Tống Y
Chương 456
Vẻ mặt Khắc Mã tỏ ra vô cùng đau khổ hỏi: “Vậy tể chấp dự định thế nào?”
Đỗ Văn Hạo vung tay lên, dứt khoát nói: “Thời gian là rất quý giá, ta cũng không muốn chúng ta bị chậm trễ. Chúng ta không cần nhiều như vậy, cắt bớt lại một chút đi. Đi như vậy, từ mã trường Sơn Dan hướng tới biên cảnh Thổ Phiên, đường lớn rộng rãi, dài cả trăm dặm được rồi. Ngoài những chỗ mã trường Sơn Dan cắt lại cho chúng ta, Cam châu, Lương châu và các địa phương còn lại thì cho chúng ta thuê trong năm mươi năm, vậy là tốt lắm rồi. Tiền thuê tính theo kim ngạch tiến cống, gấp đôi lên là được. Những hiệp nghị cống tiến hàng năm từ trước tới nay vẫn sẽ không hề có các điều khoản gì khác. Ngoài ra, song phương những quân dân bắt được trước đây đều không phải trả lại. Đại Tống ta theo quy củ từ xưa, sắc phong Huệ Tông các ngươi là Hạ Quốc vương. Các ngươi nếu cống tiến đầy đủ, chúng ta sẽ có ban thưởng, cho phép giao thương, còn có thể tùy thuộc vào điều kiện mà gia tăng khai mở bến cảng. Cứ như vậy quyết định đi!”
Sở dĩ Đỗ Văn Hạo định ra cái hạn cho thuê năm mươi năm là bởi vì hắn tin tưởng rằng thời hạn đó đủ để cho Đại Tống sửa trị quân đội. Mà trong lịch sử , hơn bốn mươi năm sau, Đại Kim quốc đã quật khởi, hơn nữa còn diệt Đại Tống. Thời gian còn lại của Đại Tống đã không đủ năm mươi năm. Do đó, phải trong vòng năm mươi năm đó trở nên cường đại, còn không, ngoài khoảng thời gian này cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Khắc Mã suy nghĩ một chút, Lương Châu cùng Cam Châu mặc dù là chỗ sông lớn trong bình nguyên nhưng lại đa phần chưa được phát khởi khai hoang, hơn nữa lại rất gần biên cảnh của Đại Tống, chịu cảnh chiến tranh liên miên, dân cư ở đây đã bỏ đi nhiều. Ruộng đồng mặc dù phì nhiêu nhưng cũng bị hoang phế vì không có người làm, giá trị không còn đến dưới một nửa tệ, vậy mà bây giờ lại có thể cho thuê với số tiền gấp hai lần tiến cống. Điều này rõ ràng đối với dân cư Tây Hạ vốn thưa thớt rất có lời, mặc dù cũng sẽ mang lại cho Đại Tống không ít tiện nghi.
Nghĩ một hồi, Khắc Mã gật đầu nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Để ta trở về bẩm báo Hoàng Thượng, đích thân người viết xuống một đạo mật chỉ, đóng Ngọc vọng đại ấn cho các ngươi làm bằng chứng. Đổi lại, các ngươi phải giúp Hoàng thượng chúng ta đoạt lại hoàng quyền, song phương khi đó sẽ chính thức ký kết lại hiệp nghị.”
“Tốt! Một lời đã định. Hiện tại Lương Thái hậu đã chết, các người còn cần chúng ta làm gì?”
“Nguyên bổn Lương Thái hậu cùng đệ đệ Lương Ất Mai hai người chuyên quyền, Lương Ất Mai đã chết từ mấy tháng trước rồi, Lương Thái hậu sau khi bệnh nặng liền nhường lại tất cả quyền binh to lớn cho con của Lương Ất Mai là Lương Ất Thông. Tên Lương Ất Thông này so với Lương Ất Mai còn muốn ngang ngược, khó đối phó hơn rất nhiều. Chúng ta chính là muốn các ngươi giúp đỡ giết chết Lương Ất Thông.”
“Một chuyện tình đơn giản như vậy, các ngươi sao không phái một sát thủ giết hắn là xong hết sao?”
Khắc Mã cười khổ: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, Lương Ất Mai nắm giữ binh quyền, đương nhiên hộ vệ bên người rất nhiều, người khác căn bản không thể đến gần được! Hơn nữa, bên người Hoàng Thượng hiện nay thật không ai có khả năng làm được việc này. Còn nữa, gia tộc của Lương Thái hậu còn có nhất bang đảng vũ, các ngươi cũng nhất định phải giúp chúng ta nhất tịnh tiễn xuất, giải quyết hết mấy đám này, đồng thời tuyên bố sắc phong hoàng vị Tây Hạ vương. Có Đại Tống ủng hộ, Hoàng thượng của ta nhất định sẽ thuận lợi tiếp chưởng quân sự và đại quyền chính trị.”
Sắc phong cho Tây Hạ vương là chuyện tình Thái Hoàng Thái Hậu đã đồng ý rồi, trực tiếp mình có thể tuyên bố chuyện này không thành vấn đề, sử dụng chính thân phận của mình là được. Xuất kỳ bất ý giết chết Lương Ất Thông cũng không phải là chuyện tình không có khả năng, nhưng chuyện mấu chốt lại chính là muốn nhất tịnh tiễn xuất Đảng vũ của Lương Ất Thông. Phải biết rằng để làm chuyện này thì không thể tránh khỏi cái chuyện đánh rắn động cỏ, nếu sau đó muốn có biện pháp một mẻ hốt gọn là cực kỳ khó khăn, cần phải hảo hảo cân nhắc kỹ lưỡng để ra một kế hoạch hoàn hảo.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu chuyện này. Riêng việc giết Lương Ất Thông không phải là chuyện khó. Tuy nhiên, muốn đem toàn bộ đảng vũ diệt trừ thì thật có chút phiền toái. Có thể có một biện pháp, ví dụ như tìm cách tập trung bọn họ đến một địa điểm như hoàng cung chẳng hạn, rồi ra tay nhất loạt tiêu diệt toàn bộ.”
Giác Mã nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, thấp giọng hỏi: “Các ngươi đã phái người tới đây rồi sao?”
“Chuyện này các ngươi cũng không cần phải quan tâm làm gì. Các ngươi cứ đem tình hình của Lương Ất Thông cùng với vây cánh, thân tín của hắn như thế nào nói hết một lượt cho chúng ta biết. Đúng rồi, các ngươi cũng phải nói rõ cho ta về tình huống bố trí cảnh giới trong hoàng thành. Càng kỹ lưỡng càng tốt.”
“Được. Để ta về bẩm báo với Hoàng Thượng, an bài tốt mọi việc, sau đó ta sẽ trở lại, mang cả bản đồ cảnh giới cho các ngươi.”
Hai người thương lượng thỏa đáng xong xuôi đâu đấy thì Giác Mã lại thay đổi trang phục thành nữ, đi theo Thái đầu ra ngoài.
Buổi tối hôm đó, Đỗ Văn Hạo trong lúc rất sốt ruột chờ tin tức thì Huy Mã rốt cục cũng trở về. Theo lời hắn nói với Đỗ Văn Hạo, Hạ Huệ Đế và Lương Ất Thông đã thương lượng với nhau khá ổn thỏa, ngày mai, quần thần cử hành nghi thức chúc thọ cho Lương Thái Hậu, Lương Ất gia tộc cùng với đảng vũ và tất cả đại thần đều phải có mặt đông đủ. Lương Ất Thông cũng đã đáp ứng, để cho Đỗ Văn Hạo đại biểu cho Đại Tống tham gia nghi thức trên tế điện. Vì giữ bí mật, Hoàng Thượng không cho các đại thần thân cận biết về việc này, toàn bộ đều do bọn Đỗ Văn Hạo xử lý.
Khắc Mã tiếp đó cũng mang bản đồ hoàng cung tới. Trên tấm bản đồ này có tiêu chú khá rõ ràng các vị trí của thị vệ đại nội cùng ngự lâm quân. Những chi tiết này so với cái bản đồ của Lễ bộ Tống triều còn muốn cụ thể và rõ ràng hơn nhiều. Có tấm bản đồ này, trong lòng Đỗ Văn Hạo trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cung đình chính biến (chính biến trong cung đình) thực tế chỉ là các thế lực trong Hoàng gia tranh đấu với nhau. Đối với quần thần cùng quân đội mà nói, ai làm Hoàng Thượng thì theo chân của bọn họ không có quan hệ lớn lắm, dù sao cũng chỉ là phận bề tôi. Chính vì vậy, gặp phải loại chính biến này, những kẻ khác thường chỉ cầu tự bảo vệ mình, cũng không chủ động nhúng tay vào trong đó. Cho nên, phát động cung đình chính biến thì binh lực thực sự không quan trọng nhiều mà phải đảm bảo tinh (tinh nhuệ), tốt nhất là đảm bảo trong thời gian thật ngắn có thể nhanh chóng khống chế đối thủ trong tay. Cũng chính vì thế mà bản đồ này đối với Đỗ Văn Hạo có ý nghĩa rất lớn.
Sau khi người của Khắc Mã dời đi, Đỗ Văn Hạo lập tức cho gọi Lý Phổ và Từ Hoa Cường vào để cùng thương lượng kế hoạch hành động. Căn cứ và tin tức Khắc Mã cung cấp, trong hoàng cung Tây Hạ có tất cả gần hai ngàn thị vệ điện tiền đại nội, ngự lâm quân nội trú trong kinh thành cũng có trên vạn người. Trong khi đó chiến đội đặc biệt mà Đỗ Văn Hạo mang tới cũng chỉ có năm trăm người. Số lượng cách xa không chỉ có thể dùng lời mà nói được, nếu muốn thủ thắng, thật sự chỉ có xuất thần binh!
Cũng may đã có được bản đồ bố trí binh lực của hoàng cung và kinh thành. Thêm vào đó Tây Hạ Huệ Tông đế lại vừa triệu tập tất cả quần thần vào trong điện, bao gồm cả đảng vũ của Lương Ất Thông. Nhưng điểm mấu chốt nhất sẽ chính là việc người Tây Hạ không hề hay biết ngay giữa trái tim của bọn họ đã có một chi quân đội tinh nhuệ tiềm nhập.
Nhưng nói gì đi nữa thì việc thành bại lúc này cũng chưa có gì chắc chắn nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và vô cùng cẩn trọng.
Cả ba người ngồi bàn luận với nhau, cân nhắc đi lại rất nhiều lần phương án tác chiến. Về việc làm thế nào có thể giấu binh khí trong các rương lễ vật để cho binh lính mang vào trong thành, Đỗ Văn Hạo đã có sự chuẩn bị. Hắn đã sai Thái đầu mang vài chiếc xe ngựa lớn cùng với hàng hóa đến phủ Hưng Khánh, hơn nữa lại cùng nhau đến khách điếm hoàng gia trước, mục đích chính là sử dụng địa điểm này để hoán đổi hàng hóa và vũ khí. Nguyên lai hàng hóa ra khỏi khách điếm của Hoàng gia không phải kiểm tra. Chính vì vậy, sau khi mang hàng hóa vào trong khách điếm, Đỗ Văn Hạo sẽ cho thay chỗ hàng hóa đó bằng vũ khí.
Thế nhưng khó khăn nhất lại chính là chuyện làm thế nào trà trộn vào trong cung. Cái này thật sự rất khó giải quyết, bởi vì sau khi Lương Thái hậu băng hà, Lương Ất Thông nhiếp chính liền chuyển tất cả vào trong hoàng cung ở. Mà trong hoàng cung thì việc phòng bị vô cùng sâm nghiêm, chuyện ra vào luôn luôn bị tra xét phi thường nghiêm khắc, nếu muốn bí mật đem mấy trăm ngươi tiến vào trong cung thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phương án tối ưu nhất có thể lựa chọn chỉ là đem các thành viên của chiến đội đặc nhiệm này vào trong các rương chở sính lễ mừng thọ. Nhưng một khi trà trộn vào trong cung thì sẽ vô cùng nguy hiểm, thế nên mọi người phải chuẩn bị kế sách hết sức cẩn thận, làm sao để không bị phát hiện, mà nếu bị phát hiện thì sẽ phải làm sao.
Ngay lúc ba người đang vắt hết trí óc để chế định kế hoạch tác chiến thì Nhiếp chính vương Lương Ất Thông phái người cho mời Đỗ Văn Hạo vào thương nghị chuyện hòa thân.
Đỗ Văn Hạo nhất thời choáng váng, lúc này tiến cung, đặc biệt là khi các thành viên trong chiến đội đặc biệt của mình vẫn chưa kịp sắp xếp đâu vào đấy, ngay cả binh khí cũng chưa kịp tới khách điếm hoàng gia để phân phát cho các chiến đội viên. Thế nhưng lại không thể không đi bởi trì hoãn sẽ khiến đối phương sinh nghi. Mà trong lần tác chiến này, mấu chốt của mọi vấn đề chính là tuyệt đối không để Lương Ất Thông sinh nghi điều gì.
Ba người đương nhiên đều hiểu điểm này, vì vậy cũng chỉ thương nghị nhanh chóng thêm một lúc, quyết định sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Trước mắt Lý Phổ sẽ phụ trách việc chuẩn bị cho chiến đội đặc biệt. Trong lúc buổi sáng, vào thời điểm lâm triều bắt đầu ở tế điện, sẽ mang thành viên của đội giấu trong các hòm lớn, giả làm lễ vật cúng tiến để đưa vào cung. Nếu như bị phát hiện, chỉ còn duy nhất một cách là mạnh mẽ liều chết đột phá thẳng vào trong.
Đỗ Văn Hạo cũng lấy lý do muốn dẫn thê thiếp cùng đi để yêu cầu tên quan viên của Tây Hạ tới mời vào cung chờ đợi một lát. Khi nghe Đỗ Văn Hạo nói rằng đó là ý chỉ của Thái Hoàng Thái hậu, muốn cho các nàng có cơ hội chứng kiến công chúa Tây Hạ thế nào, nên mới đặc biệt cho phép vào cung Tây Hạ cùng Đỗ Văn Hạo, tên quan viên nọ liên thanh gật đầu nói nên vậy, nên vậy.
Đỗ Văn Hạo cho gọi Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại tới, nói gắn gọn kế hoạch cho hai nàng, cũng giải thích rằng muốn hai nàng tiến cung lần này để làm nội ứng. Hai người lúc này mới rõ ràng, lần này họ tới đây không phải là du lịch ngắm cảnh, mà là chấp hành một nhiệm vụ đặc thù quan trọng bậc nhất. Nghênh đón bọn họ trước mắt, đương nhiên là một hồi chiến đấu cam go. Bất quá, thường những kẻ tài cao thì gan cũng lớn, nhị nữ từ thủa nhỏ đều là tập luyện võ nghệ, tuy thân không trải qua kháng chiến nhưng cũng không phải là sợ hãi gì mấy chuyện này.
Đỗ Văn Hạo biết Lâm Thanh Đại có thói quen mang theo đoản đao bên người, nên lần này đã nói nàng phải để lại, không thể mang vào cung, tránh trường hợp gặp phải lục soát thì bại lộ sẽ khiến đối phương thêm cảnh giác.
Tiếp đó Đỗ Văn Hạo mang theo nhị nữ đi ra, sai Hứa Hoa Cường làm hộ vệ tới gặp tên quan viên của Tây Hạ. Tên quan này thấy vậy vội lắc đầu kính cẩn nói: “Đại nhân, Lương đại nhân hiện tại ở trong Hoàng cung, một lát nữa khi ngài tiến cung, thật sự sẽ vô cùng an toàn, chúng ta có thể đảm bảo vấn đề này. Cho nên, khi đó, thị vệ của ngài chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa cung, không thể vào trong. Xin đại nhân lượng giải.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ban đầu cũng tỏ ra có chút khó chịu, nhưng sau đó cũng gật đầu đáp ứng. Hắn nói với viên quan này rằng Thái hoàng Thái hậu có sai chuẩn bị một chút lễ vật để chúc mừng, chờ tới khi trời sáng sẽ đưa vào trong cung. Sau đó Đỗ Văn Hạo mang theo nhị nữ cùng mười tên hộ vệ, đi theo viên quan của Tây hạ, trực tiếp tiến tới ngoài hoàng cung, lưu lại đội hộ vệ rồi chỉ dẫn theo nhị nữ đi vào trong cung.
Nhị nữ cũng học theo cách của các nữ nhân Tây Hạ, dùng khăn sa che mặt lại, đi theo sau Đỗ Văn Hạo vào cung.
Vào tới bên trong, binh sĩ phụ trách cảnh giới trong hoàng cung phân biệt nam nữ quan viên rõ ràng rồi tiến hành kiểm soát vô cùng nghiêm khắc với Đỗ Văn Hạo và nhị nữ.
Thấy tình cảnh này, Đỗ Văn Hạo trong lòng lại càng cảm thấy sầu lo, chờ một lát nữa chiến đội đặc biệt của mình tiến vào, làm thế nào có thể lọt qua đây?
Hoàng cung Tây Hạ so với Biện Lương Khai Phong nhỏ hơn một chút. Giờ phút này bên trong là tầng tầng lớp lớp phòng thủ, so với lúc bình thưởng tưởng còn muốn sâm nghiêm hơn mấy lần, nếu muốn trà trộn vào đoàn người tiến vào, quả thật là chuyện không tưởng.
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đi theo viên quan nọ đi tới Phúc thọ cung bên cạnh Nhân chánh điện. Nơi này chính là chỗ Nhiếp chính vương Lương Ất Thông ở tạm. Mà trước khi vào đây lại phải trải qua thêm một lần kiểm tra rất cẩn thật nữa.
Trong đại điện, có một người tai to mặt lớn, thân thể mập mạp ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, bên cạnh là một thanh niên với khuôn mặt u sầu. Ngồi bên cạnh người này là một nữ tử dung mạo đoan trang. Cả ba người này đều mặc một thân quần áo tang trắng toát, trên mặt âm tình bất định.
Hai bên đại điện có hai hàng thị vệ đại nội đeo đao đứng ngay ngắn.
Xem bộ dáng thì vị mập mạp ngồi giữa đại điện kia hẳn là Lương Ất Thông.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại thêm một phen phát lạnh. Tên Lương Ất Thông này thật sự vô cùng giảo hoạt mà, hắn đã đề phòng có người thừa loạn đoạt quyền, cho nên ngay cả ở đại điện cũng sắp xếp rất nhiều hộ vệ. Chỉ sợ lần này muốn đánh cũng sẽ phiền lớn.
Ngay lúc đó, viên quan dẫn dắt cũng giới thiệu một hồi, quả nhiên người ngồi ở chính giữa chính là Tây Hạ Nhiếp Chính vương Lương Ất Thông. Người thanh niên có bộ dáng sầu khổ ngồi bên cạnh chính là người phái sứ thần đến cùng mình liên minh, Tây Hạ Huệ Tông đế. Nữ tử còn lại chính là Hoàng hậu của hắn, cũng họ Lương.
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Sứ thần Đỗ Văn Hạo, mang theo thê thiếp Vương thị, Lâm thị, xin ra mắt!”
Lương Ất Thông cười lạnh một tiếng: “Ngươi, thằng nhãi này, thật là vô lễ, nhìn thấy Hoàng thượng, cư nhiên dám đứng thẳng không quỳ, còn nói chúng ta là man di? Ta xem các ngươi mới thật sự là những kẻ không biết lễ tiết!”
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương