Tống Y
Chương 383
Trong phủ tể tướng.
Tể tướng Vương Khuê thân mặc cẩm bào, ngồi khoanh chân trên chiếc giường mềm bằng gỗ lim mạ viền vàng, dưới mông là đệm bào đại hồng kim tuyến, dựa nghiên vào gối đoạn hoa màu vàng, tay cầm một chuỗi phật châu bằng mã não, tay kia bưng một chén trà bằng sứ trắng, nắp đậy lệch, để lộ ra một mùi thơm thoang thoảng.
Lão mấy lần đưa chén trà lên miệng rồi lại dừng, đặt xuống trở lại.
Đôi lông mày rậm đã hoa râm của lão lúc này đang nhíu chặt, đôi mặt già nua một mực nhìn chằm chằm vào mặt đất, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Bên cạnh giường mềm là một lão già tuổi già sức yếu, tay cầm một quải trượng làm bằng gỗ mun, đang không ngừng lầu bầu.
Người này đương nhiên chính là lão thần Tư Mã Quang.
Tư Mã Quang đang vô cùng lo lắng, giậm quải trượng xuống đất, nói: "Vũ Ngọc huynh, da miệng ta như sắp rách cả rồi, nói bao nhiêu như vậy mà huynh không nói được câu nào à?" Vương Khuê mặt mày buồn bã, cùng lầm bầm một câu: "Còn nói cái gì nữa? Lúc trước ở trên đại điện, ý tứ trong lời nói của Hoàng Thái Hậu đã rất rõ ràng rồi, tuy còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng ý kiến của bà ấy vẫn là chỉ định nhi tử Ung vương hoặc là Tào vương kế vị.
Tôn tử dẫu sao vẫn còn cách một đời, nhi tử vẫn thân hơn một chút." Tư Mã Quang vội vàng nói: "Đúng vậy! Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Đại Tống chính thống rơi vào tay người ngoài được!" Vương Khuê cuối cùng cũng đưa chén sứ trắng lên miệng, chưa kịp nhấp đã lại bỏ xuống: "Huynh không phải nói là tên ngự y Đỗ Văn hạo đó có thể thuyết phục được Hoàng Thái Hậu sao?" "Đúng vậy! Từ thái độ của Hoàng Thái Hậu hôm nay cho thấy, hắn khẳng định là không nêu ý kiến với Hoàng Thấu Hậu về chuyện để Lục hoàng tử kế vị! Ài! Ta coi như là cầu xin vô ích rồi! Vốn cho rằng hắn còn trẻ nên dũng cảm, nào ngờ tên này rốt cuộc vẫn sợ phiền phức, quả thực là gan nhỏ như gan chuột!" "Không phải vậy đâu!" Vương Khuê chậm rãi lắc đầu: "Hắn nếu gan nhỏ như gan chuột, vậy thì sao dám bắt cóc hai vị vương gia? Thậm chí còn làm bị thương Tào vương nữa?" Tư Mã Quang tức giận nói: "Hắn đó là chó cùng cắn...Phì phì, ta không nên nói hắn như vậy, hắn suy cho cùng cũng đã cứu cái mạng già của ta.
Hắn lúc đó là dưới tình thế cấp bách nên bất đắc dĩ mà thôi.
Đến khi thực sự tới lúc trọng yếu, vẫn là hạng ôm đầu chạy trước! Ta phì! Ta sao lại nói năng linh tinh như vậy chứ! Phì ph!" Vương Khuê mỉm cười nói: "Quân Thực huynh, đừng quên lúc trước ở phủ thành đô, đối diện với hai vạn phiên quân.
Dưới tay Đỗ Văn Hạo chỉ có năm ngàn người mà y vẫn không hề sợ hãi, còn dùng xảo kế tiêu diệt toàn bộ quân địch, vừa có dũng lại vừa có mưu.
Hắc hắc, người này không phải là hạng chuột nhắt đâu, cũng tuyệt không phải là hạng người chịu ở lâu bên dưới người khác.
Có khi, hắn chính là một con kim lân đó!" "Đỗ Văn Hạo là một nhân vật, thành tựu của hắn cũng tuyệt không chỉ như hiện tại.
Cái này ta biết.
Có điều, thành đô nhất chiến có phải cũng giống như chuyện hiện tại đâu? Trên chiến trường ngươi chết ta sống, đó là chuyện bất đắc dĩ.
Trên quan trường thì đâu có đơn giản như vậy.
Ta đoán rằng hắn cũng chính là vì từng đắc tội với hai vương gia, cho nên mới bất đắc dĩ phải làm vậy, muốn ủng hộ Ung vương để đổi lấy hào cảm của Ung vương, để tránh tương lai Ung vương tìm hắn gây phiền phức.
Hắn chẳng lẽ không biết Ung vương là hạng người nhỏ mon chuyên lật lọng sao?" Vương Khuê nói: "Cho dù biết thì hắn e rằng cũng chỉ đành cược một ván thôi, phụ tá có công, lấy công chuộc tội cũng là một biện pháp hay mà.
Còn chúng ta thì sao? Có thể làm gì được hắn chứ? Hắn vì sao mà phải giúp Lục hoàng tử? Cái này gọi là cân nhắc lợi hại đó!" Mắt Tư Mã Quang sáng lên: "Lời này của huynh đã nhắc nhở ta.
Đúng rồi, chúng ta nên tìm Lục hoàng tử, phong quan hứa nguyện cho Đỗ ngự y, xu lợi trốn hại là bản tính của con người, cái này cũng không thể trách hắn được, nếu trách thì chỉ có thể trách chúng ta không cho người ta lợi ích gì thôi.
Người không vì mình thì trời tru đất diệt, có được mấy lão gia hỏa chỉ nghĩ tới cương thường chính thống như chúng ta chứ? Không sai, tìm Lục hoàng tử đi.
Bảo ngài phong quan hứa nguyện cho Đỗ Văn Hạo!" "Lục hoàng tử mới mười tuổi, hiểu được cái gì chứ! Phong quan hứa nguyện như thế nào bây giờ? Không hiện thực tí nào." Tư Mã Quang ngẫm thấy cũng đúng, nhưng cục tức trong lòng lão vẫn chưa trút ra được, lạnh lùng nói: "Vậy! Chúng ta đi tìm Hoàng Thái Hậu quỳ gối can gián đi!" "Chậm đã!" Vương Khuê nhẹ nhàng đặt chén sứ trắng lên chiếc bàn nhỏ đặt ngang trên giường: "Quân Thực huynh, chớ có nóng nảy, quỳ gối can gián cũng không có tác dụng gì đâu! Hoàng Thái Hậu hiện tại vẫn chưa nên gặp, chúng ta ngay cả thẩm cung cũng không vào được thì quỳ gối can gián kiểu gì!" "Vậy thì quỳ ở trước cửa hoàng cung đi, quỳ đến chết còn hơn là trơ mắt nhìn tên Ung vương đó soán vị!" Tư Mã Quang nói xong liền chống quải trượng đi ra ngoài cửa.
Vương Khuê bước xuống giường, cầm phật châu mã não bước tới bên cạnh Tư Mã Quang, nói: "Quân Thực huynh, ta hỏi huynh.
Huynh nói xem thên Đỗ Văn Hạo này thực sự là có thể thao túng ý kiến của Hoàng Thái Hậu không?" Tư Mã Quang quay người lại, nói: "Đương nhiên! Lúc buổi chiều, hắn tới hoàng cung, nói chuyện với Hoàng Thái Hậu cả tiếng đồng hồ.
Sau khi rời đi, Hoàng Thái Hậu liền hạ lệnh triệu tập chúng ta vào cung, nhưng lại không nghe lời khuyên can của bất cứ người nào, chỉ một mực khen Ung vương có tài trị quốc an bang.
Đúng rồi, còn khen cả Tào vương nữa, khen xong thì đi thẳng vào hậu đường, mặc kệ chúng ta có nói gì.
Cho dù cũng nói rằng Lục hoàng tử tính tình nhân từ, bà ta vẫn còn chưa đưa ra ý kiến cuối cùng, bảo chúng ta trước tiên giúp cân nhắc.
Huynh cũng nghe thấy những lời này, nhưng ai ai cũng nghe ra rằng ý kiến của bà ta là muốn để Ung vương kế vị rồi! Huynh chẳng lẽ không nhìn thấy Ung vương lúc đó vui mừng như thế nào à? Nếu không phải là Đỗ Văn Hạo đổ thuốc lú cho Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu sao lại tỏ thái độ như vậy? Thế gian nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Vương Khuê gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Quân Thực huynh, theo ý kiến của huynh, nếu hiện tại Đỗ Văn Hạo lại tìm đến khuyên bảo Hoàng Thái Hậu, bảo bà ta quay sang chỉ định Lục hoàng tử kế vị, cái này liệu còn có khả năng hay không?" "Đương nhiên là có thể rồi! Chỉ cần là chưa đăng cơ thì có thể đổi!" Tư Mã Quang nghe ra ý ngầm trong lời nói của Vương Khuê, nghi hoặc hỏi: "Vũ Ngọc huynh, huynh hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ huynh còn có chủ ý hay nào đó rồi ư?" Vương Khuê cười rất thần bí, vê phật châu rồi từ từ bước về chỗ, bước lên bậc, cởi dép mềm, ngồi lại lên đệm ở giường mềm, ung dung thưởng thức trà thơm.
Tư Mã Quang thấy cảnh này, cộp cộp gõ quải trượng quay lại, nằm bổ lên cái bàn nhỏ đặt cạnh giường mềm, thấp giọng hỏi: "Ê! Vũ Ngọc huynh, huynh có chủ ý gì thì mau nói ra đi! Ài! Đừng có làm ta tò mò muốn chết chứ?" Vương Pháp liếc xéo lão một cái, thần bí hề hề nói: "Tuy chúng ta không thể phong quan hứa nguyện cho hắn, nhưng chẳng lẽ lại không có biện pháp khác để hắn giúp chúng ta ư?" "Biện pháp gì vậy?" "Khuyên bảo lợi hại, phong quan hứa nguyện là mồi, là lợi.
Chúng ta không có "lợi" thì chúng ta có thể dùng "hại", ha ha!" Tư Mã Quang nhíu mày, nói: "Hại? Ý tứ gì đây?" "Huynh sao thông minh cả đời mà lại hồ đồ nhất thời như thế? Cái gì là hại? Hại chính là cái tròng! Bố trí một cái tròng cho hắn chui đầu vào, để hắn có cái phải sợ! Thế chẳng phải hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng ta sao?" Tư Mã Quang từ trên giường mềm ngồi dậy, sợ hãi nói: "Không được! Ta không tán thành! Nói sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ta.
Mà hắn tính tình nhân hậu, không có lòng hại người mà chúng ta lại bố trí bẫy để hại hắn.
Không được! Chúng ta không thể làm ra loại chuyện bất nghĩa như vậy được!" Vương Khuê mỉm cười kéo lão ngồi lên lại giường mềm: "Quân Thực huynh, cái tính nóng vội của huynh bao giờ mới có thể sửa được đây! Nghe ta nói xong đã nào." "CÓn cái gì để mà nói nữa!" "Huynh trước tiên cứ nghe cho xong đã rồi hẵng đánh giá! Chúng ta đương nhiên không thể làm ra loại chuyện bất nghĩa như vậy.
Có điều, muốn dụ người vào bẫy, cũng không nhất định phải dùng chuyện bất nghĩa.
Cái bẫy này nếu giúp hắn có được lợi lộc thì khi nghĩ lại cũng cam tâm tình nguyện thôi." Từ Mã Quang chậm rãi quay đầu lại nhìn lão, nói: "Ồ? Còn có loại bẫy này ư? Nói ra nghe xem nào!" Vương Pháp ghé vào tai Tư Mã Quang, thì thầm nói ra kế hoạch.
Tư Mã Quang vỗ tay cười to: "Diệu! Đúng là diệu! Lão gia hỏa huynh giỏi thật, huynh đây là một mũi tên bắn chết hai con chim, chính là khiến hắn không thể không giúp chúng ta làm việc, lại tìm cho bản thân huynh một..." "Hây!" Vương Giai ra dấu hiệu chớ có lên tiếng, bảo: "Kế này đã được rồi thì chúng ta lập tức đi làm thôi.
Thời gian không đợi người đâu!" "Tốt!" ...
Đúng vào lúc này, chính đường của phủ Ung vương.
Ung vương đang ngồi trên ghế xếp tủm tỉm cười, ngồi ở một hàng ghế phía tay trái là Tào vương, hữu tể tướng Thái Xác, lịch sử quán kiểm giáo kiêm tá lang Hình Thứ ngồi ở ghế bên phải.
Thái Xác và Hình Thứ hai người liên tục buông những lời nịnh hót rất êm tai, Ung vương nghe mà vô cùng cao hứng.
Tào vương vuốt chòm râu đen, nói: "Không ngờ mẫu hậu lại đưa ra quyết định nhanh như vậy.
Xem ra, sự điều binh khiển tướng trước đây của chúng ta có chút lo xa quá rồi?" Ung Vương xua tay, nói: "Không! Tuyệt không phải là dư thừa đâu, nếu không có những động tác này.
Mẫu hậu cũng sẽ không đưa ra quyết định nhanh như vậy, mà huống chi hiện tại mẫu hậu vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Sự chuẩn bị về võ lực chỉ có thể tăng cường chứ không được bớt đi!" Ba người vội vàng vâng dạ.
Thái Xác nghĩ một chút rồi khom người nói: "Ung vương gia, hiện tại thái hoàng thái hậu đã biểu lộ ý tứ chỉ định vương gia kế vị rồi.
Hành động của chúng ta có phải là nên kín đáo hơn một chút không? Để tránh tương lai để người ta mượn cớ, nói vương gia là dùng vũ lực để cưỡng đoạt hoàng vị, thế thì sẽ không hay." Ung vương gật đầu, nói: "Ừ, ngươi nhắc nhở rất đúng, rất có đạo lý.
Lập tức nói với mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng cùng bộ quân đô chỉ huy sứ Thạch Nguyên, bảo bọn chúng hạ lệnh khắc chế thủ hạ, đừng gây hấn với đám người Điện tiền ti của Vi Ngạn.
Bảo trì cự ly nhất định với chúng, đề cao cảnh giác đợi lệnh!" Thái Xác vội vàng đáp ứng.
Tào vương nói: "Hoàng huynh, không ngờ tên họ Đỗ này thực sự có phân lượng, vào cung gặp mẫu hậu, mẫu hậu lập tức tỏ thái độ.
Hoàng huynh, huynh nói xem, mẫu hậu vì sao lại nghe lời của tên ngự y nho nhỏ này?" Nói tới đây, Tào vương sờ sờ băng vải vẫn còn quấn trên cổ, cảm thấy vết thương ở trên cổ vẫn còn ngâm ngẩm đau, không khỏi hậm hực nói: "Tên tiểu thử này khiến bản vương phải chịu nhục trước mặt mọi người, bản vương tuyệt đối sẽ không nuốt cục tức này đâu!" Ung vương hờ hững nói: "Chuyện nhỏ không biết nhịn thì mưu lớn ắt sẽ loạn.
Mẫu hậu vì sao lại nghe lời tên tiểu tử đó thì bản vương cũng không biết.
Có điều xem ra phán đoán của chúng ta đã đúng rồi.
Tên tiểu tử này cũng bởi vì đã đả thương ngươi, bắt cóc ta mà cảm thấy sợ hãi, cho nên mới quyết một lòng giúp chúng ta.
Bất kể là hắn dùng biện pháp gì để thuyết phục mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu đáp ứng để bản vương kế vị là được rồi.
Hắc hắc, còn muốn trút giận ư.
Đợi khi hắn nằm trong tay chúng ta thì lúc đó muốn giày vó hắn thế nào thì cứ giày vò hắn thế nấy!" Tào vương cũng đắc ý mà bật cười, nói: "Vậy thì tốt rồi! Đúng rồi, vừa rồi mẫu hậu cũng khen đệ, nói đệ cũng có tài trị quốc an bang đó, hắc hắc!" Hình Thứ ở bên cạnh làm cẩm tú văn trương thì quả thực không tồi, nhưng tính tình thì lại chẳng ra làm sao, hơn nữa thường thường lời cứ ra khỏi miệng là như ngựa chạy không gì cản nổi, cũng không nhìn thấy sắc mặt của Ung vương khi nghe thấy những lời này thì trầm xuống mà bợ đít rất không đúng lúc đúng chỗ: "Đúng vậy, Hoàng Thái Hậu nói Ung vương gia và Tào vương gia đều là lương đống có tài trị quốc an bang, còn đặc biệt nhắc tới Tào vương tính tình cơ cảnh, hiểu rõ nhân tình." "Đủ rồi!" Ung vương vỗ manh lên tay nắm ghế, trừng mắt nhìn Tào vương: "Sao hả? Hoàng đệ, ngươi cũng muốn tranh đoạt hoàng vị với bản vương ư?" Tào vương hai tay vung vẩy không biết để vào đâu, sợ hãi nói: "Không không! Hoàng hunh, đệ vừa rồi chỉ nói vậy mà thôi, không có ý gì cả.
Hoàng huynh chớ có đa nghi." Ung vương nặng nề hừ một tiếng, nói: "Kẻ nào một lòng một ý giúp bản vương, bản vương sau khi đăng cơ, tự nhiên sẽ không thiếu cho tốt cho hắn.
Nếu ở sau lưng bản vương mà đâm một đao, bản vương tuyệt sẽ không mềm tay đâu!" Tào vương, Thái Xác và Hình Thứ vội vàng cúi người đáp ứng.
Tào Vương trên mặt vẫn có chút xấu hổ, nói: "Hoàng huynh, tên Đỗ Văn Hạo coi bộ cũng là một lòng một ý phụ tá huynh, vậy tương lai..." "Hắn ư?" Giữa hai lông mày của Ung vương thoáng hiệu một tia sát khí, nói: "Hắn cho dù có công lao to bằng trời thì cũng không thoát được tội dám bắt cóc bản vương! Bản vương tương lai sau khi đăng cơ, nhất định sẽ phải đem hắn lăng trì xử tử!" Nói tới đây, Ung vương đứng bật dậy, chắp tay sau lưng nhìn ba người, lạnh lùng như băng sương nói gằn từng chữ: "Đối với bản vương mà nói, không hề có chuyện lấy công chuộc tội gì cả.
Vô luận là ai, đều không được phép phạm phải bất kỳ một sai lầm nào.
Kể cả một lần cũng không được.
Mệnh lệnh của bản vương phải tuyệt đối kiên quyết chấp hành, đối với bản vương thì càng không được phép có bất kỳ một lời bất kính nào.
Nếu không, kết cục tương lai của Đỗ Văn Hạo chính là tấm gương cho hắn." Tào Vương, Thái Xác, Hình Thứ vội vàng cúi người đáp ứng, mặt ai cũng đầy vẻ sợ hãi.
Đúng vào lúc này, một phó tùng cầm một tấm thiệp bái phỏng trong tay tiến vào, cúi người nói: "Hồi bẩm vương gia, Đề hình quan Đỗ Văn Hạo cầu kiến!" Bốn người quay sang nhìn nhau, sát khí trên mặt Ung vương trong nháy mắt đã biến mất sạch sành sanh, biến thành tươi cười hớn hở, giống như là vừa rồi không hề nói tới chuyện giết người, mà là đang đàm luận về một cô nương mỹ mạo, cười tủm tỉm nói: "Nhắc tới Tào Tháo và Tào Tháo tới liền, tên tiểu tử này có phải tới để đòi công không? Mau mời vào! Mấy người các ngươi lui vào hậu đường trước đi!" Ba người bọn Tào vương dạ một tiếng rồi tránh vào trong hậu đường.
Ung vương mặt mày tươi cười bước nhanh ra ngoài chính đường, đi qua sân nhà, tới trước cửa thùy hoa, từ xa đã thấy Đỗ Văn Hạo đang đứng dưới hành lang phòng khách.
Ung vương ha ha cười lớn, dang hai tay ra nghênh đón, nắm lấy vai Đỗ Văn Hạo rồi ra sức mà lắc, thỉnh thoảng còn vỗ một cái: "Vân Phàm lão đệ, làm tốt lắm! Ha ha, không cô phụ hi vọng của bản vương." Đỗ Văn Hạo thụ sủng nhược kinh vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ Ung vương khen ngợi, ti chức sao dám xưng đệ gọi huynh với vương gia." "Ài! Ngươi có thể giúp bản vương thuyết phục mẫu hậu để bản vương được kế vị thì chính là hảo huynh đệ của bản vương rồi.
Từ này về sau cứ gọi nhau là huynh đệ với bản vương đi! Nếu không, bản vương sẽ tức giận đó!" Nói xong liền thổi râu cố ý làm mặt nghiêm.
Xương cốt trong người Đỗ Văn Hạo giống như là lập tức nhẹ đi mấy lần, lộ ra bộ dạng nộ tài được yêu quá mà sợ, luống cuống chắp tay nói: "Ngu đệ đa tạ vương gia, à không, đa tạ hoàng huynh yêu mến!" Hắn gọi Ung vương là hoàng huynh, rõ ràng là có chút bất loại bất luân.
Có điều Ung vương bảo hắn gọi huynh xưng đệ với mình, đương nhiên chỉ có thể xưng hô như vậy thôi.
Ung vương đưa tay ra nắm lấy cánh tay Đỗ Văn Hạo, vai sánh vai vừa quay về chính đường vừa nói chuyện, trước tiên bảo Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, rồi lại thân thiết vỗ vỗ vai hắn, ngẩng cổ lên lớn tiếng phân phó người hầu đứng ở cửa dâng trà, sau đó mới ngồi xuống ghế gập ở chính giữa.
Trà thơm được đưa lên, Ung vương nhấc chén mời: "Hiền đệ, đây là cống phẩm long trà, là hoàng huynh của ta tặng cho ta!" Nói tới đây, sắc mặt của Ung vương lập tức trở nên ảm đạm, tròng mắt ươn ướt, nói: "Ài! Hoàng huynh của ta đang lúc tráng niên, sao có thể lại...đúng là trời đố kỵ anh tài mà!" Đỗ Văn Hạo cũng buồn bã nói: "Đúng vậy, có điều, nghe nói hoàng thượng lăng thiên trường thệ (chết nhanh), không hề phải chịu đau đớn dằn vặt, cũng tính là đại hạnh trong bất hạnh rồi." Ung vương gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ đáng tiếc khi hoàng huynh bệnh phát, hiền đệ lại tuần y ở địa phương xa xôi.
Nếu không, hoàng huynh chắc cũng không đến nỗi...Ài, đây cũng là ý trời." Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, kỳ thực viện sử Trịnh Cốc, đại phương mạch thái y thừa Ngụy Triển, sang dương thái y Lý Khánh Thái của thái y viện y thuật đều rất tài giỏi, không hề dưới ngu đệ.
Nghe nói bọn họ thậm chí còn không kịp chạy tới nơi để cứu trị thì hoàng thượng đã băng hà rồi.
Cái này cũng là không có cách nào khác." "Hừ! Hiền đệ nếu không nhắc tới bọn chúng còn đỡ, nhắc tới bọn chúng là bản vương thấy tức giận rồi.
Trị thủ thái y (thái y trực nhật) của hoàng thượng hôm đó chính là đại phương mạch thái y thừa Ngụy Triển! Hôm đó hắn không ngờ lại uống tới say mềm, gọi hắn tới cấp cứu mà không cách nào lay tỉnh được hắn, làm chậm trễ việc cứu trị cho hoàng huynh, mà phái người đi gọi thái y khác thì đã không kịp.
Hừ! Cái đám vô dụng đó, bản vương đã hạ lệnh tống thằng nhãi Ngụy Triển vào tử lao rồi.
Đợi sau khi bản vương đăng cơ, hiền đệ, ta sẽ để ngươi trọng trấn thái y viện, đuổi hết những tên thái y vô dụng đó đi, tìm kiếm những danh y khác, nhất thiết phải tuyển chọn người có y đạo cao minh, y đức cao thượng.
Không thể để những tên hỗn trướng, lừa gạt như Ngụy Triển được tiến vào thái y viện nữa!" Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người nói: "Ngu đệ cẩn tuân mệnh lệnh của hoàng huynh!" Ung vương lại nhìn Đỗ Văn Hạo, có chút hứng thú hỏi: "Đúng rồi, hiền đệ, ngươi làm thế nào mà thuyết phục được mẫu hậu, khiến mẫu hậu để ta kế thừa hoàng vị vậy?" Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Kỳ thực ngu đệ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là hoàng huynh tính tình trượng nghĩa, nhắc tới chuyện ngày đó ngu đệ bắt cóc Tào vương, nói lúc ấy hoàng huynh đại nghĩa lăng nhiên, làm con tin thay cho Tào vương, thực sự là chân hán tử, đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Hoàng Thái Hậu liền khen ngợi hoàng huynh một chập, có lẽ là chuyện đã đã giúp người đưa ra quyết định.
Kỳ thực Hoàng Thái Hậu phi thường liễu giải về tài trị quốc an bang của vương gia, sớm đã tính sẵn trong lòng, những lời này của ta chẳng qua là cổ vũ thêm mà thôi." Ung vương cười ha ha, nói: "Không ngờ chuyện đó là chuyện xấu mà lại thành chuyện tốt, trở thành vốn mua danh chuộc tiếng cho bản vương, ha ha ha." Ung vương lấy mình ra để giễu cợt, Đỗ Văn Hạo tất nhiên không dám phụ họa, chỉ cười bồi hai tiếng.
Ung vương lại nói: "Hiền đệ, nhiệm vụ sau này của ngươi chính là tiếp tục thuyết phục mẫu hậu, để mẫu hậu sớm tuyên bố cho bản vương kế thừa hoàng vị.
Sau khi bản vương đăng cơ, ngươi sẽ lập công đầu, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Hắc hắc, nói đi, muốn được thưởng gì?" Ung vương cười tủm tỉm nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo mặt mày sợ hãi, vội vàng đứng dậy cúi người nói: "Ngu đệ không dám, chỉ cần hoàng huynh và Tào vương gia có thể tha thứ cho hành vi bất kính của ngu đệ ngày đó, miễn cho ngu đệ tội chết thì ngu đệ đã hài lòng lắm rồi.
Không dám có hi vọng xa vời gì khác." Ung vương cố ý sầm mặt xuống, nói: "Hiền đệ nói cái gì vậy? Bản vương không phải đã nói rồi sao, chuyện đó chỉ là hiểu lầm, đã qua rồi thì đừng có nhắc đến nữa! Sao? Lời của hoàng huynh ngươi không nghe ư?"
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương