Tống Y
Chương 466
Đội trưởng đội hộ vệ Hứa Văn Cường dẫn đội hộ vệ bảo vệ Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ.Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ tới tấm bản đồ mà khi trước tiểu Hoàng đế muốn cho hắn xem. Vì để Đỗ Văn Hạo không nghi ngờ nên tiểu Hoàng đế đã sử dụng bản đồ biên giới Tây Hạ thực sự. Đây là một tư liệu rất quan trọng nên Đỗ Văn Hạo quay đầu lại tìm.
Thi thể của tiểu Hoàng đế Sùng Tông và mấy người Ngôi Mã đã rơi xuống khe sâu. Cũng may tấm bản đồ đã mở ra tương đối nhiều nên rớt trên thành giường. Sau khi tìm được bản đồ, Đỗ Văn Hạo liền cất vào trong người.
Đỗ Văn Hạo đi cà nhắc dẫn theo tam nữ được Hứa Văn Cường và đội hộ vệ bảo vệ bắt đầu phá vòng vây ra ngoài.
Khắp nơi trên mặt đất đều là các khe sâu, phải cẩn thận né tránh. Một khi rơi xuống đó thì chỉ mất mạng.
Ngay khi tiến ra ngoài hoàng cung thì thấy bên ngoài Hoàng cung có rất nhiều binh lính Tây Hạ. Hứa Văn Cường cùng đội hộ vệ muốn nghênh chiến nhưng Đỗ Văn Hạo đã cản lại: "Không được liều mạng nếu không một khi quân địch phát hiện ra tung tích của chúng ta thì rất phiền toái. Hãy lập tức thay trang phục của quân Tây Hạ rồi đi ra ngoài".
Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể của binh lính Tây Hạ bị chết vì động đất. Đội hộ vệ vội vàng thay đổi quần áo, Đỗ Văn Hạo cùng tam nữ cũng thay trang phục quân Tây Hạ, cầm đao kiếm sau đó hô loạn lên, tản ra xung quanh, ra vẻ tìm kiếm rồi bí mật đi ra ngoài.
Ngay lúc đó sấm chớp nổi lên ầm ầm, phá nát bầu trời. Những hạt mưa to như hạt đầu nành rơi xuống rồi sau đó mưa mỗi lúc một to, cuối cùng là mưa như trút nước.
Trận mưa này đã trở thành màn yểm hộ tốt nhất cho mấy người Đỗ Văn Hạo. Cho dù có đứng đối diện nhau cũng rất khó nhận ra đối phương. Đội hộ vệ vây xung quanh bốn người Đỗ Văn Hạo, dưới sự che trở của cơn mưa, tất cả nhanh chóng thoát khỏi Hoàng cung, lẩn vào trong đống đổ nát.
Trận động đất kinh thiên động địa này gần như san phẳng cả phủ Hưng Khánh. Khắp nơi toàn là dân chạy nạn may mắn sống sót kêu gào.
Dân chạy nạn bị thương cần cứu chữa ra cùng với thi thể của những người chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, lẫn lộn với những đống đổ nát. Mấy người Đỗ Văn Hạo cũng muốn cứu người nhưng chỉ sợ đi cứu người thì bản thân mình không thể chạy thoát nên cũng chỉ đành kiên cường bước nhanh qua.
Tường thành cũng đã sụp xuống, trở thành một đống đất đá khổng lồ. Đám người Đỗ Văn Hạo đi qua đống đổ nát, đi qua sông đào bên ngoài thành đã bị đất đá vùi lập, cuối cùng cũng trốn thoát khỏi phủ Hưng Khánh.
Trên đường đi bọn họ gặp một toán kỵ binh Tây Hạ. Bọn họ lợi dụng trang phục quân Tây Hạ, chặn đám kỵ binh này lại sau đó đột nhiên ra tay, tiêu diệt đám kỵ binh đó, cướp lấy chiến mã rồi bỏ trốn về hướng nam.
Bởi vì Nhiếp Chính Vương Tây Hạ, tân Hoàng đế Sùng Tông đều bị chết. Tây Hạ lâm vào cảnh rắn mất đầu, lập tức hỗn loạn.
Hơn nữa bọn họ mặc quân phục của binh lính Tây Hạ nên dọc đường không bị kiểm tra ngặt nghèo.
Tấm bản đồ Đỗ Văn Hạo lấy được rõ ràng hơn rất nhiều so với bản đồ Đại Tống có được. Thậm chí trên bản đồ còn ghi rõ nơi đóng quân Tây Hạ. Trên đường đi nhóm người của Đỗ Văn Hạo vốn cẩn thận né tránh những nơi này. Nhưng điều làm người khác ngạc nhiên chính là những quân doanh đó không có quân Tây Hạ, ngay cả quân canh gác cũng không có, giống như đại quân trong quân doanh bị bốc hơi chỉ trong vòng một đêm.
Càng gần tới biên giới Đại Tống điều này càng rõ ràng.
Đỗ Văn Hạo không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng mình. Hắn phái ra mấy tên hộ vệ, tìm bắt một binh sĩ Tây Hạ ở lại giữ quân doanh tra hỏi thì mới biết tất cả đại quân Tây Hạ trong quân doanh đều bị rút lên phía bắc chống lại quân Nữ Chân đang hung tợn tấn công. Đại bộ phận quân Tây Hạ vốn đóng ở biên giới Hạ Tống đã bị điều lên phía bắc.
Đỗ Văn Hạo cực kỳ vui mừng. Việc quân bộ tộc Nữ Chân tấn công Đại Liêu là có thật. Hơn nữa Đại Liêu đã đi tong, quân Nữ Chân bắt đầu tấn công Tây Hạ. Tây Hạ muốn liên kết đồng minh với Đại Tống để bảo toàn lực lượng đối phó với quân Nữ Chân nhưng tiểu Hoàng đế nóng vội báo thù, chỉ nghĩ tới điều trước mắt, ra tay hành thích hắn. Có lẽ tiểu Hoàng đế Sùng Tông muốn đổ cái chết của hắn vì động đất hay bị loạn dân giết chết. Đó chính là điều giải thích hợp lý nhất với Đại Tống nhưng không ngờ không thể báo thù mà còn bị giết.
Lúc này đại bộ phận quân Tây Hạ ở biên giới Tống Hạ đã được điều lên phía bắc. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Lúc này Tây Hạ hứng chịu hai trận động đất, những nhân vật cầm quyền đều đã chết, trong nước đại loạn. Đây chính là cơ hội xuất binh trời ban vì vậy Đỗ Văn Hạo như có lửa đốt. Hắn chỉ muốn ngay lập tức quay về phủ Hoàn Châu, chuẩn bị thống lĩnh đại quân tấn công Tây Hạ.
Trên đường đi không bị cản trở nên chỉ sau một ngày đêm đã chạy về tới biên giới Đại Tống. Lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tất cả cởi bỏ quân phục Tây Hạ, chuẩn bị vượt qua phòng tuyến bị phong toả.
Từ xa đã nhìn thấy chiến trại. Cứ mỗi năm trăm thước lại có một toà chiến trại. Với chiến thuật thận trọng tiến chắc về phía trước, bên trong chiến trại bố trí sàng nỏ bắn xa, Thần tý cung làm vũ khí hoả lực, lại còn có phong hoả đài báo động. Bên trong chiến trại cũng có rất nhiều lương thực và nước uống.
Đỗ Văn Hạo không dám tuỳ tiện tiên lên. Nếu cứ xông tới một cách bừa bãi, bị quân Tống ngộ thương mới là điều đáng tiếc nhất. Trước tiên Đỗ Văn Hạo cho các hộ vệ đứng bên ngoài tầm bắn của cung, nỏ, la lớn thân phận của hắn.
Thế nhưng bên trong những chiến tại đó vẫn không có phản ứng nào.
Lập tức Đỗ Văn Hạo cử hai hộ vệ giơ cao hai tay tiến về phía các chiến trại. Hai người vừa đi vừa gào to thân phận của hắn.
Từ xa Đỗ Văn Hạo thấy hai người đã tới gần chiến trại nhưng hắn vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào từ phía các chiến trại. Trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái sau đó hắn nhìn thấy hai người đi vào trong chiến trại.
Một lát sau hai người đi ra, vội vàng chạy về phía Đỗ Văn Hạo. Khi tới gần Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt ngơ ngác của hai người thì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Một hộ vệ nói: "Hồi bẩm Quốc Công gia, chiến trại trống rỗng".
"Trống rỗng?" Đỗ Văn Hạo trừng mắt hỏi.
"Đúng vậy. Không có bất kỳ ai" Một hộ vệ thở hổn hển nói: "Vũ khí, trang bị cùng lương thực cũng không còn. Người không thấy đâu. Chỉ là một toà chiến trại trống rỗng. Hơn nữa bên trong rất lộn xộn".
Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng cảm thấy lưng mình giá lạnh. Đỗ Văn Hạo lại ra lệnh cho mấy hộ vệ khác đi tới xem xét các chiến trại bên cạnh.
Các hộ vệ đó nhanh chóng quay lại. Kết quả đều giống nhau. Bên trong chiến trại trống rỗng, không có người, không vũ khí, không trang bị, không lương thực.
Đỗ Văn Hạo cau mày, hắn giục ngựa đi tới một chiến trại. Quả thật bên trong chiến trại trống rỗng, không có một người nào. Vương Nhuận Tuyết tái mặt hỏi: "Có phải là gặp quỷ không? Bọn họ đều bị quỷ bắt hết rồi hả?"
Đỗ Văn Hạo không nói. Hắn cẩn thận quan sát khắp chiến trại, không có vết máu. Rõ ràng không phải bị kẻ thù đánh chiếm rồi rút đi. Rất có thể là rút lui khỏi đây. Nhìn tình cảnh lộn xộn này có thể thấy khi rút lui rất vội vàng. Tại sao lại như vậy? Đỗ Văn Hạo không thể giải thích được, hắn trầm ngâm nói: "Hẳn là quân Tống chúng ta chủ động rút lui. Đi, chúng ta mau tới Hoàn Châu để xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì".
Sau khi mọi người nhìn thấy quang cảnh quái dị này thì không ai buồn nói chuyện, giục ngựa chạy hơn một trăm dặm thì rốt cuộc cũng tới trạm gác đầu tiên ở địa giới Hoàn Châu.
Khi mấy người tới bên ngoài thành Hoàn Châu thì đã giữa trưa nhưng khi mọi người đi tới chân thành thì cổng thành đã đóng chặt. Binh lính trên lâu thành gươm, đao sáng loáng, cảnh gác rất nghiêm ngặt.
Đỗ Văn Hạo càng kinh ngạc. Mặc dù Hoàn Châu gần biên giới nhưng vì biên giới có rất nhiều quân Tống, có chiến trại cùng quân doanh phong toả tầng tầng lớp lớp, quân Tây Hạ không thể vượt qua vì vậy ban ngày đáng lẽ phải mở cửa để dân chúng có thể tự do ra vào. Bây giờ mới là giữa trưa, tại sao lại đóng cửa? Hơn nữa trên lâu thành có rất nhiều quân lính, lập thế trận sẵn sàng nghênh địch. Hình như là chuẩn bị đánh lại kẻ thù nhưng mà suốt dọc đường đi Đỗ Văn Hạo không thấy bóng dáng quân thù vậy thì nghênh đón kẻ thù nào đây? Quả thực rất kỳ quái.
Hứa Văn Cường cùng hộ vệ tiến lên trước kêu lớn: "Mau mở cửa thành ra. Quốc Công gia Đỗ Văn Hạo đã quay về".
Cửa thành nhanh chóng được mở ra.
Hứa Văn Cường giục ngựa quay lại nói: "Quốc Công gia, chúng ta vào thành thôi".
Đỗ Văn Hạo vẫn ghìm cương ngựa, nghi ngờ nhìn cổng thành.
Cổng thành đã rộng mở nhưng không ai ra ngoài nghênh đón. Theo lý mà nói, bản thân hắn đường đường là Tể Chấp, Quốc Công gia, lại còn là tổng chỉ huy quân tây chinh Tây Hạ. Nói cách khác, tất cả binh lính ở đây đều dưới quyền hắn. Tại sao không ai ra nghênh đón hắn?
Hắn đợi một lúc mà vẫn không thấy ai ra.
Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy bảo với binh lính trên lâu thành mau gọi Lữ Công và Khúc Trân tới đây".
"Dạ!" Hứa Văn Cường giục ngựa đi tới trước cổng thành, lớn tiếng quát: "Quốc Công gia có lệnh. Lữ Công và Khúc Trân ra khỏi thành nghênh đón".
Một lát sau trên lâu thành có một viên tướng thò đầu ra ngoài nói to: "Lữ đại nhân cùng Khúc tướng quân đang thương nghị việc quân, không rảnh rỗi. Xin Quốc Công gia hãy vào trong thành gặp mặt".
Hứa Văn Cường giận tái mặt. Dù là việc quân khẩn cấp nhưng tổng chỉ huy đã tới cũng phải ra ngoài nghênh đón. Hắn liền giục ngựa quay lại.
Đỗ Văn Hạo đã nghe thấy câu trả lời, lại nhìn thấy cổng thành trống rỗng, hắn nhíu mày nói: "Tình hình không ổn. Tất cả mọi người hãy cẩn thận một chút".
Hứa Văn Cường nói: "Để thuộc hạ mang theo hai huynh đệ vào trong thành trước".
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không được. Các ngươi tiếp tục gọi Lữ Công và Khúc Trân ra đón. Chúng ta lui lại phía sau một chút. Rời khỏi tầm tên bắn" Nói xong Đỗ Văn Hạo giục ngựa quay lại.
Hứa Văn Cường trả lời rồi hắn giục ngựa quay lại, định nói với viên tướng trên lâu thành.Đúng lúc này tên trên thành đột nhiên bắn ra như mưa hướng về phía đám người Đỗ Văn Hạo. Lâm Thanh Đại kinh hãi gào lên: "Văn Hạo cẩn thận! Chạy mau" Vừa nói nàng vừa rút đoản kiếm đánh bay tên hộ Đỗ Văn Hạo.
Cũng may do Đỗ Văn Hạo đã cảnh báo nên ai cũng cẩn thận đề phòng, lập tức rút trường kiếm ra đỡ tên.
Đỗ Văn Hạo không có bản lãnh đó nên hắn cúi thấp đầu hét to: "Mau rút lui!" Hai chân hắn thúc mạnh vào bụng chiến mã phóng đi. Tất cả mọi người cũng giục ngựa chạy theo. Đột nhiên trong lúc đó từ trong cổng thành có rất nhiều kỵ binh xông ra, binh khí trong tay, hung tợn xông tới chỗ đám người Đỗ Văn Hạo.
Khi mọi người chạy ra khỏi tầm tên bắn thì thấy có mấy thành viên đội đặc chiến và chiến mã trúng tên nhưng may mắn không trúng vào chỗ hiểm. Đỗ Văn Hạo nhìn thấy kỵ binh và bộ binh trong thành xông ra ngày một nhiều, hắn lập tức ra lệnh rút lui về phía Tây Hạ.
Tất cả mọi người đều cưỡi chiến mã nên rút lui rất nhanh, mọi người nhanh chóng chạy được hơn mười dặm nhưng quân Tống ở đằng sau vẫn truy đuổi gắt gao. Khi tiến vào con đường nhỏ hẹp, quân truy đuổi phía sau phải kéo dài đội hình ra, Đỗ Văn Hạo lập tức dừng lại đón đánh. Mỗi thành viên của đội đặc chiến đều vô cùng tinh nhuệ, quân Tống căn bản không phải là đối thủ khi một chọi một trên đường nhỏ hẹp nên nhanh chóng chết, bị thương và bị bắt làm tù binh mười mấy binh lính.
Quân Tống thấy không địch lại được nên thu binh nhanh chóng rút lui.
Đỗ Văn Hạo vội ra lệnh áp giải một tên tù binh tới thẩm vấn. Đây là một tên đội của quân Tống. Đỗ Văn Hạo quát hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Tên tù binh quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói, liên tiếp dập đầu nói: "Dạ biết. Đại tướng quân tha mạng.
"Đã biết ta là Đại tướng quân, vì sao còn xuất quân giết ta? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tên tù binh nhìn thấy những ánh mắt hung tợn xung quanh thì run rẩy nói: "Đây là lệnh của Lữ đại nhân".
"Lữ Công?" Đỗ Văn Hạo kinh ngạc nói: "Tại sao ông ta muốn giết ta? Ông ta muốn tạo phản sao?"
"Đây là lệnh của Lữ đại nhân. Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, những việc khác tiểu nhân không biết".
"Ngươi không biết sao?" Đỗ Văn Hạo quất cho hắn một roi. "Ngươi không biết mà lại điên cuồng truy đuổi như vậy sao? Không phải ngươi muốn cắ đầu Lão Tử ta về lĩnh thưởng sao?"
"Tiểu nhân đáng chết. Cầu xin đại nhân thứ tội".
"Ta hỏi ngươi: binh lính ở chiến trại đâu rồi?"
"Tất cả đã rút vào trong thành rồi".
"Tại sao?"
"Tiểu nhân cũng không biết chỉ nhận được lệnh như vậy nên rút quân quay về còn nguyên nhân tại sao thì tiểu nhân thật sự không biết. Cầu xin Đại tướng quân tha mạng".
"Hừ! Xem ra không dụng hình ngươi sẽ không nói" Đỗ Văn Hạo nhìn ra hiệu cho Lý Phố.Lý Phố lập tức rút chuỷ thủ ra, bước tới cầm một tai tên đô đầu: "Ngươi cái gì cũng không biết. Cái lỗ tai này để cũng vô dụng. Cắt đi là xong!" Nói xong một dao của hắn cắt luôn một bên tai của tên đô đầu. Tên đô đầu đau đớn kêu gào thảm thiết.
Sắc mặt Lý Phố vẫn tỉnh bơ. Hắn đặt chiếc tai giơ trước mặt tên đô đầu, cầm lấy bên tai còn lại nói: "Ta hỏi lại ngươi một câu: có nói không?"
Tên đô đầu rên rỉ nói: "Tiểu nhân…".
"Nói mau!".
"Lữ đại nhân ủng hộ Tào Vương gia làm Hoàng đế. Tào Vương gia hạ lệnh truy bắt Đại tướng quân".
Đỗ Văn Hạo thầm kinh hãi: "Ủng hộ Tào Vương gia làm Hoàng đế là có ý gì?"
"Tào Vương gia xưng đế. Lộ quân Tần Phụng và lộ quân Vĩnh Hưng ủng hộ Tào Vương gia xưng đế".
"Ủng hộ Tào Vương gia xứng đế? Tào Vương gia tạo phản sao?"
"Không phải là làm phản. Tào Vương gia nói mình mới là dòng dõi chính thống nên xưng Đế.
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: "Đương kim Hoàng thượng vẫn tại vị. Hắn xưng đế, không phải tạo phản thì là gì?"
"Hoàng thượng đã băng hà rồi. Bây giờ thiên hạ rối loạn" Vành tai của tên đô đầu máu chảy dòng dòng, hắn rên rỉ nói.
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi. Đỗ Văn Hạo càng kinh ngạc, hắn vội hỏi: "Hoàng thượng băng hà sao? Chuyện xảy ra như thế nào?"
"Cách đây hơn một tháng ở kinh thành có động đất. Rất nhiều người chết. Nghe nói Hoàng thượng cũng bị nhà đổ xuống đè chết.
"Động đất?" Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại, Vương Nhuận Tuyết không ai bảo ai cùng liếc nhìn nhau. Phủ Hưng Khánh xảy ra động đất, ở kinh thành Đại Tống cũng có động đất sao? Khi hỏi ngày thì cũng là một ngày đó, hơn nữa lại còn trùng cả giờ.
Cùng một ngày hôm đó, cùng một thời gian đó ở cả Tây Hạ, Đại Liêu và Đại Tống đều xảy ra động đất. Hoàng đế của cả ba nước đều chết trong trận động đất hôm đó.
Điều này còn tính là trùng hợp sao?
Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Vậy còn phủ đệ của ta? Thê thiếp và đồ đệ của ta thế nào?"
"Điều này tiểu nhân thật sự không biết".
Đỗ Văn Hạo vô cùng nóng nảy, hắn bước tới trước mặt những tù binh khác, lạnh lùng nói: "Kinh thành xảy ra động đất. Có ai biết tình hình của phủ đệ Trấn Quốc Công ta không? Người nhà của ta có việc gì không? Có ai biết không?"
Đám tù binh nhìn nhau. Một tên tù binh đánh bạo nói: "Có lẽ là không có việc gì vì Tào Vương gia đã phát công văn muốn bắt Đại tướng quân ngài và người nhà của ngài. Trên công văn còn có tên của thê thiếp của Đại tướng quân".
Đỗ Văn Hạo thầm vui mừng. Nếu đã phát công văn thì nhất định là chưa chết. Hắn vội vàng hỏi: "Công văn đó như thế nào?"
Tên tù binh đó lắc đầu nói: "Tiểu nhân không nhìn kỹ vì tiểu nhân không có ý định bắt người nhà của Đại tướng quân".
"Trong các ngươi có ai khác nhìn thấy không?" Đỗ Văn Hạo lại hỏi.
Đám tù binh cùng lắc đầu.
Tên tù binh lúc nãy lại nói: "Trong thành Hoàn Châu có dán công văn nên tiểu nhân mới nhìn thấy".
Lâm Thanh Đại nói: "Văn Hạo, đừng lo lắng nữa. Buổi tối thiếp sẽ lẻn vào trong thành lấy trộm công văn là sẽ biết.
"Không được. Một mình nàng lẻn vào rất nguy hiểm. Nếu là công văn của bộ Hình, nhất định những nơi khác cũng có. Chúng ta hãy tới chỗ khác, nghĩ cách lấy công văn".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm yên tâm khi hắn biết thê thiếp của mình vẫn còn sống, hắn alị hỏi: "Có bao nhiêu người chết trong trận động đất ở kinh thành?"
"Có rất nhiều người chết. Nhà cửa ở kinh thành gần như sụp đổ hết. Ngay cả Hoàng cung cũng sụp đổ. Bỉnh Sinh vương gia của Tây Hạ tới nghênh hôn, cả trọng thần trong triều là Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Thái Xác và Vương Giai cũng chết".
Vương Nhuận Tuyết run rẩy hỏi: "Cha ta đã chết sao?"
Tên tù binh quay đầu lại, lập tức hắn bị vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Vương Nhuận Tuyết hút hồn, ngơ ngẩn nhìn nàng.
Vương Nhuận Tuyết vội vàng la lên: "Nói mau! Cha ta thế nào rồi?"
Tên tù binh đó vẫn ngây gười. Sau khi hắn bị Hứa Văn Cường đứng bên tàn nhẫn quất một roi mới bừng tỉnh mộng, hắn ôm vết thương hỏi: "Phụ thân của cô nương là?"
"Tả Tể tướng Vương Giai!.
"Ôi, nghe nói đã chết".
Thân thể Vương Nhuận Tuyết nghiêng đi, suýt chút nữa nàng té ngã. Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nàng. Vương Nhuận Tuyết bật khóc.
Lâm Thanh Đại vội vàng giục ngựa tới, đỡ người nàng nói: "Nhị phu nhân không nên nôn nóng. Hắn cũng chỉ nghe nói lại".
Tên tù binh đó vội vàng nói: "Đúng vậy. Bọn tiểu nhân không nhìn thấy, chỉ nghe người ta nói".
"Nghe ai nói?"
"Dù sao đây cũng chỉ là tin đồn. Nghe nói lúc đó các đại thần đang chuẩn bị làm tang lễ cho Tống Triết Tông nhưng lại xảy ra động đất nên rất nhiều đại thần đã chết".
Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Ngươi nói cái gì? Hai trận động đất?"
"Dạ đúng. Trận động đất đầu tiên Triết Tông Hoàng đế băng hà. Thái Hoàng Thái Hậu làm chủ, Hoàng đệ của Hoàng thượng là Triệu Cát kế vị Hoàng đế. Thế nhưng khi tân Hoàng đế mới kế vị không bao lâu, kinh thành lại xảy ra một trận động đất. Trận động đất này còn lớn hơn, chết nhiều người hơn bởi vì xuất hiện rất nhiều vết nứt trên mặt đất, rất nhiều người rơi xuống những khe đó chết. Nghe nói tân Hoàng đế chết ngay trong trận động đất. Hình như là rơi xuống khe chết".
Đỗ Văn Hạo hỏi theo bản năng: "Trận động đất sau xảy ra lúc nào?"
Khi tên tù binh trả lời về thời gian, Đỗ Văn Hạo trợn mắt há hốc mồm. Đó là cùng với hôm mấy người hắn giết chết Sùng Tông đế Tây Hạ, hơn nữa còn trùng cả thời khắc.
Vậy là lại cùng một ngày, cùng một khác ở kinh thành Đại Tống và Tây Hạ lại xảy ra động đất.
Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Vậy còn Thái Hoàng Thái Hậu?"
"Mất tích rồi. Có lẽ đã rơi vào một vết nứt nào đó nên đã chết vì không tìm thấy thi thể. Sống thì không thấy người, chết thì không thấy tử thi" Tên tù binh nói những điều đó thấy Đỗ Văn Hạo dường như rất quan tâm nên hắn chủ động nói tiếp: "Cửu hoàng tử, thập nhất hoàng tử, thập nhị hoàng tử, thập tam hoàng tử, thập tứ hoàng tử đều đã chết. Các phi tần cũng chết, mất tích. Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nên thiên hạ đại loạn. Ai cũng tự lập làm vua, không phục Tào Vương gia xưng đế. Đã mấy lần xảy ra xung đột, rất nhiều người chết. Tào Vương gia khống chế lộ quân Vĩnh Hưng cùng lộ quân Đông tây và lộ quân tây bắc cùng khu vực phụ cận kinh thành. Các đại tướng nắm các lộ còn lại đều tự lập Hoàng đế. Thậm chí có lộ còn có mấy Hoàng đế".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương