Tống Y
Chương 462
Lúc này Vương Nhuận Tuyết cũng cười khanh khách nói: "Khi ấy thiếp cũng ngất xỉu, khi Thanh Đại tỷ ấn vào Nhân trung huyệt, thiếp mới tỉnh lại rồi Thanh Đại tỷ như điên như khùng đào bới đống ngói vụn tìm phu quân. Thanh Đại tỷ vừa tìm vừa khóc, hất mọi thứ bay tán loạn. Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười".
"Lại còn cười ta. Không phải lúc đó cũng giống ta sao" Lâm Thanh Đại mỉm cười nói với Đỗ Văn Hạo: "Lúc ấy nhị phu nhân quả thực mới nói là phát điên. Một bên phu nhân vừa gào tên chàng, hai tay vừa điên cuồng cào đống ngói vỡ. Một lát thì cả hai bàn tay đều chảy máu đầm đìa. Cả mười đầu ngón tay đều rụng hết móng. Chàng hãy nhìn tay phu nhân mà xem, bị thương rất thê thảm".
Đỗ Văn Hạo gắng sức quay đầu. Lúc này hắn mới nhận ra đôi bàn tay như hoa Lan của Vương Nhuận Tuyết, ngày thường mềm mại cây cỏ bây giờ quấn đầy vải trắng.
"Không việc gì".
Đỗ Văn Hạo đau xót nhìn đôi tay quấn đầy băng của Vương Nhuận Tuyết, hắn chậm rãi duỗi tay, cầm tay nàng, đặt vào ngực mình nói: "Tuyết nhi!".
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Không việc gì, chỉ là vết thương bên ngoài. Móng tay cũng nhanh chóng mọc lại. Quả thực lúc ấy hai người bọn thiếp rất lo lắng. Một đống đổ nát rất lớn. Bùi mù tứ phía, hai người bọn thiếp bò ra khỏi đống đổ nát mà cũng không thể nhận ra phương hướng, không thể biết được chỗ chàng bị vùi. Hơn nữa xung quanh còn có thị vệ Tây Hạ thỉnh thoảng bén lén tên, bọn thiếp còn phải đề phòng chúng. Hơn nữa có rất nhiều thị vệ cùng Ngự lâm quân chạy đi cứu hoả cũng quay lại đánh giết. Trong lúc bối rối lại càng không biết tìm chàng chỗ nào. Mấy người Lý Phố và Hứa Văn Cường còn phải đối phó với thị vệ Tây Hạ, không rảnh tay tới tìm chàng. May mắn khi đó có trưởng công chúa Ngọc Lan chỉ chỗ chàng bị chôn vùi nên mới nhanh chóng tìm được chàng".
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Tại sao trưởng công chúa biết chỗ ta bị vùi?"
"Điều này cũng rất tình cờ. Khi đại điện sụp xuống, công chúa đang quỳ trước linh đường nên trốn ở dưới hương án chắc chắn, không bị tổn thương gì. Chiếc quan tài cao hơn đầu người đã đỡ chiếc xà nhà thay cho công chúa. Khi động đất kết thúc, công chúa chui từ cái khe đó ra, không thương tổn gì cả. Công chúa nói cho bọn thiếp biết công chúa nhìn thấy chàng đứng trước quan tài mấy bước mà quan tài lại lộ lên trên đám gạch ngói vỡ vụn. Bọn thiếp nhanh chóng tìm moi được chàng lên. Thật sự là cám ơn trời đất".
Vương Nhuận Tuyết nói liền một hơn mà trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Bàn tay quấn băng vải của nàng ôm ngực, thở phào một hơi dài, giống như vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng. Cảm giác vô cùng thoải mái.
Lâm Thanh Đại cũng nói: "Đúng vậy. Lúc móc chàng ra, chàng không bộ dạng lúc đó của chàng đâu. Bất tỉnh nhân sự, mặt mũi đều là bụi đất, toàn thân là máu. Nhị phu nhân còn tưởng chàng đã chết, suýt chút nữa ngất xỉu. Thiếp cũng rất sợ hãi, sờ mạch ở cổ thấy vẫn còn nhảy mới yên tâm. Chàng bị xà ngang đè, rồi còn cả mấy cái xà khác chồng chất lên. Mấy người Lý Phố và Hứa Văn Cường phải tới giúp bọn thiếp, nâng xà ngang ra. Nhị phu nhân kéo chàng ra khỏi xa ngang. Khi đó thiếp mới kiểm tra người chàng. Trên người chàng dính toàn là máu nhưng là máu của người khác".
Đỗ Văn Hạo cười, gắng gượng nói: "Là máu của Lương Ất Thông. Hắn giãy giụa, chân của ta bị xà ngang đè, ta sợ hắn chạy thoát nên giết hắn".
Đột nhiên ngay lúc đó Đỗ Văn Hạo nhớ ra chân mình bị xà ngang đè. Bị một cái xà ngang to như vậy đập trúng, chỉ e cái chân đó của hắn đã tàn phế, nhất thời một cơn ớn lạnh chạy khắp người hắn. Hắn khó nhọc giãy giụa định đứng dậy. "Chàng đứng dậy làm gì?" Lâm Thanh Đại vội vàng đỡ Đỗ Văn Hạo ngồi dậy, dựa nghiêng vào đầu giường.
Chân của ta. Mau vén chăn lên cho ta" Tay Đỗ Văn Hạo cầm đầu chăn nhưng hắn không có sức đề kéo ra.
Lâm Thanh Đại vội vàng kéo chiếc áo ngủ bằng gấm của Đỗ Văn Hạo ra, để lộ bắp đùi. Đỗ Văn Hạo nhìn thấy chân trái của hắn có một cái kẹp gỗ, dùng băng vải trắng quấn lại, hơn nữa hắn không thấy cảm giác gì cả thì trong lòng lại càng giá lạnh: "Chân ta có bị dập nát không?"
Lâm Thanh Đại dịu dàng nói: "Có nhưng chàng không cần quá lo lắng. Chỉ là gãy xương thông thường. Đã nối xương lại rất tốt, cũng dùng miếng gỗ kẹp lại".
"Thật vậy sao? Tại sao ta lại không có cảm giác gì vậy?
"Đầu chàng bị gạch nện trúng nên bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng Ngự y đã nói chàng chỉ bị chấn động thôi, không có vấn đề gì lớn. Nguyên nhân chủ yếu là khi chàng có mang theo rương thuốc, bên trong có thuốc mê. Thiếp đã lấy cho Ngự y Tây Hạ dùng nên chàng mới không có cảm giác".
"Thảo nào toàn thân ta không còn sức lực" Đỗ Văn Hạo cố gắng cử động ngón chân. Hắn cảm thấy có thể cử động được thì trong lòng thầm vui mừng. Rõ ràng thần kinh không tổn thương. Chỉ cần nhìn miếng kẹp chân. Chân của hắn đã được xử lý nẹp lại theo cách thường dùng. Hắn chỉ mong kỹ thuật của Ngự y không tồi, không biến hắn thành người què là được.
Dù gì người ta cũng là Ngự y, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ miên man. Đột nhiên hắn nhớ ra một vấn đề, hắn ngạc nhiên nói: "Ta nhớ cái xà đập trúng chân ta rất to, phải hai người ôm mới hết. Một cây cột to như vậy nhất định phải đập chân ta nát nhừ. Tại sao chỉ là gãy cương thông thường vậy?"Lâm Thanh Đại cười nói: "Lần này chàng phải cảm tạ cẩu Tướng quốc dại gái Lương Ất Thông".
"Vì sao phải cảm tạ hắn?"
"Có cái chân mập mạp có hắn chống đỡ cây xà nhà cho chàng. Chân của hắn bị đập nát vụn nên lực tác dụng vào chân chàng mới nhẹ, chàng chỉ bị thương qua loa".
"Thật vậy sao?"
"Cổ của hắn bị chàng rạch hơn phân nửa, lại bị đống gạch ngói vụn đè lên nên đương nhiên là chết, cả Huệ Tông đế cũng đã chết".
"Hả?" Đỗ Văn Hạo kinh hãi hỏi: "Chết như thế nào?"
"Bị phòng sụp xuống đè chết".
"Vậy bây giờ Tây Hạ nằm trong tay ai?"
"Con trai của Huệ Tông đế tên là Kiền Thuận. Khi ấy xảy ra động đất, tất cả đều rối loạn. Thị vệ Tây Hạ vốn tấn công chúng ta nhưng phần lớn người của chúng bị toà đại điện đổ sụp cản lại bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến vào bên trong. Số người của chúng ở bên trong cũng không hơn chúng ta nhưng lực chiến đấu của chúng ta lại hơn chúng. Với lại bọn họ cũng phải moi Hoàng thượng, Lương Ất Thông, Lương Hoàng hậu bị chôn vùi dưới đống đổ nát nên cũng ngừng đánh nhau, cùng đào móc cứu người. Khi chúng ta tìm được chàng lên thì bọn họ cũng bới được thi thể của Lương Ất Thông ở bên cạnh. Sau khi lấy được thi thể của Lương Ất Thông lên thì lại tìm thấy Huệ Tông đế. Nhưng khi móc được hắn ra thì đã chết, chỉ cứu được con hắn là Kiều ThuậnKhi đó Huệ Tông đế ôm Kiền Thuận trong người nên nó không việc gì, không bị bất kỳ một vết thương nào. Tên tiểu gia hoả này cũng rất bình tĩnh, không phủ phục khóc trên thi thể, nhìn thấy chúng ta và thị vệ Tây Hạ tiếp tục đánh nhau, nó liền cầm một thanh đao, cắt ngay đầu của cữu cữu Lương Ất Thông. Nó trèo lên lan can đứng, giơ cao đầu của Lương Ất Thông nói: "Lương Ất Thông đã chết, phụ hoàng của nó cũng đã chết, bây giờ nó là Hoàng thượng. Nó lấy danh nghĩa Hoàng thượng ra lệnh cho tất cả dừng tay. Vừa nghe những lời này thị vệ Tây Hạ liền dừng tay, đương nhiên bọn thiếp cùng dừng tay".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đứa bé này cũng có bản lãnh".
"Đúng vậy. Ngay cả bọn thiếp cũng rất ngạc nhiên. Lúc đó mới biết Huệ Tông đế có một đứa con như vậy. Huệ Tông đế mới chết, đượng nhiên ngôi vị Hoàng đế do nó kế vị. Hơn nữa Lương Ất Thông cũng đã chết, không còn Nhiếp Chính Vương. Văn võ đại thần tranh thủ thời cơ tranh công nên lập tức quỳ xuống khấu đầu trước tân Hoàng đế. Hoàng đế Tây Hạ đã được lập như vậy. Phụ hoàng, mẫu hậu của tiểu Hoàng đế đã chết. Tổ mẫu Lương Thái hậu mới chết trước đó, không còn trưởng bối chính cing buông rèm nhiếp chính. Tân Hoàng đế liền chỉ định ngay tại chỗ sáu phụ chính đại thần, trợ giúp mình sử lý quốc sự. Sau khi tiểu Hoàng đế thương lượng với sạu vị phụ chính đại thần thì tuyên bố cải niên hiệu từ Thiên Nguyên sang Trì Bình".
Đỗ Văn Hạo thoáng thấy lạnh lưng khi nghe Lâm Thanh Đại kể lại. Hắn thầm nghĩ tên tiểu gia hoả này tuổi còn nhỏ mà đã xử trí tỉnh táo, quyết đoán làm người khác phải sợ hãi. Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nghĩ ra một chuyện, hắn không khỏi rùng mình hỏi: "Ta đã giết chết mẹ của nó. Nó không hận ta sao? Bây giờ chúng ta đang ở đâu? Các huynh đệ ở đội đặc chiến ở đâu?"
"Đừng lo lắng. Mọi người vẫn an toàn. Khi ấy bọn thiếp thấy quần thần đều ủng hộ tiểu Hoàng đế, nhị phu nhân đã quyết định rất nhanh, bảo thiếp khống chế tiểu Hoàng đế, đổi lấy sự an toàn của chúng ta".
Vương Nhuận Tuyết tức giận, nàng bất bình nói: "Khi đó mẫu hậu của tiểu Hoàng đế muốn giết chàng nên chàng mới phản kích giết chết. Tại sao lại đổ tội lên đầu chúng ta?Lâm Thanh Đại nói: "Đúng vậy. Khi đó nó đối xử với chúng ta rất khách khí".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Đó là bởi vì nó nằm trong tay chúng ta. Hắn tận mắt nhìn thấy mẫu hậu và cữu cữu của mình bị ta giết chết nhất định trong lòng nó hận ta thấu xương. Không được! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, tránh để đêm dài lắm mộng".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Không thể đi được. Trận động đất đã phá huỷ hơn một nửa kinh thành. Thiếp nghe nói đường xá cũng sụp, xe ngựa không đi được. Chân của chàng lại gãy, không để đi đứng, phải nằm yên tĩnh dưỡng nếu không lệch xương thì sẽ thành người què".
Lâm Thanh Đại cũng nói: "Chàng cứ yên tâm. Ngôi Mã đã được chỉ định làm phụ chính đại thần. Ông ta đã nói trước mặt tiểu Hoàng đế cùng các phụ chính đại thần khác rằng mấy người chúng ta cùng đội đặc chiến đều do Huệ Tông đế mời tới để đoạt lại Hoàng quyền. Ông ta cũng đọc chiếu thư của Huệ Tông đế tự tay viết cho chúng ta. Tiểu Hoàng đế nghe xong thì nói đây là ý định của Phụ hoàng, tự nguyện ở lại làm con tin của chúng ta. Hơn nữa tiểu Hoàng đế còn hạ chỉ tất cả thị v trong Hoàng cung ra ngoài cảnh giới, trong Hoàng cung chỉ để lại thái giám và cung nữ. Tường bao quanh Hoàng cung bị đổ cũng đã tu bổ lại suốt đêm. Tiểu Hoàng đế có nói chờ khi chân của chàng liền lại, sẽ tự mình hộ tống chúng ta tới biên giới. Bọn thiếp lo lắng tiểu Hoàng đế giở trò sau lưng nên đã cẩn thận đề phòng. Trận này chúng ta giết chết năm trăm người Tây Hạ. bảy mươi huynh đệ của chúng ta chết trận. Hơn một trăm người bị thương. Số lượng này đã tính cả những người chết vì động đất. Các huynh đệ còn lại của đội đặc chiến đã được bố trí cảnh giới các nơi ở Hoàng cung. Tiểu Hoàng đế ở ngay trong lều vải bên cạnh lều của chúng ta. Trưởng công chúa Ngọc Lan, cô cô của tiểu Hoàng đế bên cạnh. Lý Phố chỉ huy các huynh đệ canh phòng bên ngoài. Trước mắt Ngôi Mã chủ trì chính sự. Ông ta vẫn cư xử rất hữu hảo với chúng ta".
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới thở dài nhẹ nhõm nói: "Chỉ mong tất cả đều là sự thật".
Vương Nhuận Tuyết thấy Đỗ Văn Hạo có vẻ uể oải khi nói chuyện thì dịu dàng nói: "Phu quân đừng nói nhiều nữa. Vết thương ở chân của phu quân chảy máu rất nhiều. Chuyện đã như này, nói nhiều cũng không có ích gì. Phu quân hãy đi ngủ đi, cũng để Thanh Đại tỷ chợp mắt một chút. Thanh Đại tỷ canh phu quân ba ngày chưa chợp mắt".
"Ta hôn mê đã ba ngày ba đêm sao?" Đỗ Văn Hạo kinh hãi hỏi.
"Đúng vậy".
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương