Tống Y
Chương 430
Đức Phi cũng nâng ly lên: “Hoàng Thượng nói đệ làm gia sư cho người, dạy người nhiều điều mới lạ, người rất vui.
Còn nói đệ dám phê bình người, dám nói thật, người rất phục đệ, người cũng biết đệ cũng chỉ muốn tốt cho người, vì vậy rất cảm kích, chiều nay người phải học, không thể đến kính đệ được, ta thay người kính đệ một ly!”
Đỗ Văn Hạo vội đáp: “Đa tạ người đã tín nhiệm, đệ chỉ lo đệ quá nghiêm khắc thôi”
“Thầy nghiêm mới có trò giỏi mà, cần nghiêm thì phải nghiêm”
Lâm Tiệp Hạo mỉm cười nói: “Các vị đều uống rồi, ta không uống thì không hợp đàn, chúng ta cùng uống một ly!”
“Vậy cũng phải có lí do gì chứ?”
Đỗ Văn Hạo nháy mắt nói“Lí do …”
Lâm Tiệp Hạo nghiêng đầu nghĩ, “Để chúc mừng ước mơ của ngài đã thành hiện thực”
“ Ước mơ thành hiện thực?”
“Đúng vậy, khi đặt tên cho ngài đã dùng hai tự “Vân Phàm”
là dự đoán ngài sẽ tung hoành thiên hạ, bây giờ ngài đã là tể chấp, lại được Thái Hoàng Thái Hậu trọng dụng, vậy không phải ước mơ thành hiện thực sao?”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Câu này rất đúng.
Xem ra, ta có được ngày hôm nay phải cảm ơn nàng đặt tên cho, nào, chúng ta cạn một ly”
Tất cả đều tìm được lý do để chúc Đỗ Văn Hạo, đến ly này thì dường như đã hết lí do, nhìn những món ăn do họ bày ra, quả là rất hấp dẫn, uống đến mức thấy đầu ngà ngà, Tô thị và Lâm Tiệp Hạo đều đã say gục xuống bàn, Du Cáp Nhi và Đức phi cũng đã lơ mơ, nâng ly lượu lên cũng không đưa được vào miệng.Thoáng cái mặt trời đã ngả bóng về Tây, Đỗ Văn Hạo đứng dậy cáo từ, loạng choạng vài bước, chân mềm nhũn, hắn ta ngã ra đất, không them đứng dậy nữa, ngủ luôn trên đất.Không biết đã bao lâu, Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng tỉnh, thấy miệng đắng ngắt, từ từ mở mắt, thấy trong phòng tối đen, thấy ánh trăng chiếu rọi vào phòng mới phát hiện cũng đều nằm trên đất ngủ.Trước khi uống rượu, Đức Phi đã dặn thị nữ không gọi không được vào, vì vậy trong phòng tối đen cũng không ai vào thắp đèn.Đỗ Văn Hạo nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa tí tách, không biết tự lúc nào, hắn lồm cồm bò dậy, thấy tay mình gò bó, ngó sang thì hóa ra Đức Phi ôm chặt tay mình đắt lên ngực không chịu buông ra.Đỗ Văn Hạo vội vàng thu tay, nói: “Xin … xin lỗi!”
Đức Phi ậm ừ gì đó, quay người, ngủ đối mặt với hắn.“Tỉ tỉ! không được ngủ trên đất, kẻo bị nhiễm lạnh bây giờ!”
Đỗ Văn Hạo định dìu Đức Phi đứng dậy nhưng người nàng đã mềm oặt, không đứng dậy nổi.Đỗ Văn Hạo còn không đứng vững, mất công lắm mới đỡ được Đức Phi dậy, nhờ ánh trăng gương mặt Đức Phi hiện ra trắng mịn như ngọc, Đỗ Văn Hạo mượn hứng rượu, hôn lên mặt nàng.Đức Phi vẫn chưa tỉnh, vẫn ngủ mê man như trước, Đỗ Văn Hạo thấy môi nàng căng mọng, bèn hôn nhẹ lên môi nàng.Đức Phi như nói gì đó, giống như sắp tỉnh, Đỗ Văn Hạo sợ quá, vội đặt nàng dựa vào ghế, rồi buông ra.Hắn vừa ngồi thẳng dậy thì Đức Phi tỉnh lại: “Ôi, cái đầu của mình… Văn Hạo! Đệ vẫn chưa đi sao?”
“Đệ … đệ uống say, cũng vừa tỉnh, đang chuẩn bị đi.
Nào! Đứng dậy thôi! Trên đất lạnh lắm!”
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, đỡ Đức Phi dậy, nàng đã tỉnh nên cũng từ từ ngồi được lên ghế.Đức Phi dựa vào ghế, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Đệ cũng ngồi đi!”
Đỗ Văn Hạo thấy thần sắc nàng như vậy nào dám làm, chỉ sợ ngồi xuống là có chuyện xảy ra thôi, bèn đáp: “Mọi người đều say rồi, đệ phải đi thôi!”
“Chúng ta đã uống đủ đâu, đi là đi thế nào?!”
Đức Phi bám vào ghế, cúi xuống lay lay Du Cáp Nhi, Lâm Tiêp Hạo, Tô thị: “Dậy đi nào! Uống tiếp thôi”
3 cô gái say mèm, khong nhúc nhích gì, tiếp tục ngủ.Đỗ Văn Hạo vội nói: “Không uống nữa, đệ say rồi, phải đi thôi, trời tối rồi, không đi sẽ không ra gì cả. tỉ tỉ, tiểu đệ cáo từ!”
Nói rồi hắn cầm lấy chiếc quạt và cái hộp được tặng rồi loạng choạng đi ra, dặn dò cung nữ vào hầu hạ 3 vị nương nương đang say khướt, sau đó đi ra khỏi cung.Theo chỉ dụ của Thái Hoàng Thái Hậu, Đỗ Văn Hạo được tự do ra vào cung, thị vệ không có quyền ngăn cản, vì vậy ra khỏi tẩm cung, hắn chỉ có 1 mình men theo con đường đá nhỏ mà đi.Đêm đầu hạ, những hạt cát nhỏ ở phương Bắc theo gió bay nhè nhẹ giữa các tán cây, cây cỏ e thẹn cúi đầu như có tâm sự gì vậy, những hạt sương đọng lại như những giọt nước mắt bi thương.Hắn mò mẫm ra được đến cửa hoàng cung, trong bóng tối có một bóng người nhỏ nhắn đi tới, nhẹ nhàng nói: “Anh, có phải anh không?”
Đỗ Văn Hạo nghe giọng quen quen, định thần nhìn, háo ra là Hà Nghiêu: “Sao em lại đến đây?”
“Trời tối anh mai không về nên đâm lo, nghe hộ vệ nói là anh vẫn chưa ra, vì vậy em đợi ở đây”
“Ngốc ạ!”
Đỗ Văn Hạo cẩm động, rảo bước hơn, thấy Hà Nghiêu ăn mặc mỏng manh, lộ rõ những nét đẹp của cơ thể, bèn nói: “Còn phải nói, cái này, em gái anh quả là tuyệt sắc, chỉ riêng tướng mạo, trừ Vương Nhuận Tuyết ra, em là người đẹp nhất”
Hà Nghiêu nghe vậy liền biết là anh đã say, vội dìu hắn đi ra.Tim Hà Nghiêu đập loạn xạ, mặ nàng lúc này ép sát vào ngực Đỗ Văn Hạo, hơi ấm này thật giống với lòng cha mẹ cô, nàng ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn mình liền đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng sợ Đỗ Văn Hạo ngã, đành cắn răng đỡ hắn tiếp.Đi thêm một đoạn thì thấy bọn Hứa Văn Cường chạy đến, định đỡ cho Hà Nghiêu thì nàng nói: “Không cần đâu, các anh mang ngựa lại đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta say thế này còn cưỡi ngựa gì nữa, muốn ta ngã chết à?”
Hà Nghiêu cười trừ: “Vậy chúng ta đi bộ một lúc, đợi anh tỉnh táo hơn thì cưỡi ngựa được không?”
Đỗ Văn Hạo chỉ ậm ừ.Hà Nghiêu dìu Đỗ Văn Hạo đi chàm chậm, Hứa Văn Cường thấy tuy Đỗ Văn Hạo đã say nhưng bước đi xem ra còn vững, hiểu ngay là nhân dịp này gần gũi với ‘em gái’ tí, bèn đi xa xa lên trước.Đỗ Văn Hạo và Hà Nghiêu đều im lặng lắng nghe tiếng mưa tí tách trên những đường đá.Mưa mỗi lúc một to, Hà Nghiêu nói: “Anh, thế này không ổn, hay chúng ta lên xe ngựa đi?”
“Ừ!”
Cuộc sống về đêm dưới triều Tống khá nhộn nhịp, tuy trời đã tối, đường phố vẫn đông, bắt xe ngựa không khó gì, Hà Nghiêu dìu Đỗ Văn Hạo lên xe, Đỗ Văn Hạo quay người kéo Hà Nghiêu lên xe.Hà Nghiêu nói địa chỉ, xem ngựa lăn bánh, bọn Hứa Văn Cường theo sát sau.Trong xe ngựa rất tối, Đỗ Văn Hạo say ngồi không vững ngả nghiêng, thi thoảng lại dựa vào người Hà Nghiêu, nàng thấy tim mình đập thình thịch, thấy Đỗ Văn Hạo nắm tay mình không chịu buông, nàng ngồi không nói gì nghĩ linh tinh.Đỗ Văn Hạo thấy chóng mặt, liền ôm chặt lấy eo Hà Nghiêu, nàng kêu a một tiếng: “Buồn quá!”
“Vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo lại thò tay cù nàng.Hà Nghiêu cười ha ha không ngừng, rồi Đỗ Văn Hạo mò dần lên ngực nàng!Đỗ Văn Hạo hỏi: “Hà Nghiêu nói xem ta có phải là người anh tốt không?”
Hà Nghiêu nói, giọng hơi run run: “Không tốt!”
“Sao lại không tốt?”
“Tự anh cũng biết mà!”
Đỗ Văn Hạo nhìn theo ánh mắt của Hà Nghiêu, mới phát hiện ra, luống cuống nói: “Haizz, sao trong xe tối thế nhỉ?”
“Ừ!”
Hà Nghiêu có phần thất vọng, quay mặt đi nhìn xa xăm, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Cái này không phải trong tính toán của anh sao?”
Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa vậy, Đỗ Văn Hạo thấy óc mình lùng bùng, toàn thân nóng rực, khi nãy hôn trộm Đức Phi, giờ lại bị châm chọc rồi, hắn cúi đầu nhìn, nhưng đã nói chỉ coi Hà Nghiêu như em gái, nếu tiếp tục làm thì sau này nhìn mặt nhau thế nào đây?Hắn đang do dự thì chiếc xe lắc mạnh, Hà Nghiêu ngã vào lòng hắn, môi nàng chạm đúng vào môi Đỗ Văn Hạo.Hà Nghiêu đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng, không còn suy nghĩ được nhiều, tâm trí bay theo cảm giác hết rồi.Hà Nghiêu chỉ thấy có gì ấm ấm bao vây lấy mặt mình, vị rượu nhẹ nhẹ cũng khiến nàng hơi say say, nàng cũng không biết phải làm thế nào nữa.Cùng với nụ hôn đó, tim đạp nhanh dần, hai tay bám lấy vai của đối phương, cảm giác tê tê đi khắp cơ thể, hắn say sưa cảm thụ, hắn biết đôi mắt hắn không dám mở ra.Hồi lâu, phu xe nói vọng vào: “Thưa! Đến nơi rồi ạ!”
Hai người vội buông ra Hà Nghiêu cúi đầu tránh ánh mắt của Đỗ Văn Hạo, mặt đỏ ửng.Chỉnh lại quần áo, nàng đỡ Đỗ Văn Hạo xuống xe, gọi mấy hộ vệ lại đỡ hắn.Vào đến phủ, nàng cúi đầu rảo bước về phòng mình, từ cửa sổ không thấy bóng dáng Đỗ Văn Hạo nữa, nàng đứng một mình trong bóng tối, hai tay ôm mặt, trong đầu vẫn lởn vởn cảnh lúc nãy trên xe.Lâm Thanh Đại đang dạo quanh vườn, thấy Đỗ Văn Hạo về, vội chạy đến, đỡ lấy Đỗ Văn Hạo từ tay Hứa Văn Cường, dìu hắn về phòng, thấy mùi rượu nồng nặc bèn châm chọc: “Sao thế? Lại chuốc say ai à?”
“Ha ha, ta đâu có say”
Anh Tử mang một cốc nước trắng ấm đến, đây là thứ Đỗ Văn Hạo cần khi say, Đỗ Văn Hạo uống ừng ực, “Thật thoải mái”
“Chàng ngủ sớm đi”
chợt chiếc quát và viên ngọc trong chiếc hộp rơi ra, lăn xuống sàn nhà, rồi chui biến vào gầm giường.Anh Tử vội àng cúi xuống tìm, rồi kêu lên: “Áng sáng gì vậy?”
Nàng ta đưa tay về phía có ánh sáng đó, quả nhiên là viên ngọc, lấy vội ra, đặt lên để xem kĩ, nhưng lạ không thấy có gì bất thường.Lâm Thanh Đại thấy lạ hỏi: “Sao rồi? có bị sao không?”
“Không, lúc nãy em thấy viên ngọc phát sáng!”
“Ồ! Để ta xem”
Lâm Thnh Đại cầm lấy viên ngọc, cũng không thấy gì, Đỗ Văn Hạo thấy hai người nói chuyện bèn nói: “Đưa ta xem nào!”
Hắn xem xét, rồi đặt vào chiếc hộp, rồi trùm chăn lên xem, rồi kinh ngạc thốt lên, viên ngọc phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt!Đây là một viên dạ minh châu!Anh Tử thấy vậy tò mò chui vào chăn xem, Đỗ Văn Hạo thò đầu ra nói với Lâm Thanh Đại: “Nàng cũng vào xem đi! Đúng là phát sáng thật!”
“Thôi khỏi cần, thiếp tin là nó phát sáng”
Đỗ Văn Hạo đưa viên ngọc cho Lâm Thanh Đại: “Nàng lấy tay che lại chắc cũng nhìn thấy!”
Không thắng nổi sự tò mò, nàng cầm lấy viên ngọc, quả là nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt, nhưng ánh sáng của đèn mạnh quá nên không thấy rõ, Lâm Thanh Đại bèn thổi tắt nến đi, cả căn phòng đen ngòmCả 3 người lập tức nhìn thấy viên ngọc trên tay Lâm Thanh Đại, giống như chiếc đèn lồng có đầy đom đóm của trẻ con vậy.Anh Tử vội đi gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Lôi và Liên Nhi dậy để xem vật báu.
Đỗ Văn Hạo bị vây lấy hỏi, chỉ nói là của nương nương trong cung cho.
Với địa vị của hắn, báu vật gì chả có, không thấy kì lạ như bọn họ, hơn nưa là có hơi men nên càng không thiết gì, hắn không nhếch nổi mi mắt lên nữa.
Liên Nhi tinh ý thấy vậy nói: “Lão gia mệt rồi, để lão gia nghỉ ngơi?Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: “Phải đấy!”
rồi đặt viên ngọc vào trong hộp để lên đầu giường Đỗ Văn Hạo.
Để các cô gái lui xuống, nàng ngồi xuống bên Đỗ Văn Hạo nói: “Tướng công, lúc chiều, phủ doãn Khai Phong Thái Kinh đến, muốn mời chàng đi chữa bệnh cho ái thiếp của ông ấy, nói là bệnh rất nặng. còn mang theo nhiều lễ vật, thiếp đã trả không nhận, nhưng ông ấy nói kiểu gì cũng phải mời chàng đi”
“Thái Kinh?”
Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm, nghĩ đây là đại giant hần 20 năm sau, bây giờ đến nhờ cậy mình, không thể đẻ lại mầm họa này, phải phế bỏ sớm đi, bèn nói: “Được rồi! mai ta đi xem thế nào!”
“Chàng đi thật sao? Theo thiếp thấy bệnh là giả, kết bè mới là thật”
“Thì cũng tốt mà”
Đỗ Văn Hạo mơ màng rồi nhanh chóng thiếp đi.Dù hôm sau vẫn còn đau đầu, nhưng hắn vẫn cố dậy đúng giờ để luyện kiếm với Thanh Đại.Luyện xong, tắm rửa, ăn sáng.
Đang ăn thì có báo, đại nhân Thái Kinh đến.Đỗ Văn Hạo mở cửa mời khách vào chính đường, rồi lại chậm rãi ăn sáng, sau khi thưởng thức tách trà thơm, ra vẻ không có chuyện gì hỏi: “Hà Nghiêu đâu? Con bé này sao chưa dậy?”
“Không biết ạ! Có thể mệt chăng”
Bàng Vũ Cầm đáp“Vậy sao?”
hắn thấy không yên tâm.
Uống xong trà hắn mới thong thả đi ra chính đường.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương