Tống Y

Chương 452

Đỗ Văn Hạo cũng cười: “Ngươi nói có thể nuốt được chứng tỏ ngươi chịu được khổ, nói thật, thứ này khó ăn thật” Binh sĩ đều cười ngặt nghẽo.Đỗ Văn Hạo quay người sang nói với bọn Lý Phố: “Cần tập trung nhân lực giải quyết vấn đề lương khô của binh sĩ, phải làm ra một loại được ép mỏng nhất có thể, mà khẩu vị phải chấp nhận được, để binh sĩ vừa thích ăn vừa có thể amgnt heo với số lượng lớn, ta chuẩn bị thành lập một bộ phận chuyên lo về hậu cần, gọi là hậu cần tổng bộ. Bộ phận này chuyên phụ trách vẫn đề ăn mặc đi lại của quân sĩ. Một đội quân lớn thế này, không đảm bảo về hậu cần thì thắng trận sao nổi! không biết trân trọng họ thì không phải là tướng quân tốt!” “Đúng” không biết là anh lính nào dám to gan hét to lên như vậy, rồi lập tức có vài người hét to theo, rồi tất cả thao trường đều đồng thanh, giống như tiếng sấm vậy.Đỗ Văn Hạo lại bảo anh lính vừa rồi đưa cho mình cái bánh lương khô, giơ cao lên, nói với các quan binh đang theo sau mình: “Yêu binh như con, không thể chỉ nói bằng khẩu hiệu, phải hành động từ mỗi tướng soái, phải từ những vấn đề nhỏ nhất như ăn mặc! từ hôm nay, chỉ cần là hành quân tác chiến, kể cả diễn tập, binh sĩ ăn gì, chúng ta ăn đó. Ngay từ bây giờ, mỗi người cầm lấy hai cái bánh, tất cả cùng ăn, ai muốn ‘đặc biệt’ thì bản tướng sẽ cách chức người đó, để hắn về binh doanh nấu cơm cho các binh sĩ!” Tất cả binh sĩ đều vỗ tay ủng hộĐỗ Văn Hạo vừa nhai chiếc bánh khó nuốt, vừa đi tuần trong tiếng vỗ tay hoan hô của quân sĩ, không ngừng vỗ vi khích lệ những binh sĩ diễn tập xuất sắc, những tướng lĩnh cao cấp kia nhăn nhó ăn bánh bám theo hắn.Tuần hành xong cũng là lúc nghỉ ngơi, hắn lúc này mới chịu quay về khan đài duyệt binh, tuyên bố tiếp tục diễn tập.Buổi chiều tiếp tục diễn tập binh chủng tống hợp, cổ đại gọi là hoa thức diễn luyện.Binh chủng thời cổ đại dĩ nhiên ít hơn thời hiện đại, bao gồm kị binh khinh giáp, kị binh trọng giáp, trường thương binh, thuẫn bài binh, cung nỏ binh và pháo binh công kích địch bằng đá. Việc diễn tập tác chiến tổng hợp này là gần giống thật nhất, và cũng loạn nhất, thậm chí còn nhầm quân lệnh, gây nên thương tích.Sau đó, Đỗ Văn Hạo còn ra quyết định thêm diễn tập đối kháng, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng. Vì quân Tống đã lâu không diễn tập, thậm chí là chưa từng tổ chức, cho dù yêu cầu của hắn rất đơn giản.Kết quả là, những động tác lúc diễn tập đơn binh, thấy kị binh hỗn loạn xông lên, thế trận rất hỗn loạn, cho dù hiệu lệnh phát ra rất rõ ràng, binh sĩ vẫn rất loạn, không biết đối kháng thế nào, có một số chạy lung tung bị ngựa dẫm hải.Đỗ Văn Hạo tức tím mặt, còn chưa phải là diễn tập chính thức, àm chỉ là mô phỏng tập sơ sơ, nếu tác chiến thật mà như thế này thì bị dẫm chết bẹp hết rồi.Đỗ Văn Hạo không can tâm, gọi chỉ huy sứ cấp doanh trở lên, nói rõ yêu cầu diễn tập, động tác của mỗi bên, thậm chỉ cả các bước, yêu cầu động tác kĩ thuật, để quân sĩ làm lại lần nữa. Kết quả vẫn loạn như trước.Nguyên nhân chỉ có 1, quân Tống chưa bao giờ diễn tập đối kháng, vì vậy đến kịch cũng không biết diễn. Đỗ Văn Hạo cuối cùng đã hiểu, tại sao quân Tống có nhiều binh thư như vậy, lại có hẳn 1 trường học dạy binh thư, nhưng rút cuộc cũng chỉ là lí thuyết suông. Diễn tập quá ít, nếu tác chiến thật thì chiến bại là chắc.Thoáng cái đã xẩm tối, Đỗ Văn Hạo đành hạ lệnh kết thúc diễn tập, để mấy quân lệnh binh căn cứ vào hiệu quả diễn tập để cho điểm, xếp hạng.Tuy phần diễn tập đối kháng cuối cùng không được như mong đợi, nhưng những phần trước cũng tạm được như ý Đỗ Văn Hạo, ngoài diễn tập tổng hợp có hơi hỗn loạn, còn lại diễn tập đơn theo đơn vị doanh cũng không tồi. Điều này chứng tỏ hai tháng luyện tập bắt đầu có kết quả.Đỗ Văn Hạo xem kết quả rất kĩ, xem xong mới hằm hằm đưa cho các tướng lĩnh khác xem, rồi triệu tập mọi người họp.Đợi các quan binh xem xong mới nói: “Chư vị, đây là đội quân mà chúng ta dẫn dắt! 20% quân số nghe sai quân lệnh! Thành thục nhất cũng chỉ có 40%. Lúc nãy các vị cũng thấy rồi đấy, mỗi đô quân cơ bản đều qua được phần nghe hiệu lệnh, cấp doanh cũng tàm tạm, chỉ có cấp quân, khi hiệp đồng tác chiến, cả đội đều hỗn loạn. Như vậy làm sao quân ta thắng trận được?” Các tướng lĩnh đều cúi đầu.Đỗ Văn Hạo ừ từ đứng dậy nói: “Ta cầm binh, tuyệt đối không cho phép chuyện chỉ bàn lí thuyết! là cấp quân thì càng quan trọng. Ta đề nghị, cách chức chỉ huy quan cấp quân không hoàn thành trọng trách! Các vị có ý kiến gì không?” Các tướng quan đều đỏ mặt không ho he gì.Đỗ Văn Hạo dằn giọng nói: “Đừng ngại ngần như đàn bà con gái thế, ai đồng ý thì giơ tay!” Các quan nhìn nhau, rồi từng người đỏ mặt giơ tay.Đỗ Văn Hạo nhìn quan nói: “Tốt lắm! tất cả thông qua quyết định xử phạt này, đây là lần đầu tiên nên khoan nhượng, chỉ miễn nhiệm với chỉ huy sứ của quân có số điểm cao nhất từ dưới lên thôi!” Mọi ánh mắt đều đổ về tên thị vệ Phi Mạnh đô chỉ huy sứ bộ quân thứ hai.Đỗ Văn Hạo nói: “Chỉ huy sứ cấp đô, thăng lên nhiệm doanh chỉ huy sứ, doanh chỉ huy sứ thăng lên làm quân chỉ huy sứ, trong đó, doanh chỉ huy sứ có số điểm cao nhất sẽ đảm nhận Phi Mạnh đô chỉ huy sứ bộ quân thứ hai!” Thị vệ Phi Mạnh đô chỉ huy sứ của bộ quân thứ hai đơ mặt ngồi đó, cúi đầu không nói. Đỗ Văn Hạo nhìn hắn chậm rãi nói: “Ngươi, từ hôm nay, đến quân viện bắt đầu học lại xem phải chỉ huy quân đội thế nào, sau khi học xong, bắt đầu làm từ đô chỉ huy sứ cho ta! Lần sau diễn tập, ngươi chỉ có thể đứng thứ nhất mới mong được phục chức, rõ chưa?” Tên tướng quan đó hổ thẹn đứng dậy chắp tay đáp: “Mạt tướng đã rõ” Đỗ Văn Hạo nhìn mọi người nói: “Hôm nay chỉ có 1 phần rất nhỉ cấm quân tham gia diễn tập, về sau mỗi mùa diễn tập 1 lần, mỗi đội tham gia ít nhất 1 lần, chuyện này ta sẽ tự sắp xếp, xây dựng 1 thang điểm đàng hoàng, phân ra ưu đạt và không đạt. Đô, doanh, quân đều có tiêu chuẩn xếp loại riêng, người không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đào thải như hôm nay, binh sĩ nghe hiệu lệnh có vấn đề, cách chức đô chỉ huy sứ; quân đội hiệp đồng có vấn đề cách chức doanh hoặc quân chỉ huy sứ, sẽ cắt cử người dưới ưu tú hơn thay thế!” Lá gan của tướng lĩnh dường như xẹp xuốngTrên đường về nhà Đỗ Văn Hạo dò hỏi Vương Nhuận Tuyết và trưởng công chúa thấy thế nào.Vương Nhuận Tuyết lắc đầu nói: “Quá xa so với tiêu chuẩn của binh pháp, không ngờ quân độic ủa ta lại bạc nhược như vậy, sức chiến đấu như vậy thật khó làm người ta mong có chiến thắng” Triệu Phong nói: “Đúng vậy, ta cứ nghĩ là sẽ náo nhiệt có nhiều thứ hay để xem, sớm biết thế này ta đã không đến xem. Xem như ngươi còn kiềm chế tốt, nếu là ta, thì đã cho mấy tên đó vài trăm gậy rồi” Đỗ Văn Hạo cười khổ sở: “Quân lực suy yếu, không phải vấn đề của cá nhân ai, đây là vấn đề tồn tại trong thời gian quá dài, thậm chí không thể giải quyết trọn vẹn trong thế hệ chúng ta, có khi phỉ đợi đến thế hệ sau thôi” Triệu Phong nói: “Lâu vậy, không thể đẩy nhanh tốc độ lên sao?” “Cái gọi là tích trọng nan phản, vẫn là quân đội ở gần kinh thành, sức chiến đấu có thể coi là tạm ổn, chỉ sợ cấm quân toàn quốc càng kém hơn. Muốn nâng cao sức chiến đấu đồng đều trên toàn quốc thì không phải là chuyện 2, 3 năm. Ta đã nghĩ kĩ rồi, cần phải có đại cương tác chiến mới, tăng cường hạng mục diễn tập đối kháng, chấp hành nghiêm túc theo tiêu chuẩn. Cần phải xem xét chỉ huy sứ cấp quân trở lên, ai không đạt tiêu chuẩn thì cách chức đi, tiêu chuẩn ban đầu có thể thấp một chút sao cho hầu hết đều qua được. Sau khi nâng cao được sưc chiến đấu thì sẽ nâng tiêu chuẩn lên, hơn nữa đội đặc chủng ta định xây dựng, sẽ do Lý Phổ tuyển chọn trong cả nước, ta sẽ trực tiếp dẫn dắt đội quân đó” “Thời gian này có quá gấp không?” Đỗ Văn Hạo thở dài: “Đúng vậy, qua buổi diễn tập hôm nay ta mới hát hiện, có rất nhiều nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành” Sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo đã đến Tam Nha giải quyết công việc.Hôm qua những chỉ huy sứ không tham gia diễn tập đều sợ hãi đợi trước cửa Tam Nha.Thấy hắn đến, mấy vị đó khum người cháo hỏi: “Đại tướng quân, mạt tướng đến trễ, xin đại tướng quân tha tội!” Đỗ Văn Hạo không thèm đáp, đến bàn làm việc ngồi, lạnh nhạt nói: “Tha tội! Vậy lí do của các ngươi là gì? Ta cho các ngươi cơ hội, phải nói thật! nếu không hậu quả khó lường!” “Dạ, không dám giấu đại tướng quân, mạt tướng … về phương Nam hồi dịch, vốn định về tham gia diễn tập, không ngờ trên đường về đèo lở cản đường, phải đi đường vòng mất 1 ngày, vì vậy làm lỡ cuỗ diễn tập” “Đi làm ăn? Thái Hoàng Thái Hậu không phải có chỉ dụ, triệu tập tất cả quân đội đi hồi dịch về sao? Ngươi dám vi phạm chỉ dụ?” “Mạt tướng không dám… chỉ là mạt tướng muốn giải quyết nốt một số việc, không nỡ bỏ đó, vì vậy xử lí nốt. sau này tuyệt đối không làm nữa. không ngờ chỉ vè đường sá mà nhỡ chuyện, mạt tướng về sao không dám nữa”