Tống Y
Chương 439
Tới dự tiệc có khá nhiều học giả uyên thâm. Khi Đỗ Văn Hạo kính rượu, hắn mượn nói trong phủ mình vẫn còn chưa treo biển, muốn mời một vị học giả uyên bác đề biển cho mình làm các bậc đại nho nhất thời vô cùng hứng thú.
Có thể đề biển cho Tể Chấp đại nhân đương triều chính là vinh hạnh bậc nhất thiên hạ.
Trước đây khi Đỗ Văn Hạo vẫn chưa phát tài, Thái Kinh, phủ doãn phủ Khai Phong đã từng xung phong nhận đề biển cho phủ đệ của Đỗ Văn Hạo. Vào thời đó thư pháp của Thái Kinh là có một không hai trong thiên hạ. Ngay cả con người bản tính cuồng vọng như Mễ Phất cũng cảm thấy không bằng ông ta. Thái Kinh chính là đối tượng đề biển thích hợp nhất. Vấn đề là sau này Thái Kinh trở thành đại gian thần nổi danh trong lịch sử Bắc Tống nên Đỗ Văn Hạo vẫn nghĩ cách giết ông ta. Đương nhiên hắn không bao giờ để Thái Kinh đề biển phủ đệ của mình.
Thái Kinh cũng nhận lời tham dự tiệc thành hôn. Trong tiệc rượu ông ta thấy Đỗ Văn Hạo không nói gì tới mình lại nói muốn mọi người hãy đề cử một người đề biển cho hắn. Thái Kinh đương nhiên là một người hiểu biết, không làm Mao Toại tự tiến cử mình. Ông ta còn tưởng rằng Đỗ Văn Hạo ngần ngại tư chất ông ta thấp, dù thư pháp rất đẹp nhưng không đủ để gánh trách nhiệm này nên khi có mấy bậc đại nho cực lực đề cử ông ta, ông ta vẫn khiêm tốn không dám nhận mà tiến cử đồng hương Thái Tương, Đoan Minh điện học sĩ đề biển.
Thái Tương là một học giả năm nay tuổi ngoài bảy mươi, thuộc nhóm tứ đại thư pháp nhà Bắc Tống, là người có học vấn, tư cách và từng trải nhất. Thư pháp của ông ta thời Bắc Tống nổi danh theo đường lối chính thống, phong cách thuần phác, đoan chính, đẹp mà mềm mại, rất thích hợp đề biển. Đương nhiên tất cả mọi người đều đồng ý.
Thái Tương đúng là việc nhân đức không thể nhường ai, vui vẻ nhận lời, dùng rượu làm cảm hứng đề năm chữ "Trấn Quốc công Đỗ phủ". Mấy chữ này cực kỳ thuần phác, đoan chính. mềm mại. Các bậc đại nho đều gật đầu khen đẹp, tung đùi đắc ý giống như mỹ tửu ngọt như nước Cam tuyền, cuống quýt tán thưởng.
Ban đêm, đèn lồng đỏ treo cao. Không khí vui mừng ngập tràn trong phủ đệ, Đỗ Văn Hạo uống ngà ngà say, Bàng Vũ Cầm thấy vậy vội vàng gọi Anh Tử nói với quan xướng lễ. Quan xướng lễ vội vàng cao giọng xướng tới giờ lành chú rể vào phòng động hoa chúc.
Các nha hoàn, bà mối đỡ Đỗ Văn Hạo say lướt khướt, tâm trạng phấn chấn đi tới trước cửa phòng tân nương.
Hai tiểu nha hoàn trước cửa cúi đầu thi lễ nói: "Nô tỳ Nhược Vân, Nhược Vũ bái kiến lão gia".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn hai nàng hỏi: "Ừ, tại sao ta chưa từng nhìn thấy hai ngươi? Các ngươi là nha đầu nhà ai?"
Hai nha hoàn nhìn nhau cười rồi thi lễ nói: "Lão gia, chúng nô tỳ là nha hoàn hồi môn của phu nhân".
"Ồ, hãy ngẩng đầu cho ta nhìn" Đỗ Văn Hạo ỷ hơi rượu, cao hứng nói.
Hai tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu. Đỗ Văn Hạo liếc nhìn rồi ngạc nhiên kêu lên " Ai da, hai người các ngươi rất giống nhau. Các ngươi là tỷ muội song sinh sao?"
Cả hai cùng cười nói: "Dạ".
"Ha ha. Hai người các ngươi quả thật là từ một khuôn đúc. Lại mặc quần áo giống nhau. Rốt cuộc ai là ai, sao ta có thể phân biệt được?"
Tiểu nha hoàn bên trái giơ ngón tay trắng sáng chỉ vào bên trái khuôn mặt mình nói: "Nô tỳ là tỷ tỷ tên là Nhược Vân. Lão gia hãy xem bên má trái nô tỳ có một núm đồng tiền" Rồi Nhược Vân chỉ vào má phải tiểu nha hoàn kia nói tiếp: "Đây là muội muội Nhược Vũ. Muội ấy cũng có một núm đồng tiền nhưng lại ở bên má phải".
"Nhược Vân, Nhược Vũ. Tỷ tỷ là Vân, muội muội là Vũ. Ha ha, rất êm tai. Ta muốn xem má lúm đồng tiền ở chỗ nào?"
Đỗ Văn Hạo tiến tới sát mặt hai người nhìn. Trên hành lang cũng treo đèn lồng đỏ lớn, sáng trưng, nhìn rất rõ ràng. Mặt cả hai người đều tròn như trứng ngỗng, mịn màng, trắng bóc như trứng gà nhưng lại không có cái gì gọi là má lúm đồng tiền.
Đỗ Văn Hạo nghi ngờ hỏi: "Sao lại không có vậy?"
Cả hai tiểu nha hoàn lại liếc nhìn nhau rồi cùng cười "hì hì" quả nhiên Đỗ Văn Hạo thấy hai bên má hai người có hai núm đồng tiền nhỏ nhưng khi hai người không cười thì núm đồng tiền lại biến mất.
Đỗ Văn Hạo vỗ tay cười to nói: "Hay hay, rất thú vị. Xem ra nếu muốn nhận ra các ngươi thì phải đùa cho các ngươi cười mới nhận được. Ha ha ha".
Hai tiểu nha hoàn cũng cười khúc khích. Nhược Vân vén màn lên nói: "Lão gia mau vào thôi. Phu nhân ngồi bên trong hơn nửa ngày rồi".
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom lưng bước vào trong phòng. Trong phòng nến đỏ soi sáng, Vương Nhuận Tuyết ngồi ở cạnh giường, đầu đội khăn voan màu đỏ, mũ phượng, khăn quàng vai (mũ phượng - mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa; khăn quàng vai - một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa)
Một tiểu nha hoàn đứng cạnh giường. Đó chính là tiểu nha hoàn mà lần trước Đỗ Văn Hạo tới chữa bệnh cho Văn Phượng nhưng bị dung mạo tuyệt thế cùng mùi hương thần bí trên cơ thể Vương Nhuận Tuyết mê hoặc, đã nói đi pha trà cho hắn nhưng lại đi tới hơn nửa ngày mới quay về, tạo cơ hội cho hắn và Vương Nhuận Tuyết có cơ hội kết mối nhân duyên này.
Đỗ Văn Hạo nhìn tiểu nha hoàn cười hì hì: "Là ngươi ư? Ngươi cùng với tiểu thư nhà ngươi cũng tới nhà ta sao?"
Tiểu nha hoàn nọ mỉm cười, thi lễ nói: "Dạ, nô tỳ Ngọc Trân bái kiến lão gia".
Đỗ Văn Hạo gật đầu đi tới cạnh giường, nói nhỏ: "Nương tử, đợi lâu mệt mỏi…".
Vương Nhuận Tuyết khẽ "ừ" một tiếng.
Tiểu nha hoàn Ngọc Trân ở bên cạnh sẵng giọng nói: "Lão gia, phu nhân đội khăn hồng đã lâu, hãy mau mau vén khăn cho phu nhân".
"Đúng đúng" Đỗ Văn Hạo vội vàng trả lời. Hắn xoa xoa tay vào quần áo. Đây không phải là lần đầu tiên hắn vén khăn voan nhưng làn này tim hắn lại đập rộn ràng. Chỉ nghĩ tới tuyệt thế dung nhan của Vương Nhuận Tuyết, cả người hắn đã nóng cả lên.
Bàn tay Đỗ Văn Hạo run rẩy nhẹ nhàng vén khăn voan ra, chậm rãi như đang vén mành trướng vậy. Gương mặt xinh đẹp, mềm mại như cánh hoa đào của Vương Nhuận Tuyết dần dần lộ ra. Hương thơm làm nao động lòng người bay vào mũi làm Đỗ Văn Hạo không nhịn được, có cảm giác như máu mũi mình đã đổ.
Vương Nhuận Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt phượng long lanh nhìn Đỗ Văn Hạo rồi lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Đỗ Văn Hạo đã không còn khống chế được dục hoả của mình. Hắn ôm Vương Nhuận Tuyết, hôn lên đôi môi mọng đỏ, lại còn định lột cả mũ phượng, khăn quàng vai ra.
Vương Nhuận Tuyết vội vàng cầm tay hắn, thở gấp nói: "Tướng công hãy chờ một chút"."Để làm gì?" Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ tới tiểu nha hoàn Ngọc Trân vẫn đang ở bên cạnh, hắn quay đầu cười nói: "Nha đầu, ngươi định học miễn phí thuật phòng the sao?"
Gương mặt xinh xắn của Ngọc Trân đỏ ửng nhưng nàng không bỏ chạy ra ngoài mà còn liều lĩnh bước tới: "Lão gia, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của phu nhân. Theo quy củ phải ở lại trong phòng hầu hạ lão gia và phu nhân động phòng".
Những lời nói tự nhiên hào phóng của Ngọc Trân làm Đỗ Văn Hạo hoảng sợ, hắn quay mặt nhìn Vương Nhuận Tuyết hỏi: "Nha đầu này vừa nói gì vậy?"
"Ngọc Trân là nha hoàn hồi môn của thiếp, là người trong phòng của thiếp, cũng là thông phòng đại nha hoàn của lão gia. Theo quy định phải cùng hầu hạ trong phòng".
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ, lại cả xấu hổ nói: "Điều này. Hì hì… điều này sao…"."Sao nào? Sao lão gia lại xấu hổ vậy?"
Anh Tử cũng là thông phòng đại nha hoàn, rất nhiều lần đã hầu hạ Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm thay quần áo, tắm rửa nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa bao giờ hầu hạ chuyện chăn gối trong phòng. Bây giờ nha hoàn hồi môn của Vương Nhuận Tuyết lại theo quy củ này làm Đỗ Văn Hạo rất bất ngờ. Đương nhiên hắn cũng không biết đây là chuyện bình thường ở những gia đình giàu có, quyền quý.
Vì vậy Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng nói: "Chỉ là điều này…hì hì".
Vương Nhuận Tuyết cười hì hì nói với Ngọc Trân: "Lão gia vẫn chưa quen. Ngươi cứ ra ngoài đợi. Khi nào cần chúng ta sẽ gọi ngươi".
"Dạ" Ngọc Trân len lén liếc nhìn Đỗ Văn Hạo cười rồi đi ra gian ngoài, tiện tay buông màn cửa xuống.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới thầm thở phào một tiếng, hắn kéo Vương Nhuận Tuyết vào ngực mình và nói: "Tuyết nhi! Ta rất nhớ nàng. Muốn nàng. Ta đã khổ sở chờ đợi nhiều ngày. Nàng sờ xem trái tim ta cũng sốt ruột lắm rồi" Nói rồi bàn tay hắn bắt đầu lần mò.Vương Nhuận Tuyết vô vùng thẹn thùng, nàng hất bàn tay trắng nõn nà nói: "Tướng công, chúng ta vẫn còn chưa uống rượu hợp hoan".
"Để lát nữa hãy uống".
"Không! Thiếp muốn uống bây giờ. Khi vào động phòng phải uống rượu hợp hoan".
"Được được. Ta đi lấy…".
"Không! Tướng quân ở trên giường, thiếp đi lấy".
Vương Nhuận Tuyết vội vàng xuống giường, đi tới chiếc bàn tròn, cầm chung rượu và hai chiếc chén rượu nhỏ, tinh xảo, rót rượu vào chén.
Trong lúc nàng đang rốt rượu thì bị Đỗ Văn Hạo ôm từ sau lưng. Hắn thò tay sờ soạng. Cũng may đây là lần thứ hai của Đỗ Văn Hạo nên Vương Nhuận Tuyết không vì sự vuốt ve của Đỗ Văn Hạo mà choáng váng. Nàng thở gấp gáp, quay đầu lại, bưng một chén rượu để lên miệng hắn nói: "Chúng ta uống nào".
Nhưng tay của Đỗ Văn Hạo không rảnh để nhận lấy, hắn vội vàng cởi quần áo của nàng và nói: "Nàng là của ta".
"Xấu lắm" Vương Nhuận Tuyết cười khanh khách. Nàng nâng chén lên miệng Đỗ Văn Hạo rồi cũng nâng chén của mình, Hai người đồng thời uống cạn chén rượu.
Trong khi đó Đỗ Văn Hạo chân tay lanh lẹ đã cởi hết quần áo của Vương Nhuận Tuyết, chỉ còn quần lót. Da thịt trắng nõn nà như sương trắng, mùi thơm cơ thể làm người khác chỉ biết ý loạn tình mê của Vương Nhuận Tuyết cùng với men nồng của rượu hợp hoan thúc giục. Đỗ Văn Hạo không kìm lòng được, ôm ngang người Vương Nhuận Tuyết đi tới giường.
Ngay lập tức màn buông xuống, âm thanh gào thét nổi lên, tướng quân thúc ngựa ra roi. Trong màn trướng chỉ còn tiếng kêu là kinh thiên động địa, đất trời u ám.
Lần tác chiến này hoàn toàn khác với lần với Cao Thao Thao hôm qua, không còn là sự thương cảm mà tràn ngập nhu tình, ngọt ngào. Lần này Vương Nhuận Tuyết chủ động hơn nhiều so với Tần Lạc. Dù nàng vẫn còn vụng về như vậy nhưng với bản tính thông minh trời phú nên học rất nhanh, cùng với sự trợ giúp của mùi hương cơ thể nên Đỗ Văn Hạo cực kỳ thoả mãn.
Tới khi Vương Nhuận Tuyết ôm lấy Đỗ Văn Hạo không cho hắn tiếp tục nữa thì trời đã sắp sáng. Hai người đã quần chiến suốt một đêm, mấy lần hoa mai nở.
Điều kỳ quái là Đỗ Văn Hạo không thấy thể lực mình hao mòn. Hắn còn yêu cầu Vương Nhuận Tuyết một lần nữa rồi mới bãi binh, ôm nàng ngủ một giấc tới tận sáng sớm.
Sau khi ngủ một giấc thoải mái tới tận sáng bảnh, Đỗ Văn Hạo uể oải vặn lưng một cái rồi mới lười biếng mở mắt ra. Vương Nhuận Tuyết ở bên cạnh cũng "ư" một tiếng rồi tỉnh lại. Nàng duỗi cánh tay trắng bó ôm hắn hỏi: "Tướng công, tỉnh rồi hả?"
"Ừ" Đỗ Văn Hạo quay người, ôm thân thể mềm mại, trắng nõn, hương thơm quyến rũ vào ngực: "Thoải mái quá. Động phòng cùng với bảo bối Tuyết nhi của ta quả thực là diễm phúc đời người. Ta nghĩ rằng cho dù là thần tiên cũng chỉ có hương vị như vậy".
Vương Nhuận Tuyết cười hì hì, nàng nhắm mặt dựa sát vào người Đỗ Văn Hạo, bàn tay trắng nõn nà của nàng dần dần trượt xuống dưới, bóp nhẹ mấy cái. Tiểu đệ của Đỗ Văn Hạo giống như con vật ngoan ngoãn trong nhà lại lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lửa dục của Đỗ Văn Hạo bốc lên. Hắn lại quất ngựa ra roi. Hai người tiếp tục tập luyện buổi sáng một phen nữa. Trận chiến này diễn ra tới tận giờ thìn.
Sau khi ngưng chiến, Đỗ Văn Hạo đang ôm thân hình tuyệt phẩm của Vương Nhuận Tuyết nằm mãn nguyện thì bất chợt bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi giọng nói của Ngọc Trân vang lên: "Lão gia, phu nhân, mặt trời đã lên cao. Nước ấm đã chuẩn bị xong".
Vương Nhuận Tuyết vội vàng ngồi dậy nói với Đỗ Văn Hạo: "Ai da. Tất cả là do tướng công mới dậy muộn như vậy. Người khác biết thì lại cười thiếp".
"Tân hôn động phòng, mỗi giây phút đáng già ngàn vàng. Có ai bỏ phí dậy sớm vậy không?" Đỗ Văn Hạo vuốt ve làn da trắng bóng, mềm mại của nàng nói: "Hãy nằm xuống đi. Ta hãy còn muốn".
Ngọc Trân bên ngoài mành cười phì một tiếng nói: "Lão gia, cả đêm lão gia và phu nhân những hơn mười lần còn chưa đủ sao? Vẫn còn nhiều thời gian, giữ gìn thân thể vẫn quan trọng hơn".
Đỗ Văn Hạo nghe xong vội nói: "Ai. Ngọc Trân, thảo nào tối hôm qua ngươi không ngủ. Ngươi áp tường nghe lén phải không?"
Ngọc Trân nói:"Lão gia, tối qua phu nhan đã nói tất cả. Nô tỳ là thông phòng đại nha hoàn. Phục dịch lão gia và phu nhân là trách nhiệm của nô tỳ. Hai người không ngủ. Nô tỳ nào dám ngủ. Nô tỳ đã bịt tai ( che kín chăn ) nhưng hai người làm ầm ĩ quá, âm thanh lớn như vậy, đừng nói là nô tỳ ở gian ngoài mà ngay cả hai tỷ muội Nhược Vân, Nhược Vũ ở sương phòng cũng bị âm thanh của hai người làm mất ngủ. Hì hì hì".
Nghe Ngọc Trân nói, Đỗ Văn Hạo cảm thấy nhức đầu, nha đầu này đúng là ruột ngựa, nghĩ gì nói vậy.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Được rồi, dậy tắm rửa thôi. Ngọc Trân đã chuẩn bị nước ấm. Hai chúng ta đi tắm rửa thôi".
"Tốt Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Ha ha ha. Ta thích nhất là tắm uyên ương".
"Thật vậy sao?" Vương Nhuận Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Chàng đều tắm uyên ương với mọi người sao?"
Đỗ Văn Hạo vội vàng cười gượng nói: "Không có. Ta nói sai rồi. Ta muốn nói là chuyện này. Hôm nay có thể tắm chung với thiên hạ đệ nhất mỹ nữ quả thực là chuyện sảng khoái nhất trong đời. Đi thôi".
Một tay Đỗ Văn Hạo che háng, một tay hắn vén màn. Hắn liếc mắt nhìn thấy Ngọc Trân đang đứng cạnh giường. Cô nương người ta đã không sợ, bản thân mình là một lão gia mà vẫn còn sợ sao?
Đỗ Văn Hạo dứt khoát bỏ tay ra, đứng thẳng người, hắn nhếch miệng cười rất phấn khích giống như đang thị uy với Ngọc Trân.
Dù gì đây cũng là lần đầu tiên Ngọc Trân nhìn thấy thân thể đàn ông. Lúc trước nàng ăn nói mạnh bạo là vì nàng là nha hoàn hồi môn. Trước khi tiểu thư xuất giá, bà mối phụ trách việc phòng the ở phủ Tể tướng đã nhiều lần giảng giải cho nàng công việc của một nha hoàn hồi môn, nên làm gì, nên nói năng như nào nhưng chỉ là đùa giỡn. Nhưng ngay lúc cấp bách này Ngọc Trân nhìn thấy tiểu đệ hùng vĩ, xấu xí của Đỗ Văn Hạo thì không khỏi thẹn thùng, luống cuống nhưng vẫn không kịp quay người đi chỗ khác
Đỗ Văn Hạo cười ha hả, dương dương tự đắc bước xuống giường, hắn quay người móc màn lên trên cái móc hình lưỡi liềm bên trên. Tay hắn bế Vương Nhuận Tuyết đang nhìn hắn cười mà như không phải đang cười đi tới sương phòng có đặt chiếc thùng gỗ lớn để tắm ở bên cạnh.
Trong chiếc thùng gỗ đựng nước ấm tới hơn nửa thùng. Trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa hồng bập bềnh cùng với hương thơm thoang thoảng.
Đỗ Văn Hạo bỏ Vương Nhuận Tuyết vào trong thùng gỗ sau đó bản thân hắn cũng bước vào thùng gỗ. Hắn ôm chầm lấy Vương Nhuận Tuyết trong nước, sờ soạng vuốt ve một hồi. Vương Nhuận Tuyết cười khanh khách nói: "Đừng. Thiếp sợ ngứa. Để thiếp đấm lưng cho tướng công".
"Không cần. Ta muốn nha đầu Ngọc Trân tới cọ lưng cho ta" Đỗ Văn Hạo nói.
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Tướng công không còn thẹn thùng sao?"
"Ai thẹn thùng? Không đâu. Hãy gọi vào trong phòng này để nhìn thấy chúng ta làm ngay trong thùng gỗ này. Không phải nha đầu đó muốn hầu hạ chúng ta sao. Ha ha, hãy để nha đầu đó học bài vỡ lòng. Cứ bảo nha đầu đó cởi quần áo vào đây, ba người chúng ta cùng một lúc".
Vương Nhuận Tuyết cười sẵng giọng nói: "Thiếp không điên khùng với tướng công. Ngọc Trân vẫn còn là hoàng hoa huê nữ. Chàng đứng làm quá kẻo em nó sợ. Đợi khi nào thân thể của thiếp không tiện, khi đó Ngọc Trân sẽ hầu hạ chàng".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương