Tống Y
Chương 415
Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn bản vẽ. Hắn thấy chỗ hồ nước chỉ có một con kênh đào nối với hồ nước ở vườn Ngự uyển thì ngạc nhiên nói: "Có phải bản vẽ này sai rồi không? Tại sao hồ nước này chỉ có kênh dẫn nước vào mà không có kênh dẫn nước ra?"
Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Đây là đường dẫn nước ra, không phải là đường dẫn nước vào".
Đỗ Văn Hạo càng ngạc nhiên: "Đường dẫn nước ra sao? Vậy còn đường dẫn nước vào?"
"Ngươi đoán đi" Cao Thao Thao chớp chớp mắt, đắc ý nhìn Đỗ Văn Hạo.
"Vậy dùng nước mưa trên trời sao? Không phải. Nước mưa không đủ để duy trì liên tục. Hơn nữa nếu như trời hạn không mưa thì làm thế nào?"
"Ừ. Nước mưa chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó. Hãy đoán lại đi. Đừng nhìn lên trời đoán. Hãy nhìn dưới đất mà đoán".
"Dưới đất sao? Nước ngầm dưới đất? Nước suối?"
"Đúng rồi" Cao Thao Thao có chút đắc ý với lối suy nghĩ tinh tế của mình: "Ta đã nghĩ qua có thể dẫn nước sông từ hào bảo vệ bên ngoài thành vào hồ nước như bây giờ nhưng vấn đề là trong tương lai chúng ta lại muốn bơi lội tắm rửa trong hồ nước này. Nhưng nước sông ở hào bảo vệ ngoài thành là dẫn từ nước sông Biện vào. Trên đường dẫn nước nông phụ giặt giũ quần áo, rửa chân, giặt tã, vo gạo, rửa thức ăn, giết gà mổ ngỗng. Tiểu hài tử bơi lội, đại tiện trên sông, đi tiểu trên sông, xác trâu bò, lợn dê chết trôi, thối dữa trên sông. Chỉ cầng nghĩ tới đã thấy buồn nôn".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Nghe nàng nói như vậy. Ta cũng không còn hào hứng nữa".
"Ừ, đúng vậy vì vậy ta mới tìm cách dẫn nguồn nước vào hồ này từ một nơi sạch sẽ. Ngay đêm hôm qua ta đã triệu phủ doãn phủ Khai Phong, Thái Kinh tới, lệnh cho ông ta điều tra xem nơi chúng ta xây dựng hồ này có bao nhiêu con suối. Thái Kinh làm việc này cũng rất nhanh chóng. Sáng sớm hôm nay ông ta đã báo cáo kết quả. Lớn nhỏ có tất cả ba mươi sáu suối nguồn khác nhau. Tất cả đều ùa suối nguồn nước ngọt quanh năm không khô cạn. Trong đó có hai con suối nguồn rất lớn, nước chảy tạo thành dòng suối nhỏ, chảy vào sông Biện. Hai con suối nhỏ này có tên là "Dao Bích khê. Sở dĩ có tên này là vì nước suối của hai con suối này ngọt như nước Cam lộ, trong xanh. Bên công bộ còn nói nếu như mở rộng miệng thì lượng nước còn nhiều hơn nữa".
"Thật vậy sao? Vậy tổng lượng nước là bao nhiêu?"
"Bên bộ Công đã tính toán qua. Ba mươi sáu suối nguồn này. Đặc biệt hai suối nguồn chảy thành suối, với lượng nước không dùng trong một tháng là có thể rót đầy hồ. Hơn nữa còn cam đoan nước trong hồ có thể lưu thông.
"Vậy quá hay. Chúng ta lấy nước đầu nguồn, lại vô cùng sạch sẽ. Chúng ta có thể bơi lội trong nước hồ".
Ánh mắt Cao Thao Thao chợt loé lên. Nàng hỏi Đỗ Văn Hạo: "Khanh biết bơi sao?"
"Đương nhiên khi còn bé ta thường xuyên đội quần áo lên đầu, bơi qua con sông trước nhà đi chơi".
"Thật sư? Vậy tới lúc đó ngươi sẽ dạy ta bơi. Ta không biết bơi".
"Được. Chúng ta có thể phân chia hồ này thành khu nước cạn, khu nước sâu như vậy chúng ta vẫn có thể bơi ở khu nước cạn mà vẫn an toàn".
"Không" Cao Thao Thao lắc đầu nói: "Hồ này phải đào sâu, không có khu nước cạn. Ta muốn bơi ở khu nước sâu. Ngươi hãy dạy ta. Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta không sợ gì cả".
Bản tính Cao Thao Thao vốn nhu nhược. Một khi nàng có thể nói câu này chính là đã có can đảm mạo hiểm tính mạng của mình. Chứng mình trong lòng nàng đã hoàn toàn tin tưởng Đỗ Văn Hạo. Trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi thấy vô cùng ấm áp khi hắn thấy mình được tin tưởng như vậy.
Đỗ Văn Hạo rất muốn "âu yếm" Cao Thao Thao một lát nhưng hắn biết không thể được, đành phải đứng quay lưng lại phía các quan lại và thợ thủ công ở phía xa xa gửi Cao Thao Thao một chiếc hôn gió.
Người cổ đại không cởi mở trong việc biểu lộ tính cách và tình yêu như người hiện đại. Đặc biệt là với người trong Hoàng cung, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân cũng phải chú ý lễ nghi cung đình. Cao Thao Thao chưa từng thấy ánh mắt biểu hiện tìng cảm dạt dào như vậy, nhất thời cả người nàng khô nóng bỏng, hai má đỏ như ráng mấy chiều, sóng mắt dịu dàng giống như hai giọt nước vậy. Nàng cũng học dáng vẻ của Đỗ Văn Hạo, ngón tay mân mê đôi môi mọng đỏ như muốn tiến tới đón nhận nụ hôn của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấy Cao Thao Thao đã nảy sinh cảm xúc nhưng những quan lại bộ Công đang ở phía sau nên hắn cũng không dám làm xằng bậy. Một khi hắn để người khác nhận ra đầu mối của sự việc thì sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Hắn vội vàng ho khan một tiếng rồi nói to: "Thái Hoàng Thái Hậu, những chỗ trống này người chuẩn bị xây dựng cái gì?"
Một câu gọi Thái Hoàng Thái Hậu làm Cao Thao Thao bừng tỉnh. Hiển nhiên nàg biết dụng ý của Đỗ Văn Hạo liền nhìn hắn cười khẽ nói: "Ta vẫn chưa nghĩ ra. Ngươi có ý tưởng gì không?"
"Ta?" Đỗ Văn Hạo cười gượng nói nhỏ: "Người xem trên người ta có chút tao nhã nào không? Xem bệnh ta còn làm được, để thần suy nghĩ bố cục kiến trúc thì không khác gì không trâu bắt chó đi cày".
Cao Thao Thao cười khanh khách nói: "Đừng khách khí. Hiểu biết của ngươi còn nhiều hơn rất nhiều so với mấy con mọt sách chỉ biết khoe chữ kia".
"Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu quá khen" Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua thấy trên bản vẽ thi công lớp lớp các ban công, mái hiên đình hóng mát chi chít như sao trên trời, tùng bách cùng trúc xanh, kỳ sơn, dị thạch trang trí ở giữa thì không khỏi lên tiếng hỏi: "Thao Thao, nàng chuẩn bị xây dựng rầm rộ là có ý định biến cả Ngự hoa hậu uyển này cải tạo thành một đại quan viên à?"
Cao Thao Thao ngạc nhiên hỏi: "Đại quan viên? Cái vườn đó là của triều đại nào xây dựng nên?"
Đỗ Văn Hạo vội vàng bịa ra: "Ý của Đại quan viên chính là mênh mông, lộng lẫy rất có phong thái, không phải vườn của triều đại nào xây dựng nên".
"Ồ, ngươi cảm thấy không tốt sao?"
"Không không, rất tốt. ta chỉ cảm thấy xây dựng một cái vườn lớn như vậy cần rất nhiều hoa".
Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo, trong mắt nàng ngập tràn sự yêu thương: "Ngươi đừng quan tâm tới tiền. Vườn này được xây dựng đặc biệt rành riêng cho hai chúng ta. Hiện tại sẽ được ngăn cách với Ngự hoa hậu uyển. Ngươi chỉ cần nói cho ta ngươi có thích hay không?"
"Đương nhiên là thích".
"Thật vậy sao?"
Cao Thao Thao nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Văn Hạo, nàng nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn, lập tức nàng cười tươi như hoa nở: "Tối hôm qua sau khi ngươi rời đi, ta không ngủ được, ta liền tới ngọn núi nhỏ này muốn tìm một nơi đẹp để dựng ngôi đình ngắm mưa.
Ta quan sát hồi lâu cũng không tìm thấy vị trí phù hợp. Sau khi mưa ngớt, nhìn về phía kinh thành xa xa, hàng vạn ngọn đèn dầu. Bóng đêm bao phủ, ngọn núi nhỏ này lại rất thấp, không thể nhìn thấy cảnh vật. Ta đã nghĩ nếu có thể dựng một cái đài cao dù không hy vọng cao như đài Đồng Tước chỉ cần có thể đứng trên cao nhìn về phương trời xa xa, có thể tĩnh tâm nghe tiếng mưa rơi vậy là tốt rồi. Lúc đó ta chỉ muốn dựng một chiếc đài cao".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chủ ý này rất hay! Trên đài cao dõi mắt nhìn phương xa, cảm giác thật sự vui vẻ thoải mái. Khi ta còn đi học vẫn thường xuyên leo núi. Loại cảm giác "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*" thật sự là không ngòi bút nào có thể tả".
Cao Thao Thao thấy Đỗ Văn Hạo đồng ý với tâm tư của nàng thì càng vui mừng nói tiếp: "Ta vốn dựng chiếc đài cao ở, phía dưới chính là hồ sen. Xung quanh là trồng chuối ba tiêu. Như vậy có thể nghe tiếng ếch kêu dưới hồ sen, tiếng mưa đạp vào cây chuối tây, và cả tiếng mưa rơi tý tách xuống hồ nước, trong lòng sẽ vô cùng mãn ý. Nhưng vấn đề là chỗ hồ nước ở Ngự hoa hậu uyển này quá nhỏ, không hợp với ý ta. Đặc biệt không có một cảm giác mênh mông cô tịch. Khe nghe tiếng mưa rơi muốn có cảm giác này tốt nhất là bơi thuyền trên mặt hồ, buông neo giữa hồ, bốn phía xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi như vậy mới thú vị. Nghĩ vậy đột nhiên ta muốn kiến tạo một chiếc hồ, một chiếc hồ nhân tạo rất lớn, giữa hồ có một toà cô đảo. Chúng ta sẽ dựng đình nghe mưa trên cô đảo này".
"Thì ra là như vậy. Ha ha vì vậy nàng mới ngay trong đêm triệu Thượng thư bộ Công tới để thương nghị ý tưởng của nàng hả?
"Người biết nhân gia ta nóng lòng mà" Mặt Cao Thao Thao phớt hồng, tươi như hoa đào, e thẹn nàng cười khúc khích nói: "Lần trước chúng ta đã thống nhất với nhau sau khi chuyện bận rộn qua đi chúng ta sẽ tìm một nơi nào đó tốt tĩnh dưỡng một thời gian nhưng bây giờ ta buồng rèm chấp chính, mọi sự phải gá lại, chỉ sợ không rảnh để xuất kinh nhàn rỗi du ngoạn. Ta liền nghĩ tới nếu muốn có một chỗ như vậy ở bên cạnh để tĩnh dưỡng lại tiện xử lý việc chính sự, cũng có thể để cho hai ta dắt tay nhau vui chơi sơn thuỷ vì vậy ta mới hạ quyết tâm không chỉ dựng một đài ngắm mưa mà còn muốn dựng một đại lâm viên như ý muốn. Hai ta có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, qua đây hưởng chút thời gian thanh tịnh, cuộc sống nhàn tản, thoát ly thế tục".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thực sự cảm động. Cao Thao Thao đã vì chính hắn mà rầm rộ xây dựng, đặc biệt dựng một lâm viên Hoàng gia đại quy mô. Xem ra Cao Thao Thao đã thực sự mắc vào lưới tình. một khi bị cuốn vào tình ái sẽ nảy sinh yêu thương đắm say. Đỗ Văn Hạo cảm thấy điều này hoàn toàn thật. Nếu như không phải bây giờ đang có người bên cạnh, Đỗ Văn Hạo sẽ bước tới ôm hôn nàng, nói cho nàng biết cảm nhận của lòng mình.
Dù là như thế nhưng Cao Thao Thao là người thông minh, nàng đã nhận ra sự yêu thương chân thành trong ánh mắt Đỗ Văn Hạo, lòng nàng lại như rót mật. Nàng nói tiếp: "Ngươi cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc. Trước khi ta triệu Thượng thư bộ Công tới tối hôm qua, ta đã triệu Thượng thư bộ Hộ tới hỏi xem rốt cuộc ngân khố triều đình còn bao nhiêu ngân lượng để tuỳ cơ ứng biến, có thể quyết định quy mô của lâm viên. Ngươi đoán xem rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu ngân lượng còn tồn?"
"Không đoán được" Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Thế nhưng lúc xế chiều có nghe Tể tướng Vương Giai nói một năm ngân khố triều đình thu vào sáu ngàn vạn hôn. Trong số đó đại bộ phận là dùng cho quân khí nuôi quân. Hẳn là không còn đáng kể?"
"Đúng. Thượng thư bộ Hộ nói trước mắt quốc khố cơ bản đã cân đối thu chi, ngân lượng còn tồn không tới ba trăm vạn ( tương đương với ba trăm triệu nhân dân tệ )."Tiền còn ít như vậy chỉ e là không đủ để xây dựng lâm viên".
"Lúc ấy ta rất thất vọng. Tiểu Tiêu tử đã nhắc nhở ta, nhắc ta kiểm tra ngân khố Hoàng cung, có lẽ có bạc. Ta lập tức gọi tổng quản ngân khố Hoàng cung tới tra hỏi. Ngay khi mới tra hỏi thông tin biết được làm ta vừa mừng vừa sợ. Ngươi lại đoán xem ngân khố Hoàng cung có bao nhiêu tiền?"
Quốc khố thời cổ đại chia ra làm hai bộ phận. Một là cả quốc gia chính là quốc khố. Một là ngân khố Hoàng cung, là kho bạc riêng của Hoàng Thượng. Đương nhiên ngân khố Hoàng cung của Hoàng Đế cũng là nơi cất giữ tiền, ngoại trừ cống phẩm trong và ngoài nước còn tuyệt đại cũng chỉ là tiền dư của quốc khố. Những khoản tiền còn dư của quốc khố được chuyển tới ngân khố Hoàng cung.
Đỗ Văn Hạo nói: "Quốc khố trống rỗng. Ngân khố hoàng cung nhất định cũng có rất ít ngân lượng".
Ta vốn cũng nghĩ như vậy nhưng khi tổng quản mở sổ sách ra tra tìm. Hì hì, ngân khố Hoàng cung chúng ta còn tồn kho một trăm bảy mươi triệu quan tiền".
Một trăm bảy mươi vạn quan tiền tương đương với một trăm bảy mươi tỷ nhân dân tệ. Ở triều Tống con số này nhất định làm người khác trợn mắt há hốc mồm.
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ hỏi: "Không thể nào. Tại sao lại có nhiều tiền còn tồn lại vậy?
"Ta cũng rất nghi ngờ, ta bắt tổng quản dẫn ta tới ngẩn khố. Vừa mới mở cửa ra ta biết đó chính là sự thật. Tiền bạc trong ngân khố hoàng cung chúng ta xếp như toà núi nhỏ. Dây buộc xâu tiền đã mục nát, những đồng tiền chất cao như núi rơi lả tả xung quanh. Bên cạnh tiền bạc còn phải kể tới không biết bao nhiêu các loại kỳ trân dị bảo vô giá".
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương