Tống Y
Chương 468
Sau khi hầm ngầm dưới giếng được đào xong mấy ngày thì kinh thành lại xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa. Lần này còn khủng khiếp hơn lần trước. Tống Huy Tông, các hoàng tử, các Vương tử và các đại thần đang ở đại điện tế lễ Tống Triết Tông đã gặp nạn. Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, trưởng công chúa, Hướng Hoàng hậu mất tích.
Tào Vương gia thừa dịp khởi binh, cướp Hoàng quyền.
Cũng trong ngày xảy ra động đất, cả nhà Bàng Vũ Cầm cùng với Tuyết chưởng quỹ, Bàng Cảnh Huy, Trang Huýnh Mưu hẹ nhau ra ngoài thành làm lều bên cạnh đường để tiễn đưa linh cữu của Tống Triết Tông. Điều rất kỳ quái là động đất chỉ xảy ra trong kinh thành. Bên ngoài thành hầu như không xảy ra chuyện gì nên mọi người mới thoát nạn.Sau khi xảy ra động đất, mọi người quay vào trong thành ngay. Khi đó cả kinh thành đã bị phá huỷ. Sau khi thăm dò tin tức mới biết tân Hoàng đế Tống Huy Tông đã chết, Tào Vương gia đã xưng đế. Ngay lập tức Tào Vương đã cho phong toả các cổng thành, lùng sục bắt người khắp nơi. Sau đó Tiêu công công cho người tới mật báo Tào Vương gia muốn bắt người nhà của Đỗ Văn Hạo, kể cả bằng hữu thân thiết Trang Huýnh Mưu.Lập tức Bàng Vũ Cầm chuyển mọi người tới hầm ngầm ở quỷ trạch. Điều rất may mắn là trận động đất không gây tổn hại tới chiếc giếng và hầm ngầm đã đào. Bọn họ không dám quay về phủ nữa. Nhưng cũng may là bọn họ không quay về đó vì dù toà phủ đệ đã hoàn toàn đổ nát nhưng người của Tào vương gia vẫn lấy đi những gì còn quý giá sót lại, chờ ở đó ôm cây đợi thỏ.
Bàng Vũ Cầm phái Ngô Thông, Ngốc béo đi thăm dò tin tức. Sau khi hai người quay về thì biết Tào Vương gia đã hạ chỉ miễn toàn bộ chức cụ của Đỗ Văn Hạo, vu cho hắn tội cấu kết với Bạch Y Xã tạo phản, cho bộ Hình ra công văn truy bắt hắn và người nhà.Lúc đó toàn thành đã bị giới nghiêm, căn bản là không thể ra khỏi thành. Tất cả chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng ở hầm ngầm dưới giếng. Đồng thời ngày nào Bàng Vũ Cầm cũng phái người tới chờ gần Hoàng cung, chờ Đỗ Văn Hạo quay về bởi vì nàng biết Đỗ Văn Hạo nhất định quay về tìn mọi người.
Trong lúc đó Tào Vương gia hạ chỉ thay mới toàn bộ thống lĩnh chỉ huy lộ quân Hoài Nam. Viên thống lĩnh này đã lợi dụng hai lần xảy ra động đất ở kinh thành, kinh thành bị san thành bình địa, nạn dân ở khắp nơi, không ủng hộ hành động soán vị vủa của Tào Vương, dẫn binh khởi sự, giết thái giám truyền chỉ của Tào Vương.Tào Vương tức giận phái binh tiến đánh. Văn thần cầm quân Tào Vương để bị thảm bại, không thể rút quân quay về kinh thành.
Trong lúc đó bộ lạc Nữ Chân ở Đại Liêu với thế mạnh như gió cuốn đã đánh chiếm phần lớn lãnh thổ Đại Liêu, bắt đầu quấy nhiễu biên giới Đại Tống. Tào Vương bất đắc dĩ triệu tập quân đội lên phía bắc đối phó với người Nữ Chân.
Các lộ quân khác thấy viên thống lĩnh này khởi binh thành công, tân Hoàng đế không thể làm gì được nên tất cả các lộ quân đều noi theo, tuyên bố thoát ly triều đình, tự lập làm vua. Tào Vương bất lực không làm gì được, không đánh dẹp được. Các lộ binh mã vì muốn mở rộng thế lực của mình mang quân đánh lẫn nhau. Thiên hạ trở nên đại loạn.
Đỗ Văn Hạo cũng kể cho mọi người nghe nguy hiểm gặp phải ở Tây Hạ. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm khi nghe nói trong cùng một lúc ở ba nước Đại Tống, Đại Liêu, Tây Hạ đều xảy ra động đất, ba Hoàng đế cùng gần như tất cả các văn võ đại thần đều mất mạng, trong lòng càng lo lắng hơn khi nghe nói bây giờ người Nữ Chân đã đánh chiếm Đại Liêu, trong khi đó thì Đại Tống rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy.
Đỗ Văn Hạo nhớ tới hậu đãi của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao với mình, trong lòng hắn vô cùng buồn bã khi nghe nói bây giờ không biết nàng ở nơi nào. Dù Cao Thao Thao lớn tuổi hơn hắn khá nhiều nhưng tình cảm với hắn rất chân thành, tha thiết. Trong lòng Đỗ Văn Hạo vẫn cảm thấy áy náy nhưng lại không biết đi tìm nàng ở đâu. Hắn chỉ thầm mong nàng không rơi xuống khe nứt trong trận động đất, đang ở một nơi nào đó chờ hắn.
Trong hầm ngầm có rất nhiều người nên không thể sắp đặt ở theo gia đình vì vậy Đỗ Văn Hạo sắp xếp nam ở một nơi, nữ ở một nơi, một phòng sinh hoạt chung, còn có một phòng vệ sinh và kho.
Sau khi mọi người thương lượng với nhau, cảm thấy cứ ở trong hầm ngầm thì hoàn toàn không ổn, muốn nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi về hướng nam, thoát ra khỏi phạm vi thế lực của Tào Vương.
Đỗ Văn Hạo sai Hứa Văn Cường dẫn theo hộ vệ, cải trang ra ngoài điều tra xem hiện tại các cổng thành canh gác rất nghiêm ngặt hay không. Không có khả năng để nhiều người cùng đi thoát khỏi thành vì vậy tất cả chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi.
Vương Nhuận Tuyết khóc lóc thảm thiết khi biết tin phụ thân mình chết thảm, Hoàng thượng đã ân chuẩn chôn cất cùng Tống Triết Tông. Nàng muốn tới tế linh hồn nhưng bây giờ bên ngoài kiểm tra rất nghiêm ngặt nên đành thôi.
Cuối cùng Hứa Văn Cường ra ngoài điều tra đã quay về mang theo một tin vừa làm Đỗ Văn Hạo vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn nói có rất nhiều nạn dân từ phương bắc tràn về, trong thành chật ních người, người ra vào cổng thành rất nhiều. Quan binh đã không còn kiểm soát được tình hình.
Đỗ Văn Hạo quyết định thừa dịp hỗn loạn này trốn ra khỏi thành.
Sau khi mọi người cải trang xong, thương lượng nơi tập trung sau khi ra khỏi thành, nhân dịp trời tối lần lượt ra khỏi quỷ trạch, lẫn vào những nạn dân trong thành tìm cách ra khỏi thành.
Từ quỷ trạch tới cổng thành phải đi ngang qua sở quân khí. Sở quân khí đã trở thành một đống đổ nát, các binh tượng cũng đã bỏ trốn hết. Khắp sở quân khí chỉ còn các tử khi thối rữa bốc mùi nồng nặc.
Đây chính là nơi Đỗ Văn Hạo ký thức giấc mộng nước giầu, binh mạnh. Bây giờ giấc mộng đã tan, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Khi đi về phía trước đã nhìn thấy cổng thành mờ mờ ở phía xa, dòng người chạy nạn vẫn không ngừng ra vào. Sau khi nghe ngóng tin tức thì được bước dù việc kiểm tra đã tương đối nới lỏng nhưng vẫn ngăn cản dân chạy nạn ra khỏi thành. Trong khi đó dân chạy nạn vào thành càng nhiều. Tất cả đều bị ngẽn lại ở hai bên cổng thành.
Trong khi Đỗ Văn Hạo đang lo lắng thì hắn nghe thấy từ xa vang lên tiếng quát mắng: "Cút ngay! Cút ngay! Hoàng thượng tới, còn chưa cút mau! Muốn chết hả?"
Tiếp theo đó là tiếng quất của roi da và tiếng kêu gào thảm thiết. Dòng người chạy loạn nhất thời rối loạn. Người người chen chúc nhau giạt sang hai bên đường. Sau đó từ phía xa xuất hiện một toán kỵ binh đang phi tới. Nhiều người không kịp né tránh, bị ngựa giẫm chết.
Hứa Văn Cường và đội hộ vệ lập tức hình thành một vòng tròn, vây gia quyến của Đỗ Văn Hạo vào giữa.
Thấy vậy Đỗ Văn Hạo thầm kêu không hay rồi. Tào Vương rút lui khỏi kinh thành chứng minh quân Nữ Chân đã tiến gần tới kinh thành. Bây giờ mang cả nhà chạy trốn, căn bản không thể chạy nhanh được. Trong tình hình nhất định phải gấp rút đi nhanh thoát khỏi quân địch hay có thể gặp phải loạn quân nhưng chỉ dựa vào mười mấy hộ vệ, căn bản không thể đủ để bảo vệ người già và phụ nữ.
May mắn là bọn họ mới rời khỏi quỷ trạch, Đỗ Văn Hạo lập tức hạ lệnh cho mọi người tìm cách quay lại hầm ngầm dưới quỷ trạch.
Mọi người không biết lý do phải quay về nhưng vì Đỗ Văn Hạo đã quyết định nên đành nghe theo. Dưới sự hộ tống của đội hộ vệ, mọi người rời khỏi dòng người, rời khỏi đường phố chính, vượt qua những đống đổ nát, quay về quỷ trạch, lại theo thứ tự đi xuống hầm ngầm.
Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại cảnh giới không cho mọi người ra ngoài. Hắn mang theo Hứa Văn Cường và mấy hộ vệ quay trở lại đường phố chính.
Mất người nấp cạnh những đống đổ nát quan sát tình hình hai bên đường.
Lúc này trên đường cái đã xuất hiện rất nhiều đội binh lính, đứng thành hàng hai bên đường, đẩy dân chạy nạn sang hai bên. Tiếng la hét, kêu khóc vang trời. Vì có rất nhiều người chưa kịp tránh đi đã bị đánh chết, giẫm chết nên trên đường ngổn ngang thi thể của dân chạy nạn.
Hiển nhiên Tào Vương gia vẫn chưa đi ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo dẫn hộ vệ đi tới đống đổ nát ở sở quân khí. Hắn căn cứ theo trí nhớ của mình tìm tới khu thí nghiệm hoả khí.
Điều làm hắn vô cùng mừng rỡ trên khu thí nghiệm hoả khí có bảy, tám khẩu pháo đúc bằng sắt, bên cạnh còn có mấy hòm đạn pháo, có cả đạn bằng sắt nhưng cũng có cả đạn bằng đất sét, còn có cả mấy hòm thuốc nổ. Rõ ràng là khi xảy ra động đất, ở đây đang chuẩn bị thí nghiệm bắn hoả pháo.
Bởi vì các thợ thủ công đã chết trong trận động đất nên Tào Vương gia không biết hoả pháo dùng làm việc gì. Bọn họ chưa thấy vật này bao giờ, hơn nữa còn quá nặng nên vất ngay tại chỗ, không để ý tới. Dân chạy nạn cũng không hứng thú với những khẩu pháo nằm bất động nên chúng vẫn nằm tại chỗ cho tới giờ.
Đỗ Văn Hạo phân công hộ vệ chuyện hoả pháo lên các đống đổ nát. Từ nơi đó có thể bao quát cả đường phố.
Mặc dù có binh lính cảnh giới từ xa nhưng vì khi ấy hoả pháo vẫn chưa xuất hiện, những binh sĩ này chưa từng nhì thấy trước đó nên không biết mấy người Đỗ Văn Hạo đang làm gì. Khắp nơi tràn ngập dân chạy nạn đang tìm kiếm thứ gì đó nên binh lính cũng nghĩ mấy người Đỗ Văn Hạo cũng làm như dân chạy nạn nên chỉ đứng nhìn từ xa, không tới ngăn cản.
Sau khi cố định xong mấy khẩu hoả pháo, Đỗ Văn Hạo tự mình ra tay. Hắn cho thuốc nổ vào trong hoả pháo, nhắm ra ngoài đường phố.
Ngay khi mọi thứ chuẩn bị xong thì lại vang lên tiếng quát mắng né tránh. từ xa xa một đội binh giáp đang tiến lại. Đội nghi thức đao kiếm sáng loáng, uy phong lẫm liệt.
Đỗ Văn Hạo thầm mắng chửi Tào Vương này. Chạy nạn mà còn bày trò sĩ diện. Lão Tử cho ngươi bày này!
Một lần nữa Đỗ Văn Hạo chỉnh khẩu đại pháo, hắn cầm một cây đuốc đứng đợi.
Cuối cùng một chiếc xe ngựa có ô lớn màu vàng xuất hiện. Đó chính là dấu hiệu của Hoàng đế.
Trong lúc này Tào Vương đang ngồi trong xe. Tâm trạng hắn rất nóng vội. Mới lúc trước hắn nhận được tin bẩm báo đại quân Nữ Chân đã xuôi nam, quân đội của hắn đã sụp đổ, bỏ trốn khắp nơi. Quân tiên phong của Nữ Chân đang thẳng tiến tới kinh thành. Bây giờ chúng chỉ còn cách kinh thành chưa tới một trăm dặm. Trong khi đó lòng quân của Cấm quân bốn xung quanh kinh thành đã dao động, chỉ e là không ngăn cản được đại quân Nữ Chân tấn công. Tào Vương tự biết hoàn cảnh của mình nên lập tức hạ lệnh chạy nạn về phương nam.
Khi đội ngũ ra tới ngoài, không hiểu tại sao trống ngực Tào Vương gia đập mạnh hơn nhiều. Tóm lại là hắn có cảm giác có cái gì đó không ổn. Có lẽ là tiếng kêu khóc của nạn dân hai bên đường, hay là tiếng quát mắng của binh lính. Tóm lại là một cảm giác rất khó chịu, Tào Vương gia cau mày, đẩy màn xe, thò đầu ra ngoài quan sát.
Ngay trong tích tắc đó, Tào Vương gia nhìn thấy ở trên đống đổ nát cách đó không xa có hoả quang loé lên. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Một vật tròn bay về phía hắn nhanh như chớp.
Tào Vương gia kinh hãi gào lên, theo tiềm thức hắn giơ tay che mặt nhưng hắn đã không biết rằng vật này là thứ không thể ngăn cản bằng tay.
Ầm một tiếng, vật hình tròn đó đập nát chiếc xe ngựa xa hoa của hắn. Một tiếng nổ vang lên, lập tức chiếc xa bốc cháy hừng hực.
Thì ra phát đạn pháo mà Đỗ Văn Hạo bắn ra là đạn cháy mà mấy người Lý Hoàng đã làm theo yêu cầu của hắn.
Ngọn lửa bao quanh người Tào Vương gia. Âm thanh kêu gào thảm thiết của hắn vang vọng. Tào vương gia nhảy khỏi xe, hai tay vung loạn xạ. Ngọn lửa đã nuốt trọn người hắn. Binh lính bốn phía xung quanh vội vàng chạy tới dập lửa.
Nhưng đúng lúc đó mấy tiếng nổ khác lại vang lên. Mấy viên đạn pháo khác bay tới nổ bốn phía xung quanh chiếc xe ngựa, biến bốn xung quanh Tào Vương gia thành một biển lửa.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả. Hắn vốn định dùng đạn sắt hình tròn nhưng nếu đạn sắt bắn không trúng thì sẽ không gây thương tổn gì cho Tào Vương gia. Đỗ Văn Hạo đập nát một viên đạn đất sét, phát hiện bên trong viên đạn có lưu huỳnh, dầu lửa để đốt cháy đồ vật. Hắn biết viên đạn này là đạn cháy nên quyết định lắp đạn đất sét vào tất cả những khẩu pháo. Lúc trước đạn đất sét này chưa bắn thử, Đỗ Văn Hạo cũng không biết có dùng được không nhưng hắn vẫn cứ đánh cuộc, không ngờ lại thành công.
Những tiếng nổ chưa từng nghe thấy liên tiếp vang lên làm lũ ngựa hoảng sợ, hí lên rồi chạy loạn ra bốn phía xung quanh. Ngay sau đó những viên đạn cháy liên tiếp bay tới đốt cháy tướng sĩ và các đại thận đi theo Tào Vương gia, cả ngựa cũng bị ngọn lửa thiêu cháy. Thân mình còn chưa lo nổi nên không còn ai cố sức tới cứu Tào Vương gia.
Lúc này trời đã lạnh, Hoàng bào bằng tơ lụa của Tào Vương gia lại là chất dẫn lửa rất tốt, bên trong hắn lại còn mặc quần áo bông nên càng không thể cở ra nhanh được. Những thái giám và binh sĩ tới cứu hắn lại không thể nào tìm ra nước dập lửa chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên Tào Vương gia nhanh chóng biến thành một ngọn đuốc sống đang nhảy múa.
Lúc này đội ngũ đã tán loạn. Toàn thân Tào Vương gia bốc lửa, vung chân múa tay kêu gào thảm thiết. Một chiến mã kinh hãi hất tung tên lính trên lưng xuống sau đó lồng lên bỏ chạy. Trước tiên chiến mã hất ngã Tào Vương gia rồi hai chân sau nặng nề giẫm nát lồng ngực Tào Vương gia.
Âm thanh thảm thiết của Tào Vương gia là kết quả của lửa thiêu cùng chiến mã giẫm nát ngực.
Sau chiến mã này còn mấy chiến mã khác cũng hoảng sợ chạy theo. Dưới vó ngựa hoảng loạn, Tào Vương gia bị giẫm nát nhừ.
Không biết khi đó có ai đó gào lên: "Quân Nữ Chân đã tới sát thành rồi. Chạy mau!".
Cả con phố lập tức vô cùng hỗn loạn. Dân chạy nạn trước đó bị binh lính đẩy sang hai bên đường, không còn nhẫn nhịn được, tất cả vùng lên đẩy binh lính, điên cuồng chạy ra ngoài thành.
Vô số bàn chân giẫm đạp lên thân thể hấp hối của Tào Vương gia. Tới khi dân chạy nạn bỏ chạy hết nhưng tên lính vô cùng sợ hãi khi nhận ra thi thể của Tào Vương gia đã bị giẫm nát, không còn nhận ra hình người.
Đỗ Văn Hạo vô cùng vui vẻ, hắn thừa dịp hỗn loạn dẫn theo hộ vệ rời khỏi đống đổ nát sở quân khí quay về hầm ngầm ở quỷ trạch.
Vào ban đêm, từ dưới giếng khô, bọn họ nghe thấy tiếng kêu là vang trời bên ngoài, tiếng kêu la vang lên không ngừng bên tai mọi người, kéo dài suốt một buổi đêm.
Ngày hôm sau âm thanh đó biến mất, Đỗ Văn Hạo vẫn không dám mạo hiểm ra ngoài kiểm tra. Hắn đợi sau hai ngày mới phái Hứa Văn Cường cùng hai gã hộ vệ thận trọng rời khỏi giếng khô ra ngoài điều tra tình hình.
Mấy người nhanh chóng quay lại báo tin, tâm trạng vừa vui mừng, vừa sợ hãi nói: bên trong thành gần như không còn bóng người, ngoài trừ thi thể của những người đã chết và dân chạy nạn tàn phế. Sau khi hỏi thăm tình hình mới được biết khi quân Nữ Chân đánh vào thành đã xảy ra chém giết với quân Tống, chém chết rất nhiều quân Tống, quân Tống bỏ trốn, dân chạy nạn trong thành cũng chạy hết. Trong thành không còn một ngôi nhà nguyên vẹn, cũng không còn tài sản gì vì vậy quân Nữ Chân bỏ thành đánh về phía nam.Lúc này Đỗ Văn Hạo mới quyết định rút đi.
Khi ra khỏi hầm ngầm, quả nhiên trên mặt đất có vô số thi thể. Các thi thể đã bắt đầu thối rữa. Mùi hôi thối, tanh tưởi của tử thi trong thành vô cùng nồng nặc, sộc vào mũi là con người rất khó chịu, không thở nổi. Đỗ Văn Hạo bảo mọi người dùng khăn bông ướt che miệng, khi đó mới dễ chịu đôi chút.
Trong thành không có bóng dáng binh lính. Đi trên những con đường đầy thi thể, nhóm người của Đỗ Văn Hạo rời khỏi thành. Đỗ Văn Hạo đi tới chỗ gửi ngựa trước đây nhưng nơi đó không còn bóng người nào. Nhất định là khi người Nữ Chân đánh tới, những thành viên đội đặc chiến coi ngựa bất đắc dĩ phải bỏ trốn.
Bây giờ người Nữ Chân đã làm chủ mảnh đất này. Nếu đi trên đường nói không chừng sẽ đụng phải quân Nữ Chân, Đỗ Văn Hạo quyết định đi theo đường nhỏ, tránh thành thị đi về hướng nam.
Trên đường đi cũng gặp phải quân cường đạo hay tặc phỉ nhưng nhóm của Đỗ Văn Hạo nhiều người, lại có đội hộ vệ và thành viên đội đặc chiến nên suốt đường đi vẫn hoàn toàn vô sự.
Nhóm người chạy nạn của Đỗ Văn Hạo bao gồm già trẻ lớn bé của mấy nhà. Trẻ nhỏ lần lượt là tiểu đệ đệ của Bàng Vũ Cầm, con của phụ thân Bàng Cảnh Huy và tiểu thiếp Ngọc nhi mới hai, ba tuổi, tiểu muội muội Đậu Đậu năm nay mới sáu tuổi, đứa con mới một, hai tuổi của Trang Huýnh Mưu, vẫn còn phải đang bế bồng trên lưng vẫn có thể trèo đèo vượt suối được nhưng vấn đề là Bàng lão thái thái tuổi đã cao, Bàng Vũ Cầm đã mang thai bảy, tám tháng, việc trèo đèo lội suối rất cực nhọc. Các thành viên đội đặc chiến làm hai chiếc cáng tre, chậm rãi cáng hai người đi trên những đoạn đường hiểm trở. Những đoạn đường bằng phẳng thì để hai người tự đi nên hai người cũng không quá mệt nhọc.
Dìu già dắt trẻ gian khổ hơn một tháng trời cuối cùng cũng vượt qua vùng đất khống chế của Tào Vương, tới nơi không có quân Nữ Chân xâm nhập. Lúc này Đỗ Văn Hạo mua mấy chiếc xe lớn, mọi người ngồi xe đi theo hướng tây nam, đi về phía nước Đại Lý.
Khi đi trên đường Hồ Nam, đi qua các trạm kiểm soát trên đường mới được biết đoạn đường này bị canh phòng rất nghiêm ngặt, lại là người của Bạch Y Xã. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo còn biết thủ lĩnh của toán quân này là mười mấy người hắn thả lần trước.
Đỗ Văn Hạo không muốn lộ diện nhưng hắn nhớ ra lần trước Bạch Y Xã đã gửi ở chỗ hắn Thánh quyển chí bảo, hắn liền bảo Lâm Thanh Đại cầm Thánh quyển, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Bạch Y Xã, để Thánh quyển lên thư án. Sau khi Lâm Thanh Đại nhìn thấy đối phương vô cùng vui mừng nhìn thấy Thánh quyển, phái người ra dò xét xung quanh mới lặng lẽ biến mất.
Nhóm người của Đỗ Văn Hạo tiếp tục lên đường. Trên đường đi nghe được tin tức rằng Tào Vương gia đã chết vì bị hành thích. Các lộ quân của hắn chia năm xẻ bảy, đều tự làm theo ý mình. Quân Nữ Chân đánh qua địa khu bình nguyên, chiếm kinh thành Khai Phong của Bắc Tống thì bị vùng núi ngăn trở, không tiếp tục xuôi nam nữa mà quay sang tấn công Tây Hạ.
Có thể nói Bắc Tống đã diệt vong thế nhưng không còn hình bóng của Nam Tống vì lịch sử đã hỗn loạn sau này có thể thành lập Nam Tống hay không thì vẫn chưa ai hay biết.Đoàn người của Đỗ Văn Hạo một mạch xuôi nam.
Trên đời nếu không có sự trìng hợp thì không bao giờ có chuyện. Đỗ Văn Hạo nghe được tin tức của Lý Phố. Đội quân của hắn đã phát triển tới hơn một vạn người, khống chế một vùng đất rộng lớn, mà quãng đường tới Đại Lý không còn xa, chỉ mấy ngày đường nên Đỗ Văn Hạo hạ lệnh cho Hứa Văn Cường mang theo đội hộ vệ và thành viên đội đặc chiến đi tìm Lý Phố nương tựa, tạo dựng sự nghiệp, không nên theo hắn tới Đại Lý.
Ban đầu nhóm của Hứa Văn Cường không đồng ý. Đỗ Văn Hạo kiên trì thuyết phục. Hắn nói hai thiếp của hắn và Vương Nhuận Tuyết hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho mọi người, hơn nữa đoạn đường này đã rất an toàn, trên đường đi rất trật tự, nghiêm chỉnh, không còn nạn thổ phỉ, không cần phải tới Đại Lý nữa. Hắn không muốn ngăn cản tiền đồ của mọi người.
Hứa Văn Cương nghe Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy. bản thân họ cũng muốn ra đi tạo dựng tương lai cho mình nên liền dập đầu cáo biệt. Hứa Văn Cường mang theo đội hộ vệ và những thành viên đội đặc chiến còn lại đi tìm Lý Phố.
Đỗ Văn Hạo cùng người nhà và người nhà của Bàng Cảnh Huy, Trang Huýnh Mưu tiếp tục đi về phía nam. Đoạn đường này không có gì đáng nói. Cuối cùng bọn họ cũng tiến vào đất Đại Lý.
Ở vùng biên giới có rất nhiều dân . chạy nạn chạy vào Đại Lý. Đại Lý không còn phong toả dân chạy nạn nữa vì Đại Lý có rất nhiều đất chưa khai khẩn, cần rất nhiều nhân lực. Nhiều dân chạy nạn tới Đại Lý có thể làm gia tăng dân số lên rất nhiều nhưng cũng tăng thêm rất nhiều sức lao động quý giá vì vậy không những Đại Lý đã không ngăn cản mà còn cứu giúp những thứ cần thiết cùng với định rõ vùng đất khai khẩn cho dân chạy nạn.
May mắn là Bàng Vũ Cầm đã đoán trước tình thế không hay sắp tới nên cho đào hầm ngầm, đồng thời nàng đã cho di chuyển rất nhiều vàng bạc, châu báu nên khi ba nhà chạy tới Đại Lý vẫn rất sung túc.
Từ một Đại Tống binh mã loạn lạc đi vào một Đại Lý quốc thái dân an, nhìn cảnh chim hót, hoa nở, nam đồng ruộng, nữ dệt vải, thôn phụ giặt vải bên bờ sông, cảnh tượng điền viên đó làm mọi người vô cùng vui sướng..
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương