dung Ngọc Lan cô nương".
Đỗ Văn Hạo vốn định dẫn Vương Nhuận Tuyết cùng Mộ Dung Ngọc Lan đi dạo, bây giờ hai người đang ở cùng với Bàng Vũ Cầm nên hắn lại hỏi: "Vậy còn Liên nhi và Phi nhi?"
Nhược Vũ nói: "Ngũ nãi nãi bảo hai người đó dẫn theo Tiền đại thúc ra ngoài ngoại thành. Ngũ nãi nãi nói ngài yêu thích những nơi tĩnh lặng vì vậy ra ngoài đó xem có thể mua một ngôi nhà ở vùng đó không".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Xem ra chỉ có mình ta là nhàn rỗi. Thôi, thôi. Lão ca, chỉ hai người chúng ta đi thôi".
Nhược Vũ nói: "Hay để nô tỳ gọi nhị phu nhân?"
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: "Không cần. Cứ để Tuyết nhi ở lại với Cầm nhi".
Nhược Vân, Nhược Vũ nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, cả hai vội vàng khom người tiễn Đỗ Văn Hạo và Đỗ tam ra khỏi cửa rồi mới đi vào nhà bếp.
Bởi vì quận Tú Sơn không phải là vùng đất rộng lớn, chỉ có hi vàp hè mới có một số du khách lên núi thưởng ngoạn, dâng hương, công việc làm ăn của khách sạn mới khá giả nên khách sạn Vân Phàm chỉ có một đầu bếp. Đó là một người cháu của Đỗ tam tên là Trụ tử, một chàng trai cao lớn, dáng vẻ thật thà phúc hậu, là một người trung thực.
Khi Nhược Vân, Nhược Vũ đi vào nhà bếp thì thấy Trụ tử đang dựa vào cánh cửa ngủ gà ngủ gật. Hai tỷ muội cười thầm, dón dén đi tới trước mặt hắn rồi đột nhiên hét toáng lên. Trụ tử giật nẩy mình nhỏm dậy làm hai tỷ muội cười rất vui vẻ.
Lại nói sau khi Đỗ Văn Hạo và Đỗ tam đi ra khỏi khách sạn. Vì hôm tới đây trời đã tối nên bây giờ Đỗ Văn Hạo mới có dịp quan sát, hắn phát hiện ra khách sạn của Đỗ tam ở một vị trí rất đẹp trên đường phố chính. Hơn nữa diện tích của khách sạn còn lớn hơn nhiều khi so với các cửa hàng, khách sạn khác.
"Lão ca, thật sự không ngờ khách sạn của lão ca ở một vị trí rất đẹp.
Nhưng không ngờ Đỗ tam chỉ cười gượng lắc đầu, không nói gì.
Hai người đi về khu chợ trung tâm ở phía đông. Dọc đường đi Đỗ Văn Hạo háo hức nhìn xung quanh hai bên đường. Ở khu chợ tập trung rất nhiều người. Đỗ tam giải thích hôm nay trùng hợp là chợ phiên vào ngày mười lăm hàng tháng. Mọi người mang tất cả những gì trong nhà có thể bán, tiền bán được thì mua vật gì mà mình cần.
Con đường Đỗ Văn Hạo đang đi là từ đông sang tây. Con đường này từ đầu tới cuối dài khoảng chừng hơn năm trăm thước gì đó. Ngoài ra còn có ba phố nhỏ khác. Khách sạn của Đỗ tam nằm ở một vị trí rất đẹp. Mặt khác ở ba con phố nhỏ khác, chủ yếu chỉ có các cửa hàng ăn uống, cửa hàng gạo và một số cửa hàng nhỏ, còn cả nhà ở của người dân. Ở khu phố chính chủ yếu cũng chỉ kinh doanh vàng bạc, châu báu và một số cửa hàng tơ lụa, cũng nhộn nhịp hơn các con phố khác.
Nhưng có điều làm Đỗ Văn Hạo khó hiểu. Một nơi địa linh nhân kiệt, non xanh nước biếc tại sao lại không có một y quán, một cửa hàng bán thuốc. Chẳng lẽ khi sinh sống ở một nơi sơn thuỷ hữu tình thì sức khoẻ con người tự nhiên tốt lên, không sinh bệnh, không cần uống thuốc sao?
Đỗ tam nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của Đỗ Văn Hạo, đang định hỏi thì thấy trước mặt có hai, ba người đi tới. Trong đó có một người mặc áo ngắn tay, cúc áo cũng không cài, phanh ngực. Bây giờ thời tiết đầu mùa đông, phần lớn người đi trên đường đã mặc thêm áo, một số người còn mặc thêm áo bông nhưng người này lại làm bộ, ưỡn ngực, nghênh ngang đi trên đường, có vẻ không có gì là lạnh cả.
Đỗ tam khẽ cau mày. Ông ta vội vàng kéo Đỗ Văn Hạo quay lại. Ngay khi Đỗ Văn Hạo vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì sau lưng hắn đã vang lên tiếng gầm như của sư tử. Chỉ cần nghe giọng nói đó cũng biết là người đó có luyện võ công.
"Đỗ lão tam, tại sao ngươi nhìn thấy Dương gia không chào hỏi đã bỏ đi hả?"
Nghe câu nói đó Đỗ tam đành phải đứng lại, ông ta cười vẻ miễn cưỡng, hai chân như có tảng đá nặng ngàn cân buộc vào, một lúc lâu mới quay lại được, khom người khẽ gật đầu nói: "Làm Dương gia chê cười. Tiểu nhân già rồi, mắt không nhìn rõ. Xin ngài tha thứ".
Đỗ Văn Hạo không quay người lại nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ ở đâu ra cái loại du côn giữa đường phố thế này. Hắn chỉ đứng yên, quay lưng về phía người đó.
Người nọ bước tới, nâng tay muốn đập vào vai Đỗ tam, theo bản năng Đỗ tam lùi lại né tránh, không ngờ ông ta giẫm lên chân Đỗ Văn Hạo. Đỗ tam vội vàng quay người lại nhận lỗi với Đỗ Văn Hạo.
"Này Đỗ lão tam, sao ngươi không giới thiệu với Dương gia vị bằng hữu này hả?"
Rõ ràng Đỗ tam không muốn nói chuyện với người này. Ông ta chỉ lầm bầm mấy tiếng, không nói gì.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi như rùa bò quay người lại. Người nọ sửng sốt khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo. Hắn thầm nghĩ rốt cuộc người này là nam hay nữ vậy nhỉ? Dáng người cao ráo, tuấn tú, mày rậm, mắt to. Mắt ngọc mày ngài. Nếu là con gái thì cũng được coi là một tuyệt sắc giai nhân.
Đỗ Văn Hạo không thèm nhìn người nọ, hắn nói với Đỗ tam: "Chưởng quỹ, không phải ông nói muốn dẫn ta đi xem nữa sao? Đi thôi" Nói xong Đỗ Văn Hạo đưa mắt ra hiệu cho Đỗ tam.
Thấy vậy Đỗ tam vội vàng chắp tay nói với người nọ: "Dương gia, thật xấu hổ. Nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ".
Nói xong Đỗ tam dẫn Đỗ Văn Hạo đi lên trước. Mấy người hầu đi sau người đó muốn bước tới ngăn cản hai người Đỗ Văn Hạo. Người nọ vung tay lên, mấy người hầu vội đứng lại. Một người hầu lớn tuổi nhất vội vàng lên tiếng: "Dương gia, rõ ràng người đó coi thường ngài. Hãy để tiểu nhân cho mấy người thu thập hắn, để hắn sau này không được để hai trong mắt của hắn lên đỉnh đầu nữa".
"Không được. Ta rất thích người này. Ngươi hãy xem người này cao ráo, xinh đẹp như vậy" Nói xong hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào lưng Đỗ Văn Hạo, khoé miệng nở một nụ cười âm hiểm.
Ba đầu tên người hầu sửng sốt sau đó hắn cũng phá lên cười ha hả. Mấy người hâu bên cạnh dù không hiểu lý do gì cũng phá lên cười hùa theo.
Đỗ Văn Hạo và Đỗ tam đi tới một chỗ rẽ thì rẽ sang một phố khác.
Vừa đi Đỗ Văn Hạo vừa hỏi: "Đỗ chưởng quỹ, người đó là ai?"
Nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy, Đỗ tam xấu hổ nói: "Đỗ lão đệ, nếu ta sớm biết chuyện đó làm lão đệ mât hứng, ta sẽ không rủ lão đệ ra ngoài chơi. Thật sự xin lỗi.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Việc này không liên quan tới Đỗ chưởng quỹ. Ta chỉ muốn biết người đó là ai?"
Đỗ tam khinh bỉ quay người lại sau nhổ bọt nói: "Đó là một lũ chó cậy thế chủ. Người đó tên là Dương Quang, hắn là tay chân của Dương Thiên hộ ở trong thành. Ngày thường hắn chuyên môn làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người. Dân chúng gặp hắn phải gọi hắn là Dương gia nhưng sau lưng lại gọi hắn là Dương bất hoạt, ý mong cho hắn chết sớm".
Hai người tìm một quán trà tĩnh lặng vào ngồi uống trà và ăn điểm tâm, trò chuyện.
Đỗ tam nói: "Vị Dương Thiên hộ đó không phải là người xấu, ngày thường vẫn cứu giúp cho dân chúng nhưng cái tên Dương bất hoạt này quả thực rất tàn ác".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Dương Thiên hộ không biết Dương bất hoạt làm điều ác ở bên ngoài sao?
Đỗ tam nói: "Nhiều năm trước Dương Thiên hộ mắc một loại quái bệnh, nhiều năm nằm liệt giường. Ông ấy có hai con gái nhưng đều lấy chồng ở xa. Bây giờ chỉ biết dựa vào tên Dương bất hoạt này nên sao có thể biết được?
Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy thương xót Dương Thiên hộ này. Trong đầu hắn xuất hiện một ý định. Hắn cười nhạt. Hắn cầm ấm trà lên rót đầy vào chung trà đã uống một nửa của Đỗ tam. Đỗ tam thấy vậy vừa vui mừng vừa sợ hãi, ông ta vội vàng đứng dậy cám ơn. Đỗ Văn Hạo khoát tay cười, ra hiệu cho Đỗ tam ngồi xuống.
"Đỗ lão ca, phiền lão ca hỏi thêm hộ ta mấy chuyện".
Đỗ tam gật đầu nói: "Có chuyện gì lão đệ cứ nói, cần gì phải nói tới hai chữ: Phiền toái?"Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho Đỗ tam ngồi sát vào hắn. Đỗ Văn Hạo thì thào mấy câu vào tai Đỗ tam, Đỗ tam liên tục gật đầu đồng ý.
Sau khi rời khỏi quán trà, Đỗ tam đưa Đỗ Văn Hạo quay về khách sạn rồi sau đó ông ta làm theo lời Đỗ Văn Hạo, đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Đỗ Văn Hạo đi vào khách sạn, hắn thấy Bàng Vũ Cầm đang ngồi trong đình hóng mát ở hậu viện. Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi lạnh. Hắn thấy Anh Tử với dáng vẻ tội nghiệp, trong tay cầm chiếc áo choàng đứng ở bậc thềm. Đỗ Văn Hạo dám chắc Bàng Vũ Cầm đang tức giận nên Anh Tử không dám vào vì vậy hắn bước tới nhận chiếc áo choàng, cười ra hiệu cho Anh Tử quay về phòng rồi hắn đi vào chỗ Bàng Vũ Cầm.
Khi Bàng Vũ Cầm phát hiện ra chiếc áo khoác lên vài nàng, tức giận quay đầu lại nhìn nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt tươi cười của Đỗ Văn Hạo đang đứng nhìn mình thì vội vàng đứng dậy thi lễ.
Đỗ Văn Hạo cầm bàn tay nhỏ bé đã lạnh giá của nàng, một tay hắn ôm vai nàng, nói nhỏ: "Ngoan nào, ở bên ngoài lạnh lắm. Mau vào phòng ngồi đi".
Bàng Vũ Cầm bĩu môi, phản đối: "Ở trong phòng rất buồn bực. Thiếp không muốn".
Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Có ta mà vẫn buồn bực sao?"
Lúc này Bàng Vũ Cầm mới tươi cười, để Đỗ Văn Hạo dìu nàg đi lên lầu.
Khi quay lại phòng, Đỗ Văn Hạo nhận thấy trên bàn có đặt hai đĩa bánh ngọt, một màu vàng, một màu xanh rất đẹp nhưng hình như chưa động qua. Đỗ Văn Hạo đỡ Bàng Vũ Cầm tới giường. Anh tử vội vàng cầm tới một cái đệm để Bàng Vũ Cầm dựa lưng sau đó nàng cởi giầy, đắp chăn cho Bàng Vũ Cầm. Cuối cùng Anh Tử lén liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, ánh mắt hiện ra vẻ oan ức, Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho nàng đi ra ngoài sau đó hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh giường.
"Có ấm hơn không? Hay để Anh tử mang chậu than vào trong phòng?"
Bàng Vũ Cầm lắc đầu nói: "Không cần, không lạnh".
Đỗ Văn Hạo cùng ngồi dựa lưng, hắn để Bàng Vũ Cầm nằm trong lòng mình. Một lúc lâu sau Bàng Vũ Cầm mới buồn rầu nói: "Tướng công, thiếp xin lỗi. Không phải thiếp cố tình, thiếp chỉ…".
Đương nhiên Đỗ Văn Hạo hiểu rõ thê tử của mình. Hắn biết nàng chỉ vô tình làm khó người khác. Lúc này tâm tình của nàng không tốt nên nhìn thấy ai cũng có cảm giác không vừa mắt mà thôi.
"Trong nhà này nàng là người khổ cực nhất thế nhưng nỗi khổ cực của nàng, chúng ta không ai có thể chia xẻ với nàng được vì vậy hông có ai oán giận hay trách cứ nàng câu nào. Ta nghĩ nếu chúng ta làm tốt việc của mình, nàng sẽ không buồn bực vì vậy khi nàng không vui đó là do chúng ta chưa làm tốt phần việc của mình. Đáng lý ra người nói xin lỗi phải là chúng ta, chứ không phải là nàng".
Nghe xong mấy câu này, Bàng Vũ Cầm vô cùng xúc động, nước mắt nàng rơi lã chã. Đỗ Văn Hạo vội vàng lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói nhỏ: "Ngoan nào. Tất cả mọi người đều biết nàng lo lắng, ai cũng muốn tìm ra cách nào đó nhưng vì ở đây lạ nước lạ cái. Nàng hãy cho mọi người thêm chút thời gian nữa, được không? Thôi được, đừng khóc nữa nếu không sau này bảo bối của chúng ta trông khó coi lắm".
Bàng Vũ Cầm nghe vậy thì ngừng khóc nhưng nàng vẫn nức nở nói: "Tất cả mọi người bận bịu như vậy thì chàng hãy mau làm cái gì đi".
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, hắn đi tới bàn bưng một chén trà nóng cùng một đĩa điểm tâm đi tới trước giường, đưa cho Bàng Vũ Cầm nói: "Nàng vừa ăn vừa nghe ta nói".
Bàng Vũ Cầm cầm một cái bánh trong đĩa rồi cầm chén trà từ tay Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, hắn chậm rãi kể lại những điều chứng kiến ngày hôm nay cho Bàng Vũ Cầm nghe.
Bàng Vũ Cầm kinh ngạc nói sau khi nghe Đỗ Văn Hạo kể xong: "Trên đời này lại có người xấu xa như vậy. Tướng công hãy để Nhuận Tuyết và Thanh Đại đi thu thập đồ xấu xa đó. Tướng công, với thân thủ của chàng bây giờ cũng thừa sức đối phó với loại người đó, vì sao chàng?"
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Bàng Vũ Cầm tốt hơn nhiều sau khi ăn xong mấy cái bánh, hắn nói tiếp: "Nói thật, nàng vẫn làn người hiểu lòng ta nhất. Thế nhưng việc này không thể nóng vội. Nàng hãy nghĩ xem: trong nhà chúng ta có nhiều người già, trẻ nhỏ. Chúng ta lại mới tới đây, không quen thung thổ. Chúng ta tới ở đây, còn nhiều thời gian thu thập đồ xấu xa đó. Thôi không nói với nàng chuyện này nữa kẻo nàng mất hứng. Bây giờ nàng hãy nói ta xem trước đó Nhược Vân, Nhược Vũ làm mấy món điểm tâm này cho nàng, sao nàng lại không ăn?"
.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương