Tống Y
Chương 441
Kha Ngiêu cười nói: "Theo muội thấy ca ca là người hạnh phúc nhất thế giới. Vũ Cầm tỷ người hiền lành nhất. Thanh Đại tỷ chẳng những dung mạo xinh đẹp, thân thủ rất cao. Phi nhi cơ trí, Liên nhi xinh đẹp động lòng người. Mỗi người một vẻ. Hôm nay nhị phu nhân được gả vào, chẳng những khuynh thành khuynh quố, lại có một thân võ nghệ. Ca ca đã có đầy đủ hết, đương nhiên là người hạnh phúc nhất, mọi người nghĩ có đúng không?
Mọi người đều cười.
Đỗ Văn Hạo cũng vui vẻ cười toe toét, gật đầu liên tục.
Như đã nói, ba ngày tân hôn đều là của Vương Nhuận Tuyết vì vậy trong ba ngày này Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết dính với nhau như keo như sơn. Cả ngày lẫn đêm hai người ở chung với nhau. Ban ngày Vương Nhuận Tuyết giảng giải binh thư, dạy công phu mã đạo cùng Dương gia thương cho Đỗ Văn Hạo. Buổi tối sớm động phòng, đêm xuân dạo bước Vu Sơn.
Sau ba ngày nghỉ tân hôn, sáng sớm ngày thứ tư, Đỗ Văn Hạo tới tam nha. Lý Phố báo cáo với hắn công việc trong ba ngày qua. Hắn được biết Cấm quân đã bắt đầu bước vào triển khai huấn luyện theo "Vũ Kinh tổng yếu". Đặc biệt thông báo về việc tuyên chọn thành viên cho đội quân đặc chủng đã được phát xuống các địa phương nhưng việc này khồng thể làm nhanh. Trong điều kiện giao thông liên lạc thời cổ đại cực kỳ lạc hậu, muốn biết thành quả thì phải chờ đợi ít nhất một hai tháng nữa.
Đỗ Văn Hạo gọi Thái Kinh và Thẩm Thăng Bình tois hỏi về chuyện thiết lập sở tình báo nội vụ ở an toàn cùng với sở tình báo ngoại vụ thiết lập ba ban tình báo là Tây Hạ, Đại Liêu và dư quốc ( Dư quốc là các nước Nam Chiếu, Cao Ly, Nhật Bản và Việt Nam ). Hành động của sở tình báo ngoại vụ nằm trong ba ban tình báo đó. Mặc dù việc thiết lập mạng lưới tình báo ở những nước đó cần rất nhiều thời gian nhưng Thái Kinh hành động rất nhanh chóng. Ông ta phái người tâm phúc mang theo công văn bổ nhiệm của Đỗ Văn Hạo cùng với thư do đích thân Thái Kinh viết tới biên giới, bổ nhiệm thân thích Thái Đầu làm trưởng ban tình báo ngoại vụ Tây Hạ, Thái Đầu cũng chịu trách nhiệm thiết lập mạng lưới tình báo ở Tây Hạ. Nhưng có một vấn đề là ứng viên cho vị trí trưởng ban tình báo dư quốc, Đỗ Văn Hạo vẫn chưa thể tìm được đối tượng phù hợp.
Nếu so sánh thì công việc bên sở tình báo nội vụ nhanh hơn rất nhiều. Thẩm Thăng Bình lại là người quen việc dễ làm. Trước kia ông ta đã quen biết rất nhiều người cùng cơ sở ngầm ở triều đình. Bây giờ bắt tay vào làm việc, chỉ mất chút thời gian hoàn thành thủ tục mà thôi.
Sở tình báo nội vụ thành lập hai ban ngành. Thứ tự lần lượt là tình báo và đặc vụ. Thế nhưng bởi vì có liên quan tới quan lại trong triều, Đỗ Văn Hạo không dám trao cho quá nhiều quyền lực cho cấp dưới. Chức vụ trưởng ban đặc vụ do đích thân hắn đảm nhiệm. Nói cách khác nếu có quan lại nào trong triều tình nghi mưu phản, muốn ra tay hành động phải đích thân do hắn hạ lệnh.
Nhân viên đặc vụ của sở nội vụ tuyển chọn từ Cấm quân kinh thành theo chỉ thị của Đỗ Văn Hạo. Đại bộ phận các binh sĩ này đã từng theo Đỗ Văn Hạo xuất chính đánh quân Thổ Phiên.
Đối với tổ đặc vụ, Đỗ Văn Hạo quán triệt chính sách ít mà tinh. Quân số ban đầu khi thành lập chỉ có khoảng chừng hai trăm người.
Đỗ Văn Hạo ngay lập tức triệu tập tất cả thành viên của đội đặc vụ, đích thân nói chuyện, giải thích chức trách cùng với nhiệm vụ của bọn họ. Hắn nói cho bọn họ biết tương lai những kẻ mà bọn họ phải đối phó chính là những trọng thần tình nghi mưu phản triều đình. Hắn muốn bọn họ vượt qua vấn đề tư tưởng để kiên định hơn khi hành động.
Sau khi Đỗ Văn Hạo thị sát tam nha, hiểu rõ tình hình thành lập cục an toàn quốc gia cùng tổ đặc vụ, hắn lại tới thị sát sở quân khí. Bây giờ Đỗ Văn Hạo kiêm nhiệm Quân khí giám sở quân khí. Lão quân khí giám trước kia hỏi gì cũng không biết đã bị bãi chức. Lão binh tượng Lý Hoành phát minh ra Thần tý cung đã khỏi bệnh và đi làm. Lý Hoành hết sức cảm kích khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, ông ta vội vàng dập đầu tạ ơn.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ Lý Hoành, dìu ông ta ngồi xuống ghế rồi cười ha hả nói: "Lão nhân gia, ông phát minh ra Thần tý cung. Đây là một loại nỏ rất tốt, đã tăng cường lực chiến đấu cho quân ta lên rất nhiều. Ta sẽ trọng thưởng cho ông. Như vậy đi, ta thưởng cho ông năm nghìn lạng bạc trắng".
Năm nghìn lạng bạc trắng tương đương với năm trăm vạn nhân dân tệ.
Lý Hoành sợ ngây người, ông ta không dám tin vào tai mình: "Điều này…Đại tướng quân, tiểu nhân không dám nhận".
Đỗ Văn Hạo nói: "Không sao. Lập công phải được thưởng. Đó chính là đạo lý hiển nhiên. Còn nữa ta đề bạt ông làm Viện phán viện cung nỏ ( viện trưởng ) sau này ông phụ trách việc thiết kế cùng sản xuất cung nỏ. Mọi việc trực tiếp báo cáo với ta".
Trước đó Lý Hoành chỉ là một lão binh tượng bình thường, hơn nữa địa vị của binh tượng rất thấp kém. Không ngờ ngay khi Đỗ Văn Hạo mới nhậm chức đã đề bạt ông ta làm Viện phán viện cung nỏ, chức quan hàm chính thất phẩm, chỉ thấp hơn Quân khí giám và phó Quân khí giám.
Vào triều Tống, việc bổ nhiệm quan lại hàm thất phẩm trở lên đều do bộ Lại lập danh sách đề cử rồi trình Hoàng đế khâm định. Quan lại từ thất phẩm trở xuống thì do bộ Lại trực tiếp bổ nhiệm.
Đương nhiên Hoàng đế Đại Tống có quyền bổ nhiệm tất cả quan lại. Quan Tể Chấp cũng có quyền bổ nhiệm quan lại từ thất phẩm trở xuống trong những lĩnh vực mình quản lý, chỉ cần báo cho bộ Lại lập hồ sơ là xong.
Vì vậy khi Lý Hoành nghe Đỗ Văn Hạo nói xong, ông ta vừa mừng vừa sợ, lập tức quỳ xuống dậy đầu.
Đỗ Văn Hạo vội vàng dìu ông ta dậy nói: "Ông nhất định phải phát huy hết tài trí của mình, phải làm cho các binh tượng đồng lòng phát minh, sáng tạo. Ta muốn thành lập một ban chuyên nghiên cứu binh khí trang bị, nghiên cứu và phát minh ra vũ khí cùng trang bị mới trong sở quân khí".
Lý Hoàng gật đầu như bổ củi: "Chủ ý này rất hay. Nhất định tiểu nhân sẽ gắng hết sức mình để không phụ lòng cất nhắc của Quốc công".
Sau khi Đỗ Văn Hạo nói mấy câu động viên khuyến khích Lý Hoành, hắn mới rời khỏi viện cung nỏ đi tới Đông xưởng.
Đông xưởng phụ trách chế tạo trang bị cùng vũ khí cá nhân cho các binh sĩ. Đỗ Văn Hạo triệu tập các lão binh tượng đã nhiều năm tham gia chế tạo vuc khí và trang bị ở Đông xưởng tới họp.
Vì Đỗ Văn Hạo muốn đội quân đặc chủng cùng đội đặc vụ có thể phát huy hết khả năng cùng hiệu quả to lớn của nó, hắn đã nghĩ ra cách bắt chước quân phục của đánh trận của bộ đội đặc chủng và công an đặc nhiệm cho đội quân đặc chủng và đội đặc vụ của Đại Tống, kể cả mũ sắt vào áo giáp phòng chống đâm trước ngực và sau lưng cùng với ủng quân sự, thiết kế ba lô to để có thể mang theo cung nỏ, đoản kiếm cùng vũ khí, túi ngủ, lương khô và nước uống vân vân. Đương nhiên quân đặc chủng thời kỳ vũ khí lạnh không thể sử dụng trang phục giống như bộ đội đặc chủng thời kỳ hiện đại, nhất định phải căn cứ vào đặc điểm trang bị cùng vũ khí của thời đại để tiến hành điều chỉnh.
Sau khi Đỗ Văn Hạo nói ra yêu cầu, hắn đã đưa ra bản vẽ phác thảo, giao cho các binh tượng tiến hành chế tạo thử.
Sau khi hoàn thành các công việc, Đỗ Văn Hạo mới rời khỏi sở quân khí, vào Hoàng cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao.
Khi Đỗ Văn Hạo vào cung Phúc Ninh, Tiêu công công thấy hắn đi vào vội vàng đi tới đón, ông ta chắp tay thi lễ, chúc mừng tân hôn. Đỗ Văn Hạo cười hỏi: "Thái Hoàng Thái Hậu có ở trong không?"
"Có!" Tiêu công công gật đầu nói: "Thế nhưng tâm tình Thái Hoàng Thái Hậu không tốt, người nói không muốn gặp ai cả".
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Ta cũng không gặp sao?"
"Ngài đương nhiên là một ngoại lệ. Thái Hoàng Thái Hậu có thể không gặp bất kỳ ai khác nhưng không thể không gặp ngài. Mời vào. Thái Hoàng Thái Hậu đa ở trong vườn hoa".
Đỗ Văn Hạo bước vào tẩm cung, hắn thành thạo đi tới tẩm cung.
Từ xa Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Cao Thao Thao đang ngồi trên bậc thềm bằng đá trước hồ nước, thất thần nhìn mặt nước. Mấy cung nữ, nội thị đứng khoanh tay ở xa.
Đỗ Văn Hạo đi tới sau người Cao Thao Thao, hắn khom người nói: "Vi thần ra mắt Thái Hoàng Thái Hậu".
Cao Thao Thao kinh ngạc, nàng lập tức vui mừng quay người nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi tới rồi".
Cao Thao Thao quay người vẫy tay với mấy thị nữ, nội thị đang đứng ở xa. Mấy người đó lập tức biết điều thi lễ, quay người rời khỏi vườn hoa, đóng cửa vườn lại.
Cao Thao Thao vỗ vỗ xuống bậc thềm đá bên cạnh mình nói: "Đến ngồi bên cạnh ta".
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh Cao Thao Thao, ôm nàng. Hai người hôn nhau một lúc lâu mới tách khỏi nhau.
Cao Thao Thao rúc đầu vào trong lòng Đỗ Văn Hạo, không nói câu nào.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nghe nói tâm trạng nàng không tốt. Có chuyện gì vậy?"
"Ngự sử trung thừa Lý Thường, Ngự sử Thịnh Đào Tiến can gián. Hai người đó nói chúng ta biểu dương võ tướng tác chiến với Tây Hạ là không đúng, là làm võ tướng kiêu ngạo, làm trái tổ huấn".
Đỗ Văn Hạo căm giận nói: "Cái đám Ngự sử đài đó chỉ chuyên ăn no, cả ngày không có chuyện gì làm, suốt ngày chỉ tìm xem có chuyện gì không vừa mắt, không thoải mái. Hình như trên cả thế giới này chỉ có mấy người đó là người tốt. Đừng để ý tới mấy người đó".
Cao Thao Thao cười gượng nói: "Nếu chỉ có đám Ngự sử đài đó thì không nói làm gì. Ngay cả Tư Mã Quang cũng cầm đầu đám cựu thần vào hùa, cũng kích động nói chúng ta trọng dụng võ tướng là không đúng. Mấy người đó còn nói cả việc giải trừ quân bị Sương quân. Chúng ta còn bỏ ra nhiều tiền như vậy mua đứt tuổi quân của Sương quân, còn gánh chịu sắp xếp cuộc sống cho binh lính. Các đời tiên đế chưa bao giờ làm như vậy. Trước giờ chưa có tiền lệ, rất không thoả đáng. Bọn họ còn yêu cầu ta lập tức thu hồi thánh mệnh đã ban".
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: "Yêu cầu nàng thu hồi thánh mệnh sao? Dựa vào cái gì mà nói vậy? Bọn họ cũng không coi nàng ra gì. Quả thực rất càn rỡ".
Cao Thao Thao buồn rầu cúi đầu nói: "Ta vốn không biết chính trị và quân sự. Sau khi buông rèm nhiếp chính đã xảy ra nhiều chuyện. Hơn nữa còn làm trái với tổ huấn nên đương nhiên bọn họ mất hứng".
"Đây không phải là vấn đề liên quan tới mất hứng mà là liên quan tới tương lai của đất nước" Đỗ Văn Hạo xoay người Cao Thao Thao lại nói: "Lúc này nàng nhất định phải có thái độ kiên quyết. Lúc trước hai chúng ta đã nói với nhau khi cải cách nhất định sẽ có lực cản. Điều này chúng ta cũng dự tính trước. Chúng ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Một khi cải cách quân đội đã gian nan như vậy thì những cải cách liên quan tới kinh tế xã hội sẽ như thế nào? Khi gặp phải lực cản thì sao? Thao Thao. Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt. Nếu nàng mềm lòng, tất cả công sức, tiền bạc của chúng ta đổ xuống sông xuống biển".
Cao Thao Thao ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, gượng cười nói: "Được. Dù ta rất đau lòng nhưng ta sẽ không nhượng bộ. Đây là chủ ý của ngươi, ta tin tưởng nhất định không sai".
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Vậy tốt quá. Thế này đi. Chỉ cần nàng có thái độ kiên quyết còn tất cả mọi việc cứ giao cho ta. Hãy cho ta biết người nào phản đối mạnh mẽ nhất?""Ngự sử trung thừa Lý Thường. Ngươi muốn làm gì?"
"Ta sẽ gây khó dễ cho lão" Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Đám Ngự sử đài này ngày trước ta còn ở phủ Thành Đô vì chuyện của Bạch Y Xã và chuyện tự điều binh quyền, chúng đã muốn ghép ta vào tội chết. Thù này ta vẫn còn chưa báo. Bây giờ chúng lại còn khoa tay múa chân trước mặt nàng. Nếu như chỉ cì chuyện này mà không tiếp tục nữa. Uy tín nàng xây dựng lại mất hết mà một khi không có uy tín thì rất nguy hiểm. Chúng ta muốn chuyện này thông suốt thì nhất định phải tạo dựng được uy tín".
""Vậy bây giờ cần phải làm gì? Ngươi nói muốn gây khó dễ cho bọn họ là có ý định gì?"
"Làm khó dễ chính là nắm tóc. Sở tình báo nội vụ của chúng ta mới thành lập, vẫn chưa khai trương. Chúng ta mượn lão làm đối tượng mở hàng lấy may".
Cao Thao Thao nói: "Ngự sử trung thừa Lý Thường là lão thần tam triều, là một người rất chính trực. Muốn nắm được nhược điểm của ông ta chỉ e là không dễ dàng".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương