Tống Y
Chương 393
Tiêu công công nói xong liền quay người đi vào trong, không lâu sau thì Hoàng Thái Hậu dắt theo Chu Đức Phi nương nương bước ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội vã tiến tới cúi người thi lễ.
Hoàng Thái Hậu sau đó ra ý bảo hắn ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhìn kỹ nét mặt của Chu Đức Phi nương nương, trông nàng tiều tụy hơn ngày trước rất nhiều, trông thấy Đỗ Văn Hạo mà cứ như là không vậy, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy ruột đau như cắt.
Hoàng Thái Hậu sau khi đã an tọa đâu đấy rồi liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm! Ai gia đang định phái người đi gọi ngươi vào đây! Thế mà ngươi đã tự đến đây rồi.
Ta cũng đã thương lượng với các vị Phụ Chánh đại thần cũng với các vị vương gia, và đã chọn ngày lành tháng tốt rồi! Tất cả đều quyết định là ba ngày sau sẽ làm lễ đưa Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu đến lăng Vĩnh Dụ, các việc về an toàn, cảnh giới thì đều do ngươi lo liệu, phụ trách hết.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cúi người đáp: “Xin Hoàng Thái Hậu cứ an tâm, vi thần nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn!”
“Được vậy thì tốt rồi, mà ngươi tìm Chu Đức Phi nương nương có việc gì vậy?”
Hoàng Thái Hậu mỉm cười hỏi.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền trầm ngâm một lúc, Hoàng Thái Hậu đã lên tiếng hỏi vậy rồi, thì mình cũng nên nói cho Hoàng Thái Hậu biết để còn có dự trù về sau.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo liền thấp giọng nói: “Khi Hoàng Thượng băng hà, Thái Y Thừa Ngụy Triển của Thái Y Viện vì uống rượu say mà làm lỡ việc lớn, bây giờ ông ta đã bị bắt giam vào trong ngục rồi, vi thần muốn điều tra xem việc này rốt cuộc là làm sao?”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy khẽ sững người lại nói: “Sao vậy? Lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền đứng lên đi đến bên cạnh Hoàng Thái Hậu thấp giọng nói: “Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu, mẫu thân và thê tử của Ngụy Triển đã tìm đến vi thần, bọn họ thề thốt với vi thần rằng Ngụy Triển mấy năm gần đây sức khỏe rất kém,đã cai rượu từ lâu không uống rồi! Chính vì vậy mà ông ta không thể nào vì uống rượu say mà làm lỡ việc cứu chữa cho Hoàng Thượng được! Vi thần vốn là người cầm đầu trong dám Ngự Y, bây giờ thuộc hạ của vi thần gây ra chuyện tày trời như vậy, nếu như vi thần không điều tra sáng tỏ. thì vi thân cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên!”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền gật đầu khen phải, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi nói cũng có lý lắm, vậy thì ngươi cứ điều tra đi, nếu như có gì đó khả nghi thì cứ trực tiếp bẩm báo cho ai gia biết!”
“Vi thần tuân chỉ!”
Đỗ Văn Hạo cúi người đáp.
Hoàng Thái Hậu nói xong liền quay sang Chu Đức Phi nương nương ngồi bên cạnh nói: “Đỗ tướng quân bây giờ có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi cứ ngồi đây nói chuyện với Đỗ tướng quân, ai gia vào trong kia trước đây!”
Chu Đức Phi nương nương nghe vậy liền đứng lên thi lễ đáp.
Giọng của nàng lúc này khản đặc cả lại, vô cùng đáng thương: “Thưa vâng!”
Hoàng Thái Hậu liền đứng dậy liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi quay vào bên trong linh đường.
Đỗ Văn Hạo muốn điều tra sự việc có quan hệ trọng đại.
Chính vì vậy mà Tiêu công công liền biết ý đưa tay xua đuổi tất cả các cung nữ và thái giám trong này ra ngoài, sau đó tự tay khép cửa lại cẩn thận.
Cho dù Đỗ Văn Hạo đã được Hoàng Thái Hậu cho phép ngồi xuống ghế, nhưng hắn cũng không dám vô lễ với Chu Đức Phi nương nương, chính vì vậy mà hắn vội vã đi đến trước mặt nàng cúi người thi lễ nói: “Tỷ tỷ! Đừng đau buồn quá mà hại cho sức khỏe!”
Chu Đức Phi nương nương nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì như người mộng du sực tỉnh cơn mê.
Nàng chầm chậm quay đầu lại phía hắn ánh mắt đau buồn của nàng cuối cũng cũng có thêm sức sống: “Văn Hạo! Văn Hạo! Là đệ đó ư?”
Đỗ Văn Hạo nghe mà quặn thắt cõi lòng, mắt của Chu Đức Phi nương nương đã khóc sưng tấy hết cả lên.
Nhìn mọi vật vô cùng khó khăn, chả trách gì lúc nãy trông thấy mình mà nàng cứ dửng dưng như không vậy.
Nghĩ vậy hắn liền vội vã chắp tay đáp: “Vâng! Đệ là Đỗ Văn Hạo đây!”
“Văn Hạo!”
Chu Đức Phi nương nương xúc động tóm lấy cánh tay của hắn. giọng nàng khàn khàn nấc lên nói: “Văn Hạo! Sao bây giờ đệ mới quay lại.
Hoàng Thượng...
Hoàng Thượng....!”
Chu Đức Phi nương nương nghẹn giọng nói.
Thân hình nàng run rẩy yếu ớt cứ như nàng có thể ngã quỵ xuống lúc nào cũng được vậy.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy có ý muốn tiến đến ôm lấy nàng an ủi, nhưng vì Hoàng Thái Hậu đang ở ngay bên cạnh, nếu mà để cho Hoàng Thái Hậu trông thấy thì hắn tiêu đời ngay.
Nhưng cứ để Chu Đức Phi nương nương trong tình trạng như thế này cũng không ổn, hắn nghĩ vậy liền vội tiến đến đỡ lấy cánh tay của Chu Đức Phi, rồi dìu nàng ngồi xuống ghế.
Sau đó hắn mới an tâm ngồi xuống.
Chu Đức Phi nương nương vẫn khóc lên rưng rức, cứ luôn miệng trách mắng Đỗ Văn Hạo đã đến muộn.
Đỗ Văn Hạo chỉ biết ngồi nghe nàng ai oán cũng không biện hộ gì cho bản thân mình.
Được một lúc lâu sau, Chu Đức Phi nương nương mới lấy lại bình tĩnh, ngồi im lặng không nói gì.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới lên tiếng nói: “Khi nãy Hoàng Thái Hậu đã ủy quyền cho tiểu đệ điều tra về vụ Thái Y Ngụy Triển vì say rượu mà làm lỡ chuyện cứu chữa, làm cho Hoàng Thượng băng hà! Nghe Ninh công công nói rằng khi Hoàng Thượng băng hà thì tỷ ở bên cạnh Hoàng Thượng, tỷ có thể nói cho tiểu đệ biết tình hình lúc đó ra sao không?’ “Tất cả đều tại ta hết.
Ta không nên khuyên Hoàng Thượng uống thuốc, nếu không thì...!”
Chu Đức Phi nương nương lại nghẹn ngào nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì kinh hãi vô cùng nói: “Tỷ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào đơn thuốc mà tiểu đệ kê cho Hoàng Thượng lại có vấn đề gì sao?”
“Không phải thuốc có vấn đề, vì thuốc của đệ Hoàng Thượng đã uống được cả nửa năm rồi, vẫn còn tốt lắm, làm sao mà có vấn đề gì cơ chứ? Ý ta nói là cho thêm vị thuốc khác vào thuốc của đệ!”
Chu Đức Phi nương nương tủi thân nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cả kinh nói: “Cho thêm vị thuốc khác vào thuốc mà tiểu đệ đã kê? Thuốc của tiểu đệ bị người khác cho thêm thuốc vào?”
“Đúng vậy!”
chu Đức Phi nương nương gật đầu nói.
Đỗ Văn Hạo giật thót tim nói: “Ai đã làm vậy?”
“Ung vương gia!”
Chu Đức Phi đáp.
Đỗ Văn Hạo nghe xong mà như bị một quả búa tạ ngàn cân đập vào đầu, không biết là do sự phát hiện này làm cho hắn xúc động hay là làm cho hắn sợ hãi nữa.
Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi: “Cho thêm vị thuốc gì vậy?”
“Tỷ cũng không rõ nữa! Nhưng cho thêm vị thuốc cũng được một thời gian khá lâu rồi, khi đệ vừa rời khỏi kinh thành không lâu thì Hoàng Thượng cảm thấy sức khỏe không được tốt.
Thái Y Viện Viện Sử Trịnh Cốc xem bệnh cho Hoàng Thượng, rồi kiểm nghiệm đơn thuốc mà đệ để lại cho hoàng Thượng, ông ta nói rằng phương thuốc của đệ kê cho Hoàng Thượng rất tốt, chỉ cần kiên trì uống đều đặn thì bệnh tình sẽ khỏi thôi.
Vậy nhưng Hoàng Thượng cứ cho rằng khi nào cảm thấy không được khỏe thì mới dùng thuốc, tỷ khuyên Hoàng Thượng thế nào cũng không nghe, khi Hoàng Thượng ở bên cạnh tỷ thì mới chịu uống thuốc, nhưng không ở bên cạnh tỷ thì phải mấy ngày mới chịu uống một lần, mặc cho tỷ có khóc lóc van xin thế nào vẫn không có tác dụng gì cả.”
Chu Đức Phi nương nương ôm mặt khóc.
Đỗ Văn Hạo nghe nàng càng nói càng đi xa vấn đề, nên vội vã khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ nói về chuyện thêm thuốc trước đã được không? Các chuyện khác chờ khi nào rảnh rỗi rồi thì tiểu đệ sẽ ngồi nghe tỷ tỷ kể tiếp!”
Chu Đức Phi nương nương nghe hắn nói vậy nhất thời hoảng hốt không nhớ ra là mình đang nói về cái gì nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn nói: “Cũng chẳng có gì để nói cả, chỉ có vậy mà thôi!”
Đỗ Văn Hạo chỉ biết cười khổ lên tiếng nhắc nhở nói: “Tỷ không phải lúc nãy nói rằng Ung vương gia bảo rằng phải cho thêm vị thuốc khác vào thuốc của tiểu đệ hay sao? Câu chuyện rốt cuộc thế nào?”
“ồ..
.đúng rồi! Khi nãy đang nói về chuyện này, đúng rồi! Ngày hôm đó khi Viện Sử Trịnh Cốc khám bệnh cho Hoàng Thượng thì Ung vương cũng biết được tin này nên đến thăm nom.
Nghe Trịnh Cốc nói xong liền cầm phương thuốc của đệ lên ngắm nhìn một hồi.
Một lúc sau Ung vương mới nói rằng vì ông ta không hiểu gì về y thuật nên cũng không biết là phương thuốc của đệ có chữa khỏi được cho Hoàng Thượng hay không, nhưng Ung vương lại nói thêm rằng đơn thuốc của đệ dường như thiếu một vị thuốc, không cho vào thì đáng tiếc vô cùng.
Hoàng Thượng vội hỏi đó là vị thuốc gì.
Ung vương liền nói đó là Chu Sa.”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì thất kinh nói: “Chu Sa? Không được...! Thuốc của Hoàng Thượng tuyệt đối không được phép cho thêm Chu Sa vào!”
Chu Đức Phi nương nương nghe vậy cả kinh nói: “Thật vậy sao? Vậy nhưng đến cả Thái Y Viện Viện Sử Trịnh Cốc cũng nói rằng Ung vương nói rất hợp lý!”
“Hợp lý cái rắm, ông ta thì biết cái gì!”
Đỗ Văn Hạo tức đến nổ đom đóm mắt.
Cuối cùng hắn cũng đã lần ra được manh mối rồi.
Hắn tức giận đứng bật người dậy nói: “Chu Sa cho vào các đơn thuốc khác thì không có vấn đề gì đáng ngại lắm! Vậy nhưng, tuyệt đối không được phép cho thêm vào đơn thuốc của Hoàng Thượng!”
“Tại sao vậy?”
Chu Đức Phi nương nương lúc này đã run sợ vô cùng nói: “Chu Sa không phải là vị thuốc có thể làm tăng tuổi thọ của người ta lên sao? Hoàng Thượng cũng nói như vậy mà...!”
Thời cổ đại của Trang Quốc thì những người luyện đơn cho rằng Chu Sa có thể gia tăng tuổi thọ của con người, thậm chí còn làm cho người ta trường sinh bất lão.
Chính vì vậy mà những người luyện đơn khi luyện những bài thuốc trường sinh bất lão thường hay cho thêm Chu Sa vào.
Những người luyện đơn cổ xưa và những thầy thuốc thời đó đều đồng tình cho rằng Chu Sa không những vô độc mà còn là vị thuốc thượng thặng (cái này lấy trong ).
Thậm chí còn coi Chu Sa là vị thuốc tốt nhất nhất trong các loại thuốc.
Nhưng trong thực tế thì bản thân Chu Sa vốn là có độc, và thành phần của nó bao gồm Lưu Huỳnh, Thủy Ngân, khi uống vào cơ thể người thì sẽ làm cho người bị nhiễm độc từ Thủy Ngân.
Tần Thủy Hoàng ngày xưa chết cũng là do uống thuốc trường sinh, tích tụ Thủy Ngân trong người nhiều quá mà chết.
Chất Lưu Huỳnh, Thủy Ngân trong Chu Sa có thể phá hoại tất cả hệ thống trong cơ thể con người, đặc biệt là các thần kinh tạo máu, thần kinh tiêu hóa và các hệ thống tuần hoàn máu, làm hư tổn lục phủ ngũ tạng bao gồm gan. thận, nội tạng.
Tống thần Tông vốn đã mắc phải chứng suy thận bây giờ lại cho thêm Chu Sa vào uống thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, đã bệnh rồi còn bệnh thêm.
Đỗ Văn Hạo biết rằng muốn thay đổi nhận thức, hiểu biết của người xưa về Chu Sa là không thể được, chính vì vậy mà hắn cũng chẳng buồn giải thích nhiều làm gì cho mệt, mà cho dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì Chu Đức Phi nương nương cũng chẳng hiểu, nên liền hỏi sang chuyện khác: “Hoàng Thượng uống thuốc cho thêm Chu Sa từ bao giờ vậy?”
“Khi đệ vừa rời cung được một tháng! Đúng vào lúc Hoàng Thượng lâm bệnh thì Ung vương liền khuyên bảo như vậy.
Trịnh Cốc cũng nói rằng Chu Sa không hề xung đột gì với thuốc của đệ cả.
Chính vì vậy mà Hoàng Thượng mới....!”
Từ đó đến nay tính ra cũng gần một năm rồi.
Đỗ Văn Hạo lẩm nhẩm tính, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Hoàng Thượng dùng thuốc xong thì tình trạng thế nào?”
“Trông Hoàng Thượng khỏe ra có lúc còn thức qua đêm để phê duyệt tấu trình, bàn bạc những việc cơ mật đại sự, cứ như vậy cho đến sáng mà không thấy mệt mỏi gì cả!”
Chu Đức Phi nương nương đáp.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ biết cười khổ bởi vì hắn biết rằng, khi sử dụng hàm lượng ít Chu Sa đúng là sẽ kích thích con người có trạng thái hưng phấn, chính vì vậy mà tinh thần sẽ vô cùng sảng khoái.
Cũng chính vì điều này mà Chu Sa mới được người xưa coi là loại thuốc trường thọ.
Vậy nhưng, khi dùng Chu Sa trong một thời gian dài sẽ làm cho hàm lượng Thủy Ngân gia tăng, tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ làm cho người ta bị trúng độc, nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Hoàng Thượng ngoại trừ tinh thần phấn chấn ra. thì còn có các triệu chứng gì khác không? Ví dụ như run rẩy, nói năng không rõ ràng....!”
Chu Đức Phi nương nương nghe vậy liền đáp: “Đúng rồi! Khi Hoàng Thường phát bệnh thì tay chân, cũng như nét mặt không ngừng run rẩy, nhưng sau khi uống thuốc vào thì lại hết...ý’ Các mô cơ lun rẩy là hiện tượng điển hình trúng độc thủy ngân mãn tính.
Đỗ Văn Hạo nghe mà nặng trìu cõi lòng, hắn lại hỏi: “Còn gì nữa không? Ví dụ như miệng của Hoàng Thượng có mùi vị gì khác lạ không?”
“Mùi vị?”
Nghe Đỗ Văn Hạo nhắc nhớ như vậy.
Chu Đức Phi nương nương lập tức nhớ ra nói: “Đúng rồi, Miệng của Hoàng Thượng có mùi vị khác lạ! Cái mùi vị đó cứ như người ta vừa đưa cái thìa sắt ngậm vào trong miệng vậy...
”
Đỗ Văn Hạo hiểu ra được ý của Chu Đức Phi nương nương nói cái mùi đó ở đây chính là mùi vị của kim loại, hắn càng nghĩ càng cảm thấy ghê sợ. đây cũng là một trong những hiện tượng của trúng độc Thủy Ngân mãn tính.
Chu Đức Phi nương nương ở bên cạnh Hoàng Thượng lâu ngày, lại vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Hoàng Thượng nên mới có thể tỉ mỉ nói ra những đâu mối quan trọng như thế này.
Vậy nhưng Đỗ Văn Hạo không muốn dở trò dẫn dụ nàng khai báo ra hết.
Vì như vậy thì độ tin cậy không được cao lắm, chính vì thế mà chỉ hỏi những câu hỏi vô cùng đem giản: “Hoàng Thượng có những biểu hiện gì không được tốt? Tỷ cố gắng nhớ lại những hiện tượng khác thường của Hoàng Thượng giúp đệ được không?’’ Chu Đức Phi nương nương nghe vậy liền cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi cất giọng khàn khàn của mình nói: “Hoàng Thượng...! Đúng rồi nước miếng của Hoàng Thượng rất nhiều, có hôm khi mới tỉnh dậy thì cả cái gối của Hoàng Thượng đều ướt nhẹp! Tỷ ngày trước còn trêu đùa Hoàng Thượng lớn rồi mà chẳng khác gì trẻ con cả.”
đây cũng là một trong những hiện tượng trúng độc mãn tính Thủy Ngân gây ra.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Đại tiểu tiện của Hoàng Thượng ra sao? Có gì khác thường không?”
“ừm..Hoàng Thượng khi tiểu tiện hay có vệt đỏ như máu! Hoàng Thượng cũng đã cho gọi Trịnh Cốc đến hỏi.
Trịnh Cốc nói rằng Hoàng Thượng không có vấn đề gì cả.
ông ta còn nói đó là hiện tượng thông thường khi sử dụng Chu Sa, bảo hiện tượng như vậy là bài tiết chất độc trong cơ thể người ra ngoài nên mới có hiện tượng như vậy!”
Chu Đức Phi nương nương nói.
“Tên khốn!”
Đỗ Văn Hạo không nhịn nổi liền chửi đổng một câu rồi lại nói tiếp: “Trịnh Cốc cũng là một Thái Y Viện Viện Sứ mà lại có thể hồ đồ như vậy được hay sao?”
Tuy ngoài miệng hắn chửi như vậy, nhưng trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo cũng biết rằng người cổ xưa đúng là không nhận thức được trong Chu Sa có độc.
Cho dù Trịnh Cốc có là người đứng đầu trong Thái Y Viện đi chăng nữa thì cũng không thể nào biết được trong Chu Sa lại có độc Thủy Ngân, chứ nếu không thì ông ta cũng đã không tán đồng việc Hoàng Thượng dùng thuốc rồi.
Ngoại trừ các hiện tượng này ra thì Chu Đức Phi nương nương không nghĩ ra được thêm các hiện tượng nào khác nữa cả, vậy nhưng Hoàng Thượng dùng thuốc cho thêm Chu Sa thì hoàn toàn là xác thực, cộng thêm các bằng chức khác nữa thì hắn có thể nhận định được rằng Hoàng Thượng chết vì chất độc Thủy Ngân mãn tính.
Nhưng làm thế nào để chứng minh rằng cái chết của Hoàng Thượng là do chất độc Thủy Ngân gây ra.
Cái này là một vấn đề khá là nan giải.
Làm thế nào mới có thể lấy được chứng cứ chứng minh cái chết của Tống Thần Tông là do độc tố của Thủy Ngân? Đỗ Văn Hạo suy đi nghĩ lại cũng chỉ có mỗi một cách, đó là giải phẫu.
Thời Bắc Tống thì không có hạn chế gì lắm về mặt giải phẫu con người, chính vì vậy mà các thành tựu trong giải phẫu người của thời này rất cao, trong đó có hai bộ sách về giải phẫu rất có tầm ảnh hưởng trong thời cổ đại đó là và xuất hiện ở thời Bắc Tống.
Và là sản phẩm do triều đình tổ chức giải phẫu có quy mô khá lớn.
Khi đó triều đình xét xử năm sáu mươi tên cướp Âu Hy Phạm ở Quảng Tây.
Nha Môn liền tô chức các danh y và các danh họa đến làm một cuộc đại phẫu thuật và vẽ đồ họa, bộ được sản sinh, ra từ đó.
Thời Tống Huy Tông thì trong triều cũng tổ chức khá nhiều các cuộc giải phẫu lớn nhỏ, từ đó cho ra lò , bộ sách này về sau trở thành điển phạm cho người hậu thế.
Cuốn của Tống Từ (là người thời Nam Tống, được mệnh danh là ông tổ của làng Pháp Y Trung Quốc) cũng được thiết lập nên từ những cuộc giải phẫu như thế này, điều này chứng tỏ một điều rằng thời nhà Tống thì người ta không ngăn cấm việc giải phẫu thi thể người, không những vậy còn đề cao nó lên.
Đỗ Văn Hạo khi lên lớp học môn Lịch Sử Y Học cũng biết về giai đoạn lịch sử này.
Nhưng, vấn đề của hắn bây giờ giải phẫu ở đây không phải là người bình thường, mà là Hoàng Thượng.
Tống Thần Tông bây giờ đã nhập liệm rồi! Bây giờ lôi ra để giải phẫu thì không phải là chuyện đùa, giải quyết không ổn có thể dẫn tới tội chết.
Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo thà không điều tra rõ ràng còn hơn là bị mất đầu, điều tra đến mức nào thì đến mức đó được rồi, không nên đi sâu vào trong quá như thế chẳng khác nào tự tìm cái chết cả.
Giờ đây. đêm đã về khuya.
Đỗ Văn Hạo cũng đã điều tra được những thứ mà hắn cần, đúng lúc này thì có một đứa cung nữ chạy vào trong bâm báo: “Thưa tướng quân! Có thiên kim tiểu thư của Vương Tể Tướng đang đứng ở cổng hoàng cung chờ tướng quân!”
Đỗ Văn Hạo vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Là Nhuận Tuyết cô nương? Sao nàng lại vào trong cung rồi?”
“Vương cô nương theo mẫu thân của mình vào trong này thăm Hoàng Thái Hậu!”
Đứa nô tỳ đáp.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lập tức hiểu ra vấn đề, khi nãy người ngồi trong cung nói chuyện hàn huyên với Hoàng Thái Hậu thì ra là mẹ con Nhuận Tuyết.
Nghĩ tới đây trái tim của Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên đập lên rộn ràng.
Đỗ Văn Hạo sau khi cáo từ Chu Đức Phi nương nương ra về, liền nhanh chân chạy ra khỏi tẩm cung lên kiệu hướng ra bên ngoài hoàng cung.
Khi ra gần đến nơi thì từ rất xa Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một cỗ xe sang đài các đang dựng ở trước công thành.
Bên cạnh còn có mấy tên thị vệ đứng canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Đỗ Văn Hạo vội vàng xuống kiệu, cũng không biết cái cỗ xe đó có phải là của Vương Nhuận Tuyết hay không, nên cứ đứng ở một chỗ lấm lét nhìn.
Lúc này rèm che của cỗ xe mới được vén lên. một đứa nha hoàn ló đầu ra ngoài đưa tay ra vẫy vẫv Đỗ Văn Hạo nói: “Tướng quân mỏi lại đây! Tiêu thư đang ngồi trên xe chờ tướng quân!”
Đỗ Văn Hạo thấy con nha hoàn này chính là đứa nha hoàn nghịch ngợm lần trước đã trông thấy hắn và Nhuận Tuyết đang XXX nhau, nên Đỗ Văn Hạo liền vội vàng chạy tới cúi người mỉm cười nịnh nọt nói: “Xin chào tiểu cô nương! Tiểu cô nương khỏe chứ?" “Tướng quân quá khách khí với nô tỳ rồi! Nô tỳ làm gì mà khỏe với không khỏe cơ chứ? mời tướng quân lên xe, tiểu thư của nô tỳ có chuyện muốn nói với tướng quân!”
Đứa nha hoàn lém lỉnh nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lập tức vén rèm chui vào trong xe. dưới ánh đèn sáng trưng của hoàng cung trông rõ Vương Nhuận Tuyết mặc một bộ quân áo mòng như cánh ve.
Trên eo của nàng có thắt một chiếc váy Yên La màu xanh.
Vương Nhuận Tuyết trông xinh đẹp lạ thường đang mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo đang giương to đôi mắt nhìn nàng không chớp mắt.
Vương Nhuận Tuyết lên tiếng trước: “Tướng quân! Mời ngồi!”
Không gian bên trong xe khá là lớn. bên dưới được phủ một tấm thảm mềm mại.
Đỗ Văn Hạo nghe Nhuận Tuyết nói vậy liền khoanh chân ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Vương cô nương tìm ta có chuyện gì vậy?”
“ừm! Lúc nãy nghe Hoàng Thái Hậu nói Đỗ tướng quân sẽ phụ trách cảnh giới việc đưa linh cữu của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu nhập mộ, không biết tướng quân chuẩn bị công tác canh gác ra sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì sững người không biết trả lời ra sao cả, hắn đúng là chưa từng đảm nhiệm những công tác an ninh có quy mô lớn như thế này bao giờ cả, chính vì vậy nên không có kinh nghiệm xem tổ chức ra sao.
Hắn vốn định về gập thầm sư gia thương lượng đối sách, nhưng bây giờ nghe Vương Nhuận Tuyết hỏi vậy, bất giác thấy nàng dường như có ý gì đó, liền chắp tay lên nói: “Ta cũng đang đau đầu vì việc này đây, mong cô nương chỉ điểm giúp ta với!”
“Không dám. không dám...! chỉ là tướng quân lần đầu đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy.
Có những quy tắc cấm kỵ mà có lẽ tướng quân cũng không được biết.
Vì vậy mà gia phụ đã bảo thiếp đến đây để dặn dò tướng quân tướng quân biết rồi thì sẽ không mắc phải lỗi gì nghiêm trọng nữa...
Đỗ Văn Hạo nghe xong mà rùng mình kinh sợ, làm dám tang cho Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu đều là những việc trọng đại, đâu phải là chuyện đùa.
Mình mà làm hỏng cái gì cái thì cứ coi như là tiêu đời rồi, e rằng không bị chặt đầu thì cũng bị tù tội như chơi, nghĩ vậy hắn liền vội vã cúi người chắp tay nói: “Nếu vậy thì đa tạ Vương Tể Tướng vô cùng! Mong cô nương chỉ dạy cho ta được biết.”
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương