Tống Y
Chương 390
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc không hiểu gì bèn hỏi: "Cô nương không phải là tỷ tỷ của Văn Phượng cô nương sao?" Vương Nhuận Tuyết nói: "Là do ta cùng Văn Phượng kết bái tỷ muội".
"Hả?" Đỗ Văn Hạo cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Vậy tại sao cô nương lại ở trong Văn gia?" "Điều này thì có gì lạ.
Văn Phượng cũng có một phòng tại nhà của ta".
"Thì ra là thế.
Không dám xin thỉnh giáo phương danh của cô nương".
"Nhuận Tuyết".
"A, thì ra là Nhuận Tuyết cô nương.
Quả thực người cũng như tên.
Cô nương là người thanh cao thoát tục, trong sáng như tuyết trắng".
Vương Nhuận Tuyết cười xấu hổ nói: "Cám ơn tướng quân" Đôi mắt óng ánh nước mắt của nàng lại bừng sáng làm Đỗ Văn Hạo nhìn thấy lại như ngây dại.
Đúng lúc đó bất chợt bên ngoài vang lên giọng nói truyền đến từ xa: "Đỗ tướng quân có còn ở bên trong không?" Bên ngoài cửa có tiếng của một thiếu nữ đáp lại: "Còn, vẫn đang xem bệnh cho tiểu thư".
Nghe giọng nói thì đúng là của tiểu nha hoàn đi lấy trà lúc trước.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi giật nẩy mình.
Hắn đứng dậy đi quanh phòng một vòng.
Hắn không biết làm gì bây giờ.
Vương Nhuận Tuyết khẽ cười, nàng nhổm nửa người lên, cánh tay trắng muốt duỗi ra nhẹ nhàng buông tấm màn lụa xuống.
Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuật Tuyết bình tĩnh như vậy, bản thân mình thì luống cuống như một kẻ trộm thì không khỏi xấu hổ.
Hắn vội vàng trấn tĩnh.
Hắn khẽ vén một góc màn trướng lên, trầm trầm nói với Vương Nhuận Tuyết: "Nhuận Tuyết cô nương hãy yên tâm.
Ta sẽ gánh chịu trách nhiệm về chuyện lúc trước.
Hãy chờ tin của ta, được không?" Trong mắt Vương Nhuận Tuyết sự vui mừng.
Nàng khẽ gật đầu, kéo chiếc chăn che người, nàng nằm trong chăn, hai mắt long lanh ẩn chứa tình cảm thầm kín nhìn Đỗ Văn Hạo.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Đỗ Văn Hạo vội vàng buông màn xuống, lui lại mấy bước.
Hắn quay lưng lại làm bộ đang thưởng thức một chậu lan điếu trên tường.
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra "két một tiếng.
Giọng nói của Văn Lý vang lên bên gian ngoài: "Đỗ tướng quân, thật sự có lỗi khiến cho ngài phải đợi lâu" Nói xong Văn Lý vén màn cửa lên tiến vào, chắp tay tạ lỗi.
Đỗ Văn Hạo có tật giật mình.
Hắn quay người nhìn sắc mặt của Văn Lý.
Ngoại trừ vẻ áy náy trên gương mặt ấy, vẫn là vẻ bình tĩnh như chưa phát hiện ra chuyện gì.
Đỗ Văn Hạo hơi trấn tĩnh, hắn vội chắp tay nói: "Không sao, tại hạ cũng vừa mới xem xong bệnh cho tiểu thư".
"Ai, không biết tiểu nữ mắc bệnh gì?" Đỗ Văn Hạo lưỡng lự một lát, hắn liếc nhìn màn giường, hắn tiến lại hai bước, hỏi nhỏ Văn Lý: "Có thật vị cô nương này là lệnh ái không?" Văn Lý thoáng giật mình sau đó hắn cười hì hì nói: "Cũng coi như vậy nhưng thật ra là thiên kim tiểu thư của Tể tướng Vương Giai, Vương đại nhân.
Bởi vì tiểu thư hợp tính với tiểu nữ nên kết làm tỷ muội vì vậy cũng gọi ty chức là phụ thân".
Quả nhiên là như vậy.
Đỗ Văn Hạo thầm than thở trong lòng.
Nếu cô nương trước mặt là nữ nhi của vị Văn đại nhân này thì hắn còn có khả năng thuyết phục Văn Lý gả nữ nhi cho hắn làm tiểu thiếp nhưng bây giờ người ta là đương nhiên Tể tướng của triều đình, tương đương với chức vụ thủ tướng quốc vụ viện ở hiện đại, quan chính nhất phẩm, còn cao hơn bản thân hắn ba cấp.
Hắn muốn một nhân vật như vậy gả nữ nhi cho hắn làm thiếp thì quả thực là đang hy vọng hão huyền.
Nhưng vừa rồi chính hắn đã chiếm đoạt thân thể của cô nương kia.
Món nợ này tính toán sao đây? Bồi thường tiền sao? Người ta là Tể tướng cần mấy món tiến bẩn dơ bẩn đó sao? Hơn nữa không thể xách quần đứng dậy là coi như không có chuyện gì.
Chuyện xấu xa như vậy hắn không thể làm được.
Bây giờ phải làm sao đây? Trong đầu Đỗ Văn Hạo không ngừng tính toán.
Văn Lý thấy dáng vẻ chán nản như mất hồn của Đỗ Văn Hạo, chưa phát hiện ra tâm trạng của hắn nên vội vàng hỏi: "Tướng quân, bệnh tình của tiểu nữ đáng lo ngại lắm sao?" Đỗ Văn Hạo lấy lại tinh thần.
Hắn thầm nghĩ Vương Nhuận Tuyết cô nương này quả thực không có bệnh gì.
Có thể là khẩu vị không tốt, ăn ít nên thân thể có cảm giác không khoẻ nên mới mời hắn tới xem bệnh, kết quả đã làm hắn vướng vào món nợ phong lưu này, coi như đây cũng là ý trời nên hắn vội lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, thân thể của tiểu thư không có vấn đề gì lớn, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.
Tại hạ sẽ kê một đơn thuốc, chỉ cần điều trị qua là khỏi".
Văn Lý thở phào nói: "Vậy là tốt rồi.
Đa tạ tướng quân.
Mời tướng quân" Văn Lý nghiêng người mời Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn tuyệt thế mỹ nhân nằm trên giường trong tấm màn lụa vừa cùng với hắn mây mưa lên đỉnh Vu Sơn, cảnh tượng kiều diễm, hương vị vẫn còn lưu lại trên người trong lòng càng lưu luyến nhưng hắn không dám biểu lộ, đành phải buồn bực vô cớ bước chân đi ra gian ngoài.
Đỗ Văn Hạo đi tới trước án, cầm bút viết một đơn thuốc đưa cho Văn Lý.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn ánh trăng rủ xuống tấm mành cửa thông phòng, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng tinh thần kiên định, hai tay chắp sau lưng bước chân ra khỏi cửa.
Tiểu nha hoàn ở cửa liếc nhìn Đỗ Văn Hạo cười thầm.
Đỗ Văn Hạo chột dạ, hắn gượng cười, cúi đầu đi xuống bậc thềm.
Khi ngồi kiệu rời khỏi Văn gia về phủ, Đỗ Văn Hạo không biết trong lòng mình có cảm xúc gì, hắn nghĩ tới mỹ cảnh, hương vị ôn nhu lúc trước mà như đã trôi qua mấy thế hệ.
Hắn chỉ muốn quay lại trực tiếp tới tìm Vương Giai cầu thân nhưng việc sắp đặt danh phận thế nào thì hắn không thể tìm ra cách giải quyết.
Hắn thực sự không có dũng khí mở miệng để Tể tướng đương triều gả nữ nhi cho hắn làm tiểu thiếp.
Khi Đỗ Văn Hạo về tới Ngũ Vị đường trong cơn hốt hoảng, mấy người Bàng Vũ Cầm vẫn một mực chờ hắn ăn cơm.
Đỗ Văn Hạo ăn cơm một cách uể oải sau đó hắn quay về phòng nằm nghỉ.
Chúng nữ nghĩ rằng hắn phiền lòng vì việc công nên không dám quấy rầy hắn.
Đêm nay tới lượt Bàng Vũ Cầm hầu hạ.
Khi Bàng Vũ Cầm vào trong phòng, Đỗ Văn Hạo đang nằm nghiêng người vào trong.
Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng thoát quần áo của mình.
Nàng thổi tắt đèn rồi nương theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa sổ bước lên giường, nàng bò qua chân của Đỗ Văn Hạo ở cuối giường vào bên trong, nhẹ nhàng vén chăn chui vào, cuộn người lại, nàng chỉ sợ đánh thức Đỗ Văn Hạo.
Thật ra Đỗ Văn Hạo không ngủ.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, đưa tay ôm vòng eo mịn màng của Bàng Vũ Cầm, kéo nàng vào ngực mình.
Bàng Vũ Cầm dựa sát vào người phu quân mình.
Đột nhiên nàng hít hít mũi, khẽ nói: "Phu quân, trên người phu quân thơm quá".
"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo thoáng giật mình.
Hắn cũng hít hít mũi, lập tức hắn phát hiện sau cơn bão tố của hắn và cô nương Vương Nhuận Tuyết kia, thân thể của hắn đã dính mồ hôi của nàng.
Tất nhiên cơ thể hắn cũng có mùi thơm khác thường của nàng, hắn ngượng ngùng nói: "Là mùi hương xông quần áo".
"Không phải.
Hương thơm xông quần áo của chúng ta không có mùi như vậy" Bàng Vũ Cầm nhìn Đỗ Văn Hạo nói.
Đỗ Văn Hạo nhéo nhéo gương mặt nàng và nói: "Có lẽ là hương xông trong nội cung" bất chợt tới đó hắn nhớ ra cả ngày hôm nay hắn hoàn toàn ở trong doanh binh, không đi vào nội cung nên vội vàng sửa lại.
"Không phải.
Ta nhớ ra rồi.
Nhất định là mùi thơm trong phòng của tiểu thư Văn gia.
Mới rồi ta tới Văn gia xem bệnh cho đại tiểu thư.
Trong phòng của vị đại tiểu thư kia có đủ các loại kỳ hoa dị thảo, hương thơm xộc vào mũi.
Ha ha, mấy nữ nhân các nàng chỉ muốn trong khuê phòng của mình có hương thơm.
Khuê phòng của nàng trước kia cũng vậy.
Ha ha ha".
Bàng Vũ Cầm cười nhẹ, nàng vung tay đánh vào vai Đỗ Văn Hạo.
"Ôi chao!" Đỗ Văn Hạo buột miệng kêu lên một tiếng.
Bàng Vũ Cầm cực kỳ kinh ngạc.
Nàng thấy có vẻ như không phải Đỗ Văn Hạo đang giả đò.
Nàng vội vàng sờ tay vào thì phát hiện bả vai Đỗ Văn Hạo có một vết thương, nàng kinh hãi lắp bắp nói: "Phu quân, vai chàng bị làm sao vậy?" "Không biết" Đỗ Văn Hạo cũng sờ thử, hắn cũng rất kỳ quái.
Hắn tuyệt đối không nhớ nổi vết thương đó xảy ra khi nào.
Bàng Vũ Cầm nghe Đỗ Văn Hạo nói cũng không biết thì cũng luống cuống, nàng vội vàng nhổm nửa người dậy, vén màn kêu lên: "Anh Tử, Anh Tử, mau lấy đèn".
Anh Tử đang nằm ở gian ngoài.
Bởi vì nàng phải thường xuyên săn sóc việc đi tiểu đêm của Đỗ Văn Hạo nên trong phòng có một chiếc đèn lồng để cả đêm.
Nàng cũng vừa mới nằm nghỉ, nghe Bàng Vũ Cầm gọi liền vội vàng choàng dậy, khoác vội chiếc ao choàng cầm đèn lồng vào trong.
Anh tử vén màn lên móc vào móc treo, nàng xách đèn lồng soi gần vào.
Nhị nữ kêu "a" lên một tiếng.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn nghiêng, hắn phát hiện trên bả vai hắn có một vết thương hình lưỡi liềm.
Hắn là người học pháp y, một vết thương như vậy cũng nhìn không ra thì quả thực không phải quá kém cỏi sao? Đó là một vết răng cắn.
Ngay khi phát hiện ra vết răng cắn, lập tức Đỗ Văn Hạo đã nhớ ra khi hắn chiếm đoạt sự trong trắng của Vương Nhuận Tuyết, Vương Nhuận Tuyết vì đau đớn đã cắn vào bả vai hắn.
Đỗ Văn Hạo có thể hiểu, Bàng Vũ Cầm và Anh Tử không phải là người ngốc nghếch.
Tất nhiên hai người cũng nhận ra.
Cả hai người nghi ngờ liếc nhìn vết thương.
Anh Tử là người hiểu chuyện, nàng nói khẽ: "Thiếu gia, phu nhân, không còn việc gì nữa thì tỳ nữ về ngủ".
Hai người đều im lặng.
Ngay khi Anh Tử cầm đèn lồng ra ngoài, trong phòng lại lập tức trở nên tối đen.
Bàng Vũ Cầm nằm xuống, nàng nằm nghiêng người vào trong, cuộn tròn người, giống như một con mèo nhỏ đang chịu oan ức.
Đỗ Văn Hạo áy náy trong lòng.
Hắn ôm bờ vải của nàng, hôn lên đó, nói khẽ: "Vũ Cầm, có chuyện này ta nhất định phải nói cho nàng biết.
Đây là một chuyện rất hệ trọng".
Bàng Vũ Cầm vốn vẫn nằm nghiêng, không để ý tới Đỗ Văn Hạo nhưng khi nàng nghe xong hắn nói câu cuối cùng thì lập tức quay người lại.
Đôi mắt sáng chăm chú nhìn hắn, vẫn không nói câu nào.
Đỗ Văn Hạo kéo Bàng Vũ Cầm vào ngực mình, nói khẽ: "Ta đã gây ra đại hoạ.
Một khi giải quyết không tốt sẽ bị bãi miễn chức quan".
Thân thể Bàng Vũ Cầm khẽ run lên: "Đã xảy ra chuyện gì?" "Ta...ta đã chiếm đoạt nữ nhi của quan Tể tướng.
Cái vết thương ở bả vai của ta là do nàng ta cắn".
"Hả? Tại sao lại như vậy?" Bàng Vũ Cầm sợ hãi tới mức nàng run lên, ôm chặt người hắn.
Là thiên kim tiểu thư của gia đình quan lại nên đương nhiên nàng hiểu rõ đạo lý quan trên đè chết cấp dưới.
Huống chi người ta còn là quan Tể tướng, ở dưới một người, ở trên vạn người.
Phu quân của nàng làm nhục khuê nữ nhà người ta.
Bãi chức quan là vẫn còn nhẹ.
"Ta cũng không biết tại sao lại xảy ra điều này" Đỗ Văn Hạo cười gượng, hắn lúng túng kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi Đỗ Văn Hạo thuật lại Bàng Vũ Cầm không nói một lời, nghe xong nàng mới buồn bã nói: "Thiếp cảm thấy hình như đây chính là một cái bẫy".
Đỗ Văn Hạo hơi sửng sốt hỏi: "Vì nguyên nhân gì? Tại sao lại là cái bẫy?" "Nếu như nàng ta là tiểu thư khuê các, thiên kim của Tể tướng, lại bị đau bụng, biết rõ chàng sẽ ấn chẩn vậy tại sao lại ăn mặc một chiếc áo lót mỏng manh như vậy? Trong khi đó hết lần này tới lần khác trong phòng không có bất kỳ ai khác.
Đừng nói là chữa bệnh cho nữ nhi của Tể tướng.
Ngay chính bản thân thiếp năm đó còn rất nhỏ khi cần chẩn bệnh thì bên người lúc nào cũng phải có nha hoàn hay bà vú hầu hạ, trong khi đó nàng ta đường đường là thiên kim của Tể tướng lại chỉ có một mình trong phòng với chàng.
Không phải như vậy rất kỳ quái sao?" Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy.
Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái".
Dù Đỗ Văn Hạo nói là kỳ quái nhưng thật ra ngay lúc đó hắn hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Khi đó hắn đã bị Vương Nhuận Tuyết mê hoặc tới chết mê chết mệt.
Không thấy lo lắng, kỳ quái gì cả.
Bàng Vũ Cầm lại nói: "Đặc biệt mùi thơm lạ lùng trên người chàng lúc nãy.
Chàng nói cái mùi thơm đó làm chàng không kiềm lòng được nên mới xảy ra chuyện.
Liệu có phải bọn họ dùng loại hương này để mê hoặc chàng không?" Trong lòng Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không có cái gì gọi là hận mùi hương đó.
Nếu như không có mùi hương đó, hắn sao có thể như một tặc đảm Bá vương chiếm đoạt thân thể ngọc ngà của tuyệt sắc giai nhân đó? Nhưng hắn lại làm ra vẻ vô cùng oán hận nói: "Đúng vậy.
Ta đã hiểu nguyên nhân ta không kiềm chế nổi lòng mình.
Hừ".
Bàng Vũ Cầm buồn bã nói: "Vương Tể tướng này có hai nữ nhi quả thực là nổi danh kinh thành, đặc biệt người con gái thứ hai được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.
Khắp kinh thành này không ai không biết.
Cho dù không cần mùi thơm lạ lùng đó thì chỉ e tướng công cũng không giữ nổi lòng mình".
"Thật vậy sao? Nàng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ư? Ha ha.
Ai nói như vậy?" Bên ngoài miệng tựa như Đỗ Văn Hạo không đồng ý nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ tán thưởng.
Cũng chỉ có cái danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ mới xứng đáng với nhan sắc của Vương Nhuận Tuyết cô nương.
"Khắp kinh thành này còn ai là không biết? Vương Tể tướng có năm nhi tử cùng với hai nữ nhi.
Cả hai nữ nhi này đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Khi đi ra ngoài phố, cả hai đều dùng kiệu, che mặt.
Đơn giản là nếu không ngồi kiệu, che mặt thì sẽ có rất nhiều người đứng lại ngắm nhìn, thêm nữa có rất nhiều nam nhân điên cuồng si ngốc chạy theo là con phố bị tắc nghẽn, ngay cả các bộ khoái tuần tra trên phố cũng quên mất nhiệm vụ của mình.
Vì thế trên phố chỉ có những nam nhân khóc khóc cười cười như điên khùng".
"Ha ha.
Thật vậy sao? Có phải nói quá lời không?" Thật ra trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng đã tin tưởng như vậy.
Ngay bản thân hắn khi lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhuận Tuyết cô nương cũng có bộ dáng ngây ngốc.
"Thiếp chỉ nghe người ta nói".
"Trưởng nữ của Vương Tể tướng gả cho đại văn hào Lý Cách Phi.
Thứ nữ là hòn ngọc quý trong tay Vương Tể tướng, tới nay vẫn là khuê nữ.
Nghe nói vị thiên kim tiểu thư này là người rất kiêu ngạo.
Bây giờ chàng đạp cửa xông vào lại không chống cự, nhất định là có chuẩn bị trước".
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Thật vậy sao?" Hắn nghĩ tới việc một mỹ nữ như vậy đã bị mình chinh phục, trong lòng có chút lâng lâng sung sướng.
Bàng Vũ Cầm lại quan tấm tới kết quả của chuyện này, nàng hỏi tiếp: "Nếu như đây chính là một cái bẫy vậy bọn họ có đặt điều kiện gì với chàng không?" "Không có.
Hình như Văn Lý còn không phát hiện ra chuyện này.
Vương Giai cũng không xuất hiện.
Nếu như đây là một cái bẫy, bọn họ hẳn phải bắt tại trận.
Khụ khụ, ngay khi xảy ra chuyện bọn họ phải xuất hiện ép buộc ta.
Tại sao bọn họ lại mặc kệ, từ đầu đến cuối mặc kệ như vậy?" "Đây mới là chỗ caom minh của bọn họ" Bàng Vũ Cầm nói khẽ: "Bọn họ hiểu rằng chàng là người ăn mềm không ăn cứng.
Nếu như dùng việc này bức chàng, chỉ e sẽ có tác dụng ngược lại.
Hơn nữa bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào mị lực của Vương cô nương, hiểu rằng chàng nhất định sẽ mắc câu nên mới lấy tĩnh chế động để chàng ngoan ngoãn chui đầu vào lưới, tự nguyện ra sức vì bọn họ".
"Nàng lại còn nói tự chui đầu vào lưới" Đỗ Văn Hạo ngoài miệng miễn cưỡng nói lo lắng nhưng thật sự trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng.
Trái tim hắn quả thực đã bị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ này cầm tù.
Từ lúc hắn rời khỏi Văn phủ tới giờ, trong đầu hắn luôn in đậm bóng hình yêu kiều của Vương Nhuận Tuyết cô nương, luôn luôn như đang hiện hữu trước mắt hắn.
Coi như hắn đã đi đời, đã rơi vào một lưới tình không thể tự thoát ra ngoài, hắn cũng đã cam tâm chui đầu vô lưới nên đành ngượng ngùng tự giễu mình: "Ta có cái gì mà có thể dốc sức cho bọn họ?" Đỗ Văn Hạo vừa nói xong câu này liền hiểu ra.
Hiện tại Vương Giai muốn bản thân hắn dốc sức chỉ e chính là vì chuyện thừa kế ngôi vị Hoàng Đế.
Triều đình và dân chúng cũng đều biết hắn là người tâm phúc của Hoàng Thái Hậu.
Câu nói của Hoàng Thái Hậu khi xuất quan chính là hỏi xem hắn đã quay về hay chưa sau đó liền đem ngay quyền chỉ huy tam nha giao cho hắn.
Thậm chí Hoàng Thái Hậu còn không ngần ngại giam lỏng hai nhi tử của mình.
Nếu như trong triều đình và thần dân, người có thể tác động tới quyết định của Hoàng Thái Hậu chỉ e là chỉ có một mình hắn vì vậy Đỗ Văn Hạo tự giễu cợt mình: "Tại sao ta phải dốc sức vì bọn họ? "Chàng trở thành con rể của Vương Tể tướng, đương nhiên bọn họ muốn chàng dốc sức vì bọn họ".
"Con rể ư? Ta đã có nàng".
"Có lẽ bọn họ đang chờ đợi chàng bỏ vợ lấy Vương cô nương".
Đỗ Văn Hạo nghe thấy mấy câu nói u oán của Bàng Vũ Cầm, hắn nhẹ nhàng nhéo một cái vào kiều đồn mịn màng, ở trần của nàng nói: "Không được phép nói bậy.
Thể tử của ta chỉ có một mình nàng.
Cho dù phải mất chức quan, đao kề cổ, ta cũng không từ bỏ vợ, lấy vợ khác".
Dù trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo không thể từ bỏ Vương Nhuận Tuyết cô nương nhưng không vì thế mà bắt hắn phải từ bỏ vợ.
Hắn thật sự không thể làm được.
Không nói tới việc Bàng Vũ Cầm đã chiếm một vị trí trong trái tim hắn, cho dù chỉ là chuyện đạo nghĩa hắn cũng không thể làm như vậy.
Hắn không thể làm được cái chuyện mặt người dạ thú đó.
"Phu quân" Trong lòng Bàng Vũ Cầm vừa vui mừng vừa đau xót.
Nàng nằm trong lồng ngực Đỗ Văn Hạo, nước mắt chảy ròng ròng.
Đỗ Văn Hạo dỗ dành nàng: "Đừng lo lắng.
Hãy ngủ đi.
Phu quân ta sẽ xử lý tốt chuyện này".
Bàng Vũ Cầm khóc gật đầu, nàng lau nước mắt nói: "Nhưng dù sao phu quân cũng đã chiếm đoạt khuê nữ nhà người ta, nhất định phải trả lại người ta sự công bằng.
Dù người ta không nói chúng ta cũng không thể coi như không biết.
Nhưng người ta là thiên kim của Tể tướng, không thể làm thiếp.
Bây giờ phải làm gì đây?" Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng nhưng hắn vẫn ra vẻ không quan tâm: "Yên tâm đi.
Xe tới trước núi, ắt có đường.
Nếu như thực sự bức bách quá, ta sẽ từ quan quay về mở một dược đường, làm một lang trung.
Cùng lắm thì như vậy chứ sao".
Nghe phu quân của mình nói như vậy, Bàng Vũ Cầm còn có thể nói cái gì đây? Nhưng nàng cũng không thể thiêu đốt sự nghiệp của trượng phu mình.
Chỉ vì chuyện này mà bao công sức đổ xuống sông xuống biển, thậm chí gặp đại hoạ.
Nàng nằm nép vào ngực phu quân, mắt đẫm lệ, trong lòng tràn ngập tâm sự.
Đỗ Văn Hạo nói xong câu đó thì tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng được hạ xuống.
Hắn ngủ gà ngủ gật, tay ôm Bàng Vũ Cầm nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Vương Nhuận Tuyết cô nương, hắn đang mơ mơ màng màng thì Bàng Vũ Cầm nói một câu làm bừng tỉnh: "Phu quân.
Hay cả hai cùng làm thê, được không?" "Đồng thê?" Đồng thê có nghĩa là cưới hai thê tử, cả hai đều có cưới hỏi đàng hoàng, đều có địa vị như nhau.
Con cái sinh ra đều được coi là vợ cả, đều có quyền thừa kế.
Sau khi qua đều, hai thê tử này đều có quyền chôn cất trong phần mộ tổ tiên, được xếp bài vị trong từ đường của dòng họ.
Trong khi đó thiếp không có những quyền lợi trên.
Xu hướng hôn nhân chủ yếu trong thời cổ đại là nhất phu, nhất thê, đa thiếp.
Pháp luật quy định chỉ có thể có một thê nguyên phối.
Nếu có đa thê sẽ bị xử tử.
Thế nhưng lực ràng buộc của chế định pháp luật cổ đại rất yếu.
Quy định hôn nhân này thường xuyên bị phá vỡ.
Không chỉ trong dân chúng đầu trọc mới xuất hiện việc đồng thê mà trong giới vương công, đại thần hiện tượng đồng thê cũng xuất hiện tương đối nhiều.
Đỗ Văn Hạo xuyên việt tới triều Tống đã nhiều năm.
Đương nhiên hắn cũng hiểu biết về hiện tượng hôn nhân này nhưng hắn là người hiền như khúc gỗ nên cũng không nghĩ tới biện pháp giải quyết vượt mức pháp luật này.
Bây giờ hắn nghe thấy Bàng Vũ Cầm chủ động nói ra thì thoáng sững người hỏi: "Đồng thê, bắt buộc phải vậy sao?" Bàng Vũ Cầm gượng cười nói: "Ngoại trừ đồng thê, chúng ta không còn biện pháp nào khác".
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi ôm Bàng Vũ Cầm nói: "Thế thì thiệt thòi cho nàng quá".
Lệ trào ra khoé mắt, Bàng Vũ Cầm gượng cười nói: "Phu quân rất tốt với thiếp.
Thiếp còn thiệt thòi gì nữa sao.
Việc này đã bị định đoạt như này, nhất định không thể để người ta bị thiệt thoài.
Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, việc chúng ta làm chúng ta phải chịu trách nhiệm.
Sáng sớm mai thiếp sẽ cho người tới mai mối".
"Điều này...".
"Việc này cứ nghe lời thiếp đi nha? Chàng không cần để ý, cứ để thiếp xử lý là được".
Đỗ Văn Hạo thấy ấm áp trong lòng, thật sự không thể nói gì nữa khi cưới được một người vợ khéo léo chiều lòng phu quân như nàng.
Hắn cực kỳ cao hứng khi ôm sát bvc vào người, còn cả kích động cùng với hổ thẹn.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương