Tống Y
Chương 397
"Quả thực có gì đó rất kỳ quặc" Nguỵ Triển di chuyển thân hình, đụng phải xích sắt khiến ông ta cảm thấy gân cốt như muốn đứt ra.
"Lão hủ xưa nay ngủ không quá sâu.
Chỉ cần có tiếng động nhẹ là sẽ tỉnh lại.
Nhưng tại sao đêm đó lại chìm vào giấc ngủ sâu, sau khi tỉnh lại thì đã là tối ngày hôm sau? Khi thẩm vấn lão hủ nghe nói lúc đó cho dù dùng bất kỳ hình thức nào, kể cả đánh lão hủ cũng không tỉnh lại.
Không phải như vậy rất kỳ lạ sao?" Trong lòng Đỗ Văn Hạo khẽ chấn động: "Trước khi đi ngủ ngài uống chén trà đó sao?" "Đúng vậy".
"Đó là trà gì? Ai bưng lên cho ngài?" "Một chén trà đậm đặc.
Ta có thói quen khi trực trị bệnh thì muốn uống một chén trà đậm đặc, như vậy mới khó ngủ, thậm chí là không ngủ vì sợ ảnh hưởng tới việc chữa trị.
Trà là do cung nữ hầu hạ mang tới.
Các nàng ấy cũng biết thói quen của ta.
Bao nhiêu năm này đều như vậy, không cần phải căn dặn".
"Ngài có uống hết chén trà của buổi tối đó không?" "Đương nhiên là uống cạn.
Sau khi uống cạn thì ta nằm nghỉ, ngủ rất nhanh".
"Trong trà có mùi vị khác thường nào không?" Nguỵ Triển sững sờ, hắn cau mày suy nghĩ một lát nói: "Có, có một chút.
Hơi đắng.
Lúc đó ta đã hỏi cung nữ bưng trà xem đây có phải là trà hỏng không.
Cung nữ còn nói đây là trà Khổ Đinh mới tiến cống.
Đó chính là vị trà.
Ta không nghi ngờ gì nữa liền uống cạn".
"Mùi đắng?" Đỗ Văn Hạo trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: "Ngài có ấn tượng nào với người cung nữ bưng trà cho ngươi không?" "Là Đại Đào, cung nữ trong phòng của Đức Phi nương nương, khoé miệng có một nốt ruồi".
Đỗ Văn Hạo thường xuyên tới tẩm cung của Đức Phi, Đại Đào này là một trong những thị nữ thân cận của Đức Phi nương nương.
Nguỵ Triển vừa nói Đỗ Văn Hạo đã đoán ra.
Hắn lại tiếp tục hỏi một số tình huống nhưng Nguỵ Triển không biết bởi vì khi ông ta đang ngủ, Hoàng Thượng băng hà lúc nào ông ta cũng không biết.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nguỵ đại nhân, ngài cứ từ từ uống.
Ta đi trước".
Nguỵ Dương khó nhọc đứng dậy, chắp tay, tiếng leng keng của xích sắt vang lên: "Đa tạ đại nhân.
Ai!, trước khi chết có thể gặp mặt đại nhân, lại được đại nhân ban cho rượu, lão hủ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi".
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Nguỵ đại nhân, Hoàng Thái Hậu có khẩu dụ, miễn trừ tội chết ngày mai của ngài.
Đợi sau khi vụ án này được tra xét rõ ràng thì sẽ căn cứ vào đó xử lý".
"Hả?" Nguỵ Triển kinh ngạc vui mừng hỏi: "Đại nhân, chuyện này có thật sao?" "Ha ha ha.
Ta dù gan to bằng trời cũng không dám giả truyền ý chỉ.
Tiêu công công, thái giám truyền chỉ đang đợi ở bên ngoài.
Ta ra gọi, ngài cứ chờ".
Cám ơn! Ta tin.
Ta tin lời nói của đại nhân.
Đa tạ ơn đại nhân cứu mạng" Nói xong Nguỵ Triển vén áo bào, khuỵ xuống dập đầu.
"Đây là ân điển của Hoàng Thái Hậu.
Ta không có làm gì hết" Đỗ Văn Hạo mỉm cười, đỡ Nguỵ Triển đứng dậy.
Nguỵ Triển khó nhọc đứng dậy, kích động trào lệ nói: "Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ để lão hủ chết.
Lão hủ hiểu rõ nếu không có đại nhân nói tốt trước mặt Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Ơn cứu mạng này của đại nhân, lão hủ trọn đời không quên".
"Có giữ được mạng sống hay khônh thì còn dựa vào kết quả điều tra.
Nhưng ngài có thể yên tâm.
Nếu quả thực đúng như lời ngài nói, có người hãm hại, ta sẽ điều tra rõ việc này.
Nếu quả thực đúng như vậy, ta nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của ngài".
Nguỵ Triển nức nở, liên tục chắp tay thi lên, đang định quỳ xuống thì bị dvh ngăn cản.
Sau khi nói mấy câu an ủi Nguỵ Triển, Đỗ Văn Hạo liền cáo từ đi ra.
Bên ngoài Tiêu công công đã đang tuyên ý chỉ của Hoàng Thái Hậu tha chết cho Nguỵ Triển với cai ngục, thấy Đỗ Văn Hạo đi ra liền dẫn người đi vào tuyên chỉ với Nguỵ Triển.
Đương nhiên Nguỵ Triển cảm kích rơi nước mắt.
Sau khi Đỗ Văn Hạo nói lại với Tiêu công công việc đó, Tiêu công công quyết định mang theo người cùng Đỗ Văn Hạo tới tẩm cung của Đức Phi nương nương điều ta sự việc.
Khi đoàn người tới Thánh Thuỵ cung của Đức Phi nương nương, cửa cung đã đóng chặt.
Lập tức có thái giám bước tới gõ cửa, cửa cung nhanh chóng mở ra.
Vừa nhìn thấy Tiêu công công mang theo đội Đả thủ, cung nữ đã sợ run bắn cả người, vội vàng quỳ dạp xuống thi lễ nói: "Công công, nương nương chúng tôi không ở đây.
Nương nương đang túc trực bên linh cữu ở tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu".
"Chúng ta không tới tìm nương nương của các ngươi" Tiêu công công đẩy người cung nữ sang bên rồi bước vào trong, mhìn lướt qua sân tối om như mực hỏi: "Người cung nữ có tên là Đại Đào có ở đây không?" "Dạ, đã ngủ rồi".
Tiêu công công quay đầu nhìn đội cung nữ Nội thị nói: "Hai người các ngươi đi theo cung nữ này dẫn Đại Đào tới đại dường.
Mau!" Hai cung nữ Nội thị trả lời rồi kéo người cung nữ cùng đi.
Tiêu công công và Đỗ Văn Hạo đi thẳng vào đại sảnh.
Lập tức thái giám hầu hạ thắp sáng đèn cung đình.
Một cung nữ trong trạng thái buồn ngủ nhanh chóng bị dẫn ra đạnh sảnh, lúng túng quỳ dưới đất.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng hỏi: "Ngươi chính là Đại Đào?" "Dạ!" Đỗ Văn Hạo hỏi thẳng: "Ngày Hoàng Thượng băng hà, có phải ngươi đã bưng một lên trà tới cho Thái y thừa Ngụy Triển uống không?" Đại Đào bất giác sợ run cả người, sợ hãi cúi đầu chậm rãi trả lời: "Dạ, là nô tỳ mang tới".
"Trà đó lấy ở đâu?" "Là nô tỳ pha".
"Là trà gì?" "Dạ, hình như là trà Khổ Đinh".
Đỗ Văn Hạo nặng nề đập tay xuống bàn trà.
Đại Đào sợ hãi tới mức cả người run lập cập.
"Bản quan nói thật cho người biết.
Chính vì Nguỵ thái y uống trà Khổ Đinh đó mà kết quả là ngủ mê man tới tận chiều hôm sau mới tỉnh lại, nên đã chậm trễ cứu chữa Hoàng Thượng.
Rốt cuộc ngươi đã cho cái gì vào trong trà?" Đại Đào sợ quá "rầm" một tiếng quỳ dạp xuống đất nói: "Nô tỳ oan uổng".
"Oan uổng?" Đỗ Văn Hạo nghe giọng nói chưa có gì lo lắng, ánh mắt láo liên lập tức trong lòng đã hiểu phần nào.
Hắn cười nhạt nói: "Ha ha.
Không dùng đại hình ngươi không nhân tội.
Công công, hãy tra khảo con tiện tỳ này".
"Được! Dụng hình!" Tiêu công công vung tay.
Hai cung nữ cao lớn thô kệch, chân tay nhanh nhẹn, cho Đáng chỉ vào hai tay Đại Đào rồi ra sức kéo.
Tiếng kêu thảm thiết của Đại Đào vang lên khắp đại sảnh, cùng với đó là tiếng vỡ vụn của xương cốt khiến lòng người run sợ, cực kỳ doạ người.
Đại Đào chỉ kiên cường trong khoảng thời gian uống chưa hết một chung trà rồi gào thảm thiết nói: "Xin tha mạng.
Nô tỳ nói" Tiêu công công vung tay, lúc này hai cung nữ mới thu lại Đáng chỉ.
Mười ngón tay của Đại Đào máu thịt lẫn lộn, hình như đã có mấy đầu ngón tay đã bị kẹp nát, đau đớn như châm kim, suýt chút nữa ngất xỉu.
Đại Đào quỳ dạp trên mặt đất khóc nói: "Là trà của Ung Vương.
Ung Vương đưa cho nô tỳ năm lạng, bắt nô tỳ nói với Nguỵ Thái y đây là trà Khổ Đinh mới tiến cống.
Tất cả cũng đều là do Ung Vương dạy nô tỳ.
Nô tỳ thực sự không biết uống trà vào mê man không tỉnh.
Thật sự việc này không liên quan tới nô tỳ".
Đỗ Văn Hạo mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên chuyện này có quan hệ tới Ung Vương vậy đừng trách mình lòng dạ độc ác.
Phải điều tra tới cùng, thẩm vấn nghiêm chỉnh các chi tiết liên quan.
Đại Đào này nói rất cặn kẽ, không giống như đang bịa chuyện.
Trong cả quá trình thẩm vấn có một thái giám chuyên môn phụ trách ghi chép khẩu cung ghi lại, cuối cùng để Đại Đào ký tên rồi mới đeo gông xiềng dẫn đi.
Đỗ Văn Hạo cùng Tiêu công công thương lượng.
Cả hai quyết định tới ngay Ngự dược viện.
Căn cứ theo quy định của hoàng cung.
Bất kỳ loại thuốc nào dùng cho Hoàng Thượng đều phải chia làm hai phần.
Một phần được lưu lại, một phần để Hoàng Thượng dùng.
Phần lưu lại có thể dùng để kiểm tra lại xem có tồn tại vấn đề gì không.
Khi hai người tới Ngự dược viện, tất nhiên ở đây cũng đã đóng cửa.
Sau khi viên quan trực mở cửa ra thấy Tiêu công công và tam nha Đô Chỉ Huy Sứ tới liền vội vàng chạy đi báo cho Viện sứ Ngự dược viện.
Viện sứ Ngự dược viện họ Khang không kịp mặc quan bào vội vàng chạy ra nghênh đón.
Đỗ Văn Hạo nói: "Khang Viện sứ, xin mời đem tất cả đơn thuốc cùng mẫu thuốc Hoàng Thượng dùng trước khi băng hà ra đây.
Bản quan muốn điều tra thực hư".
Khang Viện sứ khó xử, ông ta chắp tay nói: "Tướng quân, thật sự xin lỗi.
Chỉ có Hoàng Thượng hạ chỉ mới có thể lấy đơn thuốc cùng mẫu thuốc lưu lại ra để kiểm tra thực hư".
Tiêu công công the thé mắng: "Đầu ngươi hôn mê à? Hoàng Thượng đã băng hà, chưa chỉ định ngưòi thừa kế ngôi vị Hoàng Đế.
Ngươi bảo chúng ta đòi Thánh chỉ ở chỗ nào?" "Hì hì.
Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu cũng được.
Nếu không chúng ta chỉ còn cách đợi tới khi tân Hoàng Thượng lên ngôi hãy điều tra.
Thật sự xin lỗi.
Đây là quy định.
Làm trái với quy định chính là tử tội.
Ty chức không dám làm trái".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ai kêu ngươi làm trái? Bản quan phụng ý chỉ của Hoàng Thái Hậu điều tra vụ án Nguỵ Triển không làm tròn chức trách, cần lấy thuốc lưu tồn để kiểm tra.
Ngay cả điều này cũng không được sao?" Khang viện sứ cúi đầu hành lễ nói: "Tất nhiên là được.
Nhưng mà dựa theo quy định, tướng quân vẫn phải đưa ra văn bản ý chỉ của Hoàng Thái Hậu làm bằng chứng.
Ty chức nhìn thấy ý chỉ mới có thể hạ lệnh đi lấy.
Bằng không dù ty chức đồng ý, chỉ e nhị vị giám sát của Ngự Sử đài không nhìn thấy ý chỉ cũng sẽ không đồng ý.
Một khi bọn họ không đồng ý, không thể lấy đơn thuốc cùng thuốc lưu giữ được".
Các vấn đề liên quan tới việc dùng thuốc của Hoàng Thượng trong hoàng cung được quy định cực kỳ nghiêm ngặt.
Sau khi kê đơn thuốc, phải trải qua cục dược tiến hành kiểm tra lại, xác nhận không có vấn đề gì, giao cho Ngự dược viên dựa theo đơn thuốc tiến hành bốc thuốc gấp đôi liều dùng.
Sau khi phối thuốc lại trả qua sự kiểm tra của nôi thị giám sát Ngự Sử Đài, chia thuốc ra làm hai phần.
Một phần đem sắc, một phần niêm phong cất vào kho, đóng dấu, gắn xi phong kín lại, hai nội thị giám sát chia nhau ký tên rồi mới niêm phong cất vào tủ bảo vệ.
Chìa khoá của tủ bảo vệ này cũng do Viện sử cùng hai nội thị giám sát quản lý.
Phải sử dụng đồng thời chìa khoá của ba người mới có thể mở ngăn tủ bảo quản ra.
Chế độ nghiêm ngặt đó chính là để bảo đảm thuốc lưu giữ không bị đánh tráo.
Trong khi đó muốn lấy thuốc lưu giữ tiến hành điều tra thì nhất định phải có Thánh chỉ của Hoàng Thượng.
Không có Thánh chỉ của Hoàng Thượng, tự tiện mở ra chính là tử tội.
Khang Viện sứ cũng không thể giỡn chơi với cái đầu của mình được.
Khang Viện sứ thấy Đỗ Văn Hạo không dùng sức mạnh để ép lấy thuốc lưu giữ, ông ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tướng quân, Ung Vương gia đã có nghiêm lệnh, không có sự đồng ý của người, cho dù là bất kỳ kẻ nào cũng không được lấy thuốc lưu giữ ra kiểm tra.
Vì vậy muốn lấy thuốc ra còn cần sự cho phép của Ung Vương gia".
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Khang Viện sử hỏi: "Thật vậy sao?" "Đúng vậy.
Đây chính là tử lệnh của Ung Vương gia.
Ty chức không dám không theo.
Ha ha".
"Vậy coi như đã làm phiền.
Cáo từ!" Đỗ Văn Hạo dẫn theo mấy ngưòi Tiêu công công rời khỏi Ngự dược viện.
Tiêu công công khẽ hỏi Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, chuyện này bỏ qua như vậy sao?" "Đương nhiên là không" Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Tại sao Ung Vương lại ra nghiêm lệnh này? Ha ha, chỉ sợ là giấu đầu lòi đuôi.
Đi, chúng ta tới gặp Hoàng Thái Hậu lấy ý chỉ".
Nhóm người của Đỗ Văn Hạo đi vào tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hâu.
Ngày mai là ngày đưa tang Thái Hoàng Thái Hậu.
Đêm nay là đêm cuối cùng, Hoàng Thái Hậu mang theo các phi tần túc trực trước linh cữu.
Sau khi thông báo vào trong, Hoàng Thái Hậu lập tức triều kiến.
Hoàng Thái Hậu cho tả hữu lui ra, ngoắc tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo tới ngồi cạnh mình trên giường: "Văn Hạo, ngươi tới đúng lúc, ta đang định cho người tới truyền đòi ngươi".
Bây giờ đã gần nửa đêm canh ba.
Hoàng Thái Hậu sốt ruộ phái người triệu kiến hắn nhất định là có chuyện khẩn cấp.
Đỗ Văn Hạo chưa kịp bẩm báo tiến triển của tình hình điều tra đã vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?" "Không có! Chỉ là có một chuyện quan trọng.
Lúc trước ta đã không để ý tới.
Vừa mới rồi quan chấp sự phụ trách khiêng linh cữu bẩm báo với ta: Muốn cử hành lễ từ linh rạng sáng ngày mai thì phải có người thống lĩnh Hoàng tộc tế lễ theo thứ tự.
Sau đó khi khiêng linh cữu đưa tang cũng phải có người thống lĩnh Hoàng tộc bắt đầu nghi thức tế lễ, tiến hành tế lễ tổ tông.
Khiêng linh cữu trước Ngọ Môn cũng phải có người chỉ huy.
Ai là người có thể đảm đương trách nhiệm này?" Đỗ Văn Hạo trả lời không cần suy nghĩ: "Điều này đương nhiên là người.
Trong Hoàng tộc còn có ai cao hơn người sao?" "Quan chấp sự nói: Dựa theo quy định của tổ tiên, người chủ trì tế lễ chỉ có thể là Hoàng Đế.
Hoàng Đế ở đây chính là Hoàng Đế kế vị.
Người chủ trì tế lễ của Hoàng Đế băng hà chính là chuyện đại sự.
Điều này Đỗ Văn Hạo hiểu, vấn đề ở đây là Ung Vương và lục Hoàng tử đều tranh giành ngôi vị Hoàng Đế.
Dựa theo quy định trong Hoàng cung, người trủ trì tế lễ chính là Hoàng Đế kế thừa ngôi vị.
Một khi xác định bất kỳ ai trong số hai người trủ trì tế lễ khiêng linh cữu thì đã đương nhiên chấp nhận người đó chính là người thừa kế ngôi vị Hoàng Đế.
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Hắn cũng cảm thấy đây là một chuyện khó giải quyết.
Hắn nhìn Hoàng Thái Hậu hỏi: "Thao Thao, ý của nàng?" "Ta?" Hoàng Thái Hậu cười nói: "Ta không có ý gì, ngươi cứ nói đi".
Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng nói: "Chuyện này có quan hệ tới người thừa kế ngôi vị.
Ta không thể làm thay cho nàng được".
Hoàng Thái Hậu sẵng giọng nói: "Ngươi còn khách sáo với ta sao? Ngươi đã nói giúp ta.
Ngươi có chủ ý gì hãy mau nói ra đi".
Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của nàng nói: "Được, ta giúp nàng nhưng mà có một chuyện ta muốn bẩm báo với nàng trước..." Hoàng Thái Hậu cau mày nói: "Ta đang như có lửa đốt trong lòng ngươi còn nói sang chuyện khác.
Trước tiên hãy nói chuyện này.
Việc khác nói sau".
"Chuyện ta muốn nói chính là có liên quan tới chuyện đó.
Sau khi nàng nghe xong chuyện này, có lẽ sẽ giúp cho nàng hạ quyết tâm ai là người đảm đương trách nhiệm trủ trì trách nhiệm khiêng linh cữu".
"Hả?" Hoàng Thái Hậu ngạc nhiên nhìn hắn: "Vậy ngươi nói đi".
Đỗ Văn Hạo liền thuật lại chuyện điều tra vừa rôi, cuối cùng hắn nói: "Sau khi điều tra sơ bộ thì thấy Ung Vương từng bắt Đại Đào, thị nữ thân cận của Đức Phi nương nương bưng một chén trà tới cho Thái y thừa Nguỵ Triển uống.
Sau khi uống chén trà này, Nguỵ Triển ngủ mên man tới chiều tối ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại thì toàn thân hắn sực mùi rượu.
Từ trước tới nay Nguỵ Triển không uống rượu vì vậy ta hoài nghi trong này có chuyện mờ ám nào đó".
Sắc mặt Hoàng Thái Hậu trở nên tái nhợt.
"Ngươi nói là Nhan nhi giở trò quỷ khi Hoàng Thượng băng hà sao?" Đỗ Văn Hạo chậm rãi gật đầu nói: "Mặt khác căn cứ vào lời của Đức Phi nương nương: Sau khi thuốc của Hoàng Thượng tăng thêm đan dược chu sa, bệnh không thuyển giảm, trái lại còn trầm trọng hơn vì vậy ta nghi ngờ thuốc của Hoàng Thượng đã bị người thay đổi.
Vừa rồi ta và Tiêu công công tới Ngự dược viện định bụng lấy thuốc lưu giữ ở đó để kiểm tra làm rõ thực hư.
Kết quả Khang Viện sứ nói muốn lấy thuốc lưu giữ để kiểm tra phải có Thánh chỉ hoặc ý chỉ của Hoàng Thái Hậu.
Nhưng Khang Viện sứ còn nói: Lúc trước Ung Vương gia có ra nghiêm lệnh ai muốn lấy thuốc điều tra phải có mệnh lệnh của Ung Vương gia".
"Thật vậy sao?" Hoàng Thái Hậu cắn đôi môi son suy nghĩ sau đó chậm rãi đứng dậy nói: "Đi! Ngươi theo ta tới lấy thuốc lưu giữ điều tra".
Đỗ Văn Hạo thầm vui mừng trong lòng.
Hắn vội kêu Tiêu công công mang đội Nội thị đi cùng.
Sau khi Ngự giá của Hoàng Thái Hậu tới Ngự dược viện, cảnh cửa mở ra, viên quan trực thấy Hoàng Thái Hậu thân chinh ngự giá tới thì hoảng sợ giống như con thỏ vậy, hắn vội vàng chạy đi báo cho Khang viện sứ.
Khang viện sứ vừa mới cởi quần áo nằm nghỉ lại, vẫn chưa ngủ được, nhận được tin tức liền hấp tấp mặc quan bào chạy tới nghênh đón.
Nội thị giám sát do Ngự sử đài phái tới ở Ngự dược viện cũng nhận được thông báo Hoàng Thái Hậu muốn kiểm tra vấn đề của thuốc lưu giữ thì cũng cuống quýt rời khỏi giường chạy tới.
Hoàng Thái Hậu chỉ lạnh lùng nói một câu với ba người đó: "Lấy thuốc dùng cho Hoàng Thượng trong ngày băng hà.
Ai gia muốn kiểm tra".
Khang viện sứ và hai viên nội thị giám sát liên thanh trả lời, chạy đi mở các khay tủ, cẩn thận lấy thuốc lưu giữ ra.
Sau khi kiểm tra dấu vết niêm phong vẫn còn nghiêm chỉnh, bỏ vào khay đưa tới dâng lên Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, người hãy tới kiểm tra".
"Dạ" Đỗ Văn Hạo tiến lên tiếp nhận khay đựng thuốc.
Sau khi kiểm tra thấy dấu vết niêm phong không có gì thay đổi, xác nhận thuốc không bị đánh tráo, hắn mới dùng tiểu đao, mở niêm phong, lấy gói thuốc bên trong đặt lên bàn, cởi bỏ dây buộc, mở ra nhìn.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói với Hoàng Thái Hậu: "Thái Hậu, vi thần còn cần phải kiểm nghiệm những gói thuốc trước đó để tiến hành đối chiếu.
Tốt nhất là lấy trong vòng thời gian mười ngày".
"Được.
Hãy mang thuốc dùng cho Hoàng Thượng trước đây được giữ lại ra kiểm nghiệm".
Khang viện sứ cùng hai viên nội thị vội vàng chạy đi lấy thuốc dùng cho Hoàng Thượng trong vòng mười ngày mang tới.
Sau khi Đỗ Văn Hạo lấy ra, nhìn qua một lượt rồi hắn nói với Hoàng Thái Hậu: "Thái Hậu, thỉnh người di giá tới xem".
Hoàng Thái Hậu đứng dậy, chậm rãi đi tới trước bàn.
Đỗ Văn Hạo chỉ vào mười gói thuốc để trân bàn nói: "Hoàng Thái Hậu, những thuốc dùng cho Hoàng Thượng đều do vi thần kê đơn.
Nhưng có gia tăng thêm một vị thuốc.
Đó là Chu sa.
Căn cứ theo điều tra biết được chính là Ung Vương gia đã đề nghị gia tăng Chu sa.
Hơn nữa lượng Chu sa trong mười thang trước này đều rất nhiều, vượt qua giới hạn bình thường mấy lần.
Ba thang sau lượng Chu sa gấp mười lần.
Đặc biệt ở thang cuối cùng này, xin thỉnh Hoàng Thái Hậu nhìn xem, lượng Chu sa trong thang thuốc này đã vượt qua lượng Chu sa trong ba thang kia mấy chục lần.
Với lượng Chu sa đó đủ để cho một người trúng độc chết rất nhanh chóng".
Khang viện sứ cũng là Ngự y, ông ta nghe vậy sợ hãi, rụt rè hỏi một câu: "Tướng quân, không phải Chu sa là thượng phẩm tiên dược sao? Hình như hạ quan chưa bao giờ nghe thấy trúng độc Chu sa".
Hoàng Thái Hậu cũng nghi ngờ nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Cách để kiểm nghiệm lời nói của vi thần chính là hãy thử nghiệm một lần.
Dùng một lượng Chu sa giống như lượng Chu sa dùng cho Hoàng Thượng trong ngày băng hà cho một con lợn béo có trọng lượng tương tự với trọng lượng của một người ăn thử là sẽ biết có trúng độc hay không".
Hoàng Thái Hậu thấy Đỗ Văn Hạo khẳng định như vậy thì vung tay nói: "Đi tìm một con lợn phù hợp tới đây.
Lấy liều Chu sa tương tự như vậy cho nó ăn".
Tiêu công công trả lời rồi lập tức dẫn người đi tới chỗ chăn nuôi súc vật ở Ngự Thiện Phòng, tìm một con lợn rồi mang tới Ngự dược phòng.
Khang viện sứ cùng hai nội thị giám sát của Ngự Sự Đài ước lượng lượng Chu sa trong gói thuốc rồi mang tới một liều Chu sa tương tự, quấy vào trong thức ăn gia sức, ép con lợn đó ăn.
Chỉ chưa tới thời gian ăn xong một bữa cơm, con lợn đó liền kêu lên một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
Chỉ trong một thời gian đốt một nén nhang, nó run rẩy nằm trên mặt đất sau đó thì không nhúc nhích được nữa.
Tiêu công công tiến lên kiểm tra hơi thở của con lợn, rồi khom người nói: "Hoàng Thái Hậu, con lợn đã chết".
Hoàng Thái Hậu quá sợ hãi, nàng đứng dậy đi tới trước, ngồi xổm kiểm tra hơi thở của con lợn ngay lập tức sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Khang viện sứ hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương